Phủ Lâm Giang cấp báo, cảnh nội có ác quỷ quấy phá, không chỉ tụ tập hung quỷ, lại còn thu phục sơn tặc, người quỷ đều có, ràng buộc rất nghiêm. Bọn chúng tụ tập trong núi, lập trại phòng thủ, đã từng công phá huyện thành, quỷ lấy huyện dân, phỉ lấy tài bảo. Huyện thành hoàn toàn hủy diệt, huyện lệnh và các tào ty hoàn toàn chết sạch, trong lúc nhất thời dân chúng kinh hãi, cả phủ lâm vào hoảng sợ.
Quỷ vật một khi lên cấp lệ quỷ, có âm lực, thì ban đêm có thể hiện hình, chỉ là thân hình trong suốt, không thể chạm vào đồ vật dương thế, ban ngày cũng chỉ nhìn thấy một đoàn hắc khí. Trở lên một cấp, lên cấp ác quỷ thì có thể hiện hình vào ban ngày, can thiệp dương thế, cực kỳ hung hãn.
Ác quỷ có thần trí, tự nhiên có thể giao lưu với con người, thậm chí thu con người làm thủ hạ. Con ác quỷ kia khi còn sống vốn là đại đầu lĩnh của tất cả sơn phỉ, rất có uy vọng. Lần này trở thành ác quỷ mới có thể thu phục toàn trại.
Đại đầu lĩnh cũng khá là thiện chiến, trước tiên chỉ ra điểm yếu của địch nhân, dụ dỗ huyện binh ra huyện vậy quét, lại nhân cơ hội mai phục, huyện úy chết trận, huyện binh cũng chết sạch. Phá được quân khí trong huyện, lại liên hệ lưu phỉ trong cảnh nội cùng nhau công thành. Người quỷ cùng lên, tấn công ba ngày thì phá được huyện thành, đồ thành, hút sạch nhân khí trong thành, nếu không kiềm chế, cũng nhanh thành quỷ vương rồi.
Châu lý kinh hãi, phái đại tướng Ngô Khởi lĩnh binh tiến vào phủ Lâm Giang chủ trì vây quét. Ngô Khởi nhìn thấy chúng quỷ thế lớn, báo cáo lên châu lý, từ các phủ điều tới cấm quỷ tào ty trợ giúp, lại hướng về Đạo môn cầu viện.
Ác quỷ kia cũng biết lợi hại, chỉnh hợp lưu phỉ, tụ tập hung quỷ, lùi vào thâm sơn, xây dựng trại lớn, chuẩn bị dựa vào núi mà thủ. Một trận đại chiến cứ như vậy liền triển khai.
Phủ Lâm Giang là phủ ở gần phủ Văn Xương. Chuyện lần này vừa văn thừa dịp cấm quỷ tào ti, Linh Trúc đạo nhân trong huyện An Xương tiến tới phủ Lâm Giang trợ giúp, Phương Minh đại hỉ, đây chính là cơ hội trời cho.
Lúc này, dưới đường Hà Đông đang báo cáo: "Khởi bẩm đại nhân, ty chức đã đem tất cả hộ tịch của thôn Thanh Ngọc liệt kê xong, viết thành sổ sách, theo như ngài nói, ghi là hương hỏa."
Phương Minh cầm lấy danh sách, kiểm tra từng cái, xem như vừa lòng. Hắn không nghĩ đem chuyện về thần lực trực tiếp viết ra, không chỉ quá mức trần trụi, còn dễ dàng làm người khác thấy được nội tình, nên thay cái tên gọi, xưng là hương hỏa.
Hà Đông này ngược lại cũng là một nhân tài, sổ sách ghi chép rõ ràng, lại hiểu biết mọi chuyện trong huyện, đối với việc truyền bá tín ngưỡng sau này trợ giúp rất lớn. Liền nói: "Tình trạng của huyện An Xương lão hẳn rất quen thuộc, vậy nói khái quát đi, đặc biệt là chuyện tế tự ở trấn Thanh Khê!"
Hà Động suy nghĩ một chút, nói: "Bẩm đại nhân, huyện An Xương có hai ngàn hộ dân, ước chừng một vạn người. Dưới có ba trấn chia làm trấn Thanh Khê, trấn An Dân, trấn Xương Nguyên, trong đó trấn Thanh Khê có hai trăm hộ gần nghìn người. Dưới lại có bôn thôn là thôn Thanh Ngọc, thôn Đại Xương, thôn Thanh Sơn và thôn Thanh Hà. Một thôn bình thường có từ năm mươi đến sáu mươi hộ tịch, khoảng ba trăm người, đây là chỉ có hộ tịch đấy. Còn có đại hộ có rất nhiều ẩn giấu hộ tịch, ẩn núp nhân khẩu, trong đó đông đảo người ở, không có cách thống kê."
"Căn cứ Linh Trúc chân nhân của cấm quỷ tào ty trong huyện nói, tế đàn bốn thôn này đều là loại nhỏ, không có tổ linh trấn thủ. Ngược lại tế đàn của trấn Thanh Khê có tổ linh chủ trì, là tổ tiên của Trương gia đại hộ trấn Thanh Khê, tên Trương Thanh Vân, từng làm công tào trong huyện, trong trấn tế tự không dứt."
Phương Minh gật đầu, bên trong ấn vàng trên đỉnh đầu hắn đã có một nửa số mệnh màu trắng, biết đây đã là cực hạn của một thôn, thần lực cũng là như thế. Nếu muốn tiếp tục tăng trưởng chỉ có mở rộng tín đồ, đáng tiếc trước kia kiêng kỵ trong huyện phản ứng, không dám làm quá mức.
Hiện giờ thừa dịp toàn phủ đều bị phủ Lâm Giang hấp dẫn lực chú ý, cấm quỷ tào ty lại rút đi, quả thật là một cơ hội tốt. Biết trời ban nếu không lấy, ngược lại sẽ bị tội, lập tức quyết ý hành động.
Ngay đêm đó, trong mộng thôn dân.
Phương Minh một thân quan phục, dáng vẻ uy nghiêm nói: "Ta là thần linh, ban ân huệ chiếu khắp mọi chúng sinh, các ngươi có thể thỉnh tượng của bản thần về nhà tế tự. Chưa đến đại tế không cần đốt nhang dâng tế phẩm, chỉ cần mỗi ngày thành tâm khấn niệm chốc lát là được. Thôn dân xung quanh cũng có thể tế tự bản thần, tự nhiên sẽ nhận được bản thần che chở!"
Từ sau đêm đó, hương hỏa càng thêm hưng thịnh.
