Cả **** tối, Việt Phương không chịu mở cửa bước ra ăn cơm, dù ông bà nội hết lời nài nỉ, cô bé bướng bỉnh không chịu ra ngoài.
- Bé Phương, mẹ giận thì trách vài câu thôi chứ có phải ghét bỏ con đâu cơ chứ. Con đừng có buồn mà trốn trong phòng chú Nhân mãi như thế - Bà nội Việt Phương ra sức dỗ dành cô bé – Mau ra ăn cơm với bè nội, bà nội chờ cơm con nè, con mà không ra ăn, bà nội cũng không ăn cơm đâu.
- Mẹ à, mặc kệ nó đi. Nếu nó không thì cho nó nhịn đói đi. Nó đúng là cần dạy dỗ lại, còn bé mà cứng đầu cứng cổ như thế, không biết sau này sẽ thế nào nữa đây – Bà Huyền Trang giận dữ bèn nói – Đợi khi thằng Nhân về mở cửa, con nhất định phải đánh đòn nó mới được.
Việt Phương nghe bà nội bảo thế thì thương bà vô cùng, cô bé biết bà nội rất thương mình, ngoài chú Nhân vẫn chưa lấy vợ ra thì chỉ có nó mới ở chung với ông bà, cho nên, tình yêu thương ông bà đều dành hết cho cô bé. Việt Phương tuy ngang bướng nhưng cũng không nỡ để bà nội già cả phải nhịn đói chờ cơm mình, cô bé đang định đưa tay xoay cửa mở ra thì nghe mẹ mình mắng thế. Việt Phương bặm môi, đóng chặt cửa lại rồi bấm khóa, nhất quyết không chịu đi ra ngoài.
Bà nội Việt Phương thấy vậy thì xót cháu bèn quay sang mắng bà Huyền Trang:
- Bây cũng thật là, không lên tiếng khuyên con thì thôi, hễ lên tiếng là lại trách mắng con. Bây xem giờ con bé đang định ra thì nghe bây nói vậy lại tiếp tục đóng cửa.
Ông Việt Tuyên nghe mẹ trách vợ thì cũng nói vào:
- Con nó còn nhỏ, từ từ dạy con, sao em cứ đòi đánh nó hoài, có đứa trẻ nào mà không sợ đòn chứ. Em làm nó hoảng sợ như vậy làm sao nó dám đi ra.
Bà Huyền Trang im bặt, vốn chỉ là khẩu xà tâm phật, mà tính bà cũng có chút nóng nảy. Không ngờ lại thành ra thế này, nhưng vì tự ái, bà bèn bảo:
- Vậy thì anh hãy dỗ nó đi, em mệt quá rồi, con với cái. Việt Tình ngoan là thế, con bé này thì lại….
- Ý con là ba mẹ đây không biết dạy cháu đúng không? – bà nội Việt Phương cho rằng con dâu trách mình không dạy cháu - Con bé vốn ngoan ngoãn, chỉ tại tụi bây về nó mới như thế. Hai vợ chồng tụi bây, bỏ mặc con cái cho vợ chồng già này nuôi, ba bốn tháng mới về nhà một lần thăm nó, bây nghĩ cứ mua cho nó nhiều quà thì nó sẽ vui sao. Cái nó cần là tình thương của bây kìa. Đêm nó nằm với tao gọi ba gọi mẹ, bây có hay không hả. Tao thương cháu tao bị ba mẹ bỏ rơi, một câu mắng cũng không nỡ nói, tụi bây từ xa về, không xót con thì thôi, vì sao mở miệng là mắng ****, là đòi đánh hả.
Ông Việt Tuyên thấy mẹ nổi giận mắng thì hổ thẹn vô cùng, ông nghẹn ngào nói:
- Mẹ, con xin lỗi mẹ. Là tụi con đã sai, đáng lí dù bận cỡ nào cũng không nên bỏ rơi con bé như thế.
- Mẹ à, con không có ý trách mẹ không biết dạy cháu đâu, con chỉ là nhất thời nóng giận nên mới nói thế. Con biết ba mẹ cực khổ nuôi dạy con gái mình, con mang ơn ba mẹ không hết nữa là. Con cũng biết mình có lỗi với con bé nhiều nên lần này về đây là để rước con bé lên thành phố ở, cho gia đình sum tụ, cho có chị có em với Việt Tình – Bà Huyền Trang thấy mẹ chồng nổi giận thì sợ hãi, vội vã giải thích.
- Con không đi, con không về nhà đâu. Con muốn ở đây với nội thôi – Việt Phương đang ngồi co rúm trên giường của chú Nhân bên trong bỗng hét lên.
- Bé Phương, con ngoan, về thành phố có nhiều thứ đẹp lắm, con thích cái gì ba đều mua cho con – Ông Việt Tuyên bèn lên tiếng khuyên con gái – Ba sẽ mua cho con nhiều đồ chơi nhiều quần áo đẹp, nhiều bánh kẹo ngon.
- Con chẳng phải bảo ba mẹ bỏ rơi con hay sao. Bây giờ ba mẹ đưa con về nhà, bù đắp cho con. Ba mẹ sẽ thương con như thương chị Việt Tình.
- Con không cần, con không thèm những thứ đó, con muốn ở đây thôi – Việt Phương hét lớn tiện tay chụp lấy cái bình nước bằng thủy tinh trên bàn sách của chú Nhân quăng mạnh về phía cửa bày tỏ sự phản đối của mình.
Cả nhà nghe tiếng đỗ vỡ thì kinh sợ, cuống quýt cả lên, không ai nghĩ một cô bé như Việt Phương lại bày tỏ thái độ quyết liệt như thế.
- Bé Phương, cẩn thận đó con, coi chừng đứt tay đừa chân – Bà nội hốt hoảng kêu lên.
- Mau gọi điện cho thằng Nhân về bảo nó mở cửa – Ông nội Việt phương nãy giờ không lên tiếng cũng hoảng sợ bảo.
Ông Việt Tuyên cũng vội vàng lục tìm điện thoại bấm số em trai gọi.
