Chương
Ngày tháng thời tiết đẹp, thành Trường An xuất hiện nhiều mỹ nhân. Mỗi năm một lần, Trường An lại tổ chức hội đạp thanh . Nhiều mĩ nhân khuynh thành đồng loạt xuất động, tràn ngập khắp các con đường, trang sức đỏ lấp lánh khắp nơi, mĩ nhân xếp hàng mười dặm cũng không đếm xuể.
Dòng nước lững lờ trôi, cỏ non xanh mướt, dương liễu nhè nhẹ lay động. Người người từng nhóm chầm chập bước đi. “Mi sơn mắt thủy” so với phong cảnh càng thôi thúc người ta xem, từng đoàn người “cẩm tú phục sức” so với xuân ý càng dạt dào vài phần. Trong thành Trường An, các công tử, lang cũng nhân dịp này đến ngắm cảnh, thưởng thức người đẹp, giai nhân
Lý Hơi cùng Nguyễn Nhược Nhược một thân đơn giản trang phục, nhanh chóng hoà vào đám du khách đang đi trên cầu. Đi theo phía sau bọn họ một tấc không rời - không, không phải Tần Mại, mà là Diêu Kế Tông.
“Xin ngươi, Diêu Kế Tông, ngươi có thể đừng đi theo chúng ta được không." Lý Hơi thở dài nói." Một mình đi dạo không được sao?"
" Đương nhiên không được, ở đây đủ mọi loại người, không chừng lại gặp cố nhân của ‘tiền thân’ ta, nhảy ra nói ta từng đùa giỡn nàng. Rồi sau đó tính toán sổ sách, sửa chữa ta một phen. Đi theo các ngươi đi, hệ số an toàn sẽ cao hơn. Ít nhất nếu có người chỉ trích ta tác phong bất chính, các ngươi có thể thay ta nói tốt vài câu. Nếu như đối phương không chịu nghe, cứ nhất định động võ, thì Lý Hơi, ngươi trợ giúp ta một chút, ta cũng phải dùng ít sức hơn ." Diêu Kế Tông nghĩ thật sự là chu đáo.
Nguyễn Nhược Nhược cười lắc đầu nói: " Diêu nhị công tử, ngươi nếu muốn Lý Hơi thay ngươi nói tốt vài câu, thay ngươi động võ, thì tốt nhất đừng nên đắc tội với hắn. Trước khi hắn xem ngươi là cái đinh trong mắt, ngươi liền chạy nhanh đi."
Diêu Kế Tông nghe ra ý tứ, vì thế cười hì hì nói: " Lý Hơi, ta đây đi trước, cho vợ chồng son các ngươi không gian riêng tư . Đi đây."
Diêu Kế Tông vừa đi, Lý Hơi liền kéo Nguyễn Nhược Nhược đến một chỗ bờ sông, thấp giọng hỏi: " Năm trước, chính là tại đây, nàng đã cứu sống ta phải không?"
Nguyễn Nhược Nhược bốn phía đánh giá một chút, không xác định đáp: " Hình như là vậy." Nàng suy nghĩ một chút rồi cười nói: " Người ta đều là anh hùng cứu mỹ nhân, ta lại phản này lời nói mà đi làm mỹ nhân cứu anh hùng, cuối cùng anh hùng lại lấy thân báo đáp ân cứu mạng của ta. Ha ha ha." Nàng đắc ý cười lớn . Trên trời, chim yến từng đôi bay qua, quấn quýt bên nhau không rời.
Lý Hơi cũng cười, tươi cười như gợn sóng bàn ở trên mặt tầng tầng tràn ra, ý cười vô cùng vô tận." Nàng còn dám nói, ta lấy thân báo đáp, nàng còn tự cao tự đại không cần, làm hại ta rất lâu sau mới có thể mang mỹ nhân về."
Nói đến đây, hai người đều không tự chủ được, nhớ tới những chuyện cũ. Bọn họ mỉm cười đối diện nhau. Trong ánh mắt có muôn vàn hồi ức, có niềm tin tưởng tương lai, cũng có vô hạn ôn nhu tình ý. Thời gian như ngưng lại......