Tôn Tinh là thôn dân của thôn Thanh Sơn, xưa nay là bằng hữu của Vương Nhị. Gần nhất tìm được con chó vàng nên vui vẻ, tinh tế đôn nát, lại đánh thêm chút rượu, suy nghĩ: "Mấy hôm nay không thấy Vương Nhị, nghe nói thôn của hắn gần đây có tế linh, rất là linh nghiệm, mấy hộ săn bắn đều dám vào núi sâu để săn bắn, giàu đến chảy mỡ. Ngược lại có thể đi tìm hắn uống rượu vui đùa một chút, thuận tiện vái lạy tế đàn, cũng có thể được chút che chở."
Liền cắt một cái chân chó mang đến nhà Vương Nhị.
Vương Nhị vừa thấy thịt chó liền đại hỉ, biết thịt chó thơm ngon, lập tức đi tìm tỏi tới, giã tỏi nát để chấm ăn, hai người uống đến quên cả trời đất.
Tôn Tinh kính Vương Nhị một chén, nói: "Vương ca, nghe nói thôn các huynh có tế linh, rất là linh nghiệm, huynh kể cho đệ nghe một chút đi!"
Vương Nhị uống đến đỏ cả cả mặt, nghe xong lời này liền đắc ý cười, nói: "Vậy ta liền nói cho ngươi biết, tế linh mà thôn chúng ta cung phụng gọi Thổ Địa thần, ban đầu chính là từ ta thành lập miếu thờ. Ngài rất là che chở chúng ta, hơn nữa còn có thần thuật. Trong thôn gà vịt có bệnh, đi cầu liền có thể trị hết, ngay cả hoa mầu trên đất cũng mọc rất tốt. Hơn nữa, còn có một chỗ tốt, Lý Đại Tráng ở đầu phía đông thôn ấy, ngươi biết không?"
"Biết."
"Bà nương nhà hắn, cưới vào cửa đã năm, sáu năm cái bụng vẫn không có động tĩnh, làm lão Lý gấp hết sức, nếu không phải thực sự không có tiền, đã sớm nạp thiếp rồi. Nhưng từ khi bái Thổ Địa thần, ngươi đoán kết quả thế nào, hai ngày trước thì có tin, làm lão Lý vui quá đỗi, ngay trong ngày tức dâng lên đại tế cho Thổ Địa Thần, đầu đều dập nát."
Tôn Tinh nghe được hai mắt tỏa sáng, đối với thôn dân truyền thống mà nói thì nối dõi tông đường chính là chuyện quan trọng nhất. Hắn không khỏi cực kỳ hâm mộ nói: "Nếu như đệ cũng có thể tế bái thì tốt rồi!"
Vương Nhị thần bí cười nói: "Nếu như ngươi thành tâm muốn bái, cũng không phải là không có biện pháp!"
Tôn Tinh trong lòng căng thẳng, hỏi: "Biện pháp gì?"
"Ngươi đi theo ta." Dẫn Tôn Tinh đi qua một bên, vừa nhìn thì thấy có một cái bàn thờ nho nhỏ, mặt trên thờ một cái tượng đất to bằng bàn tay, có hình tượng quan nhân, rất là uy nghiêm. Vương Nhị sửa sang quần áo, hai tay tạo thành chữ thập cúi đầu, trong miệng khấn thầm: "Cầu Thổ Địa thần phù hộ!"
Tôn Tinh không khỏi nói: "Đây chính là Thổ Địa thần sao? Vậy ta cũng phải quỳ lạy." Lúc này lập tức quỳ xuống, hành đại lễ.
Vương Nhị đắc ý nói: "Đây là hai ngày trước Thổ Địa thần báo mộng, nói có thể mời ngài về nhà cung phụng. Mặc kệ là tượng đất, tượng gỗ hay là bức tranh, chỉ cần mang đến để ở trước miếu Thổ Địa một lúc thì có thể mang về nhà tế tự, rất là linh nghiệm."
Tôn Tinh nghe vậy trong mắt sáng choang, đối với Vương Nhị thi lễ một cái, nói: "Vương đại ca, ta cũng muốn mời Thổ Địa thần về nhà tế tự, huynh xem có được không?"
Vương Nhị cười ha ha: "Nếu như là người khác thì ta chẳng để ý hắn, nhưng ai bảo ngươi là huynh đệ của ta đây. Ngày đó ta nâng thần miếu vào thôn nên ở trong thôn cũng có chút uy tín, đi cầu cho ngươi nhất định có thể thành công!"
Tôn Tinh đại hỉ, nói: "Tiểu đệ nhất định không dám quên đại ân của ca ca!"
Cũng một màn tương tự như thế này cùng lúc phát sinh ở vô số chỗ trong thôn Thanh Ngọc.
Cùng ngày, Tôn Tinh cũng mời được tượng Thổ Địa thần trở về thôn Thanh Sơn cung phụng, phát hiện quả nhiên linh nghiệm. Sau khi thôn dân thôn Thanh Sơn biết được tin tức, cũng dùng trăm phương ngàn kế để mời tượng thần trở về cung phụng.
Phương Minh có Thổ Địa thần chức mang vào vô số thần thông, so sánh với tổ linh thì càng có lực cạnh tranh. Huống chi mấy thôn này ngay cả tổ linh cũng không có, nên hương hỏa càng ngày càng thịnh vượng, tín đồ cũng càng ngày càng nhiều, vì vậy tiếng của Thổ Địa thần thôn Thanh Ngọc xem như hoàn toàn nổi tiếng khắp trấn Thanh Khê.
Chuyện này cũng làm thu vào của Phương Minh càng ngày càng nhiều, một ngày thuần thu vào đã có năm mươi tia thần lực. Lại nhìn trên đỉnh đầu, bên trong ấn vàng nho nhỏ đã tràn ngập bạch khí, xung quanh lại có từng tia bạch khí vọt tới, nhưng không chứa được nữa, lại tản đi mất. Không khỏi cười khổ, không nghĩ tới số mệnh của hắn đã đến mức độ mệnh lớn hơn vận, khí cụ chính cửu phẩm này đã không đủ để chứa đựng số mệnh của hắn. Bất quá trong lòng đã có kế hoạch, nên trước tiên có thể không quan tâm tới nó.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù Phương Minh vội vàng truyền bá tín ngưỡng, nhưng cũng không để thủ hạ nhàn rỗi. Làm cho Vương Lục Lang mở rộng phạm vi dò xét, đồng thời chiêu mộ âm binh, đủ mười người thành một hỏa, để Vương Lục Lang làm hỏa trưởng.
Tín đồ mở rộng gấp hai nên cần làm lại sổ sách, lúc này Hà Đông đã có chút làm không xuể liền lệnh cho Hà Đông tìm người trợ giúp, lão tìm một người tên là Trịnh Khoan, là thuộc hạ cũ của lão, nhận chức dịch đinh giúp lão xử lý công việc.
