Hàn Doãn vẫn giữ nguyên vẻ mặt lanh lùng cầm áo khoác rời đi, không quên để lại 1 câu:“ Tịch Thần trước giờ không hận chị, anh ấy chỉ là không muốn chị trốn tránh.”
Mạc Hứa Lam sắc mặt tái nhợt, nước mắt bỗng dưng rơi. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, ánh mắt hướng đến bóng lưng của Hàn Doãn. Cô thê mỹ cười, nụ cười gượng kéo dài đau khổ.
Cao Tư Vỹ đang đặt phòng ở khu tiếp tân thì nhận được điện thoại của Hàn Doãn.
“Tôi nghe đây Hàn tổng.”
“Cậu ở đâu?”
“Tôi đang ở quầy tiếp tân khách sạn Mộng Lư, tôi đã đặt phòng rồi, anh có thể đến.” Cao Tư Vỹ kẹp chiếc điện thoại vào tai. đưa tay kí giấy rồi nhận thẻ phòng. Hàn Doãn tắt điện thoại nhanh chóng rảo bước đi.
Nhìn thấy Cao Tư Vỹ, anh nhanh chóng lấy thẻ phòng rồi rời đi:“ Không cần đi theo.” Thấy Cao Tư Vỹ đang định đi theo anh liền khó chịu lên tiếng. Cao Tư Vỹ ngạc nhiên nhìn Hàn Doãn:“ Vâng.” Anh biết Hàn Doãn tỏ thái độ này chắc chắn đã có ai đó đã chọc giận anh. Theo Hàn Doãn hơn 4 năm nay anh rất hiếm khi thấy Hàn Doãn tức giận và đây là lần đầu trong năm nay. Xem ra phải cân nhắc chuyện gì vừa mới xảy ra thôi.
~Chết tiệt ~. Hàn Doãn chống một tay lên tưởng, ánh mắt sắc lạnh đến có thể băm con đường hành lang trước mặt thành đống cát bụi. Bước đi không có chút lực, cơ thể anh nóng rực, cổ họng khô rát cả lên. Toàn thân bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.
- Phòng 208 -
Hàn Doãn đưa thẻ phòng vào chợt nhận ra cánh cửa không hề bị khóa. Không nghĩ ngợi nhiều anh đẩy mạnh cửa bước vào. Ngã người xuống giường, anh cởi bỏ áo sang một bên. Thân thể anh rất nóng cơ hồ như bị thiêu đốt. Anh xoay người mơ hồ anh tay chạm phải một vật gì đó, anh cố gắng nhìn rõ. Trong bóng tối chỉ có có chút ánh đèn của ngọn đèn lấp ló có thể đoán ra một người phụ nữ. Anh lập tức với tay bật công tắc đèn, một khuôn mặt xinh đẹp đang nhắm nghiền mắt ngáy khò kia hiện ra mà kinh ngạc.
“ Là cô ta.” Hàn Doãn khinh thường không để ý đứng dậy. Nhưng anh chợt nhận ra. cánh tay mình đang bị cô ôm chặt lấy. Cái đầu nhỏ bé ngọ nguậy không ngừng dụi vào ngực anh. Thân thể đang khó chịu, nóng bức lại được làn da lạnh mát lướt khiến anh càng thêm kích thích. Bàn tay không làm chủ đưa lên vuốt ve khuôn mặt mịn màng ấy. Lý trí đánh bại hiện thực anh cắn răng chịu đựng hất cô ra, anh không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn được, càng không thể xảy ra chuyện gì với kẻ như cô.
Diệp Gia Giai say đến. Cơ hồ cảm nhận được thứ gì đó cực kì dễ chịu liền áp sáp”Ưm..” Diệp Gia Giai khẽ chép miệng vài cái lại cảm thấy hơi khí dễ chịu kia sắp đi xa liền mạnh bạo trườn tới ôm chặt.
Hàn Doãn nghe âm thanh như mèo kêu ấy liền liếc mắt nhìn cô gái một mực ôm mình không buông. Hai này anh cau chặt nhìn cánh miệng nhỏ nhắn khép mở động đậy khiến anh trở nên ngứa ngáy hơn. Anh cảm thấy rất khó chịu, bứt rứt trong người. Nước... anh muốn uống nước. Đưa ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm rồi lại nhìn xuống cô. Cô gái dưới người anh vẫn không ngừng ngọ nguậy. Anh nuốt nước bọt cuối người vén nhẹ mái tóc cô sang một bên để lộ ra khung xương quai trắng nõn đầy quyến rũ.
