Tất cả giáp chiến sĩ đều đã được huấn luyện về chịu va đập nên có ưu thế rõ ràng khi đứng dưới thác nước. Tuy nhiên cũng chỉ tốt hơn một chút so với các nghề nghiệp khác. Sau mười phút cả Parkerotti, Faure, Roux đều không kiên trì nổi nữa. Không phải bọn họ muốn rơi xuống, có điều khi ngươi cảm thấy mình vẫn đang kiên trì, cơ thể mình vẫn ổn định, đột nhiên toàn bộ mất khống chế.
Đại để là khoảng thời gian này là cực hạn của đa số tuyển thủ, có thể sớm hơn hoặc muốn hơn đôi chút, các tuyển thủ liên tục từ trên sợi chỉ rơi xuống. Đến khoảng phút thứ 15 thì Behemoth cũng không chịu nổi, trong số các Behemoth thì Saphire trụ đến sau cùng. Khả năng chống chịu va đập của Behemoth quả thật rất mạnh nhưng diện tích chịu lực lớn nên cũng dễ mất khống chế.
Đúng như những phán đoán của Viêm Đông và Cisco, cuối cùng cũng chỉ còn lại mấy người như vậy.
Peloponnisos, Murphy, Arthur, Olivia, Michiwa, Gregg, thời gian đã đến gần hai mươi phút.
Mấy người rơi xuống đã bò lên bờ trở lại lối vào thác nước nhưng đều không đi lên sợi chỉ lần nữa. Hiển nhiên tất cả đều đang quan sát sáu người còn lại. Đến tận lúc này mà họ còn chịu đựng được.
Gregg đang chửi bới trong lòng, bọn khốn này chứ, có cần phải như thế không? Một nội dung huấn luyện tầm thường cần gì làm cả đám đều không xuống thang được chứ. Đồng loạt nhảy xuống có phải tốt hơn không?
Chửi thì chửi nhưng Gregg cũng không cam lòng nhảy xuống. Trong quá trình chịu đựng mọi người đã vô thức so đấu với nhau, ai cũng không muốn từ bỏ dễ dàng.
Quan trọng nhất là bên người còn có hai cô gái, đúng là khó xử. Đại gia Gregg tốt xấu cũng một thằng đàn ông, kiểu gì cũng không thể thua được, phải cắn răng kiên trì!
Gregg quả thật đang cố chịu đựng.
Olivia như đang ngủ, nàng đã hoàn toàn tiến vào một loại trạng thái dung hợp tĩnh, cảnh giới rất kì diệu. Bằng mắt thường không thể nhận ra bên ngoài thân thể nàng có một tầng ánh sáng mơ hồ.
Michiwa thì rất thoải mái, thân thể thỉnh thoảng còn nhúc nhích vài cái, nhưng loại di động này là nàng chủ động làm ra để thay đổi điểm chịu lực. Thân thể hai cô gái lộ ra trọn vẹn các đường cong trong thác nước, tiếc là không có ai có cơ hội được thưởng thức.
Michiwa và Olivia là hai người có huyết thống thuần túy nhất trong hai tộc Thiên Mị và Swan, kế thừa huyết thống vương tộc của tộc mình. Năng lực mạnh nhất của hai chủng tộc này là tỉnh giấc, nói thẳng là Gregg quá ghen tị vì điều này. Tiếc là huyết thống của hắn hơi nhạt một chút nếu không thì địa vị của hắn tuyệt đối không phải như bây giờ. Mặc dù Michiwa là em gái của hắn nhưng chỉ cần hắn muốn thì vẫn có thể giành lấy quyền quản lí cả gia tộc từ tay cô nàng này. Mẹ nó, hắn đã giấu giếm mọi người cố gắng tu luyện gấp hai Michiwa nhưng sức mạnh luôn không theo kịp nàng. Hơn nữa những bảo vật thần kỳ của gia tộc thì Michiwa luôn được chọn trước, trong lòng Gregg rất không phục.
