Diệp Gia Giai trở về Diệp Gia chính là đã xế chiều. Trong nhà không có người lớn chỉ có thím Trương giúp việc ở nhà mình. Cô đẩy cửa chạy một mạch lên lầu chui hẳn vào phòng khóa trái cửa. Thím Trương nghe tiếng bước chân liền từ bếp đi ra thấy bóng dáng của tiểu thư Diệp Gia trở về, bà mỉm cười nhân hậu chưa kịp nói nên lời thì Diệp Gia Giai đã chạy đi.
“Tiểu thư bị gì ấy nhỉ.”Bà khó hiểu lắc đầu rồi quay vào bếp. “Hôm nay phải nấu thêm 1 phần cho tiểu thư.”
Diệp Gia Giai nằm trên giường chăn phủ kín mặt. Cô mất đêm đầu tiên rồi. Thứ cô trân trọng nhất đời con gái. Nước mắt cô lưng tròng. Mẹ cô từng nói:“Là con gái thứ vô giá nhất ngay cả tiền cũng không mua được đó chính là trinh tiết. Trinh tiết là sự thể hiện của tình yêu người con gái dành cho người con trai. Mất đi nó chính là mất đi tất cả. Mất danh dự lẫn thể xác.” Cô không ngốc đến nỗi không hiểu. Nếu như bản thân cô trao nó cho người con trai cô yêu thì cô không hối tiếc. Đằng này là một người xa lạ, một người cô không quen biết. Càng hối hận, tự giận bản thân cô cắn chặn đầu môi mình đến chảy cả máu. Nước mắt rơi ướt cả gối. Cô còn chưa biết yêu là gì, cũng chưa cảm nhận yêu một người con trai là như thế nào. Giờ đây cô hệt như vũng bùn nhầy giữa núi rừng. Cô phải ăn nói sao đây với gia trưởng. Phải đối diện như thế nào với chị em của cô. Doanh Doanh, Giả Nhi, Song Song, bọn họ sẽ xem thường cô. Phải làm sao đây. Cô đấm mạnh vào ngực mình mếu máo:“Ngu ngốc, ngu ngốc, đánh cho chết ngươi, ngươi ngu ngốc. Hhuhu.”
Sau khi trở lại kí túc xá, được biết Diệp Gia Giai từ tối qua đến giờ vẫn chưa trở lại. Lại nói, kiểm viên kí túc xá cô Nhan Hồng Liên bắt gặp 3 cô gái trong bộ dạng son phấn, quần áo hở trên lộ dưới liền bắt các cô vào phòng làm việc viết bảng tường thuật.
“Các chị nói các chị tập luyện diễn kịch mà, kịch của các chị chính là uống rượu hưởng lạc cả đêm bên ngoài không về đúng không? Các chị giỏi lắm cư nhiên qua mặt tôi.” Cô Nhan cằm cái thước gỗ di di trên đầu các cô gái đầy tức giận.
Thẩm Giả Nhi ghét nhất là bị người khác đụng vào đầu mình, khi cô Nhan di cái thước sắp đụng đầu cô thì ánh sắc bén nhìn thẳng vào người cô Nhan.
Nhan Hồng Liên biết Thẩm Giả Nhi mặc dù ăn chơi thác trá nhưng tính về tính tình và thành tích học tập. Cô đây chính là hội trưởng hội học sinh của toàn trường nên khi bị Thẩm Giả Nhi chiếu tướng liền tức giận hơn đánh mạnh xuống tờ giấy tường trình của cô hét lớn
“Chị liếc cái gì. Chị leo lên đầu tôi ngồi đi. Đừng tưởng chị thế là giỏi. Các chị cứ đua đòi cái thói ăn chơi đó sau này ra đời chẳng có thằng nào cưới loại người như mấy chị đâu.”
“Em không như cô, chỉ có cái ước mơ là ra trường có việc làm ổn định rồi cưới tấm chồng sống yên ổn tới già. Em có hoài bão của em.” Lục Y Song bực dọc ngước nhìn Nhan Hồng Liên.
Hàn Doanh đẩy đẩy tay Thẩm Giả Nhi rồi lại quay sang nhìn Lục Y Song nhíu mày lắc đầu ý bảo không nên chọc giận cô Nhan.
Nhan Hồng Liên thật sự tức chết đi mà, cô đỡ trán mình “Ôi, sao tôi lại phải dạy dỗ các loại người như cô chứ. Các cô mời phụ huynh tới đây nếu không năm nay các cô đừng hòng tốt nghiệp.”
Nói xong cô bước mạnh chân ra ngoài đóng “rầm” cửa thật mạnh khiến cả ba cô cái đều giật mình.
Hàn Doanh thở dài ngã người ra sau ghế. “Chuẩn bị đơn triệu tập lên phòng hội đồng thôi“.