Ba mươi tháng bốn, vào ban đêm.
Trong nhà thôn trưởng thôn Thanh Sơn.
Lúc này trong phòng đốt đèn, một đám người ngồi thành vòng tròn đang nghị sự, cãi nhau ầm ĩ.
Thôn trưởng tằng hắng một tiếng, ép xuống tiếng ồn. Thấy mọi người đều nhìn mình liền nói: "Hiện giờ mọi người trong thôn đều ồn ào muốn thành lập miếu Thổ Địa, sau đó đặt lên tế đàn. Mọi người thấy thế nào?"
Một ông lão vóc người cường tráng đứng dậy nói: "Ta cho là có thể, dù sao tế đàn của chúng ta cũng không có tổ linh, sẽ không chọc giận tổ tông. Mà Thổ Địa thần kia lại rất linh nghiệm, càng có thể thủ hộ, chúng ta cũng có thể vào núi để săn bắn, có thêm thịt để ăn, khí sắc của mấy tên tiểu tử trong thôn gần đây cũng tốt hơn không ít."
Ở thế giới này, trong rừng sâu núi thẳm có rất nhiều hung quỷ. Các hộ săn bắn bình thường chỉ dám săn bắn ở xung quanh chân núi, trời tối phải trốn về thôn nên thu hoạch rất ít, dẫn đến giá thịt rất đắt.
Bởi vì trong thôn có tế linh che chở nên thợ săn mạnh một chút có thể vào núi để săn, bất quá cũng không dám ở lại qua đêm.
Phương Minh làm việc không dối trên lừa dưới, thôn dân tế tự thời gian càng dài thì nhân được che chở cũng càng đủ. Lần trước thôn Thanh Ngọc có một tên thợ săn đuổi theo con mồi bị lạc đường, mọi người đều cho rằng hắn xong đời rồi, không nghĩ tới ngày hôm sau hắn lại sống sót trở về, chuyện này gây nên náo động không nhỏ. Đương nhiên, chuyện này cũng nhờ hắn số may, không có gặp phải lệ quỷ.
Lại có một ông lão áo xám đứng lên: "Chuyện này không thể được, nếu đã có thể mời Thổ Địa thần này về trong nhà bái tế, cũng nhận được che chở, vậy thì không cần làm điều thừa, cũng xem như lưu lại một đường lui cho thôn chúng ta."
Lúc này một ông lão trên đầu mọc bứu đứng lên nói: "Thổ Địa thần có linh, cách làm hai mặt này của ngươi sẽ chọc giận Thổ Địa thần, cực kỳ không thích hợp."
Thôn trưởng ngơ ngác nhìn nóc nhà nói: "Là lão hủ vô năng, thân là thôn trưởng nhưng từ trước đên nay chỉ biết nhìn thôn dân chúng ta nơm nớp lo sợ, màn đêm vừa xuống liền trốn ở trong nhà, không dám ra ngoài. Dù như vậy, thỉnh thoảng vẫn có quỷ đột kích, mỗi tháng đều có gia đình đeo tang, quả thật là ngày đêm không ngừng lo lắng, nhưng lại không có biện pháp. Trong lòng của ta, thật sự rất khó chịu!" Vừa nói xong nước mắt liền tràn ra, chảy qua nếp nhăn trên mặt.
Mọi người đều yên lặng, cuộc sống trước đây quả thật là như vậy.
"Có thể nhìn hiện giờ xem, thôn chúng ta có được che chở, lòng người đã ổn định, trong thôn cũng có chút hỉ khí làm cho ta vui mừng không ngớt."
"Đây hết thảy là nhờ Thổ Địa thần mang đến, chúng ta không thể quên đi cội nguồn, nên ta quyết định: ngay ở trên tế đàn thành lập miếu Thổ Địa. Những việc cung phụng tế tự này cũng là chuyện trong thôn, ta là thôn chính nên ta có quyền này. Việc này cứ quyết định như vậy, sau này có xảy ra chuyện gì đều do ta tới gánh!" Lời nói của thôn trưởng giống như trảm đinh chém sắt, nói năng vô cùng khí phách.
Phương Minh liền đứng ở một bên, vốn định biểu hiện ra chút thần quái để thúc đẩy việc này, nhưng xem tới đây liên biết đã không cần làm như vậy, trong lòng thì có cảm giác khó nói thành lời.
Việc tế tự Thổ Địa thần ở thôn Thanh Sơn cứ như vậy đã được giải quyết.
Hai mươi tháng tư, hôm nay trời mưa.
Phủ Lâm Giang cấp báo, cảnh nội có ác quỷ quấy phá, không chỉ tụ tập hung quỷ, lại còn thu phục sơn tặc, người quỷ đều có, ràng buộc rất nghiêm. Bọn chúng tụ tập trong núi, lập trại phòng thủ, đã từng công phá huyện thành, quỷ lấy huyện dân, phỉ lấy tài bảo. Huyện thành hoàn toàn hủy diệt, huyện lệnh và các tào ty hoàn toàn chết sạch, trong lúc nhất thời dân chúng kinh hãi, cả phủ lâm vào hoảng sợ.
Quỷ vật một khi lên cấp lệ quỷ, có âm lực, thì ban đêm có thể hiện hình, chỉ là thân hình trong suốt, không thể chạm vào đồ vật dương thế, ban ngày cũng chỉ nhìn thấy một đoàn hắc khí. Trở lên một cấp, lên cấp ác quỷ thì có thể hiện hình vào ban ngày, can thiệp dương thế, cực kỳ hung hãn.
Ác quỷ có thần trí, tự nhiên có thể giao lưu với con người, thậm chí thu con người làm thủ hạ. Con ác quỷ kia khi còn sống vốn là đại đầu lĩnh của tất cả sơn phỉ, rất có uy vọng. Lần này trở thành ác quỷ mới có thể thu phục toàn trại.
Đại đầu lĩnh cũng khá là thiện chiến, trước tiên chỉ ra điểm yếu của địch nhân, dụ dỗ huyện binh ra huyện vậy quét, lại nhân cơ hội mai phục, huyện úy chết trận, huyện binh cũng chết sạch. Phá được quân khí trong huyện, lại liên hệ lưu phỉ trong cảnh nội cùng nhau công thành. Người quỷ cùng lên, tấn công ba ngày thì phá được huyện thành, đồ thành, hút sạch nhân khí trong thành, nếu không kiềm chế, cũng nhanh thành quỷ vương rồi.
Châu lý kinh hãi, phái đại tướng Ngô Khởi lĩnh binh tiến vào phủ Lâm Giang chủ trì vây quét. Ngô Khởi nhìn thấy chúng quỷ thế lớn, báo cáo lên châu lý, từ các phủ điều tới cấm quỷ tào ty trợ giúp, lại hướng về Đạo môn cầu viện.
