Lâm Tiểu Khởi tay chân máu tuần hoàn còn chưa lưu loát nghe được tiếng mở cửa liền khập khiễng từ ban công đi ra, Nguyên Uyên nhìn thấy Lâm Tiểu Khởi chỉ một ngày không gặp đã bị người biến thành cái bộ dạng này một trận đau lòng, anh một cái ôm lấy Lâm Tiểu Khởi đứng không vững, sau đó hướng về phía mấy người bởi vì bị bắt mà run lẩy bẩy: "Mang bọn chúng đi."
Lúc này trời thời tiết đã chuyển lạnh, nửa đêm canh ba nhiệt độ có chút thấp, nước Lâm Tiểu Khởi bị Kha Tòng giội lên người thấm ướt quần áo còn chưa khô, Nguyên Uyên sau khi ôm cậu lên xe thay quần áo ướt nhẹp, cởi áo khoác mình ra đậy cậu tới nghiêm nghiêm thực thực.
Tài xế ở phía trước mặt không chút thay đổi lái xe, Nguyên Uyên ở phía sau ôm Lâm Tiểu Khởi trong ngực mình giúp cậu xoa cánh tay và chân, Ninh Hải làm bác sĩ đã sớm bị anh từ trong mềm mại gọi tới nhà.
Lâm Tiểu Khởi nửa đêm không ngủ, lúc trước lúc cậu bị đánh đã bất tỉnh hôn mê mấy tiếng, hiện tại mặc dù lui trong ngực Nguyên Uyên nhưng một chút cũng không muốn ngủ, cậu chỉ nhắm mắt lại chợp mắt, không có nói chuyện, thân thể cũng không có động, tùy ý Nguyên Uyên giúp cậu xoay nhẹ cánh tay và chân, thân thể buông lỏng lập tức cũng ngủ thiếp đi.
Về đến nhà Ninh Hải khuôn mặt oán khí chờ ở cửa, vốn còn muốn châm chọc Nguyên Uyên mấy câu, nhưng nhìn thấy bộ dáng yếu ớt kia của Lâm Tiểu Khởi cũng liền ngậm miệng lại, sau khi vào nhà làm kiểm tra cho Lâm Tiểu Khởi, Ninh Hải vốn nghĩ rằng Lâm Tiểu Khởi bị bắt cóc không nói sẽ bị đánh cho bệnh liệt nửa người tối thiểu cũng phải vô cùng thê thảm, không nghĩ tới lại chỉ là bị trói, một chút chuyện đều không có.
Hắn lén lút nhìn Nguyên Uyên một cái, đúng vậy, nếu như Lâm Tiểu Khởi xảy ra chuyện gì thằng nhãi này còn có thể an an tĩnh tĩnh sao? Chỉ sợ đã sớm đi đem đối phương nhét vào sào huyệt. Hắn còn chưa biết người bắt cóc Lâm Tiểu Khởi chính là Kha Tòng, nhưng chờ lúc Nguyên Uyên nói chân tướng với hắn Ninh Hải cũng kinh hãi.
Làm bạn tốt của Kha Dĩ hắn đương nhiên cũng biết Kha Dĩ có bao căm thù cái thằng em họ từ nhỏ đến lớn một mực kéo cừu hận này, Kha Tòng hưởng thụ vinh hoa phú quý nhiều nhất lại bị dưỡng tới thế sự không biết cái gì, trước kia hắn còn cảm thấy Kha Tòng chỉ là đứa nhỏ bị chiều hư, chỉ muốn nhận được đồ mình muốn thô, nhưng hắn cũng không nghĩ tới Kha Tòng sẽ đi bắt cóc Lâm Tiểu Khởi.
"Hắn không phải đều sắp gả ra ngoài rồi sao? Sao còn có thể ra ngoài làm mưa làm gió!" Bị Kha Dĩ đầu độc, Ninh Hải cũng đem Kha Tòng kết hôn gọi là "Xuất giá", lời này lúc hắn nghe không cảm thấy có sai, nhưng tự mình nói ra sao biệt nữu như vậy.
