Trích lời Gia Mộc: Tội ác là gì? Còn trừng phạt là gì? Tội phạm phải trả giá, nhưng những gì người vô tội phải chịu cũng nặng nề không kém.
Lục Thiên Phóng ngồi trong phòng chờ VIP ở sân bay, cúi đầu nhìn tay mình. Kỳ thực cậu ta là một cậu bé sợ cô đơn nhưng lại cho rằng nếu quá thân thiết với người khác sẽ dễ bị tổn thương… Cậu ta biết mình đã hai mươi tuổi, cảm thấy mình cứ trẻ con mãi cũng không được. Trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu cậu ta vẫn tiếp tục trẻ con thì đúng là quá ngây thơ. Cậu ta lấy điện thoại ra, gọi đến số điện thoại duy nhất nhớ được: “A lô! Anh phải đi rồi”.
Bên kia điện thoại yên lặng một hồi, sau đó là tiếng cảm ơn khe khẽ: “Cảm ơn anh, đến cuối cùng vẫn không nói tên em ra”.
“Nói ra cũng có ích lợi gì? Chắc chắn là em sẽ không làm chứng cho anh. Em có gia đình của em, có con em, chồng em”.
“Cảm ơn vì anh đã hiểu em. Nói vậy thì lần này anh đi sẽ không về nữa à?”.
“Bốn năm rưỡi…”. “Cái gì?”.
“Dự bị Harvard, nửa năm nữa nhập học. Nếu anh có thể thi đỗ thì bốn năm rưỡi nữa sẽ về. Nếu không đỗ cũng sẽ học kinh doanh ở một trường khác. Anh không thể có lỗi với bố mẹ anh được”.
“Bố anh, ông ấy…”.
“Bố anh có thất vọng với anh đến mấy thì cuối cùng cũng không bỏ anh. Một triệu hai trăm ngàn tệ tiền hòa giải cho nhà họ Hà cũng là ông ấy bỏ ra. Cũng chính ông ấy bảo anh ra nước ngoài”.
“Rõ ràng không phải anh làm, vì sao phải trả tiền hòa giải?”.
“Thôi, dù sao thì chuyện này cũng liên quan tới anh. Bố anh nói rồi, của đi thay người”.
Nói cho cùng, ông chủ Lục chưa bao giờ cho rằng chuyện này thật sự không liên can gì với con trai mình. Trong mắt ông ta, con trai chính là một kẻ lưu manh không chuyện ác nào không làm. Nhưng dù vậy đó cũng là con trai ông ta, ông ta phải cố gắng hết sức để cứu Lục Thiên Phóng.
“Còn mẹ anh?”.
“Nhìn thấy anh được thả, mẹ anh không cần biết đến chuyện gì khác. Mẹ anh tin không phải anh làm, vì chuyện này đã cãi nhau với bố anh mấy lần. Xem ra chuyện lần này của anh cũng có lợi, ít nhất hai người bọn họ đã nói chuyện với nhau”.
Cãi nhau cũng là một kiểu nói chuyện. Vợ chồng nhà họ Lục mặc dù nghi ngờ lẫn nhau nhưng có con trai thì vẫn có lợi ích chung: “Bà ấy cũng không phản đối việc đưa anh ra nước ngoài. Hai người bọn họ đều phản đối anh quay về, nhưng anh nói nếu anh không về thì công ty của họ định giao cho ai, cả hai người đều không nói gì nữa”.
“Trải qua chuyện này anh phải biết nghĩ hơn một chút”.
“Anh biết rồi. Đến lúc anh về nước còn phải nhờ em dìu dắt nhiều”. “Lúc đó em sẽ không thừa nhận có biết anh”.
“Chỉ cần em nhớ số điện thoại này của anh là được”. “Không có ý định thay số à?”.
“Không thay nữa”.
“Đúng rồi, văn phòng tư vấn đã giúp anh tên là gì? Lát nữa nhắn cho em phương thức liên lạc, có lẽ em sẽ dùng đến”.