Ác quỷ kia cũng biết lợi hại, chỉnh hợp lưu phỉ, tụ tập hung quỷ, lùi vào thâm sơn, xây dựng trại lớn, chuẩn bị dựa vào núi mà thủ. Một trận đại chiến cứ như vậy liền triển khai.
Phủ Lâm Giang là phủ ở gần phủ Văn Xương. Chuyện lần này vừa văn thừa dịp cấm quỷ tào ti, Linh Trúc đạo nhân trong huyện An Xương tiến tới phủ Lâm Giang trợ giúp, Phương Minh đại hỉ, đây chính là cơ hội trời cho.
Lúc này, dưới đường Hà Đông đang báo cáo: "Khởi bẩm đại nhân, ty chức đã đem tất cả hộ tịch của thôn Thanh Ngọc liệt kê xong, viết thành sổ sách, theo như ngài nói, ghi là hương hỏa."
Phương Minh cầm lấy danh sách, kiểm tra từng cái, xem như vừa lòng. Hắn không nghĩ đem chuyện về thần lực trực tiếp viết ra, không chỉ quá mức trần trụi, còn dễ dàng làm người khác thấy được nội tình, nên thay cái tên gọi, xưng là hương hỏa.
Hà Đông này ngược lại cũng là một nhân tài, sổ sách ghi chép rõ ràng, lại hiểu biết mọi chuyện trong huyện, đối với việc truyền bá tín ngưỡng sau này trợ giúp rất lớn. Liền nói: "Tình trạng của huyện An Xương lão hẳn rất quen thuộc, vậy nói khái quát đi, đặc biệt là chuyện tế tự ở trấn Thanh Khê!"
Hà Động suy nghĩ một chút, nói: "Bẩm đại nhân, huyện An Xương có hai ngàn hộ dân, ước chừng một vạn người. Dưới có ba trấn chia làm trấn Thanh Khê, trấn An Dân, trấn Xương Nguyên, trong đó trấn Thanh Khê có hai trăm hộ gần nghìn người. Dưới lại có bôn thôn là thôn Thanh Ngọc, thôn Đại Xương, thôn Thanh Sơn và thôn Thanh Hà. Một thôn bình thường có từ năm mươi đến sáu mươi hộ tịch, khoảng ba trăm người, đây là chỉ có hộ tịch đấy. Còn có đại hộ có rất nhiều ẩn giấu hộ tịch, ẩn núp nhân khẩu, trong đó đông đảo người ở, không có cách thống kê."
"Căn cứ Linh Trúc chân nhân của cấm quỷ tào ty trong huyện nói, tế đàn bốn thôn này đều là loại nhỏ, không có tổ linh trấn thủ. Ngược lại tế đàn của trấn Thanh Khê có tổ linh chủ trì, là tổ tiên của Trương gia đại hộ trấn Thanh Khê, tên Trương Thanh Vân, từng làm công tào trong huyện, trong trấn tế tự không dứt."
Phương Minh gật đầu, bên trong ấn vàng trên đỉnh đầu hắn đã có một nửa số mệnh màu trắng, biết đây đã là cực hạn của một thôn, thần lực cũng là như thế. Nếu muốn tiếp tục tăng trưởng chỉ có mở rộng tín đồ, đáng tiếc trước kia kiêng kỵ trong huyện phản ứng, không dám làm quá mức.
Hiện giờ thừa dịp toàn phủ đều bị phủ Lâm Giang hấp dẫn lực chú ý, cấm quỷ tào ty lại rút đi, quả thật là một cơ hội tốt. Biết trời ban nếu không lấy, ngược lại sẽ bị tội, lập tức quyết ý hành động.
Ngay đêm đó, trong mộng thôn dân.
Phương Minh một thân quan phục, dáng vẻ uy nghiêm nói: "Ta là thần linh, ban ân huệ chiếu khắp mọi chúng sinh, các ngươi có thể thỉnh tượng của bản thần về nhà tế tự. Chưa đến đại tế không cần đốt nhang dâng tế phẩm, chỉ cần mỗi ngày thành tâm khấn niệm chốc lát là được. Thôn dân xung quanh cũng có thể tế tự bản thần, tự nhiên sẽ nhận được bản thần che chở!"
Từ sau đêm đó, hương hỏa càng thêm hưng thịnh.
Tôn Tinh là thôn dân của thôn Thanh Sơn, xưa nay là bằng hữu của Vương Nhị. Gần nhất tìm được con chó vàng nên vui vẻ, tinh tế đôn nát, lại đánh thêm chút rượu, suy nghĩ: "Mấy hôm nay không thấy Vương Nhị, nghe nói thôn của hắn gần đây có tế linh, rất là linh nghiệm, mấy hộ săn bắn đều dám vào núi sâu để săn bắn, giàu đến chảy mỡ. Ngược lại có thể đi tìm hắn uống rượu vui đùa một chút, thuận tiện vái lạy tế đàn, cũng có thể được chút che chở."
Liền cắt một cái chân chó mang đến nhà Vương Nhị.
Vương Nhị vừa thấy thịt chó liền đại hỉ, biết thịt chó thơm ngon, lập tức đi tìm tỏi tới, giã tỏi nát để chấm ăn, hai người uống đến quên cả trời đất.
Tôn Tinh kính Vương Nhị một chén, nói: "Vương ca, nghe nói thôn các huynh có tế linh, rất là linh nghiệm, huynh kể cho đệ nghe một chút đi!"
Vương Nhị uống đến đỏ cả cả mặt, nghe xong lời này liền đắc ý cười, nói: "Vậy ta liền nói cho ngươi biết, tế linh mà thôn chúng ta cung phụng gọi Thổ Địa thần, ban đầu chính là từ ta thành lập miếu thờ. Ngài rất là che chở chúng ta, hơn nữa còn có thần thuật. Trong thôn gà vịt có bệnh, đi cầu liền có thể trị hết, ngay cả hoa mầu trên đất cũng mọc rất tốt. Hơn nữa, còn có một chỗ tốt, Lý Đại Tráng ở đầu phía đông thôn ấy, ngươi biết không?"
"Biết."
"Bà nương nhà hắn, cưới vào cửa đã năm, sáu năm cái bụng vẫn không có động tĩnh, làm lão Lý gấp hết sức, nếu không phải thực sự không có tiền, đã sớm nạp thiếp rồi. Nhưng từ khi bái Thổ Địa thần, ngươi đoán kết quả thế nào, hai ngày trước thì có tin, làm lão Lý vui quá đỗi, ngay trong ngày tức dâng lên đại tế cho Thổ Địa Thần, đầu đều dập nát."
