Đến tận lúc này, tình yêu của Nguyễn Nhược Nhược bị lý trí giữ cách xa ngàn dặm, nay đột nhiên tựa như nàng công chúa ngủ say được hoàng tử đánh thức, đem nàng từ trong giấc ngủ ngàn năm tỉnh dậy, hưởng thụ một tình yêu tươi đẹp rạng ngời.
Tình yêu của nàng và Lý Hơi trước mắt phải giấu kín, trừ Diêu Kế Tông ra, không được để người khác biết. Chỉ vì nàng đã nói sẽ cho Lý Hơi tìm hiểu ba tháng, nếu thông qua được ba tháng này thì có thể chuyển lên trạng thái yêu đương chính thức.
Lý Hơi vẫn chưa biết “ba tháng tìm hiểu” đó là gì, Diêu Kế Tông chịu trách nhiệm “giáo huấn” cho hắn. Sau khi giải thích một phen, hắn đã hiểu ra, “Người thế kỷ hai mươi mốt các ngươi thật phức tạp, còn muốn…tìm hiểu trước nữa sao?”
Nguyễn Nhược Nhược lên giọng, “Quá trình tìm hiểu được thực hiện ở cả hai bên, ta có thể kiểm tra ngươi, đồng thời ngươi cũng có thể kiểm tra ta. Thử xem hai người ở chung một chỗ có thích hợp hay không, căn bản là có thể biết trước tình hình được. Trăm lợi không hại nha!”
Dù nàng có nói gì đi nữa thì chỉ cần nàng đồng ý là Lý Hơi đã vui mừng khôn xiết rồi. Chỉ là, sau khi nghĩ ngợi một chút hắn liền hỏi: “Cái này…tìm hiểu có yêu cầu gì không?”
“Có, đương nhiên là có.” Nguyễn Nhược Nhược nghiêm trang nói: “Trong thời gian tìm hiểu, ngươi bắt buộc phải tuân thủ đúng tiêu chuẩn Tam Tòng Tứ Đức”.
Lý Hơi ngạc nhiên cực kỳ, cho là mình nghe lầm. “Tam Tòng Tứ Đức? Ta phải tuẩn thủ Tam Tòng Tứ Đức?”
“Đúng nha! Ở thế kỷ hai mươi mốt, chủ nghĩa nữ quyền lấn lướt, nam nhân “được” nữ nhân quản lý trông nom, nam nhân phải tuân thủ quy củ Tam Tòng Tứ Đức. Chẳng qua là…tiêu chuẩn Tam Tòng Tứ Đức này so với tiêu chuẩn của thời đại ngươi tương đối bất đồng. Giờ ngươi nghe ta nói a! Ta muốn đi chơi thì ngươi không được từ chối; lời nói của ta nếu không đúng ngươi cũng không được phản bác lại; Ta cần thay trang phục thì ngươi phải đợi, bao lâu cũng cố đợi; Lúc ta nóng giận ngươi phải nhẫn nhịn, không cần ta nói cũng phải hiểu ta muốn nói gì. Nghe rõ chưa? Có làm được không?” Nguyễn Nhược Nhược mỉm cười ma quái.
Lý Hơi nghe được ngây ngốc, sau khi ngạc nhiên hồi lâu liền dùng ánh mắt cầu trợ nhìn sang Diêu Kế Tông đứng bên cạnh. Diêu Kế Tông cũng là “bó tay”, cảm khái vạn phần, “Quả thật như thế nha! Ở thế kỷ hai mươi mốt, nam nhân mệnh khổ, bị nữ nhân quản lý nuôi dưỡng thành “nô dịch cho lão bà”. Trên thực tế, yêu cầu của Nguyễn Nhược Nhược đối với ngươi đã là tương đối rộng rãi rồi! Nói đến bạn gái trước kia của ta, ta không những phải tuân thủ Tam Tòng Tứ Đức, ngoài ra nàng còn tăng thêm cho ta bốn điều kiện nữa. Đầu tiên, không được đùa bỡn nàng. Thứ hai, không được phép làm cho nàng ghen. Thứ ba, nàng muốn đi đến đâu liền phải “hộ giá” đi đến đó. Cuối cùng, có thể ngắt nhéo ta bất cứ lúc nào tùy thích. Trên căn bản, điều kiện nào ta cũng làm được nha, chỉ duy có điều kiện cuối cùng…a…!!! Ta bị bạn gái của ta đưa vào đợt “huấn luyện tử thần”, uổng công ta học quyền đạo…Ta…không dám nói, nói ra có thể dọa người.” Diêu Kế Tông cười khổ, bộ mặt thập phần xấu hổ.
Lý Hơi bị hai người bọn họ “một xướng một họa”, cả kinh hồi lâu mới tỉnh hồn lại. Một lúc lâu sau, hắn mới chật vật nói ra một câu. “Không bằng chúng ta huề nhau đi! Ta không bắt ngươi tuân thủ Tam Tòng Tứ Đức, ngươi cũng không nên ép ta tuân thủ…cái kia…điều kiện của thời đại các ngươi.”