“Em dùng làm gì? Chẳng phải em và chồng em ai chơi của người đấy không liên quan đến nhau sao?”.
“Ai chơi của người đấy cũng không dám khẳng định không có lúc trở mặt. Biết đâu có lúc em sẽ gặp được tình yêu của mình?”.
Lục Thiên Phóng cười càn rỡ giữa phòng chờ máy bay: “Em không nghĩ có thể anh chính là tình yêu của em à?”.
“Lục đại thiếu gia của em ơi, anh là bạn học của con trai em, em đã từng nhìn thấy anh quấn tã, nhắc tới tình yêu không cảm thấy buồn nôn sao?”.
Lục Thiên Phóng cười gượng gạo: “Quả nhiên không lừa được em.
Thôi, máy bay sắp cất cánh rồi, tạm biệt!”. “Tạm biệt!”.
Lục Thiên Phóng lưu số điện thoại của bà ta lại. Bà ta là người duy nhất biết cậu ta sắp đi ngoài người trong nhà. Lần cáo biệt này có lẽ là khởi đầu của sự trưởng thành?
Cách đó không xa, hai cô bé ăn mặc thời thượng vừa cười đùa vừa chụp ảnh cho nhau. Đột nhiên một cô bé chú ý tới cậu ta, quay sang chụp một bức ảnh. Lục Thiên Phóng hung dữ trợn mắt nhìn lại. Một trong hai cô bé le lưỡi, xách ba lô đổi chỗ ngồi cho cô bé còn lại.
Cậu ta không rõ vì sao băng ghi hình và đoạn ghi âm Hà Điền Điền thu lại trước khi chết đều được tung lên mạng mà vẫn có nhiều người cho rằng cậu ta mới là hung phạm, phải chịu trách nhiệm về cái chết của Hà Điền Điền? Thậm chí có người khẳng định Lưu Chí bị hãm hại, thậm chí đề xướng hoạt động cứu Lưu Chí. Tất cả mọi người đều thông cảm với Hà Điền Điền. Bây giờ Lưu Chí đã trở thành anh hùng, có mấy người nổi tiếng còn đến nhà Lưu Chí thăm bố mẹ hắn, chụp ảnh chung với bố mẹ hắn. Có mấy luật sư lớn còn lập tổ bào chữa cho Lưu Chí. Cậu ta và Lưu Chí, chỉ vì một người là con nhà giàu nên đương nhiên có tội, một người là con nhà nghèo nên đương nhiên vô tội? Tất cả những gì Lưu Chí làm đều là vì bị bắt ép?
Loa sân bay nhắc nhở hành khách lên máy bay, cậu ta đứng dậy xách ba lô, đột nhiên có một người gọi cậu ta. Cậu ta quay lại: “Là em à?”.
Uông Tư Điềm bỏ mũ xuống, lau mồ hôi trên trán: “Anh Trịnh biết hôm nay anh đi, bảo em đến chuyển cho anh một thứ”.
Cô lấy một chiếc phù hiệu đeo tay từ trong túi ra: “Anh ấy nói năm đó anh cứ khóc lóc nắm chặt phù hiệu này không buông, nhưng khi đó anh ấy không thể cho anh được. Bây giờ đơn vị đã công khai, phiên hiệu cũng thay đổi rồi, phù hiệu này cũng không còn bí mật nữa. Anh ấy bảo anh mang nó theo, đi đâu cũng không sợ”.
Lục Thiên Phóng nhận phù hiệu, mỉm cười. Chỉ cần người cậu ta quan tâm và người thật sự quan tâm đến cậu ta biết cậu ta là người tốt, cho dù tất cả những người khác đều nói cậu ta là người xấu thì cũng có gì quan trọng?
Thấy cậu ta cười còn khó coi hơn cả khóc, nước mắt rưng rưng, Uông Tư Điềm không nhịn được lắc đầu: “Anh đừng quá đau buồn. Là người ai chẳng có lúc vấp ngã, ngã một lần khôn hơn một chút, không có gì là vô ích cả”.
