Tên yêu quái gật đầu, nhanh chóng bước về pháp trận mà Thiên Thiên vừa bày ra. Thiên Thiên cười thầm, đến cả giọng nói cũng không thèm dùng ư, ngươi sắp chết rồi. Nàng vung Băng Kiếm, nhún người lộn một vòng trên không, kiếm khí nhằm trúng mi tâm của tên yêu quái hướng tới. Thiên Thiên vốn tưởng chỉ cần một kiếm là có thể diệt quái, không ngờ hắn ta dễ dàng vung tay áo tránh đi đường kiếm của nàng, tay kia rút ra một thanh loan đao sắc bén. Vũ khí cũng phần nào phản ánh sức mạnh của yêu quái, cỡ như thanh loan đao kia chắc chắn không phải hạng tầm thường. Yêu quái đột nhiên cười lạnh, cất giọng vô cùng khó nghe:
- Biết tại sao ta chỉ tạo ảnh chứ không tạo thực thân, đến cả giọng nói cũng không buồn biến đổi không? Với con mắt của một kẻ có thần lực mạnh mẽ như ngươi sao có thể không nhìn ra ta là yêu, ta giữ lại sức mạnh chỉ cốt để lấy mạng ngươi thôi. Chịu chết đi!
Hắn nói rồi tạo ra một màn khói dày đặc, che khuất tầm mắt người khác. Thiên Thiên từ từ nhắm mắt, dựa vào phán đoán mà đỡ được lưỡi đao của tên yêu quái, cũng tránh được vô số ám khí. Nàng phi thân bay lên, Băng Kiếm quét trên không một vòng tròn kiếm ảnh, nhanh chóng ấp xuống người tên yêu quái. Hắn ta dùng tay áo tránh né rồi vung loan đao chống đỡ nhưng không cách nào thoát khỏi vòng vậy của hàng trăm thanh kiếm.
Tên yêu quái gào lớn:
- Sao ngươi có thể nhìn được đường đao của ta khi đã nhắm mắt. Yên hỏa của ta có thể làm nhiễu cảm giác của bất kì ai.
- Bản công chúa từ lúc bắt đầu luyện tập đã không dùng mắt, ngươi nghĩ đám khói thối đó có thể làm nhiễu ta ư? Nằm mơ.
Thiên Thiên niệm quyết, vòng kiếm càng khóa chặt, phút chốc đã nghiền nát yêu quái, tà niệm ban đầu bị một cơn gió tuyết làm đông cứng rồi tan ra thành nước bốc hơi đi mất. Đánh nhau còn nhiều lời là thứ Thiên Thiên ghét nhất, nàng phủi sạch y phục trên người, tiện thể thanh lọc không khí xung quanh. Hộp gỗ kia hấp thụ ma lực nhưng cũng không cách nào phá nổi, Thiên Thiên cất nó trong ống tay áo như cách người xưa thường làm, sau đó hướng về phía tán cây gần đó nói lớn:
- Cao nhân vừa rồi đã chỉ điểm, tiểu bối xin đa tạ.
Người vừa ném viên đá lúc nãy ở trên cây có lẽ vẫn chưa rời đi, tuy người ta không muốn lộ mặt nhưng nàng cũng không thể cứ vậy mà bỏ đi, ít nhất cũng nên cảm ơn một câu.
Không ngờ vị cao nhân kia thật sự từ trên cây nhảy xuống, còn cười rạng rỡ đứng trước mặt nàng. Thiên Thiên nhìn gương mặt quen thuộc kia, không giấu nổi sự ngạc nhiên:
- Dạ Phong, sao ngươi lại ở đây?
Dạ Phong cảm thấy câu nói này hơi quen tai, hình như lần đầu tiên gặp nàng cũng nói như vậy, ý cười trên môi càng đậm:
- Tại hạ có thể hỏi vì sao tại hạ không thể ở đây không?
Thiên Thiên cũng cảm thấy câu nói vừa rồi rất lạ, sao hắn không thể ở đây? Dường như mỗi lần thấy hắn trong đầu nàng sẽ xuất hiện câu này vậy.
Dạ Phong đưa mắt nhìn trời đêm, chiết phiến trong tay lấp lánh dưới ánh trăng:
- Trời khuya trăng thanh gió mát, cô nương cũng có nhã hứng ra đây ngắm cảnh đêm ư?
