Tôi bước đi trên đường, hai bên đường dành cho người đi bộ là hàng cây ngô đồng Pháp um tùm tươi tốt, ánh sáng chiếu xuyên qua những kẽ lá, len lỏi trải xuống cả mặt đường.
“Lý Vi, cậu đang nhìn gì đấy?” – Liễu Đình đứng trước một căn biệt thư hai tầng màu trắng vẫy tay gọi tôi – “Nóng như thế này, cậu ngẩn ra đấy làm gì, nhanh vào đây hưởng chút gió điều hòa đi.”
Tôi lấy tay che lên mắt, ngẩng đầu nhìn căn biệt thự màu trắng trang nhã, mang phong cách châu Âu lãng mạn, gật đầu trả lời: “Ừ, tớ vào ngay đây.”
Liễu Đình và tôi đều là những sinh viên ở tỉnh khác tới thành phố G học. Vì đều sống trong kí túc xá, lại ở cùng một phòng nên bắt đầu năm học mới không bao lâu sau, tôi và Liễu Đình đã trở thành bạn thân của nhau. Liễu Đình khác với tôi là còn có một người cô sống tại thành phố G, nên cứ cuối tuần là Liễu Đình lại tới ở nhà cô và đây là lần đầu tiên tôi tới nhà cô của cậu ấy chơi.
Trong căn biệt thự chẳng có ai, người lớn trong nhà đều đi vắng hết. Liễu Đình bật đều hòa, bật tivi, sau đó đi vào bếp lấy đồ uống trong tủ lạnh và cuối cùng ngồi phịch xuống chiếc ghế sô pha màu hạt dẻ, ném một lon nước cho tôi.
Tôi bật nắp lon nước rồi nói: “Không ngờ cậu cũng là con nhà giàu có đấy.”
Liễu Đình bị tôi làm cho sặc nước, vừa ho vừa nói: “Cho mình xin, đây là nhà của cô mình, mình cũng chỉ được ở nhờ thôi.”
Tôi cười gật đầu: “Biết rồi, đại tiểu thư.”
Hai mắt Liễu Đình nhìn chằm chằm vào tivi, nói không chớp mắt: “Chẳng phải cậu muốn mượn bộ phim “Rất muốn nói với anh” để xem sao? Phòng của mình ở trên tầng, đĩa để trên bàn ý, cậu tự đi lấy đi.”
Cũng chẳng biết cô ấy đang xem chương trình giải trí gì mà cười nghiêng cười ngả, chẳng thèm để ý tới tôi.
Khi tôi lên tầng trên, di động của Liễu Đình vang lên, loáng thoáng nghe thấy cô ấy đang nói chuyện với cô mình, nhưng tâm trí của tôi lúc này đã bay theo tình tiết của bộ phim kia mất rồi, chạy một mạch lên trên tầng hai.
Phòng đầu tiên sau lối rẽ ở cầu thang, cánh cửa màu trắng khép hờ không khóa. Tôi chẳng nghĩ gì mà đẩy cửa đi vào. Cửa sổ đang mở nên một luồng gió nóng phả vào mặt tôi, rèm cửa màu trắng lay động theo cơn gió, tiếng chim đang hót đâu đó trên cành ngô đồng cao lớn.
Tôi nghiêng đầu nhìn ánh nắng chói mắt bên ngoài cửa sổ, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy một người con trai ở trong phòng. Tay cậu ta đang tì lên bậc cửa sổ, cậu ta có một đôi mắt rất đẹp, con ngươi đen láy, sâu thẳm và thần bí, mang theo sự thông minh sắc bén. Chiếc mũi của cậu ấy cao thẳng, đường nét khuôn mặt khi nhìn nghiêng thật vô cùng hoàn mỹ và sắc nét.
Khi tôi đang bị vẻ ngoài tuấn tú của cậu ấy thu hút thì cậu ấy liền xoay người cho một chân ra ngoài cửa sổ, hình bóng cậu ta hiện lên trong nắng, cao và rắn rỏi.
Phía trên cửa sổ treo cái chuông gió bằng gỗ tròn xoe, ở dưới có những sợi dây mảnh dài, phía trên mỗi sợi dây còn thắt một mảnh giấy màu đỏ.
Những sợi dây của chuông gió chạm vào mép áo của người con trai kia, nhẹ nhàng rung lên, phát ra những âm thanh leng keng nho nhỏ. Hương thơm của cỏ xanh dần dần tỏa ra trong buổi trưa mùa hạ.
Cũng vào lúc này, cậu con trai buông nốt chân kia ra bên ngoài cửa sổ. Tôi ngẩng đầu nhìn, chỉ cảm thấy ánh sáng bên ngoài cửa sổ chực rọi vào mắt. Cậu ấy dựa vào lan can, nửa cơ thể nghiêng ra ngoài không trung, nhìn xuống phía dưới lầu. Dường như chỉ cần một chút không cẩn thận là cậu ấy sẽ bị rơi xuống.
