Xét thấy Cao bá đã sùi bọt mép hôn mê, chúng ta chỉ còn nước tự lực cánh sinh đi an bài phòng ở. Lời đồn quả không sai. Đơn giản chỉ cần nhìn phong thái của Tô Phủ, đủ biết trình độ những người thợ thủ công năm đó không hề thua kém vương phủ của ta. Đến giờ trong tòa nhà rộng lớn trống rỗng này chỉ còn lại sáu người nhà Cao bá, thêm hai bé con còn mặc yếm.
Cao bá đúng là một nô bộc được xếp vào hàng trung nghĩa oanh liệt tiếng thơm muôn đời. Đổi lại là lão tử, ở một tòa nhà lớn mà mọi người lại đi sạch sẽ, vừa hay chỉ còn tường cao phòng rộng mặc lão tử hưởng thụ. Hôm nay ngủ đông sương ngày mai ngủ tây sương, có gì đáng giá mang đổi tất thành tiền, cũng coi như có đóng góp cho sự phát triển của kinh tế thị trường. Nhưng, Nhị Cẩu – con trai của Cao bá vừa dắt đám Tiểu Thuận, Mặc Dư đi chọn phòng ngủ, dọn dẹp sắp xếp đồ đạc, vừa tỉ mỉ kể lại sự tích trung nghĩa của cha hắn, tỷ như lúc trước cha hắn làm thế nào mà một mình vác con dao mổ lợn mượn ở chỗ Vương Đại đã đủ trấn giữ quan ải bảo vệ toàn bộ đồ sứ cổ vật của Tô gia, thế nào mà mỗi ngày rưng rưng nước mắt đem sương phòng của Tô Diễn Chi cùng Tô nhị gia quét tước đến không dính một hạt bụi, thế nào mà một ngày ba lượt dâng hương bày đồ cúng lên bài vị của Tô nhị gia, Tô nhị gia không ăn táo nên trái cây dâng lên không bao giờ có táo……. Một tràng thao thao bất tuyệt, ta nghe mà lắc đầu thở dài thổn thức không thôi.
Cuối cùng Nhị Cẩu gạt nước mắt nói, “Người trong phủ đều chạy hết, chỉ còn lại mình cha ta. Cha nói một mình thủ không được, từ nông thôn mang cả vợ chồng ta cùng ba anh em ta lên đây. Đất đai không ai quản, năm nay miệng ăn núi lở, việc hôn nhân của ba huynh đệ ở nông thôn cũng mất.”
Ta thở dài móc ngân phiếu ra, nhét vào tay Nhị Cẩu. Sáng ngày hôm sau, Cao bá đến gõ cửa phòng ta, mở cửa quỳ xuống đặt ngân phiếu dưới chân ta, “Vương gia thứ tội, con của tiểu nhân không có hiểu biết. Cả nhà tiểu nhân mệnh hèn, không nhận nổi phần thưởng của vương gia.” Lưng thẳng tắp, vẻ mặt kiên cường chính trực. Ta không nói gì, ai bảo Cao bá là nô bộc trung nghĩa còn ta là nhân vật phản diện, đành vậy.
Nhân vật phản diện có cái khổ của nhân vật phản diện. Cao bá nể mặt Tô công tử, chỉ dám đánh lén chứ không chơi quang minh chính đại. Thí dụ như bố trí nơi ở. Tô công tử tất nhiên ở phòng cũ của hắn. Trái nhà phía đông dành cho khách quý thì dàn xếp cho Phù tiểu hầu gia, thư phòng an bài cho Bùi Kỳ Tuyên. Ta bị chuyển từ phòng khách đang dọn dẹp sang phòng của Tô nhị gia, Cao bá nói toàn bộ phủ có căn phòng này là khí phái nhất, xứng với thân phận của vương gia ta.
