Mưa phùn răng rắc bụi mờ, không khí thoang thoảng mùi hương trầm.
Sáng sớm còn có sương mù trắng xóa che kín tầm nhìn, đèn pha vàng chói rọi trong sương, nhìn từ xa không phân được xe nào vào xe nào.
Không khí giá lạnh, màn sương mù kéo dài đến bảy tám giờ mới mờ đi trông thấy.
Những chồi non xanh mướt bị tẩm ướt dưới cơn mưa dai dẳng, nụ hoa trên từng cành đào trong vườn trường đã sắp nở, chờ đợi đến ngày tết sẽ tô điểm cánh hồng thêm sắc xuân.
Đới Bạch Dương và Vương Xử Nữ đi trên hành lang bị mưa tẩm ướt, y mong chờ tìm tên của mình trên tờ giấy in kết quả thi cuối kỳ vừa rồi.
“Xử Nữ, lần này xếp hạng tôi được thứ !”
Đới Bạch Dương phấn khởi nói, y vừa chỉ vào tên của mình vừa quay qua cho Vương Xử Nữ xem.
Anh cười nhẹ, theo thói quen mà xoa đầu y: “Làm tốt lắm.”
Vương Xử Nữ bước đi về trước, nhưng tầm nhìn luôn đặt trên gương mặt của Đới Bạch Dương.
Thấy y tươi cười, anh cũng như bị nhiễm mà cười càng sâu hơn.
Đới Bạch Dương đảo tròng mắt ngẫm nghĩ, dùng tờ giấy che nửa gương mặt, quay qua hỏi anh: “Có thưởng không?”
Vương Xử Nữ nhướng mày: “Muốn thưởng gì?”
Đới Bạch Dương cẩn thận nhìn xung quanh, hành lang không một bóng người, mưa gió khiến học sinh không ai muốn ra ngoài.
Y vẫn cẩn thận kéo Vương Xử Nữ đi vào một phòng học trống, giữ anh trên cửa phòng học, không đợi đối phương phản ứng đã nhanh chóng khóa môi anh.
Do thời tiết, môi của anh lành lạnh.
Vương Xử Nữ giữ cằm y, nhẹ nhàng hôn lại.
“Bạch Dương, không được cắn.”
Vương Xử Nữ vội vàng bóp hai má của Đới Bạch Dương, khiến môi của y chu ra.
Anh bất đắc dĩ nhắc nhở, lần này bị cắn vào môi nữa, anh thật sự không biết nên lấy lý do gì để giải thích.
Đới Bạch Dương nhăn mũi, tránh khỏi bàn tay của anh.
Thật ra Vương Xử Nữ có lấy lý do nào thì người ta cũng không tin đâu, giờ y đi đâu cũng sẽ nghe thấy người ta thảo luận chuyện có phải anh chàng nổi tiếng trong trường này có người yêu rồi không.
Thái độ của một người đang trong một mối quan hệ dù ít hay nhiều cũng sẽ thay đổi một chút so với bình thường, người tinh ý sẽ nhìn ra ngay.
Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, ai cũng không ngờ người đó là y đâu.
Không hiểu sao ngồi một chỗ nghe mọi người có đủ phỏng đoán và loại trừ, y lại cảm thấy vô cùng hứng thú.
Quay lại lớp học, Đới Bạch Dương đưa tờ giấy kết quả thi cho một bạn trong lớp, để mọi người truyền nhau xem.
“Đậu, Bạch Dương, mày leo lên hơn mười hạng rồi?”
Đối mặt với vẻ mặt không dám tin của một thằng bạn thân, Đới Bạch Dương chỉ vui vẻ hất mày, đi về chỗ im lặng nhìn Vương Xử Nữ đang phát đề ôn tập môn Anh cho mọi người.
Nhưng sự vui vẻ này rất nhanh bị dập tắt, sắc mặt trở nên cứng đờ khi y thấy một bạn nữ trong lớp thì thầm gì đó với Vương Xử Nữ, mà anh im lặng rất lâu rồi gật đầu đồng ý.