Hơi trượt chân, Gregg chửi to một câu nhưng âm thanh của hắn lập tức bị thác nước nhấn chìm, thân thể hắn rơi xuống dưới thác. Nếu như hắn có thể tỉnh giấc thì hắn chấp hết lũ còn lại trên kia...
Thời gian đã gần được nửa tiếng.
Cisco nhổ cọng cỏ trong miệng ra, "Viêm Đông, chuẩn bị ăn cơm trưa thôi".
"Ha ha, đúng vậy, nửa tiếng rồi".
Hiển nhiên việc Gregg rơi xuống sẽ là một ngòi nổ làm mọi người liên tục rơi xuống.
Cisco và Viêm Đông không phải chờ quá lâu, ba phút sau rốt cục Olivia không chống đỡ được nữa. Sau thời gian cực hạn thì một giây đều là vật lộn với chính mình, mỗi người phải dùng toàn bộ ý chỉ để giữ tỉnh táo.
Hơn nữa có thể xác định một điểm, loại tiêu hao này đều là tiêu hao cực hạn, sau một lần luyện tập nhanh nhất cũng phải mất mấy tiếng mới khôi phục được, mà chậm thì có khi phải mất cả ngày.
Thân hình Olivia rơi xuống, lúc này khóe miệng Michiwa lộ ra nụ cười rồi tung người nhảy xuống theo... Nàng ôm Olivia cùng nhảy xuống.
Chỉ còn lại ba người, Peloponnisos, Murphy, Arthur.
Tất cả mọi người trên bờ đều nhìn chằm chằm ba người này. Đây đúng là ba con quái vật!
Viêm Đông và Cisco cũng đi tới với vẻ khó tin. Bọn họ đã trải qua loại huấn luyện này nên rất rõ ràng đến thời gian này thì mỗi một giây đều là giày vò, âm thanh như tiếng sấm đó sẽ được phóng đại vô hạn, thậm chí sẽ xuất hiện ảo giác. Ngươi sẽ cảm thấy nhảy xuống quả thực chính là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới. Trong đáy lòng sẽ có vô số âm thanh nói với ngươi, nhảy đi, nhảy đi, dù sao thì kiên trì đến bây giờ đã rất không tồi rồi, những người khác đều rơi xuống hết rồi...
Nhưng tựa hồ loại ảo giác này hoàn toàn vô dụng đối với ba người còn lại.
Peloponnisos như một bức tượng đá. Đối với người của gia tộc Montaeris thì mỗi một lần thách thức đều là đang thách thức tính mạng, mỗi một lần đều là toàn lực. Giá trị sống của họ nằm ở theo đuổi cực hạn của sức mạnh.
Đối với người của gia tộc Montaeris thì trừ sức mạnh những thứ khác đều không có giá trị. Ý chí của họ còn kiên cường hơn cả sắt thép!
Ảo giác?
Vô dụng, loại trình độ này hoàn toàn không tạo thành ảnh hưởng gì. Là thống lĩnh tương lai của gia tộc Montaeris, trong tư duy của Peloponnisos căn bản không có hai chữ lùi bước này.
Không hoàn toàn bá đạo như Peloponnisos, Murphy thể hiện một sức mạnh thu liễm. Thân thể sư tử vàng không hề nhúc nhích, ý chí chưa từng có một thoáng lơ là nào. Đây là tâm tính của một người mạnh hoàn toàn lý trí.
Murphy hiển nhiên không thể thừa nhận loại huấn luyện gần như tàn khốc của Peloponnisos. Hắn cũng có thất tình lục dục, nhưng hắn có thể sử dụng lý trí của tộc Lion để chiến thắng tất cả.
Còn Arthur... gã này đại khái là khó tin nhất, một tế ti... con mẹ nó, cho dù một tế ti có thiên phú dị bẩm, có sức mạnh phi phàm thì cũng không thể có ý chí kiên cường như vậy.
