Dọa người...
Trình Lâm Phong kinh hoàng nhìn Hàn Doãn “Cái gì cơ??”
“Cậu không cần phải bày bộ mặt đó ra.” Hàn Doãn không quan tâm bước chân sải dài tiến vào phòng làm việc. Cao Tư Vỹ đi theo sau. Trình Lâm Phongnuốt một ngụm nước bọt rồi nhìn anh ta, cười nói: “Tổng giảm đốc Hàn, xem ra tiểu yêu tinh lọt vào mắt xanh của cậu chắc cũng đặc biệt không kém đâu nhỉ!?“. Đặc biệt? Hàn Doãn nhớ tới cảnh Diệp Gia Giai ném vào mặt anh tờ 200 tệ thì nhếch môi cười: “Cũng khá là đặc biệt đấy.”
Cao Tư Vỹ đi lên trước mở cửa phòng. Sau khi Trình Lâm Phong cùng Hàn Doãn thì anh cũng bước vào đóng cửa lại rồi bấm khóa.
Trình Lâm Phong nhìn dáng vẻ hứng thú của Hàn Doãn, hơi nghiêng đầu, hai mắt híp lại nhìn thẳng vào anh “Tôi cũng muốn xem cô gái ấy đặc biệt như thế nào.”
“Tốt nhất là cậu nên yên phận” Hàn Doãnnhìn đôi mắt đầy giảo hoạt kia mà bình thản nói. “Nói không chừng khi cậu có hứng thú với cô ấy thì cậu sẽ bị một người xé xác đấy.”
“Gì mà nghiêm trọng thế. Người mình quen à.” Trình Lâm Phong lập tức ngồi thẳng người. “Ừm, quen.”
“Ai thế?” Anh lại tò mò.
“Sau này hẳn biết” Hàn Doãn lơ đễnh ngã người ra sau phất tay ý bảo Cao Tư Vỹ pha cho mình 1 ly trà.
Trình Lâm Phong cau mày trầm giọng nói: “Cậu làm tôi tò mò rồi đấy.”
“Liên quan đến tôi sao.” Gì chứ, nhìn dáng vẻ không quan tâm của Hàn Doãn, Trình Lâm Phong quơ tay tóm cái gốm dựa ném lên mặt Hàn Doãn. Nhanh như cắt chiếc gối lại được Hàn Doãn chặn lại và phi thẳng đến mặt Trình Lâm Phong. Đúng là xui tận kiếp. Gậy ông đập lưng ông mà.
Chiều hôm đó, Thẩm Giả Nhi cùng Lục Y Song tới Mộng Lư một chuyến. Đẩy cửa bước vào trong, vẫn là cảnh quan cũ cùng tiếng nhạc ồn ào nhưng chưa phải là tối nên cũng không đông khách mấy.
Hai cô gái đi đến quầy tiếp tân của khách sạn ngầm Mộng Lư hỏi:“ Chào chị, cho em hỏi một việc được không ạ.”
“Vâng, xin quí khách hãy nói ạ.”
Lục Y Song đi thẳng vào vấn đề, nghiệm mặt nhìn cô tiếp tân
“Vào cái đêm cách đây 3 hôm trước, tại phòng 82, vị khách thuê phòng đó tên gì? Cô có thể cho chúng tôi xin quí danh được không?”
Cô tiếp tân hơi miễn cưỡng nhíu mày nhìn hai cô gái: “Xin lỗi, chúng tôi ở đây không có quyền được phép lộ danh tính khách hàng. Mong quí khách thông cảm.”
“Này cô, chúng tôi thật sự là chuyện quan trọng.” Lục Y Song bực tức chống tay mạnh bên quầy.
“Xin lỗi quí khách, hãy tôn trọng qui định của Mộng Lư chúng tôi.” Cô tiếp tân vẫn một mực từ chối hai vị khách,
Lục Y Songđen mặt, đang định nói tiếp thì một giọng nói quyền lực chặn lại “Tôi có thể hỏi vị tiểu thư này...” Cao Tư Vỹ được Hàn Doãn nhờ sang đây hủy cái tên trong danh sách thuê lại gặp ngay cảnh hai cô gái đang một mực muốn biết. Theo như điều tra lần trước của anh, hai cô gái này là bạn của Diệp Gia Giai. Tình huống này, nếu anh đoán không lầm thì Diệp Gia Giai đã nói với bạn cô ấy và theo tính cách của họ chắc chắc sẽ tìm công đạo cho Diệp Gia Giai.
