Chương
Khi hoa mẫu đơn nở, người đi đến thành Lạc Dương ngắm hoa hiển nhiên rất nhiều. Những phòng khách của dịch trạm chật ních toàn là người, bọn họ một hàng bốn người không kiếm được chỗ nghỉ. May mắn Lý Hơi có mang theo lệnh bài Tĩnh An vương phủ, mang ra cho nha dịch xem, làm cho hắn nghĩ biện pháp kiến gian phòng trống. Nha dịch mặc dù không biết hắn là tiểu vương gia, cũng không dám chậm trễ. Liền trong thời gian an bài bọn họ dùng bữa tối, liền đem chính phòng của mình thu don cấp cho họ.
Phòng hắn ở là một gian phòng lớn, dùng cửa ngăn cách thành một ngăn ngoài ngăn trong. Phòng trong là chỗ ngủ, gian ngoài là phòng khách. Vì an trí bốn người bọn họ, gian ngoài liền dọn hết thành chỗ trống, tạm thời bày một cái giương ngủ. Nha dịch liền hướng Lý Hơi cười làm lành nói: " Công tử, chỉ có gian phòng chật hẹp như này các vị chịu khó chút."
Lý Hơi ngay cả nhà tranh rách nát đều đã ở qua, gian phòng chật hẹp như này đối hắn mà nói không tính là gì. Nguyễn Nhược Nhược cùng Diêu Kế Tông cũng thích ứng được trong mọi tình cảnh, tự nhiên lại càng không phiền hà. Sở Thiên Diêu cũng không cần phải nói ăn, mặc ở, đi lại, có một chỗ có thể ở lại là được. Chẳng qua...... Nàng đem trong ngoài nhìn một lần, nhịn không được âm thầm nhíu mày, hai phòng như thế nào ngủ bốn người?
Nàng đang nghĩ tới, Diêu Kế Tông đã muốn phân phối giường ngủ. "Lý Hơi, ngươi cùng nương tử ngươi ngủ phòng trong, ta cùng huynh đệ ta ngủ gian ngoài. Nhường cho các ngươi ngủ giường gỗ khắc hoa, chúng ta ngủ giường cứng. Thế nào như vậy có được không?"
"Ta đây từ chối thì bất kính." Lý Hơi không cùng hắn khách khí.
Sở Thiên Diêu mặt nhăn càng nhiều, lại không thể phản đối. Này dịch trạm đã không còn phòng trống nữa, nàng cũng không thể nói nàng cùng với Nguyễn Nhược Nhược ngủ được. Nhất thời không có cách.
"Đi một ngày rồi cũng mệt mỏi, chúng ta gột rửa đi ngủ sớm một chút đi." Nguyễn Nhược Nhược nói. Lý Hơi tự nhiên có kiều thê chăm sóc: "Chàng cũng mệt mỏi rồi? Ta kêu người mang chậu nước ấm tới cho chàng rửa mặt, xong chúng ta liền nghỉ ngơi."
"Thêm một chậu nữa, ta cùng tứ lang cũng muốn tẩy rửa." Diêu Kế Tông ở một bên nói.
Gã sai vặt rất nhanh mang hai chậu nước ấm đến, Diêu Kế Tông liền cầm khăn gọi Sở Thiên Diêu."Tứ lang, ngươi ra đây rửa mặt."
"Ngươi tẩy rửa trước đi, ta tự mình làm." Sở Thiên Diêu không có thói quen để người ta hầu hạ.
"Không được, tay ngươi có thương tích, đụng vào nước không tốt." Diêu Kế Tông tay duỗi ra, đưa khăn tới trước mặt của nàng.
Sở Thiên Diêu lúc này mới nhớ tới mu bàn tay của mình có thương tích, khó trách hắn liền cầm khăn tới giúp nàng. Này Diêu Kế Tông nhìn có vẻ tùy tiện, không nghĩ tới đúng là một người cẩn thận chu đáo, nàng có chút ngoài ý muốn.
