Hoàng Tuấn chở Jony về đến khác sạn, anh nhìn Jony lấy hành lý mà mở cửa xe buông lời trêu ghẹo:
- Này! Hay là tối nay mình ở lại đây ngủ với cậu nha, xa cậu lâu như vậy rồi, người ta thấy nhớ quá à.
- Cậu biến đi, lo mà về cung phụng mấy cô bồ của cậu, đừng có vơ rắc rối ình – Jony đóng sầm cửa xe lại đáp.
Anh xách hành lý quay người đi thẳng vào khách sạn, Hoàng Tuấn đã đặt phòng giúp anh rồi.
- Thiên Phong.
Jony chợt dừng chân quay đầu nhìn lại Hoàng Tuấn, Hoàng Tuấn khẽ cười nói:
- Mình thích cái tên này hơn, mình đã dùng nó đăng ký đặt phòng. Dù sao cậu cũng là người Việt Nam, dùng tên Việt Nam sẽ hay hơn. Còn nữa, đừng có mãi nói tiếng anh như thế, thử nói tiếng việt đi.
Nói xong, Hoàng Tuấn nháy mắt một cái rồi phóng xe đi thật nhanh, chẳng kịp để Jony nói gì, Jony khẽ cười lắc đầu xách valy đi vào bên trong khách sạn. Nói tiếng việt, thật sự cũng không phải là không được, chỉ có điều, có một số thói quen vẫn chưa sữa đổi ngay được.
Người khuân vác đã nhanh chóng chạy đến đón valy cho anh khi anh làm thù tục xong và hướng dẫn anh về đúng phòng của mình.
Jony vừa mới tắm rửa xong thì đã nhận được điện thoại của Việt Tình.
- Anh. Đã ăn cơm chưa – Giọng Việt Tình nhỏ nhẹ hỏi bên kia điện thoại.
- Anh ăn rồi – Jony vừa lau đầu vừa đáp, cả người mệt mỏi vô cùng, dường như chẳng hào hứng tiếp cuộc điện thoại này chút nào cả.
- Khi nào thì anh bắt đầu đến làm việc để em giúp anh thu xếp – Việt Tình vẫn nhã nhẵn hỏi qua điện thoại.
- Chưa biết. Anh cần nắm rõ tình hình công ty mấy năm gần đây, bảo bộ phận khảo sát thị trường đưa bảng báo cáo cho anh liền – Jony ra lệnh.
- Ok, ngày mai sẽ có cho anh xem, giờ thì anh ngủ ngon nhé, em không làm phiền anh nữa, anh nghỉ ngơi đi – Việt Tình dường như có điều muốn nói nhưng lại không dám nên chỉ đành chúc.
- Có phải em muốn biết kế hoạch phát triển cái đề án hôm nọ hay không? - Jony cũng không rào trước đón sau mà hỏi thẳng việt Tình.
- Cái đó…em….
- Không sao. Dù sao với cương vị trợ lí mới kiêm bạn gái của anh, em cũng có thể được biết kế hoạch lần này – Jony đáp thẳng.
- Jony – Việt Tình kêu lên với lòng vui sướng. Anh rất ít công nhận thẳng thắn cô là bạn gái anh lắm, không ngờ lần này anh lại chủ động nhắc đến như thế.
- Kế hoạch đã được duyệt rồi, sau này anh sẽ đi đến nơi đó khảo sát một thời gian, em giúp anh coi xếp công việc ở đây, có gì báo anh nghe ngay – Jony nói với Việt Tình.
- Được – Được tin tưởng cũng là một điều vinh hạnh với những người như Việt Tình.
- Vậy thì không còn gì nữa, em xin cúp máy nhé – Việt Tình vui vẻ nói. Cô chỉ nghe Hoàng Tuấn và Jony bàn bạc với nhau về kế hoạch này mà thôi, chưa hề nghe anh nói rõ, cô chỉ là một trợ lí nhỏ nhoi càng không có cơ hội biết được. Dù là lấy thân phận bạn gái của anh, cô cũng không tiện lên tiếng hỏi. Cô nghe nói dự án lần này rất lớn, nếu không thì Jony cũng không về nước phát triển làm gì. Người nào tham gia vào kế hoạch lần này, khi kế hoạch hoàn thành sẽ có cơ hội thăng tiến rất lớn. Việt Tình đương nhiên là muốn con đường của mình ngày càng vượt lên cao hơn.
Jony không đáp, anh trầm ngâm một lát trước khi Việt Tình lên tiếng, anh gọi:
- Việt Tình.
Sau đó anh im lặng khiến Việt Tình cảm tháy bối rối, cô hỏi nhanh qua điện thoại:
- Sao thế anh.
- Không có gì. Anh chỉ muốn hỏi em là, em có em gái hay chị gái gì hay không? – Jony cũng không biết vì sao mình lại muốn hỏi để biết thông tin về cô gái đó, khi hỏi xong, anh hối hận vô cùng, có lẽ anh bị Hoàng Tuấn trêu chọc riết thành ra rối trí luôn rồi.
Không nghe tiếng Việt Tình đáp, Jony khẽ cười lạnh bảo:
- Không có gì đâu, hôm nay Hoàng Tuấn gặp một cô gái khá giống em mà thôi. Anh cũng chỉ tiện miệng hỏi thế.
Lòng Việt Tình thắt lại, cô gái mà Hoàng Tuấn gặp, chắc chắn là Việt Phương. Cô phải làm thế nào đây, phủ nhận hay thừa nhận. Phủ nhận hay thừa nhận đều không phải cách tốt nhất.
- Có. Em ấy sống ở dưới quê với ông bà – Nghĩ hồi lâu cô mới đáp, rồi dùng giọng nửa đùa, nửa thật – Nhưng em xinh đẹp hơn em ấy, có đúng không?
