Không qua vài ngày Lâm Tiểu Khởi liền nhận được mới của mẹ Chu Chu, cậu rất bất ngờ, kể từ sau khi Chu Chu vì theo đuổi Vi Ny xuất ngoại đã rất lâu không có tin tức của y, mà Chu mẹ cũng là lần đầu tiên trịnh trọng như trọng như vậy muốn mời Lâm Tiểu Khởi tới nhà bà ăn cơm.
Hơn nữa lần này là Chu mẹ tự mình đi mời cậu, trong lời lẽ ngăn không được tiếu ý, liên tiếp khen Lâm Tiểu Khởi và Bồng Hao.
Lâm Tiểu Khởi hồi lâu không thấy Chu Chu, liền hỏi thăm tin tức của y, Chu mẹ cười mắng, "Tên tiểu tử thối kia có vợ liền quên mẹ, ở nước Mễ Thang theo đuổi chạy xung quanh Vi Ny, thật vất vả đuổi người tới tay còn có người nhà mẹ vợ không làm xong, nhưng có việc cho nó!"
Lời tuy nói như vậy, tiếu ý trong mắt Chu mẹ như thế nào cũng che giấu không được, bà vốn tưởng rằng đứa con trai này ít nhất phải chơi bời tới 30 tuổi mới có thể an định, tới lúc đó cho dù có thể lấy vợ môn đăng hộ đối nhưng tỷ lệ chân chính có thể có tình cảm lại có bao nhiêu, bà chỉ có một đứa con trai như vậy, đương nhiên hi vọng y có thể cưới một người vợ mình thích có thể làm bạn tớ gà, cho dù sau này bà và cha Chu Chu mất cũng có thể có người cùng Chu Chu giúp đỡ lẫn nhau đi tiếp.
Chu mẹ biết Chu Chu có thể biết Vi Ny là bởi vì Lâm Tiểu Khởi, trong lòng đối với Lâm Tiểu Khởi lại thích thêm một tầng, hơn nữa bà rất lâu không gặp Bồng Hao, đối với tiểu bảo bối này cực kỳ thích, mượn lần này mời Lâm Tiểu Khởi tới trong nhà ăn cơm.
"Cháu yên tâm, lần này chỉ mời cháu và Tiểu Bồng Hao tới nhà nhà dì chơi, nhất định phải để cho Bồng Hao ở nhà ta chơi vài ngày, ta lớn tuổi bên cạnh cũng không ai có thể nói chuyện, liền thích mấy đứa nhỏ chạy nhảy tung tăng như vậy, lâu lắm rồi không gặp Bồng Hao nhất định phải mang theo nó đi."
Hôm nay Chu mẹ nhàn rỗi không có chuyện làm đi ra ngoài đi dạo phố, vừa vặn đi tới gần nhà Lâm Tiểu Khởi, bà tự nhiên biết Chu Chu chuyển một căn nhà cho Lâm Tiểu Khởi, đối với việc này bà cũng không nói gì, Lâm Tiểu Khởi đứa nhỏ này có nhà không khác gì không có nhà, còn một mình mang theo đứa nhỏ, quá làm người đau lòng, Chu mẹ cũng rất ủng hộ Chu Chu giúp cậu.
Bởi vì lâu như vậy Chu Chu không ở nhà, Chu mẹ nhàn rỗi không có chuyện có thể làm cũng nhớ tới đã lâu không gặp Tiểu Bồng Hao, lúc này mới nghĩ tới mời Lâm Tiểu Khởi tới trong nhà ăn bữa cơm. Hơn nữa Chu cha ở trên thương trường có được tin tức, Lâm Tiểu Khởi sau lưng có Nguyên Uyên chống, tiếp cận nhiều với cậu cũng không có hại.
Mấy ngày này Nguyên Uyên hàng đêm đều tăng ca tới khuya, Lâm Tiểu Khởi nghĩ tới dù sao nhàn rỗi không có chuyện gì làm, gọi điện thoại cho Nguyên Uyên nói chuyện này, buổi chiều lái xe sau khi đón Bồng Hao trực tiếp tới Chu gia.
Lúc cậu tới thời gian còn sớm, liền nhìn thấy Chu mẹ đang chỉ huy người sửa sang nhà cửa, nhìn thấy ánh mắt không giải thích được của cậu Chu mẹ hàm súc cười một tiếng: "Đây là chuẩn bị phòng cho cháu trai dì."