Tiếp xúc với Diêu Kế Tông càng lâu, hiểu biết hắn càng nhiều, Sở Thiên Diêu lại càng là ngoài ý muốn. Hắn nhiệt tình thân mật, tính tình hào sảng khoáng đạt, một thân thập phần chính khí. Tốt với người ngoài, cũng không phải cố ý lấy lòng, hết thảy tự nhiên mà vậy. Nếu không phải Lăng Sương Sơ nói, nàng kiên quyết sẽ không tin tưởng hắn trước kia là tay ăn chơi. Giờ này ngày này, hắn hành động mặc dù hoàn toàn không phải là chính nhân quân tử, nhưng so với những tên quân tử nghiêm trang thì đáng yêu dễ thương thân thiết hơn nhiều.
"Cám ơn." Thịnh tình không thể chối từ liền tiếp nhận cái khăn ấm áp kia, Sở Thiên Diêu qua loa lau ở trên mặt mình hai lượt, liền trả lại cho Diêu Kế Tông. Hắn tiếp lấy liền lau lại hai thái dương của nàng nói: " Nơi này cũng chưa lau khô, chúng ta ngồi ở bên ngoài xe, mặt toàn bụi."
Nàng không nghĩ hắn có hành động này, bản năng lui về phía sau, nhưng vừa bước lui lại đã bị giường chặn. Tránh cũng không thể tránh được, Diêu Kế Tông đã ở trên mặt nàng lau hai lượt.
"Chậc chậc chậc, " Nguyễn Nhược Nhược ở một bên xem nhịn không được lên tiếng nói: " Diêu Kế Tông, ngươi đối với huynh đệ ngươi thật sự là thật tốt nha, thay hắn lau sạch mặt."
Diêu Kế Tông cũng không chấp nhận liền nói: "Tay tứ lang không tiện hành động, ta giúp hắn một phen mà thôi. Này tính làm gì, trước kia ta có bạn cùng phòng đánh bóng rổ gãy cánh tay, ta còn thay hắn lau người đấy."
"Ngươi thật đúng là một người nhiệt tình a!"
"Đó là, bản công tử luôn luôn nhiệt tình giúp người. Nếu ngươi cần, ta cũng có thể thay ngươi rửa mặt. Chỉ là không biết Lý Hơi ý kiến như thế nào?"
"Nhược Nhược không có cần, có cũng không tới phiên ngươi thay nàng rửa mặt, có ta đây." Lý Hơi không chút nào liền đem hắn đá đi. Bọn họ vợ chồng son đang ngươi cho ta rửa ta cho ngươi rửa, làm sao có chỗ cho Diêu Kế Tông xen vào nửa phân.
Diêu Kế Tông nhún nhún vai làm mặt quỷ, tự mình rửa mặt. Ai đều không có phát hiện, khuôn mặt Sở Thiên Diêu đỏ bừng mà xoay người sang chỗ khác.
Tẩy rửa sạch sẽ, tất nhiên sẽ đi ngủ. Lý Hơi cùng Nguyễn Nhược Nhược vào phòng trong, Diêu Kế Tông đem chăn trải ra giường hỏi: "Tứ lang, ngươi ngủ bên trong hay là ngủ bên ngoài?"
Sở Thiên Diêu mặt còn đang đỏ, nhất thời không trả lời, Diêu Kế Tông thấy nàng không trả lời, liền tự quyết định nói: "Nếu không ta ngủ bên trong đi, ngươi ngủ tướng rất xấu, nếu ta ngủ bên ngoài không cẩn thận liền giống lần trước bị ngươi đá xuống đất."
Hắn vừa nói như vậy, Sở Thiên Diêu mặt liền đỏ bừng. Diêu Kế Tông chưa dừng lại liền hỏi: "Tứ lang, ngươi phát ngốc cái gì vậy? Đi ngủ sớm một chút đi. Ngày mai còn muốn sáng sớm khởi hành, chúng ta tranh thủ đến thành Lạc Dương ăn cơm trưa."
