Một gốc đào tiên cổ thụ, một bàn cờ ngọc thạch, một mái đình lục giác ngói lưu ly, một bóng giai nhân ẩn hiện trên con thuyền giữa lòng hồ…Cảnh vật vừa quen thuộc cũng có phần xa lạ. Thiên Thiên thấy mình đang chơi vơi trên lòng hồ ấy, mũi giày điểm nhẹ trên mặt hồ, nàng đang tiến gần về con thuyền kia nhưng càng chạy tới lại càng bị đẩy xa. Chợt, một con thỏ mang theo sợi dây mảnh óng ánh chạy qua, quấn chặt lấy nàng, cũng móc vào con thuyền nọ, kéo nàng lại gần nó. Người trên thuyền khẽ quay lại nhưng Thiên Thiên lại không thể nhìn rõ mặt người đó. Trời bỗng nổi tuyết, một màn trắng xóa che khuất tầm mắt của nàng, kiếm khí từ đâu lướt đến, chặt đứt sợi dây liên kết kia, đồng thời đẩy ngã nàng xuống mặt hồ.
Khi Thiên Thiên giật mình tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại trong một căn phòng… nhìn qua đã biết là ở khách điếm. Giấc mơ vừa rồi toàn điểm kì lạ nhưng đột nhiên mang đến sự lo ngại cho nàng. Đến giờ mà Hàn Dương vẫn không thấy liên lạc, hẳn là có ý gì đó, cả con thỏ gỗ chứa luồng linh khí bí ẩn kia nữa. Thiên Thiên day trán, lẽ nào…
Nó chính là con thỏ trong giấc mơ, mang sợi dây liên kết giữa nàng và Đông Hậu? Bóng giai nhân trên thuyền kia chắc chắn là Đông Hậu không sai, trên tay bà ta hình như là một chiếc hộp gỗ, không phải là chiếc hộp đã nổ tung kia đó chứ? Thiên Thiên nhăn mày, lão cha à, chuyện này hơi bị rắc rối đấy nhá.
Dạ Phong đẩy cửa bước vào, thấy nàng đã dậy thì tươi cười:
- Cô nương, tỉnh rồi sao? Tại hạ thấy trời không còn sớm, đang định tới đánh thức cô dậy.
Thiên Thiên trợn mắt:
- Dạ Phong, ngươi…
- Có phải cô định hỏi sao tại hạ lại ở đây không?
Thiên Thiên xoay người xuống giường, xỏ giày rồi bước đến bàn trà phía trước, tự rót một chén, thong thả nói:
- Ta định nói ngươi vào phòng người khác mà không gõ cửa, thật bất lịch sự.
Dạ Phong ung dung rót một ly trà cho mình, ngồi đối diện Thiên Thiên, hắn phớt lờ ánh mắt khó chịu của Thiên Thiên, tiếp tục nói:
- Cô nương, hôm qua sau khi cô bỏ đi ta vốn định mang trái tim đang rỉ máu đau đớn của mình rời khỏi, không ngờ lại cảm nhận được yêu khí ở xung quanh. Tại hạ vốn là người trượng nghĩa, định đến bắt yêu…
Thiên Thiên đột nhiên ngắt lời hắn:
- Ta chỉ muốn nghe lí do ngươi lại có mặt ở đây thôi, còn ngươi đau thương hay nghĩa khí, ta không muốn biết.
Dạ Phong xoay ly trà trên tay, cười khẽ:
- Được thôi, nhưng cô có muốn nghe vì sao mình lại ở trong khách điếm này không?
Thiên Thiên nghi hoặc:
- Ngươi biết?
- Đương nhiên, cô nương lẽ ra nên nghe tại hạ kể từ đầu. Lúc tại hạ trượng nghĩa xông tới bắt yêu, trăng sáng trên cao…
- Ngươi có thể tóm lược không?
Thấy sự không kiên nhẫn hiện rõ trên mặt nàng, Dạ Phong đành nói ngắn gọn:
- Tại hạ thấy cô nương bất tỉnh trên cỏ, xung quanh là một lũ yêu quái, tại hạ bèn tiêu diệt bọn chúng, sau đó đưa cô nương về đây nghỉ ngơi.
- Chỉ vậy thôi?
Dạ Phong tỏ ra ngạc nhiên:
- Sao, giờ cô muốn nghe về trận huyết chiến của tại hạ rồi ư?
Thiên Thiên xua tay:
- Không không, ý ta là ngươi nói thật chứ?
