‘Trích lời Gia Mộc: Trên thế giới này không bao giờ thiếu những kẻ ngu ngốc luôn cho rằng mình là người thông minh nhất thế giới’.
Trịnh Đạc dừng xe ở đầu ngõ, lấy điện thoại di động ra giả vờ gọi điện thoại. Anh ta cho rằng chỉ là theo dõi thông thường, không ngờ bám theo Tiêu Lộ - chồng Trần Minh Minh - lại đến một nơi như thế này.
Một người đàn ông mặc đồ đen dắt chó ngồi trước siêu thị nhỏ trong ngõ, hình như đang chơi với chó. Một người đàn ông khác cũng mặc áo khoác màu đen ở đầu ngõ đang ngồi đánh giày ở tiệm giày dép. Bên kia có mấy người đàn ông tụ tập một chỗ hút thuốc lá. Xe của Trịnh Đạc vừa dừng lại khoảng ba phút, người đàn ông dắt chó đã chậm rãi đi tới, gõ cửa kính xe anh ta.
Trịnh Đạc hạ cửa kính xe, làm bộ ngắt điện thoại: “Ông anh cho hỏi đến sauna Thiên Thành thì đi đường nào?”.
“Không biết”. Người đàn ông dắt chó phất tay: “Chỗ này không cho dừng xe, lát nữa cảnh sát giao thông đến là ăn giấy phạt đấy”.
Người đàn ông thoáng nhìn vào trong xe, không có thứ gì khả nghi, khẩu khí trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Vâng”, Trịnh Đạc gật đầu. Đuôi mắt liếc thấy Tiêu Lộ đã ra khỏi ngõ, vẫy tay với người dắt chó, anh ta gạt kính lên lái xe đi.
Tiêu Lộ dường như không được vui lắm. Hắn dừng lại trước một ngân hàng cách ngõ khoảng hai, ba trăm mét rồi đi vào.
Trịnh Đạc dừng xe, lấy ví ra làm bộ cũng cần rút tiền, đi theo phía sau Tiêu Lộ. Hôm nay người trong ngân hàng không đông lắm, không đến hai phút đã đến lượt Tiêu Lộ đến trước máy ATM, lấy thẻ ngân hàng và thẻ tín dụng ra thử từng chiếc một, số dư toàn là không hoặc chỉ có mấy tệ, ngay cả thẻ tín dụng cũng không rút được tiền nữa. Tiêu Lộ bây giờ cũng được coi là một luật sư thành công, mặc dù không kiếm được nhiều như Nghiêm Minh nhưng cũng không đến nỗi nghèo như vậy, thậm chí thẻ tín dụng cũng bị khóa.
Trịnh Đạc vỗ vỗ vai hắn: “Ông anh có cần rút tiền không? Tôi còn có việc gấp”.
Tiêu Lộ đang cầm một chiếc thẻ ngân hàng suy nghĩ miên man, không biết có nên rút tiền trong thẻ này không. Bị Trịnh Đạc vỗ vai, hắn hơi bực mình: “Sốt ruột thì đến cây khác mà rút”.
Nói xong hắn nhét một chiếc thẻ của ngân hàng công thương vào máy ATM, nhưng thử mật khẩu hai lần mà vẫn sai.
“Ông anh, tôi thật sự rất vội, ông anh để tôi rút trước đi”.
Tiêu Lộ tức giận quay lại cãi nhau với Trịnh Đạc, lúc này mới để ý người đàn ông phía sau to con hơn mình nhiều, đành phải hậm hực rút thẻ ngân hàng ra, sang bên cạnh gọi điện thoại.
Trịnh Đạc rút mấy trăm tệ cho có từ trong thẻ của mình, sau đó cất thẻ vào ví, đi tới gần chỗ Tiêu Lộ đang nói chuyện điện thoại với ai đó, lấy một điếu thuốc ra châm, tỏ vẻ như đang đợi ai.
Tiêu Lộ nhìn Trịnh Đạc một cái, tránh ra góc tường: “Minh Minh, mật khẩu thẻ nhà mình là bao nhiêu?”.
“Không đúng, không phải mật khẩu cũ”.
“Anh có chút việc cần rút ít tiền”.
“Công việc mà, có một khách hàng cần vay tiền… Làm xong vụ án lần này ít nhất có thể thu về bốn, năm mươi ngàn, chính là khách hàng kiện về phí chữa bệnh đó… Đúng vậy… Anh phải đi gặp mấy người, không có tiền mang theo người không được… Anh chỉ rút hai mươi ngàn… Vài ngày nữa tài khoản có tiền sẽ chuyển lại… Được, được, được, anh nhớ rồi”.
Tiêu Lộ quay lại đại sảnh xếp hàng, khoảng hơn hai mươi phút sau mới đi ra. Trịnh Đạc thấy hắn rút ít nhất hơn trăm ngàn, sau đó lại đi thẳng vào ngõ nhỏ đó.
Trịnh Đạc lái xe chạy một vòng, dừng xe trước một siêu thị nhỏ, vào siêu thị mua mấy chai nước và đồ ăn, nhân tiện gọi điện thoại: “Anh Lưu, anh có thông tin gì về ngõ Công Nghĩa không?”
Cảnh sát Lưu rất ngạc nhiên: “Ngõ Công Nghĩa? Sao nghe quen thế nhỉ? Cậu đợi chút, để tôi hỏi lại”.
Một lát sau cảnh sát Lưu gọi điện lại: “Ở đó có một sòng bạc bất hợp pháp, nghe nói chơi rất to”.
“Có thể tìm người nào dẫn tôi vào không?”.
“Cậu lại điều tra gì à?”.
“Án ngoại tình thông thường”.
“Ở đó chỉ có đánh bạc, không nghe nói có dịch vụ vui vẻ. Có điều thông thường khách chơi bạc đi vào, mười người có chín trắng tay đi ra. Nghe nói nhà cái rất lợi hại. Có điều hình như tay trùm ở đó rất tinh, đã truy quét mấy lần nhưng đều vồ hụt. Nếu chồng của thân chủ cậu đánh bạc ở đó thì chắc cậu và Gia Mộc có vắt đến mấy cũng không ra tiền đâu, cẩn thận đừng để bị liên lụy. Bên đó cho vay nóng lãi rất nặng.
“Biết rồi”. Trịnh Đạc ngắt điện thoại.
Tiêu Lộ không ngoại tình mà dính vào cờ bạc, thảo nào thời gian xuất hiện của những cuộc điện thoại kỳ lạ đó đều cố định.
Trịnh Đạc ghi địa chỉ vào cuốn sổ nhỏ, quay người định lên xe, lại nhìn thấy người đàn ông dắt chó và mấy gã to con trong ngõ chặn đường của anh ta.
“Quán sauna Thiên Thành không phải ở đây, ông anh ạ”. Người đàn ông dắt chó liếc anh ta.
Trịnh Đạc cất quyển sổ và điện thoại đi, “A, ông anh đấy à? Chúng ta đúng là có duyên, ở đây cũng có thể gặp ông anh. Mấy người này là bạn ông anh à?”.
“Người anh em, đi theo chúng tôi một chuyến nào”.
“Xin lỗi, tôi còn có việc”. Trịnh Đạc bấm điều khiển mở xe.
Mấy người càng vây càng gần, Trịnh Đạc thở dài: “Tôi đã nói tôi còn có việc, tại sao các anh cứ không nghe thế nhỉ?”.
“Vì sao người anh em lại theo dõi gã họ Tiêu? Có phải hắn bán đứng bọn ta không?”.
“Họ Tiêu? Tôi không biết họ Tiêu nào cả”.
“Người anh em, đừng giả ngu với tôi. Tôi có thể ngửi được mùi cảnh sát từ cách mười mét…”.
Trịnh Đạc cười: “Tôi thật sự không phải cảnh sát”.
“Sao?”. Người dắt chó nhíu mày: “Không phải cảnh sát thì bọn tôi cũng không cần phải nể mặt nữa”.
Hắn nháy mắt, mấy người kia rút ống nước mang theo trên người ra xông tới.
Những người đứng xem đều lùi lại, thầm nghĩ gã to con này chắc chắn sẽ…
Hai phút sau, cả đám người chỉ còn Trịnh Đạc đứng, anh ta ném đoạn ống nước cuối cùng xuống đất: “Đã nói tôi còn có việc, không được cản đường tôi mà”.
Nói xong anh ta mở cửa xe, lên xe đi mất.
Trần Minh Minh vừa chỉnh lại áo khoác vừa đi ra cổng khách sạn. Đuôi mắt liếc thấy một chiếc xe Hyundai màu đen dừng ven đường, cô ta mỉm cười, hơi cao giọng: “Trương Kình!”.
Trương Kình dừng lại. Từ lần đầu tiên hẹn hò, hai người đã ngầm thỏa thuận với nhau, ở những nơi công khai thì vờ làm bạn bè bình thường, lúc từ khách sạn đi ra thì một trước một sau, làm như không hề biết nhau. Trần Minh Minh gọi hắn rõ ràng là vi phạm, nhưng hai người làm bạn tình nhiều năm như vậy, không có cảm tình cũng có giao tình, mặc dù sắc mặt Trương Kình không dễ coi lắm nhưng vẫn quay người lại.
Trần Minh Minh đi vội mấy bước, lấy một chiếc đồng hồ Rolex từ trong túi ra nhét vào tay Trương Kình: “Anh quên đồng hồ”.
Trương Kình gật đầu, hơi xấu hổ vì đã hiểu lầm Trần Minh Minh: “Ngày kia anh mời em đi ăn ở Mỹ Thiện Viên”.
“Ngày kia em còn có việc, để thứ hai đi”. Trần Minh Minh có thể duy trì quan hệ bạn tình với Trương Kình nhiều năm như vậy chính là nhờ cô ta biết cách lấy lùi làm tiến, làm như mình không cần tình cảm của Trương Kình, cũng không cần tiền của Trương Kình, chỉ là một người phụ nữ có lối sống phương Tây thích làm bạn tình của Trương Kình.
“Ờ”. Trương Kình gật đầu, đeo chiếc đồng hồ Rolex vẫn còn vương hương thơm trên người Trần Minh Minh vào tay, nhưng hắn không thể nào cài quai bằng một tay được.
Trần Minh Minh cười, đưa tay nhanh chóng cài quai đồng hồ, vẫy tay tạm biệt hắn: “Bye bye, công ty em còn có việc, thứ hai gặp lại”.
Trương Kình gật đầu, không hề để ý khoảng cách giữa hắn và Trần Minh Minh lúc cô ta đeo đồng hồ cho hắn gần như thế nào, từ một góc độ nhất định thì nhìn rất giống hai người đang hôn tạm biệt.
Trần Minh Minh ngồi lên chiếc xe Honda của mình, giả vờ không để ý đến chiếc Hyundai chậm rãi đi theo, từ từ hòa vào dòng xe cộ.
Cô ta và Trương Kình đến với nhau chỉ do ngẫu nhiên. Vốn hai người chỉ quen biết hời hợt thông qua Giang Tĩnh. Công việc của Trương Kình bận rộn, không hề hứng thú với các mối quan hệ xã giao của Giang Tĩnh, cô ta lại muốn trò chuyện vài câu với Trương Kình, tìm kiếm các mối làm ăn cho văn phòng luật sư của mình. Có điều Giang Tĩnh rất bá đạo, cô ta thỉnh thoảng vui đùa vài câu khi gặp Trương Kình, Giang Tĩnh đã tỏ ra khó chịu, càng không cần phải nói đến chuyện giúp cô ta tìm kiếm khách hàng.
Năm năm trước cô ta đến Thượng Hải công tác, thay mặt cho bên A đàm phán, không ngờ một trong những công ty đầu tư của bên B lại là công ty của Trương Kình. Sau khi kết thúc đàm phán, hai người gặp nhau trong tiệc mừng công, vì là người quen nên trò chuyện thêm vài câu. Lúc đưa danh thiếp cho cô ta, tay hắn dừng lại một chút trong lòng bàn tay cô ta, cô ta cũng ngầm hiểu…
Từ lần đầu tiên ngủ với nhau, cô ta đã biết Trương Kình không hề coi trọng mình, cô ta cũng giả vờ không quá để ý đến Trương Kình, trọn nửa năm không liên lạc với hắn. Dù thỉnh thoảng gặp Trương Kình ở nhà họ Trương, cô ta cũng chỉ chào hỏi bình thường, bởi vậy lại khiến Trương Kình thấy hứng thú. Nhân lúc Giang Tĩnh lên tầng thay đồ, hai người mới mở lời ong bướm, tối hôm đó thừa dịp Giang Tĩnh ngủ say, hai người lại quấn lấy nhau trong phòng ngủ dành cho khách chỉ cách Giang Tĩnh một bức tường.
Chính cô ta đã chủ động đề nghị làm bạn tình với Trương Kình, không dính dáng đến tình cảm mà chỉ thỉnh thoảng hẹn hò với nhau. Hơn nữa cô ta nói mình yêu chồng, không hề muốn ly hôn, chỉ là cuộc sống quá buồn tẻ nên muốn tìm kiếm một chút kích thích, Trương Kình vẫn luôn tự nhận là phong lưu chứ không hạ lưu, thấy vậy cũng liền đồng ý.
Quan hệ xác thịt của hai người duy trì năm năm. Trong năm năm đó Trương Kình đã vô số lần than vãn với cô ta rằng Giang Tĩnh bá đạo, xa xỉ, không biết thông cảm cho người khác, tách rời với xã hội. Lần nào cô ta cũng bênh vực Giang Tĩnh, khuyên Trương Kình không được quá nghiêm khắc. Ngay cả khi Trương Kình bao tình nhân khác, cô ta cũng rất khôn khéo nhắc nhở Trương Kình không được quên gia đình. Người phụ nữ Trương Kình thường xuyên qua lại, cặp kè lâu nhất là cô ta, người được Trương Kình coi là tri âm cũng là cô ta.
Trần Minh Minh châm một điếu thuốc lá, thoáng nhìn chiếc xe Hyundai vẫn chạy theo phía sau mình. Mưu đồ năm năm, bây giờ đã đến lúc thu hoạch.
