Vì lý do đặc biệt, giáo viên chủ nhiệm chỉ thông báo với các học sinh rằng lớp phó đã chuyển trường.
Ngoài Giang Thiên Yết ra, các học sinh khác đều cảm thấy tiếc nuối.
Giang Thiên Yết thở dài, mấy hôm nay cậu cứ chạy đi chạy lại đến sở cảnh sát, thật sự mệt chết rồi, chỉ mong vụ của cậu có thể nhanh nhanh kết thúc thôi.
“Lớp trưởng, lớp trưởng!”
Có bạn học nữ chạy đến bên cạnh Giang Thiên Yết, nở một nụ cười xinh đẹp mà kéo tay cậu: “Cái anh vệ sĩ đi theo cậu hôm nay, có thể cho tôi xin info không?”
Giang Thiên Yết nhướng mày, nói đùa: “Tia cũng thật nhanh, nhưng anh ấy hơn cậu cũng phải mười tuổi đấy.”
Bạn học nữ cười rạng rỡ: “Không quan trọng, quan trọng là gu của tôi!”
Giang Thiên Yết lại giơ ngón tay trỏ lên xua xua, ra vẻ rất đáng tiếc: “Tin buồn cho cậu, anh ấy có người yêu rồi.”
Bạn nữ kinh ngạc: “Có chủ rồi?”
Giang Thiên Yết nhún vai, lần đầu gặp mặt đã thấy Doãn Sư Tử đeo nhẫn trên ngón áp út, nên cậu đã nhanh chóng đoán ra.
Bạn nữ thở dài thất vọng mà đi về chỗ, trai đẹp bây giờ đều có người yêu hết rồi, đóa hoa xinh đẹp này bao giờ mới tìm được “chậu” đây?
Tiết cuối nhanh chóng trôi qua, khi Giang Thiên Yết vừa đứng lên đã thấy Vương Xử Nữ và Đới Bạch Dương đứng bên ngoài ngó vào lớp học nhìn mình.
Kéo nhau cùng đi về, Giang Thiên Yết nghe hai người hỏi rõ về thân phận của Doãn Sư Tử, cậu mới nhớ ra chuyện này, cũng nhăn mày khó hiểu bảo.
“Chuyện này thì tao biết, bố mẹ tao điều tra rõ ràng lắm.
Mà bố tao lỡ miệng hỏi, biết anh ấy nói gì không?”
“Nói gì?”
“Không cảm thấy thích hợp.”
“…”
Dù gì cũng đã làm mấy năm, hết lòng vì an ninh đất nước, sau đó còn lập được công lớn, sắp được thăng chức lại đùng cái nhận ra công việc này không thích hợp?
Cái lý do này không khỏi có hơi gượng ép.
“Không nhắc chuyện này nữa.” Giang Thiên Yết cười tươi, thân thiết khoác vai Đới Bạch Dương, hất mày nói: “Ngày kia là sinh nhật của Xử Nữ, cậu đi không?”
Đới Bạch Dương kinh ngạc: “Ngày kia?”
Ngày kia là tháng .
Đới Bạch Dương liếc sang Vương Xử Nữ, anh không mời thì y đi làm——
“Đúng lúc đang muốn mời cậu.” Vương Xử Nữ đột nhiên quay sang bảo.
Đới Bạch Dương: “…”
Vương Xử Nữ vẫn nở nụ cười, tay thì nhanh chóng cầm tay của Giang Thiên Yết hất khỏi người Đới Bạch Dương: “Tổ chức ở nhà tôi, tôi sẽ đến đón cậu.”
Đới Bạch Dương gật đầu.
Giang Thiên Yết thì bĩu môi nhìn Vương Xử Nữ, đụng y tý cũng không được, đồ ki bo.
Đới Bạch Dương đặt tay lên cằm, bắt đầu ngẫm nghĩ xem nên tặng quà gì.
Lúc này y chợt nhận ra một chuyện, y chẳng biết gì về anh cả.
Vương Xử Nữ thích cái gì hay là hợp với cái gì, y hoàn toàn không hay!
Đới Bạch Dương thử hỏi Giang Thiên Yết, bạn thân nhất của anh.
Giang Thiên Yết nghe y hỏi vậy, bỗng nở một nụ cười sâu sa, không, là xấu xa.
Sau đó cậu che miệng “khụ” một tiếng, dùng giọng điệu vô cùng chân thành và nghiêm túc trả lời y: “Không cần quà cáp, cậu đến, chính là quà!”