- Việt Phương, con đứng yên một chỗ nha, coi chừng dẫm phải miễn chai. Con là con của mẹ, mẹ chỉ nói thế thôi chứ không nỡ đánh con đâu – Bà Huyền Trang thấy mình sai nhiều vội vàng nhận lỗi – Là mẹ sai, mẹ xin lỗi con.
Cũng may ngay lúc đó chú Nhân trở về, lập tức dùng chìa khóa mở cửa vào phòng. Việt Phương nhìn thấy người mở cửa thì co rúm lại, nhưng thấy người bước vào là chú Nhân thì đứng bật dậy lao đến ôm lấy chú Nhân. Chú Nhân cũng bế lấy đứa cháu gái nhỏ của mình vỗ về.
- Chú Nhân, con không muốn về nhà đâu, không muốn về đâu.
- Bé Phương ngoan, chú sẽ không để ba mẹ bắt con về đâu, đừng sợ.
- Chú hứa nha – Việt Phương mếu máo yêu cầu.
- Chú hứa đó.
Được lời hứa cua chú Nhân, Việt Phương nguôi ngoai nỗi sợ ngay lập tức. Cô bé vẫn bu lấy chú Nhân không chịu xuống, từ lúc ở nhà nội, hay nói chính xác hơn, từ lúc chú Nhân nhảy xuống hồ cứu Việt Phương, bế Việt Phương khi ba mẹ bỏ cô bé lại, bất giác Việt Phương tháy tin tưởng vòng tay của chú vô cùng. Đôi khi ông bà nói cô bé không nghe, nhưng chỉ cần chú Nhân lên tiếng, Việt Phương lật tức nghe lời.
Cho Việt Phương ăn rồi dỗ cô bé ngủ xong thì Cảnh Nhân nhìn anh chị hai mình khẽ nói:
- Em thấy con bé sống ở đây cũng khá tốt. Nó còn nhỏ, không khí dưới quê khá thích hợp với nó, chị xem, giờ nó hoạt bát hơn xưa nhiều. Thôi thì cứ để nó ở đây thêm một thời gian nữa, dợi nó lớn rồi hiểu chuyện, em sẽ lựa lời bảo nó trở về.
Ông Việt Tuyên và bà Huyền Trang nhìn nhau hồi lâu rồi thở dài gật đầu.
- Ê Phương, tui nghe nói, chị gái bà trên phố mới về đúng không? Sao không dẫn ra đây chơi, nghe nói người thành phố đẹp lắm – Giọng ngọng nghịu của thằng Hiển vang lên khi cả đám đang ngồi chơi bắn bi.
Việt Phương lườm mắt nhìn thằng Hiển không thèm đáp, cô bé tiếp tục nhắm bắn viên bi còn lại cần tiêu diệt.
- Póc….
- Thắng rồi….haha…mấy ông mau đưa bi đây – Con Thắm vui mừng hớn hở chìa tay đòi bi của ba thằng con trai.
Thằng Hiển, thằng Nam, thằng Hải quẹt mũi miễn cưỡng đưa bi cho con Thắm, trong bụng vừa tức vừa không cam tâm. Tức vì bị mất số bi mới mua về tay tụi con gái, vừa không cam tâm vì là con trai mà cả ba thằng chẳng lần nào thắng được Việt Phương cả. Nhưng nói chung vẫn thích chơi với Việt Phương.
Bỗng nhiên một bé gái, xinh như búp bê, mặc váy dài qua gối, váy màu hồng kẻ sọc có thắt lưng ngoài sau, đầu cài một cái cài màu xanh hình con bướm rất đẹp đang cầm trên tay một cây bánh khá ngon lành. Con Thắm và con Thảo nhìn thấy thì tỏ vẻ thèm thường, xóm quê như tụi nó, dù cha mẹ có tiền, nhưng quần áo thôn quê dù mắc tiền đến thế nào cũng không thể so với quần áo đẹp thời trang của thành phố, càng không thể so với hàng hiệu mặc trên người của Việt Tình.
Việt Tình đi đến, nở nụ cười đẹp rạng ngời của mình nhìn mọi người nói:
- Chào các bạn. Chơi gì thế, ình chơi chung với. Mình tên Việt Tình, là chị gái của Việt Phương.
Việt Phương nhìn chị gái mình một cách lạnh lùng, rồi quay đi, cô bé mãi mãi không quên cái ngày chị gái bỏ rơi mình leo lên xe một cách ích kỷ như thế.
- Chị mắc đẹp như vậy, chơi với tụi này, mất công dơ áo đẹp.
- Không sao, dơ thì thay cái khác, dù sao thì chị cũng có nhiều đồ đẹp lắm – Việt Tình tươi cười đáp.
- Nhưng mà tui không thích chơi với chị - Việt Phương cộc cằn đáp rồi quay lưng bỏ đi.
Vẻ mặt Việt Tình bỗng sụ xuống, cô bé bặm môi nhìn Việt Phương và đám trẻ con xung quanh. Sau đó nhìn đáp trẻ giơ ra hộp bánh trên tay mình, cao giọng nói:
- Nếu chơi với mình, mình sẽ cho các bạn ăn bánh. Đây là loại bánh ngon nhất ở thành phố đó, phải có nhiều tiền mới mua được. Ngon lắm đó. Thế nào mọi người muốn ăn không?
Đám trẻ nghe Việt Tình nói thì đưa mắt nhìn hộp bánh ngay, tuy chúng không biết rằng hộp bánh đó ngon thế nào, nhưng ánh mắt thèm thuồng thấy rõ. Tuy vậy, hộp bánh đó không đủ sức quyến rũ để tụi nhóc làm mất lòng Việt Phương. Đối với tụi nhóc Việt Phương chính là thủ lĩnh, tuyệt đối tuân phục.
Tụi nhóc quay lưng bỏ đi theo Việt Phương, Việt Tình càng bực tính, cô bé tháo chiếc nơ cài tóc của mình bảo với hai cô bé Thắm và Thảo:
- Nếu hai bạn chơi với mình, mình sẽ tặng bạn hai bạn rất nhiều đồ đẹp.
