Ta thấy Tô công tử, trong lòng hết sức hưng phấn. Đang muốn đi tìm, không ngờ vừa nghĩ đến đã thấy ngay. Ta cùng Tô công tử thân thiện chào hỏi, Tô công tử cũng nhã nhặn thi lễ với ta.
Bộ dáng của Tô công tử vẫn y như lúc gặp ta ở linh đường. Không nóng không lạnh, không mặn không nhạt. Bất quá áo bào trắng đổi thành thanh sam, nhìn qua có chút hương vị trí thức. So với Uông thám hoa ta vừa gặp còn giống người đọc sách hơn.
Cho nên ta mới cảm thán, con người na! Sao nhìn thấu được đây? Nếu không phải ở cầu Nại Hà bằng chứng như sơn. Ai có thể nghĩ một vị Tô công tử hào hoa phong nhã, cư nhiên lại là người đứng đầu trong mười chín nam sủng của tiểu vương gia? Chẹp chẹp, đáng tiếc a! Tô công tử nghe ta gọi hắn là [Tô công tử], trên mặt bất động thanh sắc: “Vương gia hôm nay đã bình phục chưa?”
Ta sờ sờ trán: “Vẫn chưa hết sưng, những cái khác thì ổn. Tô công tử, đa tạ ngươi quan tâm. Đúng rồi, ta thấy ngươi cầm trong tay quyển sách. Hôm nay đẹp trời, Tô công tử không có gì để làm, ra ngoài đọc sách giải sầu. Có phải không a, Tô công tử?”
Ta cho một tràng [Tô công tử], cuối cùng cũng bức được Tô công tử nói một câu: ”Vương gia cứ như bình thường trực tiếp gọi [Diễn Chi] đi, gọi như vậy Diễn Chi thực không dám nhận.”
Ha ha, lão tử thảo sẵn cả đống bản nháp trong bụng, chỉ chờ ngươi nói mỗi câu này! Ta đưa tay sờ sờ cằm: “Kỳ thực, ta không biết phải xưng hô thế nào mới tốt. Diễn Chi, Tô Diễn Chi. Ta nhớ rõ ngày đó lúc ta mới ở trong quan tài ra, ngươi rõ ràng chính mồm nói với ta, ngươi là Tô Hành Chi, tự Chinh Ngôn.”
Nói xong, ta nhanh chóng liếc mắt quan sát Tô công tử, xem hắn có biến sắc hay không.
Tối hôm trước, ta ở cầu Nại Hà được xem vài tư liệu cơ mật, một cái trong đó thật sự khiến lão tử chấn động. Tri kỷ đầu tiên ta gặp ở thời cổ đại sau khi ra khỏi quan tài, cư nhiên lại mang ta ra làm trò đùa. Lão tử bị “chơi” không biết, lại còn tự cho là mình lừa được hắn! Vị Tô công tử nói ta không phải xác chết vùng dậy, kỳ thật tên là Tô Diễn Chi. Là đệ nhất công tử trong mười chín nam sủng của vương gia.
Để nói hết chân tướng chuyện giữa Tô Diễn Chi và tiểu vương gia, chắc phải mất ba ngày ba đêm, tổ trưởng đại thúc bảo thế. Cho nên tổ trưởng cũng rất khái quát nói cho ta biết.
Sài Dung năm mười bảy tuổi đến Giang Nam, ở một trà lâu coi trọng Tô Diễn Chi. Tô gia là một phú thương nổi danh vùng Giang Nam. Ca ca của Tô Diễn Chi vì muốn từ tiểu vương gia lấy được nắm giữ hàng dệt may của Giang Nam, đem Tô Diễn Chi đóng gói đưa cho Sài Dung làm thị đồng. Tô Diễn Chi ở trong vương phủ chịu nhục. Có điều tiểu vương gia cũng nể mặt Tô gia, coi như tôn trọng Tô Diễn Chi. Mười tám nam sủng của hắn đều phải nghe lời Tô Diễn Chi.