Diệp Gia Giai bị ánh sáng rọi vào mặt, cô nhíu mày mở nhẹ ánh mắt. Đầu tiên đập vào mắt cô là khuôn mặt kiên nghị, tuấn tú của một chàng trai xinh đẹp. Cô cứ nghĩ mình đang gặp mộng xuân. Cứ như thế cô nhắm mặt mỉm cười đưa tay vòng qua ôm eo anh, dựa hẳn cả người vào người anh. Không kìm được lòng, nữ nhân kia không ngừng khiến anh mất đi sự khống chế. Đôi mắt xám tro đờ đẫn dần mất đi tính kiềm chế. Anh nghiêng người nhìn cô “ Đây là cô ép tôi“. Nói xong rất nhanh anh dùng môi mình bao phủ lấy môi môi của cô một cách mạnh mẽ. Diệp Gia Giai bị hôn đến hơi thở đều khó khăn. Cô mở miệng tham lam hít lấy từng hơi không khí. Lửa rực trong người Hàn Doãn không ngừng tăng. Dường như càng hôn, ngọn lửa càng thêm mãnh liệt hơn.Diệp Gia Giai lơ mơ cảm thấy mình đang trải qua mộng xuân. Từ trước giờ cô trong phương diện này chẳng hề biết gì cả. Ngay cả bạn trai còn không có thì sao mà bết chứ. Dù sao cũng là mơ, cô cũng nên tận hưởng chút thôi. Thế rồi cô đáp trả nụ hôn của Hàn Doãn.
Không phải anh chưa từng tiếp xúc với phụ nữ, nhưng chưa 1 ai khiến anh có cảm giác vì vậy cho đến nay anh vẫn chưa từng trải qua chuyện nam nữa. Vậy mà cô lại khiến anh có cảm giác, một cảm giác rụng động, hoan lạc đến lạ. Chắc bởi vì anh bị hạ dược nên cho dù với ai cũng có cảm giác chăng?
Diệp Gia Giai đột nhiên lật người ngồi hẳn lên người anh. Nụ hôn như không ngừng nghỉ, bàn tay nhỏ bé sờ soạt quanh lồng ngực rắn chắn anh.
Từng đợt hơi thở hổn hển cùng những âm thanh mị mộng vang lên không ngừng trong bóng tối. Hàn Doãn như con thú thoát khỏi vỏ bọc thèm khát từng hương vị của cực lạc. Dược tính phát càng khiến anh trở nên mạnh mẽ hơn.
Đêm dài, mộng lâu. Bên ngoài trời, khí đêm càng lạnh. Cả đêm triền miên.
Mạc Hứa Lam sắc mặt tái nhợt, nước mắt bỗng dưng rơi. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, ánh mắt hướng đến bóng lưng của Hàn Doãn. Cô thê mỹ cười, nụ cười gượng kéo dài đau khổ.
Cao Tư Vỹ đang đặt phòng ở khu tiếp tân thì nhận được điện thoại của Hàn Doãn.
“Tôi nghe đây Hàn tổng.”
“Cậu ở đâu?”
“Tôi đang ở quầy tiếp tân khách sạn Mộng Lư, tôi đã đặt phòng rồi, anh có thể đến.” Cao Tư Vỹ kẹp chiếc điện thoại vào tai. đưa tay kí giấy rồi nhận thẻ phòng. Hàn Doãn tắt điện thoại nhanh chóng rảo bước đi.
Nhìn thấy Cao Tư Vỹ, anh nhanh chóng lấy thẻ phòng rồi rời đi:“ Không cần đi theo.” Thấy Cao Tư Vỹ đang định đi theo anh liền khó chịu lên tiếng. Cao Tư Vỹ ngạc nhiên nhìn Hàn Doãn:“ Vâng.” Anh biết Hàn Doãn tỏ thái độ này chắc chắn đã có ai đó đã chọc giận anh. Theo Hàn Doãn hơn 4 năm nay anh rất hiếm khi thấy Hàn Doãn tức giận và đây là lần đầu trong năm nay. Xem ra phải cân nhắc chuyện gì vừa mới xảy ra thôi.
~Chết tiệt ~. Hàn Doãn chống một tay lên tưởng, ánh mắt sắc lạnh đến có thể băm con đường hành lang trước mặt thành đống cát bụi. Bước đi không có chút lực, cơ thể anh nóng rực, cổ họng khô rát cả lên. Toàn thân bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.
- Phòng 208 -
Hàn Doãn đưa thẻ phòng vào chợt nhận ra cánh cửa không hề bị khóa. Không nghĩ ngợi nhiều anh đẩy mạnh cửa bước vào. Ngã người xuống giường, anh cởi bỏ áo sang một bên. Thân thể anh rất nóng cơ hồ như bị thiêu đốt. Anh xoay người mơ hồ anh tay chạm phải một vật gì đó, anh cố gắng nhìn rõ. Trong bóng tối chỉ có có chút ánh đèn của ngọn đèn lấp ló có thể đoán ra một người phụ nữ. Anh lập tức với tay bật công tắc đèn, một khuôn mặt xinh đẹp đang nhắm nghiền mắt ngáy khò kia hiện ra mà kinh ngạc.
“ Là cô ta.” Hàn Doãn khinh thường không để ý đứng dậy. Nhưng anh chợt nhận ra. cánh tay mình đang bị cô ôm chặt lấy. Cái đầu nhỏ bé ngọ nguậy không ngừng dụi vào ngực anh. Thân thể đang khó chịu, nóng bức lại được làn da lạnh mát lướt khiến anh càng thêm kích thích. Bàn tay không làm chủ đưa lên vuốt ve khuôn mặt mịn màng ấy. Lý trí đánh bại hiện thực anh cắn răng chịu đựng hất cô ra, anh không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn được, càng không thể xảy ra chuyện gì với kẻ như cô.
Diệp Gia Giai say đến. Cơ hồ cảm nhận được thứ gì đó cực kì dễ chịu liền áp sáp”Ưm..” Diệp Gia Giai khẽ chép miệng vài cái lại cảm thấy hơi khí dễ chịu kia sắp đi xa liền mạnh bạo trườn tới ôm chặt.
Hàn Doãn nghe âm thanh như mèo kêu ấy liền liếc mắt nhìn cô gái một mực ôm mình không buông. Hai này anh cau chặt nhìn cánh miệng nhỏ nhắn khép mở động đậy khiến anh trở nên ngứa ngáy hơn. Anh cảm thấy rất khó chịu, bứt rứt trong người. Nước... anh muốn uống nước. Đưa ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm rồi lại nhìn xuống cô. Cô gái dưới người anh vẫn không ngừng ngọ nguậy. Anh nuốt nước bọt cuối người vén nhẹ mái tóc cô sang một bên để lộ ra khung xương quai trắng nõn đầy quyến rũ.
Diệp Gia Giai bị ánh sáng rọi vào mặt, cô nhíu mày mở nhẹ ánh mắt. Đầu tiên đập vào mắt cô là khuôn mặt kiên nghị, tuấn tú của một chàng trai xinh đẹp. Cô cứ nghĩ mình đang gặp mộng xuân. Cứ như thế cô nhắm mặt mỉm cười đưa tay vòng qua ôm eo anh, dựa hẳn cả người vào người anh. Không kìm được lòng, nữ nhân kia không ngừng khiến anh mất đi sự khống chế. Đôi mắt xám tro đờ đẫn dần mất đi tính kiềm chế. Anh nghiêng người nhìn cô “ Đây là cô ép tôi“. Nói xong rất nhanh anh dùng môi mình bao phủ lấy môi môi của cô một cách mạnh mẽ. Diệp Gia Giai bị hôn đến hơi thở đều khó khăn. Cô mở miệng tham lam hít lấy từng hơi không khí. Lửa rực trong người Hàn Doãn không ngừng tăng. Dường như càng hôn, ngọn lửa càng thêm mãnh liệt hơn.Diệp Gia Giai lơ mơ cảm thấy mình đang trải qua mộng xuân. Từ trước giờ cô trong phương diện này chẳng hề biết gì cả. Ngay cả bạn trai còn không có thì sao mà bết chứ. Dù sao cũng là mơ, cô cũng nên tận hưởng chút thôi. Thế rồi cô đáp trả nụ hôn của Hàn Doãn.
Không phải anh chưa từng tiếp xúc với phụ nữ, nhưng chưa 1 ai khiến anh có cảm giác vì vậy cho đến nay anh vẫn chưa từng trải qua chuyện nam nữa. Vậy mà cô lại khiến anh có cảm giác, một cảm giác rụng động, hoan lạc đến lạ. Chắc bởi vì anh bị hạ dược nên cho dù với ai cũng có cảm giác chăng?
Diệp Gia Giai đột nhiên lật người ngồi hẳn lên người anh. Nụ hôn như không ngừng nghỉ, bàn tay nhỏ bé sờ soạt quanh lồng ngực rắn chắn anh.
Từng đợt hơi thở hổn hển cùng những âm thanh mị mộng vang lên không ngừng trong bóng tối. Hàn Doãn như con thú thoát khỏi vỏ bọc thèm khát từng hương vị của cực lạc. Dược tính phát càng khiến anh trở nên mạnh mẽ hơn.
Đêm dài, mộng lâu. Bên ngoài trời, khí đêm càng lạnh. Cả đêm triền miên.