((*) xuất giá: từ dùng cho con gái lấy chồng)
"Cũng là bởi vì gả ra ngoài mới có thể tìm được trợ thủ." Thanh âm Nguyên Uyên không mang theo một tia tình cảm, nhưng Ninh Hải có thể đoán được đáy lòng anh tuyệt đối sẽ muốn đem Kha Tòng các loại lăng trì, cùng với vị hôn phu vì Kha Tòng cung cấp cứu trợ.
Hắn nhìn thoáng qua Lâm Tiểu Khởi nằm ở trên giường nhắm chặt hai mắt ngủ, đột nhiên nghĩ đến mấy người rất lâu trước đây đắc tội Nguyên Uyên, Nguyên Uyên lúc đó vẫn là một thanh niên vừa mới tốt nghiệp đại học, nhưng thủ đoạn làm việc lại tuyệt đối tàn nhẫn, lúc vừa tiếp nhận Nguyên gia dùng chút thủ đoạn mới áp trụ được đám người, mà hiện tại nhiều năm trôi qua, hắn lại có thể lại lần nữa nhìn thấy sắc mặt Nguyên Uyên biến hóa to lớn, đây cũng là vinh hạnh của hắn?
Trong lòng vì Kha Tòng và vị dám đam chủ ý đánh tới trên người Lâm Tiểu Khởi kia, đúng rồi người nọ chính là Tạ Dự đi, hắn nghe nói qua người này, cũng là người tầm nhìn hạn hẹp. Lúc này Nguyên Uyên và Ninh Hải đều không biết ý niệm Tạ Dự trong lòng đối với Lâm Tiểu Khởi, Kha Tòng nói với Lâm Tiểu Khởi những lời đó ngoại trừ hai người bọn họ đại khái sẽ không tiếp tục truyền ra ngoài.
Tới sau khi Lâm Tiểu Khởi cứu ra Kha Dĩ mới lén lút giam lỏng Kha Tòng, Kha Tòng bị tiểu thúc Kha gia thì thầm cả đêm vốn là muốn sáng sớm liền đi tìm Lâm Tiểu Khởi, lại bị niệm linh tinh tới gần sáng, thật sự buồn ngủ chịu không được không thể làm gì khác hơn là đem chuyện Lâm Tiểu Khởi đặt xuống một chút, dù sao người đã bị trói vào chỗ của hắn chạy không được, cùng lắm thì trước hết để cho Tạ Dự đi xem cậu ta.
Hắn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho vị hôn phu mới, nhưng như thế nào cũng gọi không thông, Kha Tòng mê mê hoặc hoặc nghĩ tới cảnh Tạ Dự có thể ở đâu tầm hoan tác nhạc, cho dù đính hôn cũng căn bản đặt hắn vào trong mắt, thôi vậy, quản nhiều như vậy làm cái gì, vẫn là trước tiên ngủ một giấc là được.
Đáng tiếc vị hôn phu mấy ngày hôm trước còn chọc tức sai sử hắn giờ phút này lại nơm nớp lo sợ nhìn người trước mặt: "Đều...... Đều là Kha Tòng bảo tôi làm, không liên quan tới tôi."
Lâm Tiểu Khởi sau khi tỉnh lại trạng thái tốt hay không, không có lập tức đi đón Bồng Hao về, Nguyên Uyên liền để cho bác Ngô tự mình tới Chu gia đón Bồng Hao về, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Tiểu Khởi nhìn thấy bác Ngô trong truyền thuyết, "ông Ngô" trong miệng Bồng Hao.
Bác Ngô mặc dù đã tới tuổi về hưu, nhưng ông kiên trì còn phấn đấu vị trí quản gia tuyến đầu, trước kia lúc Nguyên Uyên không có con ông mỗi ngày đều mong đợi Nguyên Uyên kết hôn sinh đứa nhỏ, hiện tại Nguyên Uyên có Bồng Hao ông liền bắt đầu đem hi vọng ký thác vào trên người Bồng Hao hi vọng mình có thể nuôi lớn Bồng Hao.
Về chuyện Lâm Tiểu Khởi Nguyên Uyên cũng không có toàn bộ nói cho bác Ngô, vì vậy bác Ngô chỉ biết là Lâm Tiểu Khởi và Nguyên Uyên coi như là trúc mã trúc mã cùng nhau lớn lên, ông rất thích Bồng Hao, người có thể dưỡng ra đứa nhỏ như Bồng Hao cũng sẽ không tệ.
