*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó ta hỏi Diễn Chi cũng hỏi Kỳ Tuyên, sao phải trở về. Hỏi vấn đề này dụng ý thực sự có chút giả dối.
Diễn Chi nói: “Muốn đem di cốt của gia huynh nhập thổ mồ yên mả đẹp”. Ta nói: “Lúc này nhập không thành rồi, thế nào mới tốt đây?”
Kỳ Tuyên nói: “Lần trước tá thi hoàn hồn nhìn không tường tận, muốn về nhìn lại một lát”. Ta nói: “Giờ nhìn thấy rồi, sau đó thì sao nữa?”
Diễn Chi nói: “Vậy thì tiện đây mà đợi thôi. Đợi ở chỗ này, mười mấy năm mấy chục năm, rồi sẽ có một ngày như vậy”. Ta cẩn thận dè dặt hỏi: “Vậy Lưỡng Giang tổng thương……” Con người đượm hương trà nhàn nhạt cười: “Năm đó tiên phụ đã nói, Diễn Chi không phải nhân tài chốn kinh thương. Giao cho Lư Đình kinh doanh rất tốt, cần gì tính toán hư danh nhà ai”.
Kỳ Tuyên nói: “Ngươi xem qua hí khúc chưa, nghe nhiều rồi cũng sẽ muốn đi sắm cho mình một vai, cứ tưởng gân cổ lên hát chỉ là chơi đùa bên ngoài. Kỳ thực cứ suy nghĩ không ngờ chớp mắt đã nhập vai vào khúc hí kịch rồi”. Lời này cao thâm, ta thấu không nổi, chỉ nghe hắn nói tiếp: “Nếu đã nhập vai vào rồi, cứ hát đến khi hạ màn thôi”.
Mấy câu này nói sau, lúc đó ta đứng giữa mặt đất đối mặt hai người, trong lòng vẫn đang đấu tranh qua lại. Cảnh tượng thế này mà không ôm ấp một chút thì còn gì bầu không khí nữa. Cơ mà ngươi nói ta ôm ai trước ôm ai sau, hay là ôm cả hai cùng lúc? Bởi vậy lão tử chỉ có thể đứng ngốc, cười khúc khích, cười giống như một tên ngốc X.
Tiểu Thuận lau mắt đầu đâm vào cửa phòng: “…….Công tử Mấy vị vương gia đều đến rồi, phía trước……” Hai con mắt nhìn thẳng, tay ôm lấy cổ, lảo đảo một cái. Sau đó vững vàng lại, giật giật mũi: “Tiểu nhân lập tức đi nói với Trung thúc, đem lán đặt linh cữu hủy đi”. Lại một đầu chui qua cửa phòng: “Đều xong việc rồi đừng khóc nữa!!! Vương gia hoàn hồn lại rồi!!!”
Dựa vào phúc Tiểu Thuận, lão tử từ phòng ngủ ra tiền thính, một chút hưởng thụ cũng không có, còn lạc thú cũng tan tác hết. Chỉ có Trung thúc hai chân run lên một cái, thần trí vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Ta nhìn hắn nở nụ cười, tiếp tục đi về phía trước. Tiếp theo đón một đoàn thổi kèn đám tang cùng Tiểu Toàn sau cửa vòng ra. Tiểu Toàn mắt nhìn thẳng, cắn cắn ngón tay hỉ nước mũi, hai hàng lệ chảy xuống: “Thiên Âm phạm triều, thời lệnh bất hảo, vương gia hiện hồn rồi“.
Ông trời tính sai, thời tiết không tốt, vương gia mới hiện hồn trở lại.
Ta cuối cùng cũng coi như có một tia thỏa mãn, nghênh ngang đi tới tiền thính. Từ Ninh vương đến An vương một người cũng không thiếu, đang cắn hạt dưa uống trà. Nhìn thấy ta đầu tiên là Nhân vương, duỗi ngón tay ra, cười ha hả: “Xem ra hoàng huynh đoán trúng rồi, chôn không được, nhất định có thể hoàn hồn!”
Khang vương đứng lên, đi quanh ta một vòng: “Ngươi là lão thất hay là lão thập nhị?” Ta nói: “Thất”. Tiếp nhận ám hiệu. Nhân vương vểnh chân thổi vỏ hạt dưa: “Lúc tin tức đến ta liền nói không có chuyện gì, tam ca cùng lão thập phản đối nói chôn, ai cược thua rượu không thể chối từ.” Ninh vương cười nói: “Từ chối không được, nên trước tiên sai người vào cung truyền tin để Thái hậu lão nhân gia yên tâm. Còn rượu ngày nào mời cũng được. Chỉ có tối nay, nhất định phải thịt một bữa mừng ngươi hoàn hồn”.
Mịa nó! Lễ mai táng lão tử biến thành ngày các vương gia mừng rượu, mấy vị vương gia ăn no thỏa thích, uống hết Hoa Điêu cất trong hầm ngầm của vương phủ. Các vương gia đi rồi, bọn hạ nhân trong vương phủ từ Trung thúc dẫn dắt tập hợp lại đây chúc mừng vương gia hoàn hồn. Chuyện này coi như viên mãn hoan hoan hỉ hỉ.
Diễn Chi nói chớ vội viên mãn, hai ngày nay Mã vương gia ta nằm ngay đơ nên mấy vị hoàng hôn trọng thần đều đến thăm, phải đem tiền dự đám tang trả lại cho người ta. Có người nói lão trượng nhân Chu quốc trượng với đại cữu tử Chu quốc cữu đều đến khóc một hồi, còn đặc biệt yêu cầu nhất định phải đem linh bài của lão tử với linh bài nữ nhi hắn đặt cùng một chỗ dâng hương. Chu quốc cữu khóc lâu nhất. Có lương tâm của đại cữu tử.
Nói đi nói lại, cũng là lệch một chữ. Biểu đại cữu tử Phù Khanh Thư sao không đến gặp ta mà khóc một chút? Nghĩ đến cảnh Phù Khanh Thư đến khóc một hồi, trong lòng không hiểu sao vừa chua xót vừa khoan khoái.
Nghe Diễn Chi thông báo danh sách phúng viếng xong xuôi nhanh nhất cũng đến nửa đêm, ta nhịn không nổi thăm dò hỏi: “Có còn người khác tới hay không?” Bùi Kỳ Tuyên dưới đèn ngáp một cái: “Đúng rồi, ngày hôm trước vị Phù Tiểu Hầu gia của An quốc phủ đến một lát, nhìn ngươi đã ngỏm hay chưa. Nhận định ngỏm thật rồi liền đi”. Ta cẩn thận hơn hỏi: “Không Nói cái khác”. Tiểu Thuận dưới ngọn gió sợ hãi tiếp một câu: “Còn nói là ‘ta đến nhìn cái thân này làm gì, cũng không phải hắn’. Không biết có ý gì, cười một tiếng, liền đi luôn”.