Cháu trai?! Lâm Tiểu Khởi vì cái danh từ này kinh hãi, cậu sớm biết Chu mẹ cầu tôn nhược khát, nhưng không biết tới loại trình độ này, con trai còn chưa có kết hôn đã bắt đầu vì cháu trai chuẩn bị phòng, ngài tích cực như vậy ngài còn chưa biết con dâu chưa qua cửa sao?
Chờ chút, Chu mẹ tích cực như vậy chẳng lẽ là Chu Chu đã đắc thủ, Vi Ny mang thai?
Bất quá cái vấn đề này cậu không thể không biết xấu hổ hỏi ra, Bồng Hao đối với bà nhiệt tình này vẫn là có ấn tượng, cũng không sợ người lạ ở chỗ này chơi tiếp, sau cơm tối Chu mẹ liên tục dỗ mang theo lừa gạt lưu Bồng Hao lại, mắt thấy Bồng Hao mấy tháng này càng ngày càng đáng yêu, Chu mẹ vừa thấy nhóc liền không buông tay, ngay cả cơm tối đều là ôm vào trong ngực đút, Lâm Tiểu Khởi cuối cùng là biết người gia cưng chiều trẻ con tới loại trình độ nào.
Buổi tối Bồng Hao và Chu mụ mụ trải qua cò kè mặc cả kịch liệt cuối cùng là nói xong chỉ ở nơi này ở một buổi tối, ngày mai liền để cho Lâm Tiểu Khởi tới đón nhóc về nhà, Lâm Tiểu Khởi cười hôn hôn nhóc sau đó nói tạm biệt với nhóc.
Sau này mỗi lần Lâm Tiểu Khởi nhớ tới một buổi tối này cậu đều may mắn mình không có mang theo Bồng Hao cùng đi, nếu như chỉ có một mình cậu cho dù chịu nhiều tổn thương hơn nữa cậu cũng không sợ, chỉ cần Bồng Hao có thể bình an là tốt rồi.
Lâm Tiểu Khởi lúc lái xe rời khỏi Chu gia đã không còn sớm, Chu gia ở nơi này không phải ở nội thành, lúc này dấu người thưa thớt, cậu nghĩ tới trước kia luôn là Nguyên Uyên buổi tối tan việc đi đón mình, hôm nay cậu cũng có thể đi đón Nguyên Uyên, cho anh một kinh hỉ, nghĩ đi nghĩ lại trong lòng còn có chút hưng phấn nhỏ, còn suy nghĩ có nên mua chút đồ ăn khuya mang tới cho Nguyên Uyên hay không.
Lúc cậu đang nghĩ ngợi vớ vẩn, đột nhiên phía trước một người xuyên qua đường cái, trực tiếp ngã trước xe cậu, Lâm Tiểu Khởi thắng gấp dừng lại, cậu trong đầu một mảnh hỗn loạn và kinh hoảng, run run rẩy rẩy mở cửa xe đi xuống xem xét tình huống, lúc cậu đi tới trước mặt người nọ ngồi xổm xuống, đối phương đột nhiên động thân một cái bò dạy hướng phía sau cổ cậu chém một dao, Lâm Tiểu Khởi trước khi hôn mê nghĩ tới chính là mánh khoé bịp người này rất cũ rích, nhưng rất có tác dụng.
Bảo tiêu Nguyên Uyên phái tới đi theo Lâm Tiểu Khởi vốn là từ xa theo sát xe Lâm Tiểu Khởi, lúc Lâm Tiểu Khởi dừng xe bọn họ đã phát hiện có cái gì không đúng, nhưng xuống xe còn chưa đi qua liền nhìn thấy đối phương chém Lâm Tiểu Khởi đã hôn mê khiêng cậu nhanh chóng chạy lên một chiếc xe khác, bảo tiêu xuống xe lập tức trở về trên xe vừa đuổi theo chiếc xe phía trước vừa gọi điện thoại cho Nguyên Uyên.