Ban đêm, ta luẩn quẩn trong viện tìm nhà xí đến lạc đường, phía xa thấy một gian phòng còn để đèn, ghé vào cửa sổ nhìn xem, thì ra là một gian linh đường, trên bàn còn có bài vị, Cao bá đang quỳ trên nệm, miệng lẩm bẩm, “…… Đã trở lại, nhị gia, oan có đầu nợ có chủ, kẻ đó đang ở ngay trong phòng ngài, ngài có gì không bỏ xuống được, có thể chấm dứt……..”
Ta khóc không được cười không xong, chỉ đành chửi má nó cho hết giận. Tô công tử về lại nhà cũ, có đạo thương cảm thấy cảnh nhớ tình, ta cũng không tiện quấy rầy. Ngậm bồ hòn làm ngọt, dù sao lão tử có duyên với cầu Nại Hà, người ngay không sợ ma gõ cửa.
Ta mò đường về lại phòng Tô nhị gia, ngả đầu ngủ thẳng đến bình minh, không mộng mị.
Ngày hôm sau, ta treo cờ hiệu thương thảo công việc đi tìm Phù Khanh Thư tán gẫu.
Phù Khanh Thư đang ăn điểm tâm, cháo gạo nếp cuộn lá sen thêm hai món đồ ăn sáng tinh xảo. Phù Khanh Thư giậm chân giận dữ, mấy thứ này chả bõ dính răng. Lau miệng hỏi ta có chuyện gì không.
Ta nói, “Ta và ngươi mang hoàng mệnh trong người, cũng nên tranh thủ thời gian đi nghe ngóng điều tra. Không bằng hôm nay cải trang đi tuần, dạo quanh trong thành Huy Châu. Xem có cái gì… không, dấu vết gì để trợ giúp điều tra không.”
Phù Khanh Thư không hứng thú lắm rời bàn ăn, ta ngồi ở ghế đối diện nghe hắn nói, “Cống phẩm hàng năm chứ đâu phải nha môn giết người phóng hỏa gì, chỉ cần đến nha môn chi phủ tìm sổ sách cùng ghi chép đã nộp lên trên ra đối chiếu lại cẩn thận là xong, tra ra mất một ngày là cùng.” Ám chỉ hoàng đế cho chúng ta nhật trình mười ngày ở Huy Châu là lãng phí, càng ám chỉ ta đeo cờ hiệu cải trang còn dạo phố mới là thật.
Tiếng phổ thông thì ai chả nói được? Ta vẻ mặt đoan chính nói với Phù Khanh Thư rằng ngươi nói vậy là sai. “Cống phẩm hàng năm tuy rằng là do quan phủ bao cấp các thương gia, nhưng suy cho cùng cũng từ các thương hộ trong dân gian thu thập lại. Chênh lệch báo giá giữa thị trường và giá gốc là rất lớn, cái này gọi là nói thách. Người ta lấy giá mua để làm báo giá ghi vào sổ sách, còn khoản tiền mặc cả chênh lệch cực lớn kia sẽ thành món béo bở. Không ra thị trường khảo sát giả cả thực tế, khi xem sổ sách sẽ bị bọn họ lừa.”
Phù Khanh Thư gật đầu, “Lời này cũng rất có lý, quả nhiên Mã công tử suy nghĩ cẩn thận, có điều…” Ngón tay gõ nhẹ lên bàn, “Không ăn thêm vài thứ gì chứ?”
Ta thần bí cười, “Lợi hại a, Phù lão đệ. Nếu không ra đường thì huynh đệ ta chết đói trong đại viện Tô Phủ mất.”
Bánh bao, bánh bao trắng như tuyết, bánh bao mới ra lò nghi ngút khói trắng như tuyết.
Nóng bỏng cầm trong tay, hương thơm mê người, cắn một miếng mà xúc động.
Ta đứng trước cửa hàng bánh bao nhìn trời xanh, nước mắt lưng tròng.
Phù Khanh Thư phẩy cây quạt trong tay thờ ơ đứng bên cạnh, “Thêm ba bước nữa là đến hàng ăn, cần gì phải vậy?”