- Tại hạ đã từng lừa cô nương chưa?
- Ta và ngươi gặp nhau được mấy lần chứ, mà nhìn ngươi chẳng đáng tin gì cả.
Dạ Phong rót thêm một ly trà, cất giọng ai oán:
- Cô nương, cô đã nói tại hạ không đáng tin hai lần, hai lần rồi. Tại hạ từng lừa cô nương sao?
- Hai lần rồi cơ à? Ngươi nói với ta nhiều chuyện như thế, biết cái nào là thật cái nào là giả chứ?
Dạ Phong đặt quạt xuống mặt bàn, vươn tay ra đếm:
- Lần tiên gặp, tại hạ nói hàn danh của mình trùng với mỹ tự của bằng hữu cô nương, là thật. Lần thứ hai gặp, tại hạ nói tấm bản đồ nọ ít người biết, còn tại hạ may mắn hiểu rõ, nói tại hạ thực lòng muốn giúp đỡ cô nương, đều là thật. Còn tối qua, tại hạ bị cô nương cự tuyệt ý tốt, đau lòng khôn tả, là thật. Tại hạ nghĩa hiệp, là thật. Tại hạ thấy cô nương bất tỉnh, là thật. Tại hạ đưa cô nương về đây nghỉ ngơi, cũng là thật. Cô nương, cô nói xem?
Sau mỗi lần nhắc tới một chuyện, Dạ Phong gập một ngón tay, thoáng chốc đã gần hết mười ngón, Thiên Thiên cảm thấy hành động này rất buồn cười, nàng cảm thấy mình không cần giấu diếm cảm xúc hiện tại, cười khẽ một tiếng, sau đó đáp:
- Có ai từng nói với ngươi, ngươi rất thú vị hay chưa?
Khóe miệng Dạ Phong khẽ giật, câu này… không phải đổi vai mới hợp thường sao? Khi nhìn thấy nụ cười trên môi nàng, hắn đột nhiên không nhịn được hỏi:
- Cô nương, có ai từng nói với cô, cô cười rất xinh đẹp chưa?
Thiên Thiên ngẩn người trong một giây, sau đó chỉ vào hắn nói:
- Ngươi.
Dạ Phong ngạc nhiên:
- Tại hạ, chỉ có mình tại hạ thôi ư?
Thiên Thiên uống một ngụm trà, cao giọng:
- Đương nhiên là ngoài ngươi ra còn rất nhiều người nói như thế. Đúng, ta vốn định nói vậy, chỉ là rút gọn câu hơi quá thôi.
Dạ Phong bật cười:
- Đúng vậy, nếu không chẳng phải người xung quanh cô đều mù cả rồi ư?
Thiên Thiên uống nốt ly trà, đan tay đặt trên bàn nhẹ nhàng nói:
- Ngươi tới đây chắc không phải chỉ để khen ta thôi chứ?
Dạ Phong hơi miết nan quạt, đuôi mắt ẩn ý cười.
- Dĩ nhiên đó chỉ là một phần, tại hạ muốn làm rõ một số chuyện, cô nương, cô sẽ không phiền chứ?
Thiên Thiên khẽ gật đầu, đánh mắt về phía hắn ý muốn nghe tiếp.
- Được, trước hết, cô nương, cô có đồng ý tin tại hạ?
- Ta sẽ tin ngươi, trong một số chuyện, nhưng ta nghĩ ta sẽ không nói ta tin ngươi những chuyện gì. Ngươi còn muốn tiếp tục?
Dạ Phong có phần hơi ngạc nhiên khi nghe câu trả lời của nàng, nhưng ngoài một nụ cười nhẹ, hắn chỉ nói bình thản:
- Vậy cũng được. Chúng ta chưa quen biết bao lâu, tại hạ không thể bắt cô nương tin tưởng tại hạ hoàn toàn. Hy vọng cô nương không đẩy tại hạ vào chỗ chết, sẽ không khó chứ?
- Nghiêm trọng vậy sao? Con người ngươi có phải rất xấu xa không, sao lại sợ chết vậy?
- Tại hạ không hẳn đã là người tốt với tất cả nhưng tuyệt đối không xấu với người cùng hợp tác. Cô nương, đề nghị hôm qua của tại hạ, cô nghĩ sao?
Mặc dù Thiên Thiên vẫn không tin tưởng kẻ trước mắt này lắm nhưng hiện tại có lẽ chỉ có hắn mới có thể giúp được nàng, dù sao nàng cũng không chết được, cứ thử liều một chút xem sao.