Trưởng bối thế hệ trước của Nguyên gia lần lượt mất, bị Nguyên Uyên đày đi, hiện tại Nguyên gia chỉ còn lại một Ngô bá, Ngô bá lúc nhìn thấy Lâm Tiểu Khởi liền khó tránh khỏi lấy một loại ánh mắt nhìn con dâu đi nhìn cậu, điều này làm cho Lâm Tiểu Khởi mặc quần áo ở nhà ngồi trên ghế salon xem TV áp lực rất lớn, cũng may Bồng Hao vừa vào cửa liền hoạt bát nhảy vào trong ngực Lâm Tiểu Khởi cọ a cọ, lúc này mới giải trừ lúng túng của cậu.
Ý thức được Ngô bá mặc dù ngoài mặt là quản gia của Nguyên gia, nhưng trên thực tế cũng là thân nhân số lượng không nhiều lắm của Nguyên Uyên, Nguyên Uyên vẫn luôn coi ông là trưởng bối, Lâm Tiểu Khởi liền đặt Bồng Hao xuống đứng lên, lén lút sau lưng đánh giá bác Ngô, bác Ngô quả nhiên không giống quản gia của Lâm gia, người sau bất luận biểu hiện như thế nào cũng tránh không được làm cho người ta một loại cảm giác lấm la lấm lét, mà bác Ngô có lẽ là tích lũy từng trải nhiều năm, nhìn qua bình bình thản thản, tự có một loại khí chất.
Ngô bá mỗi lần tới đều muốn mang theo rất nhiều đồ ăn vật dụng, giống như là sợ Nguyên Uyên ở chỗ này trải qua nhiều ủy khuất vậy, trước kia lúc Lâm Tiểu Khởi và Bồng Hao ở một mình thỉnh thoảng còn có thể tự mình tới siêu thị mua chút đồ dùng sinh hoạt, hiện tại những thứ này hoàn toàn không cần lo lắng, qua một đoạn bác Ngô đều sẽ cho người đưa tới, Lâm Tiểu Khởi tự khắc sâu hoài nghi trong nhà mình chỗ lớn như vậy còn có thể đặt hay không.
Bác Ngô không có ở nơi này lâu, ông sau khi đưa Bồng Hao về không bao lâu liền rời đi, tóm lại lần này gặp mặt tất cả mọi người rất hài lòng, Ngô bá vừa lòng người Nguyên Uyên coi trọng cũng không tệ lắm, Lâm Tiểu Khởi thì là càng yên tâm giao Bồng Hao cho ông chăm sóc, Bồng Hao còn đặc biệt vui vẻ chạy đến cửa vẫy vẫy tay lớn tiếng gọi "Ông Ngô tạm biệt", đem bác Ngô cao hứng mà thiếu chút nữa nước mắt rớt xuống.
Từ đầu đến cuối chỉ có Nguyên Uyên một mình mặt đen không vui, Lâm Tiểu Khởi đi tới hai tay ngắt trên mặt anh, "Được rồi được rồi, đừng nhíu mày nữa, lập tức biến thành tiểu lão đầu đấy."
Nguyên Uyên một cái ôm cậu vào trong ngực, hai tay chặt chẽ mà siết lấy cậu, Lâm Tiểu Khởi cũng sắp bị anh siết tới không thở nổi, tiểu Bồng Hao còn ở đằng kia nhảy nhảy nóng lòng muốn thử, "Ba ba Viên Viên ba ba con cũng muốn được ôm ôm, hai người chờ con chút, con trèo không lên được."
Bồng Hao sốt ruột không biết ôm đùi Nguyên Uyên đáng tiếc như thế nào cũng leo không lên được, nhóc cũng không nhìn ra không khí giữa hai người, còn tưởng rằng hai ba ba đang ở đó ôm show ân ái, nhanh chóng bạch bạch bạch chạy đi đem một cái ghế nhỏ đặt bên chân Nguyên Uyên, sau đó hì hục leo lên sáp tới bên tai bọn họ ôm cổ hai ba ba.