Tiểu vương gia bị Uông Thụy bóp cổ chết, Tô Diễn Chi cũng nhúng tay vào, hạ nhuyễn cân tán trong cơm của tiểu vương gia. Vốn định để thám hoa lang có cơ hội bỏ chạy. Uông thám hóa dựa vào tinh thần vì dân trừ hại, bóp cổ chết tiểu vương gia.
Cho nên tổ trưởng đề nghị với ta, Tô công tử là người thấu tình đạt lý nhất trong vương phủ. Ta có thể biểu lộ thân phận thật với hắn, nói không chừng hắn có thể giúp ta lừa dối quá quan.
Ta cảm thấy đề nghị của tổ trưởng cũng được. Phân tích kĩ một chút, trong linh đường, biểu hiện của Tô công tử cũng rất đáng chú ý. Dựa vào sự khôn khéo của đệ nhất công tử, ngay từ đầu đã đoán được ta có vấn đề. Còn trước mặt mọi người giúp ta giấu giếm. Chắc chắn là bằng hữu!
Nhưng vẫn có chút chuyện ta không nghĩ cẩn thận trước sau. Tô Diễn Chi vì sao lại nói với ta hắn là Tô Hành Chi? Tô Hành Chi, là tên vị nhị ca đã lấy thân đệ để đổi lấy danh hiệu hàng dệt may. Nghe nói Tô nhị gia năm đó cũng là kẻ khó lường. Đã chết một năm trước.
Lẽ nào nói ra tên của Tô Hành Chi là muốn ngầm thử xem tiểu vương gia là thật hay giả, minh mẫn hay hồ đồ?
Suốt một ngày một đêm qua, ta đã cân nhắc xem có nên ngả bài với Tô công tử không. Nên ngả thế nào. Ta dám chắc Tô công tử sẽ không bán đứng ta. Bán đứng ta tương đương thừa nhận tiểu vương gia đã chết. Nếu tiểu vương gia chết thì ngay cả bọn hắn cùng Uông thám hoa, hai mươi cái mạng cũng phải bỏ theo. Tô công tử xuất thân từ gia đình làm ăn, chắc chắn phải tính được lỗ lãi thế nào. Ha ha, lão tử thật sự là thiên tài!
Vì thế sáng sớm hôm nay trước khi tiến cung, ta viết một mẩu giấy, phong kín lại rồi sai người đưa cho Tô công tử. Trên giấy là nét chữ bằng bút lông đổ nghiêng đổ ngả của lão tử: [Tô công tử, với chuyện “Tá thi hoàn hồn” ngươi có ý kiến gì không?]
Nghe xong lời ta nói, sắc mặt Tô Diễn Chi quả nhiên biến đổi. Không phải từ trắng qua xanh mà là từ lạnh thành nóng. Khóe miệng Tô Diễn Chi dần dần cong lên: “Diễn Chi cũng không biết nên cư xử thế nào với vương gia. Từ lúc vương gia trong quan tài hoàn hồn, ở linh bằng mất đi trí nhớ, ngày hôm qua bắt đầu hướng thiện, tựa như bệnh chứng gì cũng đều tốt cả, ngôn hành cử chỉ đều thay đổi hoàn toàn. Hiện giờ bốn bề vắng lặng, vương gia có thể giải thích cho Diễn Chi không?”
Rất hay. Ta thích những người thông minh như vậy! Ta đứng lên, phủi phủi tay áo: “Cái chuyện đó cũng không thể bày ra mà nói với mọi người được! Vương phủ trên dưới chỉ có mình ngươi biết. Huynh đệ ta trước mặt người quang minh chính đại thì không nên nói tiếng lóng, bảo ngươi cũng đừng không tin. Ta quả thật không phải là tiểu vương gia nhà ngươi. Ta là Mã Tiểu Đông. Bị Diêm Vương điện cho ngũ lôi oánh lộn. Mượn thân xác tiểu vương gia nhà ngươi hoàn hồn đến đây hưởng phúc.”