- Tất nhiên - Jony bật cười, ở bên Việt Tình, anh luôn thấy cô tự tin về bản thân mình vô cùng.
Cúp điện thoại xong, Jony nằm dài trên giường, lời trêu của Hoàng Tuấn về số phận và định mệnh, tuy anh không tin, nhưng biết đâu ông trời kì quặc nên ghép đôi thì sao. Anh khẽ cười thầm mắng mình mệt mỏi đến mức khiến đầu óc tin theo lời nói đùa của Hoàng Tuấn.
Việt Phương vươn vai đón ánh mắt trời mọc, không khí buổi sáng ở miền quê vẫn là thứ cô thích nhất, trong sạch tinh khiết, và bình an. Khoảnh khắc này, mỗi ngày Việt Phương đều nhìn ngắm ánh bình minh từ từ ló dạng, vậy mà cô không hề cảm thấy nhàm chán. Quê hương mình là nơi đẹp nhất trong lòng của mọi người, không ai đi xa mà không một lần nhớ quê hương của mình. Có thể bạn cảm thấy mỗi ngày đều làm và đều ngắm một khung cảnh hay công việc, cảm thấy nó nhạt nhẽo, nhưng nếu bạn rời đi, chắc chắn sẽ có lúc quay đầu luyến tiếc.
Hôm nay Việt Phương không có tiết dạy, vì vậy cô đi dạo dọc con đường làng thôn mình.
Thật ra thôn cô bây giờ đã khác xưa rất nhiều, nhà nhà mọc lên như nấm. Không còn những ngôi nhà vách đất, vách lá lợp ngói lợp lá năm nào, chỉ còn những ngôi nhà tường lộp tôn sáng chói. Thật ra đô thị hóa nông thôn cũng là điều tốt, người dân sẽ có cuộc sống tốt hơn. Nhưng Việt Phương lại thấy luyến tiếc những ngày tháng tươi cười hạnh phúc lúc ngay thơ.
Cô chậm rãi bước đi, nghĩ đến hôm qua, thím Sương thấy Thảo về nhà vừa mừng vừa giận, mắng Thảo một trận tơi bời. Khiến con Thảo cứ giữ chặt tay cô không cho về, cô phải năn nỉ thím Sương giúp Thảo. Hôm nay cô định hẹn cả đám bạn cùng đến gặp mặt tâm sự.
Gió sáng se se lạnh quét qua mặt Việt Phương, lòng cô chợt buồn bã. Bao nhiêu năm rồi nhỉ, Việt Phương cũng không còn ngốc nghếch ngồi đếm từng ngày Thiên Phong rời đi nữa.
Thời gian cứ thế trôi qua, lời hứa năm nào cũng như cơn gió bay đi chu du khắp mọi nơi, chẳng biết khi nào gió trở về, chẳng biết gió đã thả rơi lời hứa đó ở nơi nào, vì sao mãi vẫn không thấy quay về.
Việt Phương khẽ cười buồn, ký ức tuổi thơ dù đẹp, nhưng cũng chỉ là kỷ niệm mà thôi, con người luôn hướng đến hiện tại và tương lai, ít ai nhìn về quá khứ, càng không nên sống trong quá khứ. Việt Phương bóc một nấm đất vò chặt, lớp đất khô cằn bị vỡ ra thành những hạt cát nhỏ. Việt Phương giơ tay về phía trước, cô khẽ nghiêng bàn tay mình, cho những hạt cát đó theo gió bay đi.
Cô quyết định để cho ký ức như những hạt cát bay theo gió.
- Việt Phương – Tiếng gọi từ phái sau khiến Việt Phương giật mình, khoảnh khắc buồn bã trong đôi mắt cô ta biến, Việt Phương quay đầu lại nhìn mĩm cười với cô bạn từ nhỏ của mình,
- Hôm nay không đi bán à?
- Mình để con bé giúp việc trông nom rồi – Thắm cười đáp.
Thắm sau khi rớt đại học, cô ở lại nhà phụ giúp ba mẹ việc buôn bán gạo, Thắm vốn tính cẩn thận, lại học cách buôn bán từ nhỏ, cho nên cô làm rất tốt, công việc làm ăn ngày càng thuận lợi, không chỉ bán trong làng mà còn đề mối cho các huyện tỉnh, thành phố. Xây được một căn nhà to cho ba mẹ cô, hai người rất tự hào về Thắm, thường đi khoe với bà con là:” Một mình con Thắm nhà tôi mà hơn gấp ba thằng con trai”. Ai cũng công nhận là Thắm rất giọi nên không phản bác gì về lời của ba mẹ Thắm.
Đặt biệt Thắm càng lớn, càng duyên dáng, mặn mòi, tóc dài đen mượt xõa qua thắt lưng, mặc áo bà ba, chính hiệu con gái thôn quê chưa bao giờ thay đổi. Con trai ai cũng muốn cưới được Thắm về làm vợ.
- Mình nhận được tin nhắn của Phương rồi, nên giờ muốn đi chợ, tối nay mình sẽ đãi mọi người một bữa ra trò ở căn nhà chòi nhé – Thắm cười bảo với Việt Phương.
Việt Phương cười nhìn Thắm, bao nhiêu năm nay, Thắm vẫn như vậy, luôn chu đáo với cả đám bọn họ.
- Cám ơn Thắm.
- Bạn bè với nhau bao nhiêu năm trời rồi, còn khách sáo cái gì. Thôi mình đi đây, không đi chợ sớm sẽ không mua được đồ ăn ngon đâu – Thắm lườm Việt Phương một cái khẽ trách.
- Vậy mua nhiều một chút. Lâu rồi không được ăn mấy món ăn bà nấu, tui bỗng thấy thèm quá đi mất – Việt Phương chun mũi cười tỏ ý thèm ăn.