Cậu ấy định làm gì thế nhỉ? Một chàng trai đẹp như vậy mà lại có những suy nghĩ bốc đồng như thế sao?
“Đừng nhảy xuống!” – Tôi buột miệng.
Người con trai giật mình bởi giọng nói của tôi, quay ngoắt đầu lại. Hai ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, nhìn nhau không chút phòng bị. Hai mắt cậu ấy hơi nheo lại, đẹp tới mức khiến người ta bị phân tâm và mê hoặc.
Trong khoảnh khắc ấy, một viên đá ném thẳng vào mặt hồ nơi trái tim tôi tạo ra một đợt sóng mạnh mẽ.
Cậu ấy hơi nhíu mày, vẫn ngồi trên bậc cửa sổ, cánh tay phải đặt hờ hững trên cửa sổ, nửa cơ thể đã vươn hẳn ra bên ngoài, nhìn còn nguy hiểm hơn lúc trước. Tôi sợ hãi quá liền vội vàng chạy lại.
“Này! Rất nguy hiểm đấy!” – Tôi vừa hét vừa nắm chặt lấy áo của cậu ấy, dùng sức kéo về phía sau. Cậu ấy không kịp phản ứng lại, nửa cơ thể đang đu bên ngoài cửa sổ đã bị tôi kéo giật trở lại vào trong. Cả hai chúng tôi đều bị ngã lăn xuống sàn nhà.
Cậu ấy có hàng mi dài, cong và dày. Nhìn cậu ấy ở khoảng cách gần như vậy nên khuôn mặt của tôi chợt đỏ bừng lên.
“Đau quá đi mất!” Cũng tại hành động của tôi quá bất ngờ nên cậu ấy quả thật đã bị ngã không nhẹ.
“Tôi xin lỗi, cậu không sao chứ?” – Tôi vội vàng nói.
Cậu ấy nhíu mày, hỏi lại tôi với vẻ không mấy thiện cảm: “Cô có thể ngồi dậy được chưa?”
Tôi cúi đầu, giấu đi khuôn mặt nóng bừng của mình, giơ tay lên xoa đầu và nói: “Có chuyện gì mà bế tắc tới mức phải nhảy lầu thế cơ chứ? Vừa rồi thực sự là rất nguy hiểm đấy, nếu không phải lúc nãy tôi kịp thời kéo cậu lại thì không chừng cậu đã mất mạng rồi ấy chứ.”
“Nhảy lầu? Đầu óc cô chắc là có vấn đề à, tự dưng không đâu lại kéo người ta ngã xuống đất.” Cậu ấy cũng lồm cồm bò dậy, khó chịu phủi quần áo.
“Tôi nhìn thấy cậu sắp ngã từ trên cửa sổ xuống nên mới vội vàng kéo cậu lại.” Nếu không phải là vì nể cái khuôn mặt đẹp trai kia thì tôi cũng chẳng thèm bận tâm làm gì. Tôi xoa xoa cái mông xuýt dập nát của mình, cũng may cơ thể tôi nhiều thịt mà ngã cũng không nhẹ.
“Thôi xin, cô động não một chút đi, đây là tầng hai. Có ai ngu ngốc tới mức tự sát từ tầng hai không hả?” Thấy bộ dạng tức giận của cậu ấy, tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: “Cũng phải, ngã gãy tay gãy chân thì còn đau khổ hơn.”
Người con trai tức quá ấn tay lên thái dương, nói: “Bây giờ tôi có thể chắc chắn rằng, không phải là đầu óc của cô có vấn đề mà chính là vì cô muốn sàm sỡ tôi.”
Lần này lại đến lượt tôi trợn mắt lên nhìn cậu ấy: “Cậu… cậu thật không phải muốn nhảy lầu à?”
“Hừ, bị thần kinh mới muốn nhảy lầu!”
Nhìn trán cậu ấy chợt nổi đầy gân xanh, tôi ngượng ngùng cười nói: “Vậy… ừ… chắc là do tôi nhầm rồi. Tôi cứ tưởng thực ra cậu muốn tự… tự sát…” Tôi càng nói thì giọng lại càng nhỏ, đầu cũng cúi xuống mức thấp nhất.
“Việc này cũng không thể trách tôi hoàn toàn,, ai bảo cậu để cả nửa người vắt vẻo bên ngoài cửa sổ cơ chứ, nhìn cứ như lúc nào cũng có thể… tôi cũng chỉ là nhất thời cuống quá..”
Một cơn gió nóng lại phả vào mặt, thổi bay tóc mái trên trán tôi. Bên ngoài cửa sổ là một cây ngô đồng cao vút, đang đung đưa xào xạc dưới ánh mặt trời giống như những đợt sóng lớn nhấp nhô.