Giang Tĩnh có gì đặc biệt hơn người? Luận về học hành, nếu cô ta không dựa vào quan hệ của gia đình thì thậm chí còn không thi đỗ được vào trường cao đẳng hạng ba. Vào đại học cả ngày chỉ biết trang điểm, thời gian đọc tiểu thuyết tình cảm còn nhiều hơn thời gian đọc sách, năm nào cũng có môn phải thi lại, ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không biết lấy được bằng cách nào. Nhưng bởi vì gia cảnh của Giang Tĩnh tốt, lúc người khác bận tìm công việc thì cô ta đã đi làm, người khác bận xem mắt thì cô ta đã chuẩn bị lấy con trai của bạn bố mình, nhà cửa, xe cộ, tiền mặt, tất cả đều có người chuẩn bị sẵn cho cô ta dùng.
Trần Minh Minh và Giang Tĩnh làm bạn nhiều năm như vậy, mặc dù cũng nhận được không ít lợi ích nhưng cũng bị Giang Tĩnh chọc tức rất nhiều lần. Cô ta dành dụm rất lâu mới mua được chiếc áo khoác tạm gọi là hàng hiệu, trong mắt Giang Tĩnh lại chỉ là một chiếc áo thông thường đã lỗi mốt. Lúc cô ta lấy chồng, gia đình hai bên dốc hết tiền của trả khoản phí lần đầu cho căn hộ nhỏ, Giang Tĩnh chỉ đến nhìn qua đã nói căn hộ này không đáng một đồng, nhân tiện làm mất mặt luôn cả họ hàng nhà chồng Trần Minh Minh.
Những chuyện này cô ta đều có thể nhẫn nhịn, ai bảo cô ta có chuyện cần nhờ vả Giang Tĩnh? Mối quen biết của Giang Tĩnh khiến cô ta vừa vào văn phòng luật sự đã nổi trội hơn người khác, khiến cô ta có thể một bước lên mây. Cô ta không tin nhất thời không bằng người ta thì cả đời cũng không bằng người ta, sớm muộn gì cũng có một ngày cô ta có thể phấn đấu đến mức làm cho Giang Tĩnh phải hâm mộ.
Nhưng ai biết thế sự đổi dời, cô ta có cố gắng đến mấy thì cũng vẫn luôn kém một chút, cho dù cô ta có thể oai phong trước mặt người khác, thậm chí dám cãi lại ông chủ, nhưng cô ta vẫn phải cúi đầu trước mặt Giang Tĩnh.
Đến tận lúc cô ta cặp với Trương Kình… Giang Tĩnh tốt số thì đã sao? Chẳng phải vẫn bị cô ta kéo xuống ngựa đấy thôi?
Nhà họ Trương mặc dù là phú hào nhưng tài sản của nhà họ Trương thì có quan hệ gì với Giang Tĩnh? Giang Tĩnh bây giờ có thể tùy tiện ký séc mua đồ, có thể vung tiền như rác trên thị trường nhà đất và xe cộ, nhưng tách khỏi tài lực của nhà họ Trương, Giang Tĩnh sẽ không còn là gì hết.
Cô ta lái xe vào bãi gửi xe ở khu nhà mình, xách túi xuống xe, khóa cửa xe lại, trong lòng thầm nghĩ: “Giang Tĩnh… tôi phải xem sắc mặt của cô lúc nhìn thấy kết quả theo dõi, xem cô có làm ầm ĩ, có làm nhà chồng ghét bỏ hay không? Tôi phải xem cô uy phong được đến lúc nào!”.
Lâm Gia Mộc rời tay khỏi bàn phím một lát: “Tất cả mọi tài khoản của Tiêu Lộ đều trống rỗng, thẻ tín dụng nợ ít nhất một trăm mấy chục ngàn, một số khoản đã quá hạn thanh toán”.
Loại ham mê bài bạc này thật sự còn đáng sợ hơn ngoại tình, tài sản trong nhà sơ ý một chút sẽ bị rút ruột hết, chính mình không cẩn thận cũng bị đám người cho vay nặng lãi bám sát.
“Có cần nói với Trần Minh Minh bây giờ không?”. Trịnh Đạc vừa lau tay vừa đi từ trong phòng tắm ra.
“Để em xem tay anh nào”. Lâm Gia Mộc lấy hộp đồ cấp cứu trong ngăn kéo ra. Mặc dù Trịnh Đạc đánh người ta nhưng tay cũng bị xây xát.
“Chỉ trầy xước chút thôi, xối nước cho sạch là được, không cần bôi thuốc”. Anh ta đã quen bị thương, chỉ có điều mấy năm gần đây rất ít khi động thủ với ai, các vết chai biến mất, vừa động thủ đã rách da, nhìn có vẻ rất đáng sợ.
“Vết thương nhỏ để lâu cũng thành sẹo. Anh tưởng anh mới mười tám tuổi à?”. Lâm Gia Mộc kéo anh ta ngồi xuống, bôi thuốc lên vết thương cho anh ta. Trịnh Đạc chủ yếu bị rách da và tụ máu ở khớp xương trên nắm đấm. Mấy tên lưu manh đó không thể nào chạm được vào người anh ta.
Trịnh Đạc cười cười, đưa tay cho cô xử lý. Thôi được, cứ coi như là chiều cô vậy: “Chuyện này em định làm thế nào?”.
“Trần Minh Minh rất sĩ diện, nếu em vạch trần chuyện này trước mặt cô ta thì cô ta không những không cảm kích em mà còn hận em. Dù sao cô ta cũng chỉ ủy thác em điều tra ngoại tình, nói với cô ta rằng chồng cô ta không ngoại tình là được”.
Trịnh Đạc nhíu mày. Lần đầu tiên anh ta thấy Lâm Gia Mộc thiếu thông cảm với phụ nữ như vậy: “Nếu cô ta bị đòi nợ thì sao?”.
“Anh cho rằng chồng cô ta nợ nhiều tiền như vậy, lại động đến tiền trong tài khoản của gia đình, cô ta không biết sao? Cô ta đã biết rõ chuyện này từ lâu rồi, chúng ta cần gì phải làm tiểu nhân?”.
“Em đã biết chuyện gì?”.
Lâm Gia Mộc đưa một phiếu thuê phòng được in từ trước cho Trịnh Đạc, Trịnh Đạc thoáng nhìn rồi sửng sốt: “Hai người họ…”.
“Lần này chúng ta bị Trần Minh Minh chơi một vố rồi”. Từ đầu cô đã thấy lạ rồi, tự nhiên bốn người họ tranh cãi, lại còn đánh cược trước mặt mọi người. Nhớ lại tình hình hôm đó, rõ ràng Trần Minh Minh là người khơi chuyện. Nhưng cô ta là loại người chỉ quan tâm đến lợi ích, tại sao lại bày ra trò này? Đầu tiên Lâm Gia Mộc tưởng cô ta giống Tiền Vi Vi, biết chồng có bồ, muốn nhân cơ hội xử lý chồng, không ngờ vừa bắt đầu điều tra đã phát hiện cô ta và chồng Giang Tĩnh đi thuê phòng. Hai người này lần nào cũng dùng tên của Trần Minh Minh để đăng ký, không buồn giấu giếm dù chỉ một chút. Lâm Gia Mộc xưa nay hận nhất là bị người khác lợi dụng, không ngờ lần này lại bị lợi dụng triệt để như vậy: “Thứ sáu tuần sau bọn họ cùng đến xem kết quả, em sẽ công bố hết toàn bộ kết quả luôn”.
“Có cần nói với Giang Tĩnh không?”.
“Hôm nay em nói với Giang Tĩnh rồi, Giang Tĩnh tức điên lên”.
Chồng ngoại tình là một chuyện, đối tượng ngoại tình là bạn của mình thì lại là một chuyện khác. Chồng của Giang Tĩnh trông cũng đàng hoàng, không ngờ lại cặp bồ với bạn thân của vợ mình. Có lẽ Trần Minh Minh quá nóng lòng thay thế Giang Tĩnh: “Ngay từ đầu em đã tra được rồi, kéo dài đến bây giờ chỉ là để tìm hiểu xem Trần Minh Minh muốn gì thôi, cô ta tưởng em là đồ ngu để cô ta thoải mái lợi dụng chắc, hôm nay điều tra ra chuyện của Tiêu Lộ em mới hiểu hóa ra cô ta không đợi được nữa, hứ, vừa muốn Giang Tĩnh biết chuyện của họ vừa muốn giả bộ làm hoa sen trắng, thảo nào phải lợi dụng em. Giang Tĩnh chưa làm ầm ĩ lên, có lẽ là Trần Minh Minh đang sốt ruột lắm”.
“Bây giờ thế nào?”.
“Giang Tĩnh muốn bắt quả tang”. Lâm Gia Mộc đã bôi xong thuốc cho một tay Trịnh Đạc, cầm tay kia bắt đầu bôi tiếp: “Tám giờ tối nay”.
“Sau đó thì sao?”. Trịnh Đạc nhướng mày.
“Giang Tĩnh đã nói chỉ muốn làm cho Trần Minh Minh mất mặt, cô ta đương nhiên sẽ không ly hôn theo ý của Trần Minh Minh, cho nên chúng ta chỉ cần cung cấp thời gian và địa điểm là được, chuyện bắt quả tang thì không cần tham dự”.
Cho nên vẫn nói, không phải cứ chồng ngoại tình là ly hôn, rất nhiều người đều lựa chọn phương án đánh ghen.
Hôm đó vốn chỉ là hẹn hò bình thường, chỉ có Trần Minh Minh chú ý chiếc xe Hyundai vẫn đi theo mình đã không còn tung tích, trong lòng có dự cảm khó hiểu, vì vậy kéo dài thời gian tắm táp. Cho nên lúc Giang Tĩnh tới đánh ghen, cô ta có thể khóa trái cửa phòng tắm, vừa cười trộm vừa nghe Giang Tĩnh nổi điên bên ngoài.
“Trần Minh Minh! Mày là một con đĩ không biết xấu hổ! Dám động đến cả chồng tao! Mày đã quên lúc đi theo tao nhặt cơm thừa như một con chó à? Mày đừng giả chết trong đó, mấy bộ đồ hở hang của mày còn để bên ngoài! Mày ra đây! Đi ra để tao nhìn cái mặt thối tha của mày…”.
Giang Tĩnh gắng sức giật cửa.
“Giang Tĩnh, em không được làm ầm ĩ vô cớ!”. Trương Kình muốn kéo Giang Tĩnh ra: “Tại sao em tìm đến đây được? Anh không ngờ em cũng rỗi hơi tìm người theo dõi anh như vậy!”.
“Tôi không tìm người theo dõi anh thì làm sao biết anh ăn vụng đến cả bạn tôi!”.
“Em đừng nói khó nghe như vậy…”.
Khách sạn năm sao có hai ưu điểm. Một là cửa phòng tắm đủ chắc chắn, Giang Tĩnh giật một hồi lâu mà không giật ra được. Hai là bảo vệ đến nhanh, nhanh chóng đưa cả Giang Tĩnh và Trương Kình ra ngoài. Khách sạn bao giờ cũng vậy, lúc bạn đến làm khách thì đương nhiên bạn là thượng đế, họ sẽ chăm sóc bạn rất tốt. Nhưng nếu gây rối làm ảnh hưởng đến việc làm ăn và danh dự của người ta thì người ta cũng không hề khách khí.
Tất nhiên hai người này đều là khách quý. Giám đốc khách sạn lấy cớ tách họ ra để họ bình tĩnh lại, đầu tiên cho Trương Kình về, rồi mới cung kính tiễn Giang Tĩnh ra khỏi khách sạn.
Trương Kình lái xe gần năm phút mới phát hiện ra mặt bị cào xước, Giang Tĩnh đúng là sư tử Hà Đông!
Hắn luôn biết mình thực sự cần gì, thời cấp ba, thời đại học và cả khi bước vào xã hội chơi bời với phụ nữ cũng vậy, dù có đẹp đến mấy cũng không phù hợp làm vợ hắn, người hợp làm vợ hắn chỉ có người phụ nữ môn đăng hộ đối có thể mang lại lợi ích cho gia đình hắn, thế là khi người nhà sắp xếp cho hắn xem mặt Giang Tĩnh, hắn không những không thấy khó chịu mà ngược lại còn dùng đủ mọi ngón nghề bao gái, khiến Giang Tĩnh chết mê chết mệt, cưới cô ta về nhà một cách hoành tráng. Bao năm qua dù là trong nhà hay bên ngoài, Giang Tĩnh luôn làm tròn bổn phận một người vợ, dù sau lưng có kiêu ngạo thế nào nhưng cô ta xử lý mọi việc rất có chừng mực, đưa ra ngoài cũng có thể diện, cô ta lại biết sinh con trai, đúng là một người vợ hoàn hảo. Vì thế dù chơi bời bên ngoài nhưng hắn vẫn biết gia đình là quan trọng nhất, không ngờ Giang Tĩnh cũng có mặt thiếu lý trí như vậy.
Vốn lúc đầu Trần Minh Minh chẳng là gì với hắn, nhưng lâu dần cũng có vị trí trong lòng hắn, hắn đã gặp quá nhiều phụ nữ, ai cũng mê tiền hoặc quyền, hoặc yêu “người”, muốn làm vợ hắn, loại phụ nữ chỉ quan tâm đến “tình dục”, tự do phóng khoáng không cần gì cả như Trần Minh Minh hắn mới gặp lần đầu.
Lâu dần… tự nhiên sẽ dành cho cô ta một chỗ trong lòng… Hắn thậm chí từng nghĩ sẽ cắt đứt với tất cả những cô nàng khác, ngoài Giang Tĩnh chỉ cần một mình Trần Minh Minh…
Chiếc điện thoại đổ chuông không ngừng của hắn im lặng một lúc rồi lại kêu lên, lần này không phải là Giang Tĩnh gọi đến mà là Trần Minh Minh, hắn nhấc máy, “A lô”.
“Xin lỗi anh, em không ra ngoài”.
“Em là phụ nữ, vốn không nên ra”.
“Em xin lỗi…”.
“Đừng nói xin lỗi nữa… Tiêu Lộ… anh ta…”.
“Tiêu Lộ biết cũng không sao, em và anh ta đã hết rồi…”.
“…”.