Tối nay Nguyên Uyên lúc tăng ca tâm tình phá lệ khó chịu, Hòa trợ lý ở một bên thu xếp văn kiện dư quang đều có thể chăm chú nhìn chân mày nhíu chặt của anh, bất quá bây giờ Hòa trợ lý không sợ, chỉ cần có Lâm Tiểu Khởi ở đây tổng tài của bọn họ chính là tiếp tục mặt lạnh cũng có thể hóa thành một bãi xuân thủy, làm trợ lý hắn đương nhiên biết tổng tài đoạn thời gian trước mỗi đêm tăng ca chính là vì cùng Lâm Tiểu Khởi một thời gian tan việc đi đón cậu, chuyện này ban đầu thật là hù tới hắn, không nghĩ tới tổng tài bình thường nghiêm túc của bọn họ còn có một mặt "hiền huệ" như vậy.
Lúc Hòa trợ lý phán đoán hình thức chung đụng của tổng tài và Tổng tài phu nhân hằng ngày chỉ thấy Nguyên Uyên nhận một cú điện thoại, không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì Nguyên Uyên lập tức đứng lên, sắc mặt khó coi hắn chưa từng thấy.
"Tôi biết rồi, cậu theo tốt bọn chúng, nếu như có cơ hội lập tức cứu người ra, không có cơ hội không được đánh rắn động cỏ, nhớ kỹ ngàn vnj phải đảm bảo nhân thân của cậu ấy an toàn."
Nguyên Uyên sau khi liên tục dặn dò bảo tiêu đi theo chiếc xe bắt cóc Lâm Tiểu Khởi phải đảm bảo an toàn mới để điện thoại xuống, lúc này trong lòng anh cũng may mắn Lâm Tiểu Khởi trước đó đã nói tối nay muốn để Bồng Hao ở lại Chu ga, sau đó liền gọi điện thoại cho Chu cha.
Chu cha cũng là vừa mới về tới nhà, biết được Lâm Tiểu Khởi bị bắt cóc sợ hết hồn, thuận tiện liền hỏi thêm Nguyên Uyên mấy câu, Chu cha có chút buồn bực Nguyên Uyên đã luôn phái người bảo vệ Lâm Tiểu Khởi tại sao không có phát hiện có người đi theo Lâm Tiểu Khởi, chuyện này Nguyên Uyên cũng đã hỏi bảo tiêu, nhưng chiếc xe trói Lâm Tiểu Khởi đi kia hình như trước đó đã an bài tốt ở đâu đó căn bản không có báo trước, mấy ngày này bọn họ cũng không có phát hiện có người theo dõi.
Chẳng lẽ người bắt cóc Lâm Tiểu Khởi biết trước cậu sẽ tới Chu gia ăn cơm, cho nên ở trên đường Lâm Tiểu Khởi phải đi qua làm an bài? Nguyên Uyên và Chu cha trong lòng đồng thời toát ra ý nghĩ này.
Chu cha biết chuyện này lập tức quyết định để cho Bồng Hao ở chỗ này chơi thêm vài ngày, hơn nữa tăng cường tiến hành bảo vệ Chu gia, Chu mẹ ngay cả buổi tối ngủ đều ôm Bồng Hao, tránh cho lại xảy ra chuyện không thể giải thích nào nữa.
Lâm Tiểu Khởi lúc tỉnh lại phát hiện mình nằm trong công xưởng cũ nát u ám nào đó, ngược lại cậu lại nằm trên một chiếc giường thoải mái, gian phòng mặc dù không lớn lại rất sạch sẽ, ngoại trừ một chiếc giường không tính là đặc biệt lớn còn có một cái bàn, trên bàn đặt một chiếc đen và một chén nước, nhìn thế nào nơi này cũng không giống như xấu tụ cư, chính là nhà trọ rất bình thường.
Cậu thử giật giật liền phát hiện cánh tay mình bị trói ở phía sau, hai chân cũng bị trói vào nhau, ngay cả ngồi đều không thể ngồi dậy. Lâm Tiểu Khởi giãy dụa một lát cũng không có tác dụng gì, hai tay cậu bị chặt chẽ cột vào nhau giãy cũng không ra, bởi vì bị trói vào phía sau hai cánh tay đều tê dại, rèm cửa sổ dày cộp chặt chẽ mà che kín phong cảnh bên ngoài, cậu phân biệt không rõ hiện tại là ban ngày hay là buổi tối, cũng không biết đã qua thời gian bao lâu.
