Trích lời Gia Mộc: Con cái trong những gia đình phức tạp nếu không chậm chạp đến mức đáng sợ thì lại khôn khéo đến mức kinh người.
Năm năm sau.
Tắt máy tính xách tay, nhét sách giáo khoa vào cặp sách, chào mấy người bạn, Hàn Dĩnh rời khỏi phòng tự học. Điện thoại để chế độ im lặng có bốn cuộc gọi lỡ.
“A lô, mẹ à…”. “Dĩnh Dĩnh…”.
Nghe thấy giọng nói này, Hàn Dĩnh không kìm được nhìn lên trời. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, rõ ràng đã thi đỗ một trường đại học không tồi ở trong nước, cô ta lại không chịu ở lại học trong nước mà lựa chọn ra nước ngoài du học. Ngoài dự đoán của mọi người, bố cô ta phản đối quyết định này, không chịu để con gái cách mình quá xa, đến một đất nước nghe nói là cực kỳ cởi mở.
“Đàn ông nước ngoài đều không đáng tin, đám người da trắng đó suốt ngày lấy việc dụ dỗ con gái Trung Quốc làm trò vui…”.
“Bố, con đâu phải đứa con gái dễ dãi…”.
“Đại học trong nước đã làm sao? Học trường này cuối tuần nào bố cũng có thể lái xe đến đón con…”.
“Con không thích chuyên ngành này”.
“Thế sao lúc làm hồ sơ thi đại học còn ghi là chấp nhận sắp xếp chuyên ngành học của trường?”.
Giọng bố cô ta rất sốt ruột. Sau khi mất con trai, ông ta rất coi trọng con gái. Ông ta nghiên cứu hồ sơ thi đại học của con gái trọn một tháng, sau đó lựa chọn một trường đại học ông ta cảm thấy không tồi. Không ngờ sau đó con gái thiếu chút điểm, không được học chuyên ngành tốt ở trường này mà phải học chuyên ngành khác kém hơn.
“Thì chính bố bảo con viết thế mà”. “Thế thì thi lại năm nữa”.
“Con không muốn thi nữa. Bố, bố cho con đi du học đi. Bố xem em gái nhà chú Vương mới cấp hai đã du học rồi, còn cả…”.
Tiêu Lệ, mẹ Hàn Dĩnh, vốn cũng không tán thành lựa chọn của con gái. Nhưng nhớ thầy tướng số nói con gái là số phải đi xa nên trong lòng vẫn ủng hộ con gái: “Ông Hàn này, nó thích thì để nó ra nước ngoài trải nghiệm một thời gian. Bây giờ trong nước cũng không thiếu bọn con trai xấu, con gái mình học cấp hai, cấp ba đều không bị chúng nó lừa, lên đại học đã chín chắn hơn nhiều, chắc chắn cũng sẽ không…”.
“Bà biết cái gì…”.
Vì chuyện du học của cô ta, gia đình đã ầm ĩ hai tuần. Sau đó cô ta phải nhờ đến cả ông bà nội ở nông thôn, cán cân ủng hộ mới nghiêng về phía cô ta, bố gật đầu đồng ý đưa cô ta ra nước ngoài.
Chỉ có chính bản thân Hàn Dĩnh biết mục đích xuất ngoại thật sự của mình là gì. Nếu cô ta chỉ không muốn nhìn bố phong lưu đa tình, mẹ phải đọ sức với những phụ nữ đó, cô ta có thể thi đỗ một trường đại học tốt trong nước. Kế hoạch của cô ta rất đơn giản, cũng rất phức tạp. Lúc trẻ bố cô ta nổi tiếng tán gái không mất tiền, thậm chí còn có gái cho tiền. Nhưng càng già lại càng mất nhiều tiền. Thay vì cứ để như vậy, chẳng thà để bố tiêu hết tiền cho mình. Thế là chuyện đầu tiên cô ta làm sau khi đến Canada chính là nói với bố đầu tư vào bất động sản bên này là hợp lý, mình đi thuê nhà không tiện, bảo bố mua nhà cho cô ta. Sau khi mua nhà lại đến mua xe, rồi các loại học phí, tiền sinh hoạt, tiền đi du lịch. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ta lại thi cao học. Ngoài lúc nghiên cứu bài vở, cô ta còn nghiên cứu làm thế nào thuyết phục bố mẹ di cư, để bố cô ta chuyển nhiều tài sản sang Canada hơn nữa.
Thật ra tính cách cô ta không giống mẹ mà giống bố, trời sinh đã giỏi tính toán, ngoài miệng ngọt ngào nhưng trong lòng lại lạnh lùng. Trong đầu có bao nhiêu ý nghĩ, nhưng cô ta vẫn nghe mẹ nói những chuyện vụn vặt.
Đơn giản là bố lại cặp với một phụ nữ khác, lần này nghe nói là bà chủ một hội sở. Mẹ phát hiện bố có mấy chiếc quần lót không phải mẹ mua, sau khi hỏi thì bố đã thừa nhận. Một việc khác là bác Cả và chú Ba nhét anh họ và em họ vào công ty nhà mình còn chưa đủ, chú Ba còn muốn nhà cô ta nhận đứa em họ con của chú Ba và vợ thứ tư làm con nuôi.
Thực ra những chuyện này đều không có gì mới. Bố cô ta luôn luôn không thiếu bồ bịch, lúc nào cũng có ít nhất một người. Người cặp với ông ta lâu nhất là mười năm, lại có lúc trong một năm cặp với những bốn người. Đây vẫn là những chỗ qua lại lâu dài, còn tình một đêm hay vài đêm hoàn toàn không được tính đến. Còn các bác các chú thì vẫn không chịu ngồi yên từ khi anh trai cô ta chết vì tai nạn giao thông, suốt ngày dòm ngó tài sản nhà cô ta. Trước đây còn ông nội họ không dám làm gì, sau khi ông nội mất hai năm trước, họ không còn gì phải e dè nữa. Nhà họ Hàn không thiếu con trai, chỉ thiếu con gái. Thế hệ trước không có con gái, thế hệ này chỉ có một mình cô ta là con gái. Bác Cả và chú Ba cực kỳ chiều chuộng cô ta, nhưng chiều chuộng là chiều chuộng, trong lòng cả hai người đều rắp tâm cướp đoạt tài sản của cô ta.
Bố cô ta nói đó là giúp đỡ người nhà, nhưng trong lòng cũng rất tỉnh táo. Con đẻ còn chưa chắc đã hiếu thảo, nói gì đến cốt nhục của người khác? Vì vậy ông ta luôn luôn hờ hững với bác Cả và chú Ba, chỉ có điều lần nào cũng thêm mắm thêm muối nói với mẹ để chứng tỏ mình có trách nhiệm với gia đình như thế nào, tốt với hai mẹ con ra sao.
“Lần này hình như bố con bị chú Ba thuyết phục rồi, muốn nhận nuôi thằng cháu út”.
“Thật không?”. Mẹ không phải người thích khoa trương, có thể nói là rất hiểu bố. Mẹ đã nói như vậy… “Thật không mẹ?”.
“Mẹ nghe trộm thấy bố con nói chuyện điện thoại với chú Ba, nói là sẽ thuyết phục mẹ đồng ý…”.
“Mẹ đừng lo lắng vội, để con hỏi chú Ba một chút”.
Hàn Dĩnh dừng cuộc gọi, lại gọi cho chú Ba: “Chú Ba có nhớ cháu không?”.
“Nhớ chứ, sao có thể không nhớ được? Dĩnh Dĩnh, cháu ở Canada thế nào?”.