“Anh đừng hiểu nhầm, không liên quan đến anh đâu, mấy năm trước Tiêu Lộ đã dính vào cờ bạc, năm ngoái em nói chuyện với anh ta, anh ta quỳ xuống cầu xin em tha thứ, còn nói nhất định sẽ cai bạc, không ngờ gần đây anh ta lại bắt đầu chơi lại, trước khi đến gặp anh em đã xem thẻ ngân hàng, tiền trong thẻ bị anh ta lấy hết rồi, không biết còn nợ bao nhiêu tiền nữa, nghĩ lại em vì cái nhà này mà hy sinh bao nhiêu thứ, thật là nực cười…”.
“Sau này em định thế nào?”.
“Em có người bạn học làm luật sư cho một công ty ở Bắc Kinh, anh ấy giới thiệu em đến đó, vốn em còn đang do dự…”.
“Em định đi à?”.
“Em không đi thì sợ là không đi được nữa”.
Trương Kình thoáng cảm thấy cổ họng nghẹn lại, có chút chua xót, đột nhiên không biết phải làm gì, năm năm rồi… hắn đã quen có Trần Minh Minh… Điện thoại không biết đã bị ngắt từ lúc nào, hắn hoang mang ngồi trong xe, không biết nên làm gì.
Thứ sáu, quán trà Phượng Hoàng.
Lâm Gia Mộc loay hoay với bốn túi tài liệu, trước mặt có hai chiếc ghế trống, Giang Tĩnh và Trần Minh Minh đều không xuất hiện. Tiền Vi Vi ngồi trên ghế ngáp một cái, ngón áp út tay trái không có nhẫn, chỉ có vết hằn lờ mờ cho thấy hình dạng chiếc nhẫn vốn ở chỗ đó.
“Gia Mộc, Giang Tĩnh và Minh Minh rốt cuộc có tới hay không? Hai đứa nó không đến thì tớ phải đi đây, buổi chiều còn có một buổi họp quan trọng”.
Mặc dù công việc luật sư của cô ta có chút dính líu với chồng, nhưng vì rõ ràng là chồng cô ta sai, mấy sếp đều tỏ ý ủng hộ cô ta, vị trí cộng sự cao cấp được giữ chắc. Biết làm sao được, luật sư bao giờ cũng thích người thắng mà.
Cô ta còn chưa nói xong, Giang Tĩnh đã xuất hiện ngoài cửa phòng, cởi áo gió treo lên mắc, ngồi xuống: “Tớ đến rồi. Bạn phải đi à?”.
Giọng cô ta hơi khàn khàn, mấy lớp mỹ phẩm cũng không che được vẻ hốc hác.
“Minh Minh đâu?”, Tiền Vi Vi nhìn ra cửa.
“Sau này lúc nào có mặt tớ thì không ai được nhắc tới Trần Minh Minh”. Giang Tĩnh nói lạnh lùng.
“A, bà trẻ thật là lợi hại”, Tiền Vi Vi châm chọc. Muốn kiêu ngạo trước mặt mình sao? Giang Tĩnh còn non lắm.
Tưởng Nghiên kéo áo Tiền Vi Vi, ra hiệu cho cô ta đọc tin nhắn. Tiền Vi Vi cúi đầu xem qua tin nhắn Lâm Gia Mộc vừa gửi tới, mỉm cười, thì ra là thế…
Để ý thấy hành động của ba người này, Giang Tĩnh cắn môi: “Tớ thua rồi, nhưng chẳng lẽ hai bạn thắng sao?”.
Tưởng Nghiên cười nói: “Ít nhất là tớ thắng”.
Tiền Vi Vi giơ tay lên: “Tớ thua, tớ thừa nhận”. Cô ta huơ huơ ngón áp út tay trái.
Giang Tĩnh cầm túi tài liệu viết tên mình lên: “Tiền ngày mai tớ chuyển khoản cho bạn”.
Cô ta xách túi tài liệu, xoay người định đi, suy nghĩ một lát lại vòng lại: “Đàn ông không ai không ngoại tình. Tưởng Nghiên, bạn cũng không nên vui vẻ quá sớm, tớ chờ xem lúc nào bạn sẽ khóc. Tiền Vi Vi, bạn cũng không nên quá cạn tàu ráo máng. Để tớ xem bạn có thể tìm được một người đàn ông như thế nào sau khi bỏ William Mã”.
Miệng Tiền Vi Vi luôn nhanh hơn người khác ba phần, cũng độc hơn người khác ba phần. Lúc này không bắt nạt Giang Tĩnh một chút thì quả thực không phải tác phong của cô ta: “Đàn ông thế nào mà chả được, Anh Mỹ Đức Ý Nhật Á Phi, muốn tìm loại nào cũng có. Sáng sủa, thuận mắt, hàng tốt, khỏe mạnh là được, những chuyện khác thì không cần. Có cần tớ giới thiệu cho bạn một người không?”.
Giang Tĩnh căm tức nhìn cô ta rất lâu, tức đến mức gần như nổ phổi: “Bạn…”.
“Đàn ông là không thể trông chờ được, sự nghiệp và tiền bạc mới là quan trọng nhất. Tưởng Nghiên và tớ dù ly hôn cũng không sợ, bây giờ tớ sắp là cộng sự cao cấp của văn phòng luật sư, Tưởng Nghiên cũng sắp lên phó giáo sư rồi, có ly hôn cũng không lo chết đói, cần gì phải ôm chặt cái bài vị phu nhân không chịu thả ra, biến mình thành một bà vợ đầy oán hận, còn an ủi mình vẫn là chính thất nữa. Bản thân sống cho thoải mái vẫn là quan trọng nhất, bạn không nghĩ vậy sao?”.
Giang Tĩnh lấy túi tài liệu đi, quên cả mặc áo khoác, cầm túi xách chạy ra cửa như một cơn gió.
Tiền Vi Vi nhìn bóng lưng cô ta, cười vô cùng vui sướng và đắc ý. Mấy năm nay Giang Tĩnh đã đắc tội với quá nhiều người, suốt ngày ngạo mạn, gặp ai châm chọc người đó. Thấy cô ta mất mặt như vậy, có lẽ các bạn học đều sẽ rất vui.
Lâm Gia Mộc lắc đầu, lần lượt đưa hai túi tài liệu cho hai người: “Trần Minh Minh chắc sẽ không đến, tài liệu của hai bạn đây”.
Tỉ số 4 - 2, bốn bạn học một nửa có chồng ngoại tình, chỉ có một người ly hôn, kết quả này xem như tốt ngoài dự tính.
Tưởng Nghiên nhận túi tài liệu: “Bình thường thoạt nhìn mọi người đều êm đẹp như nhau, ai biết sau lưng người khác có những chuyện gì? Sau này tốt nhất là không nên đánh cuộc kiểu này nữa”.
“Tớ lại cảm thấy nên làm càng nhiều càng tốt, cứ che đậy mãi sớm muộn cũng thối rữa, không bằng mang ra nắng phơi cho xong”. Tiền Vi Vi không ngừng bấm điện thoại di động, chắc là đang tung tin đồn. Trước đây chuyện này vốn là của Giang Tĩnh và Trần Minh Minh, lần này đến lượt Tiền Vi Vi thay thế.
“Chú ý điều khoản bảo mật”. Lâm Gia Mộc làm hết nghĩa vụ nhắc nhở rồi không nói gì thêm nữa. Nhân vô thập toàn, Tiền Vi Vi tham lam, Tưởng Nghiên thanh cao, Giang Tĩnh tọc mạch, Trần Minh Minh xảo trá, còn cô thì lạnh lùng, vô tình, vô cảm với tình yêu, ai mà không có bệnh nan y? Nghĩ lại thì thời đại học vẫn đơn giản và hạnh phúc nhất.
Giang Tĩnh không biết mình lái xe về nhà như thế nào, thấy chiếc xe của Trương Kình đỗ trước cửa, cô ta đỗ xe phía ngoài, quên rút cả chìa khóa lao thẳng vào nhà, cô ta vốn thích làm đẹp, thuốc làm trắng, collagen, đủ thứ mỹ phẩm trát lên người, gương mặt vốn bị tiêm quá nhiều botox đến mức không thể làm được quá nhiều biểu cảm, nhưng cũng chính vì vậy, khi cô ta trợn mắt dữ tợn thì trông khó coi đến mức đứa con trai sợ quá khóc thét lên, bảo mẫu bế thằng bé lên không biết trốn vào đâu, Trương Kình đang xách hành lý đứng trên cầu thang tầng hai lạnh lùng nhìn cô ta.
“Anh phải đi công tác mấy ngày”.
“Đi công tác? Đi công tác hay là đi hẹn hò với con đĩ Trần Minh Minh”.
Trương Kình không thèm đáp lời cô ta, xách hành lý chầm chậm xuống lầu, Giang Tĩnh đứng chắn dưới chân cầu thang đợi hắn, khi hai người chỉ cách nhau một bậc cầu thang, Trương Kình đẩy cô ta một cái: “Cuộc họp lần này rất quan trọng, em đừng có chắn đường”.
Giang Tĩnh liền bùng nổ: “Tôi chắn đường? Bây giờ tôi đã thành hòn đá cản đường anh rồi à? Trần Minh Minh mới là hồng nhan tri kỷ của anh, anh lăng nhăng bên ngoài thì không sao, nhưng đến bạn tôi anh cũng không tha, có phải là quá đáng lắm không?”.
“Anh và cô ấy không như em nghĩ”.
“A, hóa ra là tôi hiểu lầm, anh và cô ta thuê phòng khách sạn năm sao là để trò chuyện chắc?”.
“Em đừng làm ầm ĩ vô cớ”.
“Ầm ĩ vô vớ? Bây giờ tôi sẽ ầm ĩ vô cớ cho anh xem”. Giang Tĩnh cầm chiếc bình sứ Thanh Hoa đặt ở chân cầu thang lên ném vào chiếc bể cá ở góc phòng khách, trong bể nuôi cá Kim Long, là “vợ bé” của Trương Kình, đã nuôi tròn mười năm, việc đầu tiên Trương Kình làm khi đi công tác về là xem cá.
Trương Kình vứt va ly xuống đất, cho cô ta một cái bạt tai: “Giang Tĩnh! Cô nghĩ cho kỹ địa vị của cô trong cái nhà này! Nhà họ Trương không thiếu một phu nhân như cô”.
Giang Tĩnh ăn một bạt tai lại càng điên cuồng hơn, vớ được cái gì là ném vào người Trương Kình cái đó, đồ cổ, danh họa, không thứ gì thoát nạn, cuối cùng không biết làm sao lại vớ được con dao gọt hoa quả, cô ta lao về phía Trương Kình.
“Ha ha, Trương phu nhân à? Hôm nay tôi sẽ đâm chết anh, để xem ai có thể lên làm Trương phu nhân nữa! Đàn bà cả thế giới này anh không lăng nhăng, lại đi tòm tem với bạn của tôi! Không phải anh nói Trần Minh Minh đen như than, ngực sân bay sao? Thế mà anh cũng chơi được!”.
Trương Kình không ngờ Giang Tĩnh điên như vậy, nhìn vẻ mặt như sắp giết hắn thật, hắn tránh né một hồi, gào lên: “Gọi cảnh sát! Mau gọi cảnh sát! Giang Tĩnh điên rồi!”. Bảo mẫu đã bế cậu con trai lên lầu từ lâu, người dọn vệ sinh không biết đã trốn vào đâu rồi, hắn gọi nửa ngày mà không có ai đáp lại.
“Tôi điên á? Điên cũng tốt! Điên thì giết người không phải đền mạng! Anh chết rồi tài sản của anh sẽ là của con trai tôi!”.
Trương Kình không ngờ Giang Tĩnh muốn giết mình thật, hắn bất chấp tất cả, chạy bán sống bán chết ra ngoài, vừa chạy vừa gào lên: “Ly hôn! Tôi sẽ ly hôn cô!”.
“Ly hôn á? Giang Tĩnh tôi thà làm góa cũng không ly hôn! Tôi cho anh biết, chuyện gì tôi cũng dám làm! Anh trốn được mùng một không trốn được hôm rằm đâu! Anh tưởng nhà họ Giang chúng tôi sẽ để anh tùy tiện bắt nạt chắc? Nhà họ Trương các người không có nhà họ Giang chúng tôi thì sao có được ngày hôm nay? Anh vong ân phụ nghĩa bạc tình, đồ giời đánh thánh vật! Anh trốn đi! Có giỏi thì trốn đến tận chân trời đừng bao giờ về nữa!”. Giang Tĩnh vừa nói vừa nhìn Trương Kình chạy ra khỏi cổng, lấy hết sức đáp con dao về phía hắn, ngồi bệt xuống đất khóc òa lên.
Trương Kình lấy hết sức bình sinh chạy ra ngoài, suýt nữa thì không tránh được con dao sượt qua tai, trời ơi, con mụ này thật là kinh khủng! Lúc mới cưới cô ta còn ngoan ngoãn thỏ thẻ đáng yêu, dù có ghê gớm thì cũng kiềm chế, không ngờ lâu ngày mới lòi mặt chuột ra, bây giờ cô ta hoàn toàn bộc lộ, sau khi lật mặt thì không khác gì một con điên.
Nghĩ đến sự ngang ngược hung hãn của Giang Tĩnh khi sai người theo dõi mình và đuổi giết mình vừa rồi, Trương Kình càng cảm thấy Trần Minh Minh đáng quý. Mấy năm nay cô ta không hề bảo mình ly hôn, dù mình muốn trợ giúp cô ta về công việc thì cô ta cũng luôn từ chối khéo, một mình phấn đấu vươn lên trong sự nghiệp, việc trong nhà cũng chăm sóc chu toàn. Khó nhất là Trần Minh Minh không hư vinh, cùng chồng tay trắng dựng nghiệp… Nếu là Giang Tĩnh… Khi đó nếu mình không phải con trưởng của nhà họ Trương thì Giang Tĩnh sẽ chẳng thèm nhìn mình đến lần thứ hai.
Trương Kình trốn ở quán Starbucks cách nhà không xa gọi điện thoại cho Trần Minh Minh, không ngờ Trần Minh Minh từ chối không nghe máy. Hắn gọi lại lần thứ hai thì bên kia đã tắt máy.
Hắn đứng dậy gọi taxi đến dưới lầu công ty của Trần Minh Minh, nhận được câu trả lời là Trần Minh Minh xin nghỉ. Hắn lại đến nhà Trần Minh Minh, kết quả vẫn là vườn không nhà trống. Trong lúc hắn ngỡ ngàng không biết làm sao, một số điện thoại lạ gọi đến máy của hắn: “A lô!”.