- Con quỷ háu ăn, tui đi đây – Thắm nguýt Việt Phương một cái rồi toan đi, nhưng chợt nhớ một việc liền quay đầu nhìn Việt Phương hỏi – Này! Căn nhà đó….- Thắm ngập ngừng một chút rồi mới nói tiếp – Dường như có người mua rồi thì phải. Hôm kia, thằng Nhân, em mình nó bảo có người mở cửa đi vào dọn dẹp đó.
Việt Phương giật mình kinh ngạc, cô hiển nhiên biết Thắm đang nói đến căn nhà nào. Đó là căn nhà của Thiên Phong khi trước.
Khi Thiên Phong ra đi, đồng thời căn nhà cũng treo biển bán nhà. Nhiều năm như vậy, Việt Phương cũng không hiểu vì sao không có ai mua cả. Căn nhà cũng dần mất đi sự sống của nó.
Việt Phương không đành lòng nhìn nó như thế, nên cô mượn chìa khóa dự phòng của chị Nga, giờ phải nên gọi là thím Nga, mỗi tháng đều đến quét dọn căn nhà thật sạch một lần. Cô cũng bỏ thời gian chăm sóc khu vườn lại, không muốn bỏ nó hoang phế như thế.
Mới mấy ngày trước cô còn đến dọn dẹp và tưới nước ấy cây rau, cô có thấy ai dọn đến đâu cơ chứ. Việt Phương quyết định về nhà lấy chỉa khóa đến đó xem thế nào.
Cánh cửa vẫn y như lúc cô đã khóa, không hề thay đổi ổ khóa, chỉ có điều là biển bán nhà cũ mèm kia đã được gỡ bỏ đi đâu mất rồi. Việt Phương vội vàng dùng chìa khóa mở cửa nhà để đi vào trong, cô quên bén mất việc mình có thể là người xâm nhập bất hợp pháp.
Vẫn chẳng có gì thay đổi. Một chút cũng không có. Việt Phương cau mày suy nghĩ, cô thật sự không biết là có người dọn đến hay chưa nữa. Cô hy vọng là không có, mặc dù biết đây không phải là mình, nhưng mấy năm nay, cô vẫn luôn chăm sóc nó, thậ, chí còn bỏ tiền sơn phếch lại căn nhà, khiến nó trông vẫn như mới.
Đây là một cách cô lưu giữ lại ký ức của bản thân mình.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn hy vọng một ngày nào đó Thiên Phong sẽ trở về. Hoặc là người nhà của anh sẽ về đây chơi, để cô có dịp hỏi thăm địa chỉ của anh. Lúc lên đại học, cô từng nuôi hy vọng mà cầm tờ giấy mà Thiên Phong cho địa chỉ đến tìm, nhưng chỉ gặp những con người xa lạ mà thôi, căn nhà đã bán, nhà anh đã dọn đi nơi khác.
Căn nhà chòi vào buổi chiều tối bỗng vang vọng tiếng nói cười của đám bạn bè thân thuộc hôm nay tụ tập với nhau.
- Haha, từ bí thư xã lên chức chủ tịch mấy hồi – Thằng Nam vỗ vai thằng Hiển cười chúc tụng.
- Phải đó. Chờ thêm vài năm nữa, chắc chắn là ông sẽ có thành tựu lớn – Thằng Hải cũng nâng ly chúc mừng.
Cuộc sống chẳng ai biết được mai này ra sau. Cả đám chẳng ai ngờ thẳng Hiển, cái thằng ngày xưa vẫn hay nói ngọng, giờ đây luôn là người đứng trước mặt người dân phát biểu một cách hùng hồn các chính sách của Đảng và nhà nước. Cũng vừa lúc, Hiển được lên làm bí thư xã, khiến cả đám thấy phấn khởi vô cùng. Thật ra ai cũng hiểu, thằng hiển được như ngày hôm nay cũng nhờ ba má nó bán ruộng đất có tiền rồi bỏ tiền nhờ cậy người ta. Nhưng là bạn bè với nhau, chẳng ai suy nghĩ khác ngoài việc vui mừng cho bạn.
Cả đám bạn hồi nhỏ, mỗi đứa đều đi theo con đường riêng của bản thân mình. Nam học tinh học, mở cửa hàng cung cấp thiết bị máy tính. Thời đại hiện đại, máy tính trở nên thông dụng ở nông thôn, cho nên cửa hàng của thằng Nam cũng được xem là làm ăn tốt.
Hải được chú nó đưa vào quản lí một xí nghiệp may mặc, trong đám, chỉ có Hải là cưới vợ sớm nhất. Nhưng nói chung, cả đám, ai cũng xem như là thành đạt.
- Hây da, lâu rồi mà tay nghề của bà vẫn chẳng giảm chút nào hết Thắm à – Hiển gấp một món bỏ vào miệng ăn, sau đ1o nức nở khen.
Được khen, Thắm đỏ cả mặt ngượng ngùng nhìn Hiển. Thật ra từ lâu Thắm đã có ý với Hiển.
- Tụi mình hôm nay tập trung đông đủ rồi, chỉ thiếu mỗi thằng Bảo – Thảo chợt lên tiếng.
- Hôm bữa nó có gọi điện thoại ình. Nó bảo là sắp trở về, nhưng chẳng biết là khi nào hết – Nam lên tiếng tra lời.
- Cũng mấy năm rồi nhỉ. Lần trước Bảo trở về, sau đó ra đi tận 2 năm trời, chỉ thình thoảng gửi mail về bào mà thôi – Thắm gật đầu bảo.
- Ở nước ngoài mà, người nước ngòai bận rộn lắm, chẳng như người Việt Nam mình, vừa làm vừa chơi đâu – Thằng Hiển tỏ vẻ hiểu biết đáp.