Nguyễn Nhược Nhược thật sự nhịn không được ha ha cười to, Diêu Kế Tông cũng ôm bụng cười theo. Lý Hơi lúc này mới biết mình bị hai người bọn họ trêu chọc, nhất thời nhịn không được giận cũng không được, hắn đành phải cúi đầu buồn bực, vài lọn tóc đen rũ xuống dây dưa trên hàng mi, mang theo một vẻ đẹp thập phần ngây thơ đáng yêu. Nguyễn Nhược Nhược liếc mắt bắt gặp, nhịn cười, bàn tay ngọc trắng muốt đưa lên vừa vén tóc cho hắn vừa nói, “Ta chỉ chọc ngươi một chút thôi, đừng giận a!”
Đối với cử chỉ vô ý của nàng, Lý Hơi vừa mừng vừa sợ, thế nào mà tức giận nổi! Hắng chẳng qua liếc mắt sang Diêu Kế Tông, gương mặt tuấn tú nhất thời đỏ hồng.
Diêu Kế Tông đứng một bên cười lớn, xoay người bỏ đi, “Lão thiên a, còn tìm đâu được một người trong sáng như vậy chứ? Lý Hơi nha Lý Hơi, ngươi thật quá đáng yêu a!”.
Lý Hơi chờ hắn đi xa mấy bước mới đỏ mặt chậm chạp hỏi: “Ý tứ của từ “đáng yêu”…là chỉ…ta đúng không?” Ánh trăng sáng tỏ, gương mặt hắn đỏ bừng như một chén rượu hồng đào, Nguyễn Nhược Nhược chỉ cảm thấy mình sắp bị hắn chuốc say.
“Đúng nha! Ý nghĩa của từ “đáng yêu” chính là người khác gặp ngươi liền sẽ yêu mến”, Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn cười, không phải là tâng bốc, không phải là trêu ghẹo, đây là tiếng nói phát ra từ chính nội tâm của nàng. Có phu quân như ngọc, nàng càng nhìn càng thích.
“Ta không muốn người khác gặp liền yêu, ta chỉ cần ngươi…” Lời chỉ nói đến một nửa, nhưng so với lời nói trọn vẹn lại càng khiến lòng người rung động hơn.
Nguyễn Nhược Nhược không nói lời nào, chỉ cười, trong lòng phảng phất như đang có một “thác cười” ào ào chảy xuống, cả thế giới tràn ngập trong nụ cười. Lý Hơi cũng không nói gì thêm nữa, chẳng qua là cùng nàng mỉm cười. Hai người không làm gì, không nói gì, chỉ là ngồi…cười khúc khích. Không hẹn mà cùng, lòng bàn tay nhất thời tê dại, đáy lòng run rẩy, toàn thâm nóng hầm hập như lửa đốt…Cảm giác này cứ xinh đẹp như thế, thần bí như thế!
“Lý Hơi, mẫu thân của ngươi có gây áp lực cho ngươi không?” Đắm chìm trong cảnh đẹp thần tiên, Nguyễn Nhược Nhược đột nhiên nhớ ra vấn đề thực tế.
Phảng phất như vừa từ cõi thần tiên té xuống, vẻ mặt Lý Hơi vẫn sáng tựa sao, vững như bàn thạch, hắn cắn răng nói, “Ta sẽ không nghe mẫu thân, mẫu thân không nhìn trúng ngươi, ta nhìn trúng ngươi. Là ta chọn thế tử phi, không phải mẫu thân.” Lời nói kiên định không thể phản bác.
Nguyễn Nhược Nhược vội vàng khoát tay, “Vấn đề này vẫn còn quá sớm, tạm thời bỏ qua một bên đừng đề cập tới. Lý Hơi, ngươi trước hết nghe ta nói…tạm thời đừng náo loạn trong nhà. Mẫu thân của ngươi nói gì, ngươi nên nghe theo thế ấy, trong lòng có thể không đồng ý nhưng mặt ngoài phải tuân theo.”
“Tại sao?” Lý Hơi chưa rõ.
“Bởi vì vẫn chưa tới lúc chính thức tuyên chiến, ta không muốn bị cuốn vào khói lửa quá nhanh, cho nên mới đề nghị ngươi trước tiên nên .”
“Trá hàng?” Lý Hơi lập lại hai chữ này một lần nữa.