Trong lòng cậu loạn một đoàn, khi còn bé bởi vì sinh ở Lâm gia cậu biết loại chuyện bắt cóc này có thể sẽ phát sinh trên người mình, không nghĩ tới nhiều năm như vậy sau khi cậu đã sớm trưởng thành có năng lực tự bảo vệ mình nhưng vẫn là tránh không được gặp phải loại chuyện này, nếu như nói muốn tìm hắc thủ phía sau màn không phải là không có, vô luận là đối thủ cạnh tranh trên thương trường hoặc là người trong sinh hoạt từng có quan hệ đều có khả năng, chính là bởi vì như thế cậu ngược lại không biết sẽ là ai.
Trước đó không lâu cậu còn đi theo đám Ninh Hải tới Kỳ gia đại náo một trận, lấy thủ pháp Kỳ cha Kỳ mẹ âm thầm trói Kỳ Việt trở về tới nhìn cũng không phải không có khả năng, có lẽ bọn họ chê mình chướng mắt nhìn thấu bí mật của bọn họ liền diệt khẩu mình? Còn có Kha Tòng lúc trước phái người đi uy hiếp mình tới Kha gia, mặc dù Kha lão gia tử chưa chắc có thể làm ra loại chuyện này nhưng Kha Tòng lại không thể không phòng bị, nghe nói Kha Tòng đã vò đã mẻ lại sứt muốn cùng một người danh tiếng hỏng bét kết hôn, hắn khẳng định hận thấu mình.
Ngoại trừ mấy người này còn có mấy người Lâm gia vẫn luôn sinh lòng oán hận với mình kia, đừng nói cái gì mà hổ dữ không ăn thịt con, cậu đã sớm không tin người Lâm gia, Lâm Mộ Du năm năm trước đã dám hôn mê cậu làm giải phẫu cải tạo thân thể cho cậu, năm năm sau cũng có thể bắt cóc cậu.
Vừa nghĩ người có oán thù với cậu như vậy thật đúng là không ít, xa gần đều có, Lâm Tiểu Khởi cười khổ một tiếng, cũng không biết mình kiếp trước làm cái nghiệt gì, kiếp này thế nhưng rước lấy nhiều người chán ghét mình như vậy.
Lúc đang suy nghĩ lung tung cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lâm Tiểu Khởi tính phản xạ nhắm mắt lại giả bộ ngủ, cậu cảm giác người ia đi tới bên giường ánh mắt sáng quắc nhìn cậu, cậu vốn là rất khá giả bộ ngủ, chỉ nghe người nọ giễu cợt nói: "Đừng giả bộ ngủ, tao biết mày sớm tỉnh rồi."
"Là mày." Lâm Tiểu Khởi vừa nghe thấy thanh âm liền đoán được thân phận người này, cậu mở mắt ra, khuôn mặt trước mặt chỉ nhìn qua vài lần này chứng thực phỏng đoán của cậu: "Kha Tòng, thật sự là mày."
Kha Tòng trên cao nhìn xuống vòng hai tay lại: "Không sai, là tao."
Lâm Tiểu Khởi lại không lời nào để nói, cậu và Kha Tòng bởi vì quan hệ tình địch tựa hồ không cách nào tháo gỡ, còn tưởng rằng trải qua chuyện lần trước Kha Tòng có thể thu liễm một chút, không nghĩ tới vấn là nhớ ăn không nhớ đánh. Cậu chỉ mở mắt nhìn Kha Tòng một chút sau đó liền nhắm mắt lại.
Kha Tòng lạnh lùng nhìn cậu, sau đó cầm lấy chén nước trên bàn, một chén nước toàn bộ giội lên mặt cậu, Kha Tòng oán hận mà nhìn cậu: "Chẳng lẽ gương mặt này của mày đẹp hơn tao sao, cũng bất qua bình thường nha, như thế nào nhiều nam nhân như vậy đều bị gương mặt này của mày mê hoặc chứ, bản thân tao muốn biết nếu như Nguyên Uyên thấy mày cùng nam nhân khác ở chung một chỗ còn có thể sẽ thích mày như ban đầu hay không."
Lâm Tiểu Khởi bị hắn giội lần này lại mở mắt ra: "Cái gì?"