Đừng nói Viêm Đông và Cisco không hiểu mà đa số mọi người trên bờ cũng không hiểu. Ngay từ đầu Murphy và Peloponnisos cũng đã hiển nhiên là nhân vật lớn, nhưng gã Arthur này... Đúng là gặp ma giữa ban ngày, mạnh đến mấy cũng chỉ là một tế ti. Một tế ti làm sao có thể có loại lĩnh vực thuộc về chiến sĩ này, sự kiên trì vượt qua sống chết này?
Sofi và Joyner là hai người không hề cảm thấy kì lạ. Bất kể là ai đã cùng Arthur trải qua trận chiến thành Doran thì đều tin chắc trên thế giới này không có chuyện gì người đàn ông tên là Arthur này không làm được.
"Ha ha, ba tên nhóc này cũng tạm được đấy. Đúng rồi, năm đó lần đầu tiên lão Đại kiểm tra như thế nào nhỉ?"
"Ha ha, kiểu gì thì ba tên này cũng không thể nào so với lão Đại được. Năm đó lão Đại đã đứng liền ba ngày ba đêm làm cho kỵ sĩ trưởng của chúng ta cũng trợn mắt há mồm. Chuyện chưa từng có trong lịch sử. Mấy con gà con này còn kém xa lắm".
Cisco nhếch miệng, có điều khi đó Neberro đã là bạc trắng thượng đỉnh rồi. Mặc dù ngoài miệng hắn tỏ ra không phục nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận ba tên này quả thật lợi hại. Bây giờ mới không đến hai mươi tuổi mà đã có sức mạnh như vậy rồi, quả thật đáng sợ.
Olivia đã trở về, nàng vẫn duy trì khoảng cách với Michiwa, còn vẻ mặt Mimi thì vẫn mang nụ cười xấu xa.
"Không sao chứ?" Sofi hỏi, dù sao nàng cũng là chị họ của Olivia, lúc này vẫn phải quan tâm đến nàng.
Olivia lộ vẻ tươi cười, "Không sao, cái này quả thật rất khó nhưng rất có ích đối với chúng ta".
Sự lạnh lùng của Olivia chủ yếu là nhằm vào đàn ông, đương nhiên còn phải tính thêm Michiwa. Đối với người thân thì bản tính của Olivia vẫn vô cùng dịu dàng nhã nhặn, "Nghỉ ngơi một lát đã, xem ra ba người này còn có thể chịu đựng được".
Cho dù năng lực chiến đấu của Michiwa và Olivia rất mạnh nhưng trong lĩnh vực không thể dùng năng lực chiến đấu để vượt qua như trò này thì vẫn không ổn. Thể lực của phụ nữ có mạnh cũng không thể nào so với đàn ông.
Thời gian đang trôi qua từng phút từng giây, mọi người đều rất rõ cảm giác ở dưới thác nước. Đây tuyệt đối là ba tên quái vật.
Cho dù là Behemoth cuồng ngạo lúc này cũng chỉ có nước bội phục. Đây là chính là kĩ năng cơ bản thực sự.
Phải có bao nhiêu sức chịu đựng mới có thể thừa nhận hành hạ như vậy?
Gregg cũng không có oán giận gì nữa. Ba tên này đều không phải người bình thường.
Biết làm sao được, hắn xuất thân gia tộc Nicola, cuộc sống luôn phóng túng. Muốn có ý chí sắt thép quả thực chính là nằm mơ.
Nhưng khi sắp được một tiếng thì khí thế của ba người đều xuất hiện dấu hiệu tán loạn.
Khi ý thức đều trở nên lẫn lộn thì còn kiên trì như thế nào?
Ý chí?
Đối với người ngoài thì Trâu Lượng chính là một tế ti, thậm chí còn có sự xảo quyệt của thương nhân. Điêu khắc linh hồn và chiến ca sẽ không làm mọi người đánh giá hắn cao hơn vì điều này chỉ đồng nghĩa với việc hắn không chuyên tâm vào phương diện chiến đấu.
Nhưng có ai biết được ý chí của hắn?
Ý chí vượt qua sống chết, vượt qua hết thảy. Loại trình độ này chỉ có thể xem như chuyện vặt, so với Thông Thiên chi lộ thì đây đã là hạnh phúc rồi.
Nhưng quả thật sự va đập của thác nước rất khó chịu, thể lực không ngừng tiêu hao. Tính riêng về thể lực thì hắn không cách nào so với Murphy và Peloponnisos, nhưng Trâu Lượng có sự trợ giúp của nguyên khí mới chịu đựng được, có điều hắn cũng cảm thấy nguyên khí sắp tiêu hao hết rồi.
Mà thác nước vẫn không ngừng trút xuống không biết mệt, lực đạo không hề giảm bớt. Đối với na người bọn họ thì thác nước ngày càng trở nên nặng nề, ngày càng trở nên hung mãnh, tựa như có một chiếc búa tạ to lớn đang cố gắng đập bẹp thân thể mỗi người vậy.
Murphy cắn chặt hàm răng, hắn cảm thấy sắp mất khống chế rồi.
Kiên trì, cho dù là một giây. Hắn là ai?
Murphy, Murphy, Murphy, sư tử vàng Murphy!
Gầm...
Lion sư tử hống, đây là Murphy muốn thức tỉnh chính mình, đó là sức mạnh cuối cùng. Nhưng sức mạnh vẫn dần dần biến mất, thác nước sẽ không yếu bớt bởi vì ngươi la hét mà chỉ càng mạnh hơn, càng đáng sợ hơn.
Thân thể của Murphy rốt cục mất khống chế bị dòng nước đẩy xuống.
Ai cũng không nghĩ tới người đầu tiên rơi xuống trong ba người lại là Murphy... Gã tế ti kia vẫn còn đứng bên trên.
Quả thật việc Murphy rơi xuống cũng làm ảnh hưởng đến hai người còn lại. Đến lúc này thì ba người cố gắng chịu đựng, cố gắng cạnh tranh với nhau nhưng sự cầm cự của mỗi người cũng chính là khuyến khích đối với hai người còn lại.
Đã hơn một tiếng, trong thác nước chỉ còn lại hai người.
Peloponnisos cảm thấy thân thể đang từ từ mất khống chế. Ý chí của hắn vẫn tỉnh táo như cũ, là một thành viên của Montaeris, cho dù là chết ý chí cũng sẽ không có chút phân tán nào. Nhưng vấn đề là ý thức của ngươi đã không thể nào khống chế thân thể nữa. Đây cũng là điểm đáng sợ nhất của loại huấn luyện này, thác nước đang dần dần cắn nuốt tất cả sức mạnh của ngươi.
Trong lúc này rõ ràng Arthur bên cạnh chính là mục tiêu và động lực lớn nhất của hắn. Nếu như không phải Arthur vẫn đứng vững thì có thể hắn cũng rơi xuống rồi. Nhưng làm sao Peloponnisos cũng không tin trên thế giới này còn có người kiên cường hơn hắn.
Loại kiên trì này làm cho Peloponnisos cố thêm được hai phút.
A...
Peloponnisos nghiến răng nghiến lợi, hắn đã dùng đến chút sức mạnh cuối cùng rồi. Cơ bắp toàn thân đều căng cứng, căng cứng đến mức không thể nào buông lỏng lại được nữa.
Ầm...
Lại một bóng dáng rơi xuống, tất cả mọi người hô lên kinh ngạc, ai cũng cố gắng nhìn rõ bóng dáng kia
Thần thú ở trên cao, vậy mà là Peloponnisos! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Lúc này ánh mắt tất cả mọi người nhìn Arthur đều đã thay đổi, gã này quả thực đáng sợ.
Lúc rơi xuống Peloponnisos cũng không nhịn được nhìn về chỗ Arthur, trong mắt đầy vẻ khó tin. Cho dù tận mắt nhìn thấy hắn cũng không thể tin được sẽ có chuyện như vậy.
Tất cả giáp chiến sĩ đều đã được huấn luyện về chịu va đập nên có ưu thế rõ ràng khi đứng dưới thác nước. Tuy nhiên cũng chỉ tốt hơn một chút so với các nghề nghiệp khác. Sau mười phút cả Parkerotti, Faure, Roux đều không kiên trì nổi nữa. Không phải bọn họ muốn rơi xuống, có điều khi ngươi cảm thấy mình vẫn đang kiên trì, cơ thể mình vẫn ổn định, đột nhiên toàn bộ mất khống chế.
Đại để là khoảng thời gian này là cực hạn của đa số tuyển thủ, có thể sớm hơn hoặc muốn hơn đôi chút, các tuyển thủ liên tục từ trên sợi chỉ rơi xuống. Đến khoảng phút thứ 15 thì Behemoth cũng không chịu nổi, trong số các Behemoth thì Saphire trụ đến sau cùng. Khả năng chống chịu va đập của Behemoth quả thật rất mạnh nhưng diện tích chịu lực lớn nên cũng dễ mất khống chế.
Đúng như những phán đoán của Viêm Đông và Cisco, cuối cùng cũng chỉ còn lại mấy người như vậy.
Peloponnisos, Murphy, Arthur, Olivia, Michiwa, Gregg, thời gian đã đến gần hai mươi phút.
Mấy người rơi xuống đã bò lên bờ trở lại lối vào thác nước nhưng đều không đi lên sợi chỉ lần nữa. Hiển nhiên tất cả đều đang quan sát sáu người còn lại. Đến tận lúc này mà họ còn chịu đựng được.
Gregg đang chửi bới trong lòng, bọn khốn này chứ, có cần phải như thế không? Một nội dung huấn luyện tầm thường cần gì làm cả đám đều không xuống thang được chứ. Đồng loạt nhảy xuống có phải tốt hơn không?
Chửi thì chửi nhưng Gregg cũng không cam lòng nhảy xuống. Trong quá trình chịu đựng mọi người đã vô thức so đấu với nhau, ai cũng không muốn từ bỏ dễ dàng.
Quan trọng nhất là bên người còn có hai cô gái, đúng là khó xử. Đại gia Gregg tốt xấu cũng một thằng đàn ông, kiểu gì cũng không thể thua được, phải cắn răng kiên trì!
Gregg quả thật đang cố chịu đựng.
Olivia như đang ngủ, nàng đã hoàn toàn tiến vào một loại trạng thái dung hợp tĩnh, cảnh giới rất kì diệu. Bằng mắt thường không thể nhận ra bên ngoài thân thể nàng có một tầng ánh sáng mơ hồ.
Michiwa thì rất thoải mái, thân thể thỉnh thoảng còn nhúc nhích vài cái, nhưng loại di động này là nàng chủ động làm ra để thay đổi điểm chịu lực. Thân thể hai cô gái lộ ra trọn vẹn các đường cong trong thác nước, tiếc là không có ai có cơ hội được thưởng thức.
Michiwa và Olivia là hai người có huyết thống thuần túy nhất trong hai tộc Thiên Mị và Swan, kế thừa huyết thống vương tộc của tộc mình. Năng lực mạnh nhất của hai chủng tộc này là tỉnh giấc, nói thẳng là Gregg quá ghen tị vì điều này. Tiếc là huyết thống của hắn hơi nhạt một chút nếu không thì địa vị của hắn tuyệt đối không phải như bây giờ. Mặc dù Michiwa là em gái của hắn nhưng chỉ cần hắn muốn thì vẫn có thể giành lấy quyền quản lí cả gia tộc từ tay cô nàng này. Mẹ nó, hắn đã giấu giếm mọi người cố gắng tu luyện gấp hai Michiwa nhưng sức mạnh luôn không theo kịp nàng. Hơn nữa những bảo vật thần kỳ của gia tộc thì Michiwa luôn được chọn trước, trong lòng Gregg rất không phục.