“Anh đừng tìm em nữa, em đi đây. Chuyện này vốn là sai lầm của anh và em. Anh không nên sai thêm nữa…”.
“Sai thì làm sao?”.
Đầu bên kia im lặng một lát Trần Minh Minh mới lên tiếng: “Trương Kình… em yêu anh… em vốn không nên nói ra, nhưng em sợ em không nói thì không còn cơ hội nữa… Anh hãy quên em đi…”. Đầu bên đó đột nhiên vang lên một đoạn nhạc quen thuộc, Trương Kình chưa kịp nghe rõ thì điện thoại đã ngắt.
Tiếng nhạc đó lại vọng tới từ xa, lần này Trương Kình đã nghe rõ, đó là tiếng một chiếc xe quảng cáo…
Hắn chạy thục mạng về phía đó, nhìn thấy Trần Minh Minh đứng bên kia đường… Hắn đang định chạy sang thì đèn chuyển đỏ, những chiếc xe hơi ào ào chạy qua.
“Minh Minh!”, hắn gọi vào máy của Trần Minh Minh.
Trần Minh Minh cố gắng giữ biểu cảm trên mặt, cắn chặt môi để nhịn cười: “Trương Kình, anh về nhà đi, hãy quên em đi!”.
“Chúng ta cùng đi đi, đi đến nơi nào không có ai biết chúng ta và làm lại từ đầu”.
“Không…, em còn con… Anh cũng còn con… Chúng ta không thể ích kỷ như vậy được…”.
“Chúng ta mang con cùng đi…”.
Trong lúc hai người đang nói chuyện sướt mướt, một đoạn ghi âm vang lên trong điện thoại: “Đừng cãi nhau nữa. Thế này nhé, bây giờ Gia Mộc ở đây, các bạn nói đàn ông chưa chắc đều ăn vụng, chúng ta sẽ nhờ Gia Mộc điều tra, nếu có ai trong số các ông chồng của năm người chúng ta ngoại tình… nếu không điều tra được ai thì chúng ta cùng vui vẻ, thế nào?”.
Đoạn đối thoại này dù không có hình ảnh nhưng Trương Kình cũng có thể nhận ra người đề nghị đánh cuộc ban đầu chính là Trần Minh Minh, cô ta… Không ngờ cô ta đã biết sẽ có thám tử tư đến điều tra chuyện ngoại tình từ trước… Điện thoại di động từ từ trượt xuống khỏi tay Trương Kình. Nếu vừa rồi Trương Kình là một chậu than hồng thì đoạn ghi âm vừa rồi giống như một cơn mưa như trút dội tắt toàn bộ sự nhiệt tình của hắn. Đèn đỏ biến thành đèn xanh, người qua đường nhìn hắn một cái rồi đi lướt qua hắn. Rốt cuộc hắn… bị người ta thao túng đến mức nào? Hắn đã xấu mặt đến thế nào? Hắn lại còn muốn vứt bỏ gia đình để theo cô nàng Trần Minh Minh không ra gì này… Thấy cô ta định bước tới hắn quay người bỏ đi.
Trần Minh Minh thả điện thoại ra, ngồi bệt xuống đất. Cô ta không ngờ Lâm Gia Mộc còn có chiêu này, ghi lại đoạn đối thoại lúc đó rồi xâm nhập cuộc trò chuyện lúc cô ta đang đắc ý nhất và phát lại đoạn ghi âm đó…
Hết rồi… Năm năm vất vả lập mưu đồ đều hết rồi…
Điện thoại của cô ta có tin nhắn, là Lâm Gia Mộc gửi đến: “Tớ rất không thích bị người khác lợi dụng”.
Trần Minh Minh cặm hận ném điện thoại vào bờ tường, chiếc điện thoại vỡ tung tóe…
Lâm Gia Mộc không quá quan tâm sau đó họ thế nào, nhưng dù sao cũng nghe thấy chút tin tức về họ. Giang Tĩnh vẫn tiếp tục làm bà Trương, Trương Kình vẫn đi công tác khắp thế giới, hai vợ chồng nhìn bề ngoài vẫn là vợ chồng chuẩn mực, nhưng nghe nói đã ly thân từ lâu, hai bên không gặp mặt nhau trừ những trường hợp cần cùng nhau có mặt. Còn Tiêu Lộ… có người nói hắn đã trốn ra nước ngoài, có người nói hắn bị người cho vay nặng lãi bắt được, bán nội tạng trả nợ, có người nói… Ngoài dự đoán của mọi người, Trần Minh Minh không rút lui khỏi giới luật sư mà vẫn tiếp tục làm việc, sau đó nhảy việc mang con rời khỏi thành phố A, tuy nhiên lại không cắt đứt liên lạc, ngày ngày khoe ảnh quần áo và ảnh con với bạn bè, dường như ra sức nói với mọi người rằng cô ta sống rất tốt. Nhưng ai cũng biết cô ta sống không tốt. Sau đó nữa, một hôm cô ta đột nhiên biến mất, không còn xuất hiện nữa.
‘Lời tác giả: Cho dù là nước tinh khiết, nhìn dưới kính hiển vi cũng vẫn có vi trùng. Nếu không chắc chắn “một trăm phần trăm”, làm ơn đừng tùy tiện thử thách hôn nhân và tình yêu’.
Trích lời Gia Mộc: Đã là cha là mẹ, không ai không bênh vực con mình. Bạn vĩnh viễn không được kì vọng cha mẹ đối phương đứng về phía mình.
Buổi tối ở đồn công an luôn luôn tấp nập hơn ban ngày, nào là say rượu, đánh nhau, bạo hành gia đình, trộm cắp vặt... Màn đêm buông xuống giống như khoác một tấm áo tàng hình lên thế giới này, làm cho một số người cho rằng mình muốn làm gì cũng không ai biết được.
Khi người công an họ Trương dẫn một đám đông từ bên ngoài đi vào đồn công an, trưởng đồn Vương đang trực cười hì hì đi tới vỗ vai anh ta: "Chỉ đi chứng kiến mở khóa mà sao lại dẫn bao nhiêu người về như vậy?"
Không đợi công an Trương nói chuyện, Trương Gia Kiệt đã kêu lên: "Tôi không gọi gái, tôi thật sự không gọi gái! Điền Kiều Kiều là bạn gái tôi, họ cũng biết cô ấy!"
Công an Trương nhìn hắn một cái: "Cô ta là bạn gái anh?" Anh ta chỉ chỉ Tần Du với vẻ mặt lạnh như băng đứng bên cạnh: "Vậy cô ấy là ai?"
"Cô ấy là vợ tôi... Tần Du, em không nhận ra Kiều Kiều à?"
Tần Du lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn: "Kiều kiều diễm diễm cái gì? Tôi không biết".
Trưởng đồn Vương và công an Trương trao đổi một ánh mắt, công an Trương há mồm nói không phát ra âm thanh, trưởng đồn Vương nhìn khẩu hình lập tức hiểu rõ mọi chuyện: "Chị tên là Tần Du đúng không? Chị và anh ta có quan hệ gì?"
"Vợ chồng". Tần Du nói lãnh đạm.
"Chị thật sự không biết người này à?" Trưởng đồn Vương chỉ Điền Kiều Kiều đang mặc váy trắng với họa tiết hoa vàng, tóc rối bời, che mặt khóc không ngừng...
"Không biết".
"Chị phải suy nghĩ cho cẩn thận. Nếu chị biết thì chuyện này có thể xử lí như mâu thuẫn gia đình thông thường, chúng tôi hòa giải một lát là xong. Nếu chị nói chị không biết, nhất định buộc tội chồng chị dẫn gái bán dâm về nhà thì có thể anh ta sẽ rắc rối đấy". Giải quyết mâu thuẫn gia đình rất phức tạp, hôm nay bạn đóng vai Bao Thanh Thiên bảo vệ người ta, có thể ngày mai người ta đã đến tận nhà mắng chửi bạn, vì vậy trước khi giải quyết nhất định phải nói cho thật rõ ràng.
Tần Du cười lạnh nói: "Hắn rắc rối với pháp luật thì liên quan gì tới tôi?"
"Tần Du! Đây là do cô gài bẫy đúng không? Hai người này cũng do cô gọi đến!" Trương Gia Kiệt chỉ Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc: "Cô... Tôi nhận ra cô, cô chính là người ở nhà hàng hôm trước..."
"Anh biết tôi à? Sao tôi lại không nhận ra anh nhỉ?" Lâm Gia Mộc nói lạnh lùng.
"Tần Du, cô không được quá đáng!" Trương Gia Kiệt quát lớn.
"Tôi quá đáng à? Anh đã dẫn gái về tận nhà, ngủ với nhau trên giường tôi, vậy mà anh nói tôi quá đáng? Trương Gia Kiệt, anh còn có liêm sỉ nữa không?" Tần Du cũng lớn tiếng quát lên.
Điền Kiều Kiều nãy giờ vẫn khóc lóc không nói gì đột nhiên quỳ xuống nắm góc áo Tần Du van xin: "Chị Tần, em có lỗi với chị, em không có liêm sỉ. Em xin chị, chị hãy nói với họ rằng em không phải gái gọi, chị biết em từ trước! Nếu họ báo cho lãnh đạo cơ quan thì em và Gia Kiệt đều không giữ được công việc nữa!"
Tần Du vừa định nói gì đó thì Lâm Gia Mộc đã đi tới, nhân lúc chưa có ai phản ứng kịp, cô co chân đạp Điền Kiều Kiều văng ra: "Cô gọi ai là chị đấy? Tần Du đã nói là không biết cô! Cô nói cô làm cùng công ty với Trương Gia Kiệt, nếu cô không phải gái bán dâm thì gọi người của công ty đến xác nhận!"
"Dừng tay dừng tay, không được đánh người ở đồn công an!" Công an Trương và hai công an viên khác chạy tới ngăn cản Lâm Gia Mộc.
Lâm Gia Mộc lập tức lui lại: "Xin lỗi đồng chí công an, tôi nóng giận quá, trước giờ tôi vẫn ghét nhất thể loại này..."
Trịnh Đạc cũng giữ Lâm Gia Mộc lại và đứng che trước mặt cô, anh ta cười cầu tài vơi mấy người công an: "Đúng vậy đúng vậy, tính khí bà xã tôi không tốt, rất hay nóng giận, mong các anh thứ lỗi!"
Điền Kiều Kiều nằm trên mặt đất khóc càng thảm thiết hơn: "Tôi không phải gái gọi, tôi không phải gái gọi..." Trong đồn công an có cả công an lẫn dân thường, những người này đều thừa biết là chuyện gì, không phải gái gọi thì cũng là bồ nhí, đều không phải thứ gì hay ho, bị vợ người ta dẫn người đến đánh ghen thì phải chịu thôi. Cũng có người thông cảm với cô ta, thoạt nhìn rất trẻ, ngoại hình cũng không tồi, giờ thê thảm thế này cũng đáng thương, vì vậy đi tới đỡ cô ta lên.
Đồn trưởng Vương cũng đã hiểu rõ, đây là bà vợ có ý định làm to chuyện, vì vậy ông không còn khuyên giải nữa: "Thôi nào, bất kể có phải gái bán dâm hay không thì ba người cũng phải khai báo thông tin cá nhân để tôi vào sổ".
Điền Kiều Kiều lùi lại mấy bước: "Tôi không phải gái bán dâm, tôi không khai báo".
"Căn hộ C tầng nhà số khu Kim Đỉnh có phải là nhà cô không?" Công an Trương hỏi.
"Không phải".
"Không phải nhà cô, vậy mà cô nắm trên giường với một người đã có vợ ở đó, bây giờ chúng tôi yêu cầu cô phải khai báo thông tin để tôi vào sổ, có gì sai không?" Công anh Trương nói chuyện rất quan cách.
Điền Kiều Kiều khóc thút thít một hồi lâu, Trương Gia Kiệt không nhịn được đi tới ôm cô ta an ủi. Tần Du hừ lạnh một tiếng, quay mặt qua chỗ khác: "Họ không báo thì tôi báo".
Tần Du ghi rõ họ tên, giới tính, số chứng minh thư vào tờ mẫu do công an quy định.
"Chị là người báo án à?" Nữ công an phụ trách tiếp nhận các vụ tố giác hỏi.
"Tôi là người báo án".
"Báo án gì?"
"Bán dâm. Mua dâm. Gọi gái tới nhà". Tần Du cắn răng nói ra tám chữ.
"Tần Du!" Trương Gia Kiệt quát to: "Tần Du, cô đừng có tuyệt tình như vậy!"
"Anh tuyệt tình thì tôi cũng tuyệt tình được. Anh gọi gái đến nhà, tôi đi báo án, đây là chuyện hiển nhiên phải làm". Bây giờ Tần Du đã hoàn toàn tuyệt vọng với Trương Gia Kiệt.
Nữ công an lại nhìn Trương Gia Kiệt và Điền Kiều Kiều như đôi uyên ương đang đau khổ ôm nhau: "Hai người tới khai báo thông tin".
"Tôi không phải..."
"Cô có phải hay không phải cũng không có quan hệ gì với tôi, tôi chỉ phụ trách vào sổ thôi".
Trưởng đồn Vương nhìn Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc: "Còn anh chị là ai?"
"Chúng tôi là người chứng kiến tận mắt".
"Cũng đến khai báo thông tin".
Lâm Gia Mộc cười cười: "OK!"
Khai báo thông tin chỉ là thủ tục đầu tiên. Bây giờ Trương Gia Kiệt và Điền Kiều Kiều nói họ là quan hệ ngoại tình, Tần Du lại nói Điền Kiều Kiều là gái bán dâm, lời khai của ba người không giống nhau. Hai nhân chứng là người ở nơi khác đến du lịch, chỉ biết một mình Tần Du, không đủ để làm chứng. Trương Gia Kiệt là người địa phương, Tần Du không muốn làm chứng cho hắn, đồn công an đành phải liên lạc với bố mẹ hắn. Điền Kiều Kiều là người bên ngoài đến đây xin việc, người nhà đều không ở thành phố này nên đồn công an liên lạc với đơn vị công tác.