Mặc dù cảm thấy trong câu nói của hắn có điều không ổn nhưng Thiên Thiên cũng không biết đó là điều gì, đành cười đáp:
- Ta có ngắm cảnh hay không có vẻ không liên quan đến ngươi.
Dạ Phong dường như không quan tâm đến lời nói của nàng, tay vuốt nhẹ nan quạt, giọng nói rất thản nhiên:
- Cô nương có phải muốn báo đáp tại hạ hay không?
Thiên Thiên ngạc nhiên:
- Ta sao lại phải báo đáp ngươi?
Vẻ mặt của Dạ Phong dường như cũng ngạc nhiên không kém:
- Không phải cô nương vừa đa tạ taị hạ đã giúp cô hay sao? Đa tạ phải dùng hành động thực tế, không thể nói là xong được.
- Không phải người ta thường nói giúp người không cần báo đáp mới là đạo nghĩa ư? Ngươi là kẻ không có đạo nghĩa sao?
- Ai nói với cô nương điều đó vậy? Báo đáp người có ân mới là đạo nghĩa đấy.
Thiên Thiên cảm thấy mình không thể tiếp tục nói chuyện với kẻ này nữa, nàng xoay người bỏ đi.
- Ta hiện tại không muốn báo đáp gì cả. Ta đi trước, cáo từ.
‘‘Cộp… cộp… ’’
Thiên Thiên không ngờ mình vừa đi được hai bước chân đã phải quay lại, bởi chiếc hộp gỗ trong tay áo không hiểu sao lại rơi ra, còn lăn lông lốc về phía Dạ Phong đứng. Nàng nhíu mày, là do tên này giở trò ư?
Dạ Phong cúi người nhặt chiếc hộp, vừa lắc trong tay vừa cười nhìn Thiên Thiên:
- Có vẻ như cô nương cũng không muốn cáo từ với tại hạ đâu nhỉ?
Thiên Thiên vươn người định đoạt lại chiếc hộp, không ngờ vừa chạm vào đã khiến nó bật mở, nàng giật mình buông tay, chiếc hộp rơi xuống đất lần nữa, nổ tung.
Thiên Thiên sững sờ trong giây lát, nhìn hàng vạn tia sáng bắn ra từ chiếc hộp, nhanh chóng xếp thành hình một tấm bản đồ, còn thêm vài dòng chỉ dẫn. Thiên Thiên vừa kịp nhớ hết mấy dòng chữ thì mọi thứ đã biến mất. Nàng vốn rất nhanh nhạy với các chữ cái, chỉ đọc qua một lần là có thể ghi nhớ. Còn về tấm bản đồ kia, Thiên Thiên đã dùng thần lực sao chép lại nhưng thần lực chỉ có tác dụng lưu giữ hình ảnh trong vòng nửa khắc, trong khoảng thời gian đó nàng cần chép ra một bản khác. Có điều loại bản đồ cổ kiều này, nàng nhìn chẳng hiểu gì cả, nói gì đến việc sao chép trong mấy phút.
Một lúc sau, khi nàng vẫn đang cố gắng vẽ lại thứ trong đầu thì Dạ Phong mang một tờ giấy đến trải trước mặt Thiên Thiên, mỉm cười đắc ý:
- Cô nương, tấm bản đồ kia tại hạ đã chép lại, tuyệt đối không sai.
Thiên Thiên nhìn qua, hình như không sai thật, đúng lúc đó, thần lực hết tác dụng, liếc xuống tấm bản đồ mà nàng vẽ ra, quả thật không nhìn nổi. Nàng đưa tay về phía Dạ Phong, nhẹ nói:
- Đưa ta.
- Cô nương, chúng ta có phải nên thương lượng một chút không?
- Nói, điều kiện của ngươi là gì?
- Sao cô phải nghiêm trọng vậy chứ, chúng ta hợp tác, được chứ?
Thiên Thiên đặt Băng Kiếm lên cổ Dạ Phong, ánh mắt bắn ra hàn ý:
- Bây giờ ngươi lại muốn hợp tác ư? Tại sao ta lại phải phí thời gian như vậy?
Trong chớp mắt, Dạ Phong có cảm giác mọi tế bào của mình đều đông cứng lại, cô gái này sao lại hung dữ vậy chứ. Hắn giữ ý cười bên khóe môi, chậm rãi nói:
- Cô nương, bản đồ mà cô tìm được là loại bản đồ cổ, hiện tại người đọc được nó chỉ đếm trên đầu ngón tay, cô có nghĩ tại hạ là một cơ hội hiếm hoi của cô?