Tôn Tinh nghe được hai mắt tỏa sáng, đối với thôn dân truyền thống mà nói thì nối dõi tông đường chính là chuyện quan trọng nhất. Hắn không khỏi cực kỳ hâm mộ nói: "Nếu như đệ cũng có thể tế bái thì tốt rồi!"
Vương Nhị thần bí cười nói: "Nếu như ngươi thành tâm muốn bái, cũng không phải là không có biện pháp!"
Tôn Tinh trong lòng căng thẳng, hỏi: "Biện pháp gì?"
"Ngươi đi theo ta." Dẫn Tôn Tinh đi qua một bên, vừa nhìn thì thấy có một cái bàn thờ nho nhỏ, mặt trên thờ một cái tượng đất to bằng bàn tay, có hình tượng quan nhân, rất là uy nghiêm. Vương Nhị sửa sang quần áo, hai tay tạo thành chữ thập cúi đầu, trong miệng khấn thầm: "Cầu Thổ Địa thần phù hộ!"
Tôn Tinh không khỏi nói: "Đây chính là Thổ Địa thần sao? Vậy ta cũng phải quỳ lạy." Lúc này lập tức quỳ xuống, hành đại lễ.
Vương Nhị đắc ý nói: "Đây là hai ngày trước Thổ Địa thần báo mộng, nói có thể mời ngài về nhà cung phụng. Mặc kệ là tượng đất, tượng gỗ hay là bức tranh, chỉ cần mang đến để ở trước miếu Thổ Địa một lúc thì có thể mang về nhà tế tự, rất là linh nghiệm."
Tôn Tinh nghe vậy trong mắt sáng choang, đối với Vương Nhị thi lễ một cái, nói: "Vương đại ca, ta cũng muốn mời Thổ Địa thần về nhà tế tự, huynh xem có được không?"
Vương Nhị cười ha ha: "Nếu như là người khác thì ta chẳng để ý hắn, nhưng ai bảo ngươi là huynh đệ của ta đây. Ngày đó ta nâng thần miếu vào thôn nên ở trong thôn cũng có chút uy tín, đi cầu cho ngươi nhất định có thể thành công!"
Tôn Tinh đại hỉ, nói: "Tiểu đệ nhất định không dám quên đại ân của ca ca!"
Cũng một màn tương tự như thế này cùng lúc phát sinh ở vô số chỗ trong thôn Thanh Ngọc.
Cùng ngày, Tôn Tinh cũng mời được tượng Thổ Địa thần trở về thôn Thanh Sơn cung phụng, phát hiện quả nhiên linh nghiệm. Sau khi thôn dân thôn Thanh Sơn biết được tin tức, cũng dùng trăm phương ngàn kế để mời tượng thần trở về cung phụng.
Phương Minh có Thổ Địa thần chức mang vào vô số thần thông, so sánh với tổ linh thì càng có lực cạnh tranh. Huống chi mấy thôn này ngay cả tổ linh cũng không có, nên hương hỏa càng ngày càng thịnh vượng, tín đồ cũng càng ngày càng nhiều, vì vậy tiếng của Thổ Địa thần thôn Thanh Ngọc xem như hoàn toàn nổi tiếng khắp trấn Thanh Khê.
Chuyện này cũng làm thu vào của Phương Minh càng ngày càng nhiều, một ngày thuần thu vào đã có năm mươi tia thần lực. Lại nhìn trên đỉnh đầu, bên trong ấn vàng nho nhỏ đã tràn ngập bạch khí, xung quanh lại có từng tia bạch khí vọt tới, nhưng không chứa được nữa, lại tản đi mất. Không khỏi cười khổ, không nghĩ tới số mệnh của hắn đã đến mức độ mệnh lớn hơn vận, khí cụ chính cửu phẩm này đã không đủ để chứa đựng số mệnh của hắn. Bất quá trong lòng đã có kế hoạch, nên trước tiên có thể không quan tâm tới nó.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù Phương Minh vội vàng truyền bá tín ngưỡng, nhưng cũng không để thủ hạ nhàn rỗi. Làm cho Vương Lục Lang mở rộng phạm vi dò xét, đồng thời chiêu mộ âm binh, đủ mười người thành một hỏa, để Vương Lục Lang làm hỏa trưởng.
Tín đồ mở rộng gấp hai nên cần làm lại sổ sách, lúc này Hà Đông đã có chút làm không xuể liền lệnh cho Hà Đông tìm người trợ giúp, lão tìm một người tên là Trịnh Khoan, là thuộc hạ cũ của lão, nhận chức dịch đinh giúp lão xử lý công việc.
Ba mươi tháng bốn, vào ban đêm.
Trong nhà thôn trưởng thôn Thanh Sơn.
Lúc này trong phòng đốt đèn, một đám người ngồi thành vòng tròn đang nghị sự, cãi nhau ầm ĩ.
Thôn trưởng tằng hắng một tiếng, ép xuống tiếng ồn. Thấy mọi người đều nhìn mình liền nói: "Hiện giờ mọi người trong thôn đều ồn ào muốn thành lập miếu Thổ Địa, sau đó đặt lên tế đàn. Mọi người thấy thế nào?"
Một ông lão vóc người cường tráng đứng dậy nói: "Ta cho là có thể, dù sao tế đàn của chúng ta cũng không có tổ linh, sẽ không chọc giận tổ tông. Mà Thổ Địa thần kia lại rất linh nghiệm, càng có thể thủ hộ, chúng ta cũng có thể vào núi để săn bắn, có thêm thịt để ăn, khí sắc của mấy tên tiểu tử trong thôn gần đây cũng tốt hơn không ít."
Ở thế giới này, trong rừng sâu núi thẳm có rất nhiều hung quỷ. Các hộ săn bắn bình thường chỉ dám săn bắn ở xung quanh chân núi, trời tối phải trốn về thôn nên thu hoạch rất ít, dẫn đến giá thịt rất đắt.
Bởi vì trong thôn có tế linh che chở nên thợ săn mạnh một chút có thể vào núi để săn, bất quá cũng không dám ở lại qua đêm.
Phương Minh làm việc không dối trên lừa dưới, thôn dân tế tự thời gian càng dài thì nhân được che chở cũng càng đủ. Lần trước thôn Thanh Ngọc có một tên thợ săn đuổi theo con mồi bị lạc đường, mọi người đều cho rằng hắn xong đời rồi, không nghĩ tới ngày hôm sau hắn lại sống sót trở về, chuyện này gây nên náo động không nhỏ. Đương nhiên, chuyện này cũng nhờ hắn số may, không có gặp phải lệ quỷ.
Lại có một ông lão áo xám đứng lên: "Chuyện này không thể được, nếu đã có thể mời Thổ Địa thần này về trong nhà bái tế, cũng nhận được che chở, vậy thì không cần làm điều thừa, cũng xem như lưu lại một đường lui cho thôn chúng ta."