Trong lòng ta lạnh thật lạnh. Phù Tiểu Hầu so với lão tử dự đoán đã thay đổi hơn trước, rất tốt. Có điều người chết trà lạnh cũng phải nói một câu thương cảm chứ. Quả nhiên sau tối hôm ấy, thật đúng là cái gì cũng xong rồi.
Diễn Chi nói trời cũng đã trễ, nên đi ngủ thôi.
Sáng hôm sau rời giường, Tiểu Thuận đưa nước rửa mặt vào, mắt lấp la lấp lánh mang tới lại cúi đầu, ta nhận khăn mặt lau một cái: “Có chuyện gì nói thẳng.”
Tiểu thuận ấp a ấp úng nói: “Tiểu nhân cũng là mới vừa nghe nói, không biết chính xác hay không. Là ngày hôm nay Lưu Tứ ở chợ rau lúc đưa món ăn tới nói, hắn cũng mới vừa đưa qua An quốc phủ mấy món ăn. Nói là vị An quốc phủ Phù Tiểu Hầu gia ở thành Đông Sơn trên núi cưỡi ngựa ngã xuống vực sâu. Ngựa ngã nát bét, may mà người đang rơi giữa chừng mắc vào một cành cây. Nhưng cũng bị thương không nhẹ nghe nói sợ là nhanh chóng sẽ trở thành người tàn phế mất.”
Ta nâng khăn mặt tiếp thu mất ba giây, phản ứng lại hai mươi giây. Đợi đến khi ta phát hiện khăn đã rơi xuống đất, người đã ở trên hành lang uốn khúc. Ta rẽ một cái, lại quay đầu, xách cổ áo Tiểu Thuận: “Gọi Hồ đại phu đến cho ta!”
Hồ đại phu đã lâu không gặp, phong thái vẫn như cũ. Ta túm vạt áo lão đem câu chúc mừng vương gia hoàn hồn chẹt lại giữa chừng: “Ngươi ra ngoài theo ta xem một bệnh nhân, không trị được ta liền trảm ngươi, nghe rõ chưa?”
Hồ đại phu râu dê run lẩy bẩy: “Vương gia, bệnh nào uống thuốc mà bất tử a ” Ta trợn mắt lửa cháy bừng bừng bên trong: “Ai nói hắn phải chết?”! Nói cho ngươi biết, hoặc là hắn sống ngươi cũng sống, hoặc là hắn chết ngươi cũng chết, ngươi chọn cái nào?” Hai chân Hồ đại phu bắt đầu theo râu dê run run theo tần suất, lão tử buông tay ra: “Đi thôi”.
Đánh xe phụng mệnh liều mạng thúc ngựa, nửa giờ chạy đến An quốc phủ.
Trông cửa nói: “Hầu gia dặn không tiếp khách……” Nhìn thấy áo có hiệu của vương phủ thì run lập cập, nhanh chóng nói: “Để tiểu nhân đi vào thông……” Chữ báo chưa ra khỏi miệng, lão tử cùng Hồ đại phu sau lưng đều xông vào cửa. Trông cửa với quản sự một đường nửa chạy nửa theo, đến đại sảnh, phỏng chừng có người đã nhanh chân thông báo, Phù Hầu gia chắn ở cửa: “Vương gia dừng chân”.
Ta nói ngắn gọn: “Bản vương mang đại phu đến, giúp Tiểu Hầu gia xem thương thế.”
Phù Vân quỳ một gối xuống ôm quyền: “Ân điển vương gia thần chân thành ghi nhớ, nhưng......” Còn muốn thao thao bất tuyệt, còn muốn phát biểu dài dòng, ta chạy đi vòng vòng, lại bị Phù Hầu gia cản: “Vương Gia xin dừng bước.” Lão tử phát hỏa: “Phù Hầu gia, ngày hôm nay định ngươi đắc tội. Ngươi không cho vào ta cũng vào, ta vào rồi, con trai của ngươi không có chuyện gì ta lập tức đi ngay. Nói được là làm được. Ngươi nếu thật sự cố chấp, Thái vương gia ta sẽ cứ đến trước cửa nhà ngươi khua chiêng gõ trống, kêu Phù Hầu ngươi gia ra ngoài cho bản vương xem mặt. Cũng nói được làm được. Đến khi mặt mũi mọi người nhà ngươi đều mất hết, cho dù tính toán kiểu gì cũng mất rồi. Có để ta vào hay không?”
Phù Vân Hầu gia nghiêm túc nhìn lão tử khắc sâu một chút, nhượng bộ rồi. Thế mới tuấn kiệt! Ta phất tay ra hiệu: “Hồ đại phu, tới đi”.
Phòng ngủ Phù Khanh Thư ô yên chướng khí đầy mùi thuốc, chỉ có thể nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch nằm trên giường. Ta nhìn rồi khép chặt hai mắt hít một hơi. Một mỹ nhân ngồi đầu giường nghen ngào, hai nha hoàn cũng với Mặc Dư ở bên cạnh trông coi. Đến mức này rồi mà còn diễm phúc thế. Mỹ nhân nhìn ta bị hù cho nhảy dựng, đôi mắt đẹp giàn giụa nước trông theo ta đi qua, ta chỉ điểm Hồ đại phu: “Bắt mạch cho Tiểu Hầu gia”. Mỹ nhân nghe hai chữ bắt mạch liền tránh ra, đôi mắt vẫn trông về phía ta, lão tử không rảnh giới thiệu, gật đầu một cái: “Ta, Thái vương gia”. Mỹ nhân lập tực bụm miệng lại, lảo đà lảo đảo, hai nha hoàn xông lên đỡ lấy: “Phu nhân cẩn thận”.
Ô yên chướng khí: chướng khí mù mịt không khí ngột ngạt tối tăm rối loạn.
Hồ đại phu thả Phù Khanh Thư ra đoạn chậm rãi quỳ xuống: “Vương Gia......” Trái tim nhỏ bé của lão tử treo lơ lửng nửa ngày như được xách run lên, “Vương Gia, thương thế Phù Tiểu Hầu gia...... Thật quá nặng, e là ”
Ta nắm chặt tay nắm chặt mắt lại: “E cái gì?” Hồ đại phu chậm rãi nói: “E là…muốn tốt lên thì phải gặp chút trắc trở”.
XXXXXX…………Lão tử XXX ngươi, nói chuyện làm ta thở mạnh cũng không dám!
Mỹ nhân tựa người trên nha hoàn đung đưa hai cái, nhào lên xô đến trước lão tử, bất chấp lỗ mãng túm lấy vạt áo trước của Hồ đại phu trong tay ta: “Thật chứ?!! Ngươi nói thật chứ?!! Con trai ta thật sự có thể cứu chữa ?!!” Hồ đại phu thẳng thắn gật gật đầu, một chút bi tráng nhìn ta.
Mịa nó, hóa ra mỹ nhân là mẹ Phù Khanh Thư.
