Khác với đại học M có bề dày lịch sử lâu đời, đại học thương mại của Lương Tuyết thành lập chưa được bao lâu, từ các dãy lầu đến phòng học đều sáng long lanh như mới, Hứa Tri Mẫn nhìn mà đỏ cả mắt vì ganh tị. Trước đó Vu Thanh Hoàn đã nói cho cô biết, thời gian này đại học M đang tiến hành tu sửa, đại đa số sinh viên vẫn phải ở trong ký túc xá cũ kỹ.
Nhà của Kỷ Nguyên Hiên là do đại học nơi anh giảng dạy cấp cho giáo viên, tọa lạc ngay trong khuôn viên nhà trường. Căn nhà được xây cất trong vòng hai năm trở lại nên còn rất mới; vị trí nhà ở tầng bốn, vừa phải, không cao không thấp; trong nhà có ba phòng sinh hoạt và một phòng ngủ, diện tích khá rộng rãi thoải mái. Vu Thanh Hoàn dẫn cô lên lầu trước, Kỷ Nguyên Hiên thì đi đổ đầy xăng chiếc Honda trước khi trả lại xe cho nhà người bạn.
Chẳng hiểu sao, Hứa Tri Mẫn vẫn không quen ở trong căn phòng tốt như thế này. Một đêm trằn trọc trên xe lửa và cả buổi chiều ngổn ngang âu lo khiến cho giấc ngủ của cô bị ngắt quãng bởi những cơn ác mộng kéo đến liên tiếp, nhưng dù vậy, cô vẫn cố ép mình nhắm mắt nghỉ ngơi.
Buổi tối Kỷ Nguyên Hiên đích thân vào bếp nấu nướng thết đãi cô em gái từ phương xa đến. Vu Thanh Hoàn cười nói: “Hồi ấy anh trai em đã dùng tuyệt chiêu nấu nướng để cưa đổ cả khối con gái. Thú thật, chị thua xa anh ấy khoản bếp núc.”
Hứa Tri Mẫn cười vui vẻ, cô nhận thấy cuộc sống hôn nhân của anh họ thật ngọt ngào và viên mãn, chị dâu không chỉ là người vợ lý tưởng mà còn là một cô gái rất tốt bụng. Tối hôm đó sau khi ăn xong, Kỷ Nguyên Hiên rời nhà đi làm, hai chị em ngồi trong phòng khách vừa xem phim Hàn Quốc vừa tán gẫu đủ thứ chuyện linh tinh, trò chuyện vẩn vơ một hồi cuối cùng lại kéo sang vấn đề yêu đương nhạy cảm.
“Em chưa nói chuyện yêu đương bao giờ á?” Vu Thanh Hoàn hỏi, không giấu được sự kinh ngạc xen lẫn hoài nghi.
“Chưa ạ. Cấp ba ở trường em chỉ có mấy đôi công khai cặp kè thôi.” Hứa Tri Mẫn đáp.
“Học sinh bọn em ngoan ngoãn hết sức. Còn ở đây thì khác hẳn nhé, đến một thằng nhóc còn học nhà trẻ mà còn biết nói thế này này: Bạn biết hôn bạn gái chụt chụt chưa? Bạn hôn bạn gái nào chụt chụt rồi?”
“Ha ha.” Hứa Tri Mẫn ôm bụng cười ngất.
Vu Thanh Hoàn nhìn Hứa Tri Mẫn đang cười hết cỡ, tự nhiên những suy nghĩ ưu tư bất chợt dậy lên trong lòng cô. Đúng như lời chồng chị nói, một cô bé có thể thi đậu vào đại học nổi tiếng với thành tích xuất sắc nổi trội như thế thì chắc chắn phải là một người rất thông minh, nhưng việc cô bé hầu như không có khái niệm gì về phương diện tình cảm đã làm chị hết sức bất ngờ. Trong các trường đại học thời bấy giờ, tình trạng cạnh tranh nhau chỗ làm giữa các sinh viên sắp tốt nghiệp đã trở nên quá phổ biến và mỗi năm một thêm khốc liệt; khắp môi trường học đường đâu đâu cũng có chuyện một số ít sinh viên chỉ vì công việc tốt mà không từ thủ đoạn, lừa gạt, lợi dụng tình cảm đôi lứa.
“Chị dâu.” Hứa Tri Mẫn ngồi thẳng lưng lên, hỏi, “Chị và anh họ em quen nhau lúc học đại học hả chị?”
“Bọn chị là bạn học cùng trường cùng lớp, rồi cũng tự nhiên đến với nhau thôi.” Vu Thanh Hoàn đoán được suy nghĩ trong lòng Hứa Tri Mẫn, thật lòng nói: “Nhưng mà, những cặp yêu nhau chân thành rồi ra trường có thể kết hôn suôn sẻ như bọn chị thì ít lắm, đa số tốt nghiệp xong đi làm đều chia tay cả em ạ .”
Hứa Tri Mẫn im lặng tự nhủ, vì không ngăn được sự bứt rứt về những lời nói có phần thậm xưng của Mạc Như Yến trên chuyến xe lửa ngày đó, nên cô mới thử làm một cuộc khảo sát nho nhỏ xem sao; quả tình, ban đầu cô cũng không cảm thấy có gì ghê gớm, nhưng bây giờ ngay cả chị dâu cũng nói như vậy…
Vu Thanh Hoàn thấy nét mặt cô thoáng ủ dột, nhanh chóng đổi giọng thoải mái: “Sau khi tốt nghiệp chị và anh họ em đã trải qua một chuyện thế này, lúc ấy anh em hỏi chị: ‘Vu Thanh Hoàn, anh ở nhà tranh, em sẽ đến sống với anh chứ?’, thế là chị bảo: ‘Nhà tranh anh ở rất xịn, em đến sống với anh ngay đây.”
“Sau đó thì sao ạ?” Hứa Tri Mẫn nhẹ giọng hỏi.
Vu Thanh Hoàn chớp chớp mắt làm ra vẻ thần bí: “Sau đó, bọn chị kết hôn ngay lập tức.”
Lời cầu hôn mộc mạc ‘Có đến nhà tranh sống với anh hay không.’ ấy đã khắc sâu vào tâm trí Hứa Tri Mẫn. Thành phố R đầu tháng chín nắng oi ả, nhiệt độ ban đêm lên đến hơn ba mươi độ C, Vu Thanh Hoàn mở máy điều hòa nhỏ rồi ân cần tắt đèn phòng giùm Hứa Tri Mẫn.
Cô nằm mở mắt thao thức trong bóng tối mịt mùng, hơn nửa tiếng đã qua nhưng vẫn không sao chợp mắt. Lần đầu tiên trong đời cô biết được rằng, một chàng trai có thể dùng câu ‘sống ở nhà tranh’ để cầu hôn người con gái mình yêu. Kiều Tường sống trong hoa viên, còn Mặc Thâm…chỉ e là anh sẽ cười khẩy nếu nghe hai chữ ‘nhà tranh’ đó. Cô thật ngưỡng mộ chị dâu vì chị đã tìm được một người bạn đồng hành cùng mình san sẻ những ngọt bùi, đắng cay trong đời. Biết đến khi nào cô mới gặp một người như thế? Ai sẽ là người có hoàn cảnh gia đình không quá cách biệt với cô và có thể cùng cô nỗ lực vươn lên?
Hứa Tri Mẫn, hai chúng ta đều là cùng một loại người. Lời anh nói với cô vô tình vọng đến từ một nơi sâu thẳm trong tâm tưởng.
Vết sẹo trên chân trái mang máng đau, Hứa Tri Mẫn cau mày nghĩ đến tin nhắn Mặc Hàm gửi cho Lương Tuyết. Mải bận tâm với vấn đề ‘sống ở nhà tranh hay không’, cô đã quên khuấy mất một chuyện nghiêm trọng hơn – đó là, anh em Mặc gia nói sắp chuyển đến đại học M.
Đêm khuya, Kỷ Nguyên Hiên về nhà, hai vợ chồng anh nói chuyện về cô em gái trong phòng ngủ.
“Nghe bảo em ấy không có bạn trai.” Vu Thanh Hoàn nói.