“Em thì sao? Em ngã rồi vẫn nằm bò dưới đất đấy thôi?”.
“Em à?”. Uông Tư Điềm lắc lắc mái tóc không dài: “Em đã đứng dậy lâu rồi, anh không phát hiện sao? Thời gian không còn sớm nữa, anh qua cửa đi, bye…”.
“Bye..”.
Uông Tư Điềm nhìn cậu ta đeo ba lô, kéo va ly càng lúc càng xa, đột nhiên hai mắt sáng ngời, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Gia Mộc: “Chị Lâm, em nghĩ ra mình phải làm gì rồi”.
“Làm gì?”.
“Học báo chí, làm phóng viên”.
Lâm Gia Mộc suýt nữa sặc nước miếng: “Em gái, em biết phóng viên trong nước bây giờ thế nào không?”.
“Chị Lâm, hiện nay không tốt không có nghĩa sau này vẫn không tốt. Nếu một nhân tài như em mà không vào nghề báo thì sau này dư luận chỉ có thể bị nắm giữ trong tay kẻ ác và bọn tiểu nhân thôi…”.
“Được rồi, em về đi. Chị mời em ăn kem cho đầu óc nguội bớt một chút”.
“Phải là mời ăn bánh cưới chứ? Bác nói anh chị chuẩn bị đăng ký rồi, sổ hộ khẩu cũng sắp bổ sung. Bà Trịnh…”.
“Em có thể không cần về nữa”.
“Không được! Người ta còn phải làm phù dâu!”. “Không có hôn lễ thì lấy đâu ra phù dâu?”.
“Bác đã gọi điện thông báo cho họ hàng, bảo bác trai liên lạc với công ty tổ chức sự kiện rồi…”.
“Chả liên quan gì. Chị đã đặt vé máy bay hai ngày sau rồi, hôm cưới thì chị đang ở đảo Bali”.
“Thế… chị không cho em về là thật à?”. “Đúng vậy, chị cho em nghỉ có lương”. “Yeah!!!”.
Lời tác giả: Chuyện này tôi viết cho chính mình. Tôi đã chơi trên mạng nhiều năm, đã xem không biết bao nhiêu vụ nóng hổi trên thế giới mạng. Bất kể là cộng đồng mạng không rõ chân tướng nhưng vẫn tích cực bình luận, vẫn phẫn nộ theo dõi, hay các vị Sherlock Holmes chỉ dựa vào các thông tin trên mạng đã có thể chỉ điểm giang sơn, hay các nick ảo bụng dạ khó lường, sự theo dõi và bình luận của cộng đồng mạng chúng ta suy cho cùng là thúc đẩy tư pháp độc lập hay là quấy nhiễu tư pháp độc lập? Tôi cũng không rõ, tôi chỉ muốn kể một câu chuyện như vậy
Hạ Trung An đưa tay bắt tay Tần Du: "Tiểu thư Tần, mong lần sau chúng ta lại được hợp tác vui vẻ".
"Tổng giám đốc Hạ, ngài là bạn thân của sếp tôi, chúng tôi có mối làm ăn nào cũng phải nhớ đến ngài mà".
"Không biết nếu tôi dụ dỗ nhân viên của ông ấy thì ông ấy có còn coi tôi là bạn nữa không?" Hạ Trung An nói nhỏ.
"Ha ha". Tần Du trả lời bằng một nụ cười xã giao. Cô đã từng quá nhiều lần đến những cuộc hẹn như thế này.
"Làm ở đó lâu rồi, những người không bằng cô cũng đã thăng chức, chẳng lẽ cô không có suy nghĩ gì à?"
"Bây giờ tôi vừa mới li hôn..." Hình như ông chủ cho rằng sau khi li hôn cô sẽ không còn phải lo nghĩ cho gia đình, sẽ tập trung vào công việc, vì vậy việc thăng chức cũng chỉ là sớm hay muộn.
