Một tuần trước, trong đêm tối, một Chàng trai đã gửi tin nhắn cho Luhan. Chàng trai đó là Min Jun - bạn thân của Luhan
”Gặp tớ, tớ sắp không chịu được rồi”
Min Jun bị mắc bệnh nan y từ khi mới bước vào lớp 11. Đáng lẽ ra vào đầu năm Luhan phải về Seoul với Chanyeol rồi, nhưng vì bệnh tình của Min Jun mà phải ở lại bên chàng trai này. Kéo dài đến tháng 1 cậu mới rời khỏi nơi đây.
Luhan đến bệnh viện thăm Min Jun, thăm được hơn một ngày nhưng đến ngày thứ ba Min Jun lại không qua khỏi. Luhan phải ở lại, hai ngày sau cùng gia đình chàng trai kia lo liệu đám tang. Trải qua 5 ngày mệt mỏi về tinh thần lẫn thể xác, Luhan về nhà nghỉ ngơi khoảng một ngày rồi định về nước, ai ngờ lại đổ bệnh.
Mọingười đều thể hiện sự quan tâm đối với cậu rõ ràng trên nét mặt. Sehun kéo cảngười Luhan vào trong lòng mình, nhè nhẹ vuốt lưng cậu. Luhan cũng ngoan ngoãnim lặng không nói tiếng nào, vẫn cứ dựa đầu vào đấy. Rồi từ từ sau đó, Chanyeolmới kể lại đầu đuôi cho Sehun và Baekhyun nghe
Khóc,cậu đã đau buồn tới mức không còn khóc được nữa rồi
Luhangặp chàng trai ấy vào một ngày đầy nắng. Nụ cười của cậu ấy cũng như những tianắng rực rỡ
Chỉtiếc là không còn có cơ hội gặp lại nụ cười ấy rồi
Thờigian lặng lẽ trôi, rồi cũng tới giờ cơm tối. Chanyeol xuống phụ mẹ nấu ăn, Baekhyunthì ngồi chơi với Roku. Bỏ lại Sehun vẫn đang ở trong phòng săn sóc cho Luhan
Tìnhtrạng của Luhan đã ổn hơn nhiều rồi, bệnh tình cũng giảm đi kha khá rồi. Chonên tên Sehun cứ đeo bám hoài làm cậu có hơi cáu tí xíu. Anh khóa chốt cẩnthận, rồi lại trèo lên giường ôm chầm lấy cậu, cọ cọ mũi vào cổ cậu, để đầu cậutựa vào lồng ngực mình (máu dê của anh ấy đã trổi dậy) và...
Chưađầy 5s sau, Luhan liền cắn anh một phát thật đau
Đángđời!!!
*cốc*cốc*cốc*- Baekhyun gõ nhẹ
_Anh..ăn cơm - Cậu bé này còn khá ít nói lắm
_Ừ,anh xuống ngay - Luhan nói lớn vọng ra rồi đạp Sehun một phát vào bụng để anhtránh xa ra - Đi ra, ăn cơm kìa
Sehunlì lợm bám víu lấy cậu, nhưng Luhan nhà ta cao tay hơn nhiều, cuối cùng thìcũng lôi anh xuống dưới ăn cơm
Ehèm, Sehun thấy có chút không tự nhiên cho lắm. Chẳng thể nào hiểu được tại saomẹ Yeong Soo cứ nhìn anh chằm chằm thế không biết khiến cho Sehun ăn có chútkhông được tự nhiên. Còn cha MinHwan thì cũng bình thường lắm (cha về trước giờcơm rồi)
Mà Luhanthoạt nhìn đang ăn uống rất bình thường, trông như vô cùng ngon miệng. Nhưngchỉ Chanyeol mới có thể nhìn ra được nỗi buồn chứa trong đáy mắt cậu. Luhan vuihay buồn, chỉ có Chanyeol là biết rõ nhất. Chị em song sinh có một sợi dây liênkết vô hình mà
Luhanvà Chanyeol kén ăn giống mẹ cho nên có khá ít rau trên bàn ăn, thịt cá thì đầy.Mà Chanyeol thấy Baekhyun chỉ cắm đầu ăn mỗi rau nên cậu có hơi xót tí
_Cáiđứa này làm gì ăn mỗi rau thế ai dámtranh thịt cá với cháu đâu. Nè nè, ăn tí thịt vô - Mẹ Yeong Soo niềm nở gắp choBaekhyun miếng thịt bò to đùng
_Vâng...
Chanyeolthở dài yên lòng
”Contrai thân yêu, con nghĩ có thể qua mắt mẹ được sao. Hắc hắc, mẹ của các con cócái nhìn tốt lắm. À... còn con nữa, Luhan à...”
Saubữa cơm chính là một sự tra khảo nhẹ. Thì hỏi cũng ít lắm vì mẹ Yeong Soo cũngcó biết ít nhiều về nhỏ rồi
”_Baekhyun,cháu thích cái gì vậy
_Gìcũng được ạ”
...
”_Cháusống ở đấy thế nào rồi
_Cũngổn ạ”
...và...
”_Cháucó bạn trai chưa
_Dạ,cháu... cháu...
Cótiếng ho của Chanyeol
_Vâng,chưa... ạ”
”_Cầnta làm mai cho không. Nghe nói con trai của bác...
_Mẹ,từ khi nào mẹ chuyển sang mai mối vậy
Mẹ YeongSoo khẽ cười trộm
_Đượcrồi, không ai giành vợ con đâu. À nhầm... không ai giành Baekhyun của con đâu.A... lại nhầm...
_MẸ!!! “