Phu nhân buông tay ra, chân mềm nhũn phịch xuống đất, cầm khăn che mặt: “Người người đều nói nó không còn hi vọng ta cứ mong là có thể cứu…..Ta chính ta vẫn tin Khanh Thư nhà ta có thể cứu được”. Mấy chục tuổi vẫn đẹp như thế, nếu thời gian lùi xuống hai mươi năm, ôi ôi cha Phù Khanh Thư lão thật sự đã vớ được tiện nghi. Ta nửa ngồi nửa quỳ giúp nha hoàn dìu phu nhân lên: “Phu nhân người yên tâm, Hồ đại phu của Thái vương phủ chỉ cần chưa đầu thai là có thể từ tay Diêm Vương đoạt được người lại, người yên tâm, Phù Khanh Thư nhất định không có chuyện gì. Cứ phó thác hết cho ta”.
Phu nhân thẳng thắn nhìn ta, lại lấy khăn che mặt: “Tỗi lỗi a, đều là nghiệt a ” khiến cái mũi lão tử cũng có chút cay cay, tự giơ ống tay áo lau nước mũi trong suốt: “Phù phu nhân, ta…..” Phu nhân nắm lấy tay ta, nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ trên mặt: “Đừng nói gì nữa hết, đều là nghiệt. Chỉ cần con trai ta bình an lấy lại được một mạng, cái gì ta cũng đều không nói ” Lại nhào tới đầu giường nắm lấy chăn bông: “Khanh Thư à, con mở mắt nhìn nương đi. Tiểu súc sinh ngươi nhẫn tâm, làm ra chuyện ngu ngốc này, ngươi để nương ngươi phải sống sao đây!!!……..”
Hồ đại phu vuốt râu mép nói: “Phu nhân nén bi thương”. Ta giậm chân bình bịch: “Còn không mau kê đơn bốc thuốc!”
Hồ đại phu mở ra một hộp gỗ vuông chi chít dày đặc những giấy, kèm thêm một danh mục cổ quái kì lạ kê thuốc. Phu nhân giật lấy nói một tràng dặn dò người đi sắp xếp. Vừa vặn đầu giường trống chỗ cho ta ngồi. Hồ đại phu nói: “Vương gia trước tiên về phủ, hôm nay uống thuốc không biết có tỉnh lại hay không. Tiểu nhân cũng phải về vương phủ lấy mấy vị thuốc lại đây.” Người trên giường mắt vẫn nhắm thật là chặt. Ta nói: “Ngày hôm nay không thấy hắn mở mắt, ta tuyệt đối không rời khỏi phòng”.
Hồ đại phu xoa xoa trán, xoay người đi mất. Trong phòng chỉ còn ta với Mặc Dư là còn hoạt động. Mặc Dư trong hoàn cảnh thực tế này cũng hiểu ý, nhanh lẹ ra ngoài còn không quên đóng cửa phòng.
Cuối cùng cũng chỉ còn lại ta cùng với Phù Khanh Thư đang nằm. Ta với cái ghế nhỏ ngồi đầu giường, nhoài người về phía mạn giường là thích hợp nhất. Kỳ thực lão tử thực sự đang rất nén giận, thế nhưng tình cảnh hiện tại có hạn chế nên chỉ có thể diễn vai ôn nhu dịu dàng. Ta lau sạch sẽ nước mũi, chạm chạm mặt Phù Khanh Thư: “Ta dạo gần đây liên tục suy nghĩ, nên gọi ngươi là gì mới tốt. Đầu tiên là gọi Phù Tiểu Hầu. Tuy rằng tên gọi sanh phân, nhưng lúc gọi không sanh phân tí nào. Cũng gọi ngươi là Phù đại hiệp, nhưng đều là gọi ở trong lòng. Có điều dáng vẻ hiện tại của ngươi và đại hiệp cũng có thua kém một chút. Sau đó gọi ngươi Phù lão đệ, tên này bây giờ gọi thì không còn đúng nữa. Thử lấy tên ngươi bỏ họ đi gọi thử một lúc, nhưng cảm thấy……Nhưng cảm thấy vẫn chẳng có ý nghĩa gì mới”. Ta đem góc chăn ở bên gò má Phù Khanh Thư nhét vào: “Phi Thiên Biên Bức cái tên này, ngươi nói xem ta nhìn mặt ngươi mà dám gọi vậy ta liền cắn lưỡi. Hay là đem xóa hai chữ Phi Thiên, gọi ngươi là Biên Bức. Biên Bức, ngươi thấy thế nào?” Nước mũi trong suốt dọc theo mũi ta chảy xuống, ta lau một cái: “Kỳ thực cái tên Phi Thiên Biên Bức này không tồi. Ngươi tật xấu khác không có, chính là tâm đã chết. Ngươi nói ngươi làm sao mà không biết thay đổi vậy?”
Sanh phân: khách sáo, xa lạ, cứng nhắc.
Ta nắm chặt góc chăn chút nữa, lại lau nước mũi: “Ngươi nói ngươi sao cứ mãi không thay đổi vậy?”
Thuốc đem đi sắc, lại xảy ra vấn đề. Lão Hầu gia nổi bão, hất bay chén thuốc. Ta nghe tin từ Mặc Dư lập tức chạy tới hiện trường, lão Hầu gia đang đối mặt Phù phu nhân. Phù Hầu gia nhìn thấy ta đằng xa, lời nói ra càng lúc càng tàn nhẫn: “Còn cứu tiểu súc sinh nó làm cái gì! Một phát cho nó thanh tịnh mà chết đi!” Ta muốn vén tay áo xông lên, bỗng thấy Phù phu nhân cười lạnh, một bao giấy bịch một phát nằm trên đất: “Ông có bản lĩnh, cứ đem túi thuốc này ra mà đốt hết đi. Thuốc hất đổ rồi còn sắc lại được, thế có phải phiền không. Chi bằng đơn giản ông đem toa thuốc với thuốc ra mà đốt. Trói Hồ đại phu lại cho ông chém. Một phát gọn gàng. Mồi lửa tôi cho ông, thế nào, đốt hay không đốt?!” Lão tử thức thời thối lui về phía sau, cùng Mặc Dư cắn ngón tay ngồi xổm một chỗ.
Gân xanh trên trán Phù Hầu gia nổi lên cuồn cuộn, Phù phu nhân lại cười gằn: “Đem kiếm ra đây, không quản tốt nhi tử là lỗi của ta, muốn chém hắn trước tiên nên chém người mẹ này. Vừa hay Phù Khanh Thư còn có tấm lòng của ta cùng nhau lên đường, ba người dưới hoàng tuyền cũng có phối hợp. Phù Vân, kiếm đây này, ông chém đi”.
Ta trơ mắt nhìn Phù Hầu gia đứng thẳng, hai nha hoàn cạnh phu nhân nhặt lên gói thuốc dưới chân lão, khom người hành lễ, Phù Hầu gia không nhúc nhích.