Đúng thế, ra khỏi nhà thế này, không cố kỵ được nhiều như vậy. Hoa Mộc Lan xung quân đội hai năm, còn không phải cùng đồng đội cùng ngủ sao. Một đêm như vậy chấp nhận đối phó cho qua đi, Sở Thiên Diêu thầm nhủ khuyên giải mình. Nàng đang cân nhắc, trên giường Diêu Kế Tông đã cởi áo tháo thắt lưng. Nàng vừa nhìn thấy như vậy, kinh ngạc nhìn hắn cởi hết áo ngoài, áo trong cũng chuẩn bị cởi.
" Ngươi...... Như thế nào mà ngươi cởi hết áo ra, đây là ngủ chứ có phải tắm rửa đâu?" Sở Thiên Diêu nhìn thấy cảnh này, hai má liền nóng như lửa đốt.
"Ngủ mặc quần áo ta không thoải mái." Diêu Kế Tông có thói quen này, Sở Thiên Diêu bất ngờ. Này này này...... Lõa thể thế kia làm sao nàng cùng với hắn cùng ngủ được chứ?
"Diêu Kế Tông, ngươi định bán thịt à?" Cách tấm màn cửa ngăn lờ mờ, thanh âm Nguyễn Nhược Nhược truyền ra.
"Ai bán thịt, ta chỉ là thích cởi hết áo ra ngủ, không được sao?"
"Không được, nếu cởi hết áo ra ngủ ngươi về nhà ngủ đi, trong phòng này có bốn người ở. Ngươi không ngại, nhưng tướng công ta để ý đấy ."
"Đúng vậy, Diêu Kế Tông, nương tử ta ở trong này ngươi mặc áo chỉnh tề lại cho ta." Lý Hơi liền nói phụ họa.
"Các ngươi không phải ở bên trong sao, ta không ngại các ngươi ngại cái gì." Diêu Kế Tông mở miệng than thở, nhưng mà vẫn nhanh tay đem quần áo mặc lại. Sở Thiên Diêu liền thở phào.
Diêu Kế Tông liền chui nhanh vào bên trong chăn, vỗ xuống một bên hướng tới Sở Thiên Diêu nói: "Tứ lang, nhanh lên vào đây ngủ nào!"
Sở Thiên Diêu hít sâu một hơi, cầm lấy gối tiến đến đầu giường khác mà đi." Ta không thói quen cùng người cùng đầu ngủ, ta liền ngủ đầu này."
Diêu Kế Tông cũng không có miễn cưỡng, "Tốt lắm, ngươi ngủ đầu kia ta ngủ đầu này. Bất quá ban đêm ngươi cẩn thận một chút, đừng một cước đá ta từ trên giường xuống đất a."
Sở Thiên Diêu lằm co lại vào một góc giường, Diêu Kế Tông nhìn nàng vừa nằm xuống liền nói."Tứ lang, ngươi ngủ như thế nào mà không cần cởi quần áo nha?"
"Ta ngại bẩn, cho nên mặc áo ngủ." Sở Thiên Diêu lấy cái cớ tốt trả lời hắn.
Diêu Kế Tông ha ha cười rộ lên. "Tứ lang, ngươi cư nhiên chú ý nhiều như vậy nha! Cùng với nữ nhân giống nhau."
Sở Thiên Diêu bị một câu này chặn lại, nửa ngày không nói gì. Cuối cùng phẫn nộ nói: "Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm mà đi."
Rốt cuộc ngồi trên xe ngựa dong duổi một ngày trời làm ệt mỏi, Tuy rằng Sở Thiên Diêu nằm trên giường trong lòng không được tự nhiên, nghĩ đến một đêm này khẳng định ngủ không tốt. Nhưng mà mỏi mệt cùng ủ rũ như dòng nước, nàng rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Một đêm ngủ say, đúng là chưa bao giờ ngủ ngon như thế.
Buổi trưa ngày hôm sau, bọn họ một hàng bốn người liền tới thành Lạc Dương.