Lúc này trên cầu, thật sự rất náo nhiệt. Xe nối xe đi lại không ngừng, hai bờ sông hoa cẩm nở rực trời. Trên sông có thuyền, du đủ sắc, trên bờ có xe ngựa tới lui. Còn có rất nhiều nghệ nhân mở màn biểu diễn xiếc, có trăm ngàn tiếng ca, điệu nhảy, có vô vàn cửa hàng tạp hoá, nhiều nhất là tiếng thét to mua bán tiểu thương. Ngoài ra còn có không ít người mở tửu quán, hồ cơ dung mạo như hoa, tươi cười như gió, du khách đi qua đều muốn dừng chân lại nghỉ ngơi.
Diêu Kế Tông một mình đi dạo, vừa đi vừa thưởng thức mỹ nhân trước mắt. Đột nhiên thấy người quen, hắn mừng rỡ đi qua chào hỏi.
"Tứ lang, " Tiếng gọi cực thân thiết, chẳng khác nào huynh đệ lâu năm." Ngươi cũng đi ra đạp thanh à, vị cô nương này là......" Hắn tất nhiên không biết mình đã từng đùa giỡn Lăng Sương Sơ.
Lăng Sương Sơ chỉ cảm thấy ngạc nhiên, Diêu Kế Tông đùa giỡn nàng, nàng vì vậy mới ấn tượng sâu sắc về hắn, đã hơn nửa năm vẫn còn nhớ rõ. Đúng ra mà nói, hắn không thể quên nàng mới phải. Ngay cả khi hắn đã gặp qua bao nhiêu người đẹp, lộng lẫy như mẫu đơn, lả lướt như hải đường, kiều diễm mân côi cũng không dễ dàng gì mà quên nhanh như vậy. Xét cho cùng, Lăng Sương Sơ cũng là thiên kiều mỹ nhân. Như thế nào, bây giờ gặp hắn lại không nhận ra nàng?
Nhưng Diêu Kế Tông bây giờ thật sự không biết nàng, chỉ còn chờ Sở Thiên Diêu giới thiệu. Sở Thiên Diêu chần chờ một chút, quay lại nhìn thấy Diêu Kế Tông ánh mắt trong sang, bộ dáng quang minh. Cuối cùng mới lên tiếng giới thiệu.
" Vị này là Ngự Sử thiên kim Lăng tiểu thư." Khuê danh của nữ nhi tất nhiên không thể tuỳ tiện nói cho người khác biết.
" Vị này là Diêu Kế Tông." Đơn giản không thể đơn giản hơn.
Ngự Sử thiên kim và tướng môn công tử, thật quá môn đương hộ đối. Sóng vai bên nhau thực sự giống một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, Diêu Kế Tông nhìn thôi cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Hắn nhịn không được bật thốt lên lời, "Tứ lang, ngươi thật sự là có phúc nha!"
Sở Thiên Diêu cùng Lăng Sương Sơ đều biết hắn hiểu lầm, cũng không giải thích gì thêm.Chỉ thấy Sở Thiên Diêu ngửa đầu cười ha ha, làm người trên đường đều tò mò ngạc nhiên. Lăng Sương Sơ cúi đầu hé miệng cười, đẹp tựa hoa xuân. Diêu Kế Tông nhìn người trước mặt, đang định nói gì thì đã có người đi tới đánh gãy lời nói của hắn.
" Sương Sơ, Thiên Diêu, ta đang tìm hai người." Người tới là Sở Thiên Tiêu, đang cúi đầu thở hồng hộc, khẩu khí vui mừng chẳng khác nào vừa nhặt được kim nguyên bảo .
"Tam ca, không phải huynh nói Ngự Lâm quân có chuyện quan trọng không tới được sao?" Sở Thiên Diêu ngạc nhiên hỏi.