Thuốc nỏng bỏng đen ngòm bắt đầu đưa vào phòng ngủ. Ghế của ta dành cho phu nhân ngồi. Hai nha hoàn nâng Phù Khanh Thư dậy. Phù phu nhân cạy hàm răng Phù Khanh Thư, múc một thìa thuốc thổi nguội đưa vào. Thủ pháp nhanh chóng gọn gàng. Đút xong một bát, ngừng tay, dặn dò xoa thuốc bên ngoài da. Xốc chăn lên cởi ngoại bào, trên người lớp lớp lụa trắng thấm đỏ, ngực lão tử như mấy ngàn cây châm đâm vào. Thuốc xoa ngoài da của Hồ đại phu là hạng nhất, ta yên tâm.
Ta ra khỏi phòng hỏi Hồ đại phu: “Có thể bảo đảm Tiểu Hầu gia không có chuyện gì”. Hồ đại phu khom người nói: “Vương gia yên tâm, tiểu nhân căn bản là lo Tiểu Hầu gia uống thuốc không được. Chỉ cần thuốc uống xong, tiểu nhân lấy đầu đảm bảo Phù Tiểu Hầu gia không có chuyện gì to tát. Có điều thương thế thi nhau mà đến, e là ngày mai ngày mốt mới có thể tỉnh, vương gia cứ về phủ nghỉ ngơi trước”.
Ta quay đầu lại nhìn trong phòng một chút, thở ra một hơi dài: “Trở về thôi.”
Lúc ta đi cũng vẫn chưa nói với Diễn Chi và Kỳ Tuyên một tiếng.
Diễn Chi trong thư phòng, thả sách xuống hướng về phía ta nói: “Chuyện Phù Tiểu Hầu gia bị thương ta đã nghe Tiểu Thuận nói, Hồ đại phu xem qua sẽ không có gì đáng ngại”. Ta nói: “Không sao rồi, chỉ cần chờ chuyển biến tốt”. Đưa tay ôm bả vai hắn: “Đừng như ông già lo chuyện trong phủ nữa. Ngày mai ta với ngươi ra ngoài đi dạo”. Diễn Chi nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ cánh tay ta: “Nếu mệt rồi thì sớm đi nghỉ ngơi một chút”. Ta nhịn không được ôm Diễn Chi sát vào lòng: “Ta thực sự chẳng ra gì”. Người trong lòng nhẹ nhàng nói: “Bọn họ chẳng ai ép cũng chẳng ai giật, vượt qua thế nào đều là tự nguyện. Nếu là tự nguyện, chỉ cần qua một ngày là thư thái trở lại, hà tất tính toán nhiều như vậy?” Lời này quen tai, ngờ ngợ giống như lời khoa trưởng trên cầu Nại Hà cũng đã nói tương tự. Ta ôm người trong lòng xiết chặt hơn một chút. Lão tử nghĩ thông rồi, quyết định không thèm đếm xỉa tới nữa.
Rất nhiều năm sau ta vẫn nhớ một lời nói của Bùi Kỳ Tuyên: “Ngươi cũng được, ta cũng được, Diễn Chi cũng được, đời này đến như vậy rồi, đã có tính toán không rõ ràng nên càng không nói rõ ra được, ôm mưu tính vào người chính là sống hồ đồ. Như ta, có một chút mưu tính nhưng không mãnh liệt lắm. Hồ đồ cũng tốt, chỉ cần hồ đồ mà khoái hoạt là được”. Cuối cùng dùng tay quấn chặt lấy thân thể lão tử, đôi mắt như xuyên thấu lòng lão tử, “Chỉ là ở trong phòng ta, đừng nhắc đến người khác, cũng đừng nói chuyện khác”.
Phù Tiểu Hầu gia tỉnh rồi, Phù Tiểu Hầu gia chuyển biến tốt, Phù Tiểu Hầu gia xuống giường được, Phù Tiểu Hầu gia lành bệnh rồi. Thánh chỉ hạ xuống, phong cho con trai An Quốc Hầu Phù Vân là Phù Khanh Thư hàm Bắc tướng quân trông coi trật tự, tạm nắm giữ một đội quân, thủ hộ kinh thành, chờ tương lai phát lệnh điều động.
Phù Khanh Thư ngày đó tỉnh lại ta đuổi tới An quốc phủ, Phù Hầu gia được Hoàng thượng gọi tiến cung, ta một mạch thẳng vào nội viện, đợi bốn phía người đi hết, đưa tay túm chặt cổ áo Phù Khanh Thư, Phù Khanh Thư vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nửa người mềm nhũn tùy ý lão tử xách lên. Ta nói: “Phù lão đệ, ngươi có kiến thức qua cầu Nại Hà hay chưa? Phong cảnh có đẹp không?” Phù Khanh Thư chống đỡ cười cợt nói: “Cũng không tệ lắm”. Ta nói: “Nếu ngươi đã thấy không tồi, ta trên cầu Nại Hà có người quen, lần sau có đi nữa để ta xin hắn an bài cho ngươi một cái thai tốt. Để ngươi kiếp sau làm dơi trong hang. Đừng nói làm dơi, hay là cứ làm Phù ly tập thiêu kê(1) trong hang sâu đi”. Mẹ nó lão tử từ khi hoàn hồn đến giờ, đây là lần đầu tiên phát hỏa như thế.
(1) Đây là một món ăn, tác giả chơi chữ lấy món này vì tên nó có chữ Phù trong Phù Khanh Thư. Hiểu đơn giản là gà quay đi.
Phù Khanh Thư nhìn ta, không lên tiếng. Ta nói: “Nhìn ta phải không? Dù sao ngươi cũng không biết ta, người ngươi nhìn chính là cái thân xác của tiểu vương gia. Ngươi biết thân xác của tiểu vương gia không phải là lão tử. Đến cầu Nại Hà rồi, không ai có thể nhận lão tử. Mẹ nó chờ sau khi chết rồi ai còn nhận ra ai nữa?!”
Phù Khanh Thư cắn răng nhắm chặt mắt lại, ta chậm rãi đặt hắn nằm lại trên gối đầu: “Ngươi cứ cà nhắc như vậy sao đi qua được mấy khúc ngoặt đây (mấy chỗ ngoặt khó đi trong nhà á)“. Nói đến cái nơi này, ta chắc cũng ở không nổi nữa, buông một câu: “Ngươi đã tỉnh rồi, ta cũng nên trở về, ngươi cũng không cần đến chỗ ta”. Bỏ lại Phù Khanh Thư, bỏ đi.
Sau đó qua mấy tháng.
Mãi đến tận một ngày nào đó ta ôm Kỳ Tuyên ở phía sau hoa viên ngắm trăng, bỗng nghe thấy một trận pháo nổ bùm bùm, Kỳ Tuyên nói: “Là hàng xóm mời khách uống rượu. Làm ầm ĩ một ngày”. Hóa ra nhà bên cạnh xây nhà mấy tháng hôm nay tân gia, không biết là gia đình nào. Chỉ cách có cái mái nhà mà cũng không mời hàng xóm là vương gia ta qua uống chút rượu quan hệ hữu nghị nữa.