- Ta sẽ hợp tác với ngươi. Bởi vì ta sẽ không hỏi chuyện riêng của ngươi, thế nên…
- Cô nương yên tâm, nếu cô nương đã không muốn nói, tại hạ tuyệt sẽ không nhiều lời.
Xem ra tên này không quá ngu ngốc, Thiên Thiên nghĩ thầm. Nàng đang định nói hắn đưa bản đồ ra thì Dạ Phong đã đứng lên, cười nói:
- Cô nương, chúng ta nên xuống lầu dùng bữa sáng đã chứ nhỉ? Sau đó sẽ nói những chuyện khác.
Thiên Thiên thấy hắn nói có lí, nàng đứng dậy, nói nhẹ:
-Ngươi xuống gọi món trước, ta sẽ xuống sau.
Lúc Thiên Thiên xuống dưới, chỉ thoáng liếc mắt đã thấy bàn Dạ Phong ngồi, đơn giản vì chỗ đó quá mức náo nhiệt…xung quanh hắn có đến bốn, năm cô nương xinh đẹp, còn đang cười đùa vui vẻ. Thiên Thiên khẽ xoa thái dương, nếu sau này đi cùng hắn ta mà cũng như thế này thì…
Dạ Phong vốn chỉ định gọi vài món đơn giản chờ Thiên Thiên tới, không ngờ lại bị mấy cô nương ngồi gần đó lôi kéo trò chuyện, hắn trước giờ chưa từng từ chối phụ nữ, đương nhiên đành ngồi lại chờ Thiên Thiên xuống rồi tính sau.
Dạ Phong đột nhiên cảm thấy lo ngại, cảm giác bất an bao trùm toàn thân, hắn vừa quay đầu lại đã bị một tên nam nhân ăn mặc lòe loẹt ôm chầm, bên tai còn vang giọng nói õng ẹo của hắn ta:
- Tướng công, người ta còn đang đói đây này, đêm qua chàng chẳng cố gắng gì cả.
Dạ Phong suýt chút nữa phụt hết nước bọt còn mấy cô nương cùng bàn trợn mắt há mồm, dường như không tin nổi cảnh tượng trước mắt. Kẻ trên người hắn không ngừng cọ quậy, phẩy tay với mấy cô nương kia:
- Nhìn cái gì, chưa thấy phu thê nhà ai tình cảm hay sao. Tướng công, mấy nàng ấy ăn hiếp nô gia, chàng phải làm chủ cho nô gia.
Mấy từ cuối còn đặc biệt nhấn mạnh, như thể sợ không ai biết hai người là đoạn tụ vậy.
Trong lòng Dạ Phong đã sớm biết người này là ai, hắn nhất thời run sợ, nàng ấy ra tay thật kinh hãi. Dạ Phong đứng dậy, tiện thể kéo tên ẻo lả đang bám trên người mình theo, hắn đưa tay với chiếc quạt quen thuộc, đoạn cười áy náy với mấy cô nương vẫn đang đơ người:
- Thật ngại quá, chúng tôi đi trước.
Ra khỏi khách điếm, kẻ trên người lập tức đứng cách xa Dạ Phong, hắn ta búng tay một cái. Dạ Phong nhìn người trước mắt, đúng là nàng ấy thật. Hắn xòe quạt, cười nhẹ:
- Nương tử, sao nàng đứng xa vi phu quá thế? Lại đây.
Tay hắn còn chưa kịp vươn ra đã bị cái liếc mắt sắc lẻm của Thiên Thiên ép phải thu về. Hắn cố tình bày ra vẻ ủy khuất:
- Cô nương, cô phá hủy thanh danh của tại hạ, sau này chung thân đại sự của tại hạ phải tính sao?
Vốn Thiên Thiên cũng cảm thấy vừa rồi mình làm hơi quá, nhưng hiện tại nhìn gương mặt cố nén cười mà còn giả bộ đáng
thương của hắn ta, nàng thấy mình còn nhẹ tay chán.
- Cô nương, cả đời tại hạ bị hủy trong tay cô, cô nương phải chịu trách nhiệm với tại hạ.
Khóe miệng Thiên Thiên hơi giật, cái tên này, ăn nói thật quá trớn, nàng cố ý lớn giọng:
- Được, ta cho ngươi hai sự lựa chọn. Một là bây giờ ta tiếp tục đóng giả đoạn tụ, đứng đây diễn tiếp một màn tình cảm nữa với ngươi.