Ta nói, “Ba bước nữa cũng cố không nổi, không ăn trước cái gì đó, đến tiệm gọi đồ ăn rồi đợi đồ ăn bê lên, ta cũng quy thiên.”
Tiểu hầu gia mang vẻ đồng cảm hiếm thấy liếc ta một cái, cùng ta bước vào tửu lâu.
Tiểu nhị nói, “Khách quan, đang là buổi sáng, không bán rượu và thức ăn. Đến trưa mới mở hàng!” Ta đói như lửa đốt, lấy đũa nện xuống mặt bàn, “Cái gì mà rượu mới chả thức ăn! Có gì no bụng được mang hết lên đây!” Tiểu nhị bị ánh mắt như sói đói của ta lay động, đáp ứng chạy đi. Một lát sau bưng lên một bát cháo loãng, một rổ bánh bột mỳ. May mà ta với Phù Khanh Thư y phục sang trọng, thêm được hai đĩa dưa muối.
Phù Khanh Thư ngồi bên cạnh phẩy quạt. Ta phát hiện ra hắn có một cái tật xấu, mỗi lần thấy ta chưng ra cái bộ mặt nghèo kiết hủ lậu là cực kỳ hưởng thụ. Cho nên tâm trạng của Phù Khanh Thư hiện tại rõ ràng là không tồi, “Cao bá kia dù nhìn ngươi không vừa mắt, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng là tiểu vương gia. Dù có vì Tô công tử, cũng phải vô cùng cung kính tiếp đãi ngươi, không đến mức cả cơm cũng không cho ăn chứ ?”
Ta nói, “Ai bảo lão không cho ta ăn? Một ngày ba bữa, nhân sâm tổ yến, hải sản bào ngư. So với ai cũng tinh xảo hơn. Chẳng qua trong tổ yến trộn thêm nước bọt, canh nhân sâm hòa nước đái ngựa.”
Tiểu hầu gia xúc động nói, “Cao bá cũng thật quá đáng.”
Ta cười lạnh, “Lão tưởng chút tiểu xảo đó mà đòi chỉnh ta? Từ tám trăm năm trước ta đã sớm cho Tiểu Thuận lén theo dõi hắn làm trò. Có điều tốt xấu gì cũng đã lớn tuổi, lại là kẻ hầu trung thành, tinh thần cũng đáng khen. Không so đo với hắn. Khỏi phải gây thêm rắc rối cho Tô công tử.”
Phù Khanh Thư gập chiết phiến lại, cười như có như không nhìn ta, “Vậy ngươi cứ ở Tô gia một ngày lại chịu đựng một ngày? Quả nhiên là chu đáo độ lượng.”
Ta nói, “Đành vậy thôi. Phòng chừng mấy ngày nay huynh đệ ngươi cùng ta ra ngoài đều phải tìm tiệm ăn trước đã.”
Phù Khanh Thư nói, “Mã huynh ra ngoài không mang nhị vị công tử theo sao?”
Ta lúng búng một mồm bánh bột mì, “Tô công tử đã như vậy, ta còn không biết xấu hổ mà mở miệng được sao? Vốn tưởng tra án phải xem xét sổ sách chữ nghĩa mới nhờ hắn hỗ trợ. Sớm biết thế này chẳng bằng không dẫn hắn theo. Bùi công tử ta còn cố kiềm chế mong hắn không nhìn ra ta là giả, đến mở miệng cũng phải cân nhắc. Chẳng còn cách nào, người một nhà cả, lão đệ ngươi rộng lượng giúp cho.”
Phù Khanh Thư bỗng nhiên nở nụ cười, mở quạt ra phe phẩy, “Không bằng để ta bảo Cao bá mang nhiều nhiều đồ ăn đến chỗ ta, ngươi ăn cùng ta cũng được.”
Ta ngẩng đầu lên khỏi bát cháo, cảm động rơi nước mắt, chắp tay với Phù Khanh Thư, “Đa tạ!”