Bộ dáng của Tô công tử vẫn y như lúc gặp ta ở linh đường. Không nóng không lạnh, không mặn không nhạt. Bất quá áo bào trắng đổi thành thanh sam, nhìn qua có chút hương vị trí thức. So với Uông thám hoa ta vừa gặp còn giống người đọc sách hơn.
Cho nên ta mới cảm thán, con người na! Sao nhìn thấu được đây? Nếu không phải ở cầu Nại Hà bằng chứng như sơn. Ai có thể nghĩ một vị Tô công tử hào hoa phong nhã, cư nhiên lại là người đứng đầu trong mười chín nam sủng của tiểu vương gia? Chẹp chẹp, đáng tiếc a! Tô công tử nghe ta gọi hắn là [Tô công tử], trên mặt bất động thanh sắc: “Vương gia hôm nay đã bình phục chưa?”
Ta sờ sờ trán: “Vẫn chưa hết sưng, những cái khác thì ổn. Tô công tử, đa tạ ngươi quan tâm. Đúng rồi, ta thấy ngươi cầm trong tay quyển sách. Hôm nay đẹp trời, Tô công tử không có gì để làm, ra ngoài đọc sách giải sầu. Có phải không a, Tô công tử?”
Ta cho một tràng [Tô công tử], cuối cùng cũng bức được Tô công tử nói một câu: ”Vương gia cứ như bình thường trực tiếp gọi [Diễn Chi] đi, gọi như vậy Diễn Chi thực không dám nhận.”
Ha ha, lão tử thảo sẵn cả đống bản nháp trong bụng, chỉ chờ ngươi nói mỗi câu này! Ta đưa tay sờ sờ cằm: “Kỳ thực, ta không biết phải xưng hô thế nào mới tốt. Diễn Chi, Tô Diễn Chi. Ta nhớ rõ ngày đó lúc ta mới ở trong quan tài ra, ngươi rõ ràng chính mồm nói với ta, ngươi là Tô Hành Chi, tự Chinh Ngôn.”
Nói xong, ta nhanh chóng liếc mắt quan sát Tô công tử, xem hắn có biến sắc hay không.
Tối hôm trước, ta ở cầu Nại Hà được xem vài tư liệu cơ mật, một cái trong đó thật sự khiến lão tử chấn động. Tri kỷ đầu tiên ta gặp ở thời cổ đại sau khi ra khỏi quan tài, cư nhiên lại mang ta ra làm trò đùa. Lão tử bị “chơi” không biết, lại còn tự cho là mình lừa được hắn! Vị Tô công tử nói ta không phải xác chết vùng dậy, kỳ thật tên là Tô Diễn Chi. Là đệ nhất công tử trong mười chín nam sủng của vương gia.
Để nói hết chân tướng chuyện giữa Tô Diễn Chi và tiểu vương gia, chắc phải mất ba ngày ba đêm, tổ trưởng đại thúc bảo thế. Cho nên tổ trưởng cũng rất khái quát nói cho ta biết.
Sài Dung năm mười bảy tuổi đến Giang Nam, ở một trà lâu coi trọng Tô Diễn Chi. Tô gia là một phú thương nổi danh vùng Giang Nam. Ca ca của Tô Diễn Chi vì muốn từ tiểu vương gia lấy được nắm giữ hàng dệt may của Giang Nam, đem Tô Diễn Chi đóng gói đưa cho Sài Dung làm thị đồng. Tô Diễn Chi ở trong vương phủ chịu nhục. Có điều tiểu vương gia cũng nể mặt Tô gia, coi như tôn trọng Tô Diễn Chi. Mười tám nam sủng của hắn đều phải nghe lời Tô Diễn Chi.