Đới Bạch Dương: “…”
Nói xong, Giang Thiên Yết quay đầu sang một bên, che miệng cười đến nỗi run cả người.
Vương Xử Nữ thấy cậu như vậy, khóe miệng liên tục co giật, một cảm giác vô cùng bất ổn tràn ngập trong lòng anh.
Mấy tiếng trước ở chỗ đậu xe ngoài trường, Doãn Sư Tử ngồi trong xe rất lâu cũng cảm thấy hơi buồn miệng, cuối cùng cũng chịu bước ra ngoài đi mua chút gì đó.
Doãn Sư Tử đẹp trai thì đẹp trai thật đấy, nhưng quanh người anh lại bao phủ một bầu không khí u ám, khó gần, khiến người đi qua anh đều theo bản năng tránh xa một chút.
Anh chẳng để lộ cảm xúc gì ra ngoài, ngay cả đôi mắt được gọi là cửa sổ tâm hồn cũng vô hồn một cách lạ thường.
Doãn Sư Tử mua một vỉ thuốc lá, đứng bên đường lặng lẽ châm thuốc.
Khói thuốc trắng phả ra lờ mờ che đi gương mặt của anh, Doãn Sư Tử lại chìm trong thế giới của riêng mình.
Anh vốn dĩ không thích hút thuốc, trước đây ngửi thấy mùi cũng đã cảm thấy khó chịu.
Là từ khi nào bắt đầu hút thuốc, anh cũng chẳng còn nhớ nữa.
Cảm nhận về thời gian của anh chỉ được khôi phục gần đây.
Có một thời gian dài, Doãn Sư Tử anh không biết đâu là ngày đâu là đêm, không biết thời gian đã trôi tới ngày tháng năm nào.
Anh mất hết cảm giác, thậm chí quên mất bản thân vẫn đang còn sống.
Loại thuốc mà anh đang hút là loại đắt nhất trong nước, nhưng so với loại mà hắn từng hút thì nó thật sự chẳng đáng nhắc đến.
Doãn Sư Tử xoa chiếc nhẫn trên ngón áp út, đôi mắt vô hồn lóe lên chút ánh sáng rồi lại tắt vụt.
Anh đưa mắt nhìn mặt trời đã lên cao, dạo gần đây thời tiết khá tốt, mặt trời lúc trưa cũng không gay gắt.
Doãn Sư Tử khẽ khàng thở dài, bất tri bất giác nhớ đến ngày tháng xưa.
Khi ấy anh mới hai mươi ba tuổi, đang trà trộn vào tổ chức, sau hơn một năm nằm vùng cuối cùng anh cũng có cơ hội tiến gần với người đó hơn một chút.
Vào một buổi làm ăn, hai thế lực xảy ra tranh chấp lớn đến mức bắt đầu xả súng giết lẫn nhau.
Người đó gần như an toàn rời khỏi dưới sự bảo vệ của thuộc hạ, nhưng ai ngờ trên nóc nhà cao cao kia lại có một tên bắn tỉa, nhắm thẳng vào người đó.
Chính anh, đã lao đến đỡ cho người đó một phát súng.
Doãn Sư Tử biết mình sẽ không chết, vì viên đạn đó không trúng chỗ hiểm, cũng là do anh sắp đặt cả đấy.
Tỉnh lại trong một căn phòng xa xỉ, mùi thuốc lá phảng phất trước mũi khiến anh khó chịu.
Doãn Sư Tử bắt đầu liếc nhìn xung quanh, cuối cùng dừng trên một người đưa lưng về phía mình, nhìn cao ốc đồ sộ, bầu trời xanh thẳm ngoài kia.
“Tỉnh rồi.”
Hắn bỏ điếu thuốc xuống, hơi nghiêng đầu nhìn anh.
Giọng nói của hắn rất trầm, rất cuốn hút, nhưng không nghe ra cảm xúc.
Doãn Sư Tử hơi hé miệng, lại chẳng nói gì, trong đầu anh đã thầm đoán ra thân phận của người trước mặt.
C-A-P.
Cap, là biệt hiệu của hắn lúc bấy giờ.
Một viên đạn do anh sắp đặt đã giúp anh nhảy một bước thật cao đến gần hắn.
Nhưng anh không ngờ, một lần vội vàng nhảy quá cao, sau này sẽ có một viên đạn khác đẩy anh xuống vực thẳm.
Quay trở lại với hiện thực, Doãn Sư Tử ném điếu thuốc đã hút gần hết xuống đất, dùng mũi giày dập tắt.