Nguyên Uyên cho dù là có thương cảm nhiều hơn nữa cũng bị nhóc cứ như vậy không có cho chuẩn bị, Bồng Hao đứng ở trên ghế làm ra loại dộng tác nguy hiểm này, sau đó Bồng Hao mỗi tay ôm một ba ba, trên mặt mỗi người bẹp một cái, nhóc không biết tối qua xảy ra chuyện gì, chỉ là một buổi tối không gặp ba ba đã cảm thấy đặc biệt nhớ.
Thật vất vả dỗ Bồng Hao tự mình đi chơi, Nguyên Uyên một tay khiêng Lâm Tiểu Khởi tới phòng ngủ khóa cửa, sau đó chuẩn bị "Giáo dục yêu thương" một lần khắc sâu cho cậu!
Sau đó Lâm Tiểu Khởi xụi lơ ở trong ngực Nguyên Uyên híp mắt thoải mái, Nguyên Uyên đồng dạng thỏa mãn nhưng không có quên hoảng hốt lúc anh biết được Lâm Tiểu Khởi bị bắt cóc, mặc dù lời ở trước mặt người khác nói ra, làm chỉ huy đều chỉnh tề, nhưng chỉ có mình anh biết trong lòng có bao sợ, người này mình thật vất vả mới có được em ấy, giữ em ấy ở bên người, sao có thể để cho em ấy lại chịu thương tổn!
Lâm Tiểu Khởi qua lại vuốt ve cơ bụng trơn nhẵn bóng loáng của Nguyên Uyên, sau đó ngón trỏ ở phía trên chọt chọt chọt, mặc dù chuyện tối hôm qua bị bắt cóc vẫn là bởi vì Nguyên Uyên cái tên trêu hoa ghẹo nguyện này hấp dẫn tới, nhưng Lâm Tiểu Khởi cũng không thể trách anh, cũng không phải là anh đồng ý Kha Tòng làm ra loại chuyện đó, chỉ có thể nói Kha Tòng sóng não người này quá kỳ ba, không chiếm được người trong lòng người khác cũng không thể chiếm được.
Sau đó Lâm Tiểu Khởi chỉ biết là Kha Tòng bị đày tới nước ngoài một nơi thật xa, mà vị hôn phu kia của Kha Tòng cũng không thể may mắn chạy trốn, đi theo Kha Tòng cùng nhau đi đày rồi, Lâm Tiểu Khởi mặc dù không biết quanh co khúc khuỷu trong chuyện này, nhưng là cũng biết nhất định là Nguyên Uyên làm.
Những cái này đều là do sau này nói, mà trước mắt Lâm Tiểu Khởi lại một lần nữa gặp phải phiền toái, ai có thể nói với cậu cái tên Tống Minh âm hồn bất tán này là như thế nào lòi ra?
Lâm Tiểu Khởi không có quên đêm hôm đó Kha Tòng đã nói, Tống Minh cư nhiên thích cậu! Cậu không biết Kha Tòng là như thế nào biết Tống Minh, cũng không biết Kha Tòng như thế nào biết Tống Minh thích cậu. Mặc dù cậu đã sớm tránh Tống Minh cái tên không tiết tháo này cũng là lo lắng mình bị hắn "nhìn trúng", nhưng khi đó Tống Minh hoàn toàn là thằng cha không nói yêu đương, nhìn thấy thuận mắt liền kéo lên giường, cậu chỉ sợ mình bị hắn gieo họa cho.
Nhưng kể từ sau sự kiện Kha Tòng nói toạc ra kia Lâm Tiểu Khởi lại gặp Tống Minh luôn có một chút chột dạ như vậy, trước kia cậu không đặt lời của Tống Minh ở trong lòng, Tống Minh nói thích cậu cậu cũng không coi là chuyện gì, nhưng lần này Tống Minh tựa hồ là nghiêm túc.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Tiểu Khởi đặc biệt nghiêm túc: "Tôi có thể theo đuổi cậu không?"