Nhưng hai cô bé nhìn chiếc nơ xong thì bĩu môi, chiếc nơ rõ ràng là rất đẹp, nhưng những thứ này, cứ vài tháng, Việt Phương lại cho chúng hết cả. Toàn là những thứ ba mẹ mua gửi về, nhưng Việt Phương chẳng bao giờ ngó ngàng tới. Ba mẹ càng mong cô bé trở thành con gái thì cô bé càng đi ngược ý muốn của họ.
Việt Tình thấy tụi nhóc chẳng bị mình mua chuộc, nhưng ở nơi buồn chán này chỉ có thể chơi với tụi nhóc này mà thôi, đánh lẽo đẽo theo sau.
Việt Phương đang đi thì thấy quán hàng khô của bà Hoa trước mặt, nhớ lại chuyện hôm qua bà ta dám đi kể cho ba mẹ cô bé nghe, không khỏi tức giận, bà ta đúng là ăn không được, phá cho hôi mà. Cho nên cô bé quyết định phá bà ta một phen. Việt Phương bèn kề tai nói nhỏ với đám nhóc, bọn chúng cười khúc khích khi nghe Việt Phương nói.
Việt Tình cũng tò mò không biết là Việt Phương và đám trẻ định làm gì, cô bé đứng sang một bên chờ đợi.
Lát sau Việt Tình thấy bọn nhỏ chờ cho bà Hoa đi ra ngoài chợ mua đồ, bèn chạy đến mở cửa chuồng vịt nhà bà, sau đó lùa chúng hết vào trong sân quán rồi đóng cửa lại. Bầy vịt hơn 30 con, dù chưa bự là bao, nhưng với cường độ đào thải của nó, chắc chắn bà Hoa phải mệt nhọc dọn dẹp cho xong mới mong buôn bán được.
- Ê Phương, tao tìm được hai quả trứng vịt hình như bị hư rồi để tao thẩy lên nóc nhà, cho nó thúi hoắc để bả khỏi bán luôn – Thằng Nam cười đắc ý đề nghị.
- Thôi đủ rồi. Bỏ hai quả trứng đi. Dưới sân bà ấy còn dọn được. Trên nóc làm sao dọn – Việt Phương cau mày đáp, dù có ghét bà Hoa thế nào đi nữa, cô bé cũng không làm chuyện quá đáng hơn nữa như thế.
Làm xong xuôi mọi việc, bọn trẻ khoái trí phủi tay ra về. Chờ cho tới khi bà Hoa về quán thì quán của bà cũng tành bành vì *** vịt và phải tìm cách lừa đàn vịt đi ra chuồng. Bọn trẻ vui vẻ hùa nhau chạy về nhà Việt Phương rồi thi nhau nhảy tỏm xuống hồ nước thỏa mãn vùng quẫy bơi lội. Đương nhiên về khoản bơi lội Việt Phương hoàn toàn mù tịt, một lần bị rắn cắn, suốt đời sợ dây thừng, cô từng bị té xuống nước suýt tí nữa là chết, cho nên cô bé chỉ đứng ở trên nhìn tụi bạn tắm vui vẻ giữa trời nắn chan chan mà thôi, cũng may hàng dừa soi bóng, mặt hồ mát rượi, tủi trẻ thỏa thích tung tăng.
Việt Tình thấy bọn trẻ phá phách như vậy, lại không chịu chơi với mình mà chỉ mải chơi với Việt Phương thì bực mình vô cùng. Cô bé nhìn hai trứng vịt thằng Nam để lại dưới đất, dường như đã có vết nút, nhớ lại lời thằng Nam đã nói, Việt Tình cố ý nhặt hai quả trứng, dùng sức ném lên nóc lá che quán chòi bán hàng của bà Hoa. Trứng vịt vốn bị nứt thêm va đập nhanh chóng bể nứt ra bám vào từng phiến lá, rồi lăn vỏ rơi lộp bộp xuống nền đất.
Việt Tình cười đắt ý nhìn tác phẩm của mình vừa hoàn thành, trứng hột vịt bị ung, bị vỡ ra thúi vô cùng. Cô bé phải trừng trị đám trẻ kia và Việt Phương mới được, phải cho chúng một bài học. Để chúng thấy việc không chơi với cô bé phải lãnh hậu quả gì.
Đợi đến khi bà Hoa trở về, nhìn thấy cái quán của mình tanh bành như thế thí hét lên, Việt Tình giả vờ ngây thơ kể tội Việt Phương và đàm trẻ.
Việt Phương đi chơi về tâm trạng rất vui vẻ, cô bé nhảy chân sáo vào tới sân nhà bèn gọi to:
- Nội ơi, con đã về.
Chẳng thấy tiếng trả lời, Việt Phương đoán bà nội đã đi sang nhà hàng xóm trò chuyện đời với mấy người bạn già của bà. Cô bé nhìn lại những bông hoa trên tay mình, đó là những bông hoa dại trên cánh đồng mà cả một buổi Việt Phương hái được khi lũ trẻ bạn cô bé tung tóe dưới sông.
Việt Phương muốn tặng những bông hoa này ẹ.
Tuy Việt Phương rất giận ba mẹ đã bỏ rơi mình, nhưng cô bé vẫn khát khao tình cảm thương yêu của họ. Chẳng có đứa trẻ nào không yêu thương ba mẹ của mình, dù ba mẹ có lỗi với nó bao nhiêu đi chăng nữa. Việt Phương cũng vậy. Tuy tỏ vẻ xa cách, nhưng cô bé vẫn luôn mong muốn mẹ nhìn mình cười âu yếm gọi:” Con gái của mẹ ơi” và như thế, cô bé sẽ sung sướng sà vào lòng mẹ mà nũng nịu như Việt Tình thường làm.
Những giận hờn ngày hôm qua cứ theo cơn gió bay đi mất, chỉ còn lại tình yêu với ba mẹ mà thôi.
