Hứa Tri Mẫn ngày ngày nỗ lực để quen dần với cường độ học tập ở Trung Học Thực Nghiệm. Nhưng khối lượng bài vở dù có căng thẳng đến đâu chăng nữa cũng không khiến cô e sợ bằng áp lực vô cùng lớn mà anh em Mặc gia trong lúc vô tình đã gây ra cho cô.
Một Mặc Hàm gần như hoàn mỹ, học tập tốt, hạnh kiểm tốt, đối nhân xử thế lại càng tốt hơn.
Một Mặc Thâm luôn ở vị trí đỉnh cao, thành tích xuất sắc tương đương cậu em, khôn khéo xảo quyệt, ờ thì, chẳng qua là nếu xét theo cái cách cậu đối đãi với nữ sinh thì nhân phẩm cần phải xem lại.
Lần nào cùng ôn bài học bài với họ cũng vậy, Hứa Tri Mẫn chỉ mới hoàn thành được một nửa thì họ đã lục tục thu dọn sách vở. Sau đó hai anh em mỗi người chọn một quyển trong chồng sách ngoại khóa xếp trên bàn học, nhàn nhã đọc xong quyển này rồi lại đọc tiếp quyển khác.
Thử đặt trường hợp là người khác, nếu phải đối diện với hai anh em này, hẳn người ta đã sớm nổi đóa. Họ làm vậy có khác gì khoe khoang tôi đây vừa có IQ cực cao vừa cực kỳ giàu có đâu chứ? Hãy nhìn một cuốn sách ngoại khóa đi, giá mỗi cuốn không hề rẻ, tổng số tiền của cả chồng sách kia tuyệt đối không phải nhỏ, và một gia đình với mức thu nhập bình thường cũng tuyệt đối không thể gánh nổi con số chi tiêu cao ngất ngưỡng ấy.
Thế cho nên phải nói rằng, Hứa Tri Mẫn rất biết nhẫn nhịn. Và từ trước đến nay, cô luôn nhẫn nhịn. Phòng ngủ của cô không bày biện những đồ vật trang trí đáng yêu và dán đầy tranh ảnh diễn viên như phòng ngủ của các cô bé đồng trang lứa mà chỉ có một bức thư pháp đề chữ ‘Nhẫn’ treo trên bức tường trắng toát.
Nhẫn nhịn tại một thời điểm nào đó không phải là hèn nhát và buông xuôi, mà là để tích lũy sức mạnh cho tương lai mai này. Nhẫn nhịn đúng lúc là một hành động rất cần thiết. Hứa Tri Mẫn luôn có niềm tin vững chắc vào mục đích cuối cùng của chữ ‘Nhẫn.’.
Cho đến một ngày, không hiểu do cơn gió nào bất chợt thổi qua, Mặc Thâm đột nhiên mở lời rủ rê cô: “Sau giờ học tôi và Mặc Hàm định đi nhà sách, cậu đi cùng đi.”
Cô lắc đầu định từ chối.
Mặc Hàm nói: “Đi đi mà, chị Tri Mẫn. Không phải bà đã dặn chúng ta phải sống hòa thuận với nhau đó sao?”
Hứa Tri Mẫn không lên tiếng. Cho đến bây giờ cô vẫn không thể nhìn rõ được bộ mặt thật của cậu thiếu niên nhỏ hơn cô một tuổi này. Trông cậu cười lương thiện là thế, nhưng không hiểu vì nguyên do gì cậu lại đeo cặp kính gọng vàng đó. Trưa hôm ấy Mặc Hàm sơ suất để quên cặp mắt kính trên bàn, sẵn trong lòng đang tò mò nên Hứa Tri Mẫn cầm lên đeo thử, nhờ vậy cô mới biết nó là kính không độ…
Vì sao cậu em trai mang tâm tư quỷ dị chẳng kém ông anh và thích lấy mắt kính làm mặt nạ bao giờ cũng tỏ ra thân thiết với cô? Chỉ đơn giản là vì bà dì thôi ư?