Lạc Dương từng trước kia là kinh đô nhà Tùy, đền thời Đường thì thay đổi. Đông tây giáp rừng, nam bắc toàn nước, mặt bằng thành hình vuông. Trong thành chia làm ba khu, phường, chu dài km, dân cư trăm vạn. Thành thị bố trí tương tự với thành Trường An, đồng dạng phân chia thành, trong thành, phía ngoài thành. Thời Tùy cùng thời Đường thành Lạc Dương chính trị kinh tế văn hóa đều phát triển, là thành thị lớn nhất có danh hiệu Đông Phương đệ nhất. Khi Võ Tắc Thiên xưng đế sửa đổi lại quốc hiệu, dời đô khỏi Lạc Dương, sau đổi tên thành "Thần Đều". Thời kì đại đường phồn thịch, thành Lạc Dương phồn vinh hưng thịnh, cùng với thủ đô Trường An ganh đua cao thấp.
Một hàng bốn người tiến vào đế đô phồn thịnh nhà Đường này, trừ bỏ Lý Hơi lại, ba người còn lại bộ dáng ai cũng kích động vạn phần.
Thành Lạc Dương phồn hoa trước mắt, có những hành cung khí thế nguy nga, có những khu vườn lớn, nhà cửa san sát nối tiếp nhau, những đoạn đường thẳng tắp rộng lớn...... Trăm ngàn ngôi nhà vây lại với nhau như bàn cờ, mười hai khu phố giống luống rau. Hàng hóa chất cao như núi, tiểu thương buôn bán, xe ngựa đi lại không thôi. Thương nhân, trà lâu, tửu quán, khách sạn chỗ nào chỗ nào khách hứa ra vào rườm rượp.
Trên đường lớn mọi thứ đều ngăn nắp, du khách đi đường rộn ràng, cũng giống thành Trường An, trong đám người đi lại còn có người Hồ, còn có người Ba Tư tóc quăn, còn có thương khách người Ảrập đầu đội khăn trắng nắm lạc đà. Trong và ngoài Thành Lạc Dương, xuất hiện một biển người. Thực xứng đáng với danh hiệu cố đô.
Tiết trời trong tháng bốn, trong không khí tràn ngập hương thơm làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Các đoạn đoạn đường trong thành Lạc Dương, hàng ngàn đóa hoa mẫu đơn muôn màu muôn vẻ tranh nhau đua sắc. Sắc màu rực rỡ cùng hương thơm quanh quẩn, không hổ là một tòa thành có những bông mẫu đơn xinh đẹp rực rỡ. Phong cảnh khắp nơi thật đẹp, cảnh sắc mới mẻ.
"Thật là những bông hoa đẹp, không uổng công sức bản công tử lặn lội vượt mấy trăm dặm đến thưởng thức." Diêu Kế Tông hưng trí vừa đi vừa nhìn.
Mặc kệ ai nói hoa này đẹp như ngọc, nhưng ta nói ngọc còn không đẹp như hoa." Nguyễn Nhược Nhược không tự chủ được mà khen.
"Thế này tính cái gì, Nhược Nhược nàng nhìn từ đầu đường tới cuối đường đều là hoa bình thường đâu. Nếu nàng vào hoàng cung coi mẫu đơn ở trong vườn thượng uyển thì mới biết đó là cực phẩm, thế này mới biết danh hiệu ‘quốc sắc thiên hương’ vì sao mà có." Lý Hơi là người đã từng thấy qua, đối với những đóa hoa mẫu đơn ở trên đường cái liền không cho là đúng.
"Ta muốn vào vườn thượng uyển ngắm mẫu đơn, có thể nhìn được hay không?" Nguyễn Nhược Nhược nhìn Lý Hơi tràn đầy mong trờ hỏi.
"Bên trong hoàng cung, không thể nói đi là đi được." Lý Hơi cũng rất muốn thỏa mãn nàng, nhưng không có cách nào khác cả, chỉ có thể an ủi nói: “Đi khu vườn phía tây cũng được, khu vườn phía tây hoa mẫu đơn cũng đẹp chẳng kém hoàng thành là bao."