Lâm Tiểu Khởi đứng ở dưới lầu công ty chờ Nguyên Uyên tới đón cậu cả người đều không tốt, đặc biệt là lúc cậu nhìn thấy Nguyên Uyên đã đứng ở cách đó không xa, rõ ràng nghe lời của Tống Minh tới nhất thanh nhị sở!
_____________
Các nàng 20/10 vui vẻ aaaaa
Lúc này trời thời tiết đã chuyển lạnh, nửa đêm canh ba nhiệt độ có chút thấp, nước Lâm Tiểu Khởi bị Kha Tòng giội lên người thấm ướt quần áo còn chưa khô, Nguyên Uyên sau khi ôm cậu lên xe thay quần áo ướt nhẹp, cởi áo khoác mình ra đậy cậu tới nghiêm nghiêm thực thực.
Tài xế ở phía trước mặt không chút thay đổi lái xe, Nguyên Uyên ở phía sau ôm Lâm Tiểu Khởi trong ngực mình giúp cậu xoa cánh tay và chân, Ninh Hải làm bác sĩ đã sớm bị anh từ trong mềm mại gọi tới nhà.
Lâm Tiểu Khởi nửa đêm không ngủ, lúc trước lúc cậu bị đánh đã bất tỉnh hôn mê mấy tiếng, hiện tại mặc dù lui trong ngực Nguyên Uyên nhưng một chút cũng không muốn ngủ, cậu chỉ nhắm mắt lại chợp mắt, không có nói chuyện, thân thể cũng không có động, tùy ý Nguyên Uyên giúp cậu xoay nhẹ cánh tay và chân, thân thể buông lỏng lập tức cũng ngủ thiếp đi.
Về đến nhà Ninh Hải khuôn mặt oán khí chờ ở cửa, vốn còn muốn châm chọc Nguyên Uyên mấy câu, nhưng nhìn thấy bộ dáng yếu ớt kia của Lâm Tiểu Khởi cũng liền ngậm miệng lại, sau khi vào nhà làm kiểm tra cho Lâm Tiểu Khởi, Ninh Hải vốn nghĩ rằng Lâm Tiểu Khởi bị bắt cóc không nói sẽ bị đánh cho bệnh liệt nửa người tối thiểu cũng phải vô cùng thê thảm, không nghĩ tới lại chỉ là bị trói, một chút chuyện đều không có.
Hắn lén lút nhìn Nguyên Uyên một cái, đúng vậy, nếu như Lâm Tiểu Khởi xảy ra chuyện gì thằng nhãi này còn có thể an an tĩnh tĩnh sao? Chỉ sợ đã sớm đi đem đối phương nhét vào sào huyệt. Hắn còn chưa biết người bắt cóc Lâm Tiểu Khởi chính là Kha Tòng, nhưng chờ lúc Nguyên Uyên nói chân tướng với hắn Ninh Hải cũng kinh hãi.
Làm bạn tốt của Kha Dĩ hắn đương nhiên cũng biết Kha Dĩ có bao căm thù cái thằng em họ từ nhỏ đến lớn một mực kéo cừu hận này, Kha Tòng hưởng thụ vinh hoa phú quý nhiều nhất lại bị dưỡng tới thế sự không biết cái gì, trước kia hắn còn cảm thấy Kha Tòng chỉ là đứa nhỏ bị chiều hư, chỉ muốn nhận được đồ mình muốn thô, nhưng hắn cũng không nghĩ tới Kha Tòng sẽ đi bắt cóc Lâm Tiểu Khởi.
"Hắn không phải đều sắp gả ra ngoài rồi sao? Sao còn có thể ra ngoài làm mưa làm gió!" Bị Kha Dĩ đầu độc, Ninh Hải cũng đem Kha Tòng kết hôn gọi là "Xuất giá", lời này lúc hắn nghe không cảm thấy có sai, nhưng tự mình nói ra sao biệt nữu như vậy.
((*) xuất giá: từ dùng cho con gái lấy chồng)
"Cũng là bởi vì gả ra ngoài mới có thể tìm được trợ thủ." Thanh âm Nguyên Uyên không mang theo một tia tình cảm, nhưng Ninh Hải có thể đoán được đáy lòng anh tuyệt đối sẽ muốn đem Kha Tòng các loại lăng trì, cùng với vị hôn phu vì Kha Tòng cung cấp cứu trợ.