(1) Phù Cách tập thiêu kê bắt nguồn từ Phù Cách trấn, công nghệ chế tác vô cùng *** tế, ước chừng phải qua 15 quy trình:
Sau đó ta hỏi Diễn Chi cũng hỏi Kỳ Tuyên, sao phải trở về. Hỏi vấn đề này dụng ý thực sự có chút giả dối.
Diễn Chi nói: “Muốn đem di cốt của gia huynh nhập thổ mồ yên mả đẹp”. Ta nói: “Lúc này nhập không thành rồi, thế nào mới tốt đây?”
Kỳ Tuyên nói: “Lần trước tá thi hoàn hồn nhìn không tường tận, muốn về nhìn lại một lát”. Ta nói: “Giờ nhìn thấy rồi, sau đó thì sao nữa?”
Diễn Chi nói: “Vậy thì tiện đây mà đợi thôi. Đợi ở chỗ này, mười mấy năm mấy chục năm, rồi sẽ có một ngày như vậy”. Ta cẩn thận dè dặt hỏi: “Vậy Lưỡng Giang tổng thương……” Con người đượm hương trà nhàn nhạt cười: “Năm đó tiên phụ đã nói, Diễn Chi không phải nhân tài chốn kinh thương. Giao cho Lư Đình kinh doanh rất tốt, cần gì tính toán hư danh nhà ai”.
Kỳ Tuyên nói: “Ngươi xem qua hí khúc chưa, nghe nhiều rồi cũng sẽ muốn đi sắm cho mình một vai, cứ tưởng gân cổ lên hát chỉ là chơi đùa bên ngoài. Kỳ thực cứ suy nghĩ không ngờ chớp mắt đã nhập vai vào khúc hí kịch rồi”. Lời này cao thâm, ta thấu không nổi, chỉ nghe hắn nói tiếp: “Nếu đã nhập vai vào rồi, cứ hát đến khi hạ màn thôi”.
Mấy câu này nói sau, lúc đó ta đứng giữa mặt đất đối mặt hai người, trong lòng vẫn đang đấu tranh qua lại. Cảnh tượng thế này mà không ôm ấp một chút thì còn gì bầu không khí nữa. Cơ mà ngươi nói ta ôm ai trước ôm ai sau, hay là ôm cả hai cùng lúc? Bởi vậy lão tử chỉ có thể đứng ngốc, cười khúc khích, cười giống như một tên ngốc X.
Tiểu Thuận lau mắt đầu đâm vào cửa phòng: “…….Công tử Mấy vị vương gia đều đến rồi, phía trước……” Hai con mắt nhìn thẳng, tay ôm lấy cổ, lảo đảo một cái. Sau đó vững vàng lại, giật giật mũi: “Tiểu nhân lập tức đi nói với Trung thúc, đem lán đặt linh cữu hủy đi”. Lại một đầu chui qua cửa phòng: “Đều xong việc rồi đừng khóc nữa!!! Vương gia hoàn hồn lại rồi!!!”
Dựa vào phúc Tiểu Thuận, lão tử từ phòng ngủ ra tiền thính, một chút hưởng thụ cũng không có, còn lạc thú cũng tan tác hết. Chỉ có Trung thúc hai chân run lên một cái, thần trí vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Ta nhìn hắn nở nụ cười, tiếp tục đi về phía trước. Tiếp theo đón một đoàn thổi kèn đám tang cùng Tiểu Toàn sau cửa vòng ra. Tiểu Toàn mắt nhìn thẳng, cắn cắn ngón tay hỉ nước mũi, hai hàng lệ chảy xuống: “Thiên Âm phạm triều, thời lệnh bất hảo, vương gia hiện hồn rồi“.
Ông trời tính sai, thời tiết không tốt, vương gia mới hiện hồn trở lại.
Ta cuối cùng cũng coi như có một tia thỏa mãn, nghênh ngang đi tới tiền thính. Từ Ninh vương đến An vương một người cũng không thiếu, đang cắn hạt dưa uống trà. Nhìn thấy ta đầu tiên là Nhân vương, duỗi ngón tay ra, cười ha hả: “Xem ra hoàng huynh đoán trúng rồi, chôn không được, nhất định có thể hoàn hồn!”
Khang vương đứng lên, đi quanh ta một vòng: “Ngươi là lão thất hay là lão thập nhị?” Ta nói: “Thất”. Tiếp nhận ám hiệu. Nhân vương vểnh chân thổi vỏ hạt dưa: “Lúc tin tức đến ta liền nói không có chuyện gì, tam ca cùng lão thập phản đối nói chôn, ai cược thua rượu không thể chối từ.” Ninh vương cười nói: “Từ chối không được, nên trước tiên sai người vào cung truyền tin để Thái hậu lão nhân gia yên tâm. Còn rượu ngày nào mời cũng được. Chỉ có tối nay, nhất định phải thịt một bữa mừng ngươi hoàn hồn”.
Mịa nó! Lễ mai táng lão tử biến thành ngày các vương gia mừng rượu, mấy vị vương gia ăn no thỏa thích, uống hết Hoa Điêu cất trong hầm ngầm của vương phủ. Các vương gia đi rồi, bọn hạ nhân trong vương phủ từ Trung thúc dẫn dắt tập hợp lại đây chúc mừng vương gia hoàn hồn. Chuyện này coi như viên mãn hoan hoan hỉ hỉ.
Diễn Chi nói chớ vội viên mãn, hai ngày nay Mã vương gia ta nằm ngay đơ nên mấy vị hoàng hôn trọng thần đều đến thăm, phải đem tiền dự đám tang trả lại cho người ta. Có người nói lão trượng nhân Chu quốc trượng với đại cữu tử Chu quốc cữu đều đến khóc một hồi, còn đặc biệt yêu cầu nhất định phải đem linh bài của lão tử với linh bài nữ nhi hắn đặt cùng một chỗ dâng hương. Chu quốc cữu khóc lâu nhất. Có lương tâm của đại cữu tử.
Nói đi nói lại, cũng là lệch một chữ. Biểu đại cữu tử Phù Khanh Thư sao không đến gặp ta mà khóc một chút? Nghĩ đến cảnh Phù Khanh Thư đến khóc một hồi, trong lòng không hiểu sao vừa chua xót vừa khoan khoái.
Nghe Diễn Chi thông báo danh sách phúng viếng xong xuôi nhanh nhất cũng đến nửa đêm, ta nhịn không nổi thăm dò hỏi: “Có còn người khác tới hay không?” Bùi Kỳ Tuyên dưới đèn ngáp một cái: “Đúng rồi, ngày hôm trước vị Phù Tiểu Hầu gia của An quốc phủ đến một lát, nhìn ngươi đã ngỏm hay chưa. Nhận định ngỏm thật rồi liền đi”. Ta cẩn thận hơn hỏi: “Không Nói cái khác”. Tiểu Thuận dưới ngọn gió sợ hãi tiếp một câu: “Còn nói là ‘ta đến nhìn cái thân này làm gì, cũng không phải hắn’. Không biết có ý gì, cười một tiếng, liền đi luôn”.