Người con trai cũng bất ngờ ngước lên, quay người về phía tôi. Trước đó cậu ấy không hề nhìn tôi lấy một lần.
Hai cặp mắt nhìn nhau, người con trai đứng trước mặt tôi, nhìn chăm chú vào khuôn mặt tôi, ánh mắt trực diện và như thêu đốt. Lặng lẽ nhìn một hồi lâu, đột nhiên, khuôn mặt cậu ấy như bừng tỉnh, đôi mắt bình tĩnh không một gợn sóng phảng phất chút buồn mênh mang. Cậu ấy đang định mở miệng nói gì đó thì ở phía xa bỗng vang tới âm thanh chạy rất nhanh của xe ô tô.
“Chết tiệt, không kịp nữa rồi!” Người con trai hơi cau mày, cúi người rồi lại nhanh chóng nhảy lên bậc cửa sổ. Tôi ngẩn người mất vài giây rồi gọi cậu ấy lại: “Này, cậu thực sự không sợ chết à?” Cậu ta bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt lướt nhẹ qua tôi. Tôi vốn dĩ định kéo cậu ấy lại nhưng không ngờ chân bị vấp, người ngã nhào về phía trước, cậu con trai cũng bị tôi thuận đà đẩy ra ngoài cửa sổ.
Chỉ nghe thấy một tiếng “uỳnh”, tôi nhìn xuống dưới, một tay cậu ta đang nắm lấy thanh chắn tầng một, ngước mắt nhìn tôi chằm chằm, bộ dạng tức tối. Cậu ta nhíu chặt mày, hai con ngươi sâu thẳm như hồ nước, một tay với lên trên lan can, tay còn lại chỉ vào tôi, tức giận nói: “Lần này tôi đang vội, coi như cô tốt số, lần sau tôi sẽ tính sổ với cô!”
“Cái gì?” Còn chưa kịp đợi tôi hỏi rõ xem cậu ta rốt cuộc là có ý gì thì cậu ta đã nhẹ nhàng nhảy từ phía trên thanh chắn tầng một xuống đất.
Hóa ra ở tầng dưới có làm một lan can chống trộm, nếu nhảy xuống cũng sẽ không bị thương, tôi vừa thở phào nhẹ nhõm vừa không ngừng thấy hối hận vì hành động hồ đồ của mình lúc nãy.
“Lý Vi, sao cậu lại ở trong phòng em họ mình?” Không biết từ lúc nào Liễu Đình đã đi tới phía sau tôi, vỗ vỗ vào vai tôi. Cô ấy nhìn theo ánh mắt của tôi ra phía ngoài cửa sổ, sắc mặt sầm lại, quát lên: “Cái tên tiểu tử đáng chết này làm cái trò gì vậy, dám trèo cửa sổ chạy ra ngoài?”
“Cậu ấy là ai thế?” – Tôi hỏi.
“Đó là con trai của cô mình, cũng chính là em họ mình đấy, tên là Trình Chân. Tên tiểu tử này dạo gần đây không hiểu là có chuyện gì, suốt ngày chạy ra ngoài, cô mình sợ nó hư nên bảo mình giúp cô trông chừng nó. Tính cách nó ngang bướng vậy thì làm sao mà mình quản nổi nó chứ.”
“Lý Vi, sao thế? Sắc mặt của cậu hình như không được tốt lắm.” Liễu Đình nhìn tôi hỏi.
Tôi chợt cảm thấy căng thẳng, cứ nghĩ đi nghĩ lại chuyện lúc nãy.
“Trình Chân” – Cái tên này nghe rất quen, hình như đã nghe thấy ở đâu rồi, nhưng nhất thời tôi không thể nhớ ra đó là ai. Kí ức có phần hỗn loạn, tôi lắc đầu nghĩ, có lẽ là mình nghĩ nhiều quá rồi.
Tôi tìm bừa một lý do rồi đánh trống lảng sang chuyện khác: “Liễu Đình, mình nhớ ra rồi, đồ bố mình gửi cho chắc cũng sắp đến nơi rồi, mình phải về trường để lấy đây.”
Liễu Đình nói: “Cô mình một lúc nữa là về rồi, hay đợi chút nữa ăn tối xong mình cùng về với cậu?”
“Không cần đâu, chẳng phải cậu vẫn hay nói, phòng kí túc xá như cái lò hấp khiến người nóng phát điên còn gì, cậu cứ ở lại đây hưởng thụ ngày cuối tuần đi.”
Tôi xuống lầu lấy túi xách rồi quay người chuẩn bị đi, Liễu Đình gọi tôi lại: “Hay là để mình đưa cậu về đi nếu không cả phòng kí túc xá chỉ có mỗi mình cậu.”
Tôi cảm kích nhìn cậu ấy, cười nói: “Thôi, buổi tối tiếng cậu ăn bim bim giống như chuột vậy. Mình xin cậu, để mình được yên tĩnh hai hôm đi.” Cúi đầu xuống, tôi lại nghe thấy âm thanh nhỏ bé trong long mình đang nói: “Hơn nữa, mình đã quen một mình rồi.”