“Đúng nha, chỉ cần trá hàng là ngươi có thể tránh được nhân diện xung đột trong nhà. Giống như…nếu phát sinh chính diện xung đột thì chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương, một là ngọc và đá cùng vỡ, hai là lấy trứng chọi đá, kết quả như thế nào thì chắc ngươi cũng đã đoán được. Nếu ngươi là ngọc, bỗng dưng lại đi theo khối đá ngoan cố kia đồng quy vu tận, vậy oan hay không oan? Nếu ngươi là trứng, vậy càng không nên liều mạng đập đầu vào đá. Biết là sẽ bại thì không nên khai chiến, hãy học tập Mao chủ tịch: đánh thắng được thì đánh, đánh không lại bỏ chạy!”
“Mao chủ tịch là ai?” Lý Hơi cũng là người ham học hỏi, nhịn không được phải hỏi người ta là ai.
“Hắn là ai ngươi không cần quan tâm, chỉ cần nghe theo lời của ta là được. Được không?”
Lý Hơi dĩ nhiên nghe theo, chẳng qua vẫn còn khúc mắc cuối cùng, “Chỉ là, trận này sớm hay muộn gì cũng phải đánh!”, hắn không tự chủ dùng cách nói giống như Nguyễn Nhược Nhược, đúng là gần mực thì đen mà!
“Càng muộn càng tốt, chí ít cũng phải qua được ba tháng tìm hiểu này. Ngươi không muốn chúng ta có được ba tháng vui vẻ thay vì phải lo đối phó với những khó khăn phiền toái sao?”, Nguyễn Nhược Nhược lấy lợi dụ dỗ.
Lý Hơi dĩ nhiên cho rằng giữa chiến tranh và hòa bình, trừ những kẻ điên cuồng quân sự thì ai cũng sẽ chọn vế sau. Hỡn nữa cũng phải xét đến quãng thời gian ngọt ngào của hai người phía trước mà hắn vô cùng chờ đợi.
Trên đường trở về, Lý Hơi kiên trì muốn đưa Nguyễn Nhược Nhược đến tận phủ, Diêu Kế Tông kè kè theo sau thành ra một đoàn ba người. Đến cửa sau Nguyễn phủ, Nguyễn Nhược Nhược giục Lý Hơi nhanh chóng quay trở về vương phủ, hắn dây dưa mãi mới chịu rời đi. Diêu Kế Tông vẫn đứng đó. Chờ đến khi bóng dáng Lý Hơi đi mất hút, Nguyễn Nhược Nhược mới lên tiếng, “Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh lên, ta còn phải trở về phòng nữa.”
“Tại sao lại có vụ ba tháng tìm hiểu? Tại sao không để người khác biết ngươi và Lý Hơi yêu nhau? Tại sao bắt hắn “trá hàng” ở nhà?” Diêu Kế Tông tựa như liên châu pháo mà đặt một loạt câu hỏi.
Nguyễn Nhược Nhược sảng khoái đáp, “Bởi vì có một loại tình cảm không thể cầu vĩnh viễn mà chỉ có thể cầu .”
Diêu Kế Tông nhảy dựng lên, “Ý của ngươi là muốn vui đùa một chút coi như xong? Đây không phải là thế kỷ hai mươi mốt, ngươi đừng dùng thứ tình cảm fast food này đối đãi với Lý Hơi có được hay không? Người ta là một mảnh chân tình, ngươi khác muốn có cũng không được. Ngươi đây không phải là đang đùa giỡn với tình cảm của hắn hay sao?”
“Ta không phải đang đùa giỡn với tình cảm của hắn, ngược lại, ta đang thập phần trân trọng tình cảm của hắn dành cho ta. Vậy nên ta cho hắn thời gian ba tháng, để hắn xác định có phải thật sự yêu ta hay không, hay chỉ là một lúc mê luyến tức thời. Ngươi thừa biết ta và hắn nếu đến với nhau thì sẽ có bao nhiêu khó khăn nặng nề trước mắt, gần như là tuyên chiến với Lý thị vương tộc, điều này…không phải là quá buồn cười hay sao?”
Diêu Kế Tông im lặng.
“Trên thực tế, ta làm vậy đối với Lý Hơi hoàn toàn không có nửa điểm tổn hại. Nếu hắn thật lòng yêu ta không thay đổi, ta nguyện ý cùng hắn đánh một trận bảo vệ tình yêu. Nhưng nếu hắn chỉ là nhất thời mê luyến, tình yêu rất nhanh sẽ phai nhạt, đến lúc đó người bị tổn thất chẳng qua chỉ có ta, hắn cũng không sao cả! Ta sẽ trở thành một đó hoa hải đường trong cuộc đời của hắn, chóng nở chóng tàn, rất nhanh hắn sẽ quên mất ta. Mà chính ta mới phải mang trái tim đau đớn này đến chết mới thôi”, Nguyễn Nhược Nhược dùng từ ngữ thổi phồng tâm trạng.
Diêu Kế Tông vội nói: “Sẽ không như vậy đâu, Lý Hơi không phải là loại người này.”