“Cùng lắm là học lại 1 năm, chẳng mất mác gì” Thẩm Giả Nhi vò loạn tờ giấy rồi nem vào thùng rác đứng dậy đi ra ngoài. Hai cô cái trong phòng nhìn nhau nhún vai rồi cũng đứng dậy.
Sau một ngày mất tích không tăm hơi, tung tích. Diệp Gia Giai cuối cùng cũng trở lại trường học. Hôm nay, cô mặc một bộ đồ kín đầu, chiếc áo bành tô rộng cao cổ che hết nửa khuôn mặc cô. Mái tóc thả loạn che đi khuôn mặt bầu bĩnh hôm nào.
Bước vào lớp học, Diệp Gia Giai gây sự chú ý cho cả lớp xì xào một hồi. Ném chiếc cặp lên bàn rồi ngồi úp mặt xuống cặp giả vợ ngủ “Mẹ kiếp, tên đàn ông thối. Hại mình phải ăn mặc thế này đến trường.” Diệp Gia Giai thầm rủa trong lòng. Sáng nay lúc cô thay cô, những vết hôn kia có phần mờ nhạt đi nhưng vẫn không hết hẳn. ”DIỆP GIA GIAI..!” Âm thanh vang lên thật to mang đầy sự giận dữ từ cửa lớp vọng vào khiến cả lớp đang ồn ào cũng phải dừng lại ngoái nhìn. Diệp Gia Giai giật thóp xém tí nữa là ngồi trật khỏi ghế. Cô ngước hai con mắt mở to nhìn cô gái hung dữ Lục Y Song khuôn mặt đầy lửa kia mà cười “hè hè, Song Song à” mà gãi đầu.
“Cậu biến mất đi đâu thế, cậu có biết là bọn này lo lắm không hả.” Lục Y Song cầm hai vai Diệp Gia Giai mà lắc mạnh đầy sự tức giận.:Mình xin lỗi, nghe mình giải thích tí đi mà.” Diệp Gia Giai bị lắc đến chóng mặt.
“Được rồi, cậu giải thích cho mình nghe đi. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.” Lục Y Songngồi xuống cạnh Diệp Gia Giai. Nhìn bộ dáng cục nịch của cô mà nhăn mày.
Diệp Gia Giai ghé sát tai thì thầm to bé gì đó, mặt biểu cảm đầy sự nghiêm trọng. Lục Y Song từ đôi mắt mở nửa từ từ mở to quay sang nhìn Diệp Giai Giai cố gắng ghì mạnh từng chữ: “Cậu Bị Theo Dõi.”
Diệp Gia Giai nắm chặt hai tay trước ngực, hai cánh môi mím chặt, đôi mắt mở to rưng rưng chực rơi nước mắt mà gật đầu lia lịa.
“Tiểu thư bị gì ấy nhỉ.”Bà khó hiểu lắc đầu rồi quay vào bếp. “Hôm nay phải nấu thêm 1 phần cho tiểu thư.”
Diệp Gia Giai nằm trên giường chăn phủ kín mặt. Cô mất đêm đầu tiên rồi. Thứ cô trân trọng nhất đời con gái. Nước mắt cô lưng tròng. Mẹ cô từng nói:“Là con gái thứ vô giá nhất ngay cả tiền cũng không mua được đó chính là trinh tiết. Trinh tiết là sự thể hiện của tình yêu người con gái dành cho người con trai. Mất đi nó chính là mất đi tất cả. Mất danh dự lẫn thể xác.” Cô không ngốc đến nỗi không hiểu. Nếu như bản thân cô trao nó cho người con trai cô yêu thì cô không hối tiếc. Đằng này là một người xa lạ, một người cô không quen biết. Càng hối hận, tự giận bản thân cô cắn chặn đầu môi mình đến chảy cả máu. Nước mắt rơi ướt cả gối. Cô còn chưa biết yêu là gì, cũng chưa cảm nhận yêu một người con trai là như thế nào. Giờ đây cô hệt như vũng bùn nhầy giữa núi rừng. Cô phải ăn nói sao đây với gia trưởng. Phải đối diện như thế nào với chị em của cô. Doanh Doanh, Giả Nhi, Song Song, bọn họ sẽ xem thường cô. Phải làm sao đây. Cô đấm mạnh vào ngực mình mếu máo:“Ngu ngốc, ngu ngốc, đánh cho chết ngươi, ngươi ngu ngốc. Hhuhu.”
Sau khi trở lại kí túc xá, được biết Diệp Gia Giai từ tối qua đến giờ vẫn chưa trở lại. Lại nói, kiểm viên kí túc xá cô Nhan Hồng Liên bắt gặp 3 cô gái trong bộ dạng son phấn, quần áo hở trên lộ dưới liền bắt các cô vào phòng làm việc viết bảng tường thuật.