Thấy đuôi mắt hắn khẽ giật, Thiên Thiên cười thầm nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra nghiêm túc:
- Hai là bây giờ ta đi tìm quan kĩ cho ngươi, để ngươi tự chứng minh.
Thiên Thiên cố ý nhấn mạnh hai chữ quan kĩ, khiến người xung quanh đều ngoái nhìn hai người. Có kẻ còn cố tình lẩm bẩm với âm lượng khá to:
- Tưởng vẻ ngoài anh tuấn thế nào, hóa ra lại là… Haiz.
Dạ Phong trước giờ chưa từng bị nghi ngờ giới tính trầm trọng đến mức độ này, lần này không thể để bản thân chịu thiệt như vậy. hắn mở miệng, ánh mắt nhìn Thiên Thiên vô cùng gian mãnh:
- Thực ra, tại hạ có một cách khác…
Thiên Thiên thấy ánh mắt Dạ Phong nhìn mình vô cùng đáng sợ, nàng bất giác lùi lại, run giọng nói:
- Ta nghĩ không…
Câu nói của nàng bị gián đoạn, bởi Dạ Phong đã đưa tay vòng qua eo nàng, kéo nàng lại gần hắn, cúi đầu hôn lên môi nàng. Thiên Thiên sững sờ trong giây lát, tên vô sỉ này dám ở trước mắt đám đông mà hôn nàng. Khi hắn có ý định cạy mở môi nàng, Thiên Thiên mới bắt đầu có phản ứng. Dạ Phong chỉ định trêu nàng một chút, không ngờ lúc hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, cảm giác thực sự… quá tuyệt. Nhưng dưới sự phản kháng của nàng, hắn đành lưu luyến thả nàng ra, không quên ấm ức:
- Cô nương, tại hạ chưa từng thấy ai khi hôn lại trừng mắt như cô cả.
Thiên Thiên phải cố lắm mới không nện vào cái mặt đáng ghét của người trước mặt, khắp người nàng tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, làm đám người xung quanh đang đứng xem trò hay phải quay người bỏ chạy, chỉ có Dạ Phong vẫn ung dung cầm quạt cười cười. Nàng chậm rãi nói:
- Chuyện hợp tác của chúng ta, chấm dứt!
Sau đó dứt khoát xoay người bỏ đi.
Dạ Phong còn chưa hết kinh ngạc đã không thấy bóng dáng nàng đâu, hắn cười khổ rồi chợt giật mình phát hiện, bản đồ trên người đã không cánh mà bay.
Có lẽ lúc trong khách điếm đã bị nàng thừa cơ lấy đi, hắn vừa bị sàm sỡ vừa bị cướp đồ, cô nương này thật đúng là…
Thiên Thiên men theo lối mòn đi qua khu rừng gần đó, không ngờ lại tới một phố hội sầm uất. Cũng may người của Tam giới có thể hiểu mọi loại ngôn ngữ của sinh vật thông minh nên cho dù tới đâu nàng cũng không sợ. Thiên Thiên đem đổi vài viên đá quý trong túi lấy một bọc tiền lớn, đủ để nàng ăn chơi ở đây một thời gian. Với hiểu biết của mình về năng lực của Hàn Dương, hắn sẽ không khó khăn để nhận ra nàng bị hút vào một đường hầm thời gian, không chừng đến chiều nay Thiên Thiên sẽ được đưa trở lại chỗ cũ. Vậy thì nàng phải tranh thủ thời gian mà tận hưởng cuộc sống ở cổ đại này rồi.
Thiên Thiên hào hứng vào một quán ăn nhìn sang trọng nhất ở khu vực, sau đó gọi toàn những món thượng hạng, gần hai tuần rồi nàng mới lại được ăn một bàn đầy thức ăn như vậy đấy. Ăn uống xong xuôi, thấy trời vẫn còn sớm, Thiên Thiên xuống phố đi dạo, tiện thể ngắm những món đồ sặc sỡ được bày bán khắp nơi.