Việt Phương nãy giờ chỉ ngồi im nghe mọi người nói, thỉnh thoảng chỉ góp vui vài câu, nghe nhắc đến Bảo, cô cũng thấy nhớ.
Thiên Phong đi chưa bao lâu, bà nội Bảo cũng qua đời, bà con chòm xóm mỗi người đóng góp một ít để thằng Bảo có tiền lo cho đám ma bà nội nó. Nhưng tiền chẳng có nhiều nhặn gì, cũng may mẹ thằng Bảo gnhe tin liền lập tức trở về. Nhưng sau khi đám ma xong, bà liền dẫn thằng Bảo đi. Việt Phương nghe nói, Bảo cũng quyết liệt phản đối dữ lắm, nhưng mẹ nó đã bảo chỉ cần nó ngoan ngoãn đi theo, mẹ nó sẽ xây cho bà nội nó một ngôi mộ thật khang trang.
Cả đời bà nội thằng Bảo vất vả vì miếng cơm manh áo, thằng Bảo có hiếu với bà, nó muốn đến khi chết, bà nội nó cũng có được cái nhà tốt để che mưa che nắng. Cuối cùng nó cắn răng gật đầu đi theo mẹ nó, sau khi xây mộ xong.
Nếu thằng Bảo không gửi thư trở về, chẳng ai biết, mẹ Bảo đã dắt nó đi ra nước ngoài định cư.
- Ai nói ở nước ngoài phải làm vất vả, không được vừa làm vừa chơi chứ. Mình ở nước ngoài vẫn là chơi nhiều hơn làm – Giọng nói có chút giễu cợt, vang lớn bên ngoài căn nhà chòi, khiến cả đám đều đồng loạt quay mặt ra.
Người xuất hiện trước mặt họ cao lớn, nước da màu đồng, ăn mặc có chút bụi bặm, quần jean rách nơi đầu gối, áo da sau vai, chạy một chiếc mô tô lớn. Nhiều vào chẳng khác thằng du côn là mấy.
Cả đám đều reo lên gọi:
- Trời ơi Bảo! Mới hai năm mà xém chút nữa tụi nhìn không ra ông luôn – Hiển vui mừng chạy đến ôm lấy đứa bạn thân ngày nào của mình.
- Xém gì, nếu ổng mà không gửi hình về, cứ thế mất biệt rồi đứng trước mặt tụi mình, tui mà nhận ra được ổng, tui đi đầu xuống đất để mấy ông làm ghế ngồi – Nam cũng chạy đến đập tay chào với Bảo.
Nhìn vẻ cao lớn đô con của Bảo, Hải không khỏi cười bảo:
- Cái không thay đổi nhất là chiều cao của ông, lúc nào cũng vượt trội hơn so với tụi này.
- Ừ, mình cao 1m 86 lận – Bảo gật đầu xác nhận.
- Trời, đúng là…nhìn ông, tụi Tây đứa nào dám khinh người Việt Nam mình – Hiển cười nắc nẻ đáp.
Thảo nhìn sững Bảo, thật không ngờ, Bảo mồ côi ngày nào giờ lại phong độ đến như thế.
Bảo đưa mắt nhìn ba cô bạn gái còn lại của mình, khẽ cười bảo:
- Lâu quá không gặp. Mọi người ai cũng xinh đẹp cả.
- Lâu quá không gặp – Việt Phương khẽ cười – Lần này lại về chơi nữa à.
- Không, lần này mình có lẽ là về ở đây luôn – Bảo lắc đầu đáp – Anh đi anh nhớ quê nhà, nhớ canh rau đáng nhớ cà dầm tương mà. Mình ở bên đó, mãi tận bây giờ cũng chẳng thể quen với lối ăn uống ở bên đó. Đồ ăn quê mình tuy đơn sơ đạm bạc nhưng vẫn ngon hơn gấp trăm lần so với đồ ăn bên đó. Cho nên, mình quyết định trở về đây ở luôn.
- Thật sao. Vậy thì hay quá, xem như ông có lộc ăn, vào thử tay nghề của Thắm xem xem có suy giảm chút nào hay không? – Hiển vui mừng kéo bạn vào trong nhà chòi. Cả bọn cũng lục tục kéo vào nhà chòi.
Lại tiếp tục ôn lại chuyện cũ của mình. Chỉ có điều Bảo không thích kể về cuộc sống ở trời Tây của mình, cả đám cũng không gặng hỏi. Chuyện trò rôm rã cho đến tận khuya.
Cuối cùng Bảo theo Hiển về nhà Hiển ngủ.
Cùng lúc đó, ở khác sạn Jony nhận được điện thoại từ bên mỹ gọi đến, anh nhanh chốc bóc máy rồi khẽ gọi:
- Mẹ!
- Thiên Phong, thằng Bảo nó lại trốn về Việt Nam nữa rồi. Con giúp mẹ chăm sóc cho nó nha – Giọng mẹ Thiên Phong chứa đầy sự phiền não. Thật ra ở bên mỹ, chỉ có bà mới gọi thẳng tên Việt Nam của anh mà thôi.
- Mẹ, con biết rồi, con sẽ tìm em rồi gọi ẹ sau – Thiên Phong nhẹ nhàng đáp, anh vô cùng hiếu thảo với mẹ.
- Cám ơn con, cũng may mẹ còn một đứa con là con, chứ nếu không thì…
- Mẹ, Bảo còn trẻ, nên tính khí có chút sốc nổi, để em ấy rong chơi một thời gian chán rồi sẽ nghiêm túc đi làm mà thôi – Thiên Phong trấn an mẹ mình.
- Haiz….- Mẹ Thiên Phong thở dài.
Nói chuyện một lát, mẹ Thiên Phong cúp máy. Thiên Phong trầm ngâm bên điện thoại hồi lâu quyết định bấm dãy số gọi điện thoại cho Bảo.