Chưa được mấy giây, anh lại sững người, bên tai tiếp tục vang giọng nói trầm ấy.
“Không thích thuốc lá sao?”
Bóng người đó vứt điếu thuốc mới châm xuống đất, cũng dùng mũi giày dập tắt như vậy.
“Được, không hút nữa, sau này cũng không hút nữa.”
Doãn Sư Tử nhắm chặt mắt, mệt mỏi xoa ấn đường.
Anh lại cảm thấy đau đầu, bèn quay về xe lấy lọ thuốc giảm đau luôn chuẩn bị sẵn, nhanh chóng uống liền hai viên.
Doãn Sư Tử cất lọ thuốc về vị trí cũ, nhếch môi cười nhạo.
Đúng là thảm mà.
…
Ngày kia nói đến là đến, Đới Bạch Dương thay xong quần áo chạy xuống nhà, quả nhiên nhìn thấy Vương Xử Nữ vẫn đứng ở vị trí cũ chờ mình.
Nhớ lại sáng nay đến lớp thì trên bàn học của Vương Xử Nữ đã chất một đống quà, không cần nghĩ cũng biết là những người thích anh đã tặng.
Đới Bạch Dương có hơi chột dạ, người được anh mời như y lại không biết nên tặng cái gì?
Sau đó Đới Bạch Dương lại nghĩ ra, lúc nào cũng thấy Vương Xử Nữ đọc sách, thế là y lục tung cả thế giới sách để tìm một cuốn làm quà cho anh.
Vương Xử Nữ ngạc nhiên nhìn món quà nhỏ mà y tặng mình, trên môi nở nụ cười rất đẹp: “Cảm ơn cậu, tôi sẽ giữ cẩn thận.”
Đi đến nhà Vương Xử Nữ là tròn bảy giờ tối, lúc này trước sân đã đậu khá nhiều xe.
Vương Xử Nữ vừa xuống xe, đã bị bạn bè vây quanh.
Họ nhìn Đới Bạch Dương cũng bước xuống từ chiếc xe của anh, đều tò mò hỏi.
Vương Xử Nữ vui vẻ trả lời: “Cậu ấy là Bạch Dương, bạn cùng lớp.”
Đới Bạch Dương chào hỏi họ, nhìn một vòng, ngoài Giang Thiên Yết và Doãn Sư Tử vẫn đi theo bảo vệ cho cậu thì chẳng còn thấy ai quen mặt.
Giang Thiên Yết cười tươi đi đến bên cạnh y, nói nhỏ: “Đều là bạn học từ cấp một đến cấp hai, cậu ấy được lòng mọi người nên năm nào cũng tự động đến chúc mừng.”
Đới Bạch Dương gật đầu tỏ ý đã hiểu, đi theo mọi người đến sân sau, nơi tổ chức bữa tiệc.
Giang Thiên Yết thấy Doãn Sư Tử không có dấu hiệu động đậy, bèn đi tới gọi: “Leo, đi thôi.”
Doãn Sư Tử lắc đầu, anh không thích tiệc tùng ồn ào: “Cậu Giang, tôi không đi, cậu chơi vui vẻ.”
Giang Thiên Yết không vui, miễn cưỡng kéo Doãn Sư Tử đi: “Cãi tôi là trừ lương!”
Doãn Sư Tử: “…”
Vương Xử Nữ bị vây ở đằng kia không thoát ra được, Đới Bạch Dương thì đứng một chỗ ăn uống thỏa thích, nhất là món thịt nướng nóng hổi đằng kia, ngon chết được.
“Bạch Dương.”
“Thiên Yết?”
Đới Bạch Dương cố gắng nuốt miếng thịt, quay sang thấy Giang Thiên Yết cầm một ly nước màu đỏ đến, đưa cho mình: “Cảm ơn.”
Đới Bạch Dương nhấp thử một ngụm, ngòn ngọt, cay cay, bèn quay sang hỏi Giang Thiên Yết: “Đây chính là…”
“Đúng rồi, rượu đó.” Giang Thiên Yết thoải mái cười: “Ngon không?”
Đới Bạch Dương lại nhấp thử một ngụm, gật đầu: “Ngon! Ở đâu vậy?”
Giang Thiên Yết chỉ một bàn tiệc trải dài ly rượu ở bên kia, Đới Bạch Dương hí hửng chạy qua.
Khi Vương Xử Nữ khó khăn thoát khỏi một đống câu hỏi của mọi người, vừa định đi đến chỗ Đới Bạch Dương thì thằng bạn chí cốt đã kéo anh sang một bên.