Nửa đêm nhận được điện thoại nói con trai đang ở đồn công an, bố mẹ Trương Gia Kiệt vội vội vàng vàng đi đến ngay. Nhìn thấy tình hình này, cơ bản đã đoán ra mọi chuyện, bố Trương Gia Kiệt đưa tay cho con trai ngay một cái bạt tai: "Thằng ranh giỏi thật, dám dẫn gái về tận nhà cơ à?"
Mẹ Trương Gia Kiệt thì xót con ngăn cản: "Ai da, ông cứ nghe con trai nói đã nào!"
"Nói cái gì mà nói? Nó mà hiểu chuyện thì đã không làm loạn như thế!"
"Cho dù là làm loạn thì Tần Du cũng không nên báo công an chứ, tốt đẹp phô ra, xấu xa đậy lại!" Mẹ hắn xót xa xoa má con trai, lại thoáng nhìn Điền Kiều Kiều đang nắm chặt tay con trai mình: "Cô là..."
"Cháu chào bác, cháu là bạn gái Gia Kiệt". Điền Kiều Kiều lau nước mắt nói nhỏ.
"A, cháu chính là Điền Kiều Kiều à? Thế sao bác lại nghe nói là nó gọi gái về nhà?" Mẹ Trương Gia Kiệt biết chuyện hắn ngoại tình, bà ta cũng chỉ khuyên Tần Du phải nhẫn nhịn, phải dỗ dành Trương Gia Kiệt chứ không hề coi trọng chuyện này.
"Đó là Tần Du hãm hại con!" Trương Gia Kiệt nói lớn tiếng.
Lúc vợ chồng họ vừa đến đã nhìn thấy Tần Du, Trương Gia Kiệt và Điền Kiều Kiều ngồi trong phòng trong ở đồn công an, Tần Du thì ngồi ngoài phòng tiếp khách bên ngoài, coi như không nhìn thấy hai người bọn họ.
"Sao Tần Du có thể làm thế chứ? Nó còn muốn sông với nhau nữa không?" Dù mẹ hắn rất khắt khe với con dâu nhưng thật ra cơ bản vẫn hài lòng, dù sao điều kiện nhà Tần Du cũng tốt, cô có bằng cấp cao, công việc ổn định, cũng rộng rãi với bố mẹ chồng. Bây giờ con trai có xe, có nhà, lương một năm cả trăm ngàn, tất cả đều là công lao của Tần Du. Bà ta thừa nhận điều này, chuyện không hài lòng duy nhất chính là đến bây giờ Tần Du còn chưa cho vợ chồng bà ta bế cháu, nhưng nghe nói vấn đề này cũng sắp được giải quyết. Bọn họ còn đang tính đến chuyện chăm sóc cháu, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Bà ta vỗ vỗ tay con trai: "Con chờ mẹ, để mẹ ra nói chuyện với nó".
Tần Du sớm đã nhìn thấy cặp vợ chồng này nhưng cô không muốn để ý đến họ, vì dù sao cũng đã đến lúc phải trở mặt rồi. Lúc đầu cô phát hiện Trương Gia Kiệt ngoại tình, nhưng mẹ chồng lại nói là cô đa nghi, bảo cô phải nhẫn nhịn để lấy lòng Trương Gia Kiệt. Từ lúc đó cô đã hiểu rõ quan điểm của bà ta rồi.
Mẹ Trương Gia Kiệt đi tới bên cạnh Tần Du, tìm một chiếc ghế trống ngồi xuống: "Tần Du, chuyện hôm nay con làm quả thật hơi quá đáng..."
"Vậy à?"
"Thằng Kiệt quả thật đã làm sai, nhưng có chuyện gì thì các con cứ nói cho tử tế, cần gì phải lôi nhau đến đồn công an? Con còn vu khống nó chơi gái nữa..."
"Con không vu khống ai cả".
"Ừ thì cứ cho là nó dẫn gái về nhà, nhưng đó cũng là mâu thuẫn nội bộ gia đình. Con lại khoe chuyện xâu ra ngoài, con và nó có còn muốn ăn ở với nhau nữa hay không?"
"Con thì muốn nhưng anh ấy lại không. Hôm nay mẹ cứ dẫn anh ấy về nhà đi, ngày mai con sẽ chuyển đồ của anh ấy về, bọn con li hôn".
Mẹ hắn đứng lên: "Tần Du, hai chữ li hôn này không thể nói bừa được". Bây giờ bà ta rất tự tin đối với con trai mình, hắn là nhân viên nghiệp vụ chủ chốt ở công ty, lương trăm ngàn một năm chưa kể thưởng, có nhà có xe, Tần Du mặc dù cũng tốt nhưng dù sao cũng đã quá ba mươi, không bám lấy con trai mình thì còn có thể lấy ai?
"Con không hề nói bừa. Con nói rất nghiêm túc. Mẹ nói với Trương Gia Kiệt đi".
"Con bé này, đừng mạnh miệng như vậy rồi lại phải hối hận đấy".
"Điều con hối hận nhất chính là đã lấy Trương Gia Kiệt". Tần Du nói lạnh lùng.
Nhìn thái độ của cô, biết mình không thể nói chuyện bằng giọng mẹ chồng nữa, mẹ Trương Gia Kiệt đứng lên: "Tôi nói lại lần nữa, sau này cô đừng có hối hận!"
Nói xong bà ta quay đầu đi.
Bên kia bố hắn đã gọi điện thoại tìm người thân, hai vợ chồng ông ta đều làm việc ở cơ quan nhà nước, chức vụ không cao nhưng lại quen biết rất nhiều người. Một lát sau đã có người gọi điện thoại tới cho trưởng đồn Vương. Trưởng đồn Vương nghe máy, qua giọng nói của người bên kia điện thoại có thể thấy đó là người quen của bố Trương Gia Kiệt nhưng cũng không phải quá thân quen, gọi điện đến cũng chỉ để tìm hiểu tình hình.
Biết rõ đây không phải một vụ phạm pháp nghiêm trọng gì, trưởng đồn Vương cũng nể mặt người đó một chút: "Được rồi, tôi làm rõ mấy chi tiết nữa rồi sẽ thả người".
Trưởng đồn Vương gọi tất cả mọi người vào một chỗ: "Trương Gia Kiệt, quan hệ giữa anh và Điền Kiều Kiều có đúng là bạn trai bạn gái không?"
"Đúng, tin nhắn điện thoại và tin nhắn trên weibo của tôi và cô ấy có thể chứng minh được điều này".
"Tần Du... Cô nghĩ thế nào?"
"Tôi phải xem lịch sử tin nhắn trên điện thoại và trên mạng của hai người bọn họ". Đây mới là mục đích cơ bản của Lâm Gia Mộc khi buộc tội Trương Gia Kiệt chơi gái, bắt hai người này phải thừa nhận là có quan hệ ngoài hôn nhân để hợp pháp hóa các chứng cớ trong điện thoại di động của hai người này.
Trưởng đồn Vương bảo công an Trương mang điện thoại di động của Trương Gia Kiệt và Điền Kiều Kiều đến: "Đồng chí toàn bộ lịch sử tin nhắn điện thoại và tin nhắn weibo trong này ra để làm chứng cớ".
"Rõ!"
Điền Kiều Kiều đột nhiên nói xen vào: "Anh ta đã chụp ảnh... Tôi phải lấy lại!" Cô ta chỉ Trịnh Đạc.
"Trưởng đồn Vương đã nói vậy thì tôi cũng không giữ lại mấy thứ này nữa!" Trịnh Đạc lấy chiếc thẻ nhớ máy ảnh ra một cách rất hào phóng.
Điền Kiều Kiều giật lấy chiếc thẻ, không thèm nhìn mà lập tức giẫm nát luôn.
"Thẻ nhớ này là hàng nhập khẩu, tôi mua với giá hơn ba trăm tệ..." Trịnh Đạc nói với vẻ tiếc của.
"Tôi đền cho anh!"
Giày vò đến gần sáng, đám người này mới ra khỏi đồn công an. Hai vợ chồng già nhà họ Trương dẫn Trương Gia Kiệt và Điền Kiều Kiều lên một chiếc taxi đi trước. Trịnh Đạc, Lâm Gia Mộc và Tần Du thì đi bộ về tiểu khu Kim Đỉnh.
Tần Du hít một hơi thật sâu: "Có chứng cớ này thì tôi li hôn sẽ dễ dàng hơn nhiều".
"Li hôn? Bây giờ cô không cần vội vã li hôn làm gì". Lâm Gia Mộc cười nói.
"Sao?"
"Cô đã nói mà, li hôn không phải mục đích của cô. Hơn nữa khi li hôn, bên có lỗi sẽ phải bồi thường cho bên không có lỗi, nhưng bồi thường bao nhiêu lại không được quy định cụ thể. Trương Gia Kiệt vẫn có một nửa căn hộ của cô như thường, kể cả xe và tiền gửi tiết kiệm hắn cũng có phần".
"Thế thì..."
"Đây chỉ là bước đầu tiên để li hôn mà thôi", Lâm Gia Mộc cười nói: "Lát nữa về đến nhà cô, tôi cho cô xem một thứ rất hay".
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
‘Trích lời Gia Mộc: Trên thế giới này không bao giờ thiếu những kẻ ngu ngốc luôn cho rằng mình là người thông minh nhất thế giới’.
Trịnh Đạc dừng xe ở đầu ngõ, lấy điện thoại di động ra giả vờ gọi điện thoại. Anh ta cho rằng chỉ là theo dõi thông thường, không ngờ bám theo Tiêu Lộ - chồng Trần Minh Minh - lại đến một nơi như thế này.
Một người đàn ông mặc đồ đen dắt chó ngồi trước siêu thị nhỏ trong ngõ, hình như đang chơi với chó. Một người đàn ông khác cũng mặc áo khoác màu đen ở đầu ngõ đang ngồi đánh giày ở tiệm giày dép. Bên kia có mấy người đàn ông tụ tập một chỗ hút thuốc lá. Xe của Trịnh Đạc vừa dừng lại khoảng ba phút, người đàn ông dắt chó đã chậm rãi đi tới, gõ cửa kính xe anh ta.
Trịnh Đạc hạ cửa kính xe, làm bộ ngắt điện thoại: “Ông anh cho hỏi đến sauna Thiên Thành thì đi đường nào?”.
“Không biết”. Người đàn ông dắt chó phất tay: “Chỗ này không cho dừng xe, lát nữa cảnh sát giao thông đến là ăn giấy phạt đấy”.
Người đàn ông thoáng nhìn vào trong xe, không có thứ gì khả nghi, khẩu khí trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Vâng”, Trịnh Đạc gật đầu. Đuôi mắt liếc thấy Tiêu Lộ đã ra khỏi ngõ, vẫy tay với người dắt chó, anh ta gạt kính lên lái xe đi.
Tiêu Lộ dường như không được vui lắm. Hắn dừng lại trước một ngân hàng cách ngõ khoảng hai, ba trăm mét rồi đi vào.
Trịnh Đạc dừng xe, lấy ví ra làm bộ cũng cần rút tiền, đi theo phía sau Tiêu Lộ. Hôm nay người trong ngân hàng không đông lắm, không đến hai phút đã đến lượt Tiêu Lộ đến trước máy ATM, lấy thẻ ngân hàng và thẻ tín dụng ra thử từng chiếc một, số dư toàn là không hoặc chỉ có mấy tệ, ngay cả thẻ tín dụng cũng không rút được tiền nữa. Tiêu Lộ bây giờ cũng được coi là một luật sư thành công, mặc dù không kiếm được nhiều như Nghiêm Minh nhưng cũng không đến nỗi nghèo như vậy, thậm chí thẻ tín dụng cũng bị khóa.
Trịnh Đạc vỗ vỗ vai hắn: “Ông anh có cần rút tiền không? Tôi còn có việc gấp”.
Tiêu Lộ đang cầm một chiếc thẻ ngân hàng suy nghĩ miên man, không biết có nên rút tiền trong thẻ này không. Bị Trịnh Đạc vỗ vai, hắn hơi bực mình: “Sốt ruột thì đến cây khác mà rút”.
Nói xong hắn nhét một chiếc thẻ của ngân hàng công thương vào máy ATM, nhưng thử mật khẩu hai lần mà vẫn sai.
“Ông anh, tôi thật sự rất vội, ông anh để tôi rút trước đi”.
Tiêu Lộ tức giận quay lại cãi nhau với Trịnh Đạc, lúc này mới để ý người đàn ông phía sau to con hơn mình nhiều, đành phải hậm hực rút thẻ ngân hàng ra, sang bên cạnh gọi điện thoại.
Trịnh Đạc rút mấy trăm tệ cho có từ trong thẻ của mình, sau đó cất thẻ vào ví, đi tới gần chỗ Tiêu Lộ đang nói chuyện điện thoại với ai đó, lấy một điếu thuốc ra châm, tỏ vẻ như đang đợi ai.
Tiêu Lộ nhìn Trịnh Đạc một cái, tránh ra góc tường: “Minh Minh, mật khẩu thẻ nhà mình là bao nhiêu?”.
“Không đúng, không phải mật khẩu cũ”.
“Anh có chút việc cần rút ít tiền”.
“Công việc mà, có một khách hàng cần vay tiền… Làm xong vụ án lần này ít nhất có thể thu về bốn, năm mươi ngàn, chính là khách hàng kiện về phí chữa bệnh đó… Đúng vậy… Anh phải đi gặp mấy người, không có tiền mang theo người không được… Anh chỉ rút hai mươi ngàn… Vài ngày nữa tài khoản có tiền sẽ chuyển lại… Được, được, được, anh nhớ rồi”.
Tiêu Lộ quay lại đại sảnh xếp hàng, khoảng hơn hai mươi phút sau mới đi ra. Trịnh Đạc thấy hắn rút ít nhất hơn trăm ngàn, sau đó lại đi thẳng vào ngõ nhỏ đó.
Trịnh Đạc lái xe chạy một vòng, dừng xe trước một siêu thị nhỏ, vào siêu thị mua mấy chai nước và đồ ăn, nhân tiện gọi điện thoại: “Anh Lưu, anh có thông tin gì về ngõ Công Nghĩa không?”
Cảnh sát Lưu rất ngạc nhiên: “Ngõ Công Nghĩa? Sao nghe quen thế nhỉ? Cậu đợi chút, để tôi hỏi lại”.