Việt Phương hí hửng đi vào trong, tay còn mân mê bó hoa dại đủ màu sắc, đủ loại hoa mà cô bé có thể hái để tặng mẹ. Mỗi khi về đây, lần nào Việt Phương cũng theo chú Nhân đi chơi ngoài ruộng, lần nào cô cũng hái những đóa hoa dại để đem về tặng mẹ. Lần này, cô bé cũng hái, vui vẻ bước vào nhà, vừa lên tiếng gọi với niềm vui phấn khởi:
- Mẹ ơi mẹ!
- Con đi đâu giờ này mới về - Bà Huyền Trang bỗng xuất hiện với gương mặt kém vui, hay nói đúng hơn là cực kì tức giận – tại sao con càng lúc càng hư như thế hả.
- Con đi chơi với các bạn – Việt Phương có chút sợ sệt đáp, tay siết chặt bó hoa dại mình đang cầm.
- Lại là cái lũ hư hỏng đó – Bà huyền Trang cau mày tức giận phán.
Việt Phương có chút không hài lòng khi nghe mẹ nói bọn trẻ bạn mình như thế, cô bé liền cự cãi lại:
- Các bạn ấy không có hư hỏng.
- Không hư hỏng! Bắt vịt bỏ vào quán người ta, còn chọi trứng thối lên nóc nhà người ta mà bảo là không hư hỏng à – Bà HuyềnTrang giận dữ quát lớn – Để người ta đến tận nhà mắng vốn như thế. Con có biết mẹ xấu hổ đến thế nào hay không hả. Sao con lại có thể hư đốn đến như thế, con làm như thế, người ta sẽ bảo mẹ không biết dạy con, con có biết hay không hả.
Việt Phương giật nảy mình, không ngờ bà Huyền Trang lại biết được sự việc nhanh đến như vậy. Nhưng rõ ràng, Việt Phương nhìn xung quanh không có ai hết, mới dám làm mà, vì sao bà Hoa lại biết được mà đến mắng vốn như thế cơ chứ. Cả đám cũng chỉ là lủa vịt vào mà thôi, chứ cũng đâu có quăng trứng lên nóc nhà. Chẳng lẽ thằng Nam lén lút quăng lên nóc nhà bà Hoa nên mới bị ai bắt gặp hay không? Nhưng từ trước đến giờ, thằng Nam ít khi nào dám làm trái ý của cô bé lắm.
Việt Phương cắn môi cuối đầu im bặt, chấp nhận nghe lời mắng của mẹ mình.
- Từ nay mẹ cấm con đi chơi cùng tụi đó nữa, bọn chúng chỉ toàn dạy hư con mà thôi – Bà Huyền Trang cho rằng, Việt Phương từ nhỏ vốn hiền lành, ngoan ngoãn, do chơi chung với đám trẻ hư dưới quê nên mới trở nên cứng đầu ngỗ ngược như thế. Cho nên bà quyết ngăn cản con gái giao du với bọn trẻ hư hỏng đó.
- Mẹ, các bạn ấy không dạy hư con. Bắt vịt bỏ vào quán dì Hoa là ý của con, chọi trứng lên nóc nhà cũng là ý của con. Các bạn ấy là nghe theo lời con mà thôi – Việt Phương không tán đồng ý kiến của mẹ, cô bé dậm chân đáp – Mẹ đừng có hễ chút là nghĩ xấu các bạn ấy.
Bà Huyền Trang nghe con gái cải lại mình thì càng giận thêm, bèn nói:
- Mẹ vốn suy nghĩ xem có nên để con lại đây hay không. Nhưng lần này, dù ai nói gì, mẹ cũng nhất quyết không để con lại đây đâu. Ba ngày nữa, theo ba mẹ về nhà.
- Con không về. Con không thích cái nhà đó – Việt Phương nhìn bà huyền Trang trừng trừng đáp, nhất quyết không chịu về thành phố.
- Con…..Không về cũng phải về - Bà Huyền Trang cũng phản ứng không kém, bà quyết không cho con gái cơ hội phản kháng.
- Con ghét mẹ lắm – Việt Phương hét lên rồi ném bó hoa cỏ dại mà mẹ thích xuống đất trước mặt bà Huyền Trang sau đó quay đầu chạy đi.
- Việt Phương….Việt Phương…- Bà Huyền Trang thấy con gái tức giận bỏ chạy thì giật mình vội vã kêu lại, nhưng Việt Phương đã nhanh chóng biến mất trên con đường quê đầy cây mát.
Lòng bà Huyền Trang bỗng sợ hãi, có phải bà đã quá đáng khi mắng những đứa trẻ ấy hay không? Trẻ con thường nghịch ngợm, đôi khi người lớn còn không thể theo kịp trò đùa của chúng. Mà trẻ con thường thích kết bạn cùng nhau, bà lại cấm chúng chơi chung, có phải là đã làm tổn thương đến tình cảm của chúng hay không. Bà đột nhiên cảm thấy mình chẳng thể hiểu được đứa con dao mình đứt ruột đẻ ra này, có phải là do 3 năm tình cảm cách rời kia không.
Đột nhiên nhìn lại, bà thấy mình đã bỏ rơi đứa con gái quá lâu rồi, thật có lỗi với nó.
Việt Tình đứng trong nhà nhìn ra, cảm thấy hả hê khi mẹ mắng Việt Tình, cho đáng tội ai bảo không chịu cho cô bé chơi chung chứ. Nhưng khi nghe mẹ bảo muốn dẫn Việt Phương về nhà thì tái mặt. Việt Phương giờ không giống như đứa em nhỏ ngốc nghếch nghe lời nữa. Càng không thích chơi trò tráo đổi thân phận với Việt Tình nữa. Vậy thì mỗi khi cô bé gây lỗi, không ai nhận tội thay, ba mẹ sẽ giận như thế nào đây. Không có Việt Phương, ba mẹ cưng chìu, không nỡ trách phạt. Nếu có Việt Phương, như vậy chẳng thể nào làm nũng như trước nữa.