Trên nguyên tắc, Mặc gia để cô trong mắt bởi vì họ coi trọng bà dì. Nhưng dù sao chăng nữa cô chẳng qua chỉ là cháu gái của bà mà thôi, người nhà họ tất nhiên không thể đạt được ích lợi gì từ cô. Đúng lý ra họ phải đi bợ đỡ Kỷ gia mới phải.
Cô thực sự không nghĩ ra được lý do nào thuyết phục. Bà cụ thấy vậy bèn đi tới khuyên bảo: “Hứa Tri Mẫn, cháu đi với bạn đi chứ, đi nhà sách chứ có phải đi chơi đâu, đã là bạn học thì nên giúp đỡ nhau học tập cháu ạ.” Hứa Tri Mẫn thấy bà cụ nói có lý liền gật đầu đồng ý.
Buổi chiều tan học, cô đi cùng hai anh em đến nhà sách Tân Hoa – nhà sách lớn nhất trong thị trấn.
Những quyển sách rực rỡ muôn màu luôn làm bừng lên khát khao cháy bỏng trong lòng mỗi cô cậu học trò. Vốn là người yêu đọc sách, lúc này đây lại được bơi giữa biển sách mênh mông, đáy lòng Hứa Tri Mẫn bất giác trỗi lên niềm vui sướng khôn tả, những áp lực nặng nề trong cuộc sống hiện tại tạm thời được gác sang bên để nhường chỗ cho sự háo hức trước chuyến du hành vào đại dương tri thức bao la vô tận.
Về khoản đọc sách, có thể nói Hứa Tri Mẫn thuộc tuýp người ‘đọc tạp’. Hầu như sách thể loại gì cô cũng lật giở xem qua một lần. Tuy nhiên trong số đó cô thích nhất là văn học. Những cô bé ở độ tuổi mười sáu như Hứa Tri Mẫn dù ít dù nhiều thường hay hứng thú với dạng tiểu thuyết viết về mối tình thưở ban sơ. Mới vừa đọc xong cuốn ‘Kiêu hãnh và định kiến’ mượn trong thư viện trường, bây giờ cô lại chọn xem ‘Jane Eyre’ – cuốn tiểu thuyết được viết bởi một nhà văn nữ nổi tiếng đương thời.
Mặc Thâm đi tới nhìn bìa quyển sách hỏi nhỏ: “Đọc chưa?”
“Chưa. Chỉ mới nghe bạn học giới thiệu quyển này và một quyển khác.”
“Quyển nào?”
“Kiêu hãnh và định kiến.”
“Ra thế.”
Giọng điệu tự cao tự đại thế kia đúng là chọc ngoáy người ta. Cô khẽ nhướn một bên chân mày: “Rất mong được nghe cao kiến.”
“Tôi giới thiệu cho cậu một quyển nhé.”
“Quyển gì?”
“Hồng Lâu Mộng.”
‘Hồng Lâu Mộng’ là một trong ‘tứ đại danh tác’ của Trung Quốc đồng thời là tuyệt tác vang danh toàn thế giới. Cô nghĩ kỹ lại, dường như cậu không chỉ đơn thuần muốn nói đến giá trị nghệ thuật và vị trí trong nền văn học của ‘Hồng Lâu Mộng’ mà ngoài ra còn muốn ám chỉ một điều khác…
“Phụ nữ thời nay đều theo đuổi hình tượng phụ nữ độc lập, tự chủ, thích tự do thoải mái thể hiện cảm xúc, cá tính như các nhân vật trong ‘Kiêu hãnh và định kiến’ và ‘Jane Eyre’. Nhưng mẫu phụ nữ trong mộng của đàn ông thật ra lại là người có sự kết hợp hài hòa giữa Lâm Đại Ngọc và Tiết Bảo Thoa.”
Cô cau mày nghĩ: Đúng như Lương Tuyết nói, cậu ta quả thực rất am hiểu về văn chương.