“Ta dĩ nhiên biết hắn là người tốt, vậy nên ta mới nguyện ý lựa chọn, cũng giống như đánh cuộc với tình yêu, nếu thua cũng phải chấp nhận.” Nguyễn Nhược Nhược nói một lời kiên quyết.
Diêu Kế Tông không tự kìm hãm được, dựng lên một ngón tay cái khen ngợi, “Ta đã sớm nói, phụ nữ hiện đại sẽ không dễ dàng yêu đương, nhưng một khi đã yêu thì nhất định sẽ vì lựa chọn của mình mà tranh đấu đến cùng. Đôi mắt của ta quả nhiên nhìn không sai, ngươi chính là ví dụ điển hình cho những lời ta nói.”
“Không sai, ta sẽ không dễ dàng yêu, bởi vì sợ bị thương tổn. Nhưng chính Lý Hơi đã giúp ta nhận ra tình yêu là vô cùng đẹp, một vẻ đẹp căn bản không thể kháng cự lại. Đột nhiên ta hiểu rằng kinh nghiệm tình cảm của một phụ nữ không thể không trải qua. Cõi lòng vốn là một trang giấy trắng, vậy nên khi xuất hiện một góc bức tranh diễm tình thì có sẽ có ý tứ gì? Đời là họa, nếu không có những đường nét thì còn có ý nghĩa gì? Mà bức tranh kia lại chính là một bức họa tuyệt mỹ, ngươi nói xem ta phải làm sao? Tình yêu cũng giống như vậy, làm sao tránh được lệ rơi, tương tư và vô vàn nỗi đau do tình yêu mang đến. Nỗi đau này thậm chí có thể giết chết trái tim của một người. Gai hoa hồng là thế, từ trong máu tỏa hương thơm. Ta vì tình yêu kia nguyện ý để gai hoa hồng đâm vào da thịt.”
“Ngươi đột nhiên hiểu được nhiều vậy sao?” Diêu Kế Tông nửa giả nửa thật hỏi nàng.
“Đúng nha, ta hồ đồ đã thành thói quen nhưng cuối cùng cũng đã hiểu triệt để. Ta phải dũng cảm yêu một lần, chỉ sợ Lý Hơi cuối cùng không theo nổi, mà thật ra…chỉ cần cùng hắn có được một khoảnh khắc yêu thương chân thành thì ta cũng sẽ không xem như đến núi châu báu mà trở về tay không. Dù sao chỉ cần đã-trải-qua, so với kết quả, ta quan trọng quá trình hơn.”
“Ta tin tưởng Lý Hơi. Hắn sẽ cho ngươi một kết quả tốt”
“Cái này…cũng không quan trọng. Có rất nhiều tình yêu tuy không đến được đoạn đường cuối cùng nhưng ngược lại thật khiến người khác xúc động, tỷ như chuyện tình Lương Sơn Bá-Chúc Anh Đài”.
“Ậy”, Diêu Kế Tông nhăn nhó, “Ngươi lấy ví dụ nào tốt hơn có được hay không? Các ngươi bây giờ muốn theo chân bọn họ nữa sao, đem ví dụ này ra so sánh, chẳng lẽ nếu chuyện này không kếy thúc tốt đẹp thì ngươi liền liều chết vì tình?”
“Đúng nha đúng nha, Tĩnh An vương phủ chắc chắn không cho phép Lý Hơi và ta yêu nhau, chi bằng chúng ta cùng hóa thành bươm bướm, cho bọn họ hối hận chết luôn.” Nguyễn Nhược Nhược cười nói.
“Nói giỡn thì được nhưng không thể làm thật a!”
“Đương nhiên là nói giỡn, ta thế nào lại làm thật! Không nói nữa, ta phải trở về. Mai gặp!”
Lúc Nguyễn Nhược Nhược trở lại khuê phòng, Hạnh Nhi vẫn còn chờ nàng. Vừa thấy mặt nàng Hạnh Nhi vội vàng nói không ngừng, “Tiểu thư tiểu thư, Nhị tiểu thư khóc cả đêm rồi!”
“Tại sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Nguyễn Nhược Nhược cả kinh hỏi.
“Ngọc phủ báo hỉ, nói là hôm nay Hoàng Thượng ban hôn, muốn biểu thiếu gia thành thân với đương triều Dương công chúa”.
Mặc dù từ sớm đã chuẩn bị tinh thần cho loại sự tình như thế này, nhưng khi chuyện thật sự xảy ra, Nguyễn Nhược Nhược không thể không lo lắng một chút. Hoàng Thượng ban hôn gả công chúa, đối với Ngọc phủ là chuyện vui nhưng đối với Nguyễn Nhược Phượng là chuyện bi thương. Còn đối với Ngọc Liên Thành thì sao? Hắn sẽ phản ứng như thế nào? Nguyễn Nhược Nhược không khỏi lâm vào trầm tư…
« Chương sauChương tiếp »
Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0
Họ tên Email + =
Đến tận lúc này, tình yêu của Nguyễn Nhược Nhược bị lý trí giữ cách xa ngàn dặm, nay đột nhiên tựa như nàng công chúa ngủ say được hoàng tử đánh thức, đem nàng từ trong giấc ngủ ngàn năm tỉnh dậy, hưởng thụ một tình yêu tươi đẹp rạng ngời.