Lúc này một ông lão trên đầu mọc bứu đứng lên nói: "Thổ Địa thần có linh, cách làm hai mặt này của ngươi sẽ chọc giận Thổ Địa thần, cực kỳ không thích hợp."
Thôn trưởng ngơ ngác nhìn nóc nhà nói: "Là lão hủ vô năng, thân là thôn trưởng nhưng từ trước đên nay chỉ biết nhìn thôn dân chúng ta nơm nớp lo sợ, màn đêm vừa xuống liền trốn ở trong nhà, không dám ra ngoài. Dù như vậy, thỉnh thoảng vẫn có quỷ đột kích, mỗi tháng đều có gia đình đeo tang, quả thật là ngày đêm không ngừng lo lắng, nhưng lại không có biện pháp. Trong lòng của ta, thật sự rất khó chịu!" Vừa nói xong nước mắt liền tràn ra, chảy qua nếp nhăn trên mặt.
Mọi người đều yên lặng, cuộc sống trước đây quả thật là như vậy.
"Có thể nhìn hiện giờ xem, thôn chúng ta có được che chở, lòng người đã ổn định, trong thôn cũng có chút hỉ khí làm cho ta vui mừng không ngớt."
"Đây hết thảy là nhờ Thổ Địa thần mang đến, chúng ta không thể quên đi cội nguồn, nên ta quyết định: ngay ở trên tế đàn thành lập miếu Thổ Địa. Những việc cung phụng tế tự này cũng là chuyện trong thôn, ta là thôn chính nên ta có quyền này. Việc này cứ quyết định như vậy, sau này có xảy ra chuyện gì đều do ta tới gánh!" Lời nói của thôn trưởng giống như trảm đinh chém sắt, nói năng vô cùng khí phách.
Phương Minh liền đứng ở một bên, vốn định biểu hiện ra chút thần quái để thúc đẩy việc này, nhưng xem tới đây liên biết đã không cần làm như vậy, trong lòng thì có cảm giác khó nói thành lời.
Việc tế tự Thổ Địa thần ở thôn Thanh Sơn cứ như vậy đã được giải quyết.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hai mươi tháng tư, hôm nay trời mưa.
Phủ Lâm Giang cấp báo, cảnh nội có ác quỷ quấy phá, không chỉ tụ tập hung quỷ, lại còn thu phục sơn tặc, người quỷ đều có, ràng buộc rất nghiêm. Bọn chúng tụ tập trong núi, lập trại phòng thủ, đã từng công phá huyện thành, quỷ lấy huyện dân, phỉ lấy tài bảo. Huyện thành hoàn toàn hủy diệt, huyện lệnh và các tào ty hoàn toàn chết sạch, trong lúc nhất thời dân chúng kinh hãi, cả phủ lâm vào hoảng sợ.
Quỷ vật một khi lên cấp lệ quỷ, có âm lực, thì ban đêm có thể hiện hình, chỉ là thân hình trong suốt, không thể chạm vào đồ vật dương thế, ban ngày cũng chỉ nhìn thấy một đoàn hắc khí. Trở lên một cấp, lên cấp ác quỷ thì có thể hiện hình vào ban ngày, can thiệp dương thế, cực kỳ hung hãn.
Ác quỷ có thần trí, tự nhiên có thể giao lưu với con người, thậm chí thu con người làm thủ hạ. Con ác quỷ kia khi còn sống vốn là đại đầu lĩnh của tất cả sơn phỉ, rất có uy vọng. Lần này trở thành ác quỷ mới có thể thu phục toàn trại.
Đại đầu lĩnh cũng khá là thiện chiến, trước tiên chỉ ra điểm yếu của địch nhân, dụ dỗ huyện binh ra huyện vậy quét, lại nhân cơ hội mai phục, huyện úy chết trận, huyện binh cũng chết sạch. Phá được quân khí trong huyện, lại liên hệ lưu phỉ trong cảnh nội cùng nhau công thành. Người quỷ cùng lên, tấn công ba ngày thì phá được huyện thành, đồ thành, hút sạch nhân khí trong thành, nếu không kiềm chế, cũng nhanh thành quỷ vương rồi.
Châu lý kinh hãi, phái đại tướng Ngô Khởi lĩnh binh tiến vào phủ Lâm Giang chủ trì vây quét. Ngô Khởi nhìn thấy chúng quỷ thế lớn, báo cáo lên châu lý, từ các phủ điều tới cấm quỷ tào ty trợ giúp, lại hướng về Đạo môn cầu viện.
Ác quỷ kia cũng biết lợi hại, chỉnh hợp lưu phỉ, tụ tập hung quỷ, lùi vào thâm sơn, xây dựng trại lớn, chuẩn bị dựa vào núi mà thủ. Một trận đại chiến cứ như vậy liền triển khai.
Phủ Lâm Giang là phủ ở gần phủ Văn Xương. Chuyện lần này vừa văn thừa dịp cấm quỷ tào ti, Linh Trúc đạo nhân trong huyện An Xương tiến tới phủ Lâm Giang trợ giúp, Phương Minh đại hỉ, đây chính là cơ hội trời cho.
Lúc này, dưới đường Hà Đông đang báo cáo: "Khởi bẩm đại nhân, ty chức đã đem tất cả hộ tịch của thôn Thanh Ngọc liệt kê xong, viết thành sổ sách, theo như ngài nói, ghi là hương hỏa."
Phương Minh cầm lấy danh sách, kiểm tra từng cái, xem như vừa lòng. Hắn không nghĩ đem chuyện về thần lực trực tiếp viết ra, không chỉ quá mức trần trụi, còn dễ dàng làm người khác thấy được nội tình, nên thay cái tên gọi, xưng là hương hỏa.
Hà Đông này ngược lại cũng là một nhân tài, sổ sách ghi chép rõ ràng, lại hiểu biết mọi chuyện trong huyện, đối với việc truyền bá tín ngưỡng sau này trợ giúp rất lớn. Liền nói: "Tình trạng của huyện An Xương lão hẳn rất quen thuộc, vậy nói khái quát đi, đặc biệt là chuyện tế tự ở trấn Thanh Khê!"
Hà Động suy nghĩ một chút, nói: "Bẩm đại nhân, huyện An Xương có hai ngàn hộ dân, ước chừng một vạn người. Dưới có ba trấn chia làm trấn Thanh Khê, trấn An Dân, trấn Xương Nguyên, trong đó trấn Thanh Khê có hai trăm hộ gần nghìn người. Dưới lại có bôn thôn là thôn Thanh Ngọc, thôn Đại Xương, thôn Thanh Sơn và thôn Thanh Hà. Một thôn bình thường có từ năm mươi đến sáu mươi hộ tịch, khoảng ba trăm người, đây là chỉ có hộ tịch đấy. Còn có đại hộ có rất nhiều ẩn giấu hộ tịch, ẩn núp nhân khẩu, trong đó đông đảo người ở, không có cách thống kê."