"Ta cố gắng làm nhanh, xong việc liền chạy đến đây ngay." Sở Thiên Tiêu ánh mắt dừng lại trên người Lăng Sương Sơ . Nửa điểm cũng không chú ý tới Diêu Kế Tông đang đứng bên cạnh. Giây phút này không gì khác có thể lọt vào mắt hắn nữa.
Vừa thấy ý trung nhân, Lăng Sương Sơ nét mặt toả sáng, ánh mắt hàm chứa nhu tình rạo rực. Sở Thiên Diêu cười, đẩy nàng về phía Sở Thiên Tiêu, nói:
"Tốt lắm tốt lắm, nếu huynh đã đến, ta đành phải giao người lại cho huynh vậy. Hai người mau cùng nhau đi đạp thanh thưởng xuân đi thôi."
Sở Thiên Tiêu bị nói trúng tim, tất nhiên không bàn cãi gì, vội vàng dắt tay giai nhân cùng nhau rời khỏi. Diêu Kế Tông sửng sốt nửa ngày, cuối cùng lên tiếng hỏi: "Tứ lang, suy nghĩ cả nửa ngày, không ngờ được vị Lăng tiểu thư này là người trong long tam ca ngươi!"
"Ngươi cho là người của ta sao, ta nhiều nhất cũng chỉ là người làm nền, xe chỉ luồn kim linh tinh việc thôi." Sở Thiên Diêu cười nói.
Diêu Kế Tông nghe hắn nói vậy, nghĩ tới chính mình cũng thế, làm ông tơ giúp người khác thành đôi, cuối cùng chính mình vẫn cô đơn . Không khỏi thở dài một tiếng nói. Dừng một chút, hắn nói: " Đi nào, chúng ta hai kẻ độc thân, vừa lúc gặp nhau, cùng đi uống vài chén. Không cần ngốc nghếch ở đây nghe người ta chàng chàng thiếp thiếp thiếp."
Sở Thiên Diêu hơi do dự, trong khi Diêu Kế Tông đã quay đầu đi vào một quán rượu. Đi được hai bước, hắn mới quay đầu lại gọi: "Tứ lang, tới nhanh lên!" . Sở Thiên Diêu cảm thấy thịnh tình không thể chối từ, liền bước theo hắn đi vào quán rượu.
Quán rượu này tên Nhã Hiên, quả thật có vị thế rất đẹp, ngồi trên lầu có thể nhìn thấy dòng sông bên dưới, bàn ghế đều được làm bằng gỗ lim bóng loáng.
Bọn họ tùy ý chọn một bàn không có người, gọi mấy vò rượu nho Tây Vực cùng vài món đơn giản. Nhưng ngồi đợi nửa ngày, rượu và thức ăn vẫn chậm chạp không thấy mang tới. Rất lâu sau mới có một vị hồ cơ lả lướt bưng khay rượu và thức ăn qua đây, nhưng nàng ta lại quay người đưa tới bàn bên cạnh bọn họ. Bàn bên là một khách nhân, toàn thân khoác áo choàng đen, rõ ràng là mới vào, sao rượu và thức ăn lại mang đến nhanh như vậy? Diêu Kế Tông nhịn không được lên tiếng nói: " Cô nương, ta tới trước nha."
Vị hồ cơ kia cười nói: " Diêu công tử, ngài chờ được thì chờ, không chờ được sẽ đạp đổ."
Vị hồ cơ này biết hắn sao? Hắn vì vậy phải tập trung nhìn thật lâu, cuối cùng mới nhận ra. Đây chẳng phải vị hồ cơ gợn song tại hạnh hoa xuân bị Vương công tử đùa giỡn sao? Từ sau lần đó, không thấy nàng tới nữa, hoá ra là chạy đến đây.
Sở Thiên Diêu thấy vậy, nhịn không được thấp giọng hỏi hắn, "Nguơi đắc tội với vị cô nương này?"
Diêu Kế Tông cũng thấp giọng: " Hiểu lầm, đều là hiểu lầm." Nói xong, hắn lấy lại giọng nói với vị hồ cơ kia: " Liên Y cô nương, cô không thể như vậy . Mở cửa hàng để buôn bán, người đến đều là khách, chiêu đãi mười sáu phương. Không cần đối với ta quá mức đặc biệt như vậy?"