Hắn nhìn thoáng qua Lâm Tiểu Khởi nằm ở trên giường nhắm chặt hai mắt ngủ, đột nhiên nghĩ đến mấy người rất lâu trước đây đắc tội Nguyên Uyên, Nguyên Uyên lúc đó vẫn là một thanh niên vừa mới tốt nghiệp đại học, nhưng thủ đoạn làm việc lại tuyệt đối tàn nhẫn, lúc vừa tiếp nhận Nguyên gia dùng chút thủ đoạn mới áp trụ được đám người, mà hiện tại nhiều năm trôi qua, hắn lại có thể lại lần nữa nhìn thấy sắc mặt Nguyên Uyên biến hóa to lớn, đây cũng là vinh hạnh của hắn?
Trong lòng vì Kha Tòng và vị dám đam chủ ý đánh tới trên người Lâm Tiểu Khởi kia, đúng rồi người nọ chính là Tạ Dự đi, hắn nghe nói qua người này, cũng là người tầm nhìn hạn hẹp. Lúc này Nguyên Uyên và Ninh Hải đều không biết ý niệm Tạ Dự trong lòng đối với Lâm Tiểu Khởi, Kha Tòng nói với Lâm Tiểu Khởi những lời đó ngoại trừ hai người bọn họ đại khái sẽ không tiếp tục truyền ra ngoài.
Tới sau khi Lâm Tiểu Khởi cứu ra Kha Dĩ mới lén lút giam lỏng Kha Tòng, Kha Tòng bị tiểu thúc Kha gia thì thầm cả đêm vốn là muốn sáng sớm liền đi tìm Lâm Tiểu Khởi, lại bị niệm linh tinh tới gần sáng, thật sự buồn ngủ chịu không được không thể làm gì khác hơn là đem chuyện Lâm Tiểu Khởi đặt xuống một chút, dù sao người đã bị trói vào chỗ của hắn chạy không được, cùng lắm thì trước hết để cho Tạ Dự đi xem cậu ta.
Hắn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho vị hôn phu mới, nhưng như thế nào cũng gọi không thông, Kha Tòng mê mê hoặc hoặc nghĩ tới cảnh Tạ Dự có thể ở đâu tầm hoan tác nhạc, cho dù đính hôn cũng căn bản đặt hắn vào trong mắt, thôi vậy, quản nhiều như vậy làm cái gì, vẫn là trước tiên ngủ một giấc là được.
Đáng tiếc vị hôn phu mấy ngày hôm trước còn chọc tức sai sử hắn giờ phút này lại nơm nớp lo sợ nhìn người trước mặt: "Đều...... Đều là Kha Tòng bảo tôi làm, không liên quan tới tôi."
Lâm Tiểu Khởi sau khi tỉnh lại trạng thái tốt hay không, không có lập tức đi đón Bồng Hao về, Nguyên Uyên liền để cho bác Ngô tự mình tới Chu gia đón Bồng Hao về, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Tiểu Khởi nhìn thấy bác Ngô trong truyền thuyết, "ông Ngô" trong miệng Bồng Hao.
Bác Ngô mặc dù đã tới tuổi về hưu, nhưng ông kiên trì còn phấn đấu vị trí quản gia tuyến đầu, trước kia lúc Nguyên Uyên không có con ông mỗi ngày đều mong đợi Nguyên Uyên kết hôn sinh đứa nhỏ, hiện tại Nguyên Uyên có Bồng Hao ông liền bắt đầu đem hi vọng ký thác vào trên người Bồng Hao hi vọng mình có thể nuôi lớn Bồng Hao.
Về chuyện Lâm Tiểu Khởi Nguyên Uyên cũng không có toàn bộ nói cho bác Ngô, vì vậy bác Ngô chỉ biết là Lâm Tiểu Khởi và Nguyên Uyên coi như là trúc mã trúc mã cùng nhau lớn lên, ông rất thích Bồng Hao, người có thể dưỡng ra đứa nhỏ như Bồng Hao cũng sẽ không tệ.