Tuy là Tiểu công chúa nhưng đời sống vật chất (trừ ăn uống) của Thiên Thiên rất giản dị, chỉ những dịp quan trọng mới phục sức xa hoa. Lần này đến cổ đại, sẵn tiền trong tay, Thiên Thiên quyết định phải vung tay thật phóng khoáng, mua hết đồ đẹp về mới được. Lúc ngang qua một tiệm trang sức, nàng chợt thấy trên bàn có bày vài chiếc hộp gỗ tinh xảo, nhìn qua đường nét rất giống cái mà nàng lấy được từ nhà Diệp Phương. Thiên Thiên vào cửa tiệm, giả bộ quan sát rồi chọn bừa một cây trâm, cốt để kiếm cái hộp đựng kia. Nàng ngắm nghía một lúc rồi mới hỏi chưởng quầy:
- Ông chủ, loại hộp cao cấp này do chỗ ông làm phải không?
- Cô nương đúng là có mắt nhìn, hộp này giá cũng không rẻ đâu. Nhưng không phải chỗ chúng tôi làm.
- Vậy tôi có thể hỏi nơi chế tác ra chúng được chứ? Tôi muốn mua thêm vài mặt hàng khác tương tự.
- Cô nương, cái này…
Ông chủ vốn ban đầu không muốn nói nhưng sau một hồi gặng hỏi, Thiên Thiên cũng biết được nơi chuyên cung cấp loại hộp này cho những cửa hàng trang sức. Là ở một Mộc xưởng nằm khá tách biệt.
Đón tiếp Thiên Thiên là một thiếu niên trẻ tuổi ngũ quan sáng sủa, phong thái đường hoàng, đến cả y phục cũng cho thấy xuất thân không thuộc dạng tầm thường. Vị thiếu niên thấy Thiên Thiên đến nhìn quanh quất khắp cửa hàng thì lên tiếng:
- Công tử, muốn đặt mẫu hàng nào sao? Nếu chỉ tham quan thì chúng tôi không hoan nghênh lắm đâu.
Để tiện cho việc thăm dò, Thiên Thiên đã đổi sang nam trang, một cô nương đàng hoàng ở thời này dường như không mấy ai chạy loạn khắp nơi giống nàng. Thiên Thiên đặt chiếc hộp gỗ trên bàn, ướm hỏi:
- Loại này còn sản xuất không?
Thiếu niên hơi nhíu mày, có lẽ là vì ngạc nhiên khi thấy Thiên Thiên biết loại hộp này do mộc phường của mình sản xuất, không phải đã dặn mấy ông chủ kia đừng nói rồi sao.
- Công tử, có chuyện gì sao?
Thiên Thiên nở nụ cười thân thiện:
- Chủ tiệm, thực ra ta có một bằng hữu, nhưng không may đã mất tích. Mấy hôm trước ta nghe nói có người trước đây từng gặp huynh ấy cầm chiếc hộp giống thế này. Có điều người kia không nhớ rõ thời gian và địa điểm nên ta mới mạo muội muốn nhờ huynh giúp đỡ.
Thiếu niên kia nghe vậy lại có phần sốt sắng, bèn cầm chiếc hộp lên kiểm tra kĩ lưỡng, sau đó nói:
- Lô hàng này chất lượng gỗ rất tốt nhưng khó kiếm, trước đây có làm hơn hai chục hộp nhưng đều đã bán hết. Thời gian xuất xưởng là vào khoảng cuối thu năm ngoái còn địa điểm, huynh có cần ta tìm danh sách những nơi mua hàng không?
‘‘Kẻ này không phải làm kinh doanh ư, sao lại có thể không cảnh giác vậy chứ?’’ - Thiên Thiên còn đang thắc mắc thì bóng dáng thiếu niên đã biến mất sau tấm mành cửa. Mãi một lúc sau, hắn ta mới quay lại, gương mặt thiểu não:
- Công tử, thật xin lỗi, ta cũng không biết tờ danh sách đó đâu rồi nữa. Hay huynh đưa địa chỉ của huynh cho ta, khi nào tìm được ta sẽ mang tới.
Thiên Thiên nghe xong khẽ cười thầm trong lòng. Quả nhiên, bọn người buôn bán này toàn là gian thương, xem như ngươi cũng có chút tiền đồ. Nàng lắc đầu:
- Thôi, ta đã làm phiền huynh nhiều quá rồi. Ta xin cáo từ.
- Vậy… huynh đi thong thả.
Trước khi rời khỏi, Thiên Thiên quay lại, với tay lấy con thỏ gỗ trên giá, cười hỏi:
- Chủ tiệm, ta mua con thỏ này được chứ? Bao nhiêu vậy?
Chàng trai kia hơi ngẩn ra, sau đó liền xua tay:
- Huynh không cần khách sáo, xem như quà gặp mặt của chúng ta đi.