Thiên hạ đều biết đến vườn hoa trong thành Lạc Dương. Những vườn hoa đẹp đều tập trung ở trong thành, nhiều tới nghìn khu, vang danh vườn hoa thiên hạ đệ nhất. Từ thời Hán có vườn hoa Lương Kí, vườn hoa Quảng Hán, tới thời Tấn có vườn hoa Kim Ngọc, vường hoa Phan An, vườn hoa Thảo Linh, tới thời Đường có vườn hoa Phú Xuân, vườn hoa Quy Nhân của đại tướng nhà Đường Tăng Nho, vườn hoa của thái sư, vườn hoa của Thái Bình công chúa...... Khu vườn phía Tây được dựng lên bởi thánh chỉ của Hoàng đế nhà Tùy, là vườn hoa cao quý của hoàng gia. Rộng rãi đầy khí thế, cảnh sắc tuyệt đẹp, là vườn hoa vang danh trong thành Lạc Dương. Kết cấu bố cục đẹp đẽ, có thể coi từ cổ tới kim có một không có hai.
Trong khu vườn thượng uyển, có rừng cây sâu thẳm, hoa tươi cỏ lạ chỗ nào cũng có. Trong đó mẫu đơn được trồng nhiều nhất, cũng phải trên dưới vạn gốc, có hàng trăm loại hoa khác nhau, vườn mẫu đơn đã làm cho khu vườn nổi danh hơn. Khu vườn tây uyển ở thành Lạc Dương này cũng giống như khu vườn ở thành Trường An, tuy nói chủ yếu phục vụ hoàng thất cùng tầng lớp quyền quý, nhưng mỗi lần đến lễ hội đều mở cho dân chúng ngắm, là một nơi ngắm hoa mẫu đơn tốt nhất.
"Cũng là nơi tốt nhất, như vậy tốt quá, chúng ta khi nào thì đi nha?" Diêu Kế Tông vội vàng hỏi.
"Ngươi không cần phải nóng vội như vậy, muốn ngắm mẫu đơn thì chúng ta cũng phải đi ăn cơm trưa đã." Sở Thiên Diêu bụng đã muốn réo lên rồi.
"Sở Thiên Diêu nói đúng đấy, chúng ta liền tới biệt viện của vương phủ, cất hành lý rồi ăn cơm trưa đã rồi nói sau." Lý Hơi nói.
Thời nhà Đường hoàng đế thường rời đô đến thành Lạc Dương, cho nên hoàng thân quốc thích đều có nhà ở thành Lạc Dương. Tĩnh An vương phủ tự nhiên cũng không ngoại lệ, trong thành Lạc Dương cũng có vương phủ của hắn. Tuy rằng không to bằng phủ đệ ở thành Trường An, nhưng nhà ở cũng rất trang nhã đẹp đẽ. Đoàn người Lý Hơi vào trong phủ, quản gia cùng hạ nhân đều ra đón. Vận chuyển hành lý, chuẩn bị phòng nghỉ, bữa trưa......rất nhộn nhịp.
Sau khi dùng cơm trưa xong, hơi nghỉ ngơi được một lát. Bọn họ ba người hưng phấn cực kỳ theo sau Lý Hơi đi tới khu vườn phía tây. Những ngày cuối xuân thành Lạc Dương, những nhà quanh bên đường lớn bày rất nhiều loại hoa mẫu đơn. Trên đường xe ngựa đi tới tây uyển, dọc theo đường đi nhìn những đóa hoa màu hồng màu lục ngọc. Giống như những viên ngọc tỏa sáng, làm cho người ta không thể rời mắt được. Đợi đến khi tới tây uyển kia, một biển hoa đủ mọi màu sắc liền làm cho người ta mê người đến mức độ nào a.
Vườn mẫu đơn ở khu tây uyển, khắp nơi đều có đèn lồng chiếu sáng huy hoàng.