Tiểu vương gia bị Uông Thụy bóp cổ chết, Tô Diễn Chi cũng nhúng tay vào, hạ nhuyễn cân tán trong cơm của tiểu vương gia. Vốn định để thám hoa lang có cơ hội bỏ chạy. Uông thám hóa dựa vào tinh thần vì dân trừ hại, bóp cổ chết tiểu vương gia.
Cho nên tổ trưởng đề nghị với ta, Tô công tử là người thấu tình đạt lý nhất trong vương phủ. Ta có thể biểu lộ thân phận thật với hắn, nói không chừng hắn có thể giúp ta lừa dối quá quan.
Ta cảm thấy đề nghị của tổ trưởng cũng được. Phân tích kĩ một chút, trong linh đường, biểu hiện của Tô công tử cũng rất đáng chú ý. Dựa vào sự khôn khéo của đệ nhất công tử, ngay từ đầu đã đoán được ta có vấn đề. Còn trước mặt mọi người giúp ta giấu giếm. Chắc chắn là bằng hữu!
Nhưng vẫn có chút chuyện ta không nghĩ cẩn thận trước sau. Tô Diễn Chi vì sao lại nói với ta hắn là Tô Hành Chi? Tô Hành Chi, là tên vị nhị ca đã lấy thân đệ để đổi lấy danh hiệu hàng dệt may. Nghe nói Tô nhị gia năm đó cũng là kẻ khó lường. Đã chết một năm trước.
Lẽ nào nói ra tên của Tô Hành Chi là muốn ngầm thử xem tiểu vương gia là thật hay giả, minh mẫn hay hồ đồ?
Suốt một ngày một đêm qua, ta đã cân nhắc xem có nên ngả bài với Tô công tử không. Nên ngả thế nào. Ta dám chắc Tô công tử sẽ không bán đứng ta. Bán đứng ta tương đương thừa nhận tiểu vương gia đã chết. Nếu tiểu vương gia chết thì ngay cả bọn hắn cùng Uông thám hoa, hai mươi cái mạng cũng phải bỏ theo. Tô công tử xuất thân từ gia đình làm ăn, chắc chắn phải tính được lỗ lãi thế nào. Ha ha, lão tử thật sự là thiên tài!
Vì thế sáng sớm hôm nay trước khi tiến cung, ta viết một mẩu giấy, phong kín lại rồi sai người đưa cho Tô công tử. Trên giấy là nét chữ bằng bút lông đổ nghiêng đổ ngả của lão tử: [Tô công tử, với chuyện “Tá thi hoàn hồn” ngươi có ý kiến gì không?]
Nghe xong lời ta nói, sắc mặt Tô Diễn Chi quả nhiên biến đổi. Không phải từ trắng qua xanh mà là từ lạnh thành nóng. Khóe miệng Tô Diễn Chi dần dần cong lên: “Diễn Chi cũng không biết nên cư xử thế nào với vương gia. Từ lúc vương gia trong quan tài hoàn hồn, ở linh bằng mất đi trí nhớ, ngày hôm qua bắt đầu hướng thiện, tựa như bệnh chứng gì cũng đều tốt cả, ngôn hành cử chỉ đều thay đổi hoàn toàn. Hiện giờ bốn bề vắng lặng, vương gia có thể giải thích cho Diễn Chi không?”
Rất hay. Ta thích những người thông minh như vậy! Ta đứng lên, phủi phủi tay áo: “Cái chuyện đó cũng không thể bày ra mà nói với mọi người được! Vương phủ trên dưới chỉ có mình ngươi biết. Huynh đệ ta trước mặt người quang minh chính đại thì không nên nói tiếng lóng, bảo ngươi cũng đừng không tin. Ta quả thật không phải là tiểu vương gia nhà ngươi. Ta là Mã Tiểu Đông. Bị Diêm Vương điện cho ngũ lôi oánh lộn. Mượn thân xác tiểu vương gia nhà ngươi hoàn hồn đến đây hưởng phúc.”