Việt Tình cắn môi, cô bé không muốn Việt Phương cùng về nhà chút nào cả.
- Bé Phương, mẹ giận thì trách vài câu thôi chứ có phải ghét bỏ con đâu cơ chứ. Con đừng có buồn mà trốn trong phòng chú Nhân mãi như thế - Bà nội Việt Phương ra sức dỗ dành cô bé – Mau ra ăn cơm với bè nội, bà nội chờ cơm con nè, con mà không ra ăn, bà nội cũng không ăn cơm đâu.
- Mẹ à, mặc kệ nó đi. Nếu nó không thì cho nó nhịn đói đi. Nó đúng là cần dạy dỗ lại, còn bé mà cứng đầu cứng cổ như thế, không biết sau này sẽ thế nào nữa đây – Bà Huyền Trang giận dữ bèn nói – Đợi khi thằng Nhân về mở cửa, con nhất định phải đánh đòn nó mới được.
Việt Phương nghe bà nội bảo thế thì thương bà vô cùng, cô bé biết bà nội rất thương mình, ngoài chú Nhân vẫn chưa lấy vợ ra thì chỉ có nó mới ở chung với ông bà, cho nên, tình yêu thương ông bà đều dành hết cho cô bé. Việt Phương tuy ngang bướng nhưng cũng không nỡ để bà nội già cả phải nhịn đói chờ cơm mình, cô bé đang định đưa tay xoay cửa mở ra thì nghe mẹ mình mắng thế. Việt Phương bặm môi, đóng chặt cửa lại rồi bấm khóa, nhất quyết không chịu đi ra ngoài.
Bà nội Việt Phương thấy vậy thì xót cháu bèn quay sang mắng bà Huyền Trang:
- Bây cũng thật là, không lên tiếng khuyên con thì thôi, hễ lên tiếng là lại trách mắng con. Bây xem giờ con bé đang định ra thì nghe bây nói vậy lại tiếp tục đóng cửa.
Ông Việt Tuyên nghe mẹ trách vợ thì cũng nói vào:
- Con nó còn nhỏ, từ từ dạy con, sao em cứ đòi đánh nó hoài, có đứa trẻ nào mà không sợ đòn chứ. Em làm nó hoảng sợ như vậy làm sao nó dám đi ra.
Bà Huyền Trang im bặt, vốn chỉ là khẩu xà tâm phật, mà tính bà cũng có chút nóng nảy. Không ngờ lại thành ra thế này, nhưng vì tự ái, bà bèn bảo:
- Vậy thì anh hãy dỗ nó đi, em mệt quá rồi, con với cái. Việt Tình ngoan là thế, con bé này thì lại….
- Ý con là ba mẹ đây không biết dạy cháu đúng không? – bà nội Việt Phương cho rằng con dâu trách mình không dạy cháu - Con bé vốn ngoan ngoãn, chỉ tại tụi bây về nó mới như thế. Hai vợ chồng tụi bây, bỏ mặc con cái cho vợ chồng già này nuôi, ba bốn tháng mới về nhà một lần thăm nó, bây nghĩ cứ mua cho nó nhiều quà thì nó sẽ vui sao. Cái nó cần là tình thương của bây kìa. Đêm nó nằm với tao gọi ba gọi mẹ, bây có hay không hả. Tao thương cháu tao bị ba mẹ bỏ rơi, một câu mắng cũng không nỡ nói, tụi bây từ xa về, không xót con thì thôi, vì sao mở miệng là mắng ****, là đòi đánh hả.
Ông Việt Tuyên thấy mẹ nổi giận mắng thì hổ thẹn vô cùng, ông nghẹn ngào nói:
- Mẹ, con xin lỗi mẹ. Là tụi con đã sai, đáng lí dù bận cỡ nào cũng không nên bỏ rơi con bé như thế.
- Mẹ à, con không có ý trách mẹ không biết dạy cháu đâu, con chỉ là nhất thời nóng giận nên mới nói thế. Con biết ba mẹ cực khổ nuôi dạy con gái mình, con mang ơn ba mẹ không hết nữa là. Con cũng biết mình có lỗi với con bé nhiều nên lần này về đây là để rước con bé lên thành phố ở, cho gia đình sum tụ, cho có chị có em với Việt Tình – Bà Huyền Trang thấy mẹ chồng nổi giận thì sợ hãi, vội vã giải thích.
- Con không đi, con không về nhà đâu. Con muốn ở đây với nội thôi – Việt Phương đang ngồi co rúm trên giường của chú Nhân bên trong bỗng hét lên.
- Bé Phương, con ngoan, về thành phố có nhiều thứ đẹp lắm, con thích cái gì ba đều mua cho con – Ông Việt Tuyên bèn lên tiếng khuyên con gái – Ba sẽ mua cho con nhiều đồ chơi nhiều quần áo đẹp, nhiều bánh kẹo ngon.
- Con chẳng phải bảo ba mẹ bỏ rơi con hay sao. Bây giờ ba mẹ đưa con về nhà, bù đắp cho con. Ba mẹ sẽ thương con như thương chị Việt Tình.
- Con không cần, con không thèm những thứ đó, con muốn ở đây thôi – Việt Phương hét lớn tiện tay chụp lấy cái bình nước bằng thủy tinh trên bàn sách của chú Nhân quăng mạnh về phía cửa bày tỏ sự phản đối của mình.
Cả nhà nghe tiếng đỗ vỡ thì kinh sợ, cuống quýt cả lên, không ai nghĩ một cô bé như Việt Phương lại bày tỏ thái độ quyết liệt như thế.
- Bé Phương, cẩn thận đó con, coi chừng đứt tay đừa chân – Bà nội hốt hoảng kêu lên.
- Mau gọi điện cho thằng Nhân về bảo nó mở cửa – Ông nội Việt phương nãy giờ không lên tiếng cũng hoảng sợ bảo.
Ông Việt Tuyên cũng vội vàng lục tìm điện thoại bấm số em trai gọi.