"Diêu Hoàng" phát ra ánh sáng màu vàng, "Ngụy tử" phát ra màu tím, "Lục Ngọc" như ngọc màu xanh phát sáng, "Nhị Kiều" một màu hồng, "Bạch Phát" như thủy tinh trong suốt, "Lạc Dương hồng" như ánh nắng bình mình...... màu sắc đan xen, muôn màu muôn sắc, thực giống như tiên cảnh, thật làm cho người ta cảm thán. Những hương sắc như thế này không thể dùng ngòi bút mà tả được.
“Quả thật mẫu đơn trấn áp muôn hoa, lời ấy quả nhiên không sai!" Nguyễn Nhược Nhược trước kia còn đối với danh hiệu "Hoa vương" của mẫu đơn nửa tin nửa ngờ, hôm nay tận mắt nhìn thấy, không khỏi tâm phục khẩu phục.
Diêu Kế Tông ở kế bên tấm tắc không thôi. "Chuyến đi này không tệ, chuyến đi này không tệ, chuyến đi này không tệ nha."
Sở Thiên Diêu không thốt được một lời nào, chỉ là đôi mắt hoa lên khi nhìn thấy những đóa hoa mẫu đơn trước mắt. Quê nhà nàng toàn là cánh đồng cát với những ngọn núi cằn cỗi, chưa bao giờ gặp qua cảnh xuân sắc như vậy trước mắt các loài hoa muôn màu rực rỡ như ánh mặt trời.
Sau khi Lý Hơi dẫn bọn họ xem qua vài loại mẫu đơn quý liền nói: "Ta nhớ rõ khu vườn này còn có một loại mẫu đơn quý, trong sách có ghi là ‘Ba lần biến sắc’. Trước khi nó nở có màu xanh đậm, khi nở rộ lại thành màu trắng, đến khi gần tàn lại thành hồng nhạt. Một đóa hoa ở ba thời điểm không giống nhau thành ba màu sắc khác nhau, là mẫu đơn quý báu khó gặp."
"Ở đâu ở đâu? Liền dẫn bọn ta đi coi." Nguyễn Nhược Nhược hận không thể trong một ngày xem hết hoa trong thành Lạc Dương.
"Phải tìm một lát đã, nó chỉ ở trong khu vườn này thôi." Lý Hơi liền dẫn bọn họ đi sâu vào trong khu vườn.
Trong tháng tư này du khách tập trung ở khu vườn đông nườm nượp, nhất là khu hoa mẫu đơn náo nhiệt phi thường. Cảnh tượng ở trong này, có thể miêu tả như mây bay lượn. Hoa nở hoa tàn trong hai mươi ngày, người đến nườm nượp đông không kể xiết. Bọn họ một hàng bốn người liền lẫn vào trong đám người rộn ràng kia, khi thấy chỗ hoa nào có người dừng lại ngắm liền tiến lên nhìn. Khi nhìn thấy rồi, thủy chung không có nhìn thấy "Ba lần biến sắc" mà Lý Hơi nói.
Diêu Kế Tông đem khu vườn hoa mẫu đơn nhìn nhìn một lượt, ánh mắt chợt dừng lại không rời nhìn về một chỗ. Thời tiết thật thuận lợi để ngắm hoa mẫu đơn, các mĩ nữ của thành Lạc Dương đều đi ngắm hoa. Khu vườn phía Tây này tự nhiên không thiếu bóng dáng người đẹp. Mỹ nhân vì hoa thêm xinh đẹp, hoa vì mỹ nhân thêm rạng rỡ, hoa cùng mỹ nhân cả hai đều rạng rỡ. Đến tột cùng hoa đẹp hay là dung nhan đẹp? Thật thật làm người ta nhất thời khó có thể định đoạt.
"Diêu Kế Tông, ngươi nhìn cái gì vậy?" Lý Hơi phát hiện tâm tư của hắn không ở chỗ này liền hỏi.
"Mẫu đơn đã xem qua, hiện tại liền xem mỹ nhân." Diêu Kế Tông đáp thoải mái. Thưởng thức xinh đẹp không phải sai, không cần cất giấu ngượng ngùng.