Nhân lúc anh quay về phía mình, Đới Bạch Dương dùng ánh mắt dò hỏi, Vương Xử Nữ lại lắc đầu, tiếp tục phát nốt đống đề còn lại.
Giờ ra về nhanh chóng đến, bên ngoài vẫn đổ mưa lất phất, Vương Xử Nữ bảo y ra chỗ gửi xe bên ngoài đợi anh một lúc.
Đới Bạch Dương gặng hỏi, anh cũng chỉ bảo là có việc riêng cần giải quyết.
“Lát đưa cậu đi ăn lẩu, được không?”
“Được!”
Mùa này mà ăn lẩu là ngon hết sẩy.
Vương Xử Nữ cười cười, nhìn y đi càng xa, bản thân mới đến nhà thể dục sau trường, ở đó đã có người chờ sẵn.
Sắc mặt của anh lạnh tanh, mất kiên nhẫn hỏi cô bạn cùng lớp: “Nói đi, cậu muốn thế nào?”
Cô bạn hít một hơi thật sâu: “Lớp trưởng, xin cậu hãy rời xa Bạch Dương đi!”
Vương Xử Nữ nhíu mày, xỏ hai tay vào túi quần: “Cậu dựa vào đâu yêu cầu tôi như vậy?”
“Tôi thích cậu ấy rất lâu rồi, từ hồi mới cấp hai.
Tôi đi theo cậu ấy, cố gắng theo đuổi cậu ấy nhưng Bạch Dương chưa từng để tôi vào trong mắt.
Nhưng mà cậu, dựa vào đâu chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi…”
Cô bạn lấy điện thoại trong túi áo khoác ra, mở video mình đã lén quay được khi Đới Bạch Dương và Vương Xử Nữ kéo nhau vào phòng học trống, lúc đi ra thì quần áo hơi lộn xộn, Đới Bạch Dương còn cố hôn nhẹ lên má anh.
“Lớp trưởng, chắc cậu không muốn video này bị truyền ra đúng không? Không chỉ thế này, tôi còn có rất nhiều hình ảnh và video hai cậu thân mật.”
Vương Xử Nữ im lặng, cuối cùng cong môi cười nhẹ: “Cậu kỳ lạ thật đấy.”
Cô bạn nhíu mày: “Sao?”
“Miệng nói thích Bạch Dương mấy năm rồi, vậy mà lại muốn hại cậu ấy? Ăn không được thì đạp đổ?”
“Tôi…”
“Bạn học, nếu cậu có bản lĩnh, thì quang minh chính đại nỗ lực giành lấy Bạch Dương đi.” Vương Xử Nữ nhún vai, cười nói: “Cậu đã theo đuổi cậu ấy lâu như vậy, chắc cũng biết tính tình của cậu ấy thế nào.
Chúng ta hãy cứ cạnh tranh công bằng.”
Cô bạn nắm chặt điện thoại trong tay, vẻ mặt xoắn xuýt nhìn Vương Xử Nữ quay người, sải bước rời đi.
Ai ngờ lúc đi ra ngoài, anh lại thấy Giang Thiên Yết che ô đứng bên ngoài đợi mình, cậu nhếch môi với anh, cả hai cùng ra ngoài cổng trường.
“Hình như cái gì mày cũng biết?” Vương Xử Nữ vừa tức vừa buồn cười.
“Cũng là vô tình nhìn thấy cô bạn đó chụp lén hai đứa chúng mày thôi, còn chưa kịp báo, mày đã giải quyết rồi.” Giang Thiên Yết nhún vai.
“Vậy sao? Tao lại thấy mày muốn xem kịch vui là chính.”
Giang Thiên Yết chỉ cười, không trả lời.
Vụ án kia đã kết thúc, cuộc sống của cậu trong hai tháng này có thể nói là khá thư thái.
Ngoại trừ việc không được gặp Dương Bảo Bình, mấy tháng này anh rất bận rộn, còn thi cử tới tấp, không thể rút chút thời gian về nhà.