Biểu cảm của Cao Tư Vỹ từ đầu đến cuối cũng không thay đổi gì nhiều.
Thẩm Giả Ninh điềm tĩnh nhìn Cao Tư Vỹ một hồi. Cũng ra dáng chuẩn mực. “Anh có việc gì sao?”
“À, tôi muốn hỏi sao hai vị tiểu thư lại bắt buộc phải biết quí danh của vị khách kia, phải chăng đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Y Song xem tí nữa là buộc miệng nói ra liền bị Thẩm Giả Nhi bịt mồm lại “Song Song à, cậu nói hơi nhiều rồi đấy.”
Thầm hiểu ý qua ánh mắt Thẩm Giả Nhi. Lục Y Song cúi đầu xoay đi hướng khác.
“Cũng không có gì, là hôm đó trước lúc vị khách ấy vào thì tôi cũng có đặt phong đó. Đến hôm qua tôi phát hiện mình bị mất đồ, là vật quan trọng. Đến tìm thì không thấy, tôi nghĩ là vị khách ấy đã nhặt được.” Thẩm Gỉa Minh tìm đại 1 lý do đánh rái hướng Cao Tư Vỹ.
Cao Tư Vỹ cười thầm trong lòng “À, vậy sao. Tôi chính là vị khách ấy, xin hỏi vị tiểu thư này mất thứ gì.”
Lục Y Songbị cái tiếng đó đánh mạnh vào đầu, bất ngờ quay lại mở to mắt nhìn Cao Tư Vỹ.”Là anh”
Thẩm Giả Nhi cũng bất ngờ quay nhìn cô tiếp tân ý hỏi phải không. Cô tiếp tân liền gật mạnh. Cơn tức giận nhảy lên tới đầu, Lục Y Song hung hắt giật cà-vạt của Cao Tư Vỹ mà kéo đi “Tên khốn khiếp, anh đi theo tôi“. Thẩm Giả Nhi thì mạnh chân đá vào gối anh khiến anh nhảy cẩn lên.
Cao Tư Vỹ thật sự không tin vào mắt mình. Anh chỉ là nói thế đẻ xem cô gái nói dối kia như thế nào thôi. Không ngờ lại bị hai cô gái đánh đá này kéo xồng xộc đi như thế này.
“Này các cô làm gì đấy.”
“Anh im đi, hôm nay tôi sẽ khiến anh mất cả thanh danh. Người của bổn cô nương anh cũng dám đụng xem ra anh gan to.” Thẩm Giả Nhi dùng sức đánh vào đầu Cao Tư Vỹ thật mạnh khiến anh bất giác phải đưa tay lên ôm đầu.
Diệp Gia Giải nhận được điện thoại của Lục Y Sống tìm được tên sắc lang kia, cô cứng đờ cả người. Cô nên làm sao đây, cô không dám đối mặt. Bước chân vào quán coffe gần trường, đưa mắt nhìn quanh. Thẩm Giả Ninh ngồi trong góc khuất giơ tay vẫy vãy với cô. Cô hít một hơi sâu rồi bước chân đi. Đằng nào cũng nên nói rõ, cũng không thể chịu thiệc được.
Cao Tư Vỹ ngoái đầu nhìn Diệp Gia Giai, khóe mắt cô còn vương đọng vài giọt nước mắt. vẻ mặt đau thương khiến anh có chút động lòng. Anh lấy điện thoại nhắn 1 tin gửi cho Hàn Doãn.
Diệp Gia Giai nhìn người đang ngồi trước mặt mình ngơ ngác - Ai đây?
Lục Y Song, Thẩm Giả Ninh thấy dáng vẻ ấy liền hỏi “Sao vậy?”
“Người này... không phải..” Từng thanh âm nhỏ nhẹ nói như sợ người khác nghe thấy, cô cúi đầu sâu, ánh mắt thoáng qua tia nước mắt.