Phù khanh Thư đối với thái độ của ta rất là vừa lòng, cười đến hòa quang văng tứ tán, “Người một nhà cả, đừng khách khí.” Có khi đây là lần đầu tiên xưng huynh gọi đệ như người một nhà với người khác, thanh âm có chút không thuận.
Ta cầm lấy tay Phù Khanh Thư ha ha cười, “Hảo huynh đệ!”
Cao bá đúng là một nô bộc được xếp vào hàng trung nghĩa oanh liệt tiếng thơm muôn đời. Đổi lại là lão tử, ở một tòa nhà lớn mà mọi người lại đi sạch sẽ, vừa hay chỉ còn tường cao phòng rộng mặc lão tử hưởng thụ. Hôm nay ngủ đông sương ngày mai ngủ tây sương, có gì đáng giá mang đổi tất thành tiền, cũng coi như có đóng góp cho sự phát triển của kinh tế thị trường. Nhưng, Nhị Cẩu – con trai của Cao bá vừa dắt đám Tiểu Thuận, Mặc Dư đi chọn phòng ngủ, dọn dẹp sắp xếp đồ đạc, vừa tỉ mỉ kể lại sự tích trung nghĩa của cha hắn, tỷ như lúc trước cha hắn làm thế nào mà một mình vác con dao mổ lợn mượn ở chỗ Vương Đại đã đủ trấn giữ quan ải bảo vệ toàn bộ đồ sứ cổ vật của Tô gia, thế nào mà mỗi ngày rưng rưng nước mắt đem sương phòng của Tô Diễn Chi cùng Tô nhị gia quét tước đến không dính một hạt bụi, thế nào mà một ngày ba lượt dâng hương bày đồ cúng lên bài vị của Tô nhị gia, Tô nhị gia không ăn táo nên trái cây dâng lên không bao giờ có táo……. Một tràng thao thao bất tuyệt, ta nghe mà lắc đầu thở dài thổn thức không thôi.
Cuối cùng Nhị Cẩu gạt nước mắt nói, “Người trong phủ đều chạy hết, chỉ còn lại mình cha ta. Cha nói một mình thủ không được, từ nông thôn mang cả vợ chồng ta cùng ba anh em ta lên đây. Đất đai không ai quản, năm nay miệng ăn núi lở, việc hôn nhân của ba huynh đệ ở nông thôn cũng mất.”
Ta thở dài móc ngân phiếu ra, nhét vào tay Nhị Cẩu. Sáng ngày hôm sau, Cao bá đến gõ cửa phòng ta, mở cửa quỳ xuống đặt ngân phiếu dưới chân ta, “Vương gia thứ tội, con của tiểu nhân không có hiểu biết. Cả nhà tiểu nhân mệnh hèn, không nhận nổi phần thưởng của vương gia.” Lưng thẳng tắp, vẻ mặt kiên cường chính trực. Ta không nói gì, ai bảo Cao bá là nô bộc trung nghĩa còn ta là nhân vật phản diện, đành vậy.
Nhân vật phản diện có cái khổ của nhân vật phản diện. Cao bá nể mặt Tô công tử, chỉ dám đánh lén chứ không chơi quang minh chính đại. Thí dụ như bố trí nơi ở. Tô công tử tất nhiên ở phòng cũ của hắn. Trái nhà phía đông dành cho khách quý thì dàn xếp cho Phù tiểu hầu gia, thư phòng an bài cho Bùi Kỳ Tuyên. Ta bị chuyển từ phòng khách đang dọn dẹp sang phòng của Tô nhị gia, Cao bá nói toàn bộ phủ có căn phòng này là khí phái nhất, xứng với thân phận của vương gia ta.
Ban đêm, ta luẩn quẩn trong viện tìm nhà xí đến lạc đường, phía xa thấy một gian phòng còn để đèn, ghé vào cửa sổ nhìn xem, thì ra là một gian linh đường, trên bàn còn có bài vị, Cao bá đang quỳ trên nệm, miệng lẩm bẩm, “…… Đã trở lại, nhị gia, oan có đầu nợ có chủ, kẻ đó đang ở ngay trong phòng ngài, ngài có gì không bỏ xuống được, có thể chấm dứt……..”