"Căn cứ Linh Trúc chân nhân của cấm quỷ tào ty trong huyện nói, tế đàn bốn thôn này đều là loại nhỏ, không có tổ linh trấn thủ. Ngược lại tế đàn của trấn Thanh Khê có tổ linh chủ trì, là tổ tiên của Trương gia đại hộ trấn Thanh Khê, tên Trương Thanh Vân, từng làm công tào trong huyện, trong trấn tế tự không dứt."
Phương Minh gật đầu, bên trong ấn vàng trên đỉnh đầu hắn đã có một nửa số mệnh màu trắng, biết đây đã là cực hạn của một thôn, thần lực cũng là như thế. Nếu muốn tiếp tục tăng trưởng chỉ có mở rộng tín đồ, đáng tiếc trước kia kiêng kỵ trong huyện phản ứng, không dám làm quá mức.
Hiện giờ thừa dịp toàn phủ đều bị phủ Lâm Giang hấp dẫn lực chú ý, cấm quỷ tào ty lại rút đi, quả thật là một cơ hội tốt. Biết trời ban nếu không lấy, ngược lại sẽ bị tội, lập tức quyết ý hành động.
Ngay đêm đó, trong mộng thôn dân.
Phương Minh một thân quan phục, dáng vẻ uy nghiêm nói: "Ta là thần linh, ban ân huệ chiếu khắp mọi chúng sinh, các ngươi có thể thỉnh tượng của bản thần về nhà tế tự. Chưa đến đại tế không cần đốt nhang dâng tế phẩm, chỉ cần mỗi ngày thành tâm khấn niệm chốc lát là được. Thôn dân xung quanh cũng có thể tế tự bản thần, tự nhiên sẽ nhận được bản thần che chở!"
Từ sau đêm đó, hương hỏa càng thêm hưng thịnh.
Tôn Tinh là thôn dân của thôn Thanh Sơn, xưa nay là bằng hữu của Vương Nhị. Gần nhất tìm được con chó vàng nên vui vẻ, tinh tế đôn nát, lại đánh thêm chút rượu, suy nghĩ: "Mấy hôm nay không thấy Vương Nhị, nghe nói thôn của hắn gần đây có tế linh, rất là linh nghiệm, mấy hộ săn bắn đều dám vào núi sâu để săn bắn, giàu đến chảy mỡ. Ngược lại có thể đi tìm hắn uống rượu vui đùa một chút, thuận tiện vái lạy tế đàn, cũng có thể được chút che chở."
Liền cắt một cái chân chó mang đến nhà Vương Nhị.
Vương Nhị vừa thấy thịt chó liền đại hỉ, biết thịt chó thơm ngon, lập tức đi tìm tỏi tới, giã tỏi nát để chấm ăn, hai người uống đến quên cả trời đất.
Tôn Tinh kính Vương Nhị một chén, nói: "Vương ca, nghe nói thôn các huynh có tế linh, rất là linh nghiệm, huynh kể cho đệ nghe một chút đi!"
Vương Nhị uống đến đỏ cả cả mặt, nghe xong lời này liền đắc ý cười, nói: "Vậy ta liền nói cho ngươi biết, tế linh mà thôn chúng ta cung phụng gọi Thổ Địa thần, ban đầu chính là từ ta thành lập miếu thờ. Ngài rất là che chở chúng ta, hơn nữa còn có thần thuật. Trong thôn gà vịt có bệnh, đi cầu liền có thể trị hết, ngay cả hoa mầu trên đất cũng mọc rất tốt. Hơn nữa, còn có một chỗ tốt, Lý Đại Tráng ở đầu phía đông thôn ấy, ngươi biết không?"
"Biết."
"Bà nương nhà hắn, cưới vào cửa đã năm, sáu năm cái bụng vẫn không có động tĩnh, làm lão Lý gấp hết sức, nếu không phải thực sự không có tiền, đã sớm nạp thiếp rồi. Nhưng từ khi bái Thổ Địa thần, ngươi đoán kết quả thế nào, hai ngày trước thì có tin, làm lão Lý vui quá đỗi, ngay trong ngày tức dâng lên đại tế cho Thổ Địa Thần, đầu đều dập nát."
Tôn Tinh nghe được hai mắt tỏa sáng, đối với thôn dân truyền thống mà nói thì nối dõi tông đường chính là chuyện quan trọng nhất. Hắn không khỏi cực kỳ hâm mộ nói: "Nếu như đệ cũng có thể tế bái thì tốt rồi!"
Vương Nhị thần bí cười nói: "Nếu như ngươi thành tâm muốn bái, cũng không phải là không có biện pháp!"
Tôn Tinh trong lòng căng thẳng, hỏi: "Biện pháp gì?"
"Ngươi đi theo ta." Dẫn Tôn Tinh đi qua một bên, vừa nhìn thì thấy có một cái bàn thờ nho nhỏ, mặt trên thờ một cái tượng đất to bằng bàn tay, có hình tượng quan nhân, rất là uy nghiêm. Vương Nhị sửa sang quần áo, hai tay tạo thành chữ thập cúi đầu, trong miệng khấn thầm: "Cầu Thổ Địa thần phù hộ!"
Tôn Tinh không khỏi nói: "Đây chính là Thổ Địa thần sao? Vậy ta cũng phải quỳ lạy." Lúc này lập tức quỳ xuống, hành đại lễ.
Vương Nhị đắc ý nói: "Đây là hai ngày trước Thổ Địa thần báo mộng, nói có thể mời ngài về nhà cung phụng. Mặc kệ là tượng đất, tượng gỗ hay là bức tranh, chỉ cần mang đến để ở trước miếu Thổ Địa một lúc thì có thể mang về nhà tế tự, rất là linh nghiệm."
Tôn Tinh nghe vậy trong mắt sáng choang, đối với Vương Nhị thi lễ một cái, nói: "Vương đại ca, ta cũng muốn mời Thổ Địa thần về nhà tế tự, huynh xem có được không?"
Vương Nhị cười ha ha: "Nếu như là người khác thì ta chẳng để ý hắn, nhưng ai bảo ngươi là huynh đệ của ta đây. Ngày đó ta nâng thần miếu vào thôn nên ở trong thôn cũng có chút uy tín, đi cầu cho ngươi nhất định có thể thành công!"
Tôn Tinh đại hỉ, nói: "Tiểu đệ nhất định không dám quên đại ân của ca ca!"