- Việt Phương, con đứng yên một chỗ nha, coi chừng dẫm phải miễn chai. Con là con của mẹ, mẹ chỉ nói thế thôi chứ không nỡ đánh con đâu – Bà Huyền Trang thấy mình sai nhiều vội vàng nhận lỗi – Là mẹ sai, mẹ xin lỗi con.
Cũng may ngay lúc đó chú Nhân trở về, lập tức dùng chìa khóa mở cửa vào phòng. Việt Phương nhìn thấy người mở cửa thì co rúm lại, nhưng thấy người bước vào là chú Nhân thì đứng bật dậy lao đến ôm lấy chú Nhân. Chú Nhân cũng bế lấy đứa cháu gái nhỏ của mình vỗ về.
- Chú Nhân, con không muốn về nhà đâu, không muốn về đâu.
- Bé Phương ngoan, chú sẽ không để ba mẹ bắt con về đâu, đừng sợ.
- Chú hứa nha – Việt Phương mếu máo yêu cầu.
- Chú hứa đó.
Được lời hứa cua chú Nhân, Việt Phương nguôi ngoai nỗi sợ ngay lập tức. Cô bé vẫn bu lấy chú Nhân không chịu xuống, từ lúc ở nhà nội, hay nói chính xác hơn, từ lúc chú Nhân nhảy xuống hồ cứu Việt Phương, bế Việt Phương khi ba mẹ bỏ cô bé lại, bất giác Việt Phương tháy tin tưởng vòng tay của chú vô cùng. Đôi khi ông bà nói cô bé không nghe, nhưng chỉ cần chú Nhân lên tiếng, Việt Phương lật tức nghe lời.
Cho Việt Phương ăn rồi dỗ cô bé ngủ xong thì Cảnh Nhân nhìn anh chị hai mình khẽ nói:
- Em thấy con bé sống ở đây cũng khá tốt. Nó còn nhỏ, không khí dưới quê khá thích hợp với nó, chị xem, giờ nó hoạt bát hơn xưa nhiều. Thôi thì cứ để nó ở đây thêm một thời gian nữa, dợi nó lớn rồi hiểu chuyện, em sẽ lựa lời bảo nó trở về.
Ông Việt Tuyên và bà Huyền Trang nhìn nhau hồi lâu rồi thở dài gật đầu.
- Ê Phương, tui nghe nói, chị gái bà trên phố mới về đúng không? Sao không dẫn ra đây chơi, nghe nói người thành phố đẹp lắm – Giọng ngọng nghịu của thằng Hiển vang lên khi cả đám đang ngồi chơi bắn bi.
Việt Phương lườm mắt nhìn thằng Hiển không thèm đáp, cô bé tiếp tục nhắm bắn viên bi còn lại cần tiêu diệt.
- Póc….
- Thắng rồi….haha…mấy ông mau đưa bi đây – Con Thắm vui mừng hớn hở chìa tay đòi bi của ba thằng con trai.
Thằng Hiển, thằng Nam, thằng Hải quẹt mũi miễn cưỡng đưa bi cho con Thắm, trong bụng vừa tức vừa không cam tâm. Tức vì bị mất số bi mới mua về tay tụi con gái, vừa không cam tâm vì là con trai mà cả ba thằng chẳng lần nào thắng được Việt Phương cả. Nhưng nói chung vẫn thích chơi với Việt Phương.
Bỗng nhiên một bé gái, xinh như búp bê, mặc váy dài qua gối, váy màu hồng kẻ sọc có thắt lưng ngoài sau, đầu cài một cái cài màu xanh hình con bướm rất đẹp đang cầm trên tay một cây bánh khá ngon lành. Con Thắm và con Thảo nhìn thấy thì tỏ vẻ thèm thường, xóm quê như tụi nó, dù cha mẹ có tiền, nhưng quần áo thôn quê dù mắc tiền đến thế nào cũng không thể so với quần áo đẹp thời trang của thành phố, càng không thể so với hàng hiệu mặc trên người của Việt Tình.
Việt Tình đi đến, nở nụ cười đẹp rạng ngời của mình nhìn mọi người nói:
- Chào các bạn. Chơi gì thế, ình chơi chung với. Mình tên Việt Tình, là chị gái của Việt Phương.
Việt Phương nhìn chị gái mình một cách lạnh lùng, rồi quay đi, cô bé mãi mãi không quên cái ngày chị gái bỏ rơi mình leo lên xe một cách ích kỷ như thế.
- Chị mắc đẹp như vậy, chơi với tụi này, mất công dơ áo đẹp.
- Không sao, dơ thì thay cái khác, dù sao thì chị cũng có nhiều đồ đẹp lắm – Việt Tình tươi cười đáp.
- Nhưng mà tui không thích chơi với chị - Việt Phương cộc cằn đáp rồi quay lưng bỏ đi.
Vẻ mặt Việt Tình bỗng sụ xuống, cô bé bặm môi nhìn Việt Phương và đám trẻ con xung quanh. Sau đó nhìn đáp trẻ giơ ra hộp bánh trên tay mình, cao giọng nói:
- Nếu chơi với mình, mình sẽ cho các bạn ăn bánh. Đây là loại bánh ngon nhất ở thành phố đó, phải có nhiều tiền mới mua được. Ngon lắm đó. Thế nào mọi người muốn ăn không?
Đám trẻ nghe Việt Tình nói thì đưa mắt nhìn hộp bánh ngay, tuy chúng không biết rằng hộp bánh đó ngon thế nào, nhưng ánh mắt thèm thuồng thấy rõ. Tuy vậy, hộp bánh đó không đủ sức quyến rũ để tụi nhóc làm mất lòng Việt Phương. Đối với tụi nhóc Việt Phương chính là thủ lĩnh, tuyệt đối tuân phục.
Tụi nhóc quay lưng bỏ đi theo Việt Phương, Việt Tình càng bực tính, cô bé tháo chiếc nơ cài tóc của mình bảo với hai cô bé Thắm và Thảo:
- Nếu hai bạn chơi với mình, mình sẽ tặng bạn hai bạn rất nhiều đồ đẹp.