“Được vậy cũng mừng.” Kỷ Nguyên Hiên vừa thay quần áo vừa đáp.
Thấy chồng nói chuyện nhát gừng, Vu Thanh Hoàn hỏi: “Anh nghi em ấy có bạn trai?”
“Ừm.”
Vu Thanh Hoàn cảm thấy quái lạ, hỏi tới: “Mà cho dù có đi nữa thì đã sao, lên đại học thế nào cũng chia tay thôi. Hay là anh lo em ấy lưu luyến đoạn tình cảm này, không tập trung học hành được?”
“Không phải.”
“Vậy thì vì sao?”
Kỷ Nguyên Hiên kéo mạnh nút măng sét. Anh vẫn nhớ như in, ngày sắp rời thị trấn, Hứa Tri Mẫn đã hứa nhất định sẽ đến nhà ga tiễn anh. Anh hiểu rõ tính cách em mình, cô bé rất cứng đầu, nói là làm. Vì thế, khi kiên trì chờ đợi đến giây phút cuối cùng mà vẫn không thấy bóng dáng em gái thì anh đoán chắc đã xảy ra chuyện. Rồi sau đó, qua một cú điện thoại hỏi thăm tình hình gọi đi trong lúc khẩn cấp, anh biết tin em gái đột nhiên bị thương ngoài ý muốn, đang tĩnh dưỡng ở nhà họ Mặc.
Khéo thật! Đây chính là ý nghĩ đầu tiên của anh vào thời điểm đó, và thậm chí cả mãi về sau này khi anh đã có nhiều thời gian suy ngẫm. ‘Bỗng dưng’ bị thương ngay trên đường đi tiễn anh rồi lại ‘bỗng dưng’ dưỡng thương ở nhà họ Mặc. Không những vậy, vết thương của em gái lành lặn chưa được bao lâu, cả nhà họ đã rời thị trấn đi Hồng Kông, còn cô em có thành tích học tập xuất sắc của anh ‘bỗng dưng’ đăng ký thi vào đại học y. Kỷ Nguyên Hiên càng nghĩ càng thấy bất ổn.
Anh và hai cậu con trai Mặc gia đã có duyên gặp mặt một lần. Năm ấy, Kỷ Nguyên Hiên mười tám mười chín tuổi đến Mặc gia chào từ giã bà ngoại trước lúc lên đường đi học ở trường huấn luyện thể dục thể thao. Người mở cửa là Mặc Hàm, nhưng người tiếp đón anh là Mặc Thâm. Hai anh em được gia đình giáo dục rất tốt, nói chuyện khách sáo phải phép, chỉ là ánh mắt họ nhìn anh lạnh giá tựa hầm băng. Anh như người đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, khó nhọc ngồi đợi suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn không thể gặp bà ngoại. Mặc Thâm nói với anh vẻ áy náy: “Ba em vừa gọi điện, nói tối nay sẽ dùng cơm với bà ở ngoài, không về nhà… Anh Kỷ vẫn đợi tiếp chứ?”
Kỷ Nguyên Hiên nhắm mắt nghĩ, có lẽ cả đời này anh sẽ không bao giờ quên vẻ châm biếm lộ rõ trong đôi đồng tử đen thẫm của Mặc Thâm lúc cậu ta gặng hỏi anh “có đợi hay không”.
“Hiên.” Thấy sắc mặt chồng khác thường, Vu Thanh Hoàn bèn gọi.
“Không có gì đâu. Nói tóm lại, con bé không có bạn trai là tốt nhất. Em bảo nó lo học đại học cho tử tế đi, đừng đua đòi yêu đương theo người ta, bằng không chính nó sẽ là người bị tổn thương.”
Hôm sau, Vu Thanh Hoàn chuyển lời căn dặn của chồng cho Hứa Tri Mẫn, nhưng xuất phát từ tình cảm yêu mến dành cho cô bé, chị đã khéo léo chỉnh sửa lại từ ngữ trong câu nói nguyên văn.
Hứa Tri Mẫn ngay tức thì nhận ra anh họ đã hoài nghi quan hệ giữa cô và anh em Mặc gia. Đã có kinh nghiệm xương máu từ ba năm khổ sở, cô quyết tâm ngay bây giờ và ngay tại nơi này phải hành động thật thận trọng, nếu không sẽ bị cuốn vào mối hiềm khích giữa hai nhà Kỷ – Mặc. Và để giải quyết tình huống ngàn cân treo sợi tóc trước mắt, cô đã cho anh họ uống một viên thuốc an thần bằng cách lập lời thề: Năm năm học đại học tuyệt không yêu đương.
Kỷ Nguyên Hiên hài lòng khen ngợi em gái. Về phần Vu Thanh Hoàn, mặc dù trong lòng còn ít nhiều vướng mắc, song trước thái độ tin cậy của chồng, chị đã lựa chọn im lặng.
Trời sáng tinh mơ, ba người đón chiếc ô tô nhỏ đi đại học M. Đúng chín giờ xe đến nơi.
Đại học M là ngôi trường mơ ước của hầu hết mọi học sinh. Bước qua cổng trường nhỏ hẹp trong tâm trạng bỡ ngỡ, cô dừng chân dưới tàng cây cổ thụ mọc sum suê giữa sân trường và chợt nhận ra cảnh sắc xung quanh mình đượm nét tĩnh lặng cổ xưa như thể tách biệt với trần thế tấp nập ngoài kia.
Từ cổng trường đi thẳng vào năm trăm mét, cô nhìn thấy một vách thạch bích độc đáo dài năm mươi mét, trên nền đá hoa cương màu xám tro là tượng bán thân của năm danh nhân được chạm khắc tinh xảo và sống động như thật bởi bàn tay nghệ nhân. Những vị danh nhân này trông khá quen thuộc, nhưng Hứa Tri Mẫn không nhớ chính xác họ là ai. Sau cùng, ở mép trái vách thạch bích, cô bắt gặp bốn chữ đầy khoáng đạt và mạnh mẽ khắc thành hàng dọc: Học hành nghiêm cẩn. Cô nhìn bốn chữ này không chớp mắt, dặn lòng phải ghi nhớ thật kỹ.
Kỷ Nguyên Hiên, Vu Thanh Hoàn và cô cùng dừng bước chiêm ngưỡng vách thạch bích. Vu Thanh Hoàn lấy ngón tay đẩy gọng kính, trầm trồ: “Đại học M lớn quá.”
“Chị dâu chưa đến đây bao giờ à?” Hứa Tri Mẫn hỏi.
“Chưa.” Vu Thanh Hoàn đáp, “Đại học M nổi tiếng xưa giờ. Mà kể cũng lạ, chắc tại từ nhỏ chị nghe kể nhiều quá nên không có hứng tới đây tham quan. Anh họ em chắc chắn đã đến đây rồi đấy, vì chỗ làm của anh ấy chọn bệnh viện trực thuộc đầu tiên của trường này làm nơi khám bảo hiểm y tế cho nhân viên mà.”
“Bệnh viện trực thuộc đầu tiên của đại học M?”
Kỷ Nguyên Hiên hất cằm chỉ tay về con đường phía bên phải: “Bên kia có con đường thông từ sân trường đến bệnh viện lâm sàng trực thuộc.
Hứa Tri Mẫn rướn cổ lên nhìn, con đường đó dài bất tận không thấy điểm cuối.
“Đi thôi. Từ từ rồi thế nào em cũng quen với môi trường ở đây à.” Vu Thanh Hoàn kéo cô đi về phía trước.
Thời điểm ghi danh học kỳ mới được ấn định vào ba ngày sau, áp dụng cho tất cả sinh viên các khóa. Những ngày này đại học M đang giải quyết thủ tục nhập học cho tân sinh viên ở đại lễ đường.
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục liên quan, ba người đi qua ký túc xá. Đại học M đã thực hiện chính sách ưu đãi dành cho sinh viên khoa y tá bằng việc khánh thành khu nhà ký túc xá sáu tầng mới toanh. Đồng thời, vẫn như những năm trước, năm nay khoa y tá không tuyển nam sinh, toàn bộ sinh viên đều là nữ.