"Nhưng ông ấy cũng chưa chắc sẽ cho cô thăng chức sớm..." Hạ Trung An đưa một tấm danh thiếp: "Rảnh rỗi chúng ta liên lạc nhé".
Tổng giám đốc Phùng cười ha ha xuất hiện gần chỗ hai người: "Hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế? Tiểu thư Tần của chúng tôi vừa mới được tự do, Tổng giám đốc Hạ có ý định gì không?"
"Chỉ sợ tiểu thư Tần không chịu".
"Chịu hay không là do mình chứ không phải người ta". Tần Du nhận lấy danh thiếp, viết một dãy số điện thoại vào mặt sau.
Hạ Trung An cười tít mắt đưa tay lên tai làm động tác gọi điện thoại rồi mới đi.
Hạ Trung An chắc chắn không phải một người đẹp trai, lúc trẻ ngoại hình cũng không có gì ấn tượng, chỉ có thể nói là khi đến tuổi trung niên vẫn giữ được dáng người rất chuẩn, khí chất cũng rất không tầm thường, vì vậy nên rất dễ nhìn. Có những người đàn ông đến tuổi bốn mươi mới lộ ra vẻ hấp dẫn nên có.
Nghĩ đến những thành tích huy hoàng tên phương diện ăn chơi của ông ta, Tần Du lắc đầu, cô không dám chọc vào loại đàn ông như vậy.
Nhưng không ngờ khi hết giờ làm việc, Hạ Trung An lại gọi điện thoại cho cô.
"A lô!"
"Tôi chờ tiểu thư Tần gọi điện mãi mà không thấy".
"Tổng giám đốc Hạ, ngài đừng nói đùa".
"Tôi nói thật. Một người như cô những như một món hàng best-seller, một khi xuất hiện trên thị trường là phải hạ thủ ngay, nếu không sẽ bị người khác tranh mất".
"Ha ha, tôi nghe nói Tổng giám đốc Hạ không bao giờ đánh bắt ven bờ, không biết ngài muốn tôi làm việc cho ngài hay là muốn theo đuổi tôi?"
"Không đánh bắt gần bờ là vì sợ khó cắt đứt, nhưng nếu là tìm vợ thì không phải lo việc này. Thế nào, có hứng thú làm bà chủ hay không?"
"Không có".
"Đừng trả lời nhanh như vậy. Đây là lần thứ hai cô làm tôi đau lòng đấy".
"Lần thứ hai?"
"Chuyện của Trương Gia Kiệt, nếu cô tin tưởng tôi, gọi điện thoại cho tôi, tối sẽ sa thải hắn ngay mà không nói một lời. Nhưng cô lại lựa chọn tự mình giải quyết, đúng là càng nghĩ càng đau lòng. Trong lòng cô, tư cách đạo đức của tôi thấp như vậy cơ à?"
"Ngài nói xem!"
"Chắc là thế, nhưng dù sao cũng mong cô cho tôi một cơ hội".
"Không phải ngài vừa nói rồi sao? Tôi là hàng đã đưa ra thị trường, đương nhiên là hoan nghênh người mua, không chỉ là ngài mà còn là tất cả những người độc thân từ hai mươi đến năm mươi tuổi. Tôi không có điều kiện đặc biệt về tuổi tác". Tần Du bật cười.
"Vậy thì... Tiểu thư Tần có bằng lòng qua lại với tôi trên tiền đề tiến tới hôn nhân hay không?"
"Ha ha ha ha... Tổng giám đốc Hạ, ngài xem phim Hàn nhiều quá đấy... Đáp án là không..."
"Còn đáp án của tôi là tôi sẽ không từ bỏ, nhân tiện, câu đó tôi xem trong phim Nhật".
Một năm sau.