Lời nói của hắn hợp tình hợp lý, vị hồ cơ gợn sóng kia vì thế nghiêm mặt, nói: "Rượu và thức ăn của ngài còn đang chuẩn bị, cho nên tới chậm."
"Vậy rượu và thức ăn của hắn không cần chuẩn bị sao?" Diêu Kế Tông không phục chỉ vào bàn bên cạnh hỏi.
"Vị khách nhân đó mỗi ngày vào giờ này đều đến, cho nên rượu và thức ăn của hắn luôn được chuẩn bị trước." Hồ cơ nhìn về phía bàn bên cạnh, ánh mắt triền triền miên miên...... Diêu Kế Tông cảm thấy ánh nhìn này vô cùng quen thuộc, giống như đã từng thấy qua. Hắn trong lòng chợt nghĩ, chẳng lẽ là?
Đang mải nghĩ thì vị khách nhân kia đã quay lưng lại, dỡ xuống áo choàng. Khách nhân mặc một bộ áo dài màu lam, kiểu cách xem ra cũng không có gì đặc biệt, nhưng mặc trên người hắn lại tiêu sái lạ kì . Diêu Kế Tông tuy rằng không nhìn thấy mặt hắn, nhưng trong long đã đoán ra tám, chín phần: " Bộ Bình Xuyên, Bộ thiếu hiệp."
Khách nhân bàn bên nghe tiếng gọi, khuôn mặt xuất hiện đường cong khắc sâu như tạc, đôi mắt thâm thúy như bầu trời đêm. Toàn thân biểu lộ một loại khí thế kiêu căng, khó có thể thân cận, cái loại này cao ngạo lạnh lùng hơn nữa kia phái dương cương khí. Thái độ cao ngạo, lạnh lung như vậy, e cả thành Trường An chỉ có mình hắn - Bộ Bình Xuyên
Khách nhân bàn bên quay đầu lại, nhìn thấy Diêu Kế Tông cùng Sở Thiên Diêu, giật mình hỏi: "Tại hạ biết nhị vị sao?"
" Có quen biết hay không thì bây giờ cũng đã gặp rồi, chi bằng chúng ta cùng uống rượu, biết đâu lại nhận ra." Diêu Kế Tông thập phần thân thiện đáp: "Ta là Diêu Kế Tông, vị này là Sở Thiên Diêu. Tứ lang, đây là Bộ Bình Xuyên Bộ thiếu hiệp."
Sở Thiên Diêu đón nhận ánh mắt thâm trầm như dòng nước đêm tĩnh lặng của Bộ Bình Xuyên, trong lòng chợt cảm thấy một chút xao động. Giống như viên đá ném xuống nước, chẳng biết chìm xuống chỗ nào, chính mình cũng không tìm lại được . Chưa bao giờ nàng có cảm giác này, mới mẻ mà tinh khiết. Bộ Bình Xuyên ánh mắt lại bình tĩnh như không, lạnh nhạt rời đi.
Diêu Kế Tông thập phần nhiệt tình, Bộ Bình Xuyên lại lạnh lùng thản nhiên." Diêu công tử, thật không phải, tại hạ thích uống rượu một mình."
"Như vậy sao, vậy huynh cứ tự nhiên. Chúng ta sẽ không quấy rầy nữa." Diêu Kế Tông tuy rằng rất muốn kết giao bằng hữu với Bộ Bình Xuyên, nhưng muốn là một chuyện, được hay không lại là chuyện khác . Đây là chuyện vốn dĩ không thể miễn cưỡng, chỉ có thể không cam lòng mà từ bỏ.
Bộ Bình Xuyên lưu lại khoảng nửa canh giờ, ánh mắt vẫn dừng lại ở lan can nhìn xuống dòng nước bên dưới, vẻ mặt có chút đăm chiêu . Cả bàn thức ăn nhiều nhất cũng chỉ động đũa một chút, nhưng rượu lại uống không ít. Rượu hắn uống là Trúc Diệp Thanh, từng chút, từng chút rượu nuốt xuống như không có cảm giác, cũng không dư thừa. Một lúc sau hắn đứng dậy đi khỏi.