Còn một tuần nữa là tết, không biết anh có về sớm không.
Đợi đến khi ra tới cổng trường, Giang Thiên Yết bất ngờ thấy bóng người quen thuộc đã mấy tháng không gặp trực tiếp, bây giờ đang đứng che ô nói chuyện với Doãn Sư Tử.
“Anh!”
Giang Thiên Yết giòn tan gọi anh, Dương Bảo Bình cắt đứt cuộc trò chuyện, liếc sang nhìn cậu, mỉm cười mà vẫy tay gọi cậu qua chỗ mình.
Giang Thiên Yết đẩy ô qua cho Vương Xử Nữ, chạy thật nhanh đến chỗ anh.
Cố gắng đè lại cảm giác vui sướng muốn ôm chầm lấy anh, cậu cười tươi đứng yên bên cạnh Dương Bảo Bình.
Anh hơi hạ thấp ô xuống, nhìn từ bên ngoài chỉ thấy nửa gương mặt của cả hai.
Dương Bảo Bình dịu dàng xoa mái tóc dính chút nước mưa của cậu, sau đó đặt bàn tay lên vai Giang Thiên Yết, quay sang nói với Doãn Sư Tử.
“Chúng tôi đi trước.”
Doãn Sư Tử gật đầu, nhìn Giang Thiên Yết và Dương Bảo Bình dần dần đi xa, trong lòng lại có chút hoài niệm.
Anh hít vào một luồng khí lạnh, bình ổn lại tâm trạng, cũng đi cùng Vương Xử Nữ đến chỗ gửi xe.
Bên kia, Dương Bảo Bình đưa Giang Thiên Yết về nhà của mình, trước đó anh đã xin phép bố mẹ của cậu cho cậu đến nhà anh hôm nay.
Bước vào trong nhà, Giang Thiên Yết mới kịp để hộp quà mình mới mua lên bàn kính trong phòng khách, thì Dương Bảo Bình đã ấn cậu ngồi xuống ghế, chưa kịp phản ứng đã bị anh khóa chặt cánh môi.
“Anh… anh bình tĩnh chút…”
“Nhớ em chết rồi.”
Nói xong lại ngấu nghiến hôn, Giang Thiên Yết khó khăn lắm mới theo kịp nhịp độ của anh.
Trong phòng mở hệ thống sưởi, hai người hôn nhau nồng nhiệt khiến nhiệt độ cơ thể nóng lên.
Vào khoảnh khắc nào đó, Giang Thiên Yết vô tình mở mắt nhìn thấy một bóng người đứng giữa cầu thang tầng một, tròn mắt nhìn hai chàng trai bên dưới.
Giang Thiên Yết hốt hoảng, liên tục đập mạnh vào vai Dương Bảo Bình.
Anh dừng lại, khó hiểu nhìn cậu.
Giang Thiên Yết xấu hổ muốn chui xuống hố, cậu chỉ ra sau anh.
Dương Bảo Bình nhìn theo hướng chỉ của cậu, thấy Dương phu nhân đang cười gượng với mình.
Dương Bảo Bình: “…”
Cô Dương: “…”
Ôi, cái bầu không khí ngượng ngập này.
Hai mẹ con chớp mắt nhìn nhau, cuối cùng là cô Dương khẽ khàng ho khan hai tiếng, cầm tập tài liệu, uyển chuyển đi xuống tầng.
Dương Bảo Bình vội vàng thả Giang Thiên Yết ra, cả hai nhanh chóng chỉnh lại quần áo trên người, ngại ngùng nói với cô Dương.
“Cháu chào cô.”
“Lâu rồi không gặp cháu.”
“Mẹ vẫn chưa đi làm sao? Con không thấy xe của mẹ ở nhà.”
“À, mẹ đưa nó đi bảo dưỡng rồi.” Cô Dương dùng tập tài liệu phe phẩy trước mặt, cười nói: “Mẹ đi giờ đây, thức ăn mẹ đặt trong tủ, hai đứa hâm lại ăn nhé.”