“Các chị nói các chị tập luyện diễn kịch mà, kịch của các chị chính là uống rượu hưởng lạc cả đêm bên ngoài không về đúng không? Các chị giỏi lắm cư nhiên qua mặt tôi.” Cô Nhan cằm cái thước gỗ di di trên đầu các cô gái đầy tức giận.
Thẩm Giả Nhi ghét nhất là bị người khác đụng vào đầu mình, khi cô Nhan di cái thước sắp đụng đầu cô thì ánh sắc bén nhìn thẳng vào người cô Nhan.
Nhan Hồng Liên biết Thẩm Giả Nhi mặc dù ăn chơi thác trá nhưng tính về tính tình và thành tích học tập. Cô đây chính là hội trưởng hội học sinh của toàn trường nên khi bị Thẩm Giả Nhi chiếu tướng liền tức giận hơn đánh mạnh xuống tờ giấy tường trình của cô hét lớn
“Chị liếc cái gì. Chị leo lên đầu tôi ngồi đi. Đừng tưởng chị thế là giỏi. Các chị cứ đua đòi cái thói ăn chơi đó sau này ra đời chẳng có thằng nào cưới loại người như mấy chị đâu.”
“Em không như cô, chỉ có cái ước mơ là ra trường có việc làm ổn định rồi cưới tấm chồng sống yên ổn tới già. Em có hoài bão của em.” Lục Y Song bực dọc ngước nhìn Nhan Hồng Liên.
Hàn Doanh đẩy đẩy tay Thẩm Giả Nhi rồi lại quay sang nhìn Lục Y Song nhíu mày lắc đầu ý bảo không nên chọc giận cô Nhan.
Nhan Hồng Liên thật sự tức chết đi mà, cô đỡ trán mình “Ôi, sao tôi lại phải dạy dỗ các loại người như cô chứ. Các cô mời phụ huynh tới đây nếu không năm nay các cô đừng hòng tốt nghiệp.”
Nói xong cô bước mạnh chân ra ngoài đóng “rầm” cửa thật mạnh khiến cả ba cô cái đều giật mình.
Hàn Doanh thở dài ngã người ra sau ghế. “Chuẩn bị đơn triệu tập lên phòng hội đồng thôi“.
“Cùng lắm là học lại 1 năm, chẳng mất mác gì” Thẩm Giả Nhi vò loạn tờ giấy rồi nem vào thùng rác đứng dậy đi ra ngoài. Hai cô cái trong phòng nhìn nhau nhún vai rồi cũng đứng dậy.
Sau một ngày mất tích không tăm hơi, tung tích. Diệp Gia Giai cuối cùng cũng trở lại trường học. Hôm nay, cô mặc một bộ đồ kín đầu, chiếc áo bành tô rộng cao cổ che hết nửa khuôn mặc cô. Mái tóc thả loạn che đi khuôn mặt bầu bĩnh hôm nào.
Bước vào lớp học, Diệp Gia Giai gây sự chú ý cho cả lớp xì xào một hồi. Ném chiếc cặp lên bàn rồi ngồi úp mặt xuống cặp giả vợ ngủ “Mẹ kiếp, tên đàn ông thối. Hại mình phải ăn mặc thế này đến trường.” Diệp Gia Giai thầm rủa trong lòng. Sáng nay lúc cô thay cô, những vết hôn kia có phần mờ nhạt đi nhưng vẫn không hết hẳn. ”DIỆP GIA GIAI..!” Âm thanh vang lên thật to mang đầy sự giận dữ từ cửa lớp vọng vào khiến cả lớp đang ồn ào cũng phải dừng lại ngoái nhìn. Diệp Gia Giai giật thóp xém tí nữa là ngồi trật khỏi ghế. Cô ngước hai con mắt mở to nhìn cô gái hung dữ Lục Y Song khuôn mặt đầy lửa kia mà cười “hè hè, Song Song à” mà gãi đầu.
“Cậu biến mất đi đâu thế, cậu có biết là bọn này lo lắm không hả.” Lục Y Song cầm hai vai Diệp Gia Giai mà lắc mạnh đầy sự tức giận.:Mình xin lỗi, nghe mình giải thích tí đi mà.” Diệp Gia Giai bị lắc đến chóng mặt.
“Được rồi, cậu giải thích cho mình nghe đi. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.” Lục Y Songngồi xuống cạnh Diệp Gia Giai. Nhìn bộ dáng cục nịch của cô mà nhăn mày.
Diệp Gia Giai ghé sát tai thì thầm to bé gì đó, mặt biểu cảm đầy sự nghiêm trọng. Lục Y Song từ đôi mắt mở nửa từ từ mở to quay sang nhìn Diệp Giai Giai cố gắng ghì mạnh từng chữ: “Cậu Bị Theo Dõi.”
Diệp Gia Giai nắm chặt hai tay trước ngực, hai cánh môi mím chặt, đôi mắt mở to rưng rưng chực rơi nước mắt mà gật đầu lia lịa.