Diêu Kế Tông cùng Sở Thiên Diêu nhìn theo hắn rời đi, trong lòng có những suy nghĩ khác nhau.
Diêu Kế Tông nghĩ: Hảo tửu lượng, lại là nam tử hán, hào sảng, anh dũng, giá như có thể kết giao hảo hữu xưng huynh gọi đệ thì tốt rồi.
Sở Thiên Diêu lại nghĩ. Trừ phụ thân và các sư huynh của ta, thiên hạ vẫn có nhiều nam nhi anh hùng như vậy......
Từ tửu quán đi ra, Diêu Kế Tông đã thấy hơi chuyếnh choáng say. Rượu nho mới vào có vẻ thuần ngọt, vô hại, kì thực tác dụng lại chậm lâu dài. Hắn tham uống quá nhiều, kết quả mới cùng Sở Thiên Diêu bước vài bước, bước đi rõ ràng đã bắt đầu loạng choạng.
Sở Thiên Diêu nhìn hắn lắc đầu nói: " Ngươi có tự mình trở về nhà hay không, có cần ta kêu giúp ngươi cái xe không?"
" Không cần không cần, ta có bằng hữu ở đây. Ta phải đi tìm bọn họ, cùng bọn họ trở về."
" Vậy ta cùng ngươi đi tìm bằng hữu của ngươi, nếu không ta thực sự sợ ngươi rượu vừa ngấm, không cẩn thận lại ngã xuống sông. Đừng để người khác giữa đường phố cười chê." Sở Thiên Diêu nói.
Diêu Kế Tông vỗ vai nàng, kiên quyết nói: " Sở tứ lang, ngươi thật có nghĩa khí, không hổ là hảo huynh đệ."
Sở Thiên Diêu đẩy cánh tay hắn đang đặt trên vai nàng, hỏi: " Nói ta biết, bằng hữu của ngươi bộ dáng ra sao, ta đi giúp ngươi tìm."
" Chính là tiểu vương gia Lý Hơi và phu nhân của hắn. Ngươi thay ta lưu tâm tìm một chút đi."
Hai người đang ở trên cầu đông như mắc cửi cố gắng tìm trong đám du khách áong dáng Lý Hơi cùng Nguyễn Nhược Nhược . Đột nhiên một chiếc xe ngựa hoa mĩ từ phía xa đi tới, ngồi ngay ngắn giữa xe là một cô gái tuổi thanh xuân, dung mạo kiều diễm. Ánh mắt thật sâu, hướng ra ngoài thưởng thức cảnh đẹp . Diêu Kế Tông chỉ liếc mắt nhìn một chút, mà từ đầu sợi tóc đến gót chân dường như đều đóng băng.
Thoáng chốc gặp liền mến nhau, giống như đã quen biết từ lâu. Nàng xinh đẹp như bạch ngọc liên, đoan trang, yêu kiều. Ngắm rồi, lại muốn ngắm, ngắm hoài, ngắm mãi. Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ đây chính là duyên phận?
Diêu Kế Tông ngây người vì sắc đẹp, thần hồn điên đảo. Nhưng lại bỏ quên Sở Thiên Diêu, tiện bước đi theo chiếc xe ngựa kia. Giống như hắn đột nhiên hóa thân thành rối gỗ, mà dây rối gỗ lại nằm trong tay mỹ nhân trong xe . Sở Thiên Diêu đã đi trước vài bước, mới phát hiện người bên cạnh không theo kịp. Nhìn lại, thấy hắn đã muốn quay người đi hướng khác. Nàng liền đuổi theo hắn hỏi: " Ngươi đi đâu vậy? Chẳng lẽ đã thấy tiểu vương gia rồi sao?"