Trình Lâm Phong kinh hoàng nhìn Hàn Doãn “Cái gì cơ??”
“Cậu không cần phải bày bộ mặt đó ra.” Hàn Doãn không quan tâm bước chân sải dài tiến vào phòng làm việc. Cao Tư Vỹ đi theo sau. Trình Lâm Phongnuốt một ngụm nước bọt rồi nhìn anh ta, cười nói: “Tổng giảm đốc Hàn, xem ra tiểu yêu tinh lọt vào mắt xanh của cậu chắc cũng đặc biệt không kém đâu nhỉ!?“. Đặc biệt? Hàn Doãn nhớ tới cảnh Diệp Gia Giai ném vào mặt anh tờ 200 tệ thì nhếch môi cười: “Cũng khá là đặc biệt đấy.”
Cao Tư Vỹ đi lên trước mở cửa phòng. Sau khi Trình Lâm Phong cùng Hàn Doãn thì anh cũng bước vào đóng cửa lại rồi bấm khóa.
Trình Lâm Phong nhìn dáng vẻ hứng thú của Hàn Doãn, hơi nghiêng đầu, hai mắt híp lại nhìn thẳng vào anh “Tôi cũng muốn xem cô gái ấy đặc biệt như thế nào.”
“Tốt nhất là cậu nên yên phận” Hàn Doãnnhìn đôi mắt đầy giảo hoạt kia mà bình thản nói. “Nói không chừng khi cậu có hứng thú với cô ấy thì cậu sẽ bị một người xé xác đấy.”
“Gì mà nghiêm trọng thế. Người mình quen à.” Trình Lâm Phong lập tức ngồi thẳng người. “Ừm, quen.”
“Ai thế?” Anh lại tò mò.
“Sau này hẳn biết” Hàn Doãn lơ đễnh ngã người ra sau phất tay ý bảo Cao Tư Vỹ pha cho mình 1 ly trà.
Trình Lâm Phong cau mày trầm giọng nói: “Cậu làm tôi tò mò rồi đấy.”
“Liên quan đến tôi sao.” Gì chứ, nhìn dáng vẻ không quan tâm của Hàn Doãn, Trình Lâm Phong quơ tay tóm cái gốm dựa ném lên mặt Hàn Doãn. Nhanh như cắt chiếc gối lại được Hàn Doãn chặn lại và phi thẳng đến mặt Trình Lâm Phong. Đúng là xui tận kiếp. Gậy ông đập lưng ông mà.
Chiều hôm đó, Thẩm Giả Nhi cùng Lục Y Song tới Mộng Lư một chuyến. Đẩy cửa bước vào trong, vẫn là cảnh quan cũ cùng tiếng nhạc ồn ào nhưng chưa phải là tối nên cũng không đông khách mấy.
Hai cô gái đi đến quầy tiếp tân của khách sạn ngầm Mộng Lư hỏi:“ Chào chị, cho em hỏi một việc được không ạ.”
“Vâng, xin quí khách hãy nói ạ.”
Lục Y Song đi thẳng vào vấn đề, nghiệm mặt nhìn cô tiếp tân
“Vào cái đêm cách đây 3 hôm trước, tại phòng 82, vị khách thuê phòng đó tên gì? Cô có thể cho chúng tôi xin quí danh được không?”
Cô tiếp tân hơi miễn cưỡng nhíu mày nhìn hai cô gái: “Xin lỗi, chúng tôi ở đây không có quyền được phép lộ danh tính khách hàng. Mong quí khách thông cảm.”
“Này cô, chúng tôi thật sự là chuyện quan trọng.” Lục Y Song bực tức chống tay mạnh bên quầy.
“Xin lỗi quí khách, hãy tôn trọng qui định của Mộng Lư chúng tôi.” Cô tiếp tân vẫn một mực từ chối hai vị khách,
Lục Y Songđen mặt, đang định nói tiếp thì một giọng nói quyền lực chặn lại “Tôi có thể hỏi vị tiểu thư này...” Cao Tư Vỹ được Hàn Doãn nhờ sang đây hủy cái tên trong danh sách thuê lại gặp ngay cảnh hai cô gái đang một mực muốn biết. Theo như điều tra lần trước của anh, hai cô gái này là bạn của Diệp Gia Giai. Tình huống này, nếu anh đoán không lầm thì Diệp Gia Giai đã nói với bạn cô ấy và theo tính cách của họ chắc chắc sẽ tìm công đạo cho Diệp Gia Giai.