"Nhìn có tuyệt sắc không? Thấy được liền chỉ cho ta xem một chút, ta cũng muốn mở mắt chút." Nguyễn Nhược Nhược cười nói.
"Ngươi muốn mở cái gì mắt, nếu thấy được ta cũng chỉ cấp Lý Hơi cùng tứ lang xem. Nam nhân xem nữ nhân mới có cái coi, ngươi xem thì nhìn ra cái gì."
"Ta như thế nào mà không nhìn ra cái gì, ngươi xem trúng ta bên ngoài liền tham mưu giúp ngươi, nếu thấy thích hợp sẽ giúp ngươi theo đuổi, cũng giống như lúc trước ngươi cùng Lý Sướng......" Nguyễn Nhược Nhược miệng nói được một nửa liền dừng lại.
Diêu Kế Tông thần sắc ảm ảm, Sở Thiên Diêu thần sắc cũng có chút thẫn thờ. Nàng kìm lòng không được bởi vậy cũng nghĩ đến Bộ Bình Xuyên, hắn cùng Lý Sướng, có khi giờ này đang ở trong thành Trường An ngắm mẫu đơn đi? Ngày tốt cảnh đẹp như thế này, quấn quấn quýt quýt đi với nhau, như vậy cầu gì? Nghĩ người ta đoàn tụ sum vầy, nàng không khỏi tâm sinh cảm giác bực mình thất bại. Chính nàng cũng không phát giác, lúc này nghĩ đến Bộ Bình Xuyên, liền ngơ ngẩn, cũng không rung động. Ngày xưa khi nghĩ đến hắn có cảm giác tâm thần chấn động, giống như dây đàn rung động với tần xuất giảm dấn. Chưa từng bắt đầu liền chấm dứt, tình liền trở thành hồi ức.
Từng cô gái đều trải qua mối tình đầu, cõi lòng ái mộ như hỏa diễm đầy mãnh liệt. Nhưng mà tình yêu đơn phương, là không có củi đốt bổ sung lửa đốt. Dần dần, từ bùng cháy tới lụi tàn. Thời gian cuối cùng lắng đọng lại hết thảy, như một cây tùng chìm vào rừng cây mà thôi. Còn khi muốn dậy lại tình cảm với hắn, trong lòng có lẽ không còn điểm nhiệt lực nào, cảm tình đối với hắn đã muốn rời xa không còn.
Diêu Kế Tông hắn liếc mắt một cái, nhận thấy Sở Thiên Diêu thần sắc khác thường. Lập tức lại mỉm cười nói: "Được, Tứ lang ngươi nhìn coi, ta xem đằng trước kia có một cô nương mặc váy màu tím xinh đẹp, ngươi xem coi thế nào? là mỹ nhân phải không? Lý Hơi ngươi cũng không muốn xem, trong mắt của ngươi dù sao chỉ thấy được một nương tử của ngươi." Một phen nói nói cười cười, liền đem không khí trầm trọng xóa tan.
Mọi người ánh mắt cùng nhau hướng phía trước nhìn lại, chỉ thấy một cô gái mặc váy tím dáng yểu điệu, làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng như sao. Đang cười nói bên đám mẫu đơn "Yên nhung tử", làm ĩ nhân càng yêu kiều.
"Này quả thật không sai nha! Người còn kiều diễm hơn hoa. Sở Thiên Diêu ngươi cảm thấy sao?" Nguyễn Nhược Nhược tự biết vừa rồi nói lỡ một câu, chạm đến chuyện thương tâm của hai người. Liền cùng Diêu Kế Tông chuyển đề tài sang chỗ khác.
"n, là rất đẹp." Sở Thiên Diêu tùy tiện nhìn qua, đáp không chút để ý.
"Mỹ nhân xinh đẹp như vậy, tứ lang, không bằng chúng ta đi qua cùng nàng trò chuyện?" Diêu Kế Tông tận lực khơi mào hứng trí.
"Không quen biết, như thế nào cùng người ta nói chuyện?"
"Đi qua tự giới thiệu một chút không cần phải quen biết."