Nhưng hai cô bé nhìn chiếc nơ xong thì bĩu môi, chiếc nơ rõ ràng là rất đẹp, nhưng những thứ này, cứ vài tháng, Việt Phương lại cho chúng hết cả. Toàn là những thứ ba mẹ mua gửi về, nhưng Việt Phương chẳng bao giờ ngó ngàng tới. Ba mẹ càng mong cô bé trở thành con gái thì cô bé càng đi ngược ý muốn của họ.
Việt Tình thấy tụi nhóc chẳng bị mình mua chuộc, nhưng ở nơi buồn chán này chỉ có thể chơi với tụi nhóc này mà thôi, đánh lẽo đẽo theo sau.
Việt Phương đang đi thì thấy quán hàng khô của bà Hoa trước mặt, nhớ lại chuyện hôm qua bà ta dám đi kể cho ba mẹ cô bé nghe, không khỏi tức giận, bà ta đúng là ăn không được, phá cho hôi mà. Cho nên cô bé quyết định phá bà ta một phen. Việt Phương bèn kề tai nói nhỏ với đám nhóc, bọn chúng cười khúc khích khi nghe Việt Phương nói.
Việt Tình cũng tò mò không biết là Việt Phương và đám trẻ định làm gì, cô bé đứng sang một bên chờ đợi.
Lát sau Việt Tình thấy bọn nhỏ chờ cho bà Hoa đi ra ngoài chợ mua đồ, bèn chạy đến mở cửa chuồng vịt nhà bà, sau đó lùa chúng hết vào trong sân quán rồi đóng cửa lại. Bầy vịt hơn 30 con, dù chưa bự là bao, nhưng với cường độ đào thải của nó, chắc chắn bà Hoa phải mệt nhọc dọn dẹp cho xong mới mong buôn bán được.
- Ê Phương, tao tìm được hai quả trứng vịt hình như bị hư rồi để tao thẩy lên nóc nhà, cho nó thúi hoắc để bả khỏi bán luôn – Thằng Nam cười đắc ý đề nghị.
- Thôi đủ rồi. Bỏ hai quả trứng đi. Dưới sân bà ấy còn dọn được. Trên nóc làm sao dọn – Việt Phương cau mày đáp, dù có ghét bà Hoa thế nào đi nữa, cô bé cũng không làm chuyện quá đáng hơn nữa như thế.
Làm xong xuôi mọi việc, bọn trẻ khoái trí phủi tay ra về. Chờ cho tới khi bà Hoa về quán thì quán của bà cũng tành bành vì *** vịt và phải tìm cách lừa đàn vịt đi ra chuồng. Bọn trẻ vui vẻ hùa nhau chạy về nhà Việt Phương rồi thi nhau nhảy tỏm xuống hồ nước thỏa mãn vùng quẫy bơi lội. Đương nhiên về khoản bơi lội Việt Phương hoàn toàn mù tịt, một lần bị rắn cắn, suốt đời sợ dây thừng, cô từng bị té xuống nước suýt tí nữa là chết, cho nên cô bé chỉ đứng ở trên nhìn tụi bạn tắm vui vẻ giữa trời nắn chan chan mà thôi, cũng may hàng dừa soi bóng, mặt hồ mát rượi, tủi trẻ thỏa thích tung tăng.
Việt Tình thấy bọn trẻ phá phách như vậy, lại không chịu chơi với mình mà chỉ mải chơi với Việt Phương thì bực mình vô cùng. Cô bé nhìn hai trứng vịt thằng Nam để lại dưới đất, dường như đã có vết nút, nhớ lại lời thằng Nam đã nói, Việt Tình cố ý nhặt hai quả trứng, dùng sức ném lên nóc lá che quán chòi bán hàng của bà Hoa. Trứng vịt vốn bị nứt thêm va đập nhanh chóng bể nứt ra bám vào từng phiến lá, rồi lăn vỏ rơi lộp bộp xuống nền đất.
Việt Tình cười đắt ý nhìn tác phẩm của mình vừa hoàn thành, trứng hột vịt bị ung, bị vỡ ra thúi vô cùng. Cô bé phải trừng trị đám trẻ kia và Việt Phương mới được, phải cho chúng một bài học. Để chúng thấy việc không chơi với cô bé phải lãnh hậu quả gì.
Đợi đến khi bà Hoa trở về, nhìn thấy cái quán của mình tanh bành như thế thí hét lên, Việt Tình giả vờ ngây thơ kể tội Việt Phương và đàm trẻ.
Việt Phương đi chơi về tâm trạng rất vui vẻ, cô bé nhảy chân sáo vào tới sân nhà bèn gọi to:
- Nội ơi, con đã về.
Chẳng thấy tiếng trả lời, Việt Phương đoán bà nội đã đi sang nhà hàng xóm trò chuyện đời với mấy người bạn già của bà. Cô bé nhìn lại những bông hoa trên tay mình, đó là những bông hoa dại trên cánh đồng mà cả một buổi Việt Phương hái được khi lũ trẻ bạn cô bé tung tóe dưới sông.
Việt Phương muốn tặng những bông hoa này ẹ.
Tuy Việt Phương rất giận ba mẹ đã bỏ rơi mình, nhưng cô bé vẫn khát khao tình cảm thương yêu của họ. Chẳng có đứa trẻ nào không yêu thương ba mẹ của mình, dù ba mẹ có lỗi với nó bao nhiêu đi chăng nữa. Việt Phương cũng vậy. Tuy tỏ vẻ xa cách, nhưng cô bé vẫn luôn mong muốn mẹ nhìn mình cười âu yếm gọi:” Con gái của mẹ ơi” và như thế, cô bé sẽ sung sướng sà vào lòng mẹ mà nũng nịu như Việt Tình thường làm.
Những giận hờn ngày hôm qua cứ theo cơn gió bay đi mất, chỉ còn lại tình yêu với ba mẹ mà thôi.