Diêu Kế Tông ngoảnh mặt làm ngơ, lát sau mới nâng ngón tay chỉ về chiếc xe ngụa phía trước, nói: " Mỹ nhân, thiên hạ lại có mỹ nhân đẹp như vậy. Ông trời người rốt cục có bao nhiêu tinh hoa thanh tú, mà có thể tạo ra người đẹp như vậy ."
Sở Thiên Diêu nghe được ngẩn ra, lấy lại tinh thần đem Diêu Kế Tông tinh tế đánh giá từ đầu đến chân, đoán chừng hắn lại chứng nào tật nấy. Nhưng nghe lời hắn nói, ngôn ngữ không có gì bất nhã, Trên mặt thần sắc tuy rằng si mê, nhưng nửa điểm mê đắm cũng không có. Đây nhất định không thể xem như thấy sắc liền nổi ý đồ xấu, tuyệt đối là kiểu "Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu" bình thường mà thôi.
Chỉ là...... Nàng ngẩng đầu nhìn chiếc xe hoa mĩ trước mặt, rõ ràng không phải tiểu thư nhà hào phú bình thường, hắn tuyệt đối không nên theo đuổi loại si mê vọng tưởng này.
" Ngươi hồi phục tinh thần lại đi, mỹ nhân như hoa, không phải ai tuỳ ý muốn vịn cành thì đều bẻ được . Ngươi xem chiếc xe cũng biết nàng thân phận không phải tầm thường!"
hổ, vẫn hướng hổ sơn đi. Ta tuyệt đối là người có khí phách?" Diêu Kế Tông hào sảng nói.
Sở Thiên Diêu dở khóc dở cười, "Nói vậy là sao? Mỹ nhân và lão hổ, ngươi cũng có thể so sánh được với nhau à. Ngươi đúng là say rồi."
Diêu Kế Tông đúng là men say dạt dào, rượu không say mà người tự say. Bị rượu làm say ba phần, bị sắc đẹp làm say bảy phần. Vừa rồi mĩ nhân trong xe đôi mắt thật sâu, tươi cười như đoá hoa mùa xuân, dịu dàng thanh tú. Hắn nhịn không được đuổi theo xe ngựa cất giọng xướng ca:
"Ngọt ngào, nàng cười thật ngọt ngào, giống như hoa mùa xuân. Ở nơi nào, ở nơi nào đã gặp nàng, mà nụ cười của nàng lại quen thuộc như vậy, ta nhất thời không nhớ nổi. À...... Ở trong mộng."
Thành thực mà nói hắn xướng không khó nghe, thậm chí còn tương đối êm tai. Trên cầu bạch mã nghe thấy tiếng ca, cũng dừng lại, dẫn người nghỉ chân cùng thưởng thức. Nếu không phải hắn quần áo ngăn nắp, người qua đường còn hiểu lầm hắn là kẻ hát rong, nếu không sao lại có thể xướng hay như vậy. Những kẻ hàng thật giá thật hát rong giả, thấy hắn ngẫu hứng cất cao giọng hát đều nhất loạt câm miệng.
Mỹ nhân trong xe nghe thấy tiếng ca, lại một lần nữa kéo màn xe nhìn ra . Ngoái đầu nhìn lại cười, càng phát ra trăm mị hoặc lan tràn. Diêu Kế Tông kích động tiếng ca càng to rõ, cơ hồ vang động khắp trời.
"Trong mộng trong mộng đã gặp nàng, nụ cười ngọt ngào mê đắm. Là nàng, là nàng, trong mộng, là nàng."
Tiếng ca đưa tới chỗ Nguyễn Nhược Nhược . Nàng vội vàng túm lấy Lý Hơi theo tiếng ca chạy tới." Đi mau, đây là tiếng ca của Diêu Kế Tông. Hắn vì cái gì đột nhiên xướng hay như vậy."
"Cái gì ca?" Lý Hơi vừa chạy theo vừa hỏi.
"Tình ca! Đây là ca cho người mình yêu nghe, Diêu Kế Tông nhất định đã gặp được ý trung nhân của hắn. Chúng ta chạy nhanh đi xem, là nữ tử nhà ai được hắn yêu mến ."