Trương Gia Kiệt không biết đây là lần thứ mấy mình phỏng vấn thất bại. Người nhận hồ sơ xem những nơi từng làm việc của hắn, chuyện bị đuổi việc cũng không giấu được. Có một số người đồng ý cho hắn cơ hội phỏng vấn, có một số người thì thậm chí mời hắn về luôn.
Công ty hắn đến xin việc cũng càng ngày càng nhỏ, từ tập đoàn lớn đến những công ty trước đây hắn không thèm nhìn một mắt, từ lương tháng mười ngàn đến sau này sẵn sàng cạnh tranh những công việc lương tháng ba ngàn với đám sinh viên vừa tốt nghiệp. Nhưng dù vậy hắn vẫn không thể xin được việc làm.
Hắn ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng trước mắt. Trước đây hắn cũng từng là một thành viên ưu tú trong số nhân viên này, bây giờ xoay sở thế nào hắn cũng không vào được cửa công ty.
"Jay?" Đã lâu rồi không có ai gọi hắn như vậy. Trương Gia Kiệt xoay người, nhìn thấy phó tổng giám đốc Lê.
"Phó tổng giám đốc Lê..."
"Đừng gọi tôi là phó tổng giám đốc, tôi đã rời khỏi công ty rồi".
"Sao?" Lúc đầu phó tổng giám đốc Lê cố tình hại hắn chính là để giữ ghế cho chắc.
"Vợ cậu... Không, vợ cũ của cậu đúng là lợi hại, bây giờ đã là Phó tổng giám đốc thường trực của công ty chúng ta rồi. Tôi không có cơ hội thăng tiến nên đương nhiên phải đi thôi".
"Anh nói là Tần Du?"
"Đương nhiên rồi. Cô ấy còn là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Hạ, tháng sau sẽ làm đám cưới... Bây giờ cô ấy đã có thai hai tháng, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Bây giờ Tổng giám đốc Hạ đang bận một dự án, nghe nói sau khi kết hôn, toàn bộ công ty quảng cáo đều do cô ấy phụ trách".
Trương Gia Kiệt nghe ông ta nói tất cả về Tổng giám đốc Hạ và Tần Du, chỉ cảm thấy hết thảy giống như ảo mộng, không biết là thật hay giả. Người phụ nữ hắn vứt bỏ như giày rách lại bất ngờ trở thành bà xã của Tổng giám đốc...
"Jay này, nể tình tôi nợ cậu một vụ, tôi cho cậu một lời khuyên. Đừng tìm công việc trong lĩnh vực quảng cáo ở thành phố A nữa, không tìm được đâu. Cho dù bọn họ có cho cậu cơ hội phỏng vấn cũng chỉ là để muốn nhìn xem mặt mũi cậu thế nào thôi".
Trương Gia Kiệt còn đang đắm chìm trong mất mát, thì ra trong mắt người khác, hắn mới là người bị vứt bỏ, hắn mới là trò cười thật sự.
Lúc hắn và Tần Du mới lấy nhau, cả hai đều vừa bước chân vào xã hội. Thời nghèo khổ không có tiền ra ngoài hẹn hò, ngày Valentine hay kỉ niệm ngày cưới chỉ có thể mua đồ ăn về nhà tự nấu nướng. Hai người đều không giỏi nấu nướng, đồ ăn không cháy thì cũng nửa chín nửa sống, nhưng họ vẫn hạnh phúc khi ở bên nhau. Vậy mà sau này... Khi bọn họ có tiền, tất cả cũng thay đổi theo.