- Này! Hay là tối nay mình ở lại đây ngủ với cậu nha, xa cậu lâu như vậy rồi, người ta thấy nhớ quá à.
- Cậu biến đi, lo mà về cung phụng mấy cô bồ của cậu, đừng có vơ rắc rối ình – Jony đóng sầm cửa xe lại đáp.
Anh xách hành lý quay người đi thẳng vào khách sạn, Hoàng Tuấn đã đặt phòng giúp anh rồi.
- Thiên Phong.
Jony chợt dừng chân quay đầu nhìn lại Hoàng Tuấn, Hoàng Tuấn khẽ cười nói:
- Mình thích cái tên này hơn, mình đã dùng nó đăng ký đặt phòng. Dù sao cậu cũng là người Việt Nam, dùng tên Việt Nam sẽ hay hơn. Còn nữa, đừng có mãi nói tiếng anh như thế, thử nói tiếng việt đi.
Nói xong, Hoàng Tuấn nháy mắt một cái rồi phóng xe đi thật nhanh, chẳng kịp để Jony nói gì, Jony khẽ cười lắc đầu xách valy đi vào bên trong khách sạn. Nói tiếng việt, thật sự cũng không phải là không được, chỉ có điều, có một số thói quen vẫn chưa sữa đổi ngay được.
Người khuân vác đã nhanh chóng chạy đến đón valy cho anh khi anh làm thù tục xong và hướng dẫn anh về đúng phòng của mình.
Jony vừa mới tắm rửa xong thì đã nhận được điện thoại của Việt Tình.
- Anh. Đã ăn cơm chưa – Giọng Việt Tình nhỏ nhẹ hỏi bên kia điện thoại.
- Anh ăn rồi – Jony vừa lau đầu vừa đáp, cả người mệt mỏi vô cùng, dường như chẳng hào hứng tiếp cuộc điện thoại này chút nào cả.
- Khi nào thì anh bắt đầu đến làm việc để em giúp anh thu xếp – Việt Tình vẫn nhã nhẵn hỏi qua điện thoại.
- Chưa biết. Anh cần nắm rõ tình hình công ty mấy năm gần đây, bảo bộ phận khảo sát thị trường đưa bảng báo cáo cho anh liền – Jony ra lệnh.
- Ok, ngày mai sẽ có cho anh xem, giờ thì anh ngủ ngon nhé, em không làm phiền anh nữa, anh nghỉ ngơi đi – Việt Tình dường như có điều muốn nói nhưng lại không dám nên chỉ đành chúc.
- Có phải em muốn biết kế hoạch phát triển cái đề án hôm nọ hay không? - Jony cũng không rào trước đón sau mà hỏi thẳng việt Tình.
- Cái đó…em….
- Không sao. Dù sao với cương vị trợ lí mới kiêm bạn gái của anh, em cũng có thể được biết kế hoạch lần này – Jony đáp thẳng.
- Jony – Việt Tình kêu lên với lòng vui sướng. Anh rất ít công nhận thẳng thắn cô là bạn gái anh lắm, không ngờ lần này anh lại chủ động nhắc đến như thế.
- Kế hoạch đã được duyệt rồi, sau này anh sẽ đi đến nơi đó khảo sát một thời gian, em giúp anh coi xếp công việc ở đây, có gì báo anh nghe ngay – Jony nói với Việt Tình.
- Được – Được tin tưởng cũng là một điều vinh hạnh với những người như Việt Tình.
- Vậy thì không còn gì nữa, em xin cúp máy nhé – Việt Tình vui vẻ nói. Cô chỉ nghe Hoàng Tuấn và Jony bàn bạc với nhau về kế hoạch này mà thôi, chưa hề nghe anh nói rõ, cô chỉ là một trợ lí nhỏ nhoi càng không có cơ hội biết được. Dù là lấy thân phận bạn gái của anh, cô cũng không tiện lên tiếng hỏi. Cô nghe nói dự án lần này rất lớn, nếu không thì Jony cũng không về nước phát triển làm gì. Người nào tham gia vào kế hoạch lần này, khi kế hoạch hoàn thành sẽ có cơ hội thăng tiến rất lớn. Việt Tình đương nhiên là muốn con đường của mình ngày càng vượt lên cao hơn.
Jony không đáp, anh trầm ngâm một lát trước khi Việt Tình lên tiếng, anh gọi:
- Việt Tình.
Sau đó anh im lặng khiến Việt Tình cảm tháy bối rối, cô hỏi nhanh qua điện thoại:
- Sao thế anh.
- Không có gì. Anh chỉ muốn hỏi em là, em có em gái hay chị gái gì hay không? – Jony cũng không biết vì sao mình lại muốn hỏi để biết thông tin về cô gái đó, khi hỏi xong, anh hối hận vô cùng, có lẽ anh bị Hoàng Tuấn trêu chọc riết thành ra rối trí luôn rồi.
Không nghe tiếng Việt Tình đáp, Jony khẽ cười lạnh bảo:
- Không có gì đâu, hôm nay Hoàng Tuấn gặp một cô gái khá giống em mà thôi. Anh cũng chỉ tiện miệng hỏi thế.
Lòng Việt Tình thắt lại, cô gái mà Hoàng Tuấn gặp, chắc chắn là Việt Phương. Cô phải làm thế nào đây, phủ nhận hay thừa nhận. Phủ nhận hay thừa nhận đều không phải cách tốt nhất.
- Có. Em ấy sống ở dưới quê với ông bà – Nghĩ hồi lâu cô mới đáp, rồi dùng giọng nửa đùa, nửa thật – Nhưng em xinh đẹp hơn em ấy, có đúng không?