Băng Kiếm trên tay Thiên Thiên chợt buông lỏng, nàng nhìn hắn đầy nghi ngờ:
- Lời ngươi nói không phải giả chứ?
- Xem ra cô không hiểu gì về các loại bản đồ rồi, vậy thì cho dù có bỏ công cũng không tìm được cao nhân giúp đâu. Đương nhiên…còn có tại hạ cam tâm tình nguyện giúp cô.
- Ta, cảm thấy ngươi không đáng tin. Nhưng ta cũng không muốn giết người. Tấm bản đồ này, ta không có cũng chẳng sao.
Thiên Thiên đặt kiếm xuống, quay người bỏ đi.
Đêm khuya tĩnh lặng, gió nhẹ chợt thổi, mang theo mùi hương nhẹ dịu ấm áp, Thiên Thiên ngước nhìn trăng sáng, không ngờ đứng từ mặt đất nhìn lên bầu trời lại rộng lớn đến vậy, cảm giác thật cô đơn. Đột nhiên nàng thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc.
Lần thứ hai gặp nàng, Dạ Phong không ngờ mình lại bị cự tuyệt lần nữa, thậm chí còn suýt mất mạng, có lẽ hắn không nên cố chấp nữa vậy. Khi hắn vừa hạ quyết tâm từ giờ sẽ tập trung vào chính sự, không theo đuổi nàng nữa thì lại nhìn thấy nàng bất tỉnh trên bãi cỏ, xung quanh không một bóng người.
Hắn thở dài, sao duyên giữa nàng và hắn sâu đậm quá vậy, đi đâu cũng gặp được. Lúc đưa nàng về một khách điếm nghỉ ngơi, nhìn gương mặt yên bình của nàng, Dạ Phong chợt thấy duyên càng đậm càng tốt, có thể ở bên nàng lâu hơn.
Thiên Thiên rốt cuộc đã tạm trú ở nhà của Diệp Phương được hơn mười ngày, cuộc sống giữa hai cô gái trẻ xa lạ tuy mới đầu có chút gượng gạo nhưng cũng tạm xem như thoải mái. Diệp Phương là sinh viên đại học, một tuần còn đi làm thêm mấy buổi trong khi Thiên Thiên hiện đang vô công rồi nghề, cả ngày không quanh quẩn trong nhà thì sẽ lượn lờ ngoài đường, cả hai gần như không quan tâm đến việc riêng của mỗi người.
Thiên Thiên sau khi được Diệp Phương ‘‘chỉ giáo”, đã biết làm vài món cơ bản, ít nhất nếu ở nhà một mình sẽ không đến mức nhịn đói. Có điều, so với cao lương mỹ vị mà trước đây cô từng ăn thì đúng là …
Hầu như cách một ngày Thiên Thiên sẽ ra ngoài khảo sát thành phố này một lần, cốt để tìm ra lí do vì sao sư phụ nhất quyết bắt cô phải đến đây nhưng ngoài khói bụi và tiếng ồn ra thì ở đây chẳng có gì đặc biệt cả. Có điều, mấy hôm nay cô phát hiện ra một luồng khí lạ, rất mỏng, rất nhẹ nhưng vô cùng rõ ràng. Thần lực của Thiên Thiên không đủ, lần nào cố đuổi theo cũng bị mất dấu, vị trí mỗi lần đó đều không giống nhau nhưng Thiên Thiên cảm thấy có gì đó kì lạ.
Thiên Thiên phát hiện được một căn mật phòng diện tích khá nhỏ ở phía sau tủ gỗ trong căn phòng gác mái của mình. Một mật phòng xây tạm bợ bằng ma lực hòng giấu đi thứ gì đó, chỉ là ngoài một chiếc hộp gỗ chạm khắc tinh xảo ra Thiên Thiên không tìm được bí mật gì khác. Thực ra, chính bức tranh treo trong phòng Diệp Phương mới khiến Thiên Thiên tò mò, trên bức họa là một mỹ nhân trong y phục cổ trang, miệng hơi mỉm, đôi mắt ẩn ý cười. Tay bà cầm một thanh trường kiếm, cả người như chìm trong màn sương. Diệp Phương nói là được một ông lão tặng sau khi giúp ông ta làm gì đó. Thiên Thiên rất nghi ngờ ông lão đó là người thuộc Tam giới, thậm chí là Thiên tộc, nếu không muốn nói chính là gia gia cô.