Liễu Đình vẫn còn muốn nói gì đó nhưng tôi đã vòng tay qua vai cô ấy, ghé sát vào bên tai và nhắc nhở: “Ngày kia nhớ tới sân tập của trường lúc bảy rưỡi để tập quân sự nhé. Đừng tới muộn đấy, bye bye.”
Đi qua một dãy nhà biệt thự, tôi hít một hơi sâu, nheo mắt nhìn lên bầu trời.
Tôi chợt vô thức giơ tay lên, nhìn thấy trên cánh tay có một vệt đỏ, đó là dấu tích bị móng tay của người con trai kia sượt qua khi cậu ta bị ngã xuống đất.
Một cơn gió thổi bay mái tóc trước trán tôi. Nghĩ lại khoảnh khắc lúc đó, chắc tôi đã bị bỏ bùa mê thuốc lú gì nên mới thất thần tới như vậy.
Tôi chỉnh lại tóc mái, không hiểu điều gì đã làm trái tim mình trở nên loạn nhịp. Cảm giác này chưa kịp đợi tôi từ từ nếm trải đã bị bỏ qua rất nhanh, bởi lần tập quân sự sắp tới sẽ khiến tôi vô cùng đau đầu.
Khi huấn luyện, các thầy giáo hình như đang cố ý “chỉnh” bọn tôi, tất cả đều bị phơi nắng gay gắt, giống như bị hấp sauna vậy. Lúc nghĩ giữa giờ, mấy đứa con gái tụ tập lại với nhau cùng bàn tán về anh chàng đẹp trai hướng dẫn lớp, nhưng chưa đầy mười phút sau, thầy giáo đã huýt sáo, hét lên thúc giục: “Tập hợp!”
Những nữ sinh vừa mới tụm lại nói chuyện khi nãy lại lần lượt trở về vị trí trong đội hình của mình, không biết có ai đó chợt hét lên một tiếng: “Á, đó không phải là Lâm Nguyệt Nhất của lớp hai sao, đẹp trai quá đi mất!”
Nghe thấy tiếng hét, tôi cũng dừng bước, ngoảnh đầu nhìn về phía cậu bạn đẹp trai mặc quần áo bộ đội nhưng vẫn có thể mê hoặc được cả đám nữ sinh kia.
Đứng ở đằng xa là một cậu con trai cao gầy, tóc ngắn, những sợi tóc ánh lên màu nâu đậm dưới ánh mặt trời. Tay áo cậu ấy được xắn lên, trên tay cầm một chai nước.
Giống như bị cảnh tượng này mê hoặc, tôi bỗng cảm thấy nhịp tim của mình bắt đầu tăng lên, rất muốn lại gần hơn một chút để nhìn rõ hình dáng của người con trai kia.
Đúng lúc tôi đang muốn đi tới thì chợt nghe thấy tiếng hét của thầy giáo: “Lý Vi của lớp 1, Lý Vi của lớp 1, có mặt không?”
Tôi nhất thời bị dọa chết khiếp, hoang mang trả lời: “Dạ… có!”
“Không nghe thấy hiệu lệnh tập trung à?” – Thầy giáo đanh mặt lại nói.
“Thưa thầy, em nghe thấy rồi ạ!”
“Nghe thấy mà còn phản ứng chậm như vậy, chạy ba vòng cho tỉnh ngủ đi.”
Vừa nghe thấy phải chạy, tôi lại muốn phát điên lên. Sân tập ở khu quân đội không thể so sánh được với sân tập ở trường, chạy một vòng đã chết rồi lại còn những ba vòng ư? Chẳng phải là muốn giết người hay sao?
Lại nhìn về hướng người con trai kia, cậu ấy đã biến mất từ lúc nào rồi. Thật quá oan uổng cho tôi, đến bộ mặt của kẻ gây họa kia tôi còn chưa kịp nhìn rõ đã bị hại đến mức này rồi.
Đợt tập quân sự kéo dài mười ngày liên tiếp đã chỉnh đốn tất cả học sinh một cách thê thảm. Ngày nào cũng giống như đi đánh trận, cơm chưa kịp ăn no đã phải đi giữ chỗ để tắm, lại thêm thời tiết nóng nực như thế này, rất nhiều người đã gầy đi trông thấy.
Ngày nghỉ cuối cùng trong đợt tập quân sự, một vài lớp đã tới quán karaoke Party World đặt phòng, mọi người đều gặp nhau ở đó. Những nữ sinh không màng tới việc thể hiện hình ảnh trong đợt tập quân sự đến lúc này lại trưng ra bộ dạng thục nữ.