Biểu cảm của Cao Tư Vỹ từ đầu đến cuối cũng không thay đổi gì nhiều.
Thẩm Giả Ninh điềm tĩnh nhìn Cao Tư Vỹ một hồi. Cũng ra dáng chuẩn mực. “Anh có việc gì sao?”
“À, tôi muốn hỏi sao hai vị tiểu thư lại bắt buộc phải biết quí danh của vị khách kia, phải chăng đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Y Song xem tí nữa là buộc miệng nói ra liền bị Thẩm Giả Nhi bịt mồm lại “Song Song à, cậu nói hơi nhiều rồi đấy.”
Thầm hiểu ý qua ánh mắt Thẩm Giả Nhi. Lục Y Song cúi đầu xoay đi hướng khác.
“Cũng không có gì, là hôm đó trước lúc vị khách ấy vào thì tôi cũng có đặt phong đó. Đến hôm qua tôi phát hiện mình bị mất đồ, là vật quan trọng. Đến tìm thì không thấy, tôi nghĩ là vị khách ấy đã nhặt được.” Thẩm Gỉa Minh tìm đại 1 lý do đánh rái hướng Cao Tư Vỹ.
Cao Tư Vỹ cười thầm trong lòng “À, vậy sao. Tôi chính là vị khách ấy, xin hỏi vị tiểu thư này mất thứ gì.”
Lục Y Songbị cái tiếng đó đánh mạnh vào đầu, bất ngờ quay lại mở to mắt nhìn Cao Tư Vỹ.”Là anh”
Thẩm Giả Nhi cũng bất ngờ quay nhìn cô tiếp tân ý hỏi phải không. Cô tiếp tân liền gật mạnh. Cơn tức giận nhảy lên tới đầu, Lục Y Song hung hắt giật cà-vạt của Cao Tư Vỹ mà kéo đi “Tên khốn khiếp, anh đi theo tôi“. Thẩm Giả Nhi thì mạnh chân đá vào gối anh khiến anh nhảy cẩn lên.
Cao Tư Vỹ thật sự không tin vào mắt mình. Anh chỉ là nói thế đẻ xem cô gái nói dối kia như thế nào thôi. Không ngờ lại bị hai cô gái đánh đá này kéo xồng xộc đi như thế này.
“Này các cô làm gì đấy.”
“Anh im đi, hôm nay tôi sẽ khiến anh mất cả thanh danh. Người của bổn cô nương anh cũng dám đụng xem ra anh gan to.” Thẩm Giả Nhi dùng sức đánh vào đầu Cao Tư Vỹ thật mạnh khiến anh bất giác phải đưa tay lên ôm đầu.
Diệp Gia Giải nhận được điện thoại của Lục Y Sống tìm được tên sắc lang kia, cô cứng đờ cả người. Cô nên làm sao đây, cô không dám đối mặt. Bước chân vào quán coffe gần trường, đưa mắt nhìn quanh. Thẩm Giả Ninh ngồi trong góc khuất giơ tay vẫy vãy với cô. Cô hít một hơi sâu rồi bước chân đi. Đằng nào cũng nên nói rõ, cũng không thể chịu thiệc được.
Cao Tư Vỹ ngoái đầu nhìn Diệp Gia Giai, khóe mắt cô còn vương đọng vài giọt nước mắt. vẻ mặt đau thương khiến anh có chút động lòng. Anh lấy điện thoại nhắn 1 tin gửi cho Hàn Doãn.
Diệp Gia Giai nhìn người đang ngồi trước mặt mình ngơ ngác - Ai đây?
Lục Y Song, Thẩm Giả Ninh thấy dáng vẻ ấy liền hỏi “Sao vậy?”
“Người này... không phải..” Từng thanh âm nhỏ nhẹ nói như sợ người khác nghe thấy, cô cúi đầu sâu, ánh mắt thoáng qua tia nước mắt.