Bởi vì mỹ nhân trong tranh, là người mẹ quá cố của cô, người từng là Đông Hậu trên Thiên giới.
Còn thanh kiếm kia, giống hệt Băng Kiếm làm từ khối băng vạn năm độc nhất vô nhị trên Thiên giới, cũng là vũ khí Thiên Thiên sử dụng hơn hai vạn năm nay.
Tuyệt đối không thể có chuyện người giống người, vì bức tranh ấy cô từng một lần nhìn thấy ở Thiên giới, dù rằng cô không nhớ ở nơi nào.
Đông Hậu là điều cấm kị bất thành văn duy nhất ở Thiên giới, cũng là duy nhất với phụ hoàng cô. Lần này chính ông lại phái cô xuống đây tìm kiếm tung tích di vật của bà ấy, Thiên Thiên nghĩ mãi cũng không thể đoán nổi ý đồ của cha mình.
Thiên Thiên đứng tựa vào cửa sổ của phòng gác mái, từ từ nhắm mắt, cảm nhận mùi vị lạnh lẽo của mùa đông đang tràn về, tự dưng thấy nhớ rừng hoa đào ở Thiên giới, nơi luôn có một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu. Tính ra, đây là lần đầu tiên cô rời khỏi Tam giới từ trước đến nay.
Đột nhiên, một luồng linh khí rất mỏng tràn qua, ngón tay Thiên Thiên bỗng chốc tê cứng. Là nó. Thiên Thiên vốn tưởng người của tam giới sẽ đến tra xét nên không quá chú ý nhưng đây đã lần thứ tư cô cảm nhận được nó rồi, không thể tiếp tục mặc kệ được nữa.
Thiên Thiên dùng thần lực gửi tín hiệu khẩn cấp về chỗ của Linh Nhi, sau đó
nhanh chóng truy theo dấu vết của luồng linh khí kia. Lúc ngang qua một trạm xe bus, cô tình cờ nhìn thấy bản đồ các tuyến xe của thành phố, phát hiện ra điều kì lạ mà mình từng nghĩ đến. Ba địa điểm cô từng mất dấu linh khí kia, đều ở xung quanh công viên thành phố - nơi được xem là thanh tịnh để che giấu linh khí. Vừa đặt chân đến cổng công viên, Thiên Thiên đã phát hiện ở đây có bố trí kết giới, nhưng không phải để cản người vào mà là ngăn không cho linh khí lọt ra ngoài. Còn vì sao luồng linh khí kia thoát ra được thì cô cũng không biết. Liệu, đó có phải là một cái bẫy?
Càng đi sâu vào kết giới Thiên Thiên càng thấy không ổn, dường như cô đã lạc đến một nơi khác, một trận pháp nào đó, còn cảnh vật trước mắt cô chỉ là thuật che mắt mà thôi. Thiên Thiên từ từ nhắm mắt, phút chốc thấy mình đứng cạnh một gốc bồ đề lớn, xung quanh còn có vài chậu phong lan. Nơi này chẳng phải là nơi nghỉ dưỡng Hàn Dương thích nhất sao, cô sao có thể
nhìn thấy?
Phía xa xa có người đi tới, Thiên Thiên thử nhích người tới gần mới phát hiện, mình bị nhốt trong một không gian nhỏ hẹp không quá ba bước chân. Người nọ càng ngày càng tới gần, là Hàn Dương, hắn sao có thể ảo não như vậy? Linh Nhi cũng đến, hai người đó nói gì cô hoàn toàn không nghe được, chỉ thấy ánh mắt Linh Nhi bi thương vô cùng, còn Hàn Dương như đang chịu đả kích cực lớn. Thiên Thiên không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, họ không nhìn thấy cô, cũng không nghe thấy cô gọi.