Tôi bị thanh âm đinh tai nhức óc trong KTV làm cho nhức đầu, không biết ai đã đưa ra ý kiến mà mọi người lại bắt đầu chơi trò nối tiếp thành ngữ, người nào không nói được sẽ phải chịu phạt.
Liễu Đình lén nói với tôi: “Chơi trò chơi chỉ là cái cơ thôi, mấy cô bạn kia thật ra chỉ muốn được làm quen với mấy anh chàng đẹp trai. Cậu xem, bên kia có mấy anh chàng rất đẹp trai đấy.”
Tôi nhìn theo ánh mắt Liễu Đình, có vài bạn nam đang ngồi trong góc, rất đẹp trai, hơn nữa nụ cười còn rạng rỡ như ánh mặt trời, chẳng trách có mấy cô gái rụt rè, nhút nhát lại lần lượt tham gia vào cái trò chơi nối tiếp vô vị này.
“Chơi trò chơi thì làm sao có thể tiếp cận được với mấy bạn trai kia cơ chứ?” – Tôi hỏi có chút nghi hoặc.
Liễu Đình cười nói: “Cậu ngốc thế, nếu thua thì hình phạt sẽ là qua bên đó bắt chuyện với mấy người con trai không quen biết kia.”
Tôi chợt hiểu ra: “Hóa ra là thế, bọn họ muốn làm quen với người ta nhưng lại giả vờ rụt rè, nhút nhát.”
Liễu Đình cướp lấy lon nước ngọt trên tay tôi, kéo tôi lại và nói: “Nước ngọt có gì ngon đâu. Đi, bọn mình đi chơi cùng thôi.”
Tôi ngẩn người hỏi: “Bọn mình cũng tới chơi á?”
Liễu Đình nháy mắt với tôi, nói một cách mờ ám: “Đi săn mỹ nam, không muốn chơi à?”
Tôi bất cần nói: “Dù sao ngồi không cũng buồn, đi xem xem thế nào vậy.”
Vậy là tôi bị Liễu Đình kéo vào cuộc chơi, vòng đầu tiên của trò chơi nối đuôi, người có phản ứng chậm nhất lại là tôi. Lúc này mọi người đều chơi rất hào hứng, hình phạt vừa tổn hại vừa công khai.
“Tìm một bạn trai, khi cậu ấy chú ý tới cậu thì hãy làm một việc có thể chấn động tất cả mọi người.” Khi bốc trúng phải hình phạt này, tôi chợt cảm thấy không biết nên làm thế nào. Tôi vội vàng hỏi: “Có thể đổi sang hình phạt khác được không?”
Liễu Đình cũng tới gần xem và thay tôi tỏ ra bất bình: “Hình phạt các cậu đưa ra khó quá đấy, hay là thay cái khác đi.”
Xung quanh lập tức có người phản đối: “Không được đổi! Nếu cậu thấy không chấp nhận được thì làm thay cậu ấy đi.”
Liễu Đình nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói “Tự mà giải quyết đi”, rồi lại nhanh chóng trở lại đám đông. Đây chẳng phải là quá rõ ràng rồi sao, để tôi căng hết da đầu ra rồi tiến tới sao?
Còn có người “nhiệt tình” chỉ hẳn cho tôi một ứng cử viên: “Mình vừa mới nhìn quanh một vòng, thấy bạn nam mặc áo sơ mi kẻ caro màu đen ở đằng kia là đẹp trai nhất. Cậu ấy ở lớp bên, trông có vẻ là người ôn hòa. Cậu qua đó làm quen chắc sẽ không bị lờ đi đâu.”
Ánh đèn trong KTV không sáng lắm, tôi lờ mờ nhìn thấy dáng người hơi gầy của người con trai đó, cái mũi thẳng, đường nét trên khuôn mặt giống như được vẽ ra từ bút lông vậy. Cậu ấy đang dựa vào cửa, hình như đang chờ ai đó, nhưng dáng vẻ lại không gấp gáp lắm.
Người nam sinh ấy tạo cho ta một cảm giác rất vững vàng. Tôi nghĩ, nếu tôi làm vài chuyện thất lễ với cậu ấy, chắc cậu ấy cũng không đến nỗi đánh tôi một trận tơi bời đâu.
Tôi đang do dự không biết nên tiến đến mở lời như thế nào thì người con trai đó đã kéo cửa đi ra ngoài. Ở đằng sau lại có người đang thúc giục tôi: “Đuổi theo đi, đuổi theo đi, đừng để cậu ấy chạy mất!”
Tôi dứt khoát đuổi theo sau, chạy thật nhanh theo người con trai ấy, kéo vạt áo của cậu ấy lại. Cậu ấy dừng lại, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt ấy sâu thẳm như không có đáy. Cậu ấy mím môi, tỏa ra vô cùng ngạc nhiên, sau đó lại cười rất dịu dàng, hỏi nhẹ: “Có chuyện gì thế?” Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi vừa dịu dàng vừa như dò hỏi, khiến tôi lại càng cảm thấy có chút đường đột.