Trong lòng ta lạnh thật lạnh. Phù Tiểu Hầu so với lão tử dự đoán đã thay đổi hơn trước, rất tốt. Có điều người chết trà lạnh cũng phải nói một câu thương cảm chứ. Quả nhiên sau tối hôm ấy, thật đúng là cái gì cũng xong rồi.
Diễn Chi nói trời cũng đã trễ, nên đi ngủ thôi.
Sáng hôm sau rời giường, Tiểu Thuận đưa nước rửa mặt vào, mắt lấp la lấp lánh mang tới lại cúi đầu, ta nhận khăn mặt lau một cái: “Có chuyện gì nói thẳng.”
Tiểu thuận ấp a ấp úng nói: “Tiểu nhân cũng là mới vừa nghe nói, không biết chính xác hay không. Là ngày hôm nay Lưu Tứ ở chợ rau lúc đưa món ăn tới nói, hắn cũng mới vừa đưa qua An quốc phủ mấy món ăn. Nói là vị An quốc phủ Phù Tiểu Hầu gia ở thành Đông Sơn trên núi cưỡi ngựa ngã xuống vực sâu. Ngựa ngã nát bét, may mà người đang rơi giữa chừng mắc vào một cành cây. Nhưng cũng bị thương không nhẹ nghe nói sợ là nhanh chóng sẽ trở thành người tàn phế mất.”
Ta nâng khăn mặt tiếp thu mất ba giây, phản ứng lại hai mươi giây. Đợi đến khi ta phát hiện khăn đã rơi xuống đất, người đã ở trên hành lang uốn khúc. Ta rẽ một cái, lại quay đầu, xách cổ áo Tiểu Thuận: “Gọi Hồ đại phu đến cho ta!”
Hồ đại phu đã lâu không gặp, phong thái vẫn như cũ. Ta túm vạt áo lão đem câu chúc mừng vương gia hoàn hồn chẹt lại giữa chừng: “Ngươi ra ngoài theo ta xem một bệnh nhân, không trị được ta liền trảm ngươi, nghe rõ chưa?”
Hồ đại phu râu dê run lẩy bẩy: “Vương gia, bệnh nào uống thuốc mà bất tử a ” Ta trợn mắt lửa cháy bừng bừng bên trong: “Ai nói hắn phải chết?”! Nói cho ngươi biết, hoặc là hắn sống ngươi cũng sống, hoặc là hắn chết ngươi cũng chết, ngươi chọn cái nào?” Hai chân Hồ đại phu bắt đầu theo râu dê run run theo tần suất, lão tử buông tay ra: “Đi thôi”.
Đánh xe phụng mệnh liều mạng thúc ngựa, nửa giờ chạy đến An quốc phủ.
Trông cửa nói: “Hầu gia dặn không tiếp khách……” Nhìn thấy áo có hiệu của vương phủ thì run lập cập, nhanh chóng nói: “Để tiểu nhân đi vào thông……” Chữ báo chưa ra khỏi miệng, lão tử cùng Hồ đại phu sau lưng đều xông vào cửa. Trông cửa với quản sự một đường nửa chạy nửa theo, đến đại sảnh, phỏng chừng có người đã nhanh chân thông báo, Phù Hầu gia chắn ở cửa: “Vương gia dừng chân”.
Ta nói ngắn gọn: “Bản vương mang đại phu đến, giúp Tiểu Hầu gia xem thương thế.”
Phù Vân quỳ một gối xuống ôm quyền: “Ân điển vương gia thần chân thành ghi nhớ, nhưng......” Còn muốn thao thao bất tuyệt, còn muốn phát biểu dài dòng, ta chạy đi vòng vòng, lại bị Phù Hầu gia cản: “Vương Gia xin dừng bước.” Lão tử phát hỏa: “Phù Hầu gia, ngày hôm nay định ngươi đắc tội. Ngươi không cho vào ta cũng vào, ta vào rồi, con trai của ngươi không có chuyện gì ta lập tức đi ngay. Nói được là làm được. Ngươi nếu thật sự cố chấp, Thái vương gia ta sẽ cứ đến trước cửa nhà ngươi khua chiêng gõ trống, kêu Phù Hầu ngươi gia ra ngoài cho bản vương xem mặt. Cũng nói được làm được. Đến khi mặt mũi mọi người nhà ngươi đều mất hết, cho dù tính toán kiểu gì cũng mất rồi. Có để ta vào hay không?”
Phù Vân Hầu gia nghiêm túc nhìn lão tử khắc sâu một chút, nhượng bộ rồi. Thế mới tuấn kiệt! Ta phất tay ra hiệu: “Hồ đại phu, tới đi”.
Phòng ngủ Phù Khanh Thư ô yên chướng khí đầy mùi thuốc, chỉ có thể nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch nằm trên giường. Ta nhìn rồi khép chặt hai mắt hít một hơi. Một mỹ nhân ngồi đầu giường nghen ngào, hai nha hoàn cũng với Mặc Dư ở bên cạnh trông coi. Đến mức này rồi mà còn diễm phúc thế. Mỹ nhân nhìn ta bị hù cho nhảy dựng, đôi mắt đẹp giàn giụa nước trông theo ta đi qua, ta chỉ điểm Hồ đại phu: “Bắt mạch cho Tiểu Hầu gia”. Mỹ nhân nghe hai chữ bắt mạch liền tránh ra, đôi mắt vẫn trông về phía ta, lão tử không rảnh giới thiệu, gật đầu một cái: “Ta, Thái vương gia”. Mỹ nhân lập tực bụm miệng lại, lảo đà lảo đảo, hai nha hoàn xông lên đỡ lấy: “Phu nhân cẩn thận”.
Ô yên chướng khí: chướng khí mù mịt không khí ngột ngạt tối tăm rối loạn.
Hồ đại phu thả Phù Khanh Thư ra đoạn chậm rãi quỳ xuống: “Vương Gia......” Trái tim nhỏ bé của lão tử treo lơ lửng nửa ngày như được xách run lên, “Vương Gia, thương thế Phù Tiểu Hầu gia...... Thật quá nặng, e là ”
Ta nắm chặt tay nắm chặt mắt lại: “E cái gì?” Hồ đại phu chậm rãi nói: “E là…muốn tốt lên thì phải gặp chút trắc trở”.
XXXXXX…………Lão tử XXX ngươi, nói chuyện làm ta thở mạnh cũng không dám!
Mỹ nhân tựa người trên nha hoàn đung đưa hai cái, nhào lên xô đến trước lão tử, bất chấp lỗ mãng túm lấy vạt áo trước của Hồ đại phu trong tay ta: “Thật chứ?!! Ngươi nói thật chứ?!! Con trai ta thật sự có thể cứu chữa ?!!” Hồ đại phu thẳng thắn gật gật đầu, một chút bi tráng nhìn ta.
Mịa nó, hóa ra mỹ nhân là mẹ Phù Khanh Thư.