Một lát sau cảnh sát Lưu gọi điện lại: “Ở đó có một sòng bạc bất hợp pháp, nghe nói chơi rất to”.
“Có thể tìm người nào dẫn tôi vào không?”.
“Cậu lại điều tra gì à?”.
“Án ngoại tình thông thường”.
“Ở đó chỉ có đánh bạc, không nghe nói có dịch vụ vui vẻ. Có điều thông thường khách chơi bạc đi vào, mười người có chín trắng tay đi ra. Nghe nói nhà cái rất lợi hại. Có điều hình như tay trùm ở đó rất tinh, đã truy quét mấy lần nhưng đều vồ hụt. Nếu chồng của thân chủ cậu đánh bạc ở đó thì chắc cậu và Gia Mộc có vắt đến mấy cũng không ra tiền đâu, cẩn thận đừng để bị liên lụy. Bên đó cho vay nóng lãi rất nặng.
“Biết rồi”. Trịnh Đạc ngắt điện thoại.
Tiêu Lộ không ngoại tình mà dính vào cờ bạc, thảo nào thời gian xuất hiện của những cuộc điện thoại kỳ lạ đó đều cố định.
Trịnh Đạc ghi địa chỉ vào cuốn sổ nhỏ, quay người định lên xe, lại nhìn thấy người đàn ông dắt chó và mấy gã to con trong ngõ chặn đường của anh ta.
“Quán sauna Thiên Thành không phải ở đây, ông anh ạ”. Người đàn ông dắt chó liếc anh ta.
Trịnh Đạc cất quyển sổ và điện thoại đi, “A, ông anh đấy à? Chúng ta đúng là có duyên, ở đây cũng có thể gặp ông anh. Mấy người này là bạn ông anh à?”.
“Người anh em, đi theo chúng tôi một chuyến nào”.
“Xin lỗi, tôi còn có việc”. Trịnh Đạc bấm điều khiển mở xe.
Mấy người càng vây càng gần, Trịnh Đạc thở dài: “Tôi đã nói tôi còn có việc, tại sao các anh cứ không nghe thế nhỉ?”.
“Vì sao người anh em lại theo dõi gã họ Tiêu? Có phải hắn bán đứng bọn ta không?”.
“Họ Tiêu? Tôi không biết họ Tiêu nào cả”.
“Người anh em, đừng giả ngu với tôi. Tôi có thể ngửi được mùi cảnh sát từ cách mười mét…”.
Trịnh Đạc cười: “Tôi thật sự không phải cảnh sát”.
“Sao?”. Người dắt chó nhíu mày: “Không phải cảnh sát thì bọn tôi cũng không cần phải nể mặt nữa”.
Hắn nháy mắt, mấy người kia rút ống nước mang theo trên người ra xông tới.
Những người đứng xem đều lùi lại, thầm nghĩ gã to con này chắc chắn sẽ…
Hai phút sau, cả đám người chỉ còn Trịnh Đạc đứng, anh ta ném đoạn ống nước cuối cùng xuống đất: “Đã nói tôi còn có việc, không được cản đường tôi mà”.
Nói xong anh ta mở cửa xe, lên xe đi mất.
Trần Minh Minh vừa chỉnh lại áo khoác vừa đi ra cổng khách sạn. Đuôi mắt liếc thấy một chiếc xe Hyundai màu đen dừng ven đường, cô ta mỉm cười, hơi cao giọng: “Trương Kình!”.
Trương Kình dừng lại. Từ lần đầu tiên hẹn hò, hai người đã ngầm thỏa thuận với nhau, ở những nơi công khai thì vờ làm bạn bè bình thường, lúc từ khách sạn đi ra thì một trước một sau, làm như không hề biết nhau. Trần Minh Minh gọi hắn rõ ràng là vi phạm, nhưng hai người làm bạn tình nhiều năm như vậy, không có cảm tình cũng có giao tình, mặc dù sắc mặt Trương Kình không dễ coi lắm nhưng vẫn quay người lại.
Trần Minh Minh đi vội mấy bước, lấy một chiếc đồng hồ Rolex từ trong túi ra nhét vào tay Trương Kình: “Anh quên đồng hồ”.
Trương Kình gật đầu, hơi xấu hổ vì đã hiểu lầm Trần Minh Minh: “Ngày kia anh mời em đi ăn ở Mỹ Thiện Viên”.
“Ngày kia em còn có việc, để thứ hai đi”. Trần Minh Minh có thể duy trì quan hệ bạn tình với Trương Kình nhiều năm như vậy chính là nhờ cô ta biết cách lấy lùi làm tiến, làm như mình không cần tình cảm của Trương Kình, cũng không cần tiền của Trương Kình, chỉ là một người phụ nữ có lối sống phương Tây thích làm bạn tình của Trương Kình.
“Ờ”. Trương Kình gật đầu, đeo chiếc đồng hồ Rolex vẫn còn vương hương thơm trên người Trần Minh Minh vào tay, nhưng hắn không thể nào cài quai bằng một tay được.
Trần Minh Minh cười, đưa tay nhanh chóng cài quai đồng hồ, vẫy tay tạm biệt hắn: “Bye bye, công ty em còn có việc, thứ hai gặp lại”.
Trương Kình gật đầu, không hề để ý khoảng cách giữa hắn và Trần Minh Minh lúc cô ta đeo đồng hồ cho hắn gần như thế nào, từ một góc độ nhất định thì nhìn rất giống hai người đang hôn tạm biệt.
Trần Minh Minh ngồi lên chiếc xe Honda của mình, giả vờ không để ý đến chiếc Hyundai chậm rãi đi theo, từ từ hòa vào dòng xe cộ.
Cô ta và Trương Kình đến với nhau chỉ do ngẫu nhiên. Vốn hai người chỉ quen biết hời hợt thông qua Giang Tĩnh. Công việc của Trương Kình bận rộn, không hề hứng thú với các mối quan hệ xã giao của Giang Tĩnh, cô ta lại muốn trò chuyện vài câu với Trương Kình, tìm kiếm các mối làm ăn cho văn phòng luật sư của mình. Có điều Giang Tĩnh rất bá đạo, cô ta thỉnh thoảng vui đùa vài câu khi gặp Trương Kình, Giang Tĩnh đã tỏ ra khó chịu, càng không cần phải nói đến chuyện giúp cô ta tìm kiếm khách hàng.
Năm năm trước cô ta đến Thượng Hải công tác, thay mặt cho bên A đàm phán, không ngờ một trong những công ty đầu tư của bên B lại là công ty của Trương Kình. Sau khi kết thúc đàm phán, hai người gặp nhau trong tiệc mừng công, vì là người quen nên trò chuyện thêm vài câu. Lúc đưa danh thiếp cho cô ta, tay hắn dừng lại một chút trong lòng bàn tay cô ta, cô ta cũng ngầm hiểu…
Từ lần đầu tiên ngủ với nhau, cô ta đã biết Trương Kình không hề coi trọng mình, cô ta cũng giả vờ không quá để ý đến Trương Kình, trọn nửa năm không liên lạc với hắn. Dù thỉnh thoảng gặp Trương Kình ở nhà họ Trương, cô ta cũng chỉ chào hỏi bình thường, bởi vậy lại khiến Trương Kình thấy hứng thú. Nhân lúc Giang Tĩnh lên tầng thay đồ, hai người mới mở lời ong bướm, tối hôm đó thừa dịp Giang Tĩnh ngủ say, hai người lại quấn lấy nhau trong phòng ngủ dành cho khách chỉ cách Giang Tĩnh một bức tường.
Chính cô ta đã chủ động đề nghị làm bạn tình với Trương Kình, không dính dáng đến tình cảm mà chỉ thỉnh thoảng hẹn hò với nhau. Hơn nữa cô ta nói mình yêu chồng, không hề muốn ly hôn, chỉ là cuộc sống quá buồn tẻ nên muốn tìm kiếm một chút kích thích, Trương Kình vẫn luôn tự nhận là phong lưu chứ không hạ lưu, thấy vậy cũng liền đồng ý.
Quan hệ xác thịt của hai người duy trì năm năm. Trong năm năm đó Trương Kình đã vô số lần than vãn với cô ta rằng Giang Tĩnh bá đạo, xa xỉ, không biết thông cảm cho người khác, tách rời với xã hội. Lần nào cô ta cũng bênh vực Giang Tĩnh, khuyên Trương Kình không được quá nghiêm khắc. Ngay cả khi Trương Kình bao tình nhân khác, cô ta cũng rất khôn khéo nhắc nhở Trương Kình không được quên gia đình. Người phụ nữ Trương Kình thường xuyên qua lại, cặp kè lâu nhất là cô ta, người được Trương Kình coi là tri âm cũng là cô ta.
Trần Minh Minh châm một điếu thuốc lá, thoáng nhìn chiếc xe Hyundai vẫn chạy theo phía sau mình. Mưu đồ năm năm, bây giờ đã đến lúc thu hoạch.
Giang Tĩnh có gì đặc biệt hơn người? Luận về học hành, nếu cô ta không dựa vào quan hệ của gia đình thì thậm chí còn không thi đỗ được vào trường cao đẳng hạng ba. Vào đại học cả ngày chỉ biết trang điểm, thời gian đọc tiểu thuyết tình cảm còn nhiều hơn thời gian đọc sách, năm nào cũng có môn phải thi lại, ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không biết lấy được bằng cách nào. Nhưng bởi vì gia cảnh của Giang Tĩnh tốt, lúc người khác bận tìm công việc thì cô ta đã đi làm, người khác bận xem mắt thì cô ta đã chuẩn bị lấy con trai của bạn bố mình, nhà cửa, xe cộ, tiền mặt, tất cả đều có người chuẩn bị sẵn cho cô ta dùng.
Trần Minh Minh và Giang Tĩnh làm bạn nhiều năm như vậy, mặc dù cũng nhận được không ít lợi ích nhưng cũng bị Giang Tĩnh chọc tức rất nhiều lần. Cô ta dành dụm rất lâu mới mua được chiếc áo khoác tạm gọi là hàng hiệu, trong mắt Giang Tĩnh lại chỉ là một chiếc áo thông thường đã lỗi mốt. Lúc cô ta lấy chồng, gia đình hai bên dốc hết tiền của trả khoản phí lần đầu cho căn hộ nhỏ, Giang Tĩnh chỉ đến nhìn qua đã nói căn hộ này không đáng một đồng, nhân tiện làm mất mặt luôn cả họ hàng nhà chồng Trần Minh Minh.
Những chuyện này cô ta đều có thể nhẫn nhịn, ai bảo cô ta có chuyện cần nhờ vả Giang Tĩnh? Mối quen biết của Giang Tĩnh khiến cô ta vừa vào văn phòng luật sự đã nổi trội hơn người khác, khiến cô ta có thể một bước lên mây. Cô ta không tin nhất thời không bằng người ta thì cả đời cũng không bằng người ta, sớm muộn gì cũng có một ngày cô ta có thể phấn đấu đến mức làm cho Giang Tĩnh phải hâm mộ.
Nhưng ai biết thế sự đổi dời, cô ta có cố gắng đến mấy thì cũng vẫn luôn kém một chút, cho dù cô ta có thể oai phong trước mặt người khác, thậm chí dám cãi lại ông chủ, nhưng cô ta vẫn phải cúi đầu trước mặt Giang Tĩnh.
Đến tận lúc cô ta cặp với Trương Kình… Giang Tĩnh tốt số thì đã sao? Chẳng phải vẫn bị cô ta kéo xuống ngựa đấy thôi?
Nhà họ Trương mặc dù là phú hào nhưng tài sản của nhà họ Trương thì có quan hệ gì với Giang Tĩnh? Giang Tĩnh bây giờ có thể tùy tiện ký séc mua đồ, có thể vung tiền như rác trên thị trường nhà đất và xe cộ, nhưng tách khỏi tài lực của nhà họ Trương, Giang Tĩnh sẽ không còn là gì hết.
Cô ta lái xe vào bãi gửi xe ở khu nhà mình, xách túi xuống xe, khóa cửa xe lại, trong lòng thầm nghĩ: “Giang Tĩnh… tôi phải xem sắc mặt của cô lúc nhìn thấy kết quả theo dõi, xem cô có làm ầm ĩ, có làm nhà chồng ghét bỏ hay không? Tôi phải xem cô uy phong được đến lúc nào!”.
Lâm Gia Mộc rời tay khỏi bàn phím một lát: “Tất cả mọi tài khoản của Tiêu Lộ đều trống rỗng, thẻ tín dụng nợ ít nhất một trăm mấy chục ngàn, một số khoản đã quá hạn thanh toán”.
Loại ham mê bài bạc này thật sự còn đáng sợ hơn ngoại tình, tài sản trong nhà sơ ý một chút sẽ bị rút ruột hết, chính mình không cẩn thận cũng bị đám người cho vay nặng lãi bám sát.
“Có cần nói với Trần Minh Minh bây giờ không?”. Trịnh Đạc vừa lau tay vừa đi từ trong phòng tắm ra.
“Để em xem tay anh nào”. Lâm Gia Mộc lấy hộp đồ cấp cứu trong ngăn kéo ra. Mặc dù Trịnh Đạc đánh người ta nhưng tay cũng bị xây xát.
“Chỉ trầy xước chút thôi, xối nước cho sạch là được, không cần bôi thuốc”. Anh ta đã quen bị thương, chỉ có điều mấy năm gần đây rất ít khi động thủ với ai, các vết chai biến mất, vừa động thủ đã rách da, nhìn có vẻ rất đáng sợ.
“Vết thương nhỏ để lâu cũng thành sẹo. Anh tưởng anh mới mười tám tuổi à?”. Lâm Gia Mộc kéo anh ta ngồi xuống, bôi thuốc lên vết thương cho anh ta. Trịnh Đạc chủ yếu bị rách da và tụ máu ở khớp xương trên nắm đấm. Mấy tên lưu manh đó không thể nào chạm được vào người anh ta.
Trịnh Đạc cười cười, đưa tay cho cô xử lý. Thôi được, cứ coi như là chiều cô vậy: “Chuyện này em định làm thế nào?”.
“Trần Minh Minh rất sĩ diện, nếu em vạch trần chuyện này trước mặt cô ta thì cô ta không những không cảm kích em mà còn hận em. Dù sao cô ta cũng chỉ ủy thác em điều tra ngoại tình, nói với cô ta rằng chồng cô ta không ngoại tình là được”.
Trịnh Đạc nhíu mày. Lần đầu tiên anh ta thấy Lâm Gia Mộc thiếu thông cảm với phụ nữ như vậy: “Nếu cô ta bị đòi nợ thì sao?”.
“Anh cho rằng chồng cô ta nợ nhiều tiền như vậy, lại động đến tiền trong tài khoản của gia đình, cô ta không biết sao? Cô ta đã biết rõ chuyện này từ lâu rồi, chúng ta cần gì phải làm tiểu nhân?”.
“Em đã biết chuyện gì?”.
Lâm Gia Mộc đưa một phiếu thuê phòng được in từ trước cho Trịnh Đạc, Trịnh Đạc thoáng nhìn rồi sửng sốt: “Hai người họ…”.
“Lần này chúng ta bị Trần Minh Minh chơi một vố rồi”. Từ đầu cô đã thấy lạ rồi, tự nhiên bốn người họ tranh cãi, lại còn đánh cược trước mặt mọi người. Nhớ lại tình hình hôm đó, rõ ràng Trần Minh Minh là người khơi chuyện. Nhưng cô ta là loại người chỉ quan tâm đến lợi ích, tại sao lại bày ra trò này? Đầu tiên Lâm Gia Mộc tưởng cô ta giống Tiền Vi Vi, biết chồng có bồ, muốn nhân cơ hội xử lý chồng, không ngờ vừa bắt đầu điều tra đã phát hiện cô ta và chồng Giang Tĩnh đi thuê phòng. Hai người này lần nào cũng dùng tên của Trần Minh Minh để đăng ký, không buồn giấu giếm dù chỉ một chút. Lâm Gia Mộc xưa nay hận nhất là bị người khác lợi dụng, không ngờ lần này lại bị lợi dụng triệt để như vậy: “Thứ sáu tuần sau bọn họ cùng đến xem kết quả, em sẽ công bố hết toàn bộ kết quả luôn”.
“Có cần nói với Giang Tĩnh không?”.
“Hôm nay em nói với Giang Tĩnh rồi, Giang Tĩnh tức điên lên”.
Chồng ngoại tình là một chuyện, đối tượng ngoại tình là bạn của mình thì lại là một chuyện khác. Chồng của Giang Tĩnh trông cũng đàng hoàng, không ngờ lại cặp bồ với bạn thân của vợ mình. Có lẽ Trần Minh Minh quá nóng lòng thay thế Giang Tĩnh: “Ngay từ đầu em đã tra được rồi, kéo dài đến bây giờ chỉ là để tìm hiểu xem Trần Minh Minh muốn gì thôi, cô ta tưởng em là đồ ngu để cô ta thoải mái lợi dụng chắc, hôm nay điều tra ra chuyện của Tiêu Lộ em mới hiểu hóa ra cô ta không đợi được nữa, hứ, vừa muốn Giang Tĩnh biết chuyện của họ vừa muốn giả bộ làm hoa sen trắng, thảo nào phải lợi dụng em. Giang Tĩnh chưa làm ầm ĩ lên, có lẽ là Trần Minh Minh đang sốt ruột lắm”.
“Bây giờ thế nào?”.
“Giang Tĩnh muốn bắt quả tang”. Lâm Gia Mộc đã bôi xong thuốc cho một tay Trịnh Đạc, cầm tay kia bắt đầu bôi tiếp: “Tám giờ tối nay”.
“Sau đó thì sao?”. Trịnh Đạc nhướng mày.
“Giang Tĩnh đã nói chỉ muốn làm cho Trần Minh Minh mất mặt, cô ta đương nhiên sẽ không ly hôn theo ý của Trần Minh Minh, cho nên chúng ta chỉ cần cung cấp thời gian và địa điểm là được, chuyện bắt quả tang thì không cần tham dự”.
Cho nên vẫn nói, không phải cứ chồng ngoại tình là ly hôn, rất nhiều người đều lựa chọn phương án đánh ghen.
Hôm đó vốn chỉ là hẹn hò bình thường, chỉ có Trần Minh Minh chú ý chiếc xe Hyundai vẫn đi theo mình đã không còn tung tích, trong lòng có dự cảm khó hiểu, vì vậy kéo dài thời gian tắm táp. Cho nên lúc Giang Tĩnh tới đánh ghen, cô ta có thể khóa trái cửa phòng tắm, vừa cười trộm vừa nghe Giang Tĩnh nổi điên bên ngoài.
“Trần Minh Minh! Mày là một con đĩ không biết xấu hổ! Dám động đến cả chồng tao! Mày đã quên lúc đi theo tao nhặt cơm thừa như một con chó à? Mày đừng giả chết trong đó, mấy bộ đồ hở hang của mày còn để bên ngoài! Mày ra đây! Đi ra để tao nhìn cái mặt thối tha của mày…”.
Giang Tĩnh gắng sức giật cửa.
“Giang Tĩnh, em không được làm ầm ĩ vô cớ!”. Trương Kình muốn kéo Giang Tĩnh ra: “Tại sao em tìm đến đây được? Anh không ngờ em cũng rỗi hơi tìm người theo dõi anh như vậy!”.
“Tôi không tìm người theo dõi anh thì làm sao biết anh ăn vụng đến cả bạn tôi!”.
“Em đừng nói khó nghe như vậy…”.
Khách sạn năm sao có hai ưu điểm. Một là cửa phòng tắm đủ chắc chắn, Giang Tĩnh giật một hồi lâu mà không giật ra được. Hai là bảo vệ đến nhanh, nhanh chóng đưa cả Giang Tĩnh và Trương Kình ra ngoài. Khách sạn bao giờ cũng vậy, lúc bạn đến làm khách thì đương nhiên bạn là thượng đế, họ sẽ chăm sóc bạn rất tốt. Nhưng nếu gây rối làm ảnh hưởng đến việc làm ăn và danh dự của người ta thì người ta cũng không hề khách khí.
Tất nhiên hai người này đều là khách quý. Giám đốc khách sạn lấy cớ tách họ ra để họ bình tĩnh lại, đầu tiên cho Trương Kình về, rồi mới cung kính tiễn Giang Tĩnh ra khỏi khách sạn.
Trương Kình lái xe gần năm phút mới phát hiện ra mặt bị cào xước, Giang Tĩnh đúng là sư tử Hà Đông!
Hắn luôn biết mình thực sự cần gì, thời cấp ba, thời đại học và cả khi bước vào xã hội chơi bời với phụ nữ cũng vậy, dù có đẹp đến mấy cũng không phù hợp làm vợ hắn, người hợp làm vợ hắn chỉ có người phụ nữ môn đăng hộ đối có thể mang lại lợi ích cho gia đình hắn, thế là khi người nhà sắp xếp cho hắn xem mặt Giang Tĩnh, hắn không những không thấy khó chịu mà ngược lại còn dùng đủ mọi ngón nghề bao gái, khiến Giang Tĩnh chết mê chết mệt, cưới cô ta về nhà một cách hoành tráng. Bao năm qua dù là trong nhà hay bên ngoài, Giang Tĩnh luôn làm tròn bổn phận một người vợ, dù sau lưng có kiêu ngạo thế nào nhưng cô ta xử lý mọi việc rất có chừng mực, đưa ra ngoài cũng có thể diện, cô ta lại biết sinh con trai, đúng là một người vợ hoàn hảo. Vì thế dù chơi bời bên ngoài nhưng hắn vẫn biết gia đình là quan trọng nhất, không ngờ Giang Tĩnh cũng có mặt thiếu lý trí như vậy.
Vốn lúc đầu Trần Minh Minh chẳng là gì với hắn, nhưng lâu dần cũng có vị trí trong lòng hắn, hắn đã gặp quá nhiều phụ nữ, ai cũng mê tiền hoặc quyền, hoặc yêu “người”, muốn làm vợ hắn, loại phụ nữ chỉ quan tâm đến “tình dục”, tự do phóng khoáng không cần gì cả như Trần Minh Minh hắn mới gặp lần đầu.
Lâu dần… tự nhiên sẽ dành cho cô ta một chỗ trong lòng… Hắn thậm chí từng nghĩ sẽ cắt đứt với tất cả những cô nàng khác, ngoài Giang Tĩnh chỉ cần một mình Trần Minh Minh…
Chiếc điện thoại đổ chuông không ngừng của hắn im lặng một lúc rồi lại kêu lên, lần này không phải là Giang Tĩnh gọi đến mà là Trần Minh Minh, hắn nhấc máy, “A lô”.
“Xin lỗi anh, em không ra ngoài”.
“Em là phụ nữ, vốn không nên ra”.
“Em xin lỗi…”.
“Đừng nói xin lỗi nữa… Tiêu Lộ… anh ta…”.
“Tiêu Lộ biết cũng không sao, em và anh ta đã hết rồi…”.
“…”.
“Anh đừng hiểu nhầm, không liên quan đến anh đâu, mấy năm trước Tiêu Lộ đã dính vào cờ bạc, năm ngoái em nói chuyện với anh ta, anh ta quỳ xuống cầu xin em tha thứ, còn nói nhất định sẽ cai bạc, không ngờ gần đây anh ta lại bắt đầu chơi lại, trước khi đến gặp anh em đã xem thẻ ngân hàng, tiền trong thẻ bị anh ta lấy hết rồi, không biết còn nợ bao nhiêu tiền nữa, nghĩ lại em vì cái nhà này mà hy sinh bao nhiêu thứ, thật là nực cười…”.
“Sau này em định thế nào?”.
“Em có người bạn học làm luật sư cho một công ty ở Bắc Kinh, anh ấy giới thiệu em đến đó, vốn em còn đang do dự…”.
“Em định đi à?”.
“Em không đi thì sợ là không đi được nữa”.
Trương Kình thoáng cảm thấy cổ họng nghẹn lại, có chút chua xót, đột nhiên không biết phải làm gì, năm năm rồi… hắn đã quen có Trần Minh Minh… Điện thoại không biết đã bị ngắt từ lúc nào, hắn hoang mang ngồi trong xe, không biết nên làm gì.
Thứ sáu, quán trà Phượng Hoàng.
Lâm Gia Mộc loay hoay với bốn túi tài liệu, trước mặt có hai chiếc ghế trống, Giang Tĩnh và Trần Minh Minh đều không xuất hiện. Tiền Vi Vi ngồi trên ghế ngáp một cái, ngón áp út tay trái không có nhẫn, chỉ có vết hằn lờ mờ cho thấy hình dạng chiếc nhẫn vốn ở chỗ đó.
“Gia Mộc, Giang Tĩnh và Minh Minh rốt cuộc có tới hay không? Hai đứa nó không đến thì tớ phải đi đây, buổi chiều còn có một buổi họp quan trọng”.
Mặc dù công việc luật sư của cô ta có chút dính líu với chồng, nhưng vì rõ ràng là chồng cô ta sai, mấy sếp đều tỏ ý ủng hộ cô ta, vị trí cộng sự cao cấp được giữ chắc. Biết làm sao được, luật sư bao giờ cũng thích người thắng mà.
Cô ta còn chưa nói xong, Giang Tĩnh đã xuất hiện ngoài cửa phòng, cởi áo gió treo lên mắc, ngồi xuống: “Tớ đến rồi. Bạn phải đi à?”.
Giọng cô ta hơi khàn khàn, mấy lớp mỹ phẩm cũng không che được vẻ hốc hác.
“Minh Minh đâu?”, Tiền Vi Vi nhìn ra cửa.
“Sau này lúc nào có mặt tớ thì không ai được nhắc tới Trần Minh Minh”. Giang Tĩnh nói lạnh lùng.
“A, bà trẻ thật là lợi hại”, Tiền Vi Vi châm chọc. Muốn kiêu ngạo trước mặt mình sao? Giang Tĩnh còn non lắm.
Tưởng Nghiên kéo áo Tiền Vi Vi, ra hiệu cho cô ta đọc tin nhắn. Tiền Vi Vi cúi đầu xem qua tin nhắn Lâm Gia Mộc vừa gửi tới, mỉm cười, thì ra là thế…
Để ý thấy hành động của ba người này, Giang Tĩnh cắn môi: “Tớ thua rồi, nhưng chẳng lẽ hai bạn thắng sao?”.
Tưởng Nghiên cười nói: “Ít nhất là tớ thắng”.
Tiền Vi Vi giơ tay lên: “Tớ thua, tớ thừa nhận”. Cô ta huơ huơ ngón áp út tay trái.
Giang Tĩnh cầm túi tài liệu viết tên mình lên: “Tiền ngày mai tớ chuyển khoản cho bạn”.
Cô ta xách túi tài liệu, xoay người định đi, suy nghĩ một lát lại vòng lại: “Đàn ông không ai không ngoại tình. Tưởng Nghiên, bạn cũng không nên vui vẻ quá sớm, tớ chờ xem lúc nào bạn sẽ khóc. Tiền Vi Vi, bạn cũng không nên quá cạn tàu ráo máng. Để tớ xem bạn có thể tìm được một người đàn ông như thế nào sau khi bỏ William Mã”.
Miệng Tiền Vi Vi luôn nhanh hơn người khác ba phần, cũng độc hơn người khác ba phần. Lúc này không bắt nạt Giang Tĩnh một chút thì quả thực không phải tác phong của cô ta: “Đàn ông thế nào mà chả được, Anh Mỹ Đức Ý Nhật Á Phi, muốn tìm loại nào cũng có. Sáng sủa, thuận mắt, hàng tốt, khỏe mạnh là được, những chuyện khác thì không cần. Có cần tớ giới thiệu cho bạn một người không?”.
Giang Tĩnh căm tức nhìn cô ta rất lâu, tức đến mức gần như nổ phổi: “Bạn…”.
“Đàn ông là không thể trông chờ được, sự nghiệp và tiền bạc mới là quan trọng nhất. Tưởng Nghiên và tớ dù ly hôn cũng không sợ, bây giờ tớ sắp là cộng sự cao cấp của văn phòng luật sư, Tưởng Nghiên cũng sắp lên phó giáo sư rồi, có ly hôn cũng không lo chết đói, cần gì phải ôm chặt cái bài vị phu nhân không chịu thả ra, biến mình thành một bà vợ đầy oán hận, còn an ủi mình vẫn là chính thất nữa. Bản thân sống cho thoải mái vẫn là quan trọng nhất, bạn không nghĩ vậy sao?”.