Ngay vào lúc đó, tôi bỗng cảm thấy chột dạ. Tôi cúi đầu, cẩn thận hỏi: “Bạn ơi, bạn có thể giúp mình một việc được không?” Nhịp đập của trái tim tôi sớm đã trở nên hỗn loạn sau khi nhìn thẳng váo mắt cậu ấy.
Đối với người bất thình lình xuất hiện như tôi, cậu ấy chỉ biết cười đáp lại và lịch sự hỏi: “Giúp gì vậy?”
Tôi nghiến răng, ngẩng đầu nói với cậu ấy ba từ: “Xin lỗi cậu!” Cậu ấy đơ ra một lúc. Không đợi cậu ấy kịp phản ứng lại, tôi bất ngờ cao giọng hét lên: “Cậu rốt cuộc muốn bắt cá hai tay đến bao giờ nữa đây? Mình muốn chia tay với cậu!”
Ngay lập tức, cả căn phòng bỗng trở nên yên lặng. Vậy là tôi đã thành công trong việc làm chấn động cả nơi này.
Sau một hồi yên lặng, trong phòng bắt đầu có tiếng thở dài, vỗ tay, rồi cả huýt sáo nữa. Tôi đỏ mặt ngẩng đầu nhìn gương mặt điềm đạm của người con trai đang đứng trước mặt chuyển từ cứng đơ đến giật giật, không khí xung quanh trở nên lạnh như băng.
Đúng lúc này, một người, có vẻ quen với người con trai ấy đi qua nói chen vào: “Lâm Nguyên Nhất, cậu lại đi lừa con gái nhà người ta đấy à?”
Tôi vốn định chuồn khỏi đấy luôn, nhưng sau khi nghe người ta nói tôi mới nhìn kỹ gương mặt của người con trai đang đứng trước mặt, nhưng tôi sớm đã nhận ra được những đường nét tuấn tú ấy. Người ấy quả nhiên là Lâm Nguyên Nhất.
Tôi nhìn người con trai trước mặt, những lời giải thích như bị tắc nghẹn nơi cổ họng, không thể nói thành lời. Tôi chỉ cảm thấy trong lòng vừa khó chịu vừa rối bời, chỉ muốn quay người bỏ chạy ngay lúc ấy, nhưng không ngờ bị giữ lại bởi giọng nói của một người con gái:
“Đứng lại! Cô nói lại câu vừa rồi một lần nữa xem nào!”
Tôi bị chặn lại bởi người con gái đột nhiên xuất hiện. Cô ta nhìn tôi với vẻ mặt đầy tức giận, chầm chậm tiến lại gần tôi. Theo phản xạ tôi lùi lại sau hai bước, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô ta lớn tiếng nói: “Vừa rồi cô nói chuyện anh ấy bắt cá hai tay là thế nào?”
Tôi ngẩng đầu nhìn cô gái ấy, rồi lại nhìn vẻ lung túng của Lâm Nguyên Nhất, người đang đứng sau mình, liền hiểu ngay ra sự tình lúc này. Tôi chỉ nghĩ rằng tính tình cậu ấy điềm đạm, nhưng lại quên mất một điều rằng cậu ấy đã có bạn gái. Chuyện này chỉ có thể trách bản thân tôi mà thôi, đã không suy xét cẩn thận.
Tôi cắn môi nói: “Đây chỉ là hiểu nhầm thôi.”
“Hiểu nhầm?”, cô ta nhìn Lâm Nguyên Nhất, rồi chỉ vào tôi hỏi lại cậu ấy, “Lâm Nguyên Nhất, anh nói cho em biết rốt cuộc cô ta là ai?”
“Anh không quen.”
Người con gái kia rõ ràng không tin những gì Lâm Nguyên Nhất nói. Gặp phải tình thế éo le như thế này, tôi chỉ muốn nhanh chóng lẻn đi, nhưng lại có người không để yên cho tôi. Tay tôi bị giữ lấy, quay đầu nhìn lại, là Lâm Nguyên Nhất.
Cậu ấy hơi cau mày, hai mắt nhìn tôi với vẻ nài ép. Lúc đối mặt thế này tôi mới nhìn rõ khuôn mặt của Lâm Nguyên Nhất: Đường nét rõ ràng, long mày mảnh, môi mỏng. Nhưng tôi nghĩ là bọn Liễu Đình đã nghĩ sai mất rồi, tính tình cậu ấy không hề dịu dàng chút nào, cậu ấy còn dám giữ tay con gái.
Đột nhiên cậu ấy cúi đầu xuống, nói nhanh, hơi thở đặc trưng của nam giới phả vào người tôi: “Cậu đừng hòng trốn được.”