Khuôn mặt vặn vẹo của Kha Tòng ở dưới ánh đèn lờ mờ lộ ra vẻ phá lệ dữ tợn: "Nguyên Uyên thích mày, Tống Minh thích mày, ngay cả vị hôn phu họ Tạ kia của tao cũng muốn nếm thử tư vị của mày một chút, mày nói tao có nên đáp ứng bọn họ hay không đây?"
Hơn nữa lần này là Chu mẹ tự mình đi mời cậu, trong lời lẽ ngăn không được tiếu ý, liên tiếp khen Lâm Tiểu Khởi và Bồng Hao.
Lâm Tiểu Khởi hồi lâu không thấy Chu Chu, liền hỏi thăm tin tức của y, Chu mẹ cười mắng, "Tên tiểu tử thối kia có vợ liền quên mẹ, ở nước Mễ Thang theo đuổi chạy xung quanh Vi Ny, thật vất vả đuổi người tới tay còn có người nhà mẹ vợ không làm xong, nhưng có việc cho nó!"
Lời tuy nói như vậy, tiếu ý trong mắt Chu mẹ như thế nào cũng che giấu không được, bà vốn tưởng rằng đứa con trai này ít nhất phải chơi bời tới 30 tuổi mới có thể an định, tới lúc đó cho dù có thể lấy vợ môn đăng hộ đối nhưng tỷ lệ chân chính có thể có tình cảm lại có bao nhiêu, bà chỉ có một đứa con trai như vậy, đương nhiên hi vọng y có thể cưới một người vợ mình thích có thể làm bạn tớ gà, cho dù sau này bà và cha Chu Chu mất cũng có thể có người cùng Chu Chu giúp đỡ lẫn nhau đi tiếp.
Chu mẹ biết Chu Chu có thể biết Vi Ny là bởi vì Lâm Tiểu Khởi, trong lòng đối với Lâm Tiểu Khởi lại thích thêm một tầng, hơn nữa bà rất lâu không gặp Bồng Hao, đối với tiểu bảo bối này cực kỳ thích, mượn lần này mời Lâm Tiểu Khởi tới trong nhà ăn cơm.
"Cháu yên tâm, lần này chỉ mời cháu và Tiểu Bồng Hao tới nhà nhà dì chơi, nhất định phải để cho Bồng Hao ở nhà ta chơi vài ngày, ta lớn tuổi bên cạnh cũng không ai có thể nói chuyện, liền thích mấy đứa nhỏ chạy nhảy tung tăng như vậy, lâu lắm rồi không gặp Bồng Hao nhất định phải mang theo nó đi."
Hôm nay Chu mẹ nhàn rỗi không có chuyện làm đi ra ngoài đi dạo phố, vừa vặn đi tới gần nhà Lâm Tiểu Khởi, bà tự nhiên biết Chu Chu chuyển một căn nhà cho Lâm Tiểu Khởi, đối với việc này bà cũng không nói gì, Lâm Tiểu Khởi đứa nhỏ này có nhà không khác gì không có nhà, còn một mình mang theo đứa nhỏ, quá làm người đau lòng, Chu mẹ cũng rất ủng hộ Chu Chu giúp cậu.
Bởi vì lâu như vậy Chu Chu không ở nhà, Chu mẹ nhàn rỗi không có chuyện có thể làm cũng nhớ tới đã lâu không gặp Tiểu Bồng Hao, lúc này mới nghĩ tới mời Lâm Tiểu Khởi tới trong nhà ăn bữa cơm. Hơn nữa Chu cha ở trên thương trường có được tin tức, Lâm Tiểu Khởi sau lưng có Nguyên Uyên chống, tiếp cận nhiều với cậu cũng không có hại.
Mấy ngày này Nguyên Uyên hàng đêm đều tăng ca tới khuya, Lâm Tiểu Khởi nghĩ tới dù sao nhàn rỗi không có chuyện gì làm, gọi điện thoại cho Nguyên Uyên nói chuyện này, buổi chiều lái xe sau khi đón Bồng Hao trực tiếp tới Chu gia.
Lúc cậu tới thời gian còn sớm, liền nhìn thấy Chu mẹ đang chỉ huy người sửa sang nhà cửa, nhìn thấy ánh mắt không giải thích được của cậu Chu mẹ hàm súc cười một tiếng: "Đây là chuẩn bị phòng cho cháu trai dì."