Cậu mỉm cười nhìn gương mặt suy tư căng thẳng của cô, đưa tay rút lấy cuốn ‘Jane Eyre’ cô đang cầm, co ngón tay búng một cái lên bìa sách: “Loại sách này chẳng có gì sâu sắc, cậu cũng biết rồi đấy, thế giới này không hề đơn giản như vậy.”
Cô nheo mắt cảnh giác.
“Một ví dụ cụ thể cho mẫu phụ nữ mạnh mẽ là Scarlett*, song cậu nên biết, cuối cùng cô ấy vẫn thua Melanie*. Ý tôi muốn nói cũng tương tự như vậy, tôi cho rằng cậu có thể thắng Scarlett, thế nên mới gợi ý cậu đọc ‘Hồng Lâu Mộng’.”
(*) Hai nhân vật trong tiểu thuyết ‘Cuốn theo chiều gió’ của nhà văn Margaret Mitchell.
“Cậu thì sao, cậu đọc sách gì?”
“Tôi ư? Tôi không đọc tiểu thuyết, tôi chỉ đọc hồi ký, có điều tôi đọc cả sách quốc văn lẫn ngoại văn.”
Mặc dù Hứa Tri Mẫn chưa từng đọc thể loại hồi ký nhưng cô biết người đọc hồi ký đều là những người muốn học hỏi cách dùng người của các bậc đế vương. Cô ngẩng lên nhìn cậu, cậu cao hơn cô một cái đầu, thân hình dong dỏng, gương mặt cân đối. Cậu dùng ngón tay thon dài đặt ‘Jane Eyre’ về lại vị trí ban đầu trên kệ sách, nhìn lướt qua dãy sách bằng ánh mắt sắc sảo rồi tiện tay chọn một quyển truyện cổ tích một cách hứng thú.
“Hứa Tri Mẫn, cậu thích công chúa Bạch Tuyết hay cô bé Lọ Lem?”
Lại một câu hỏi có ý nghĩa sâu xa đặc biệt gì nữa à? Cô thận trọng, không vội trả lời.
Mặc Hàm lẳng lặng đứng bên cạnh lắng nghe từ lúc nào không hay lúc bấy giờ chợt cười tủm tỉm xen vào: “Em thích cô bé Lọ Lem hơn.”
Sau đó là cuộc tranh luận sôi nổi về chủ đề công chúa Bạch Tuyết và cô bé Lọ Lem giữa hai anh em. Hứa Tri Mẫn đứng nghe một lát bỗng nhiên cảm thấy lạ kỳ, lạ ở đây không phải vì cô hiểu rõ ý tứ trong cuộc đối thoại của họ mà vì cô phát hiện ra một điều rất lý thú. Sở dĩ anh em nhà này ở trường không coi ai ra gì, thậm chí cũng không có lấy một người bạn thân thiết, bởi vì người bạn tri kỷ của cậu anh chính là cậu em và ngược lại.
Tình cảm anh em gắn bó như vậy thật khiến người ta hâm mộ hết sức! Hứa Tri Mẫn cười khẽ, bỗng dưng nhớ đến người anh họ đang ở một nơi cách thị trấn rất xa. Kỷ Nguyên Hiên vẫn thề thốt sẽ mang chị dâu về cho cô trong những lá thư thăm hỏi qua lại giữa hai anh em. Không biết cô gái bắt được trái tim của anh họ cô yêu quý nhất làm tù binh có thể xinh đẹp đến nhường nào đây…
Anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm chẳng mấy chốc đã phát hiện ra vẻ mặt thất thần của cô. Thấy Mặc Thâm rất không vui, Mặc Hàm liền thức thời đề xuất: “Chị Tri Mẫn, chúng ta qua khu nghe nhìn nha.”
Trên đời này chẳng có ai là không thích nghe nhạc cả, con người cần có âm nhạc cũng giống như họ cần có thính lực vậy.