Phu nhân buông tay ra, chân mềm nhũn phịch xuống đất, cầm khăn che mặt: “Người người đều nói nó không còn hi vọng ta cứ mong là có thể cứu…..Ta chính ta vẫn tin Khanh Thư nhà ta có thể cứu được”. Mấy chục tuổi vẫn đẹp như thế, nếu thời gian lùi xuống hai mươi năm, ôi ôi cha Phù Khanh Thư lão thật sự đã vớ được tiện nghi. Ta nửa ngồi nửa quỳ giúp nha hoàn dìu phu nhân lên: “Phu nhân người yên tâm, Hồ đại phu của Thái vương phủ chỉ cần chưa đầu thai là có thể từ tay Diêm Vương đoạt được người lại, người yên tâm, Phù Khanh Thư nhất định không có chuyện gì. Cứ phó thác hết cho ta”.
Phu nhân thẳng thắn nhìn ta, lại lấy khăn che mặt: “Tỗi lỗi a, đều là nghiệt a ” khiến cái mũi lão tử cũng có chút cay cay, tự giơ ống tay áo lau nước mũi trong suốt: “Phù phu nhân, ta…..” Phu nhân nắm lấy tay ta, nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ trên mặt: “Đừng nói gì nữa hết, đều là nghiệt. Chỉ cần con trai ta bình an lấy lại được một mạng, cái gì ta cũng đều không nói ” Lại nhào tới đầu giường nắm lấy chăn bông: “Khanh Thư à, con mở mắt nhìn nương đi. Tiểu súc sinh ngươi nhẫn tâm, làm ra chuyện ngu ngốc này, ngươi để nương ngươi phải sống sao đây!!!……..”
Hồ đại phu vuốt râu mép nói: “Phu nhân nén bi thương”. Ta giậm chân bình bịch: “Còn không mau kê đơn bốc thuốc!”
Hồ đại phu mở ra một hộp gỗ vuông chi chít dày đặc những giấy, kèm thêm một danh mục cổ quái kì lạ kê thuốc. Phu nhân giật lấy nói một tràng dặn dò người đi sắp xếp. Vừa vặn đầu giường trống chỗ cho ta ngồi. Hồ đại phu nói: “Vương gia trước tiên về phủ, hôm nay uống thuốc không biết có tỉnh lại hay không. Tiểu nhân cũng phải về vương phủ lấy mấy vị thuốc lại đây.” Người trên giường mắt vẫn nhắm thật là chặt. Ta nói: “Ngày hôm nay không thấy hắn mở mắt, ta tuyệt đối không rời khỏi phòng”.
Hồ đại phu xoa xoa trán, xoay người đi mất. Trong phòng chỉ còn ta với Mặc Dư là còn hoạt động. Mặc Dư trong hoàn cảnh thực tế này cũng hiểu ý, nhanh lẹ ra ngoài còn không quên đóng cửa phòng.
Cuối cùng cũng chỉ còn lại ta cùng với Phù Khanh Thư đang nằm. Ta với cái ghế nhỏ ngồi đầu giường, nhoài người về phía mạn giường là thích hợp nhất. Kỳ thực lão tử thực sự đang rất nén giận, thế nhưng tình cảnh hiện tại có hạn chế nên chỉ có thể diễn vai ôn nhu dịu dàng. Ta lau sạch sẽ nước mũi, chạm chạm mặt Phù Khanh Thư: “Ta dạo gần đây liên tục suy nghĩ, nên gọi ngươi là gì mới tốt. Đầu tiên là gọi Phù Tiểu Hầu. Tuy rằng tên gọi sanh phân, nhưng lúc gọi không sanh phân tí nào. Cũng gọi ngươi là Phù đại hiệp, nhưng đều là gọi ở trong lòng. Có điều dáng vẻ hiện tại của ngươi và đại hiệp cũng có thua kém một chút. Sau đó gọi ngươi Phù lão đệ, tên này bây giờ gọi thì không còn đúng nữa. Thử lấy tên ngươi bỏ họ đi gọi thử một lúc, nhưng cảm thấy……Nhưng cảm thấy vẫn chẳng có ý nghĩa gì mới”. Ta đem góc chăn ở bên gò má Phù Khanh Thư nhét vào: “Phi Thiên Biên Bức cái tên này, ngươi nói xem ta nhìn mặt ngươi mà dám gọi vậy ta liền cắn lưỡi. Hay là đem xóa hai chữ Phi Thiên, gọi ngươi là Biên Bức. Biên Bức, ngươi thấy thế nào?” Nước mũi trong suốt dọc theo mũi ta chảy xuống, ta lau một cái: “Kỳ thực cái tên Phi Thiên Biên Bức này không tồi. Ngươi tật xấu khác không có, chính là tâm đã chết. Ngươi nói ngươi làm sao mà không biết thay đổi vậy?”
Sanh phân: khách sáo, xa lạ, cứng nhắc.
Ta nắm chặt góc chăn chút nữa, lại lau nước mũi: “Ngươi nói ngươi sao cứ mãi không thay đổi vậy?”
Thuốc đem đi sắc, lại xảy ra vấn đề. Lão Hầu gia nổi bão, hất bay chén thuốc. Ta nghe tin từ Mặc Dư lập tức chạy tới hiện trường, lão Hầu gia đang đối mặt Phù phu nhân. Phù Hầu gia nhìn thấy ta đằng xa, lời nói ra càng lúc càng tàn nhẫn: “Còn cứu tiểu súc sinh nó làm cái gì! Một phát cho nó thanh tịnh mà chết đi!” Ta muốn vén tay áo xông lên, bỗng thấy Phù phu nhân cười lạnh, một bao giấy bịch một phát nằm trên đất: “Ông có bản lĩnh, cứ đem túi thuốc này ra mà đốt hết đi. Thuốc hất đổ rồi còn sắc lại được, thế có phải phiền không. Chi bằng đơn giản ông đem toa thuốc với thuốc ra mà đốt. Trói Hồ đại phu lại cho ông chém. Một phát gọn gàng. Mồi lửa tôi cho ông, thế nào, đốt hay không đốt?!” Lão tử thức thời thối lui về phía sau, cùng Mặc Dư cắn ngón tay ngồi xổm một chỗ.
Gân xanh trên trán Phù Hầu gia nổi lên cuồn cuộn, Phù phu nhân lại cười gằn: “Đem kiếm ra đây, không quản tốt nhi tử là lỗi của ta, muốn chém hắn trước tiên nên chém người mẹ này. Vừa hay Phù Khanh Thư còn có tấm lòng của ta cùng nhau lên đường, ba người dưới hoàng tuyền cũng có phối hợp. Phù Vân, kiếm đây này, ông chém đi”.
Ta trơ mắt nhìn Phù Hầu gia đứng thẳng, hai nha hoàn cạnh phu nhân nhặt lên gói thuốc dưới chân lão, khom người hành lễ, Phù Hầu gia không nhúc nhích.