Thiên Thiên xoay người ra khỏi cửa, nói vọng lại:
- Huynh đài, có duyên sau này gặp lại.
Chủ tiệm đang vui mừng vì tống được con thỏ quái quỷ kia đi, nghe vậy lúng túng đáp lại:
- Có… Có duyên ngày sau gặp lại.
Thiên Thiên nghe giọng điệu của hắn ta thì cười khẽ một tiếng, ra khỏi cửa hàng liền vươn vai xoay người, nàng nhìn con thỏ gỗ có chứa một luồng linh khí bên trong, nhìn rất chăm chú. Bởi vì, đó là luồng linh khí đã gián tiếp khiến nàng đến đây. Chuyện này…là sao chứ? Hơn nữa, sao trong nhà Diệp Phương lại có đồ từ mấy trăm năm trước? Lúc ở tiệm sản xuất kia, thứ nàng đưa ra là hộp ở nhà Diệp Phương, không lẽ có phải đồ do mình làm hay không chủ tiệm cũng không biết?
Dạ Phong sau khi chia tay Thiên Thiên cũng tình cờ đến phố hội nọ, tình cờ thấy nàng chén sạch một bàn ăn lớn, tình cờ theo chân nàng tới cửa tiệm nọ, tình cờ cùng nàng dạo khắp phố xá. Tình cờ, cứ xem là vậy đi. Hắn vốn muốn đi theo nàng thêm lúc nữa nhưng còn việc quan trọng bên người, hắn đành từ biệt nàng để tìm hiểu chuyện của mình. Tuy gần đây có mùi yêu khí nhưng dù sao hắn không thể can thiệp vào việc ở đây được, để người khác tự giải quyết vẫn tốt hơn.
Đêm xuống, Thiên Thiên loay hoay cả buổi vẫn không mở được chiếc hộp gỗ ban đầu của mình mà đến bí mật của con thỏ gỗ kia cũng không phá nổi. Sao Hàn Dương đến giờ cũng chưa xuất hiện cơ chứ, nàng sắp tiêu hết túi tiền của mình rồi. Thiên Thiên chợt nhớ ra trong sách dường như có nhắc đến một loại trận pháp đơn giản dùng để hấp thụ ma khí. Nếu chiếc hộp gỗ kia hấp thụ được ma khí thì quá tốt, nàng có thể dùng thần lực phá vỡ nó, xem bên trong rốt cuộc có cái gì. Còn nếu không được, thôi vậy, xem như dụ đám yêu quái đến, thư giãn gân cốt chút cũng không tệ.
Yêu ở Tam giới có hai loại, một là yêu tinh, hai là yêu quái. Yêu tinh là sinh vật sống giữa lằn ranh của các giới, ngoại hình chúng tương đối nhỏ bé, tuy có thể sử dụng đồng thời cả thần lực và ma lực nhưng sức mạnh không lớn, trước đây chủ yếu làm tay sai cho ma thần nhưng về sau, dưới tác động của Thiên giới và Linh giới, yêu tinh được công nhận là một tộc bình quyền, được sống ở linh giới cùng các tộc khác. Yêu quái thực chất là do những ý niệm xấu xa của con người ngưng tụ mà thành, không có chân thân, chúng càng mạnh thì càng có vẻ ngoài xinh đẹp. Chúng vốn chỉ tồn tại ở Trái Đất nhưng mấy trăm năm trước, đám yêu quái đột nhiên mạnh lên, hoành hành khắp nhân gian, do hiệp ước hai nơi, Thần tộc và Ma tộc của đã tới thu phục chúng, chỉ có một số quá mạnh, nếu hủy diệt sẽ gây hại nên đành đưa về Tam giới, được canh giữ nghiêm ngặt. Thời gian đó không ít người của Tam giới bị niêm phong kí ức rồi gửi đến đây, tiện việc trà trộn vào nhân thế.