Hơi trượt chân, Gregg chửi to một câu nhưng âm thanh của hắn lập tức bị thác nước nhấn chìm, thân thể hắn rơi xuống dưới thác. Nếu như hắn có thể tỉnh giấc thì hắn chấp hết lũ còn lại trên kia...
Thời gian đã gần được nửa tiếng.
Cisco nhổ cọng cỏ trong miệng ra, "Viêm Đông, chuẩn bị ăn cơm trưa thôi".
"Ha ha, đúng vậy, nửa tiếng rồi".
Hiển nhiên việc Gregg rơi xuống sẽ là một ngòi nổ làm mọi người liên tục rơi xuống.
Cisco và Viêm Đông không phải chờ quá lâu, ba phút sau rốt cục Olivia không chống đỡ được nữa. Sau thời gian cực hạn thì một giây đều là vật lộn với chính mình, mỗi người phải dùng toàn bộ ý chỉ để giữ tỉnh táo.
Hơn nữa có thể xác định một điểm, loại tiêu hao này đều là tiêu hao cực hạn, sau một lần luyện tập nhanh nhất cũng phải mất mấy tiếng mới khôi phục được, mà chậm thì có khi phải mất cả ngày.
Thân hình Olivia rơi xuống, lúc này khóe miệng Michiwa lộ ra nụ cười rồi tung người nhảy xuống theo... Nàng ôm Olivia cùng nhảy xuống.
Chỉ còn lại ba người, Peloponnisos, Murphy, Arthur.
Tất cả mọi người trên bờ đều nhìn chằm chằm ba người này. Đây đúng là ba con quái vật!
Viêm Đông và Cisco cũng đi tới với vẻ khó tin. Bọn họ đã trải qua loại huấn luyện này nên rất rõ ràng đến thời gian này thì mỗi một giây đều là giày vò, âm thanh như tiếng sấm đó sẽ được phóng đại vô hạn, thậm chí sẽ xuất hiện ảo giác. Ngươi sẽ cảm thấy nhảy xuống quả thực chính là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới. Trong đáy lòng sẽ có vô số âm thanh nói với ngươi, nhảy đi, nhảy đi, dù sao thì kiên trì đến bây giờ đã rất không tồi rồi, những người khác đều rơi xuống hết rồi...
Nhưng tựa hồ loại ảo giác này hoàn toàn vô dụng đối với ba người còn lại.
Peloponnisos như một bức tượng đá. Đối với người của gia tộc Montaeris thì mỗi một lần thách thức đều là đang thách thức tính mạng, mỗi một lần đều là toàn lực. Giá trị sống của họ nằm ở theo đuổi cực hạn của sức mạnh.
Đối với người của gia tộc Montaeris thì trừ sức mạnh những thứ khác đều không có giá trị. Ý chí của họ còn kiên cường hơn cả sắt thép!
Ảo giác?
Vô dụng, loại trình độ này hoàn toàn không tạo thành ảnh hưởng gì. Là thống lĩnh tương lai của gia tộc Montaeris, trong tư duy của Peloponnisos căn bản không có hai chữ lùi bước này.
Không hoàn toàn bá đạo như Peloponnisos, Murphy thể hiện một sức mạnh thu liễm. Thân thể sư tử vàng không hề nhúc nhích, ý chí chưa từng có một thoáng lơ là nào. Đây là tâm tính của một người mạnh hoàn toàn lý trí.
Murphy hiển nhiên không thể thừa nhận loại huấn luyện gần như tàn khốc của Peloponnisos. Hắn cũng có thất tình lục dục, nhưng hắn có thể sử dụng lý trí của tộc Lion để chiến thắng tất cả.
Còn Arthur... gã này đại khái là khó tin nhất, một tế ti... con mẹ nó, cho dù một tế ti có thiên phú dị bẩm, có sức mạnh phi phàm thì cũng không thể có ý chí kiên cường như vậy.