“Tốt ạ, nhưng mà nhớ bác trai, bác gái, nhớ chú thím… Chú Ba, chân chú đến mùa đông còn đau không? Cháu thấy bên này có bán một loại canxi, nghe nói chuyên trị loãng xương, cháu sẽ gửi cho chú một hộp”.
“Tốt, đúng là con gái vẫn tốt hơn, nuôi con trai chỉ tốn cơm, bố cháu thật là may mắn”.
“Chú Ba, chú không được nói dối cháu. Mẹ cháu đã nói với cháu, chú muốn bố cháu nhận Siêu Siêu làm con nuôi… Chú không sợ thím liều mạng với chú à?”.
“Dĩnh Dĩnh, cháu biết chú khó khăn mà. Lúc ly hôn, bà cả đã lột chú một lớp da, bà hai bà ba cũng không phải dạng vừa. Bây giờ chú trông có vẻ có tiền, nhưng thực ra thiếu tiền lắm. Siêu Siêu sắp vào trường mầm non rồi, hiện trường mầm non trong nước đều quản lý theo khu vực, chỗ nhà cháu có nhiều trường tốt, trường mầm non cũng tốt. Chú chỉ muốn cho Siêu Siêu theo hộ khẩu nhà cháu, không có ý khác”.
“Thật không?”.
“Thật. Chú Ba đã bao giờ lừa cháu chưa?”.
“Vâng”. Hàn Dĩnh vờ tin, nhưng thực ra không tin một tí nào. Trò này không phải bác Cả và chú Ba chưa dùng đến, không có lý gì lần này bố cô ta lại trúng chiêu cả: “Thế bố cháu đồng ý rồi à?”.
“Đương nhiên bố cháu đồng ý rồi. Dĩnh Dĩnh, bao giờ cháu về nước?
Bố cháu nhớ cháu lắm đấy”.
“Được rồi, cháu học xong sẽ về nước. Chú Ba, cháu còn phải lên lớp, buổi tối nói chuyện với chú sau”.
“Bên này bây giờ đang là buổi tối mà”.
“Ha ha ha, chú Ba, cháu lơ đãng quá. Địa chỉ của chú không thay đổi chứ? Lát nữa cháu mua thuốc gửi về”.
“Không thay đổi, không thay đổi, Dĩnh Dĩnh ngoan quá”.
Hàn Dĩnh lạnh mặt dừng cuộc gọi. Cô ta ngoan ngoãn, cô ta nói ngọt lấy lòng người nhà thì cũng có ích lợi gì? Lúc cần tính kế lừa cô ta thì người nào cũng vẫn tính kế như thường.
“A lô! Lượng Lượng à? Chuyện gia đình của cô giáo Quý lần trước bạn nói với tớ là giải quyết thế nào?”.
Lâm Gia Mộc không phải chưa bao giờ nhận ủy thác từ hải ngoại, có điều đa số vẫn là chồng hoặc vợ đã ra nước ngoài ủy thác điều tra về vợ hoặc chồng đang ở trong nước, còn con gái xuất ngoại ủy thác điều tra bố mình thì thực sự hiếm thấy. Sau khi hai bên trò chuyện trên MSN với webcam, Lâm Gia Mộc rất kinh ngạc vì người ủy thác còn trẻ mà xử sự lại rất già dặn: “Tóm lại là… em nghi ngờ thân phận của Hàn Siêu?”.
“Bà tư nhà chú Ba em vốn là nhân viên bán hàng trong siêu thị, không biết thế nào lại quyến rũ được chú Ba em, chưa được mấy tháng đã thế chỗ bà ba. Chú Ba em xin cho bà ta vào làm lễ tân ở công ty bố em. Trước đây đã có người đồn đại bà ta và bố em có chuyện lằng nhằng, nhưng chú Ba em vẫn không có phản ứng gì. Tết năm kia em về nhà, cả đại gia đình cùng ăn cơm, em cũng không nhìn ra bà thím này với bố em có chuyện gì… Bây giờ bố em và chú Ba lại diễn trò như vậy… Em cảm thấy không bình thường lắm”.