Quả đúng như suy nghĩ của Thiên Thiên, phong ấn của nàng được gỡ bỏ là do ở thời điểm hiện tại là lúc Hàn Dương đến Trái Đất thăm dò, tức là yêu quái còn đang tồn tại nhưng cũng chưa đến thời hoàng kim. Bằng chứng là Thiên Thiên đã để lộ một nguồn ma lực dồi dào nhưng chỉ có vài tên yêu quái kéo đến, vẻ ngoài vừa xấu xí vừa dị dạng, nàng chỉ quét Băng Kiếm một lượt đã diệt gọn. Đúng lúc Thiên Thiên ngán ngẩm nhìn pháp trận hấp thụ ma khí của mình còn chưa thành, nàng đột nhiên thấy dường như phía sau mình có người. Vừa quay đầu đã sửng sốt trong thoáng chốc, người đàn ông trước mặt này thật… quá được đi. Thiên Thiên vừa kịp cảm thán một câu liền biết đó là yêu quái, nhờ một viên đá từ đâu bay tới xuyên qua người hắn ta. Yêu quái không có chân thân, đao thương bất nhập, đồng nghĩa với chuyện mọi thứ đều có thể xuyên qua. Thực ra, yêu quái đủ mạnh có thể tạo một vỏ bọc như thật nhưng tên này có lẽ đã xem thường nàng, dám chủ quan không dùng để trông tuấn tú hơn ư?
Thiên Thiên sử dụng một chút tiểu xảo, để gương mặt càng mĩ lệ, giọng nói cũng trở nên vô cùng quyến rũ, nàng đánh mắt về phía tên yêu quái:
- Công tử, có thể lấy giúp tiểu nữ cái hộp trên tảng đá kia không?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một gốc đào tiên cổ thụ, một bàn cờ ngọc thạch, một mái đình lục giác ngói lưu ly, một bóng giai nhân ẩn hiện trên con thuyền giữa lòng hồ…Cảnh vật vừa quen thuộc cũng có phần xa lạ. Thiên Thiên thấy mình đang chơi vơi trên lòng hồ ấy, mũi giày điểm nhẹ trên mặt hồ, nàng đang tiến gần về con thuyền kia nhưng càng chạy tới lại càng bị đẩy xa. Chợt, một con thỏ mang theo sợi dây mảnh óng ánh chạy qua, quấn chặt lấy nàng, cũng móc vào con thuyền nọ, kéo nàng lại gần nó. Người trên thuyền khẽ quay lại nhưng Thiên Thiên lại không thể nhìn rõ mặt người đó. Trời bỗng nổi tuyết, một màn trắng xóa che khuất tầm mắt của nàng, kiếm khí từ đâu lướt đến, chặt đứt sợi dây liên kết kia, đồng thời đẩy ngã nàng xuống mặt hồ.
Khi Thiên Thiên giật mình tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại trong một căn phòng… nhìn qua đã biết là ở khách điếm. Giấc mơ vừa rồi toàn điểm kì lạ nhưng đột nhiên mang đến sự lo ngại cho nàng. Đến giờ mà Hàn Dương vẫn không thấy liên lạc, hẳn là có ý gì đó, cả con thỏ gỗ chứa luồng linh khí bí ẩn kia nữa. Thiên Thiên day trán, lẽ nào…
Nó chính là con thỏ trong giấc mơ, mang sợi dây liên kết giữa nàng và Đông Hậu? Bóng giai nhân trên thuyền kia chắc chắn là Đông Hậu không sai, trên tay bà ta hình như là một chiếc hộp gỗ, không phải là chiếc hộp đã nổ tung kia đó chứ? Thiên Thiên nhăn mày, lão cha à, chuyện này hơi bị rắc rối đấy nhá.
Dạ Phong đẩy cửa bước vào, thấy nàng đã dậy thì tươi cười:
- Cô nương, tỉnh rồi sao? Tại hạ thấy trời không còn sớm, đang định tới đánh thức cô dậy.
Thiên Thiên trợn mắt:
- Dạ Phong, ngươi…
- Có phải cô định hỏi sao tại hạ lại ở đây không?
Thiên Thiên xoay người xuống giường, xỏ giày rồi bước đến bàn trà phía trước, tự rót một chén, thong thả nói:
- Ta định nói ngươi vào phòng người khác mà không gõ cửa, thật bất lịch sự.
Dạ Phong ung dung rót một ly trà cho mình, ngồi đối diện Thiên Thiên, hắn phớt lờ ánh mắt khó chịu của Thiên Thiên, tiếp tục nói:
- Cô nương, hôm qua sau khi cô bỏ đi ta vốn định mang trái tim đang rỉ máu đau đớn của mình rời khỏi, không ngờ lại cảm nhận được yêu khí ở xung quanh. Tại hạ vốn là người trượng nghĩa, định đến bắt yêu…
Thiên Thiên đột nhiên ngắt lời hắn:
- Ta chỉ muốn nghe lí do ngươi lại có mặt ở đây thôi, còn ngươi đau thương hay nghĩa khí, ta không muốn biết.