Cháu trai?! Lâm Tiểu Khởi vì cái danh từ này kinh hãi, cậu sớm biết Chu mẹ cầu tôn nhược khát, nhưng không biết tới loại trình độ này, con trai còn chưa có kết hôn đã bắt đầu vì cháu trai chuẩn bị phòng, ngài tích cực như vậy ngài còn chưa biết con dâu chưa qua cửa sao?
Chờ chút, Chu mẹ tích cực như vậy chẳng lẽ là Chu Chu đã đắc thủ, Vi Ny mang thai?
Bất quá cái vấn đề này cậu không thể không biết xấu hổ hỏi ra, Bồng Hao đối với bà nhiệt tình này vẫn là có ấn tượng, cũng không sợ người lạ ở chỗ này chơi tiếp, sau cơm tối Chu mẹ liên tục dỗ mang theo lừa gạt lưu Bồng Hao lại, mắt thấy Bồng Hao mấy tháng này càng ngày càng đáng yêu, Chu mẹ vừa thấy nhóc liền không buông tay, ngay cả cơm tối đều là ôm vào trong ngực đút, Lâm Tiểu Khởi cuối cùng là biết người gia cưng chiều trẻ con tới loại trình độ nào.
Buổi tối Bồng Hao và Chu mụ mụ trải qua cò kè mặc cả kịch liệt cuối cùng là nói xong chỉ ở nơi này ở một buổi tối, ngày mai liền để cho Lâm Tiểu Khởi tới đón nhóc về nhà, Lâm Tiểu Khởi cười hôn hôn nhóc sau đó nói tạm biệt với nhóc.
Sau này mỗi lần Lâm Tiểu Khởi nhớ tới một buổi tối này cậu đều may mắn mình không có mang theo Bồng Hao cùng đi, nếu như chỉ có một mình cậu cho dù chịu nhiều tổn thương hơn nữa cậu cũng không sợ, chỉ cần Bồng Hao có thể bình an là tốt rồi.
Lâm Tiểu Khởi lúc lái xe rời khỏi Chu gia đã không còn sớm, Chu gia ở nơi này không phải ở nội thành, lúc này dấu người thưa thớt, cậu nghĩ tới trước kia luôn là Nguyên Uyên buổi tối tan việc đi đón mình, hôm nay cậu cũng có thể đi đón Nguyên Uyên, cho anh một kinh hỉ, nghĩ đi nghĩ lại trong lòng còn có chút hưng phấn nhỏ, còn suy nghĩ có nên mua chút đồ ăn khuya mang tới cho Nguyên Uyên hay không.
Lúc cậu đang nghĩ ngợi vớ vẩn, đột nhiên phía trước một người xuyên qua đường cái, trực tiếp ngã trước xe cậu, Lâm Tiểu Khởi thắng gấp dừng lại, cậu trong đầu một mảnh hỗn loạn và kinh hoảng, run run rẩy rẩy mở cửa xe đi xuống xem xét tình huống, lúc cậu đi tới trước mặt người nọ ngồi xổm xuống, đối phương đột nhiên động thân một cái bò dạy hướng phía sau cổ cậu chém một dao, Lâm Tiểu Khởi trước khi hôn mê nghĩ tới chính là mánh khoé bịp người này rất cũ rích, nhưng rất có tác dụng.
Bảo tiêu Nguyên Uyên phái tới đi theo Lâm Tiểu Khởi vốn là từ xa theo sát xe Lâm Tiểu Khởi, lúc Lâm Tiểu Khởi dừng xe bọn họ đã phát hiện có cái gì không đúng, nhưng xuống xe còn chưa đi qua liền nhìn thấy đối phương chém Lâm Tiểu Khởi đã hôn mê khiêng cậu nhanh chóng chạy lên một chiếc xe khác, bảo tiêu xuống xe lập tức trở về trên xe vừa đuổi theo chiếc xe phía trước vừa gọi điện thoại cho Nguyên Uyên.
Tối nay Nguyên Uyên lúc tăng ca tâm tình phá lệ khó chịu, Hòa trợ lý ở một bên thu xếp văn kiện dư quang đều có thể chăm chú nhìn chân mày nhíu chặt của anh, bất quá bây giờ Hòa trợ lý không sợ, chỉ cần có Lâm Tiểu Khởi ở đây tổng tài của bọn họ chính là tiếp tục mặt lạnh cũng có thể hóa thành một bãi xuân thủy, làm trợ lý hắn đương nhiên biết tổng tài đoạn thời gian trước mỗi đêm tăng ca chính là vì cùng Lâm Tiểu Khởi một thời gian tan việc đi đón cậu, chuyện này ban đầu thật là hù tới hắn, không nghĩ tới tổng tài bình thường nghiêm túc của bọn họ còn có một mặt "hiền huệ" như vậy.