Hứa Tri Mẫn nghĩ bụng: Cùng là con gái với nhau mới dễ thân thiết và đồng cảm. Cả lớp bốn mươi nữ sinh đều ở cùng một dãy lầu, phòng ký túc xá tám người Hứa Tri Mẫn được phân vào nằm lọt thỏm trong góc phải lầu ba.
Vừa đẩy cánh cửa phòng 314 ra, cô đã thấy ngay bốn chiếc giường tầng và tám chiếc bàn học chiếm trọn không gian chật hẹp. Khoảng trống giữa hai giường chỉ rộng vừa đủ cho hai người chen vai nhau bước qua. Phía cuối phòng có một bức tường trắng làm vách ngăn trung gian, đằng sau nó là nhà vệ sinh và bồn rửa tay được bố trí riêng rẽ. Cửa sổ rải đều bốn bức tường xung quanh phòng.
Điều kiện ở đây tuy có kém hơn đôi chút so với ký túc xá đại học thương mại của Lương Tuyết nhưng vẫn chấp nhận được.
Nhà trường chỉ sắp đặt phòng ký túc xá cho sinh viên chứ không quy định cụ thể về giường ngủ, ai đến trước sẽ được quyền ưu tiên lựa chọn giường ngủ. Trong bốn giường dưới thì đã có hai giường trải chiếu giăng màn, chứng tỏ hai người bạn cùng phòng đã đến đây. Kỷ Nguyên Hiên chọn một giường còn trống trong số hai giường còn lại, hai chị em bèn nhanh tay trải chiếu lên giường thật lẹ.
Sắp xếp hành lý gọn gàng đâu vào đấy rồi ngồi nghỉ một lát, cô vẫn không thấy bạn cùng phòng trở về. Lúc Hứa Tri Mẫn tiễn anh họ và chị dâu ra cổng trường, Vu Thanh Hoàn dặn đi dặn lại cô: Nhớ thường xuyên liên lạc. Hứa Tri Mẫn nghe vậy liền gật đầu vâng dạ.
Trở về phòng sau khi tiện đường ghé căn tin mua ít vật dụng hàng ngày, đúng lúc tra chìa vào ổ khóa, cô phát hiện cửa đã bị người ở bên trong khóa trái. Cô gõ gõ cửa, nghe thấy tiếng bước chân vội vàng chạy đến, tiếp đó cửa phòng mở toang, rồi một cô gái vóc người nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt cô. Cô gái nhìn Hứa Tri Mẫn, che miệng cười sảng khoái: “Tớ là Trần Minh. Cậu mới đến à? Xin lỗi nhé, tớ ở nhà khóa cửa quen rồi, lỡ tay khóa cậu bên ngoài luôn.”
Hứa Tri Mẫn cũng tự giới thiệu rồi đi vào phòng buông đồ đạc trên tay xuống, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái duyên dáng yêu kiều đứng bên cửa sổ. Dưới ánh nắng dịu dàng, những đường nét trên nửa gương mặt trông nghiêng của cô ấy tựa như nét vẽ nàng Dương Quý Phi kiều diễm. Trong phút chốc Hứa Tri Mẫn ngây ngẩn cả người, từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhìn thấy một nhan sắc quá đỗi xinh đẹp đến nhường này.
Cô gái quay lại, hờ hững nhìn lướt qua Hứa Tri Mẫn và Trần Minh rồi đi vào nhà vệ sinh.
Trần Minh thấp giọng nói với Hứa Tri Mẫn: “Cậu ta tên Diệp Văn. Hôm qua cậu không đến nên không thấy được cảnh cậu ta cãi nhau ầm ĩ với ba mẹ ngay trong trường chúng ta.”
“Cãi nhau chuyện gì vậy?” Hứa Tri Mẫn thắc mắc.
“Điểm thi của cậu ta chỉ suýt soát đậu vào khoa bác sĩ lâm sàng thôi, mà khoa chúng ta thì lại được quyền ưu tiên chọn sinh viên. Cho nên cậu ta mới làm ầm lên. Tớ đoán thể nào vài ngày nữa cậu ta sẽ chuyển đi cho mà xem, nếu không cậu ta còn quậy nữa.” Giọng điệu Trần Minh đầy vẻ ung dung chờ xem kịch vui.
Nghề nghiệp không phân địa vị cao thấp, nghề nào cũng có người tài giỏi. Ngay từ bé Hứa Tri Mẫn vẫn luôn nghĩ, dì lao công quét đường mỗi sáng tinh sương là người đáng yêu nhất.
Đương nhiên, trên đời ai cũng ước mong được đứng ở địa vị cao – Hứa Tri Mẫn đã lý giải như vậy về thái độ kiêu kỳ của Diệp Văn.
Bạn cùng phòng có mặt đông đủ hai ngày sau đó. Phòng ký túc xá đáng lẽ có tám người thì nay chỉ còn bảy người, Diệp Văn chuyển sang khoa bác sĩ lâm sàng.
Sáu người bạn cùng phòng của cô, mỗi người một nét riêng. Trần Minh thanh tú thích ăn cay, nói chuyện nhanh như súng liên thanh; Vương Nhã Lệ là người thành phố R, điều kiện gia đình sung túc, thích chụp ảnh và viết văn, cao 1m65 nặng cả trăm kí lô, cả ngày kêu gào ‘Muốn giảm béo’. Ngoài ra còn có hai người tính tình trầm lặng, thích ngủ và nghe nhạc. Hai người bạn cuối cùng là những người thu hút sự chú ý của Hứa Tri Mẫn nhất – một người tên là Lâm Ngọc Cầm, ngoại hình bình thường nhưng nụ cười rất ngọt, giọng nói lại càng ngọt hơn, tưởng chừng như thấm vào tim gan; người kia là Phương Tú Mai, dáng vóc cao gầy, rất mê thể dục thể thao.
Không sai. Hứa Tri Mẫn cảm thấy Phương Tú Mai giống Lương Tuyết ở mọi phương diện, con người cô bạn ấy rất ngay thẳng cương trực. Điểm khác biệt duy nhất giữa cô ấy và Lương Tuyết là, cô ấy lâu lâu lại bâng quơ bộc lộ sự tự ti: “Hâm mộ làn da các cậu quá đi, trắng trẽo nõn nà, ai như tớ, đen như cột nhà cháy ấy. Còn tên tớ nữa, khó nghe muốn chết luôn, Tú Mai, Tú Mai, nghe như quả mơ* ấy.”
(*) Nguyên văn là ‘mai hoa’ (梅花) có nghĩa là hoa mai/quả mơ.
Cả phòng đều không nhịn được cười vì cô bạn tếu táo này. Kể từ đó, biệt danh ‘Quả mơ’ của cô nàng nhanh chóng lan xa.
Con gái thường hay thích kết bạn theo đôi. Hứa Tri Mẫn chọn cô bạn Phương Tú Mai, nhưng Lâm Ngọc Cầm cũng chọn Phương Tú Mai như cô. Cô chưa kịp mở lời với Phương Tú Mai, cô nàng đã bị Lâm Ngọc Cầm lôi tuột đi.
Cả phòng ký túc xá có bảy người, nếu hai người thành một nhóm thì dĩ nhiên sẽ có một người lẻ loi. Hai nhóm tiếp theo là Trần Minh – Vương Nhã Lệ và hai cô bạn hợp tính kia, rốt cuộc người đơn độc chính là Hứa Tri Mẫn.
Ngay từ đầu, Hứa Tri Mẫn cũng không đặt nặng vấn đề này, cô chỉ muốn sống hòa thuận với các bạn cùng phòng. Tại buổi họp lớp đầu tiên để bầu ra tổ trưởng phòng ký túc xá, cả sáu người im lặng thật lâu không nói câu nào, Hứa Tri Mẫn nghĩ: Có lẽ làm tổ trưởng là chuyện phiền phức. Thế là xuất phát từ thiện ý, cô đã chủ động đảm nhận nhiệm vụ tổ trưởng phòng 314.
Sau khi họp phòng, cả tập thể thống nhất mỗi người thay phiên nhau trực vệ sinh hàng ngày. Hai người trực thứ sáu và chủ nhật nhận nhiệm vụ lau nhà. Phương Tú Mai thứ sáu, Hứa Tri Mẫn chủ nhật. Kế đến là phân công người đi mua đồ dùng cho phòng, người đại diện phòng đi nhận đồ, riêng người thay mặt phòng 314 tiếp chuyện với ban quản lý khi có việc cần thì mọi người đều đồng thanh, cười nói: Tổ trưởng Hứa Tri Mẫn của chúng ta.
Giữa lúc cười vui cùng bạn bè, dù trong lòng Hứa Tri Mẫn vẫn mơ hồ phát hiện có chút gì đó không thích hợp nhưng cũng không đủ cơ sở để kết luận người ta cố ý nhằm vào nhược điểm của mình. Chính vì niềm tin ‘Ở cùng một chỗ cần phải chung sống hòa bình’, cô đã bỏ qua việc tìm hiểu cho ra lẽ.
Huống hồ cô còn phải hoàn thành một mục tiêu quan trọng hơn, đó là tranh thủ giành được học bổng cả năm học để chi trả học phí và sinh hoạt phí. Học bổng của đại học M rất hấp dẫn, đặc biệt là học bổng loại A.
Ngoài nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ tổ trưởng phòng ký túc xá, thời gian còn lại Hứa Tri Mẫn dành hết tâm trí cho bài vở. Kỳ nghỉ đông cô chỉ về thăm nhà đến vừa hết Tết rồi lại hối hả trở về trường ôn bài. Những khi anh họ và chị dâu rủ đi thăm thú vui chơi, cô đều chân thành và khéo léo từ chối với lý do “học bài quan trọng hơn”.
Trong khi Kỷ Nguyên Hiên càng ngày càng hài lòng với biểu hiện của em gái, Vu Thanh Hoàn lại thở dài: Cô thà rằng nhìn thấy một Hứa Tri Mẫn sống hoạt bát còn hơn, bởi vì đại học không phải trung học.
Thực tế chứng minh, Vu Thanh Hoàn đã lo lắng đúng. Năm đầu tiên, Hứa Tri Mẫn đạt hạng nhất lớp với tổng điểm các môn học vượt hơn người đứng thứ nhì đến trên sáu mươi điểm, một thành tích làm ngỡ ngàng toàn thể giảng viên và sinh viên trong khoa. Thành tích vẻ vang là vậy, nhưng sang năm thứ hai, lúc bình bầu sinh viên được nhận học bổng, cô chỉ được lãnh học bổng loại C.
Học bổng loại C chỉ bằng một phần ba học bổng loại A, danh tiếng khác nhau một trời một vực. Hứa Tri Mẫn cảm giác như mình bị sấm sét nện xuống đầu, cô chua chát nhắm mắt lại: Nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi, thành tích cao hơn người ta nhiều như vậy, nhưng tại sao lại là loại C mà không phải loại A.
Cô đờ đẫn đi vào toilet, vừa đóng cửa lại, chợt nghe bên ngoài có người quay về phòng.
Trần Minh tiếc nuối nói: “Tội nghiệp Hứa Tri Mẫn thật, thành tích tốt vậy mà chỉ được học bổng loại C.”
“Hứ.” Vương Nhã Lệ cười nhạo, “Tại cậu ta cả thôi.”
“Nhã Lệ, cậu biết học bổng xét như thế nào hay sao? Tớ thấy ban cán sự và thầy chủ nhiệm vì chuyện này mà tất bật cả tuần lễ.”
“Khai giảng vừa xong, tớ lập tức nhờ người chạy khắp nơi hỏi vụ học bổng này. Cậu phải biết rằng, văn bản của trường chỉ cung cấp cho chúng ta phương thức đại khái thôi, mà cách tính điểm của từng khoa thì mỗi năm một thay đổi. Theo tớ hiểu thì năm nay khoa chúng ta làm như vầy: 60% là điểm chuyên ngành, 20% là điểm hoạt bát, 20% còn lại là điểm đạo đức. Điểm chuyên ngành là điểm chết, cậu thi được bao nhiêu thì là bấy nhiêu. Điểm hoạt bát được đánh giá dựa trên cách giao tiếp của cậu trong trường, cán bộ lớp đều được cộng thêm điểm. Điểm đạo đức ấy hả, nói trắng ra là, xem xem cậu có quan hệ với thầy cô và bạn học hay không rồi chấm theo cảm nhận chủ quan.”
“Thảo nào điểm chuyên ngành của cậu chỉ xếp hạng mười hai trong lớp, mà học bổng thì lại loại C giống Hứa Tri Mẫn.” Trần Minh cười cười, nhỏ tiếng hỏi, “Nói mau, điểm đạo đức thì tụi mình chấm cho nhau, thang điểm tuyệt đối là mười, thế cậu cho Hứa Tri Mẫn bao nhiêu điểm?”
Tiếng cười Vương Nhã Lệ the thé: “Tớ biết, thế nào cậu ta cũng chắc mẩm là đã giúp đỡ mọi người trong phòng thì nghiễm nhiên tất cả sẽ cho cậu ta tám đến chín điểm. Cậu ta hồn nhiên quá rồi. Ai lại chấm kiểu ấy chứ. Tớ mà có du di cho Phương Tú Mai thì cao lắm cũng chỉ năm điểm. Giỏi thể dục có gì hay ho đâu, ở đây là trường y, không phải trường thể dục. Cho nên, dựa trên nguyên tắc công bằng chính trực, tớ cho cậu ta và Phương Tú Mai ba điểm hết.”
“Ba điểm á?! Cậu cũng ác quá đấy.”
“Tớ làm theo lương tâm thôi. Thử hỏi tụi nó đã làm được gì cho bạn bè? Đứa thì đá banh, đứa thì làm mọt sách. Cái ngữ ấy ra đời sớm muộn gì cũng bị đào thải.”
“Đừng nói người ta như vậy chứ. Tớ thấy hai cậu ấy rất tốt mà. Cậu nhớ lần trước phòng bên cạnh có người bị bệnh không? Hai cậu ấy thấy bên đó thiếu người nên đã chủ động giúp nấu cơm còn gì.”
“Bởi vậy tớ mới nói tụi nó ngu. Cái đứa bị bệnh cả phòng kế bên đều ghét, bên đó định mượn chuyện này đuổi cổ nhỏ ấy ra khỏi phòng, cậu ta và Phương Tú Mai làm thế chỉ cản trở người ta chứ giúp quái gì mà giúp.”
Qua hồi lâu sau, Trần Minh vẫn không lên tiếng.
Rốt cuộc Vương Nhã Lệ nói: “Trần Minh, nếu chỉ một mình tớ cho ba điểm thì cũng không thể làm tổng điểm của Hứa Tri Mẫn thấp đến mức như thế được.”
“Tớ hiểu. Cán bộ lớp đề phòng cậu ấy, thầy chủ nhiệm thì lại thất vọng về cậu ấy.”
“Đúng thế. Hôm đến ghi danh, biết ở cùng ký túc xá với Hứa Tri Mẫn, tớ giật cả mình. Bởi vì trước đó tớ nghe nói, lớp chúng ta có một sinh viên có điểm trúng tuyển cao hơn cả bốn mươi sinh viên tài năng bên khoa bác sĩ lâm sàng, nhưng lại tình nguyện nộp đơn vào khoa y tá, tên là Hứa Tri Mẫn. Tớ cứ tưởng cậu ta sẽ ganh đua với cán bộ lớp, hay ít nhất cũng tranh được chiếc ghế đại biểu trong hội sinh viên của trường cho khoa chúng ta. Ai ngờ cậu ta an phận làm tổ trưởng phòng ký túc xá những một năm. Thầy cô đã kỳ vọng ở cậu ta biết bao nhiêu, tất cả là tại cậu ta tự đánh mất cơ hội thôi.”
Sau đó là tiếng Trần Minh liên tục than vắn thở dài.
Hứa Tri Mẫn tựa lưng vào bức tường trắng, mở mắt thật to nhìn trần nhà. Nước mắt, cuối cùng vẫn chẳng thể chảy xuôi.
Khác với đại học M có bề dày lịch sử lâu đời, đại học thương mại của Lương Tuyết thành lập chưa được bao lâu, từ các dãy lầu đến phòng học đều sáng long lanh như mới, Hứa Tri Mẫn nhìn mà đỏ cả mắt vì ganh tị. Trước đó Vu Thanh Hoàn đã nói cho cô biết, thời gian này đại học M đang tiến hành tu sửa, đại đa số sinh viên vẫn phải ở trong ký túc xá cũ kỹ.
Nhà của Kỷ Nguyên Hiên là do đại học nơi anh giảng dạy cấp cho giáo viên, tọa lạc ngay trong khuôn viên nhà trường. Căn nhà được xây cất trong vòng hai năm trở lại nên còn rất mới; vị trí nhà ở tầng bốn, vừa phải, không cao không thấp; trong nhà có ba phòng sinh hoạt và một phòng ngủ, diện tích khá rộng rãi thoải mái. Vu Thanh Hoàn dẫn cô lên lầu trước, Kỷ Nguyên Hiên thì đi đổ đầy xăng chiếc Honda trước khi trả lại xe cho nhà người bạn.
Chẳng hiểu sao, Hứa Tri Mẫn vẫn không quen ở trong căn phòng tốt như thế này. Một đêm trằn trọc trên xe lửa và cả buổi chiều ngổn ngang âu lo khiến cho giấc ngủ của cô bị ngắt quãng bởi những cơn ác mộng kéo đến liên tiếp, nhưng dù vậy, cô vẫn cố ép mình nhắm mắt nghỉ ngơi.
Buổi tối Kỷ Nguyên Hiên đích thân vào bếp nấu nướng thết đãi cô em gái từ phương xa đến. Vu Thanh Hoàn cười nói: “Hồi ấy anh trai em đã dùng tuyệt chiêu nấu nướng để cưa đổ cả khối con gái. Thú thật, chị thua xa anh ấy khoản bếp núc.”
Hứa Tri Mẫn cười vui vẻ, cô nhận thấy cuộc sống hôn nhân của anh họ thật ngọt ngào và viên mãn, chị dâu không chỉ là người vợ lý tưởng mà còn là một cô gái rất tốt bụng. Tối hôm đó sau khi ăn xong, Kỷ Nguyên Hiên rời nhà đi làm, hai chị em ngồi trong phòng khách vừa xem phim Hàn Quốc vừa tán gẫu đủ thứ chuyện linh tinh, trò chuyện vẩn vơ một hồi cuối cùng lại kéo sang vấn đề yêu đương nhạy cảm.
“Em chưa nói chuyện yêu đương bao giờ á?” Vu Thanh Hoàn hỏi, không giấu được sự kinh ngạc xen lẫn hoài nghi.
“Chưa ạ. Cấp ba ở trường em chỉ có mấy đôi công khai cặp kè thôi.” Hứa Tri Mẫn đáp.
“Học sinh bọn em ngoan ngoãn hết sức. Còn ở đây thì khác hẳn nhé, đến một thằng nhóc còn học nhà trẻ mà còn biết nói thế này này: Bạn biết hôn bạn gái chụt chụt chưa? Bạn hôn bạn gái nào chụt chụt rồi?”
“Ha ha.” Hứa Tri Mẫn ôm bụng cười ngất.
Vu Thanh Hoàn nhìn Hứa Tri Mẫn đang cười hết cỡ, tự nhiên những suy nghĩ ưu tư bất chợt dậy lên trong lòng cô. Đúng như lời chồng chị nói, một cô bé có thể thi đậu vào đại học nổi tiếng với thành tích xuất sắc nổi trội như thế thì chắc chắn phải là một người rất thông minh, nhưng việc cô bé hầu như không có khái niệm gì về phương diện tình cảm đã làm chị hết sức bất ngờ. Trong các trường đại học thời bấy giờ, tình trạng cạnh tranh nhau chỗ làm giữa các sinh viên sắp tốt nghiệp đã trở nên quá phổ biến và mỗi năm một thêm khốc liệt; khắp môi trường học đường đâu đâu cũng có chuyện một số ít sinh viên chỉ vì công việc tốt mà không từ thủ đoạn, lừa gạt, lợi dụng tình cảm đôi lứa.
“Chị dâu.” Hứa Tri Mẫn ngồi thẳng lưng lên, hỏi, “Chị và anh họ em quen nhau lúc học đại học hả chị?”
“Bọn chị là bạn học cùng trường cùng lớp, rồi cũng tự nhiên đến với nhau thôi.” Vu Thanh Hoàn đoán được suy nghĩ trong lòng Hứa Tri Mẫn, thật lòng nói: “Nhưng mà, những cặp yêu nhau chân thành rồi ra trường có thể kết hôn suôn sẻ như bọn chị thì ít lắm, đa số tốt nghiệp xong đi làm đều chia tay cả em ạ .”
Hứa Tri Mẫn im lặng tự nhủ, vì không ngăn được sự bứt rứt về những lời nói có phần thậm xưng của Mạc Như Yến trên chuyến xe lửa ngày đó, nên cô mới thử làm một cuộc khảo sát nho nhỏ xem sao; quả tình, ban đầu cô cũng không cảm thấy có gì ghê gớm, nhưng bây giờ ngay cả chị dâu cũng nói như vậy…
Vu Thanh Hoàn thấy nét mặt cô thoáng ủ dột, nhanh chóng đổi giọng thoải mái: “Sau khi tốt nghiệp chị và anh họ em đã trải qua một chuyện thế này, lúc ấy anh em hỏi chị: ‘Vu Thanh Hoàn, anh ở nhà tranh, em sẽ đến sống với anh chứ?’, thế là chị bảo: ‘Nhà tranh anh ở rất xịn, em đến sống với anh ngay đây.”
“Sau đó thì sao ạ?” Hứa Tri Mẫn nhẹ giọng hỏi.
Vu Thanh Hoàn chớp chớp mắt làm ra vẻ thần bí: “Sau đó, bọn chị kết hôn ngay lập tức.”
Lời cầu hôn mộc mạc ‘Có đến nhà tranh sống với anh hay không.’ ấy đã khắc sâu vào tâm trí Hứa Tri Mẫn. Thành phố R đầu tháng chín nắng oi ả, nhiệt độ ban đêm lên đến hơn ba mươi độ C, Vu Thanh Hoàn mở máy điều hòa nhỏ rồi ân cần tắt đèn phòng giùm Hứa Tri Mẫn.
Cô nằm mở mắt thao thức trong bóng tối mịt mùng, hơn nửa tiếng đã qua nhưng vẫn không sao chợp mắt. Lần đầu tiên trong đời cô biết được rằng, một chàng trai có thể dùng câu ‘sống ở nhà tranh’ để cầu hôn người con gái mình yêu. Kiều Tường sống trong hoa viên, còn Mặc Thâm…chỉ e là anh sẽ cười khẩy nếu nghe hai chữ ‘nhà tranh’ đó. Cô thật ngưỡng mộ chị dâu vì chị đã tìm được một người bạn đồng hành cùng mình san sẻ những ngọt bùi, đắng cay trong đời. Biết đến khi nào cô mới gặp một người như thế? Ai sẽ là người có hoàn cảnh gia đình không quá cách biệt với cô và có thể cùng cô nỗ lực vươn lên?
Hứa Tri Mẫn, hai chúng ta đều là cùng một loại người. Lời anh nói với cô vô tình vọng đến từ một nơi sâu thẳm trong tâm tưởng.
Vết sẹo trên chân trái mang máng đau, Hứa Tri Mẫn cau mày nghĩ đến tin nhắn Mặc Hàm gửi cho Lương Tuyết. Mải bận tâm với vấn đề ‘sống ở nhà tranh hay không’, cô đã quên khuấy mất một chuyện nghiêm trọng hơn – đó là, anh em Mặc gia nói sắp chuyển đến đại học M.
Đêm khuya, Kỷ Nguyên Hiên về nhà, hai vợ chồng anh nói chuyện về cô em gái trong phòng ngủ.
“Nghe bảo em ấy không có bạn trai.” Vu Thanh Hoàn nói.
“Được vậy cũng mừng.” Kỷ Nguyên Hiên vừa thay quần áo vừa đáp.
Thấy chồng nói chuyện nhát gừng, Vu Thanh Hoàn hỏi: “Anh nghi em ấy có bạn trai?”
“Ừm.”
Vu Thanh Hoàn cảm thấy quái lạ, hỏi tới: “Mà cho dù có đi nữa thì đã sao, lên đại học thế nào cũng chia tay thôi. Hay là anh lo em ấy lưu luyến đoạn tình cảm này, không tập trung học hành được?”
“Không phải.”
“Vậy thì vì sao?”
Kỷ Nguyên Hiên kéo mạnh nút măng sét. Anh vẫn nhớ như in, ngày sắp rời thị trấn, Hứa Tri Mẫn đã hứa nhất định sẽ đến nhà ga tiễn anh. Anh hiểu rõ tính cách em mình, cô bé rất cứng đầu, nói là làm. Vì thế, khi kiên trì chờ đợi đến giây phút cuối cùng mà vẫn không thấy bóng dáng em gái thì anh đoán chắc đã xảy ra chuyện. Rồi sau đó, qua một cú điện thoại hỏi thăm tình hình gọi đi trong lúc khẩn cấp, anh biết tin em gái đột nhiên bị thương ngoài ý muốn, đang tĩnh dưỡng ở nhà họ Mặc.
Khéo thật! Đây chính là ý nghĩ đầu tiên của anh vào thời điểm đó, và thậm chí cả mãi về sau này khi anh đã có nhiều thời gian suy ngẫm. ‘Bỗng dưng’ bị thương ngay trên đường đi tiễn anh rồi lại ‘bỗng dưng’ dưỡng thương ở nhà họ Mặc. Không những vậy, vết thương của em gái lành lặn chưa được bao lâu, cả nhà họ đã rời thị trấn đi Hồng Kông, còn cô em có thành tích học tập xuất sắc của anh ‘bỗng dưng’ đăng ký thi vào đại học y. Kỷ Nguyên Hiên càng nghĩ càng thấy bất ổn.
Anh và hai cậu con trai Mặc gia đã có duyên gặp mặt một lần. Năm ấy, Kỷ Nguyên Hiên mười tám mười chín tuổi đến Mặc gia chào từ giã bà ngoại trước lúc lên đường đi học ở trường huấn luyện thể dục thể thao. Người mở cửa là Mặc Hàm, nhưng người tiếp đón anh là Mặc Thâm. Hai anh em được gia đình giáo dục rất tốt, nói chuyện khách sáo phải phép, chỉ là ánh mắt họ nhìn anh lạnh giá tựa hầm băng. Anh như người đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, khó nhọc ngồi đợi suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn không thể gặp bà ngoại. Mặc Thâm nói với anh vẻ áy náy: “Ba em vừa gọi điện, nói tối nay sẽ dùng cơm với bà ở ngoài, không về nhà… Anh Kỷ vẫn đợi tiếp chứ?”
Kỷ Nguyên Hiên nhắm mắt nghĩ, có lẽ cả đời này anh sẽ không bao giờ quên vẻ châm biếm lộ rõ trong đôi đồng tử đen thẫm của Mặc Thâm lúc cậu ta gặng hỏi anh “có đợi hay không”.
“Hiên.” Thấy sắc mặt chồng khác thường, Vu Thanh Hoàn bèn gọi.
“Không có gì đâu. Nói tóm lại, con bé không có bạn trai là tốt nhất. Em bảo nó lo học đại học cho tử tế đi, đừng đua đòi yêu đương theo người ta, bằng không chính nó sẽ là người bị tổn thương.”
Hôm sau, Vu Thanh Hoàn chuyển lời căn dặn của chồng cho Hứa Tri Mẫn, nhưng xuất phát từ tình cảm yêu mến dành cho cô bé, chị đã khéo léo chỉnh sửa lại từ ngữ trong câu nói nguyên văn.
Hứa Tri Mẫn ngay tức thì nhận ra anh họ đã hoài nghi quan hệ giữa cô và anh em Mặc gia. Đã có kinh nghiệm xương máu từ ba năm khổ sở, cô quyết tâm ngay bây giờ và ngay tại nơi này phải hành động thật thận trọng, nếu không sẽ bị cuốn vào mối hiềm khích giữa hai nhà Kỷ – Mặc. Và để giải quyết tình huống ngàn cân treo sợi tóc trước mắt, cô đã cho anh họ uống một viên thuốc an thần bằng cách lập lời thề: Năm năm học đại học tuyệt không yêu đương.
Kỷ Nguyên Hiên hài lòng khen ngợi em gái. Về phần Vu Thanh Hoàn, mặc dù trong lòng còn ít nhiều vướng mắc, song trước thái độ tin cậy của chồng, chị đã lựa chọn im lặng.
Trời sáng tinh mơ, ba người đón chiếc ô tô nhỏ đi đại học M. Đúng chín giờ xe đến nơi.
Đại học M là ngôi trường mơ ước của hầu hết mọi học sinh. Bước qua cổng trường nhỏ hẹp trong tâm trạng bỡ ngỡ, cô dừng chân dưới tàng cây cổ thụ mọc sum suê giữa sân trường và chợt nhận ra cảnh sắc xung quanh mình đượm nét tĩnh lặng cổ xưa như thể tách biệt với trần thế tấp nập ngoài kia.
Từ cổng trường đi thẳng vào năm trăm mét, cô nhìn thấy một vách thạch bích độc đáo dài năm mươi mét, trên nền đá hoa cương màu xám tro là tượng bán thân của năm danh nhân được chạm khắc tinh xảo và sống động như thật bởi bàn tay nghệ nhân. Những vị danh nhân này trông khá quen thuộc, nhưng Hứa Tri Mẫn không nhớ chính xác họ là ai. Sau cùng, ở mép trái vách thạch bích, cô bắt gặp bốn chữ đầy khoáng đạt và mạnh mẽ khắc thành hàng dọc: Học hành nghiêm cẩn. Cô nhìn bốn chữ này không chớp mắt, dặn lòng phải ghi nhớ thật kỹ.
Kỷ Nguyên Hiên, Vu Thanh Hoàn và cô cùng dừng bước chiêm ngưỡng vách thạch bích. Vu Thanh Hoàn lấy ngón tay đẩy gọng kính, trầm trồ: “Đại học M lớn quá.”
“Chị dâu chưa đến đây bao giờ à?” Hứa Tri Mẫn hỏi.
“Chưa.” Vu Thanh Hoàn đáp, “Đại học M nổi tiếng xưa giờ. Mà kể cũng lạ, chắc tại từ nhỏ chị nghe kể nhiều quá nên không có hứng tới đây tham quan. Anh họ em chắc chắn đã đến đây rồi đấy, vì chỗ làm của anh ấy chọn bệnh viện trực thuộc đầu tiên của trường này làm nơi khám bảo hiểm y tế cho nhân viên mà.”
“Bệnh viện trực thuộc đầu tiên của đại học M?”
Kỷ Nguyên Hiên hất cằm chỉ tay về con đường phía bên phải: “Bên kia có con đường thông từ sân trường đến bệnh viện lâm sàng trực thuộc.
Hứa Tri Mẫn rướn cổ lên nhìn, con đường đó dài bất tận không thấy điểm cuối.
“Đi thôi. Từ từ rồi thế nào em cũng quen với môi trường ở đây à.” Vu Thanh Hoàn kéo cô đi về phía trước.
Thời điểm ghi danh học kỳ mới được ấn định vào ba ngày sau, áp dụng cho tất cả sinh viên các khóa. Những ngày này đại học M đang giải quyết thủ tục nhập học cho tân sinh viên ở đại lễ đường.
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục liên quan, ba người đi qua ký túc xá. Đại học M đã thực hiện chính sách ưu đãi dành cho sinh viên khoa y tá bằng việc khánh thành khu nhà ký túc xá sáu tầng mới toanh. Đồng thời, vẫn như những năm trước, năm nay khoa y tá không tuyển nam sinh, toàn bộ sinh viên đều là nữ.
Hứa Tri Mẫn nghĩ bụng: Cùng là con gái với nhau mới dễ thân thiết và đồng cảm. Cả lớp bốn mươi nữ sinh đều ở cùng một dãy lầu, phòng ký túc xá tám người Hứa Tri Mẫn được phân vào nằm lọt thỏm trong góc phải lầu ba.
Vừa đẩy cánh cửa phòng ra, cô đã thấy ngay bốn chiếc giường tầng và tám chiếc bàn học chiếm trọn không gian chật hẹp. Khoảng trống giữa hai giường chỉ rộng vừa đủ cho hai người chen vai nhau bước qua. Phía cuối phòng có một bức tường trắng làm vách ngăn trung gian, đằng sau nó là nhà vệ sinh và bồn rửa tay được bố trí riêng rẽ. Cửa sổ rải đều bốn bức tường xung quanh phòng.
Điều kiện ở đây tuy có kém hơn đôi chút so với ký túc xá đại học thương mại của Lương Tuyết nhưng vẫn chấp nhận được.
Nhà trường chỉ sắp đặt phòng ký túc xá cho sinh viên chứ không quy định cụ thể về giường ngủ, ai đến trước sẽ được quyền ưu tiên lựa chọn giường ngủ. Trong bốn giường dưới thì đã có hai giường trải chiếu giăng màn, chứng tỏ hai người bạn cùng phòng đã đến đây. Kỷ Nguyên Hiên chọn một giường còn trống trong số hai giường còn lại, hai chị em bèn nhanh tay trải chiếu lên giường thật lẹ.
Sắp xếp hành lý gọn gàng đâu vào đấy rồi ngồi nghỉ một lát, cô vẫn không thấy bạn cùng phòng trở về. Lúc Hứa Tri Mẫn tiễn anh họ và chị dâu ra cổng trường, Vu Thanh Hoàn dặn đi dặn lại cô: Nhớ thường xuyên liên lạc. Hứa Tri Mẫn nghe vậy liền gật đầu vâng dạ.
Trở về phòng sau khi tiện đường ghé căn tin mua ít vật dụng hàng ngày, đúng lúc tra chìa vào ổ khóa, cô phát hiện cửa đã bị người ở bên trong khóa trái. Cô gõ gõ cửa, nghe thấy tiếng bước chân vội vàng chạy đến, tiếp đó cửa phòng mở toang, rồi một cô gái vóc người nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt cô. Cô gái nhìn Hứa Tri Mẫn, che miệng cười sảng khoái: “Tớ là Trần Minh. Cậu mới đến à? Xin lỗi nhé, tớ ở nhà khóa cửa quen rồi, lỡ tay khóa cậu bên ngoài luôn.”
Hứa Tri Mẫn cũng tự giới thiệu rồi đi vào phòng buông đồ đạc trên tay xuống, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái duyên dáng yêu kiều đứng bên cửa sổ. Dưới ánh nắng dịu dàng, những đường nét trên nửa gương mặt trông nghiêng của cô ấy tựa như nét vẽ nàng Dương Quý Phi kiều diễm. Trong phút chốc Hứa Tri Mẫn ngây ngẩn cả người, từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhìn thấy một nhan sắc quá đỗi xinh đẹp đến nhường này.
Cô gái quay lại, hờ hững nhìn lướt qua Hứa Tri Mẫn và Trần Minh rồi đi vào nhà vệ sinh.
Trần Minh thấp giọng nói với Hứa Tri Mẫn: “Cậu ta tên Diệp Văn. Hôm qua cậu không đến nên không thấy được cảnh cậu ta cãi nhau ầm ĩ với ba mẹ ngay trong trường chúng ta.”
“Cãi nhau chuyện gì vậy?” Hứa Tri Mẫn thắc mắc.
“Điểm thi của cậu ta chỉ suýt soát đậu vào khoa bác sĩ lâm sàng thôi, mà khoa chúng ta thì lại được quyền ưu tiên chọn sinh viên. Cho nên cậu ta mới làm ầm lên. Tớ đoán thể nào vài ngày nữa cậu ta sẽ chuyển đi cho mà xem, nếu không cậu ta còn quậy nữa.” Giọng điệu Trần Minh đầy vẻ ung dung chờ xem kịch vui.
Nghề nghiệp không phân địa vị cao thấp, nghề nào cũng có người tài giỏi. Ngay từ bé Hứa Tri Mẫn vẫn luôn nghĩ, dì lao công quét đường mỗi sáng tinh sương là người đáng yêu nhất.
Đương nhiên, trên đời ai cũng ước mong được đứng ở địa vị cao – Hứa Tri Mẫn đã lý giải như vậy về thái độ kiêu kỳ của Diệp Văn.
Bạn cùng phòng có mặt đông đủ hai ngày sau đó. Phòng ký túc xá đáng lẽ có tám người thì nay chỉ còn bảy người, Diệp Văn chuyển sang khoa bác sĩ lâm sàng.
Sáu người bạn cùng phòng của cô, mỗi người một nét riêng. Trần Minh thanh tú thích ăn cay, nói chuyện nhanh như súng liên thanh; Vương Nhã Lệ là người thành phố R, điều kiện gia đình sung túc, thích chụp ảnh và viết văn, cao m nặng cả trăm kí lô, cả ngày kêu gào ‘Muốn giảm béo’. Ngoài ra còn có hai người tính tình trầm lặng, thích ngủ và nghe nhạc. Hai người bạn cuối cùng là những người thu hút sự chú ý của Hứa Tri Mẫn nhất – một người tên là Lâm Ngọc Cầm, ngoại hình bình thường nhưng nụ cười rất ngọt, giọng nói lại càng ngọt hơn, tưởng chừng như thấm vào tim gan; người kia là Phương Tú Mai, dáng vóc cao gầy, rất mê thể dục thể thao.
Không sai. Hứa Tri Mẫn cảm thấy Phương Tú Mai giống Lương Tuyết ở mọi phương diện, con người cô bạn ấy rất ngay thẳng cương trực. Điểm khác biệt duy nhất giữa cô ấy và Lương Tuyết là, cô ấy lâu lâu lại bâng quơ bộc lộ sự tự ti: “Hâm mộ làn da các cậu quá đi, trắng trẽo nõn nà, ai như tớ, đen như cột nhà cháy ấy. Còn tên tớ nữa, khó nghe muốn chết luôn, Tú Mai, Tú Mai, nghe như quả mơ ấy.”
() Nguyên văn là ‘mai hoa’ (梅花) có nghĩa là hoa mai/quả mơ.
Cả phòng đều không nhịn được cười vì cô bạn tếu táo này. Kể từ đó, biệt danh ‘Quả mơ’ của cô nàng nhanh chóng lan xa.
Con gái thường hay thích kết bạn theo đôi. Hứa Tri Mẫn chọn cô bạn Phương Tú Mai, nhưng Lâm Ngọc Cầm cũng chọn Phương Tú Mai như cô. Cô chưa kịp mở lời với Phương Tú Mai, cô nàng đã bị Lâm Ngọc Cầm lôi tuột đi.
Cả phòng ký túc xá có bảy người, nếu hai người thành một nhóm thì dĩ nhiên sẽ có một người lẻ loi. Hai nhóm tiếp theo là Trần Minh – Vương Nhã Lệ và hai cô bạn hợp tính kia, rốt cuộc người đơn độc chính là Hứa Tri Mẫn.
Ngay từ đầu, Hứa Tri Mẫn cũng không đặt nặng vấn đề này, cô chỉ muốn sống hòa thuận với các bạn cùng phòng. Tại buổi họp lớp đầu tiên để bầu ra tổ trưởng phòng ký túc xá, cả sáu người im lặng thật lâu không nói câu nào, Hứa Tri Mẫn nghĩ: Có lẽ làm tổ trưởng là chuyện phiền phức. Thế là xuất phát từ thiện ý, cô đã chủ động đảm nhận nhiệm vụ tổ trưởng phòng .