Khung cảnh đột nhiên lại thay đổi, đây... là nơi gia gia thường cùng Hàn Dương uống trà đánh cờ, Huyền Nặc cung. Vị thần tóc bạc đang xoay ly trà trong tay kia là phúc thần của Thiên giới, cô đã gọi ông hai tiếng gia gia gần ba vạn năm nay, ông ấy nhìn chằm chằm vào mặt hồ làm gì chứ? Trong một khoảnh khắc, lúc tầm mắt ông lướt qua nơi cô đứng, Thiên Thiên cảm giác ông có thể nhìn thấy mình, cô đưa tay lên ra hiệu, lớn tiếng gọi ông ấy nhưng chỉ nhận được một nụ cười thâm ý sâu xa. Gia gia đang không muốn giúp cô đấy ư? Vị phúc thần phất tay áo, ảo cảnh biến mất, Thiên Thiên chợt thấy mình bị lôi đến một huyễn cảnh khác, thứ thường sinh ra cạnh ranh giới thời gian. Ở đây vốn nguy hiểm rình rập, Thiên Thiên triệu hồi Băng Kiếm, đồng thời nâng cao cảnh giác.
Kiếm khí từ phía sau xé gió vun vút lao tới, Thiên Thiên nhanh chóng né người tránh đường sát kiếm trong gang tấc, cũng lập tức xoay cổ tay, Băng Kiếm kề sát cổ kẻ vừa phóng chiêu. Tên kia vốn chỉ định thăm dò nên không dốc toàn lực, không ngờ chỉ sơ sẩy một chút đã không còn đường lui như thế này.
- Nói, kẻ đứng sau ngươi là ai?
Tà áo trắng của kẻ kia, cũng như toàn bộ cơ thể hắn bị hàn khí của Băng Kiếm bao phủ, hắn cắn răng không nói dù trong lòng đã sớm rét buốt.
Ánh mắt bén nhọn của Thiên Thiên dần dịu lại, cô thở dài:
- Ta biết ngươi sẽ không nói nhưng nếu ngươi đưa ta ra khỏi chỗ này, ta sẽ chừa cho ngươi một con đường sống.
- Nếu tôi nói không…
Kẻ kia khó khăn mở miệng nhưng đáp lại hắn là một vết cứa từ Băng Kiếm, máu tươi theo đó rỉ ra.
- Ngươi thấy mình có thể nói không ư? Vốn nếu giết ngươi ta cũng có thể tự rời khỏi, chẳng qua không muốn kiếm của ta dính mạng người nên mới cố ý cho ngươi một cơ hội mà thôi.
- Ý ngài là tôi đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất rồi sao?
Thiên Thiên cười khẽ:
- Cái đó còn phải xem biểu hiện tiếp theo của ngươi.
Khi Hàn Dương tới công viên, mọi thứ đã khôi phục bình thường nhưng hắn cảm nhận được sát khí của Băng Kiếm ở đây, Thiên Thiên có lẽ chỉ mới rời đi, chắc chắn cũng không có gì đáng ngại. Hắn chưa kịp quay về đã thấy một người dáng vẻ quen thuộc vớ hình xăm hồ ly đỏ bên thái dương đang tựa người vào thân cây gần đó. Hàn Dương hơi cúi người:
- Đại hoàng tử.
Người nọ nhếch môi cười:
- Đừng gọi vậy, ta đã không còn đảm nhận chức trách đó lâu rồi.
Hàn Dương chào người kia rồi định xoay bước nhưng đã bị một câu nói giữ lại:
- Thiên Thiên bị cuốn vào lỗ hổng thời gian do có người cố ý chờ sẵn, ngươi có nghĩ đến ai không?
Hàn Dương nhíu mày:
- Nếu đã là số kiếp của công chúa, thần không thể can dự, phán đoán suông có ích gì?
- Số kiếp, lại là số kiếp, các người chỉ biết đứng nhìn thôi sao? Chiến thần tầm cỡ như ngươi cũng chỉ đến vậy thôi ư? Hàn Dương, ta đã nhìn nhầm ngươi, Đông Hậu cũng đã chọn nhầm người để gửi gắm hy vọng rồi. – Đại hoàng tử Thiên giới nói xong thì biến mất trong chớp mắt.
Hàn Dương thầm thở dài, những gì có thể làm hắn đã làm cả rồi, hắn không thể can thiệp vào cuộc sống của cô ấy nhưng có thể dạy cô mọi cách để chống chọi với khó khăn.
Thiên Thiên, ta chỉ có thể làm vậy mà thôi, cô phải tự cẩn thận.