Người con gái kia thấy vậy lại càng tức giận hơn. Tôi cũng không biết sức lực lúc đó lấy ở đâu ra nữa, dùng sức gạt mạnh tay Lâm Nguyên Nhất và đẩy cậu ấy ra xa khỏi mình.
Người con gái kia đi đến trước mặt tôi, cười lạnh lùng nói: “Cậu mà cũng đòi cướp bạn trai của tôi sao?”
Mọi chuyện đã trở nên khó kiểm soát hơn, tôi trợn mắt, nắm chặt tay, vừa xấu hổ vừa tức giận, gây ra chuyện hiểu nhầm thế này, lại còn ở ngay giữa phòng, trước mặt bao nhiêu người nữa chứ, tôi chỉ hận là không thể kiếm ra được lỗ đất nẻ nào để chui xuống.
Không khí trở nên căng thẳng, ai đó trong đám người đang ngồi xem xung quanh nói to: “Trình Chân, sao bây giờ mới tới vậy!”
Một nhóm người từ ngoài đi vào, họ vừa vào đã chú ý ngay tới chúng tôi. Tôi hơi nghiêng đầu nhìn đám người vừa bước vào.
Một người trong nhóm đẩy đẩy người con trai đang đứng lại ở phía trước, nói: “Trình Chân, đi đi chứ, mọi người đều đang đợi cậu đấy.”
Ánh đèn màu cam trong căn phòng phản chiếu lên một dáng hình rất đỗi quen thuộc. Người con trai đi vào, cậu ấy nhìn tôi, con ngươi đen láy, đôi mắt sáng lấp lánh.
Đôi mắt đẹp ấy khiến tôi có cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó vậy. Tôi nhớ ra rồi, cậu ta chính là em họ của Liễu Đình. Cậu ta mặc một chiếc áo đồng phục màu xanh trắng, hai tay đút túi quần, cứ đứng thẳng như vậy, nhìn tôi lạnh lùng, ánh mắt như phát ra những tia sáng như ánh kim loại.
“Ê, tôi nói cậu có nghe không vậy?” Cô ta thấy tôi không nói gì liền hung hăng đẩy tôi một cái.
Trong lúc không hiểu chuyện gì, theo phản xạ tôi lùi về sau và đụng phải Trình Chân, người đứng cách tôi không xa. Cậu ấy giơ tay ra đỡ tôi, tôi quay lại nhìn. Trong tình huống ngượng ngùng như vậy, tôi đành nghiến răng bám vào cánh tay cậu ấy, cứ như vớ được chiếc phao cứu sinh cuối cùng vậy. Tôi dùng ánh mắt mong chờ sự trợ giúp nhìn cậu ấy. Dù sao cũng coi như tôi đã từng cứu cậu ta một mạng, tuy ở biệt thự lần trước do hiểu nhầm nên mới đẩy cậu ấy ra ngoài cửa sổ, nhưng lần ấy cũng không thể chỉ trách một mình tôi được.
Trình Chân phớt lờ ánh mắt đang nóng hầm hập như mặt trời nhỏ của tôi. Cậu ấy nhìn tôi rồi buông tay ra, giả bộ như không hề quen biết, quay đầu cười nói với người bên cạnh: “Đi thôi.”
Tiêu rồi, cậu ấy quả nhiên là người thù dai mà, chỉ là không cẩn thận đẩy cậu ta rơi xuống dưới thôi mà, đúng là thối tha, làm gì mà kém độ lượng vậy chứ!
Cô gái rắc rối kia nhìn tôi bị Trình Chân lờ đi, liền cười khẩy: “Tôi còn tưởng sẽ có người giúp cậu chứ. Cậu có sở trường tìm những cậu con trai không quen biết làm quen sao? Thật là xấu hổ!”
Trong căn phòng rộng lớn như thế này, lại bị một người lạ chỉ thẳng mặt mắng như vậy, tôi thấy vừa ngượng vừa tức. Thở sâu một hơi, kiềm chế cơn tức giận của mình, tôi nói: “Cậu thật sự đã hiểu nhầm rồi. Tôi vốn không hề quen biết gì bạn trai của cậu. Là do bất đắc dĩ tôi mới phải nói ra những câu ấy, đây chỉ là một trò đùa mà thôi. Hơn nữa, cậu có thể coi cậu ấy như báu vật, nhưng với tôi cậu ấy cũng chỉ là một cọng cỏ mà thôi.”
Người con gái sau khi nghe tôi nói như vậy, cảm thấy bị sỉ nhục, môi cô ta mím chặt, ánh mắt như phát hỏa, mắng tôi: “Cậu là cái thá gì chứ! Là cỏ hay báu vật không đến lượt người thứ ba như cậu được quyền nói!”
Cô ta vừa nói xong thì tôi cũng giận điên người: “Ở đâu ra loại người không hiểu đạo lý như cậu chứ, tôi đã nói đó chỉ là trò đùa thôi, việc gì cậu phải làm ầm lên như vậy? Cậu như vậy còn giống người thứ ba hơn cả tôi đấy!”