Cũng một màn tương tự như thế này cùng lúc phát sinh ở vô số chỗ trong thôn Thanh Ngọc.
Cùng ngày, Tôn Tinh cũng mời được tượng Thổ Địa thần trở về thôn Thanh Sơn cung phụng, phát hiện quả nhiên linh nghiệm. Sau khi thôn dân thôn Thanh Sơn biết được tin tức, cũng dùng trăm phương ngàn kế để mời tượng thần trở về cung phụng.
Phương Minh có Thổ Địa thần chức mang vào vô số thần thông, so sánh với tổ linh thì càng có lực cạnh tranh. Huống chi mấy thôn này ngay cả tổ linh cũng không có, nên hương hỏa càng ngày càng thịnh vượng, tín đồ cũng càng ngày càng nhiều, vì vậy tiếng của Thổ Địa thần thôn Thanh Ngọc xem như hoàn toàn nổi tiếng khắp trấn Thanh Khê.
Chuyện này cũng làm thu vào của Phương Minh càng ngày càng nhiều, một ngày thuần thu vào đã có năm mươi tia thần lực. Lại nhìn trên đỉnh đầu, bên trong ấn vàng nho nhỏ đã tràn ngập bạch khí, xung quanh lại có từng tia bạch khí vọt tới, nhưng không chứa được nữa, lại tản đi mất. Không khỏi cười khổ, không nghĩ tới số mệnh của hắn đã đến mức độ mệnh lớn hơn vận, khí cụ chính cửu phẩm này đã không đủ để chứa đựng số mệnh của hắn. Bất quá trong lòng đã có kế hoạch, nên trước tiên có thể không quan tâm tới nó.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù Phương Minh vội vàng truyền bá tín ngưỡng, nhưng cũng không để thủ hạ nhàn rỗi. Làm cho Vương Lục Lang mở rộng phạm vi dò xét, đồng thời chiêu mộ âm binh, đủ mười người thành một hỏa, để Vương Lục Lang làm hỏa trưởng.
Tín đồ mở rộng gấp hai nên cần làm lại sổ sách, lúc này Hà Đông đã có chút làm không xuể liền lệnh cho Hà Đông tìm người trợ giúp, lão tìm một người tên là Trịnh Khoan, là thuộc hạ cũ của lão, nhận chức dịch đinh giúp lão xử lý công việc.
Ba mươi tháng bốn, vào ban đêm.
Trong nhà thôn trưởng thôn Thanh Sơn.
Lúc này trong phòng đốt đèn, một đám người ngồi thành vòng tròn đang nghị sự, cãi nhau ầm ĩ.
Thôn trưởng tằng hắng một tiếng, ép xuống tiếng ồn. Thấy mọi người đều nhìn mình liền nói: "Hiện giờ mọi người trong thôn đều ồn ào muốn thành lập miếu Thổ Địa, sau đó đặt lên tế đàn. Mọi người thấy thế nào?"
Một ông lão vóc người cường tráng đứng dậy nói: "Ta cho là có thể, dù sao tế đàn của chúng ta cũng không có tổ linh, sẽ không chọc giận tổ tông. Mà Thổ Địa thần kia lại rất linh nghiệm, càng có thể thủ hộ, chúng ta cũng có thể vào núi để săn bắn, có thêm thịt để ăn, khí sắc của mấy tên tiểu tử trong thôn gần đây cũng tốt hơn không ít."
Ở thế giới này, trong rừng sâu núi thẳm có rất nhiều hung quỷ. Các hộ săn bắn bình thường chỉ dám săn bắn ở xung quanh chân núi, trời tối phải trốn về thôn nên thu hoạch rất ít, dẫn đến giá thịt rất đắt.
Bởi vì trong thôn có tế linh che chở nên thợ săn mạnh một chút có thể vào núi để săn, bất quá cũng không dám ở lại qua đêm.
Phương Minh làm việc không dối trên lừa dưới, thôn dân tế tự thời gian càng dài thì nhân được che chở cũng càng đủ. Lần trước thôn Thanh Ngọc có một tên thợ săn đuổi theo con mồi bị lạc đường, mọi người đều cho rằng hắn xong đời rồi, không nghĩ tới ngày hôm sau hắn lại sống sót trở về, chuyện này gây nên náo động không nhỏ. Đương nhiên, chuyện này cũng nhờ hắn số may, không có gặp phải lệ quỷ.
Lại có một ông lão áo xám đứng lên: "Chuyện này không thể được, nếu đã có thể mời Thổ Địa thần này về trong nhà bái tế, cũng nhận được che chở, vậy thì không cần làm điều thừa, cũng xem như lưu lại một đường lui cho thôn chúng ta."
Lúc này một ông lão trên đầu mọc bứu đứng lên nói: "Thổ Địa thần có linh, cách làm hai mặt này của ngươi sẽ chọc giận Thổ Địa thần, cực kỳ không thích hợp."
Thôn trưởng ngơ ngác nhìn nóc nhà nói: "Là lão hủ vô năng, thân là thôn trưởng nhưng từ trước đên nay chỉ biết nhìn thôn dân chúng ta nơm nớp lo sợ, màn đêm vừa xuống liền trốn ở trong nhà, không dám ra ngoài. Dù như vậy, thỉnh thoảng vẫn có quỷ đột kích, mỗi tháng đều có gia đình đeo tang, quả thật là ngày đêm không ngừng lo lắng, nhưng lại không có biện pháp. Trong lòng của ta, thật sự rất khó chịu!" Vừa nói xong nước mắt liền tràn ra, chảy qua nếp nhăn trên mặt.
Mọi người đều yên lặng, cuộc sống trước đây quả thật là như vậy.
"Có thể nhìn hiện giờ xem, thôn chúng ta có được che chở, lòng người đã ổn định, trong thôn cũng có chút hỉ khí làm cho ta vui mừng không ngớt."
"Đây hết thảy là nhờ Thổ Địa thần mang đến, chúng ta không thể quên đi cội nguồn, nên ta quyết định: ngay ở trên tế đàn thành lập miếu Thổ Địa. Những việc cung phụng tế tự này cũng là chuyện trong thôn, ta là thôn chính nên ta có quyền này. Việc này cứ quyết định như vậy, sau này có xảy ra chuyện gì đều do ta tới gánh!" Lời nói của thôn trưởng giống như trảm đinh chém sắt, nói năng vô cùng khí phách.
Phương Minh liền đứng ở một bên, vốn định biểu hiện ra chút thần quái để thúc đẩy việc này, nhưng xem tới đây liên biết đã không cần làm như vậy, trong lòng thì có cảm giác khó nói thành lời.
Việc tế tự Thổ Địa thần ở thôn Thanh Sơn cứ như vậy đã được giải quyết.