Trưởng bối thế hệ trước của Nguyên gia lần lượt mất, bị Nguyên Uyên đày đi, hiện tại Nguyên gia chỉ còn lại một Ngô bá, Ngô bá lúc nhìn thấy Lâm Tiểu Khởi liền khó tránh khỏi lấy một loại ánh mắt nhìn con dâu đi nhìn cậu, điều này làm cho Lâm Tiểu Khởi mặc quần áo ở nhà ngồi trên ghế salon xem TV áp lực rất lớn, cũng may Bồng Hao vừa vào cửa liền hoạt bát nhảy vào trong ngực Lâm Tiểu Khởi cọ a cọ, lúc này mới giải trừ lúng túng của cậu.
Ý thức được Ngô bá mặc dù ngoài mặt là quản gia của Nguyên gia, nhưng trên thực tế cũng là thân nhân số lượng không nhiều lắm của Nguyên Uyên, Nguyên Uyên vẫn luôn coi ông là trưởng bối, Lâm Tiểu Khởi liền đặt Bồng Hao xuống đứng lên, lén lút sau lưng đánh giá bác Ngô, bác Ngô quả nhiên không giống quản gia của Lâm gia, người sau bất luận biểu hiện như thế nào cũng tránh không được làm cho người ta một loại cảm giác lấm la lấm lét, mà bác Ngô có lẽ là tích lũy từng trải nhiều năm, nhìn qua bình bình thản thản, tự có một loại khí chất.
Ngô bá mỗi lần tới đều muốn mang theo rất nhiều đồ ăn vật dụng, giống như là sợ Nguyên Uyên ở chỗ này trải qua nhiều ủy khuất vậy, trước kia lúc Lâm Tiểu Khởi và Bồng Hao ở một mình thỉnh thoảng còn có thể tự mình tới siêu thị mua chút đồ dùng sinh hoạt, hiện tại những thứ này hoàn toàn không cần lo lắng, qua một đoạn bác Ngô đều sẽ cho người đưa tới, Lâm Tiểu Khởi tự khắc sâu hoài nghi trong nhà mình chỗ lớn như vậy còn có thể đặt hay không.
Bác Ngô không có ở nơi này lâu, ông sau khi đưa Bồng Hao về không bao lâu liền rời đi, tóm lại lần này gặp mặt tất cả mọi người rất hài lòng, Ngô bá vừa lòng người Nguyên Uyên coi trọng cũng không tệ lắm, Lâm Tiểu Khởi thì là càng yên tâm giao Bồng Hao cho ông chăm sóc, Bồng Hao còn đặc biệt vui vẻ chạy đến cửa vẫy vẫy tay lớn tiếng gọi "Ông Ngô tạm biệt", đem bác Ngô cao hứng mà thiếu chút nữa nước mắt rớt xuống.
Từ đầu đến cuối chỉ có Nguyên Uyên một mình mặt đen không vui, Lâm Tiểu Khởi đi tới hai tay ngắt trên mặt anh, "Được rồi được rồi, đừng nhíu mày nữa, lập tức biến thành tiểu lão đầu đấy."
Nguyên Uyên một cái ôm cậu vào trong ngực, hai tay chặt chẽ mà siết lấy cậu, Lâm Tiểu Khởi cũng sắp bị anh siết tới không thở nổi, tiểu Bồng Hao còn ở đằng kia nhảy nhảy nóng lòng muốn thử, "Ba ba Viên Viên ba ba con cũng muốn được ôm ôm, hai người chờ con chút, con trèo không lên được."
Bồng Hao sốt ruột không biết ôm đùi Nguyên Uyên đáng tiếc như thế nào cũng leo không lên được, nhóc cũng không nhìn ra không khí giữa hai người, còn tưởng rằng hai ba ba đang ở đó ôm show ân ái, nhanh chóng bạch bạch bạch chạy đi đem một cái ghế nhỏ đặt bên chân Nguyên Uyên, sau đó hì hục leo lên sáp tới bên tai bọn họ ôm cổ hai ba ba.