Sắc mặt cô ta trở nên vô cùng khó coi, định giơ tay tát tôi, Lâm Nguyên Nhất đứng bên cạnh định ngăn lại, nhưng đã có người nhanh hơn cậu ấy một bước.
Người ấy từ đằng sau nghiêng người tiến lại, giơ tay đỡ cánh tay người con gái kia lại, và còn nhanh chóng đẩy tôi ra phía sau cậu ấy.
Tôi bị đẩy về phía sau một bước, đến lúc kịp nhận ra người đang đứng trước mặt mình là ai thì miệng tôi đã há hốc ra vì kinh ngạc. Người ấy chính là Trình Chân.
Hành động của Trình Chân khiến cô gái vừa định ra tay với tôi trợn tròn mắt lên.
Trình Chân cười khẩy một cái rồi nói với cô gái kia: “Giữa nơi đông đúc này mà đi đánh ghen sao, lại còn định đánh người nữa chứ, cô không cảm thấy mất mặt à?”
“Cậu… cậu là ai? Ai cần cậu xen vào làm gì!” Người con gái kia ngượng ngùng đáp lại.
Lông mày Trình Chân khẽ nhíu lại, nói: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cái vẻ chua ngoa, đanh đá của cô đã bị bạn trai nhìn thấy mất rồi, như vậy không sao chứ?” Trình Chân nói xong, quay ra nhìn Lâm Nguyên Nhất.
“Làm loạn thế đủ rồi đấy, Tương Phương Phương, cậu không phải có chuyện muốn nói với mình sao, còn không đi à?” – Giọng điệu lạnh lùng bất ngờ phát ra từ con người đầy vẻ điềm tĩnh, dịu dàng là Lâm Nguyên Nhất.
Lâm Nguyên Nhất nhìn tôi rồi quay người đi về phía cửa ra.
Nhìn theo bóng Lâm Nguyên Nhất đi xa dần, người tên Tương Phương Phương kia tỏ vẻ không bằng lòng nhìn tôi nói: “Cậu cứ đợi đấy!”
Nói rồi, cậu ấy quay người đi theo Lâm Nguyên Nhất.
Mùi thuốc súng đã tan dần, mọi chuyện gần như đã bình lặng trở lại như lúc trước, người qua lại chỉ coi như vừa được xem một màn kịch hay.
Không biết mất bao lâu sau tôi mới mở được miệng nói câu cảm ơn với Trình Chân: “Cảm ơn.”
“Không phải em muốn giúp chị.” Trình Chân nói: “Em thật chưa gặp ai ngốc như chị, sắp bị đánh đến nơi rồi mà còn không biết đường mà tránh đi.”
Ánh sáng đèn màu cam chiếu lên người cậu ấy ánh lên như một lớp mạ vàng, khiến cả người cậu ấy trở nên rực rỡ. Tôi ngẩn người nhìn cậu ấy, có chút ngỡ ngàng, sau đó nghe thấy cậu ấy nói tiếp: “Ngựa tốt cho người cưỡi, kẻ ngốc cho người cười.”
Trình Chân cười thản nhiên, nói một cách đầy châm chọc nhưng ánh mắt thì sáng đến kinh người, chăm chú nhìn tôi.
Một dàng hình quen thuộc, một cảm giác xa lạ, không khí phảng phất hơi thở lạnh lùng. Tôi bỗng cảm thấy đôi mắt của Trình Chân, hình như tôi đã gặp ở đâu đó.
“Bao nhiêu năm rồi mà chị vẫn chẳng tiến bộ gì cả?” Trình Chân tiến gần hơn về phía tôi, ánh đèn thạch anh chiếu lên người cậu ấy.
Trong cái căn phòng ồn ào này, mọi âm thanh đều trở nên vô cùng mơ hồ.
Tôi ngẩn người một lúc, nghiêng người, mượn ánh đèn để nhìn rõ hơn khuôn mặt Trình Chân. Khuôn mặt cậu ấy lúc mỉm cười như đang dần hiện ra, giống với một người nào đó trong kí ức của tôi.
Một lúc lâu sau, tôi bất giác hỏi: “Cậu tên là Trình Chân đúng không? Là chữ Trình nào?”
Trình Chân cười trả lời tôi: “Chị quên rồi sao? Hồi nhỏ chị từng ở nhà em đấy.”
Cổ họng tôi tê cứng, những kí ức hồi nhỏ trong chốc lát bỗng nhiên ùa về. Tôi chỉ tay vào cậu ấy, ngạc nhiên hỏi: “Cậu chính là con trai của chú Trình – Trình Chân?”
Trình Chân bỗng nhìn lên, đôi mắt cậu ấy sáng rực, đầy hấp dẫn, hỏi: “Sao? Chị quên em rồi à, chị Tiểu Vi?”