Ta khóc không được cười không xong, chỉ đành chửi má nó cho hết giận. Tô công tử về lại nhà cũ, có đạo thương cảm thấy cảnh nhớ tình, ta cũng không tiện quấy rầy. Ngậm bồ hòn làm ngọt, dù sao lão tử có duyên với cầu Nại Hà, người ngay không sợ ma gõ cửa.
Ta mò đường về lại phòng Tô nhị gia, ngả đầu ngủ thẳng đến bình minh, không mộng mị.
Ngày hôm sau, ta treo cờ hiệu thương thảo công việc đi tìm Phù Khanh Thư tán gẫu.
Phù Khanh Thư đang ăn điểm tâm, cháo gạo nếp cuộn lá sen thêm hai món đồ ăn sáng tinh xảo. Phù Khanh Thư giậm chân giận dữ, mấy thứ này chả bõ dính răng. Lau miệng hỏi ta có chuyện gì không.
Ta nói, “Ta và ngươi mang hoàng mệnh trong người, cũng nên tranh thủ thời gian đi nghe ngóng điều tra. Không bằng hôm nay cải trang đi tuần, dạo quanh trong thành Huy Châu. Xem có cái gì… không, dấu vết gì để trợ giúp điều tra không.”
Phù Khanh Thư không hứng thú lắm rời bàn ăn, ta ngồi ở ghế đối diện nghe hắn nói, “Cống phẩm hàng năm chứ đâu phải nha môn giết người phóng hỏa gì, chỉ cần đến nha môn chi phủ tìm sổ sách cùng ghi chép đã nộp lên trên ra đối chiếu lại cẩn thận là xong, tra ra mất một ngày là cùng.” Ám chỉ hoàng đế cho chúng ta nhật trình mười ngày ở Huy Châu là lãng phí, càng ám chỉ ta đeo cờ hiệu cải trang còn dạo phố mới là thật.
Tiếng phổ thông thì ai chả nói được? Ta vẻ mặt đoan chính nói với Phù Khanh Thư rằng ngươi nói vậy là sai. “Cống phẩm hàng năm tuy rằng là do quan phủ bao cấp các thương gia, nhưng suy cho cùng cũng từ các thương hộ trong dân gian thu thập lại. Chênh lệch báo giá giữa thị trường và giá gốc là rất lớn, cái này gọi là nói thách. Người ta lấy giá mua để làm báo giá ghi vào sổ sách, còn khoản tiền mặc cả chênh lệch cực lớn kia sẽ thành món béo bở. Không ra thị trường khảo sát giả cả thực tế, khi xem sổ sách sẽ bị bọn họ lừa.”
Phù Khanh Thư gật đầu, “Lời này cũng rất có lý, quả nhiên Mã công tử suy nghĩ cẩn thận, có điều…” Ngón tay gõ nhẹ lên bàn, “Không ăn thêm vài thứ gì chứ?”
Ta thần bí cười, “Lợi hại a, Phù lão đệ. Nếu không ra đường thì huynh đệ ta chết đói trong đại viện Tô Phủ mất.”
Bánh bao, bánh bao trắng như tuyết, bánh bao mới ra lò nghi ngút khói trắng như tuyết.
Nóng bỏng cầm trong tay, hương thơm mê người, cắn một miếng mà xúc động.
Ta đứng trước cửa hàng bánh bao nhìn trời xanh, nước mắt lưng tròng.
Phù Khanh Thư phẩy cây quạt trong tay thờ ơ đứng bên cạnh, “Thêm ba bước nữa là đến hàng ăn, cần gì phải vậy?”
Ta nói, “Ba bước nữa cũng cố không nổi, không ăn trước cái gì đó, đến tiệm gọi đồ ăn rồi đợi đồ ăn bê lên, ta cũng quy thiên.”
Tiểu hầu gia mang vẻ đồng cảm hiếm thấy liếc ta một cái, cùng ta bước vào tửu lâu.