Lúc Hòa trợ lý phán đoán hình thức chung đụng của tổng tài và Tổng tài phu nhân hằng ngày chỉ thấy Nguyên Uyên nhận một cú điện thoại, không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì Nguyên Uyên lập tức đứng lên, sắc mặt khó coi hắn chưa từng thấy.
"Tôi biết rồi, cậu theo tốt bọn chúng, nếu như có cơ hội lập tức cứu người ra, không có cơ hội không được đánh rắn động cỏ, nhớ kỹ ngàn vnj phải đảm bảo nhân thân của cậu ấy an toàn."
Nguyên Uyên sau khi liên tục dặn dò bảo tiêu đi theo chiếc xe bắt cóc Lâm Tiểu Khởi phải đảm bảo an toàn mới để điện thoại xuống, lúc này trong lòng anh cũng may mắn Lâm Tiểu Khởi trước đó đã nói tối nay muốn để Bồng Hao ở lại Chu ga, sau đó liền gọi điện thoại cho Chu cha.
Chu cha cũng là vừa mới về tới nhà, biết được Lâm Tiểu Khởi bị bắt cóc sợ hết hồn, thuận tiện liền hỏi thêm Nguyên Uyên mấy câu, Chu cha có chút buồn bực Nguyên Uyên đã luôn phái người bảo vệ Lâm Tiểu Khởi tại sao không có phát hiện có người đi theo Lâm Tiểu Khởi, chuyện này Nguyên Uyên cũng đã hỏi bảo tiêu, nhưng chiếc xe trói Lâm Tiểu Khởi đi kia hình như trước đó đã an bài tốt ở đâu đó căn bản không có báo trước, mấy ngày này bọn họ cũng không có phát hiện có người theo dõi.
Chẳng lẽ người bắt cóc Lâm Tiểu Khởi biết trước cậu sẽ tới Chu gia ăn cơm, cho nên ở trên đường Lâm Tiểu Khởi phải đi qua làm an bài? Nguyên Uyên và Chu cha trong lòng đồng thời toát ra ý nghĩ này.
Chu cha biết chuyện này lập tức quyết định để cho Bồng Hao ở chỗ này chơi thêm vài ngày, hơn nữa tăng cường tiến hành bảo vệ Chu gia, Chu mẹ ngay cả buổi tối ngủ đều ôm Bồng Hao, tránh cho lại xảy ra chuyện không thể giải thích nào nữa.
Lâm Tiểu Khởi lúc tỉnh lại phát hiện mình nằm trong công xưởng cũ nát u ám nào đó, ngược lại cậu lại nằm trên một chiếc giường thoải mái, gian phòng mặc dù không lớn lại rất sạch sẽ, ngoại trừ một chiếc giường không tính là đặc biệt lớn còn có một cái bàn, trên bàn đặt một chiếc đen và một chén nước, nhìn thế nào nơi này cũng không giống như xấu tụ cư, chính là nhà trọ rất bình thường.
Cậu thử giật giật liền phát hiện cánh tay mình bị trói ở phía sau, hai chân cũng bị trói vào nhau, ngay cả ngồi đều không thể ngồi dậy. Lâm Tiểu Khởi giãy dụa một lát cũng không có tác dụng gì, hai tay cậu bị chặt chẽ cột vào nhau giãy cũng không ra, bởi vì bị trói vào phía sau hai cánh tay đều tê dại, rèm cửa sổ dày cộp chặt chẽ mà che kín phong cảnh bên ngoài, cậu phân biệt không rõ hiện tại là ban ngày hay là buổi tối, cũng không biết đã qua thời gian bao lâu.