Giang Thiên Yết cực kỳ chân thành mà đưa một món quà cho anh, Vương Xử Nữ bất đắc dĩ đẩy sang một bên, bây giờ anh chỉ muốn dính lấy Đới Bạch Dương thôi, ai rảnh để ý tới đống quà.
Giang Thiên Yết kiên quyết giữ tay anh: “Tao khó khăn lắm mới tìm được cho mày, quan trọng lắm, mày phải mở ra ngay!”
Vương Xử Nữ vừa liếc sang Đới Bạch Dương đang say mê uống hết ly này đến ly khác ở đằng kia, không biết là loại nước nào khiến y thích thú đến thế, vừa hí hoáy mở hộp quà của Giang Thiên Yết, là một cuốn sách, trên bìa đen không ghi rõ tên sách.
Vương Xử Nữ nhíu chặt mày, thử mở ra xem.
Không biết anh nhìn thấy thứ gì, mà chưa mở được mấy giây đã nhanh chóng gấp lại, hung dữ trừng Giang Thiên Yết cười ngắt nghẻo bên cạnh.
Cả người Vương Xử Nữ run rẩy, tức muốn tăng xông, anh giơ sách chỉ chỉ Giang Thiên Yết: “Mày… mày… cái thằng… Vô liêm sỉ!”
Vương Xử Nữ đi đến bếp nướng thịt, thẳng thừng ném cuốn sách vào trong làm đồ nhóm lửa.
Sau đó không thèm nói chuyện với Giang Thiên Yết nữa, anh đi đến chỗ của Đới Bạch Dương.
“Bạch Dương, uống gì mà nhiều vậy?”
Vương Xử Nữ quan tâm hỏi, chẳng qua khi đi tới gần y thì lập tức bị mùi rượu nồng xông vào mũi.
Buổi tiệc hôm nay có rượu? Anh đâu có đặt?
Vương Xử Nữ nghĩ ra gì, đôi mắt như muốn phun ra lửa nhìn sang Giang Thiên Yết đang giơ ly nước cam lên, nhướng mày, cười tươi với mình, chẳng hề tỏ ra sợ hãi.
Anh hít sâu một hơi, thật sự không có tâm trạng đôi co với thằng bạn, mà quay lại cẩn thận lấy ly rượu từ trong tay Đới Bạch Dương.
Nãy giờ thấy y uống nhiều như vậy, chỉ sợ đã say rồi.
“Bạch Dương, đừng uống nữa.”
Đới Bạch Dương “ưm” nhẹ một tiếng, uất ức nhìn ly rượu bị lấy ra khỏi tay, rồi lại bực bội quay sang trừng Vương Xử Nữ.
Vì men rượu mà gương mặt lúc này đã đỏ bừng, đôi mắt hơi mơ màng nhìn một thành hai, nhìn hai thành bốn.
Y không nhìn rõ, không thể nào xác định đúng vị trí của ly rượu để giành lại.
“Trả đây!”
Đới Bạch Dương ấm ức đòi.
Vương Xử Nữ giơ cao tay lên, sững sờ nhìn bộ dạng lúc này của y.
Đới Bạch Dương không với tới được, tức tối nắm cổ áo anh mà kéo mạnh: “Xử Nữ trả đây!”
“Không thì sao?”
Đới Bạch Dương chu môi: “Không thì… không thì sau này không để ý tới cậu nữa!”
Vương Xử Nữ híp mắt lại, chậm rãi bỏ tay xuống trả ly rượu cho y.
Đới Bạch Dương cười ngốc nghếch, không nghĩ nhiều mà đổ hết rượu vào miệng.
Vương Xử Nữ giữ hai vai của y, áy náy nói với những người bạn: “Xin lỗi, cậu ấy say rồi, tôi đưa cậu ấy về phòng trước.”
“Mau quay lại đó!”
Vương Xử Nữ định kéo Đới Bạch Dương đi, nhưng y lại nắm chặt cạnh bàn nhất quyết không dời bàn rượu này.
Vương Xử Nữ bèn dỗ ngọt: “Bạch Dương, đi theo tôi, tôi đưa cậu đến chỗ có rượu ngon hơn.”
Đới Bạch Dương mới chịu đi theo.
Về phòng khách, Đới Bạch Dương cảm thấy buồn nôn, Vương Xử Nữ vội đưa y vào nhà vệ sinh, đứng phía sau xoa lưng cho y.
Sau đó anh lại đưa y về phòng khách, đặt y nằm trên ghế sofa, bản thân thì vào bếp làm nước gừng cho y uống.