Sau khi họp phòng, cả tập thể thống nhất mỗi người thay phiên nhau trực vệ sinh hàng ngày. Hai người trực thứ sáu và chủ nhật nhận nhiệm vụ lau nhà. Phương Tú Mai thứ sáu, Hứa Tri Mẫn chủ nhật. Kế đến là phân công người đi mua đồ dùng cho phòng, người đại diện phòng đi nhận đồ, riêng người thay mặt phòng tiếp chuyện với ban quản lý khi có việc cần thì mọi người đều đồng thanh, cười nói: Tổ trưởng Hứa Tri Mẫn của chúng ta.
Giữa lúc cười vui cùng bạn bè, dù trong lòng Hứa Tri Mẫn vẫn mơ hồ phát hiện có chút gì đó không thích hợp nhưng cũng không đủ cơ sở để kết luận người ta cố ý nhằm vào nhược điểm của mình. Chính vì niềm tin ‘Ở cùng một chỗ cần phải chung sống hòa bình’, cô đã bỏ qua việc tìm hiểu cho ra lẽ.
Huống hồ cô còn phải hoàn thành một mục tiêu quan trọng hơn, đó là tranh thủ giành được học bổng cả năm học để chi trả học phí và sinh hoạt phí. Học bổng của đại học M rất hấp dẫn, đặc biệt là học bổng loại A.
Ngoài nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ tổ trưởng phòng ký túc xá, thời gian còn lại Hứa Tri Mẫn dành hết tâm trí cho bài vở. Kỳ nghỉ đông cô chỉ về thăm nhà đến vừa hết Tết rồi lại hối hả trở về trường ôn bài. Những khi anh họ và chị dâu rủ đi thăm thú vui chơi, cô đều chân thành và khéo léo từ chối với lý do “học bài quan trọng hơn”.
Trong khi Kỷ Nguyên Hiên càng ngày càng hài lòng với biểu hiện của em gái, Vu Thanh Hoàn lại thở dài: Cô thà rằng nhìn thấy một Hứa Tri Mẫn sống hoạt bát còn hơn, bởi vì đại học không phải trung học.
Thực tế chứng minh, Vu Thanh Hoàn đã lo lắng đúng. Năm đầu tiên, Hứa Tri Mẫn đạt hạng nhất lớp với tổng điểm các môn học vượt hơn người đứng thứ nhì đến trên sáu mươi điểm, một thành tích làm ngỡ ngàng toàn thể giảng viên và sinh viên trong khoa. Thành tích vẻ vang là vậy, nhưng sang năm thứ hai, lúc bình bầu sinh viên được nhận học bổng, cô chỉ được lãnh học bổng loại C.
Học bổng loại C chỉ bằng một phần ba học bổng loại A, danh tiếng khác nhau một trời một vực. Hứa Tri Mẫn cảm giác như mình bị sấm sét nện xuống đầu, cô chua chát nhắm mắt lại: Nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi, thành tích cao hơn người ta nhiều như vậy, nhưng tại sao lại là loại C mà không phải loại A.
Cô đờ đẫn đi vào toilet, vừa đóng cửa lại, chợt nghe bên ngoài có người quay về phòng.
Trần Minh tiếc nuối nói: “Tội nghiệp Hứa Tri Mẫn thật, thành tích tốt vậy mà chỉ được học bổng loại C.”
“Hứ.” Vương Nhã Lệ cười nhạo, “Tại cậu ta cả thôi.”
“Nhã Lệ, cậu biết học bổng xét như thế nào hay sao? Tớ thấy ban cán sự và thầy chủ nhiệm vì chuyện này mà tất bật cả tuần lễ.”
“Khai giảng vừa xong, tớ lập tức nhờ người chạy khắp nơi hỏi vụ học bổng này. Cậu phải biết rằng, văn bản của trường chỉ cung cấp cho chúng ta phương thức đại khái thôi, mà cách tính điểm của từng khoa thì mỗi năm một thay đổi. Theo tớ hiểu thì năm nay khoa chúng ta làm như vầy: % là điểm chuyên ngành, % là điểm hoạt bát, % còn lại là điểm đạo đức. Điểm chuyên ngành là điểm chết, cậu thi được bao nhiêu thì là bấy nhiêu. Điểm hoạt bát được đánh giá dựa trên cách giao tiếp của cậu trong trường, cán bộ lớp đều được cộng thêm điểm. Điểm đạo đức ấy hả, nói trắng ra là, xem xem cậu có quan hệ với thầy cô và bạn học hay không rồi chấm theo cảm nhận chủ quan.”
“Thảo nào điểm chuyên ngành của cậu chỉ xếp hạng mười hai trong lớp, mà học bổng thì lại loại C giống Hứa Tri Mẫn.” Trần Minh cười cười, nhỏ tiếng hỏi, “Nói mau, điểm đạo đức thì tụi mình chấm cho nhau, thang điểm tuyệt đối là mười, thế cậu cho Hứa Tri Mẫn bao nhiêu điểm?”
Tiếng cười Vương Nhã Lệ the thé: “Tớ biết, thế nào cậu ta cũng chắc mẩm là đã giúp đỡ mọi người trong phòng thì nghiễm nhiên tất cả sẽ cho cậu ta tám đến chín điểm. Cậu ta hồn nhiên quá rồi. Ai lại chấm kiểu ấy chứ. Tớ mà có du di cho Phương Tú Mai thì cao lắm cũng chỉ năm điểm. Giỏi thể dục có gì hay ho đâu, ở đây là trường y, không phải trường thể dục. Cho nên, dựa trên nguyên tắc công bằng chính trực, tớ cho cậu ta và Phương Tú Mai ba điểm hết.”
“Ba điểm á?! Cậu cũng ác quá đấy.”
“Tớ làm theo lương tâm thôi. Thử hỏi tụi nó đã làm được gì cho bạn bè? Đứa thì đá banh, đứa thì làm mọt sách. Cái ngữ ấy ra đời sớm muộn gì cũng bị đào thải.”
“Đừng nói người ta như vậy chứ. Tớ thấy hai cậu ấy rất tốt mà. Cậu nhớ lần trước phòng bên cạnh có người bị bệnh không? Hai cậu ấy thấy bên đó thiếu người nên đã chủ động giúp nấu cơm còn gì.”
“Bởi vậy tớ mới nói tụi nó ngu. Cái đứa bị bệnh cả phòng kế bên đều ghét, bên đó định mượn chuyện này đuổi cổ nhỏ ấy ra khỏi phòng, cậu ta và Phương Tú Mai làm thế chỉ cản trở người ta chứ giúp quái gì mà giúp.”
Qua hồi lâu sau, Trần Minh vẫn không lên tiếng.
Rốt cuộc Vương Nhã Lệ nói: “Trần Minh, nếu chỉ một mình tớ cho ba điểm thì cũng không thể làm tổng điểm của Hứa Tri Mẫn thấp đến mức như thế được.”
“Tớ hiểu. Cán bộ lớp đề phòng cậu ấy, thầy chủ nhiệm thì lại thất vọng về cậu ấy.”
“Đúng thế. Hôm đến ghi danh, biết ở cùng ký túc xá với Hứa Tri Mẫn, tớ giật cả mình. Bởi vì trước đó tớ nghe nói, lớp chúng ta có một sinh viên có điểm trúng tuyển cao hơn cả bốn mươi sinh viên tài năng bên khoa bác sĩ lâm sàng, nhưng lại tình nguyện nộp đơn vào khoa y tá, tên là Hứa Tri Mẫn. Tớ cứ tưởng cậu ta sẽ ganh đua với cán bộ lớp, hay ít nhất cũng tranh được chiếc ghế đại biểu trong hội sinh viên của trường cho khoa chúng ta. Ai ngờ cậu ta an phận làm tổ trưởng phòng ký túc xá những một năm. Thầy cô đã kỳ vọng ở cậu ta biết bao nhiêu, tất cả là tại cậu ta tự đánh mất cơ hội thôi.”
Sau đó là tiếng Trần Minh liên tục than vắn thở dài.
Hứa Tri Mẫn tựa lưng vào bức tường trắng, mở mắt thật to nhìn trần nhà. Nước mắt, cuối cùng vẫn chẳng thể chảy xuôi.