“Thế nên em muốn bên chị nghĩ cách lấy mẫu DNA của Hàn Siêu và bố em để xét nghiệm?”.
“Vâng, chắc bên chị cũng có bảng giá cho công việc như thế này chứ?”.
“Việc này thuộc phạm vi những vụ đặc biệt, kinh phí ứng trước mười ngàn, tổng cộng ba mươi ngàn. Bên chị gửi mẫu DNA đến tổ chức xét nghiệm do em chỉ định là coi như xong việc, em sẽ phải thanh toán nốt số tiền còn lại”.
“Ok. Vậy chúng ta ký hợp đồng thế nào? Hợp đồng điện tử được không?”.
“Được”. Lâm Gia Mộc gửi hợp đồng điện tử cho Hàn Dĩnh, Hàn Dĩnh nhanh chóng ký hợp đồng rồi gửi lại.
Trịnh Đạc quấn khăn tắm từ phòng tắm đi ra, ôm Lâm Gia Mộc từ phía sau. Lâm Gia Mộc phản ứng rất nhanh, lập tức tắt webcam, nhưng Hàn Dĩnh bên kia MSN đã nhanh chóng gửi mấy biểu tượng thán phục: “Bà chủ, chị có bán chồng không?”.
Trịnh Đạc cầm micro: “Không bán”.
Hàn Dĩnh bên kia cười suýt té ghế. Là một đứa con gái đang nghi ngờ bố có con riêng, nhưng tâm trạng cô ta vẫn thoải mái một cách khác thường.
“Đi mặc quần áo vào”. Lâm Gia Mộc chấm dứt cuộc trò chuyện, véo cánh tay Trịnh Đạc.
“Buổi tối Tư Điềm có ở đây đâu”. Trịnh Đạc tựa cằm lên đỉnh đầu Lâm Gia Mộc: “Vụ này là gì vậy?”.
“Con riêng”.
Lâm Gia Mộc đưa hợp đồng cho Trịnh Đạc xem. Trịnh Đạc xem hợp đồng, cau mày: “Người ủy thác là Hàn Dĩnh? Còn gã Hàn Quốc Trụ trong hợp đồng là…”.
“Là bố Hàn Dĩnh”.
“Quả nhiên Trường Giang sóng sau xô sóng trước”. Trịnh Đạc cười cười: “Lát nữa ra ngoài ăn khuya hay là lên tầng trên?”.
Ánh mắt Lâm Gia Mộc lấp lánh: “Tối nay em muốn ở một mình”.
Sau lần lau súng cướp cò vì chuyện của Tiết Văn Vũ, quan hệ của hai người bọn họ đã trở nên quá mức thân mật, Trịnh Đạc đã ngủ ở nhà cô liên tục hai tuần liền. Sáng sớm hôm nay thức dậy, cô phát hiện trong nhà đã có riêng một ngăn kéo đựng đồ lót và tất của Trịnh Đạc, ngay cả tủ quần áo cũng có bốn, năm chiếc mắc áo bị anh ta chiếm mất. Hình như… anh ta đã xâm lấn vào mọi mặt cuộc sống của cô mà cô hoàn toàn không phát giác…
Trịnh Đạc buông cô ra, hôn một cái lên trán cô: “Ờ”.
Hai người đã cùng chơi trò ám muội quá lâu, Trịnh Đạc quá hiểu Lâm Gia Mộc.
“Trịnh Đạc…”. Rời khỏi vòng tay anh ta, Lâm Gia Mộc lại cảm thấy hơi lạnh… Cô đã biến thành một thiếu nữ ngoan ngoãn không rời được đàn ông từ khi nào? Cô gọi tên Trịnh Đạc, lại khinh bỉ chính mình.
“Gì thế?”.
“Sáng mai đến văn phòng mang một hộp giấy A tới, văn phòng hết giấy rồi”.
“Ok”.