- Tất nhiên - Jony bật cười, ở bên Việt Tình, anh luôn thấy cô tự tin về bản thân mình vô cùng.
Cúp điện thoại xong, Jony nằm dài trên giường, lời trêu của Hoàng Tuấn về số phận và định mệnh, tuy anh không tin, nhưng biết đâu ông trời kì quặc nên ghép đôi thì sao. Anh khẽ cười thầm mắng mình mệt mỏi đến mức khiến đầu óc tin theo lời nói đùa của Hoàng Tuấn.
Việt Phương vươn vai đón ánh mắt trời mọc, không khí buổi sáng ở miền quê vẫn là thứ cô thích nhất, trong sạch tinh khiết, và bình an. Khoảnh khắc này, mỗi ngày Việt Phương đều nhìn ngắm ánh bình minh từ từ ló dạng, vậy mà cô không hề cảm thấy nhàm chán. Quê hương mình là nơi đẹp nhất trong lòng của mọi người, không ai đi xa mà không một lần nhớ quê hương của mình. Có thể bạn cảm thấy mỗi ngày đều làm và đều ngắm một khung cảnh hay công việc, cảm thấy nó nhạt nhẽo, nhưng nếu bạn rời đi, chắc chắn sẽ có lúc quay đầu luyến tiếc.
Hôm nay Việt Phương không có tiết dạy, vì vậy cô đi dạo dọc con đường làng thôn mình.
Thật ra thôn cô bây giờ đã khác xưa rất nhiều, nhà nhà mọc lên như nấm. Không còn những ngôi nhà vách đất, vách lá lợp ngói lợp lá năm nào, chỉ còn những ngôi nhà tường lộp tôn sáng chói. Thật ra đô thị hóa nông thôn cũng là điều tốt, người dân sẽ có cuộc sống tốt hơn. Nhưng Việt Phương lại thấy luyến tiếc những ngày tháng tươi cười hạnh phúc lúc ngay thơ.
Cô chậm rãi bước đi, nghĩ đến hôm qua, thím Sương thấy Thảo về nhà vừa mừng vừa giận, mắng Thảo một trận tơi bời. Khiến con Thảo cứ giữ chặt tay cô không cho về, cô phải năn nỉ thím Sương giúp Thảo. Hôm nay cô định hẹn cả đám bạn cùng đến gặp mặt tâm sự.
Gió sáng se se lạnh quét qua mặt Việt Phương, lòng cô chợt buồn bã. Bao nhiêu năm rồi nhỉ, Việt Phương cũng không còn ngốc nghếch ngồi đếm từng ngày Thiên Phong rời đi nữa.
Thời gian cứ thế trôi qua, lời hứa năm nào cũng như cơn gió bay đi chu du khắp mọi nơi, chẳng biết khi nào gió trở về, chẳng biết gió đã thả rơi lời hứa đó ở nơi nào, vì sao mãi vẫn không thấy quay về.
Việt Phương khẽ cười buồn, ký ức tuổi thơ dù đẹp, nhưng cũng chỉ là kỷ niệm mà thôi, con người luôn hướng đến hiện tại và tương lai, ít ai nhìn về quá khứ, càng không nên sống trong quá khứ. Việt Phương bóc một nấm đất vò chặt, lớp đất khô cằn bị vỡ ra thành những hạt cát nhỏ. Việt Phương giơ tay về phía trước, cô khẽ nghiêng bàn tay mình, cho những hạt cát đó theo gió bay đi.
Cô quyết định để cho ký ức như những hạt cát bay theo gió.
- Việt Phương – Tiếng gọi từ phái sau khiến Việt Phương giật mình, khoảnh khắc buồn bã trong đôi mắt cô ta biến, Việt Phương quay đầu lại nhìn mĩm cười với cô bạn từ nhỏ của mình,
- Hôm nay không đi bán à?
- Mình để con bé giúp việc trông nom rồi – Thắm cười đáp.
Thắm sau khi rớt đại học, cô ở lại nhà phụ giúp ba mẹ việc buôn bán gạo, Thắm vốn tính cẩn thận, lại học cách buôn bán từ nhỏ, cho nên cô làm rất tốt, công việc làm ăn ngày càng thuận lợi, không chỉ bán trong làng mà còn đề mối cho các huyện tỉnh, thành phố. Xây được một căn nhà to cho ba mẹ cô, hai người rất tự hào về Thắm, thường đi khoe với bà con là:” Một mình con Thắm nhà tôi mà hơn gấp ba thằng con trai”. Ai cũng công nhận là Thắm rất giọi nên không phản bác gì về lời của ba mẹ Thắm.
Đặt biệt Thắm càng lớn, càng duyên dáng, mặn mòi, tóc dài đen mượt xõa qua thắt lưng, mặc áo bà ba, chính hiệu con gái thôn quê chưa bao giờ thay đổi. Con trai ai cũng muốn cưới được Thắm về làm vợ.
- Mình nhận được tin nhắn của Phương rồi, nên giờ muốn đi chợ, tối nay mình sẽ đãi mọi người một bữa ra trò ở căn nhà chòi nhé – Thắm cười bảo với Việt Phương.
Việt Phương cười nhìn Thắm, bao nhiêu năm nay, Thắm vẫn như vậy, luôn chu đáo với cả đám bọn họ.
- Cám ơn Thắm.
- Bạn bè với nhau bao nhiêu năm trời rồi, còn khách sáo cái gì. Thôi mình đi đây, không đi chợ sớm sẽ không mua được đồ ăn ngon đâu – Thắm lườm Việt Phương một cái khẽ trách.
- Vậy mua nhiều một chút. Lâu rồi không được ăn mấy món ăn bà nấu, tui bỗng thấy thèm quá đi mất – Việt Phương chun mũi cười tỏ ý thèm ăn.