Đừng nói Viêm Đông và Cisco không hiểu mà đa số mọi người trên bờ cũng không hiểu. Ngay từ đầu Murphy và Peloponnisos cũng đã hiển nhiên là nhân vật lớn, nhưng gã Arthur này... Đúng là gặp ma giữa ban ngày, mạnh đến mấy cũng chỉ là một tế ti. Một tế ti làm sao có thể có loại lĩnh vực thuộc về chiến sĩ này, sự kiên trì vượt qua sống chết này?
Sofi và Joyner là hai người không hề cảm thấy kì lạ. Bất kể là ai đã cùng Arthur trải qua trận chiến thành Doran thì đều tin chắc trên thế giới này không có chuyện gì người đàn ông tên là Arthur này không làm được.
"Ha ha, ba tên nhóc này cũng tạm được đấy. Đúng rồi, năm đó lần đầu tiên lão Đại kiểm tra như thế nào nhỉ?"
"Ha ha, kiểu gì thì ba tên này cũng không thể nào so với lão Đại được. Năm đó lão Đại đã đứng liền ba ngày ba đêm làm cho kỵ sĩ trưởng của chúng ta cũng trợn mắt há mồm. Chuyện chưa từng có trong lịch sử. Mấy con gà con này còn kém xa lắm".
Cisco nhếch miệng, có điều khi đó Neberro đã là bạc trắng thượng đỉnh rồi. Mặc dù ngoài miệng hắn tỏ ra không phục nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận ba tên này quả thật lợi hại. Bây giờ mới không đến hai mươi tuổi mà đã có sức mạnh như vậy rồi, quả thật đáng sợ.
Olivia đã trở về, nàng vẫn duy trì khoảng cách với Michiwa, còn vẻ mặt Mimi thì vẫn mang nụ cười xấu xa.
"Không sao chứ?" Sofi hỏi, dù sao nàng cũng là chị họ của Olivia, lúc này vẫn phải quan tâm đến nàng.
Olivia lộ vẻ tươi cười, "Không sao, cái này quả thật rất khó nhưng rất có ích đối với chúng ta".
Sự lạnh lùng của Olivia chủ yếu là nhằm vào đàn ông, đương nhiên còn phải tính thêm Michiwa. Đối với người thân thì bản tính của Olivia vẫn vô cùng dịu dàng nhã nhặn, "Nghỉ ngơi một lát đã, xem ra ba người này còn có thể chịu đựng được".
Cho dù năng lực chiến đấu của Michiwa và Olivia rất mạnh nhưng trong lĩnh vực không thể dùng năng lực chiến đấu để vượt qua như trò này thì vẫn không ổn. Thể lực của phụ nữ có mạnh cũng không thể nào so với đàn ông.
Thời gian đang trôi qua từng phút từng giây, mọi người đều rất rõ cảm giác ở dưới thác nước. Đây tuyệt đối là ba tên quái vật.
Cho dù là Behemoth cuồng ngạo lúc này cũng chỉ có nước bội phục. Đây là chính là kĩ năng cơ bản thực sự.
Phải có bao nhiêu sức chịu đựng mới có thể thừa nhận hành hạ như vậy?
Gregg cũng không có oán giận gì nữa. Ba tên này đều không phải người bình thường.
Biết làm sao được, hắn xuất thân gia tộc Nicola, cuộc sống luôn phóng túng. Muốn có ý chí sắt thép quả thực chính là nằm mơ.
Nhưng khi sắp được một tiếng thì khí thế của ba người đều xuất hiện dấu hiệu tán loạn.
Khi ý thức đều trở nên lẫn lộn thì còn kiên trì như thế nào?
Ý chí?
Đối với người ngoài thì Trâu Lượng chính là một tế ti, thậm chí còn có sự xảo quyệt của thương nhân. Điêu khắc linh hồn và chiến ca sẽ không làm mọi người đánh giá hắn cao hơn vì điều này chỉ đồng nghĩa với việc hắn không chuyên tâm vào phương diện chiến đấu.
Nhưng có ai biết được ý chí của hắn?