Tình yêu của nàng và Lý Hơi trước mắt phải giấu kín, trừ Diêu Kế Tông ra, không được để người khác biết. Chỉ vì nàng đã nói sẽ cho Lý Hơi tìm hiểu ba tháng, nếu thông qua được ba tháng này thì có thể chuyển lên trạng thái yêu đương chính thức.
Lý Hơi vẫn chưa biết “ba tháng tìm hiểu” đó là gì, Diêu Kế Tông chịu trách nhiệm “giáo huấn” cho hắn. Sau khi giải thích một phen, hắn đã hiểu ra, “Người thế kỷ hai mươi mốt các ngươi thật phức tạp, còn muốn…tìm hiểu trước nữa sao?”
Nguyễn Nhược Nhược lên giọng, “Quá trình tìm hiểu được thực hiện ở cả hai bên, ta có thể kiểm tra ngươi, đồng thời ngươi cũng có thể kiểm tra ta. Thử xem hai người ở chung một chỗ có thích hợp hay không, căn bản là có thể biết trước tình hình được. Trăm lợi không hại nha!”
Dù nàng có nói gì đi nữa thì chỉ cần nàng đồng ý là Lý Hơi đã vui mừng khôn xiết rồi. Chỉ là, sau khi nghĩ ngợi một chút hắn liền hỏi: “Cái này…tìm hiểu có yêu cầu gì không?”
“Có, đương nhiên là có.” Nguyễn Nhược Nhược nghiêm trang nói: “Trong thời gian tìm hiểu, ngươi bắt buộc phải tuân thủ đúng tiêu chuẩn Tam Tòng Tứ Đức”.
Lý Hơi ngạc nhiên cực kỳ, cho là mình nghe lầm. “Tam Tòng Tứ Đức? Ta phải tuẩn thủ Tam Tòng Tứ Đức?”
“Đúng nha! Ở thế kỷ hai mươi mốt, chủ nghĩa nữ quyền lấn lướt, nam nhân “được” nữ nhân quản lý trông nom, nam nhân phải tuân thủ quy củ Tam Tòng Tứ Đức. Chẳng qua là…tiêu chuẩn Tam Tòng Tứ Đức này so với tiêu chuẩn của thời đại ngươi tương đối bất đồng. Giờ ngươi nghe ta nói a! Ta muốn đi chơi thì ngươi không được từ chối; lời nói của ta nếu không đúng ngươi cũng không được phản bác lại; Ta cần thay trang phục thì ngươi phải đợi, bao lâu cũng cố đợi; Lúc ta nóng giận ngươi phải nhẫn nhịn, không cần ta nói cũng phải hiểu ta muốn nói gì. Nghe rõ chưa? Có làm được không?” Nguyễn Nhược Nhược mỉm cười ma quái.
Lý Hơi nghe được ngây ngốc, sau khi ngạc nhiên hồi lâu liền dùng ánh mắt cầu trợ nhìn sang Diêu Kế Tông đứng bên cạnh. Diêu Kế Tông cũng là “bó tay”, cảm khái vạn phần, “Quả thật như thế nha! Ở thế kỷ hai mươi mốt, nam nhân mệnh khổ, bị nữ nhân quản lý nuôi dưỡng thành “nô dịch cho lão bà”. Trên thực tế, yêu cầu của Nguyễn Nhược Nhược đối với ngươi đã là tương đối rộng rãi rồi! Nói đến bạn gái trước kia của ta, ta không những phải tuân thủ Tam Tòng Tứ Đức, ngoài ra nàng còn tăng thêm cho ta bốn điều kiện nữa. Đầu tiên, không được đùa bỡn nàng. Thứ hai, không được phép làm cho nàng ghen. Thứ ba, nàng muốn đi đến đâu liền phải “hộ giá” đi đến đó. Cuối cùng, có thể ngắt nhéo ta bất cứ lúc nào tùy thích. Trên căn bản, điều kiện nào ta cũng làm được nha, chỉ duy có điều kiện cuối cùng…a…!!! Ta bị bạn gái của ta đưa vào đợt “huấn luyện tử thần”, uổng công ta học quyền đạo…Ta…không dám nói, nói ra có thể dọa người.” Diêu Kế Tông cười khổ, bộ mặt thập phần xấu hổ.
Lý Hơi bị hai người bọn họ “một xướng một họa”, cả kinh hồi lâu mới tỉnh hồn lại. Một lúc lâu sau, hắn mới chật vật nói ra một câu. “Không bằng chúng ta huề nhau đi! Ta không bắt ngươi tuân thủ Tam Tòng Tứ Đức, ngươi cũng không nên ép ta tuân thủ…cái kia…điều kiện của thời đại các ngươi.”