- Con quỷ háu ăn, tui đi đây – Thắm nguýt Việt Phương một cái rồi toan đi, nhưng chợt nhớ một việc liền quay đầu nhìn Việt Phương hỏi – Này! Căn nhà đó….- Thắm ngập ngừng một chút rồi mới nói tiếp – Dường như có người mua rồi thì phải. Hôm kia, thằng Nhân, em mình nó bảo có người mở cửa đi vào dọn dẹp đó.
Việt Phương giật mình kinh ngạc, cô hiển nhiên biết Thắm đang nói đến căn nhà nào. Đó là căn nhà của Thiên Phong khi trước.
Khi Thiên Phong ra đi, đồng thời căn nhà cũng treo biển bán nhà. Nhiều năm như vậy, Việt Phương cũng không hiểu vì sao không có ai mua cả. Căn nhà cũng dần mất đi sự sống của nó.
Việt Phương không đành lòng nhìn nó như thế, nên cô mượn chìa khóa dự phòng của chị Nga, giờ phải nên gọi là thím Nga, mỗi tháng đều đến quét dọn căn nhà thật sạch một lần. Cô cũng bỏ thời gian chăm sóc khu vườn lại, không muốn bỏ nó hoang phế như thế.
Mới mấy ngày trước cô còn đến dọn dẹp và tưới nước ấy cây rau, cô có thấy ai dọn đến đâu cơ chứ. Việt Phương quyết định về nhà lấy chỉa khóa đến đó xem thế nào.
Cánh cửa vẫn y như lúc cô đã khóa, không hề thay đổi ổ khóa, chỉ có điều là biển bán nhà cũ mèm kia đã được gỡ bỏ đi đâu mất rồi. Việt Phương vội vàng dùng chìa khóa mở cửa nhà để đi vào trong, cô quên bén mất việc mình có thể là người xâm nhập bất hợp pháp.
Vẫn chẳng có gì thay đổi. Một chút cũng không có. Việt Phương cau mày suy nghĩ, cô thật sự không biết là có người dọn đến hay chưa nữa. Cô hy vọng là không có, mặc dù biết đây không phải là mình, nhưng mấy năm nay, cô vẫn luôn chăm sóc nó, thậ, chí còn bỏ tiền sơn phếch lại căn nhà, khiến nó trông vẫn như mới.
Đây là một cách cô lưu giữ lại ký ức của bản thân mình.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn hy vọng một ngày nào đó Thiên Phong sẽ trở về. Hoặc là người nhà của anh sẽ về đây chơi, để cô có dịp hỏi thăm địa chỉ của anh. Lúc lên đại học, cô từng nuôi hy vọng mà cầm tờ giấy mà Thiên Phong cho địa chỉ đến tìm, nhưng chỉ gặp những con người xa lạ mà thôi, căn nhà đã bán, nhà anh đã dọn đi nơi khác.
Căn nhà chòi vào buổi chiều tối bỗng vang vọng tiếng nói cười của đám bạn bè thân thuộc hôm nay tụ tập với nhau.
- Haha, từ bí thư xã lên chức chủ tịch mấy hồi – Thằng Nam vỗ vai thằng Hiển cười chúc tụng.
- Phải đó. Chờ thêm vài năm nữa, chắc chắn là ông sẽ có thành tựu lớn – Thằng Hải cũng nâng ly chúc mừng.
Cuộc sống chẳng ai biết được mai này ra sau. Cả đám chẳng ai ngờ thẳng Hiển, cái thằng ngày xưa vẫn hay nói ngọng, giờ đây luôn là người đứng trước mặt người dân phát biểu một cách hùng hồn các chính sách của Đảng và nhà nước. Cũng vừa lúc, Hiển được lên làm bí thư xã, khiến cả đám thấy phấn khởi vô cùng. Thật ra ai cũng hiểu, thằng hiển được như ngày hôm nay cũng nhờ ba má nó bán ruộng đất có tiền rồi bỏ tiền nhờ cậy người ta. Nhưng là bạn bè với nhau, chẳng ai suy nghĩ khác ngoài việc vui mừng cho bạn.
Cả đám bạn hồi nhỏ, mỗi đứa đều đi theo con đường riêng của bản thân mình. Nam học tinh học, mở cửa hàng cung cấp thiết bị máy tính. Thời đại hiện đại, máy tính trở nên thông dụng ở nông thôn, cho nên cửa hàng của thằng Nam cũng được xem là làm ăn tốt.
Hải được chú nó đưa vào quản lí một xí nghiệp may mặc, trong đám, chỉ có Hải là cưới vợ sớm nhất. Nhưng nói chung, cả đám, ai cũng xem như là thành đạt.
- Hây da, lâu rồi mà tay nghề của bà vẫn chẳng giảm chút nào hết Thắm à – Hiển gấp một món bỏ vào miệng ăn, sau đ1o nức nở khen.
Được khen, Thắm đỏ cả mặt ngượng ngùng nhìn Hiển. Thật ra từ lâu Thắm đã có ý với Hiển.
- Tụi mình hôm nay tập trung đông đủ rồi, chỉ thiếu mỗi thằng Bảo – Thảo chợt lên tiếng.
- Hôm bữa nó có gọi điện thoại ình. Nó bảo là sắp trở về, nhưng chẳng biết là khi nào hết – Nam lên tiếng tra lời.
- Cũng mấy năm rồi nhỉ. Lần trước Bảo trở về, sau đó ra đi tận 2 năm trời, chỉ thình thoảng gửi mail về bào mà thôi – Thắm gật đầu bảo.
- Ở nước ngoài mà, người nước ngòai bận rộn lắm, chẳng như người Việt Nam mình, vừa làm vừa chơi đâu – Thằng Hiển tỏ vẻ hiểu biết đáp.