“Vâng.”
Dương Bảo Bình cầm chìa khóa xe của mình đưa cho mẹ, cô Dương rất thoải mái nhận lấy, nhanh chóng đi ra ngoài trả lại không gian riêng cho hai người.
Đến khi cửa nhà đóng lại, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Giang Thiên Yết giận dữ đá vào chân anh, sau đó đứng dậy đi về phía phòng bếp.
“Đi ăn, em đói.”
Dương Bảo Bình bất đắc dĩ bật cười, bước nhanh theo cậu.
Buổi chiều cả hai ngồi trong phòng ngủ của Dương Bảo Bình, anh lại mua cho cậu mô hình lắp ráp.
Giang Thiên Yết ngồi gọn trong lòng anh say sưa nghiên cứu, còn anh thì im lặng ngắm nhìn gương mặt nghiêm túc của cậu.
Dương Bảo Bình nhìn đồng hồ trong phòng của mình, bị cậu bơ hơn ba tiếng đồng hồ khiến anh có hơi hối hận khi mua bộ lắp ráp này rồi.
Anh âm thầm thở dài, tầm mắt lại chuyển lên người Giang Thiên Yết, nhìn chằm chằm phần gáy trắng trẻo bị lộ ra ngoài.
Bàn tay đang nghịch tóc cậu chậm rãi di chuyển, kéo cổ áo len mỏng xuống.
Giang Thiên Yết ngồi đằng trước chỉ kịp cảm thấy một hơi thở nóng rực phả lên gáy, sau đó là một cơn nhói đau truyền tới.
Dương Bảo Bình ở đằng sau đã xấu xa cắn lên gáy cậu, Giang Thiên Yết rùng mình, theo bản năng rụt cổ lại.
“Anh…” Cậu dừng tay, quay qua nhìn anh.
“Em tiếp tục lắp đi, không cần để ý đến anh.”
Dương Bảo Bình không yên phận mà sờ soạng lung tung, anh thế này hỏi cậu làm sao có thể tập trung được.
Thế là Giang Thiên Yết bỏ mảnh ghép xuống, túm lấy hai bàn tay nghịch ngợm của anh.
“Yên nào, em chỉ còn vài mảnh nữa là xong rồi.”
Dương Bảo Bình nghiêng đầu nhìn tàn tích trên bàn, cuối cùng cũng chịu chờ thêm chút nữa.
Chút nữa này là hơn ba mươi phút.
Giang Thiên Yết hài lòng nhìn thành quả của mình, sau đó quay lại hôn người nào đó đang ỉu xìu không vui.
“Anh, em tê chân, không đứng lên được.”
Dương Bảo Bình: “…”
Đúng là không thể tức giận với cậu.
Dương Bảo Bình bế cậu lên, đặt cậu ngồi trên giường.
Giang Thiên Yết thích thú nhìn anh ngồi xuống mép giường, xắn tay áo lên, xoa bóp chân cho mình.
Qua một lúc, cậu đột nhiên rướn người qua, giơ tay giữ mặt anh.
Dương Bảo Bình dừng động tác trên tay, ngước mắt nhìn cậu.
Bàn tay chậm rãi trượt xuống cổ áo của Dương Bảo Bình, bất chợt kéo thật mạnh, khiến anh thuận thế nhào về phía trước, chống tay bên người cậu.
“Anh, có muốn không?”
Dương Bảo Bình bật cười, nghiêng đầu chạm nhẹ môi lên vành tai của cậu: “Em đoán xem.”
Giang Thiên Yết liếc qua đồng hồ, nghiêm túc nhắc nhở trước: “Một lần thôi, cũng phải nhẹ nhàng với em.”
Cậu còn nhớ lần trước anh không khác gì con thú, hành cậu khổ cả đêm.
Dương Bảo Bình hít ngược một hơi, bàn tay đã mò vào trong áo của Giang Thiên Yết: “Anh sẽ cố gắng.”.