Nguyễn Nhược Nhược thật sự nhịn không được ha ha cười to, Diêu Kế Tông cũng ôm bụng cười theo. Lý Hơi lúc này mới biết mình bị hai người bọn họ trêu chọc, nhất thời nhịn không được giận cũng không được, hắn đành phải cúi đầu buồn bực, vài lọn tóc đen rũ xuống dây dưa trên hàng mi, mang theo một vẻ đẹp thập phần ngây thơ đáng yêu. Nguyễn Nhược Nhược liếc mắt bắt gặp, nhịn cười, bàn tay ngọc trắng muốt đưa lên vừa vén tóc cho hắn vừa nói, “Ta chỉ chọc ngươi một chút thôi, đừng giận a!”
Đối với cử chỉ vô ý của nàng, Lý Hơi vừa mừng vừa sợ, thế nào mà tức giận nổi! Hắng chẳng qua liếc mắt sang Diêu Kế Tông, gương mặt tuấn tú nhất thời đỏ hồng.
Diêu Kế Tông đứng một bên cười lớn, xoay người bỏ đi, “Lão thiên a, còn tìm đâu được một người trong sáng như vậy chứ? Lý Hơi nha Lý Hơi, ngươi thật quá đáng yêu a!”.
Lý Hơi chờ hắn đi xa mấy bước mới đỏ mặt chậm chạp hỏi: “Ý tứ của từ “đáng yêu”…là chỉ…ta đúng không?” Ánh trăng sáng tỏ, gương mặt hắn đỏ bừng như một chén rượu hồng đào, Nguyễn Nhược Nhược chỉ cảm thấy mình sắp bị hắn chuốc say.
“Đúng nha! Ý nghĩa của từ “đáng yêu” chính là người khác gặp ngươi liền sẽ yêu mến”, Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn cười, không phải là tâng bốc, không phải là trêu ghẹo, đây là tiếng nói phát ra từ chính nội tâm của nàng. Có phu quân như ngọc, nàng càng nhìn càng thích.
“Ta không muốn người khác gặp liền yêu, ta chỉ cần ngươi…” Lời chỉ nói đến một nửa, nhưng so với lời nói trọn vẹn lại càng khiến lòng người rung động hơn.
Nguyễn Nhược Nhược không nói lời nào, chỉ cười, trong lòng phảng phất như đang có một “thác cười” ào ào chảy xuống, cả thế giới tràn ngập trong nụ cười. Lý Hơi cũng không nói gì thêm nữa, chẳng qua là cùng nàng mỉm cười. Hai người không làm gì, không nói gì, chỉ là ngồi…cười khúc khích. Không hẹn mà cùng, lòng bàn tay nhất thời tê dại, đáy lòng run rẩy, toàn thâm nóng hầm hập như lửa đốt…Cảm giác này cứ xinh đẹp như thế, thần bí như thế!
“Lý Hơi, mẫu thân của ngươi có gây áp lực cho ngươi không?” Đắm chìm trong cảnh đẹp thần tiên, Nguyễn Nhược Nhược đột nhiên nhớ ra vấn đề thực tế.
Phảng phất như vừa từ cõi thần tiên té xuống, vẻ mặt Lý Hơi vẫn sáng tựa sao, vững như bàn thạch, hắn cắn răng nói, “Ta sẽ không nghe mẫu thân, mẫu thân không nhìn trúng ngươi, ta nhìn trúng ngươi. Là ta chọn thế tử phi, không phải mẫu thân.” Lời nói kiên định không thể phản bác.
Nguyễn Nhược Nhược vội vàng khoát tay, “Vấn đề này vẫn còn quá sớm, tạm thời bỏ qua một bên đừng đề cập tới. Lý Hơi, ngươi trước hết nghe ta nói…tạm thời đừng náo loạn trong nhà. Mẫu thân của ngươi nói gì, ngươi nên nghe theo thế ấy, trong lòng có thể không đồng ý nhưng mặt ngoài phải tuân theo.”
“Tại sao?” Lý Hơi chưa rõ.
“Bởi vì vẫn chưa tới lúc chính thức tuyên chiến, ta không muốn bị cuốn vào khói lửa quá nhanh, cho nên mới đề nghị ngươi trước tiên nên .”
“Trá hàng?” Lý Hơi lập lại hai chữ này một lần nữa.