Bố mẹ anh không có ở nhà, sáng nay tặng anh quà sinh nhật xong thì dắt nhau đi công tác cả rồi.
Vương Xử Nữ phải gọi điện thoại cho mẹ, hỏi cho rõ chỗ để nguyên liệu và cách làm.
Trở ra thấy Đới Bạch Dương say rượu lẩm bẩm đòi uống nữa, anh đỡ y ngồi dậy, đặt cốc nước gừng ấm lên bên môi y.
“Bạch Dương, uống đi.”
Đới Bạch Dương cúi đầu uống được mấy hớp.
Vương Xử Nữ thở dài, quay sang đặt cốc nước gừng lên bàn.
Nhưng khi anh vừa đặt cốc nước xuống, Đới Bạch Dương trong lòng tự dưng có sức đẩy anh ngã tựa lên tay ghế.
Vương Xử Nữ sửng sốt nhìn y.
Đới Bạch Dương chỉnh tư thế, ngồi trên đùi anh, đôi tay đặt trên bụng anh, vì đang say nên y cũng chẳng biết hai chữ “xấu hổ” được viết như thế nào, to gan lớn mật hỏi Vương Xử Nữ.
“Xử Nữ, ừm, tôi có thể sờ cơ bắp của cậu không?”
Vương Xử Nữ: “…”
Đới Bạch Dương nghiêng đầu.
Không trả lời bằng đồng ý.
Thế là y nhanh tay cởi áo của Vương Xử Nữ ra.
“Khoan… khoan đã Bạch Dương, cậu… cậu đang làm gì?”
Vành tai của Vương Xử Nữ đỏ lừ, màu đỏ chậm rãi lan rộng theo từng động tác của y.
Cuối cùng khi phần trên rắn chắc hoàn toàn lộ ra bên ngoài, cả người anh đã đỏ bừng.
“Oa~~”
Vương Xử Nữ: “…”
Anh thấy rõ đôi mắt của Đới Bạch Dương đang phát sáng, đôi tay của y chạm lên phần ngực săn chắc phập phồng lên xuống của anh, ấn ấn rồi lại xoa xoa.
Tiếp đó trượt xuống phần bụng, cũng xoa xoa lại ấn ấn múi bụng rắn rỏi.
Vương Xử Nữ nuốt khan, cảm thấy mỗi giây bàn tay của y vuốt ve trên người mình thì trong lòng đang có từng tia lửa nhen nhóm, nhịp tim cũng không ngừng tăng tốc.
Đới Bạch Dương sờ đến mức thỏa mãn, một tay đặt trên bụng dưới của anh, một tay chống lên tay ghế bên cạnh Vương Xử Nữ, khom người hỏi:
“Xử Nữ, sao cậu làm được như vậy?”
Vương Xử Nữ hoang mang nhìn chằm chằm y: “Làm được gì?”
“Cơ bắp đó.” Đới Bạch Dương không nhịn được mà tiếp tục xoa cơ bụng của anh: “Cơ bắp của cậu cực kỳ đẹp, săn chắc lắm, cảm giác sờ vào rất thích.”
Vương Xử Nữ đỏ ửng mặt, gần như sắp nhỏ ra máu, khàn giọng trả lời: “Có lẽ là vì… chơi thể thao nhiều?”
Đới Bạch Dương bĩu môi, không tin: “Tôi cũng chơi nhiều, nhưng đâu được như cậu!”
Nói xong, y thản nhiên vạch áo lên cho anh xem, thậm chí cầm bàn tay của anh đặt lên cơ bụng của mình.
“Cậu sờ thử xem, rõ ràng không được như cậu.”.
||||| Truyện đề cử: Sổ Tay Người Vợ Có Chồng " Năm Ngứa" |||||
Vương Xử Nữ trố mắt nhìn, hô hấp của anh trở nên dồn dập, cả người chỗ nào cũng phiếm đỏ.
Tay trái đặt trên người y sau khi cảm nhận được rõ sự mềm mại, vô thức mon men lên bên trên một chút, tay phải đặt trên ghế âm thầm nắm chặt lại.
Không được!
Vương Xử Nữ vội vàng rụt tay về.
Muốn nói gì đó thì đối phương đã nhắm chặt mắt, ngả người về phía trước, tựa vào ngực anh, ngủ luôn.
Vương Xử Nữ bất đắc dĩ ngửa đầu lên trần nhà, giơ tay lên che tầm mắt, cười khổ.
Thật sự… phát điên mất thôi..