Việt Phương nãy giờ chỉ ngồi im nghe mọi người nói, thỉnh thoảng chỉ góp vui vài câu, nghe nhắc đến Bảo, cô cũng thấy nhớ.
Thiên Phong đi chưa bao lâu, bà nội Bảo cũng qua đời, bà con chòm xóm mỗi người đóng góp một ít để thằng Bảo có tiền lo cho đám ma bà nội nó. Nhưng tiền chẳng có nhiều nhặn gì, cũng may mẹ thằng Bảo gnhe tin liền lập tức trở về. Nhưng sau khi đám ma xong, bà liền dẫn thằng Bảo đi. Việt Phương nghe nói, Bảo cũng quyết liệt phản đối dữ lắm, nhưng mẹ nó đã bảo chỉ cần nó ngoan ngoãn đi theo, mẹ nó sẽ xây cho bà nội nó một ngôi mộ thật khang trang.
Cả đời bà nội thằng Bảo vất vả vì miếng cơm manh áo, thằng Bảo có hiếu với bà, nó muốn đến khi chết, bà nội nó cũng có được cái nhà tốt để che mưa che nắng. Cuối cùng nó cắn răng gật đầu đi theo mẹ nó, sau khi xây mộ xong.
Nếu thằng Bảo không gửi thư trở về, chẳng ai biết, mẹ Bảo đã dắt nó đi ra nước ngoài định cư.
- Ai nói ở nước ngoài phải làm vất vả, không được vừa làm vừa chơi chứ. Mình ở nước ngoài vẫn là chơi nhiều hơn làm – Giọng nói có chút giễu cợt, vang lớn bên ngoài căn nhà chòi, khiến cả đám đều đồng loạt quay mặt ra.
Người xuất hiện trước mặt họ cao lớn, nước da màu đồng, ăn mặc có chút bụi bặm, quần jean rách nơi đầu gối, áo da sau vai, chạy một chiếc mô tô lớn. Nhiều vào chẳng khác thằng du côn là mấy.
Cả đám đều reo lên gọi:
- Trời ơi Bảo! Mới hai năm mà xém chút nữa tụi nhìn không ra ông luôn – Hiển vui mừng chạy đến ôm lấy đứa bạn thân ngày nào của mình.
- Xém gì, nếu ổng mà không gửi hình về, cứ thế mất biệt rồi đứng trước mặt tụi mình, tui mà nhận ra được ổng, tui đi đầu xuống đất để mấy ông làm ghế ngồi – Nam cũng chạy đến đập tay chào với Bảo.
Nhìn vẻ cao lớn đô con của Bảo, Hải không khỏi cười bảo:
- Cái không thay đổi nhất là chiều cao của ông, lúc nào cũng vượt trội hơn so với tụi này.
- Ừ, mình cao 1m 86 lận – Bảo gật đầu xác nhận.
- Trời, đúng là…nhìn ông, tụi Tây đứa nào dám khinh người Việt Nam mình – Hiển cười nắc nẻ đáp.
Thảo nhìn sững Bảo, thật không ngờ, Bảo mồ côi ngày nào giờ lại phong độ đến như thế.
Bảo đưa mắt nhìn ba cô bạn gái còn lại của mình, khẽ cười bảo:
- Lâu quá không gặp. Mọi người ai cũng xinh đẹp cả.
- Lâu quá không gặp – Việt Phương khẽ cười – Lần này lại về chơi nữa à.
- Không, lần này mình có lẽ là về ở đây luôn – Bảo lắc đầu đáp – Anh đi anh nhớ quê nhà, nhớ canh rau đáng nhớ cà dầm tương mà. Mình ở bên đó, mãi tận bây giờ cũng chẳng thể quen với lối ăn uống ở bên đó. Đồ ăn quê mình tuy đơn sơ đạm bạc nhưng vẫn ngon hơn gấp trăm lần so với đồ ăn bên đó. Cho nên, mình quyết định trở về đây ở luôn.
- Thật sao. Vậy thì hay quá, xem như ông có lộc ăn, vào thử tay nghề của Thắm xem xem có suy giảm chút nào hay không? – Hiển vui mừng kéo bạn vào trong nhà chòi. Cả bọn cũng lục tục kéo vào nhà chòi.
Lại tiếp tục ôn lại chuyện cũ của mình. Chỉ có điều Bảo không thích kể về cuộc sống ở trời Tây của mình, cả đám cũng không gặng hỏi. Chuyện trò rôm rã cho đến tận khuya.
Cuối cùng Bảo theo Hiển về nhà Hiển ngủ.
Cùng lúc đó, ở khác sạn Jony nhận được điện thoại từ bên mỹ gọi đến, anh nhanh chốc bóc máy rồi khẽ gọi:
- Mẹ!
- Thiên Phong, thằng Bảo nó lại trốn về Việt Nam nữa rồi. Con giúp mẹ chăm sóc cho nó nha – Giọng mẹ Thiên Phong chứa đầy sự phiền não. Thật ra ở bên mỹ, chỉ có bà mới gọi thẳng tên Việt Nam của anh mà thôi.
- Mẹ, con biết rồi, con sẽ tìm em rồi gọi ẹ sau – Thiên Phong nhẹ nhàng đáp, anh vô cùng hiếu thảo với mẹ.
- Cám ơn con, cũng may mẹ còn một đứa con là con, chứ nếu không thì…
- Mẹ, Bảo còn trẻ, nên tính khí có chút sốc nổi, để em ấy rong chơi một thời gian chán rồi sẽ nghiêm túc đi làm mà thôi – Thiên Phong trấn an mẹ mình.
- Haiz….- Mẹ Thiên Phong thở dài.
Nói chuyện một lát, mẹ Thiên Phong cúp máy. Thiên Phong trầm ngâm bên điện thoại hồi lâu quyết định bấm dãy số gọi điện thoại cho Bảo.