Một năm nay, bố mẹ không ít lần nhắc đến Tần Du trước mặt hắn, nếu như hắn không ngoại tình, vẫn chung thủy với Tần Du thì cả hắn và gia đình đều không đến nỗi như bây giờ. Sau đó đề tài lại chuyển thành mắng chửi Điền Kiều Kiều là hồ li tinh. Sau đó nữa, họ bảo hắn đi tìm Tần Du, hàn gắn quan hệ với Tần Du. Tần Du đã đến tuổi này, cho dù điều kiện kinh tế rất tốt cũng khó có thể coi như. Nhưng Trương Gia Kiệt vẫn không chịu. Tuy thế hắn vẫn ôm một ảo tưởng, đó là có một ngày hắn "nghĩ thông suốt", thành tâm thành ý xin lỗi Tần Du, hai người vẫn có thể tái hợp, tất cả sẽ trở lại nguyên trạng. Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại, hắn vẫn có thể nối lại duyên xưa. Nhưng... thì ra hắn đã không thể chạy lại được nữa...
Trương Kỳ là một cô gái xinh đẹp, gương mặt luôn trang điểm đúng kiểu thịnh hành nhất, dù mặc đồng phục của salon nhưng vẫn phải may bó sát người. Bộ đồ màu đen bó chặt lấy thân hình cô làm lộ rõ ba vòng với tỉ lệ vàng. Bàn tay làm móng kiểu châu Âu len lỏi giữa mái tóc ngắn màu nâu, chiếc kéo sáng lấp lánh bay múa vẽ ra những đường cong đẹp mắt.
"Hôm nay bạn đến thật không khéo, Tần Du vừa rời khỏi đây không đến mười phút, cô ấy cũng cắt tóc rồi..."
"A, cắt rồi à? Sau khi xong vụ của cô ấy một năm trước, tớ vẫn chưa từng gặp lại cô ấy".
"Cô ấy muốn cắt nhưng chồng cô ấy không chịu. Hạ Trung An là người có mắt thẩm mĩ nhất trong số các khách hàng nam của tớ, mà ông ta cũng rất tinh tế. Cuối cùng con ngựa hoang Tần Du cũng tìm được người có thể thuần phục cô ấy rồi".
"Con ngựa giống Hạ Trung An ấy à? Đã ngoan ngoãn hơn chưa?"
"Ông ta cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, còn có thể lông bông được bao nhiêu năm? Ông ta theo đuổi Tần Du chính là vì muốn ổn định. Hôn nhân mà, đôi khi chỉ là vậy thôi".
"Tần Du biết chứ?"
"Ông ta nói thẳng trước mặt tớ và Tần Du. Một người từng trải như ông ta đã gặp không biết bao nhiêu cám dỗ, một khi đã muốn ổn định thì sẽ không còn chuyện gì có thể làm ông ta dao động nữa, chính thế lại hợp với Tần Du. Tần Du cũng không phải một cô bé nhất tâm theo đuổi tình yêu lãng mạn, hai người bọn họ đến với nhau chính là nồi nào vung ấy. Sự đời chính là như vậy, nếu sớm mười năm, chắc chắn Tần Du không coi Hạ Trung An ra gì, Hạ Trung An cũng không để ý đến một Tần Du ngây thơ. Bây giờ hai người gặp nhau xem như gặp đúng người đúng lúc".
"Tần Du thế nào?"
"Cô ấy nói Hạ Trung An là người đàn ông có thể làm cho cô ấy trưởng thành, cũng là người đàn ông có thể trao đổi nhiều chuyện với cô ấy. Cho dù cuộc hôn nhân này lại thất bại lần nữa thì cô ấy vẫn không hối hận". Trương Kỳ nói.
Nhưng Lâm Gia Mộc biết lần này Tần Du sẽ không thất bại.
Hai người đang nói chuyện, chợt ti vi đưa tin về một vụ án, một bóng người quen thuộc thoáng hiện lên trên màn hình ti vi: "Trương Kỳ, cho to lên một chút".
Trương Kỳ cầm điều khiển tắt chế độ tĩnh âm, thấy ti vi đang đưa tin về vụ án một cô gái bị lừa tiền lừa tình, sau khi phát hiện mình bị lừa chẳng những không báo công an mà lại thông đồng với kẻ lừa mình đi lừa những người khác, bây giờ cả hai vừa bị bắt.
"Cô ta là..." Trương Kỳ khẽ cười.