Kẻ áo trắng mới đầu còn bị Băng Kiếm kề sát cổ, không ngờ chỉ lợi dụng một giây Thiên Thiên không chú ý mà xoay chuyển tình thế, không những thoát khỏi uy hiếp mà còn đẩy Thiên Thiên vào đường hầm thời gian. Loại đường hầm này rất hiếm xuất hiện, thường phải do người có sức mạnh vô cùng lớn xoay chuyển không gian mới hé ra một lỗ hổng nhỏ, Thiên Thiên cảm thấy nếu không phải tên kia cố ý thì chính là do cô quá xui xẻo bị hút vào một cái như vậy.
Trước lúc bị hút vào, cô thấy tên kia nói khẽ:
-Tiểu công chúa, những gì cô vừa thấy có một phần là thật, cũng có một phần là giả. Đừng suy nghĩ đến nó, cô nên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đi.
Câu nói ấy trôi theo cơn gió cuốn Thiên Thiên rời khỏi hiện tại.
Đến một thời gian khác, Thiên Thiên nhận ra phong ấn thần lực trên người cô đột nhiên bị phá bỏ, cô có chút nghi ngại, sao thay đổi thời gian mà cũng cởi bỏ được phong ấn cơ chứ? Thoáng thấy vài cô nương mặc quần áo giống mấy diễn viên cổ trang trên ti vi, Thiên Thiên liền thay đổi y phục cũng như kiểu tóc, dù sao nhập gia tùy tục cũng là điều cần thiết. Nơi cô đứng là dưới gốc một cây đào cổ thụ, sắc hoa rực rỡ rợp trời khiến Thiên Thiên nhớ đến vườn anh đào của Nhị ca, cũng đẹp lỗng lẫy như thế này. Thật kì lạ, sao dạo này cô hay nhớ đến Thiên giới vậy nhỉ?
Cơn gió đột ngột lướt qua, Thiên Thiên như chìm giữa sắc hoa, cánh hoa mỏng manh chạm nhẹ lên mái tóc, cũng bám vào bộ y phục mới của cô. Lúc phủi sạch đám hoa trên người rồi ngẩng đầu lên, Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt:
- Dạ Phong, sao anh lại ở đây vậy?
Nam tử trước mặt cô vận y phục trắng xám, tay cầm quạt nan ngọc họa một bức sơn thủy hữu tình, trên còn đề một bài thơ, nhìn qua vô cùng văn nhân nho nhã. Chỉ là đôi mắt phượng kia, thoáng có sự ranh mãnh và cả lạnh lùng. Thấy vẻ mặt hắn có vài phần ngạc nhiên, Thiên Thiên nhớ tới cách xưng hô ở thời xưa, vội sửa lại:
- Ý ta là, Dạ Phong, sao ngươi lại ở đây?
Người kia nheo mắt nhìn cô, đôi mắt ẩn ý cười.
- Cô nương biết tại hạ? Chúng ta từng gặp nhau rồi ư?
Mặc dù người này rất giống tên hàng xóm Dạ Phong của Diệp Phương nhưng kẻ kia đang ở hiện tại cơ mà, sao lại xuất hiện ở đây được, hẳn là cô đã nhầm rồi. Thiên Thiên vốn không thích tiếp xúc với người lạ, cô cố nở nụ cười ngượng ngập, ra vẻ ái ngại nói:
- Thật ngại quá, ta nhận nhầm người. Cáo từ.
Vốn định bỏ đi nhưng Thiên Thiên lại bị giọng nói trầm ấm của người kia giữ lại:
- Nếu hàn danh của tại hạ trùng với bằng hữu của cô nương vậy tức là chúng ta có duyên rồi, nếu cô nương không ngại, chúng ta kết giao được chứ?
‘‘ Tên ngươi trùng với bằng hữu của ta thì ngươi phải có duyên với hắn chứ, liên quan gì đến ta? ’’- Thiên Thiên nghĩ thầm, cô cảm thấy tên này thật phiền nhiễu, cô vẫn thích kiểu người điềm đạm ít nói như Hàn Dương hơn nhiều. Cô cất giọng lạnh lùng:
- Thật tiếc, ta rất ngại.
Nói rồi quay người đi thẳng, không quay đầu lại
Dạ Phong khẽ lắc đầu, không ngờ phong lưu như hắn mà cũng có ngày bị mỹ nữ từ chối thẳng thừng đến vậy, trong đầu lại nhớ tới cảnh tượng vừa nãy. Một cô nương tóc xõa bung dài, gương mặt diễm lệ xinh đẹp, xuất hiện bên cạnh gốc cây anh đào nở sớm, khiến hắn đột nhiên muốn tới nói với nàng đôi câu.