Nguyên Uyên cho dù là có thương cảm nhiều hơn nữa cũng bị nhóc cứ như vậy không có cho chuẩn bị, Bồng Hao đứng ở trên ghế làm ra loại dộng tác nguy hiểm này, sau đó Bồng Hao mỗi tay ôm một ba ba, trên mặt mỗi người bẹp một cái, nhóc không biết tối qua xảy ra chuyện gì, chỉ là một buổi tối không gặp ba ba đã cảm thấy đặc biệt nhớ.
Thật vất vả dỗ Bồng Hao tự mình đi chơi, Nguyên Uyên một tay khiêng Lâm Tiểu Khởi tới phòng ngủ khóa cửa, sau đó chuẩn bị "Giáo dục yêu thương" một lần khắc sâu cho cậu!
Sau đó Lâm Tiểu Khởi xụi lơ ở trong ngực Nguyên Uyên híp mắt thoải mái, Nguyên Uyên đồng dạng thỏa mãn nhưng không có quên hoảng hốt lúc anh biết được Lâm Tiểu Khởi bị bắt cóc, mặc dù lời ở trước mặt người khác nói ra, làm chỉ huy đều chỉnh tề, nhưng chỉ có mình anh biết trong lòng có bao sợ, người này mình thật vất vả mới có được em ấy, giữ em ấy ở bên người, sao có thể để cho em ấy lại chịu thương tổn!
Lâm Tiểu Khởi qua lại vuốt ve cơ bụng trơn nhẵn bóng loáng của Nguyên Uyên, sau đó ngón trỏ ở phía trên chọt chọt chọt, mặc dù chuyện tối hôm qua bị bắt cóc vẫn là bởi vì Nguyên Uyên cái tên trêu hoa ghẹo nguyện này hấp dẫn tới, nhưng Lâm Tiểu Khởi cũng không thể trách anh, cũng không phải là anh đồng ý Kha Tòng làm ra loại chuyện đó, chỉ có thể nói Kha Tòng sóng não người này quá kỳ ba, không chiếm được người trong lòng người khác cũng không thể chiếm được.
Sau đó Lâm Tiểu Khởi chỉ biết là Kha Tòng bị đày tới nước ngoài một nơi thật xa, mà vị hôn phu kia của Kha Tòng cũng không thể may mắn chạy trốn, đi theo Kha Tòng cùng nhau đi đày rồi, Lâm Tiểu Khởi mặc dù không biết quanh co khúc khuỷu trong chuyện này, nhưng là cũng biết nhất định là Nguyên Uyên làm.
Những cái này đều là do sau này nói, mà trước mắt Lâm Tiểu Khởi lại một lần nữa gặp phải phiền toái, ai có thể nói với cậu cái tên Tống Minh âm hồn bất tán này là như thế nào lòi ra?
Lâm Tiểu Khởi không có quên đêm hôm đó Kha Tòng đã nói, Tống Minh cư nhiên thích cậu! Cậu không biết Kha Tòng là như thế nào biết Tống Minh, cũng không biết Kha Tòng như thế nào biết Tống Minh thích cậu. Mặc dù cậu đã sớm tránh Tống Minh cái tên không tiết tháo này cũng là lo lắng mình bị hắn "nhìn trúng", nhưng khi đó Tống Minh hoàn toàn là thằng cha không nói yêu đương, nhìn thấy thuận mắt liền kéo lên giường, cậu chỉ sợ mình bị hắn gieo họa cho.
Nhưng kể từ sau sự kiện Kha Tòng nói toạc ra kia Lâm Tiểu Khởi lại gặp Tống Minh luôn có một chút chột dạ như vậy, trước kia cậu không đặt lời của Tống Minh ở trong lòng, Tống Minh nói thích cậu cậu cũng không coi là chuyện gì, nhưng lần này Tống Minh tựa hồ là nghiêm túc.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Tiểu Khởi đặc biệt nghiêm túc: "Tôi có thể theo đuổi cậu không?"
Lâm Tiểu Khởi đứng ở dưới lầu công ty chờ Nguyên Uyên tới đón cậu cả người đều không tốt, đặc biệt là lúc cậu nhìn thấy Nguyên Uyên đã đứng ở cách đó không xa, rõ ràng nghe lời của Tống Minh tới nhất thanh nhị sở!
_____________
Các nàng 20/10 vui vẻ aaaaa