" Diêu Kế Tông, ngươi phải đúng mực đấy nha, đừng làm cho cô nương nghĩ lầm ban ngày ban mặt ngươi đùa giỡn con gái nhà đàng hoàng." Lý Hơi hảo tâm nhắc nhở hắn.
"Là nha! Này cũng không phải là thế......" Nguyễn Nhược Nhược liền nói không nổi nữa, dừng lại một chút, đột nhiên nghĩ ra ý tưởng cười nói: "Hoặc là ngươi có thể đến nói thử với nàng ‘ta thích ngươi, mời ngươi cùng ta kết giao đi’."
"Kính nhờ, ngươi lạm lời kịch để cho ta học như vậy, có lời nào tốt hơn một chút có thể dạy ta?". Diêu Kế Tông nghe được cười nói.
"Không có, mặt này ta cũng không phải chuyên gia. Ngươi chính mình chọn lấy chiến lược phương án đi."
"Ta trước hết tới gần đã, có được hay không được tính sau. Tứ lang, muốn đi cùng hay không?" Diêu Kế Tông ân cần hỏi han, trong lòng cũng biết nàng sẽ không đi. Bất quá cùng nàng trò chuyện thôi, không muốn nhìn nàng rầu rĩ. Hắn là người hiện đại, biết điều chỉnh tâm tình chính mình, không cần cố chấp chiếm bằng được cái gì đã mất đi. Nhưng Sở Thiên Diêu chỉ sợ...... Nàng không giống hắn có thể điều chỉnh được bản thân. Liền mắc vào cái cạm bẫy tình cảm không thoát ra được là huynh đệ kết giao, hắn sao có thể để huynh đệ mình bị vây hãm trong buồn bực cả đời được?.
"Ta không đi." Sở Thiên Diêu quả thực quả quyết phủ quyết." Ta khuyên ngươi cũng không lên đi, mạo muội đến gần như vậy, cẩn thận bị người ta bài xích vì cử chỉ khinh bạc." Nàng không nghĩ muốn cùng Diêu Kế Tông đi đến gần cô gái mỹ mạo kia, vì vậy liền phản đối.
"Ngươi phản đối nha! Phản đối có hiệu lực, ta không đi là được." Diêu Kế Tông vốn cũng chính là thuận miệng nói.
Hắn đã quyết định không đi, cô gái mặc váy tím kia sóng mắt lưu chuyển nhìn về phía bọn họ. Khuôn mặt đang tươi cười nhất thời ngẩn ra, tiếp theo là cả kinh, ánh mắt chợt bối rối thất thần, xoay người vội vàng chạy đi.
"Hả, sao lại thế này? Hoa mẫu đơn ‘Ba lần biến sắc’ còn không có nhìn thấy, liền thấy vị cô nương này khuôn mặt thay đổi ba lần, từ cười đến giật mình rồi cả kinh. Nàng ta làm sao vậy?" Nguyễn Nhược Nhược không rõ. Mọi người cũng không hiểu được.
"Xem bộ dáng nàng là bị vài người chúng ta làm cả kinh, chẳng lẽ chúng ta giống yêu quái?" Diêu Kế Tông cười nói.
Lý Hơi cũng không đem vẻ mặt của cô gái mặc váy tím kia xem ở trong mắt, vì thế cũng không để ở trong lòng. "Chúng ta vẫn là chân chính đi tìm khuôn mặt tam biến đi, trong vườn bên trong kia còn có không ít hoa mẫu đơn không thấy đâu."
Vì thế một hàng bốn người liền bước đi hướng tới nhiều loại hoa ở sâu bên trong.
Chú: Văn trung về Lạc Dương danh viên cùng Lạc Dương mẫu đơn tư liệu, tham khảo cho Lạc Dương báo chiều (Thiên hạ danh viên trọng Lạc Dương), Thiên Sơn võng (Trung Quốc danh hoa chi-- Lạc Dương mẫu đơn), tính danh võng (Hoa mẫu đơn danh thập thú) chờ văn.