Giang Tĩnh lấy túi tài liệu đi, quên cả mặc áo khoác, cầm túi xách chạy ra cửa như một cơn gió.
Tiền Vi Vi nhìn bóng lưng cô ta, cười vô cùng vui sướng và đắc ý. Mấy năm nay Giang Tĩnh đã đắc tội với quá nhiều người, suốt ngày ngạo mạn, gặp ai châm chọc người đó. Thấy cô ta mất mặt như vậy, có lẽ các bạn học đều sẽ rất vui.
Lâm Gia Mộc lắc đầu, lần lượt đưa hai túi tài liệu cho hai người: “Trần Minh Minh chắc sẽ không đến, tài liệu của hai bạn đây”.
Tỉ số 4 - 2, bốn bạn học một nửa có chồng ngoại tình, chỉ có một người ly hôn, kết quả này xem như tốt ngoài dự tính.
Tưởng Nghiên nhận túi tài liệu: “Bình thường thoạt nhìn mọi người đều êm đẹp như nhau, ai biết sau lưng người khác có những chuyện gì? Sau này tốt nhất là không nên đánh cuộc kiểu này nữa”.
“Tớ lại cảm thấy nên làm càng nhiều càng tốt, cứ che đậy mãi sớm muộn cũng thối rữa, không bằng mang ra nắng phơi cho xong”. Tiền Vi Vi không ngừng bấm điện thoại di động, chắc là đang tung tin đồn. Trước đây chuyện này vốn là của Giang Tĩnh và Trần Minh Minh, lần này đến lượt Tiền Vi Vi thay thế.
“Chú ý điều khoản bảo mật”. Lâm Gia Mộc làm hết nghĩa vụ nhắc nhở rồi không nói gì thêm nữa. Nhân vô thập toàn, Tiền Vi Vi tham lam, Tưởng Nghiên thanh cao, Giang Tĩnh tọc mạch, Trần Minh Minh xảo trá, còn cô thì lạnh lùng, vô tình, vô cảm với tình yêu, ai mà không có bệnh nan y? Nghĩ lại thì thời đại học vẫn đơn giản và hạnh phúc nhất.
Giang Tĩnh không biết mình lái xe về nhà như thế nào, thấy chiếc xe của Trương Kình đỗ trước cửa, cô ta đỗ xe phía ngoài, quên rút cả chìa khóa lao thẳng vào nhà, cô ta vốn thích làm đẹp, thuốc làm trắng, collagen, đủ thứ mỹ phẩm trát lên người, gương mặt vốn bị tiêm quá nhiều botox đến mức không thể làm được quá nhiều biểu cảm, nhưng cũng chính vì vậy, khi cô ta trợn mắt dữ tợn thì trông khó coi đến mức đứa con trai sợ quá khóc thét lên, bảo mẫu bế thằng bé lên không biết trốn vào đâu, Trương Kình đang xách hành lý đứng trên cầu thang tầng hai lạnh lùng nhìn cô ta.
“Anh phải đi công tác mấy ngày”.
“Đi công tác? Đi công tác hay là đi hẹn hò với con đĩ Trần Minh Minh”.
Trương Kình không thèm đáp lời cô ta, xách hành lý chầm chậm xuống lầu, Giang Tĩnh đứng chắn dưới chân cầu thang đợi hắn, khi hai người chỉ cách nhau một bậc cầu thang, Trương Kình đẩy cô ta một cái: “Cuộc họp lần này rất quan trọng, em đừng có chắn đường”.
Giang Tĩnh liền bùng nổ: “Tôi chắn đường? Bây giờ tôi đã thành hòn đá cản đường anh rồi à? Trần Minh Minh mới là hồng nhan tri kỷ của anh, anh lăng nhăng bên ngoài thì không sao, nhưng đến bạn tôi anh cũng không tha, có phải là quá đáng lắm không?”.
“Anh và cô ấy không như em nghĩ”.
“A, hóa ra là tôi hiểu lầm, anh và cô ta thuê phòng khách sạn năm sao là để trò chuyện chắc?”.
“Em đừng làm ầm ĩ vô cớ”.
“Ầm ĩ vô vớ? Bây giờ tôi sẽ ầm ĩ vô cớ cho anh xem”. Giang Tĩnh cầm chiếc bình sứ Thanh Hoa đặt ở chân cầu thang lên ném vào chiếc bể cá ở góc phòng khách, trong bể nuôi cá Kim Long, là “vợ bé” của Trương Kình, đã nuôi tròn mười năm, việc đầu tiên Trương Kình làm khi đi công tác về là xem cá.
Trương Kình vứt va ly xuống đất, cho cô ta một cái bạt tai: “Giang Tĩnh! Cô nghĩ cho kỹ địa vị của cô trong cái nhà này! Nhà họ Trương không thiếu một phu nhân như cô”.
Giang Tĩnh ăn một bạt tai lại càng điên cuồng hơn, vớ được cái gì là ném vào người Trương Kình cái đó, đồ cổ, danh họa, không thứ gì thoát nạn, cuối cùng không biết làm sao lại vớ được con dao gọt hoa quả, cô ta lao về phía Trương Kình.
“Ha ha, Trương phu nhân à? Hôm nay tôi sẽ đâm chết anh, để xem ai có thể lên làm Trương phu nhân nữa! Đàn bà cả thế giới này anh không lăng nhăng, lại đi tòm tem với bạn của tôi! Không phải anh nói Trần Minh Minh đen như than, ngực sân bay sao? Thế mà anh cũng chơi được!”.
Trương Kình không ngờ Giang Tĩnh điên như vậy, nhìn vẻ mặt như sắp giết hắn thật, hắn tránh né một hồi, gào lên: “Gọi cảnh sát! Mau gọi cảnh sát! Giang Tĩnh điên rồi!”. Bảo mẫu đã bế cậu con trai lên lầu từ lâu, người dọn vệ sinh không biết đã trốn vào đâu rồi, hắn gọi nửa ngày mà không có ai đáp lại.
“Tôi điên á? Điên cũng tốt! Điên thì giết người không phải đền mạng! Anh chết rồi tài sản của anh sẽ là của con trai tôi!”.
Trương Kình không ngờ Giang Tĩnh muốn giết mình thật, hắn bất chấp tất cả, chạy bán sống bán chết ra ngoài, vừa chạy vừa gào lên: “Ly hôn! Tôi sẽ ly hôn cô!”.
“Ly hôn á? Giang Tĩnh tôi thà làm góa cũng không ly hôn! Tôi cho anh biết, chuyện gì tôi cũng dám làm! Anh trốn được mùng một không trốn được hôm rằm đâu! Anh tưởng nhà họ Giang chúng tôi sẽ để anh tùy tiện bắt nạt chắc? Nhà họ Trương các người không có nhà họ Giang chúng tôi thì sao có được ngày hôm nay? Anh vong ân phụ nghĩa bạc tình, đồ giời đánh thánh vật! Anh trốn đi! Có giỏi thì trốn đến tận chân trời đừng bao giờ về nữa!”. Giang Tĩnh vừa nói vừa nhìn Trương Kình chạy ra khỏi cổng, lấy hết sức đáp con dao về phía hắn, ngồi bệt xuống đất khóc òa lên.
Trương Kình lấy hết sức bình sinh chạy ra ngoài, suýt nữa thì không tránh được con dao sượt qua tai, trời ơi, con mụ này thật là kinh khủng! Lúc mới cưới cô ta còn ngoan ngoãn thỏ thẻ đáng yêu, dù có ghê gớm thì cũng kiềm chế, không ngờ lâu ngày mới lòi mặt chuột ra, bây giờ cô ta hoàn toàn bộc lộ, sau khi lật mặt thì không khác gì một con điên.
Nghĩ đến sự ngang ngược hung hãn của Giang Tĩnh khi sai người theo dõi mình và đuổi giết mình vừa rồi, Trương Kình càng cảm thấy Trần Minh Minh đáng quý. Mấy năm nay cô ta không hề bảo mình ly hôn, dù mình muốn trợ giúp cô ta về công việc thì cô ta cũng luôn từ chối khéo, một mình phấn đấu vươn lên trong sự nghiệp, việc trong nhà cũng chăm sóc chu toàn. Khó nhất là Trần Minh Minh không hư vinh, cùng chồng tay trắng dựng nghiệp… Nếu là Giang Tĩnh… Khi đó nếu mình không phải con trưởng của nhà họ Trương thì Giang Tĩnh sẽ chẳng thèm nhìn mình đến lần thứ hai.
Trương Kình trốn ở quán Starbucks cách nhà không xa gọi điện thoại cho Trần Minh Minh, không ngờ Trần Minh Minh từ chối không nghe máy. Hắn gọi lại lần thứ hai thì bên kia đã tắt máy.
Hắn đứng dậy gọi taxi đến dưới lầu công ty của Trần Minh Minh, nhận được câu trả lời là Trần Minh Minh xin nghỉ. Hắn lại đến nhà Trần Minh Minh, kết quả vẫn là vườn không nhà trống. Trong lúc hắn ngỡ ngàng không biết làm sao, một số điện thoại lạ gọi đến máy của hắn: “A lô!”.
“Anh đừng tìm em nữa, em đi đây. Chuyện này vốn là sai lầm của anh và em. Anh không nên sai thêm nữa…”.
“Sai thì làm sao?”.
Đầu bên kia im lặng một lát Trần Minh Minh mới lên tiếng: “Trương Kình… em yêu anh… em vốn không nên nói ra, nhưng em sợ em không nói thì không còn cơ hội nữa… Anh hãy quên em đi…”. Đầu bên đó đột nhiên vang lên một đoạn nhạc quen thuộc, Trương Kình chưa kịp nghe rõ thì điện thoại đã ngắt.
Tiếng nhạc đó lại vọng tới từ xa, lần này Trương Kình đã nghe rõ, đó là tiếng một chiếc xe quảng cáo…
Hắn chạy thục mạng về phía đó, nhìn thấy Trần Minh Minh đứng bên kia đường… Hắn đang định chạy sang thì đèn chuyển đỏ, những chiếc xe hơi ào ào chạy qua.
“Minh Minh!”, hắn gọi vào máy của Trần Minh Minh.
Trần Minh Minh cố gắng giữ biểu cảm trên mặt, cắn chặt môi để nhịn cười: “Trương Kình, anh về nhà đi, hãy quên em đi!”.
“Chúng ta cùng đi đi, đi đến nơi nào không có ai biết chúng ta và làm lại từ đầu”.
“Không…, em còn con… Anh cũng còn con… Chúng ta không thể ích kỷ như vậy được…”.
“Chúng ta mang con cùng đi…”.
Trong lúc hai người đang nói chuyện sướt mướt, một đoạn ghi âm vang lên trong điện thoại: “Đừng cãi nhau nữa. Thế này nhé, bây giờ Gia Mộc ở đây, các bạn nói đàn ông chưa chắc đều ăn vụng, chúng ta sẽ nhờ Gia Mộc điều tra, nếu có ai trong số các ông chồng của năm người chúng ta ngoại tình… nếu không điều tra được ai thì chúng ta cùng vui vẻ, thế nào?”.
Đoạn đối thoại này dù không có hình ảnh nhưng Trương Kình cũng có thể nhận ra người đề nghị đánh cuộc ban đầu chính là Trần Minh Minh, cô ta… Không ngờ cô ta đã biết sẽ có thám tử tư đến điều tra chuyện ngoại tình từ trước… Điện thoại di động từ từ trượt xuống khỏi tay Trương Kình. Nếu vừa rồi Trương Kình là một chậu than hồng thì đoạn ghi âm vừa rồi giống như một cơn mưa như trút dội tắt toàn bộ sự nhiệt tình của hắn. Đèn đỏ biến thành đèn xanh, người qua đường nhìn hắn một cái rồi đi lướt qua hắn. Rốt cuộc hắn… bị người ta thao túng đến mức nào? Hắn đã xấu mặt đến thế nào? Hắn lại còn muốn vứt bỏ gia đình để theo cô nàng Trần Minh Minh không ra gì này… Thấy cô ta định bước tới hắn quay người bỏ đi.
Trần Minh Minh thả điện thoại ra, ngồi bệt xuống đất. Cô ta không ngờ Lâm Gia Mộc còn có chiêu này, ghi lại đoạn đối thoại lúc đó rồi xâm nhập cuộc trò chuyện lúc cô ta đang đắc ý nhất và phát lại đoạn ghi âm đó…
Hết rồi… Năm năm vất vả lập mưu đồ đều hết rồi…
Điện thoại của cô ta có tin nhắn, là Lâm Gia Mộc gửi đến: “Tớ rất không thích bị người khác lợi dụng”.
Trần Minh Minh cặm hận ném điện thoại vào bờ tường, chiếc điện thoại vỡ tung tóe…
Lâm Gia Mộc không quá quan tâm sau đó họ thế nào, nhưng dù sao cũng nghe thấy chút tin tức về họ. Giang Tĩnh vẫn tiếp tục làm bà Trương, Trương Kình vẫn đi công tác khắp thế giới, hai vợ chồng nhìn bề ngoài vẫn là vợ chồng chuẩn mực, nhưng nghe nói đã ly thân từ lâu, hai bên không gặp mặt nhau trừ những trường hợp cần cùng nhau có mặt. Còn Tiêu Lộ… có người nói hắn đã trốn ra nước ngoài, có người nói hắn bị người cho vay nặng lãi bắt được, bán nội tạng trả nợ, có người nói… Ngoài dự đoán của mọi người, Trần Minh Minh không rút lui khỏi giới luật sư mà vẫn tiếp tục làm việc, sau đó nhảy việc mang con rời khỏi thành phố A, tuy nhiên lại không cắt đứt liên lạc, ngày ngày khoe ảnh quần áo và ảnh con với bạn bè, dường như ra sức nói với mọi người rằng cô ta sống rất tốt. Nhưng ai cũng biết cô ta sống không tốt. Sau đó nữa, một hôm cô ta đột nhiên biến mất, không còn xuất hiện nữa.
‘Lời tác giả: Cho dù là nước tinh khiết, nhìn dưới kính hiển vi cũng vẫn có vi trùng. Nếu không chắc chắn “một trăm phần trăm”, làm ơn đừng tùy tiện thử thách hôn nhân và tình yêu’.