Ý chí vượt qua sống chết, vượt qua hết thảy. Loại trình độ này chỉ có thể xem như chuyện vặt, so với Thông Thiên chi lộ thì đây đã là hạnh phúc rồi.
Nhưng quả thật sự va đập của thác nước rất khó chịu, thể lực không ngừng tiêu hao. Tính riêng về thể lực thì hắn không cách nào so với Murphy và Peloponnisos, nhưng Trâu Lượng có sự trợ giúp của nguyên khí mới chịu đựng được, có điều hắn cũng cảm thấy nguyên khí sắp tiêu hao hết rồi.
Mà thác nước vẫn không ngừng trút xuống không biết mệt, lực đạo không hề giảm bớt. Đối với na người bọn họ thì thác nước ngày càng trở nên nặng nề, ngày càng trở nên hung mãnh, tựa như có một chiếc búa tạ to lớn đang cố gắng đập bẹp thân thể mỗi người vậy.
Murphy cắn chặt hàm răng, hắn cảm thấy sắp mất khống chế rồi.
Kiên trì, cho dù là một giây. Hắn là ai?
Murphy, Murphy, Murphy, sư tử vàng Murphy!
Gầm...
Lion sư tử hống, đây là Murphy muốn thức tỉnh chính mình, đó là sức mạnh cuối cùng. Nhưng sức mạnh vẫn dần dần biến mất, thác nước sẽ không yếu bớt bởi vì ngươi la hét mà chỉ càng mạnh hơn, càng đáng sợ hơn.
Thân thể của Murphy rốt cục mất khống chế bị dòng nước đẩy xuống.
Ai cũng không nghĩ tới người đầu tiên rơi xuống trong ba người lại là Murphy... Gã tế ti kia vẫn còn đứng bên trên.
Quả thật việc Murphy rơi xuống cũng làm ảnh hưởng đến hai người còn lại. Đến lúc này thì ba người cố gắng chịu đựng, cố gắng cạnh tranh với nhau nhưng sự cầm cự của mỗi người cũng chính là khuyến khích đối với hai người còn lại.
Đã hơn một tiếng, trong thác nước chỉ còn lại hai người.
Peloponnisos cảm thấy thân thể đang từ từ mất khống chế. Ý chí của hắn vẫn tỉnh táo như cũ, là một thành viên của Montaeris, cho dù là chết ý chí cũng sẽ không có chút phân tán nào. Nhưng vấn đề là ý thức của ngươi đã không thể nào khống chế thân thể nữa. Đây cũng là điểm đáng sợ nhất của loại huấn luyện này, thác nước đang dần dần cắn nuốt tất cả sức mạnh của ngươi.
Trong lúc này rõ ràng Arthur bên cạnh chính là mục tiêu và động lực lớn nhất của hắn. Nếu như không phải Arthur vẫn đứng vững thì có thể hắn cũng rơi xuống rồi. Nhưng làm sao Peloponnisos cũng không tin trên thế giới này còn có người kiên cường hơn hắn.
Loại kiên trì này làm cho Peloponnisos cố thêm được hai phút.
A...
Peloponnisos nghiến răng nghiến lợi, hắn đã dùng đến chút sức mạnh cuối cùng rồi. Cơ bắp toàn thân đều căng cứng, căng cứng đến mức không thể nào buông lỏng lại được nữa.
Ầm...
Lại một bóng dáng rơi xuống, tất cả mọi người hô lên kinh ngạc, ai cũng cố gắng nhìn rõ bóng dáng kia
Thần thú ở trên cao, vậy mà là Peloponnisos! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Lúc này ánh mắt tất cả mọi người nhìn Arthur đều đã thay đổi, gã này quả thực đáng sợ.
Lúc rơi xuống Peloponnisos cũng không nhịn được nhìn về chỗ Arthur, trong mắt đầy vẻ khó tin. Cho dù tận mắt nhìn thấy hắn cũng không thể tin được sẽ có chuyện như vậy.