Việt Phương hí hửng đi vào trong, tay còn mân mê bó hoa dại đủ màu sắc, đủ loại hoa mà cô bé có thể hái để tặng mẹ. Mỗi khi về đây, lần nào Việt Phương cũng theo chú Nhân đi chơi ngoài ruộng, lần nào cô cũng hái những đóa hoa dại để đem về tặng mẹ. Lần này, cô bé cũng hái, vui vẻ bước vào nhà, vừa lên tiếng gọi với niềm vui phấn khởi:
- Mẹ ơi mẹ!
- Con đi đâu giờ này mới về - Bà Huyền Trang bỗng xuất hiện với gương mặt kém vui, hay nói đúng hơn là cực kì tức giận – tại sao con càng lúc càng hư như thế hả.
- Con đi chơi với các bạn – Việt Phương có chút sợ sệt đáp, tay siết chặt bó hoa dại mình đang cầm.
- Lại là cái lũ hư hỏng đó – Bà huyền Trang cau mày tức giận phán.
Việt Phương có chút không hài lòng khi nghe mẹ nói bọn trẻ bạn mình như thế, cô bé liền cự cãi lại:
- Các bạn ấy không có hư hỏng.
- Không hư hỏng! Bắt vịt bỏ vào quán người ta, còn chọi trứng thối lên nóc nhà người ta mà bảo là không hư hỏng à – Bà HuyềnTrang giận dữ quát lớn – Để người ta đến tận nhà mắng vốn như thế. Con có biết mẹ xấu hổ đến thế nào hay không hả. Sao con lại có thể hư đốn đến như thế, con làm như thế, người ta sẽ bảo mẹ không biết dạy con, con có biết hay không hả.
Việt Phương giật nảy mình, không ngờ bà Huyền Trang lại biết được sự việc nhanh đến như vậy. Nhưng rõ ràng, Việt Phương nhìn xung quanh không có ai hết, mới dám làm mà, vì sao bà Hoa lại biết được mà đến mắng vốn như thế cơ chứ. Cả đám cũng chỉ là lủa vịt vào mà thôi, chứ cũng đâu có quăng trứng lên nóc nhà. Chẳng lẽ thằng Nam lén lút quăng lên nóc nhà bà Hoa nên mới bị ai bắt gặp hay không? Nhưng từ trước đến giờ, thằng Nam ít khi nào dám làm trái ý của cô bé lắm.
Việt Phương cắn môi cuối đầu im bặt, chấp nhận nghe lời mắng của mẹ mình.
- Từ nay mẹ cấm con đi chơi cùng tụi đó nữa, bọn chúng chỉ toàn dạy hư con mà thôi – Bà Huyền Trang cho rằng, Việt Phương từ nhỏ vốn hiền lành, ngoan ngoãn, do chơi chung với đám trẻ hư dưới quê nên mới trở nên cứng đầu ngỗ ngược như thế. Cho nên bà quyết ngăn cản con gái giao du với bọn trẻ hư hỏng đó.
- Mẹ, các bạn ấy không dạy hư con. Bắt vịt bỏ vào quán dì Hoa là ý của con, chọi trứng lên nóc nhà cũng là ý của con. Các bạn ấy là nghe theo lời con mà thôi – Việt Phương không tán đồng ý kiến của mẹ, cô bé dậm chân đáp – Mẹ đừng có hễ chút là nghĩ xấu các bạn ấy.
Bà Huyền Trang nghe con gái cải lại mình thì càng giận thêm, bèn nói:
- Mẹ vốn suy nghĩ xem có nên để con lại đây hay không. Nhưng lần này, dù ai nói gì, mẹ cũng nhất quyết không để con lại đây đâu. Ba ngày nữa, theo ba mẹ về nhà.
- Con không về. Con không thích cái nhà đó – Việt Phương nhìn bà huyền Trang trừng trừng đáp, nhất quyết không chịu về thành phố.
- Con…..Không về cũng phải về - Bà Huyền Trang cũng phản ứng không kém, bà quyết không cho con gái cơ hội phản kháng.
- Con ghét mẹ lắm – Việt Phương hét lên rồi ném bó hoa cỏ dại mà mẹ thích xuống đất trước mặt bà Huyền Trang sau đó quay đầu chạy đi.
- Việt Phương….Việt Phương…- Bà Huyền Trang thấy con gái tức giận bỏ chạy thì giật mình vội vã kêu lại, nhưng Việt Phương đã nhanh chóng biến mất trên con đường quê đầy cây mát.
Lòng bà Huyền Trang bỗng sợ hãi, có phải bà đã quá đáng khi mắng những đứa trẻ ấy hay không? Trẻ con thường nghịch ngợm, đôi khi người lớn còn không thể theo kịp trò đùa của chúng. Mà trẻ con thường thích kết bạn cùng nhau, bà lại cấm chúng chơi chung, có phải là đã làm tổn thương đến tình cảm của chúng hay không. Bà đột nhiên cảm thấy mình chẳng thể hiểu được đứa con dao mình đứt ruột đẻ ra này, có phải là do 3 năm tình cảm cách rời kia không.
Đột nhiên nhìn lại, bà thấy mình đã bỏ rơi đứa con gái quá lâu rồi, thật có lỗi với nó.
Việt Tình đứng trong nhà nhìn ra, cảm thấy hả hê khi mẹ mắng Việt Tình, cho đáng tội ai bảo không chịu cho cô bé chơi chung chứ. Nhưng khi nghe mẹ bảo muốn dẫn Việt Phương về nhà thì tái mặt. Việt Phương giờ không giống như đứa em nhỏ ngốc nghếch nghe lời nữa. Càng không thích chơi trò tráo đổi thân phận với Việt Tình nữa. Vậy thì mỗi khi cô bé gây lỗi, không ai nhận tội thay, ba mẹ sẽ giận như thế nào đây. Không có Việt Phương, ba mẹ cưng chìu, không nỡ trách phạt. Nếu có Việt Phương, như vậy chẳng thể nào làm nũng như trước nữa.
Việt Tình cắn môi, cô bé không muốn Việt Phương cùng về nhà chút nào cả.