Trong lòng cậu loạn một đoàn, khi còn bé bởi vì sinh ở Lâm gia cậu biết loại chuyện bắt cóc này có thể sẽ phát sinh trên người mình, không nghĩ tới nhiều năm như vậy sau khi cậu đã sớm trưởng thành có năng lực tự bảo vệ mình nhưng vẫn là tránh không được gặp phải loại chuyện này, nếu như nói muốn tìm hắc thủ phía sau màn không phải là không có, vô luận là đối thủ cạnh tranh trên thương trường hoặc là người trong sinh hoạt từng có quan hệ đều có khả năng, chính là bởi vì như thế cậu ngược lại không biết sẽ là ai.
Trước đó không lâu cậu còn đi theo đám Ninh Hải tới Kỳ gia đại náo một trận, lấy thủ pháp Kỳ cha Kỳ mẹ âm thầm trói Kỳ Việt trở về tới nhìn cũng không phải không có khả năng, có lẽ bọn họ chê mình chướng mắt nhìn thấu bí mật của bọn họ liền diệt khẩu mình? Còn có Kha Tòng lúc trước phái người đi uy hiếp mình tới Kha gia, mặc dù Kha lão gia tử chưa chắc có thể làm ra loại chuyện này nhưng Kha Tòng lại không thể không phòng bị, nghe nói Kha Tòng đã vò đã mẻ lại sứt muốn cùng một người danh tiếng hỏng bét kết hôn, hắn khẳng định hận thấu mình.
Ngoại trừ mấy người này còn có mấy người Lâm gia vẫn luôn sinh lòng oán hận với mình kia, đừng nói cái gì mà hổ dữ không ăn thịt con, cậu đã sớm không tin người Lâm gia, Lâm Mộ Du năm năm trước đã dám hôn mê cậu làm giải phẫu cải tạo thân thể cho cậu, năm năm sau cũng có thể bắt cóc cậu.
Vừa nghĩ người có oán thù với cậu như vậy thật đúng là không ít, xa gần đều có, Lâm Tiểu Khởi cười khổ một tiếng, cũng không biết mình kiếp trước làm cái nghiệt gì, kiếp này thế nhưng rước lấy nhiều người chán ghét mình như vậy.
Lúc đang suy nghĩ lung tung cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lâm Tiểu Khởi tính phản xạ nhắm mắt lại giả bộ ngủ, cậu cảm giác người ia đi tới bên giường ánh mắt sáng quắc nhìn cậu, cậu vốn là rất khá giả bộ ngủ, chỉ nghe người nọ giễu cợt nói: "Đừng giả bộ ngủ, tao biết mày sớm tỉnh rồi."
"Là mày." Lâm Tiểu Khởi vừa nghe thấy thanh âm liền đoán được thân phận người này, cậu mở mắt ra, khuôn mặt trước mặt chỉ nhìn qua vài lần này chứng thực phỏng đoán của cậu: "Kha Tòng, thật sự là mày."
Kha Tòng trên cao nhìn xuống vòng hai tay lại: "Không sai, là tao."
Lâm Tiểu Khởi lại không lời nào để nói, cậu và Kha Tòng bởi vì quan hệ tình địch tựa hồ không cách nào tháo gỡ, còn tưởng rằng trải qua chuyện lần trước Kha Tòng có thể thu liễm một chút, không nghĩ tới vấn là nhớ ăn không nhớ đánh. Cậu chỉ mở mắt nhìn Kha Tòng một chút sau đó liền nhắm mắt lại.
Kha Tòng lạnh lùng nhìn cậu, sau đó cầm lấy chén nước trên bàn, một chén nước toàn bộ giội lên mặt cậu, Kha Tòng oán hận mà nhìn cậu: "Chẳng lẽ gương mặt này của mày đẹp hơn tao sao, cũng bất qua bình thường nha, như thế nào nhiều nam nhân như vậy đều bị gương mặt này của mày mê hoặc chứ, bản thân tao muốn biết nếu như Nguyên Uyên thấy mày cùng nam nhân khác ở chung một chỗ còn có thể sẽ thích mày như ban đầu hay không."
Lâm Tiểu Khởi bị hắn giội lần này lại mở mắt ra: "Cái gì?"
Khuôn mặt vặn vẹo của Kha Tòng ở dưới ánh đèn lờ mờ lộ ra vẻ phá lệ dữ tợn: "Nguyên Uyên thích mày, Tống Minh thích mày, ngay cả vị hôn phu họ Tạ kia của tao cũng muốn nếm thử tư vị của mày một chút, mày nói tao có nên đáp ứng bọn họ hay không đây?"