Cô đi theo họ xuống tầng ngầm. Ở nơi đó, âm nhạc trải khắp không gian của cả tầng lầu rộng thênh thang.
Rất hiếm khi đến những nơi thế này nên Hứa Tri Mẫn lúng túng không biết phải làm sao. Cô nghe nhạc dân gian Trung Quốc chỉ cảm thấy mù mờ khó hiểu. Còn những bản nhạc thịnh hành thời bấy giờ, cô cũng chỉ ngâm nga hát theo bạn bè trong lớp chứ chưa bao giờ mua đĩa về nghe. Nguyên nhân rất đơn giản, cô chỉ có một máy ghi âm nho nhỏ* và toàn bộ số tiền ba mẹ cho cô đều dành dụm mua băng học nghe tiếng Anh.
Đối với môn học ngoại ngữ, Hứa Tri Mẫn có thành tích tiếng Anh không tệ, nhưng trình độ của một học sinh lớp mười dù sao vẫn có hạn chế. Cô đọc không hiểu giới thiệu bằng tiếng Anh trên đĩa nhạc nên cũng không nghĩ mình có thể nghe hiểu được ca từ của nó. Huống chi đây chỉ đơn thuần là một hình thức giải trí, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Thế là cô thản nhiên lựa chọn tránh xa.
Hai anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm mới bước chân vào khu âm nhạc đã đi thẳng đến khu vực chuyên bán đĩa nhạc nước ngoài thịnh hành.
Chuyện này Hứa Tri Mẫn từng nghe bà dì kể sơ qua. Mặc Thâm, Mặc Hàm trải qua phân nửa thời thơ ấu ở Hồng Kông, sau này mặc dù trở về Trung Quốc định cư nhưng cách một khoảng thời gian nhất định họ vẫn quay lại Hồng Kông tiếp tục việc học. Nền giáo dục Hồng Kông được kế thừa và phát triển từ thời xứ sở này còn là thuộc địa Anh nên có một cơ số trường chọn tiếng Anh làm ngôn ngữ giảng dạy trên lớp. Hơn nữa hai anh em lại là những học sinh xuất sắc luôn chịu khó trau dồi kiến thức, do đó so với bạn học cùng trường, trình độ Anh ngữ của họ tuyệt vời không thể chê vào đâu được. Mà sống và học tập trong môi trường như vậy ở Hồng Kông thì có hứng thú với âm nhạc nước ngoài thịnh hành cũng là chuyện hiển nhiên.
Cô tiện tay cầm lấy một đĩa phim, thi thoảng lại lơ đãng quay cái đĩa ra mặt sau, len lén dùng khóe mắt nhìn thoáng qua hai người đứng bên cạnh.
Ánh mắt họ khi chọn đĩa rất chuyên chú, rất nhập tâm, một ánh mắt và vẻ mặt cô chưa từng bắt gặp nơi họ, ngay cả khi họ ở trường thi.
Mặc Thâm xoay ngược cái đĩa có bìa in hình con mèo đen trong lòng bàn tay, tay kia sờ cằm đăm chiêu.
Mặc Hàm thì lại khác hẳn với vẻ điềm đạm thường ngày, cậu hứng khởi lựa bên này xong lại chạy qua chọn bên kia.
Trong lúc Hứa Tri Mẫn thoáng ngẩn ngơ, hai anh em bỗng nhiên nhìn nhau cười, sau đó một người kéo tay cô đi thẳng một đường qua khu nghe thử. Hai người rất ăn ý gỡ tai nghe ra khỏi móc treo rồi đeo nó thật chắc chắn vào hai bên tai cô. Mặc Thâm nhấn nút play. Hứa Tri Mẫn vô thức rụt vai lại, sau khúc nhạc dạo đầu, giọng nam trầm khàn sâu lắng trong tai nghe chừng như bay vào tận đáy lòng cô: Baby, I know you are hurting*…
(*) Bài I’ll never break your heart – Backstreet Boys.