Thuốc nỏng bỏng đen ngòm bắt đầu đưa vào phòng ngủ. Ghế của ta dành cho phu nhân ngồi. Hai nha hoàn nâng Phù Khanh Thư dậy. Phù phu nhân cạy hàm răng Phù Khanh Thư, múc một thìa thuốc thổi nguội đưa vào. Thủ pháp nhanh chóng gọn gàng. Đút xong một bát, ngừng tay, dặn dò xoa thuốc bên ngoài da. Xốc chăn lên cởi ngoại bào, trên người lớp lớp lụa trắng thấm đỏ, ngực lão tử như mấy ngàn cây châm đâm vào. Thuốc xoa ngoài da của Hồ đại phu là hạng nhất, ta yên tâm.
Ta ra khỏi phòng hỏi Hồ đại phu: “Có thể bảo đảm Tiểu Hầu gia không có chuyện gì”. Hồ đại phu khom người nói: “Vương gia yên tâm, tiểu nhân căn bản là lo Tiểu Hầu gia uống thuốc không được. Chỉ cần thuốc uống xong, tiểu nhân lấy đầu đảm bảo Phù Tiểu Hầu gia không có chuyện gì to tát. Có điều thương thế thi nhau mà đến, e là ngày mai ngày mốt mới có thể tỉnh, vương gia cứ về phủ nghỉ ngơi trước”.
Ta quay đầu lại nhìn trong phòng một chút, thở ra một hơi dài: “Trở về thôi.”
Lúc ta đi cũng vẫn chưa nói với Diễn Chi và Kỳ Tuyên một tiếng.
Diễn Chi trong thư phòng, thả sách xuống hướng về phía ta nói: “Chuyện Phù Tiểu Hầu gia bị thương ta đã nghe Tiểu Thuận nói, Hồ đại phu xem qua sẽ không có gì đáng ngại”. Ta nói: “Không sao rồi, chỉ cần chờ chuyển biến tốt”. Đưa tay ôm bả vai hắn: “Đừng như ông già lo chuyện trong phủ nữa. Ngày mai ta với ngươi ra ngoài đi dạo”. Diễn Chi nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ cánh tay ta: “Nếu mệt rồi thì sớm đi nghỉ ngơi một chút”. Ta nhịn không được ôm Diễn Chi sát vào lòng: “Ta thực sự chẳng ra gì”. Người trong lòng nhẹ nhàng nói: “Bọn họ chẳng ai ép cũng chẳng ai giật, vượt qua thế nào đều là tự nguyện. Nếu là tự nguyện, chỉ cần qua một ngày là thư thái trở lại, hà tất tính toán nhiều như vậy?” Lời này quen tai, ngờ ngợ giống như lời khoa trưởng trên cầu Nại Hà cũng đã nói tương tự. Ta ôm người trong lòng xiết chặt hơn một chút. Lão tử nghĩ thông rồi, quyết định không thèm đếm xỉa tới nữa.
Rất nhiều năm sau ta vẫn nhớ một lời nói của Bùi Kỳ Tuyên: “Ngươi cũng được, ta cũng được, Diễn Chi cũng được, đời này đến như vậy rồi, đã có tính toán không rõ ràng nên càng không nói rõ ra được, ôm mưu tính vào người chính là sống hồ đồ. Như ta, có một chút mưu tính nhưng không mãnh liệt lắm. Hồ đồ cũng tốt, chỉ cần hồ đồ mà khoái hoạt là được”. Cuối cùng dùng tay quấn chặt lấy thân thể lão tử, đôi mắt như xuyên thấu lòng lão tử, “Chỉ là ở trong phòng ta, đừng nhắc đến người khác, cũng đừng nói chuyện khác”.
Phù Tiểu Hầu gia tỉnh rồi, Phù Tiểu Hầu gia chuyển biến tốt, Phù Tiểu Hầu gia xuống giường được, Phù Tiểu Hầu gia lành bệnh rồi. Thánh chỉ hạ xuống, phong cho con trai An Quốc Hầu Phù Vân là Phù Khanh Thư hàm Bắc tướng quân trông coi trật tự, tạm nắm giữ một đội quân, thủ hộ kinh thành, chờ tương lai phát lệnh điều động.
Phù Khanh Thư ngày đó tỉnh lại ta đuổi tới An quốc phủ, Phù Hầu gia được Hoàng thượng gọi tiến cung, ta một mạch thẳng vào nội viện, đợi bốn phía người đi hết, đưa tay túm chặt cổ áo Phù Khanh Thư, Phù Khanh Thư vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nửa người mềm nhũn tùy ý lão tử xách lên. Ta nói: “Phù lão đệ, ngươi có kiến thức qua cầu Nại Hà hay chưa? Phong cảnh có đẹp không?” Phù Khanh Thư chống đỡ cười cợt nói: “Cũng không tệ lắm”. Ta nói: “Nếu ngươi đã thấy không tồi, ta trên cầu Nại Hà có người quen, lần sau có đi nữa để ta xin hắn an bài cho ngươi một cái thai tốt. Để ngươi kiếp sau làm dơi trong hang. Đừng nói làm dơi, hay là cứ làm Phù ly tập thiêu kê(1) trong hang sâu đi”. Mẹ nó lão tử từ khi hoàn hồn đến giờ, đây là lần đầu tiên phát hỏa như thế.
(1) Đây là một món ăn, tác giả chơi chữ lấy món này vì tên nó có chữ Phù trong Phù Khanh Thư. Hiểu đơn giản là gà quay đi.
Phù Khanh Thư nhìn ta, không lên tiếng. Ta nói: “Nhìn ta phải không? Dù sao ngươi cũng không biết ta, người ngươi nhìn chính là cái thân xác của tiểu vương gia. Ngươi biết thân xác của tiểu vương gia không phải là lão tử. Đến cầu Nại Hà rồi, không ai có thể nhận lão tử. Mẹ nó chờ sau khi chết rồi ai còn nhận ra ai nữa?!”
Phù Khanh Thư cắn răng nhắm chặt mắt lại, ta chậm rãi đặt hắn nằm lại trên gối đầu: “Ngươi cứ cà nhắc như vậy sao đi qua được mấy khúc ngoặt đây (mấy chỗ ngoặt khó đi trong nhà á)“. Nói đến cái nơi này, ta chắc cũng ở không nổi nữa, buông một câu: “Ngươi đã tỉnh rồi, ta cũng nên trở về, ngươi cũng không cần đến chỗ ta”. Bỏ lại Phù Khanh Thư, bỏ đi.
Sau đó qua mấy tháng.
Mãi đến tận một ngày nào đó ta ôm Kỳ Tuyên ở phía sau hoa viên ngắm trăng, bỗng nghe thấy một trận pháo nổ bùm bùm, Kỳ Tuyên nói: “Là hàng xóm mời khách uống rượu. Làm ầm ĩ một ngày”. Hóa ra nhà bên cạnh xây nhà mấy tháng hôm nay tân gia, không biết là gia đình nào. Chỉ cách có cái mái nhà mà cũng không mời hàng xóm là vương gia ta qua uống chút rượu quan hệ hữu nghị nữa.
(1) Phù Cách tập thiêu kê bắt nguồn từ Phù Cách trấn, công nghệ chế tác vô cùng *** tế, ước chừng phải qua 15 quy trình: