Trải qua một chặng đường dài đầy gian nan, cuối cùng Thanh Nhã cũng đã đến nơi này.
Dựa vào vị trí của các ngôi sao, đây chính là nơi xuất hiện Thất Sát.
Sứ mạng của Chiêm đài vọng nguyệt là quan sát và duy trì sự vận chuyển tự nhiên của các ngôi sao, mà Sát Phá Lang lại là nguồn gốc của hỗn loạn và phá hoại. Cho nên một là thuận theo thiên mệnh, hai là nghịch thế giết sao, lần gặp mặt này đến cùng sẽ như thế nào, hiện tại Thanh Nhã cũng không hề nắm chắc.
Phía tây thành, gió đêm cuốn lên khói bụi như muốn bịt kín vương thành bằng một tầng sương mù dày đặc.
Trong thành, ánh trăng đặc biệt yên lặng, không có ai nghĩ đến nơi này sẽ chính là nơi xuất hiện nguyên nhân gây loạn thế, ngôi sao đứng đầu trong ba ngôi sao ác sát.
Có lẽ quá tự tin vào vũ lực của mình, nên Phong Chi Quốc Vương thành ngoại trừ lúc vào thành gặp chút kiểm tra, còn lại trong thành phòng ngự có phần lỏng lẽo, chỉ khi đến gần vương cung mới có vệ đội liên tục tuần tra xung quanh.
Có điều những vệ đội này chỉ có thể đối phó với sát thủ bình thường, đối với Thanh Nhã hoàn toàn là vô dụng.
Chiêm đài vọng nguyệt truyền thừa mấy ngàn năm, trừ truyền thừa về chiêm tinh, cũng có không ít bí thuật đặc biệt. Trong khoảnh khắc ánh trăng bị mây đen bao phủ, bóng dáng Thanh Nhã đã hòa vào gió đêm cùng tiến vào vương cung.
Đối với người khác khi đi vào một nơi xa lạ lại phức tạp như vậy có thể sẽ không tìm được mục tiêu, nhưng đối với Thanh Nhã thì việc này lại vô cùng đơn giản. Chỉ cần quan sát ngôi sao Thất Sát trên trời, đối ứng với bàn tay trên sa bàn, phương vị của hắn giống như là ngọn lửa bắt mắt trong đêm tối.
Giờ phút này, nàng cảm thấy được một loại sứ mạng, một sự kêu gọi của vận mệnh, dường như tất cả đều đi theo quỹ đạo của vận mệnh, ngay cả chính mình cũng đang bị vận mệnh thúc đẩy.
Sứ mạng, chính là vận mệnh?
Cho dù là Dịch thuật sư nắm rõ chiêm tinh thuật số, lúc này cũng khó là phân biệt được rõ ràng.
Khẽ lắc đầu, Thanh Nhã không muốn suy nghĩ nhiều, nhanh chóng hướng về phía ngôi sao giết chóc đang phát ra hung khí mãnh liệt đến gần.
Cho dù còn cách mấy bức tường, nhưng nàng đã rõ ràng cảm thấy được khí thế lạnh lùng điên cuồng, một luồng sức mạnh khát máu.
Thất Sát không hổ danh là ngôi sao đứng đầu Sát Phá Lang, sức mạnh này đủ để làm người ta run rẩy.
Vượt qua bức tường cuối cùng, đến một nơi đèn đuốc sáng choang, bên ngoài mấy chục thước một tòa đại điện đèn đuốc huy hoàng mở rộng cổng, lờ mờ có thể thấy một bóng người ngồi phía trong đại điện.
Bốn phía xung quanh đều vô cùng yên tĩnh một cách kỳ lạ. Lúc này đáng lẽ phải có rất nhiều người hầu ở chỗ này, nhưng Thanh Nhã lại thấy trong điện ngoại trừ người nọ thì không còn một ai khác.
Tất cả đều lộ ra một tình huống không tầm thường chút nào.
Cái làm mọi người cảm thấy ớn lạnh nhất là, ánh mắt người ngồi trong điện vô cùng lạnh lẽo như không chịu sự hạn chế của thời gian không gian, tự nhiên tập trung vào nơi bóng tối chỗ Thanh Nhã đang ẩn thân.
Đối với hắn sự xuất hiện của nàng không phải là bí mật.
Thất Sát!
Đại vương tử Phong Chi Quốc Phong Thác.
Có vẻ như không cần phải ẩn nấp nữa rồi, Thanh Nhã từ trong bóng tối đi ra, thuận theo cảm giác trong lòng, thẳng một hướng về đại điện từng bước đi đến.
Một thanh niên trông có vẻ xanh xao tà dị tay chống cằm ngồi trong đại điện, mắt híp lại, trên người lộ ra sự thâm thúy không thể nghi ngờ.
Đây chính là Thất Sát!
Mạng sao chuyển thế nắm giữ sinh sát trong tay.
Hắn mặc một bộ hoa phục bằng tơ đen tuyền, áo choàng màu máu rộng rãi tự nhiên, tóc ngang tàng như ngọn lửa hoang dã đốt cháy cánh đồng, chân đạp trên vương tọa, lộ ra một loại khí thế vô cùng ngỗ ngược.
Bên cạnh vương tọa của hắn, có một cự thú hung mãnh đang nằm, không thấy rõ là loại gì, chỉ thấy một lớp da toát ra ánh đen như thép, hình dáng nằm bò ở đó so với một Bear trưởng thành còn to lớn hùng tráng hơn.
Thanh Nhã ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Mấy ngàn năm nay, trên đại lục ào ào vũ bão, mỗi lần loạn thế xảy ra chính là do có Sát Phá Lang xuất thế, đồng thời cũng có sự tồn tại của Dịch Thuật Sư. Hai bên có thể coi là "bạn cũ".
Nhưng đối với Phong Thác vương tử này và Thanh Nhã mà nói, thì bọn họ chính là lần đầu tiên gặp mặt.
Hắn ngồi trên vương tọa trên cao trong đại điện, ánh mắt lạnh lùng mà rừng rực đánh giá người phụ nữ áo trắng phía dưới, vị truyền nhân của Chiêm đài vọng nguyệt có phong thái đạm nhã như sen.
Lẳng lặng đứng dưới điện, tuy đang trong vương thành của Phong Chi Quốc, nhưng Thanh Nhã không hề có chút sợ hãi nào.
Ánh mắt hai người giữa không trung chạm nhau, hoa lửa tóe ra.
"Ngươi biết ta sẽ đến?".
Sau khi yên lặng mấy giây, Thanh Nhã mở miệng đầu tiên.
Âm thanh của nàng dường như đã làm kinh động đến con cự thú bên cạnh Phong Thác, nó gào thét đứng lên. Nhưng ngay sau đó, bàn tay thon dài sạch sẽ của Phong Thác ngay trên đỉnh đầu nó nhẹ nhàng vỗ một cái, cự thú hung mãnh lập tức hóa thành một con mèo hiền lành, lanh lợi nằm phục xuống.
"Chiêm đài vọng nguyệt đối với ta không có gì bí mật". Phong Thác nhìn Thanh Nhã mỉm cười, nhưng trong ánh mắt hắn không hề có ý cười.
Giống như Chiêm đài vọng nguyệt hiểu biết về bí mật chuyển thế của Sát Phá Lang, trên đời này không có ai hiểu rõ sự tồn tại Chiêm đài vọng nguyệt hơn Thất Sát.
Trên người bọn họ có một loại cảm ứng kỳ lạ.
"Nói mục đích đến đây của ngươi đi". Phong Thác nhìn người phụ nữ này, không nghĩ tới truyền nhân lần này của Chiêm đài vọng nguyệt lại là một phụ nữ, hơn nữa còn có dũng khí trực tiếp tìm đến mình.
Hắn hy vọng nàng ta có thể mang đến cho hắn một chút thú vị, nếu không từ đó cho đến nay quả thật quá mức nhàm chán rồi.
"Ta đến, là muốn làm ngươi từ bỏ ý nghĩ giết chóc", Thanh Nhã nhìn chăm chú Phong Thác, ánh mắt bình tĩnh đến lạnh nhạt.
Gã Thất sát trước mắt này không giống với những gì được ghi lại trong điển tịch của Chiêm đài vọng nguyệt. Trong sách có ghi rằng, Sát Phá Lang đều là những kẻ điên ham giết chóc, là những kẻ giết chóc đến điên cuồng. Nhưng Thanh Nhã lại nhìn thấy Phong Thác vương tử này lại là một người có tư duy rất tỉnh táo, thậm chí là người có thể tương đối khắc chế được tình cảm của bản thân.
Nhưng cho dù là như thế, giờ đã đến đây, Thanh Nhã vẫn sẽ kiên trì thực hiện sứ mạng của mình, vì thiên hạ muôn dân phong bế ngôi sao Thất sát diệt thế này.
Không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
"Từ bỏ giết chóc? Nếu truyền nhân của Chiêm đài vọng nguyệt chỉ là loại người này, thì quả thật đã làm cho ta quá thất vọng rồi".
Phong Thác nhìn Thanh Nhã, nụ cười trên mặt làm mọi người có cảm giác như gió xuân ấm áp: "Chiêm đài vọng nguyệt cho rằng ta là cái gì? Cho rằng ta kiên trì vì cái gì? Chỉ là giết chóc thôi sao? Giết chóc là gì?".
Có vẻ như hắn xem đó là một việc vô cùng tốt đẹp.
Một người điên tỉnh táo!
Một kẻ bề ngoài tỉnh táo che giấu sự điên cuồng bên trong.
"Ngươi không tiếc hết thảy theo đuổi điều đó thật sự có ý nghĩa sao? Loạn thế sẽ có biết bao nhiêu tính mạng vô tội phải chết? Ngươi cũng biết trong số đó chắc chắn cũng sẽ có những người dân của Phong Chi Quốc, có thể cũng có thân nhân của ngươi!". Thanh Nhã dùng sức vẫy tay trước mặt Phong Thác, ẩn chứa bản chất bí pháp vô thượng của Chiêm đài vọng nguyệt, "Ngôn chú" lặng yên thẩm thấu vào thú linh của Phong Thác.
Ngô chú, vận dụng thú linh, vận dụng bản chất, tương tự chiến ca bí thuật, đem sức mạnh giấu ở lời nói bình thường, lặng yên ảnh hưởng và thay đổi đối phương, có ma lực khó tin.
Trong lịch sử từng có một thú đấu sĩ điên cuồng giết vào Chiêm đài vọng nguyệt bị chủ nhân Chiêm đài vọng nguyệt chính miệng dùng ba câu ngôn chú tác động, tự sát mà chết, đương nhiên sức mạnh của ba câu đó đủ để rung chuyển trời đất.
Ngôn chú của Thanh Nhã mặc dù không mạnh như vậy, nhưng cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trí, cái này gọi là tiên hạ thủ vi cường.
Sống chết thắng bại, quan hệ đến muôn dân trong thiên hạ, Thanh Nhã cảm thấy tất cả đều là thuận theo ý trời.