Một cảm xúc lạ thường không thể diễn tả bằng ngôn từ bỗng từ đâu kéo đến khiến vành mắt cô xót đau. Câu ‘I know’ thấm đượm yêu thương ấy vừa như một giọt nước rơi xuống hoang mạc khô cằn vô biên, lại vừa như ngàn con sóng nước thừa sức làm chao đảo thành trì kiên cố cô xây đắp hằng bao năm trong quá khứ.
Mặc Thâm nhìn cô bé bên cạnh mình – rèm mi dài khẽ lay, đôi môi mím chặt, bàn tay siết lại thành nắm. Lần đầu tiên trong đời cậu thấy bất nhẫn:Hóa ra em khép kín bản thân mình đến vậy chung quy chỉ vì sợ tổn thương…
“Anh.” Mặc Hàm nhỏ tiếng gọi.
Mặc Thâm vốn đang nhìn Hứa Tri Mẫn say sưa nghe nhạc, nghe Mặc Hàm gọi, cậu híp mắt nhìn sang tấm gương treo trên cột trụ trước mặt. Phản chiếu trong gương là hình ảnh một tên con trai cao to đang thậm thà thậm thụt ở hàng đĩa nhạc thứ hai. Không khó để nhận ra cậu ta không ai khác chính là Kiều Tường – nhưng đã qua cải trang sơ sài.
Thằng nhóc này vẫn chưa hết hy vọng nhỉ? Thế cũng tốt, cơ hội đến thật đúng lúc. Mặc Thâm suy tính cẩn thận, sau đó ra dấu với em trai: “Em ở đây trông chừng nhé.” Rồi chỉ trong chớp mắt cậu đã nhảy đến vị trí của đối phương.
Thân thủ nhanh nhẹn của Mặc Thâm làm Kiều Tường giật bắn người. Sự sợ hãi trong lòng lại dâng cao, cậu ta căng thẳng lui về sau một bước, luống cuống kéo sụp mũ lưỡi trai xuống, quay lưng chực bỏ đi.
“Đợi chút.” Mặc Thâm nói.
Kiều Tường rất muốn co giò chạy thoát thân nhưng ánh mắt băng giá của Mặc Thâm ở phía sau giống như sợi dây xích sắt khóa chặt hai chân cậu ta. Cậu ta không thể làm gì khác, đành trả lời: “Có chuyện gì sao, Mặc sư huynh?”
“Cậu không cần gọi tôi là sư huynh.”
Mặt mũi Kiều Tường xám xịt.
Mặc Thâm mí mắt cũng không nâng: “Đừng hiểu lầm, đấy là vì tôi muốn tiến hành một cuộc trao đổi công bằng với cậu. Cậu muốn vào học trong võ quán Taekwondo phải không?”
Kiều Tường vừa hoài nghi vừa chột dạ sờ sờ vành nón.
“Tôi có thể giúp cậu đạt được ý nguyện. Đương nhiên là với một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Mặc Thâm ngoắc đầu ngón tay, cậu ta dè dặt tới gần. Cậu cúi thấp đầu nói bên tai Kiều Tường: “Nói cho tôi đầu đuôi chuyện giữa cậu và cô nàng kia.”
Kiều Tường sợ run. Hứa Tri Mẫn đang đứng cách đó không xa, bóng hình xinh đẹp lay động trong mắt cậu ta, không hiểu sao cậu ta chợt nhớ đến lời cô từng nói: Khoảng cách gần nhất trên thế giới cũng là khoảng cách xa nhất.
Mặc Thâm thu hết vào đáy mắt mỗi một biến chuyển rất nhỏ trên gương mặt Kiều Tường, cậu miễn cưỡng nhắc chừng: “Sao rồi?”
“Không có gì.” Kiều Tường thu lại ánh nhìn, kéo vành nón che lấp cả khuôn mặt, cuối cùng trả lời một chữ, “Được.”
(*) Máy ghi âm của Mẫn Mẫn