“Đúng nha, chỉ cần trá hàng là ngươi có thể tránh được nhân diện xung đột trong nhà. Giống như…nếu phát sinh chính diện xung đột thì chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương, một là ngọc và đá cùng vỡ, hai là lấy trứng chọi đá, kết quả như thế nào thì chắc ngươi cũng đã đoán được. Nếu ngươi là ngọc, bỗng dưng lại đi theo khối đá ngoan cố kia đồng quy vu tận, vậy oan hay không oan? Nếu ngươi là trứng, vậy càng không nên liều mạng đập đầu vào đá. Biết là sẽ bại thì không nên khai chiến, hãy học tập Mao chủ tịch: đánh thắng được thì đánh, đánh không lại bỏ chạy!”
“Mao chủ tịch là ai?” Lý Hơi cũng là người ham học hỏi, nhịn không được phải hỏi người ta là ai.
“Hắn là ai ngươi không cần quan tâm, chỉ cần nghe theo lời của ta là được. Được không?”
Lý Hơi dĩ nhiên nghe theo, chẳng qua vẫn còn khúc mắc cuối cùng, “Chỉ là, trận này sớm hay muộn gì cũng phải đánh!”, hắn không tự chủ dùng cách nói giống như Nguyễn Nhược Nhược, đúng là gần mực thì đen mà!
“Càng muộn càng tốt, chí ít cũng phải qua được ba tháng tìm hiểu này. Ngươi không muốn chúng ta có được ba tháng vui vẻ thay vì phải lo đối phó với những khó khăn phiền toái sao?”, Nguyễn Nhược Nhược lấy lợi dụ dỗ.
Lý Hơi dĩ nhiên cho rằng giữa chiến tranh và hòa bình, trừ những kẻ điên cuồng quân sự thì ai cũng sẽ chọn vế sau. Hỡn nữa cũng phải xét đến quãng thời gian ngọt ngào của hai người phía trước mà hắn vô cùng chờ đợi.
Trên đường trở về, Lý Hơi kiên trì muốn đưa Nguyễn Nhược Nhược đến tận phủ, Diêu Kế Tông kè kè theo sau thành ra một đoàn ba người. Đến cửa sau Nguyễn phủ, Nguyễn Nhược Nhược giục Lý Hơi nhanh chóng quay trở về vương phủ, hắn dây dưa mãi mới chịu rời đi. Diêu Kế Tông vẫn đứng đó. Chờ đến khi bóng dáng Lý Hơi đi mất hút, Nguyễn Nhược Nhược mới lên tiếng, “Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh lên, ta còn phải trở về phòng nữa.”
“Tại sao lại có vụ ba tháng tìm hiểu? Tại sao không để người khác biết ngươi và Lý Hơi yêu nhau? Tại sao bắt hắn “trá hàng” ở nhà?” Diêu Kế Tông tựa như liên châu pháo mà đặt một loạt câu hỏi.
Nguyễn Nhược Nhược sảng khoái đáp, “Bởi vì có một loại tình cảm không thể cầu vĩnh viễn mà chỉ có thể cầu .”
Diêu Kế Tông nhảy dựng lên, “Ý của ngươi là muốn vui đùa một chút coi như xong? Đây không phải là thế kỷ hai mươi mốt, ngươi đừng dùng thứ tình cảm fast food này đối đãi với Lý Hơi có được hay không? Người ta là một mảnh chân tình, ngươi khác muốn có cũng không được. Ngươi đây không phải là đang đùa giỡn với tình cảm của hắn hay sao?”
“Ta không phải đang đùa giỡn với tình cảm của hắn, ngược lại, ta đang thập phần trân trọng tình cảm của hắn dành cho ta. Vậy nên ta cho hắn thời gian ba tháng, để hắn xác định có phải thật sự yêu ta hay không, hay chỉ là một lúc mê luyến tức thời. Ngươi thừa biết ta và hắn nếu đến với nhau thì sẽ có bao nhiêu khó khăn nặng nề trước mắt, gần như là tuyên chiến với Lý thị vương tộc, điều này…không phải là quá buồn cười hay sao?”
Diêu Kế Tông im lặng.
“Trên thực tế, ta làm vậy đối với Lý Hơi hoàn toàn không có nửa điểm tổn hại. Nếu hắn thật lòng yêu ta không thay đổi, ta nguyện ý cùng hắn đánh một trận bảo vệ tình yêu. Nhưng nếu hắn chỉ là nhất thời mê luyến, tình yêu rất nhanh sẽ phai nhạt, đến lúc đó người bị tổn thất chẳng qua chỉ có ta, hắn cũng không sao cả! Ta sẽ trở thành một đó hoa hải đường trong cuộc đời của hắn, chóng nở chóng tàn, rất nhanh hắn sẽ quên mất ta. Mà chính ta mới phải mang trái tim đau đớn này đến chết mới thôi”, Nguyễn Nhược Nhược dùng từ ngữ thổi phồng tâm trạng.
Diêu Kế Tông vội nói: “Sẽ không như vậy đâu, Lý Hơi không phải là loại người này.”