"Là Điền Kiều Kiều".
Điền Kiều Kiều trên ti vi mặc áo tù màu lam, đang khóc nức nở với phóng viên. Lâm Gia Mộc thề cô không ngờ sẽ khiến Điền Kiều Kiều rơi xuống tình cảnh này, nhưng nhìn thấy cô ta như vậy, Lâm Gia Mộc vẫn rất vui.
"Gieo nhân nào thì gặp quả nấy, đáng đời". Không đợi phóng viên nói gì thêm, Trương Kỳ đã tắt ti vi: "Buổi tối bạn có việc gì không? Một người bạn mở quán bar cho tớ mấy vé VIP..."
"Bạn muốn mời tôi hay là muốn mời Trịnh Đạc?"
"Ha ha, mời cả hai mà".
"Quán GAY ấy à?"
"Ha ha, đâu phải tớ chỉ biết mối quán GAY?"
"Vậy tớ không gọi Trịnh Đạc đâu, hai chúng ta đến tán trai".
"Bạn biết không, trong mắt đám gay, Trịnh Đạc chính là cực phẩm. Cao, to, đẹp trai, đàn ông xịn. Bốn tiêu chuẩn này đủ làm bất cứ thằng gay nào mê như điếu đổ".
"Thôi đi, Trịnh Đạc đã nói rồi, anh ta không để bạn lừa nữa đâu, có chết cũng vẫn phải là đàn ông".
"Bạn với anh ta là..."
"Bạn".
"Lãng phí, lãng phí quá..."
"Nói chuyện Tần Du đi. Cô ấy thật sự sẽ cưới Hạ Trung An à?"
"Đánh trống lảng vụng quá đấy người đẹp ạ. Nhưng thôi, tha cho bạn đấy. Đương nhiên là Tần Du sẽ cưới, nếu cô ấy còn không sinh con thì sau này sẽ thành sản phụ lớn tuổi mất, mà sinh trước khi cưới thì dì Ba dượng Ba sẽ tức chết. Hạ Trung An cũng rất lợi hại, trước khi cưới đã kí hợp đồng với Tần Du, nếu hai người li hôn vì ông ta ngoại tình thì tất cả tài sản đều thuộc về Tần Du".
"Thật không?"
"Ông ta dám kí chứng tỏ ông ta sẽ không ngoại tình nữa. Mà ông ta cũng biết bạn, bây giờ dì dượng tớ đang vui như tết, Tần Du tái hôn mà còn lấy được người tốt như vậy. Chỉ khổ cho tớ, năm nay có khi phải ra nước ngoài ăn tết mới có thể trốn không bị họ hàng hỏi tội mất". Trương Kỳ vỗ vỗ đầu Lâm Gia Mộc: "Đổi màu tóc đi, tớ mới nhập thuốc nhuộm mới, loại sản xuất từ thảo dược thiên nhiên, không làm tổn thương tóc và da đầu".
"Được. Lần này đổi thành tóc đỏ, đỏ rực, đỏ như lửa luôn".
Trích lời Gia Mộc: Khi bạn tuyệt vọng với hôn nhân, luôn có người nói với bạn rằng phụ nữ li hôn sẽ không còn giá trị gì nữa, không có ai cần một người đã li hôn cả. Nếu bạn cho rằng giá trị duy nhất của bạn chính là "có người cần" thì bạn cứ níu giữ cuộc hôn nhân chỉ còn lớp vỏ đó đi. Nhưng nếu bạn cho rằng cuộc đời bạn vẫn còn rất dài, sẽ còn có rất nhiều thứ đáng giá, bạn tự tin vào bản thân, vậy thì hãy đi ra, đi ra khỏi chiếc lồng giam đó. Có thể sau đó cũng chưa chắc đã có một người tuyệt vời đến với bạn, nhưng cuộc sống của bạn nhất định sẽ tốt hơn khi ở trong lồng giam một ngàn lần.