Tiểu nhị nói, “Khách quan, đang là buổi sáng, không bán rượu và thức ăn. Đến trưa mới mở hàng!” Ta đói như lửa đốt, lấy đũa nện xuống mặt bàn, “Cái gì mà rượu mới chả thức ăn! Có gì no bụng được mang hết lên đây!” Tiểu nhị bị ánh mắt như sói đói của ta lay động, đáp ứng chạy đi. Một lát sau bưng lên một bát cháo loãng, một rổ bánh bột mỳ. May mà ta với Phù Khanh Thư y phục sang trọng, thêm được hai đĩa dưa muối.
Phù Khanh Thư ngồi bên cạnh phẩy quạt. Ta phát hiện ra hắn có một cái tật xấu, mỗi lần thấy ta chưng ra cái bộ mặt nghèo kiết hủ lậu là cực kỳ hưởng thụ. Cho nên tâm trạng của Phù Khanh Thư hiện tại rõ ràng là không tồi, “Cao bá kia dù nhìn ngươi không vừa mắt, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng là tiểu vương gia. Dù có vì Tô công tử, cũng phải vô cùng cung kính tiếp đãi ngươi, không đến mức cả cơm cũng không cho ăn chứ ?”
Ta nói, “Ai bảo lão không cho ta ăn? Một ngày ba bữa, nhân sâm tổ yến, hải sản bào ngư. So với ai cũng tinh xảo hơn. Chẳng qua trong tổ yến trộn thêm nước bọt, canh nhân sâm hòa nước đái ngựa.”
Tiểu hầu gia xúc động nói, “Cao bá cũng thật quá đáng.”
Ta cười lạnh, “Lão tưởng chút tiểu xảo đó mà đòi chỉnh ta? Từ tám trăm năm trước ta đã sớm cho Tiểu Thuận lén theo dõi hắn làm trò. Có điều tốt xấu gì cũng đã lớn tuổi, lại là kẻ hầu trung thành, tinh thần cũng đáng khen. Không so đo với hắn. Khỏi phải gây thêm rắc rối cho Tô công tử.”
Phù Khanh Thư gập chiết phiến lại, cười như có như không nhìn ta, “Vậy ngươi cứ ở Tô gia một ngày lại chịu đựng một ngày? Quả nhiên là chu đáo độ lượng.”
Ta nói, “Đành vậy thôi. Phòng chừng mấy ngày nay huynh đệ ngươi cùng ta ra ngoài đều phải tìm tiệm ăn trước đã.”
Phù Khanh Thư nói, “Mã huynh ra ngoài không mang nhị vị công tử theo sao?”
Ta lúng búng một mồm bánh bột mì, “Tô công tử đã như vậy, ta còn không biết xấu hổ mà mở miệng được sao? Vốn tưởng tra án phải xem xét sổ sách chữ nghĩa mới nhờ hắn hỗ trợ. Sớm biết thế này chẳng bằng không dẫn hắn theo. Bùi công tử ta còn cố kiềm chế mong hắn không nhìn ra ta là giả, đến mở miệng cũng phải cân nhắc. Chẳng còn cách nào, người một nhà cả, lão đệ ngươi rộng lượng giúp cho.”
Phù Khanh Thư bỗng nhiên nở nụ cười, mở quạt ra phe phẩy, “Không bằng để ta bảo Cao bá mang nhiều nhiều đồ ăn đến chỗ ta, ngươi ăn cùng ta cũng được.”
Ta ngẩng đầu lên khỏi bát cháo, cảm động rơi nước mắt, chắp tay với Phù Khanh Thư, “Đa tạ!”
Phù khanh Thư đối với thái độ của ta rất là vừa lòng, cười đến hòa quang văng tứ tán, “Người một nhà cả, đừng khách khí.” Có khi đây là lần đầu tiên xưng huynh gọi đệ như người một nhà với người khác, thanh âm có chút không thuận.
Ta cầm lấy tay Phù Khanh Thư ha ha cười, “Hảo huynh đệ!”