“Ta dĩ nhiên biết hắn là người tốt, vậy nên ta mới nguyện ý lựa chọn, cũng giống như đánh cuộc với tình yêu, nếu thua cũng phải chấp nhận.” Nguyễn Nhược Nhược nói một lời kiên quyết.
Diêu Kế Tông không tự kìm hãm được, dựng lên một ngón tay cái khen ngợi, “Ta đã sớm nói, phụ nữ hiện đại sẽ không dễ dàng yêu đương, nhưng một khi đã yêu thì nhất định sẽ vì lựa chọn của mình mà tranh đấu đến cùng. Đôi mắt của ta quả nhiên nhìn không sai, ngươi chính là ví dụ điển hình cho những lời ta nói.”
“Không sai, ta sẽ không dễ dàng yêu, bởi vì sợ bị thương tổn. Nhưng chính Lý Hơi đã giúp ta nhận ra tình yêu là vô cùng đẹp, một vẻ đẹp căn bản không thể kháng cự lại. Đột nhiên ta hiểu rằng kinh nghiệm tình cảm của một phụ nữ không thể không trải qua. Cõi lòng vốn là một trang giấy trắng, vậy nên khi xuất hiện một góc bức tranh diễm tình thì có sẽ có ý tứ gì? Đời là họa, nếu không có những đường nét thì còn có ý nghĩa gì? Mà bức tranh kia lại chính là một bức họa tuyệt mỹ, ngươi nói xem ta phải làm sao? Tình yêu cũng giống như vậy, làm sao tránh được lệ rơi, tương tư và vô vàn nỗi đau do tình yêu mang đến. Nỗi đau này thậm chí có thể giết chết trái tim của một người. Gai hoa hồng là thế, từ trong máu tỏa hương thơm. Ta vì tình yêu kia nguyện ý để gai hoa hồng đâm vào da thịt.”
“Ngươi đột nhiên hiểu được nhiều vậy sao?” Diêu Kế Tông nửa giả nửa thật hỏi nàng.
“Đúng nha, ta hồ đồ đã thành thói quen nhưng cuối cùng cũng đã hiểu triệt để. Ta phải dũng cảm yêu một lần, chỉ sợ Lý Hơi cuối cùng không theo nổi, mà thật ra…chỉ cần cùng hắn có được một khoảnh khắc yêu thương chân thành thì ta cũng sẽ không xem như đến núi châu báu mà trở về tay không. Dù sao chỉ cần đã-trải-qua, so với kết quả, ta quan trọng quá trình hơn.”
“Ta tin tưởng Lý Hơi. Hắn sẽ cho ngươi một kết quả tốt”
“Cái này…cũng không quan trọng. Có rất nhiều tình yêu tuy không đến được đoạn đường cuối cùng nhưng ngược lại thật khiến người khác xúc động, tỷ như chuyện tình Lương Sơn Bá-Chúc Anh Đài”.
“Ậy”, Diêu Kế Tông nhăn nhó, “Ngươi lấy ví dụ nào tốt hơn có được hay không? Các ngươi bây giờ muốn theo chân bọn họ nữa sao, đem ví dụ này ra so sánh, chẳng lẽ nếu chuyện này không kếy thúc tốt đẹp thì ngươi liền liều chết vì tình?”
“Đúng nha đúng nha, Tĩnh An vương phủ chắc chắn không cho phép Lý Hơi và ta yêu nhau, chi bằng chúng ta cùng hóa thành bươm bướm, cho bọn họ hối hận chết luôn.” Nguyễn Nhược Nhược cười nói.
“Nói giỡn thì được nhưng không thể làm thật a!”
“Đương nhiên là nói giỡn, ta thế nào lại làm thật! Không nói nữa, ta phải trở về. Mai gặp!”
Lúc Nguyễn Nhược Nhược trở lại khuê phòng, Hạnh Nhi vẫn còn chờ nàng. Vừa thấy mặt nàng Hạnh Nhi vội vàng nói không ngừng, “Tiểu thư tiểu thư, Nhị tiểu thư khóc cả đêm rồi!”
“Tại sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Nguyễn Nhược Nhược cả kinh hỏi.
“Ngọc phủ báo hỉ, nói là hôm nay Hoàng Thượng ban hôn, muốn biểu thiếu gia thành thân với đương triều Dương công chúa”.
Mặc dù từ sớm đã chuẩn bị tinh thần cho loại sự tình như thế này, nhưng khi chuyện thật sự xảy ra, Nguyễn Nhược Nhược không thể không lo lắng một chút. Hoàng Thượng ban hôn gả công chúa, đối với Ngọc phủ là chuyện vui nhưng đối với Nguyễn Nhược Phượng là chuyện bi thương. Còn đối với Ngọc Liên Thành thì sao? Hắn sẽ phản ứng như thế nào? Nguyễn Nhược Nhược không khỏi lâm vào trầm tư…
« Chương sauChương tiếp »
Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ đến ký tự. Số kí tự:
Họ tên Email + =