Dạ Phong xoay ly trà trên tay, cười khẽ:
- Được thôi, nhưng cô có muốn nghe vì sao mình lại ở trong khách điếm này không?
Thiên Thiên nghi hoặc:
- Ngươi biết?
- Đương nhiên, cô nương lẽ ra nên nghe tại hạ kể từ đầu. Lúc tại hạ trượng nghĩa xông tới bắt yêu, trăng sáng trên cao…
- Ngươi có thể tóm lược không?
Thấy sự không kiên nhẫn hiện rõ trên mặt nàng, Dạ Phong đành nói ngắn gọn:
- Tại hạ thấy cô nương bất tỉnh trên cỏ, xung quanh là một lũ yêu quái, tại hạ bèn tiêu diệt bọn chúng, sau đó đưa cô nương về đây nghỉ ngơi.
- Chỉ vậy thôi?
Dạ Phong tỏ ra ngạc nhiên:
- Sao, giờ cô muốn nghe về trận huyết chiến của tại hạ rồi ư?
Thiên Thiên xua tay:
- Không không, ý ta là ngươi nói thật chứ?
- Tại hạ đã từng lừa cô nương chưa?
- Ta và ngươi gặp nhau được mấy lần chứ, mà nhìn ngươi chẳng đáng tin gì cả.
Dạ Phong rót thêm một ly trà, cất giọng ai oán:
- Cô nương, cô đã nói tại hạ không đáng tin hai lần, hai lần rồi. Tại hạ từng lừa cô nương sao?
- Hai lần rồi cơ à? Ngươi nói với ta nhiều chuyện như thế, biết cái nào là thật cái nào là giả chứ?
Dạ Phong đặt quạt xuống mặt bàn, vươn tay ra đếm:
- Lần tiên gặp, tại hạ nói hàn danh của mình trùng với mỹ tự của bằng hữu cô nương, là thật. Lần thứ hai gặp, tại hạ nói tấm bản đồ nọ ít người biết, còn tại hạ may mắn hiểu rõ, nói tại hạ thực lòng muốn giúp đỡ cô nương, đều là thật. Còn tối qua, tại hạ bị cô nương cự tuyệt ý tốt, đau lòng khôn tả, là thật. Tại hạ nghĩa hiệp, là thật. Tại hạ thấy cô nương bất tỉnh, là thật. Tại hạ đưa cô nương về đây nghỉ ngơi, cũng là thật. Cô nương, cô nói xem?
Sau mỗi lần nhắc tới một chuyện, Dạ Phong gập một ngón tay, thoáng chốc đã gần hết mười ngón, Thiên Thiên cảm thấy hành động này rất buồn cười, nàng cảm thấy mình không cần giấu diếm cảm xúc hiện tại, cười khẽ một tiếng, sau đó đáp:
- Có ai từng nói với ngươi, ngươi rất thú vị hay chưa?
Khóe miệng Dạ Phong khẽ giật, câu này… không phải đổi vai mới hợp thường sao? Khi nhìn thấy nụ cười trên môi nàng, hắn đột nhiên không nhịn được hỏi:
- Cô nương, có ai từng nói với cô, cô cười rất xinh đẹp chưa?
Thiên Thiên ngẩn người trong một giây, sau đó chỉ vào hắn nói:
- Ngươi.
Dạ Phong ngạc nhiên:
- Tại hạ, chỉ có mình tại hạ thôi ư?
Thiên Thiên uống một ngụm trà, cao giọng:
- Đương nhiên là ngoài ngươi ra còn rất nhiều người nói như thế. Đúng, ta vốn định nói vậy, chỉ là rút gọn câu hơi quá thôi.
Dạ Phong bật cười:
- Đúng vậy, nếu không chẳng phải người xung quanh cô đều mù cả rồi ư?
Thiên Thiên uống nốt ly trà, đan tay đặt trên bàn nhẹ nhàng nói:
- Ngươi tới đây chắc không phải chỉ để khen ta thôi chứ?
Dạ Phong hơi miết nan quạt, đuôi mắt ẩn ý cười.
- Dĩ nhiên đó chỉ là một phần, tại hạ muốn làm rõ một số chuyện, cô nương, cô sẽ không phiền chứ?
Thiên Thiên khẽ gật đầu, đánh mắt về phía hắn ý muốn nghe tiếp.
- Được, trước hết, cô nương, cô có đồng ý tin tại hạ?
- Ta sẽ tin ngươi, trong một số chuyện, nhưng ta nghĩ ta sẽ không nói ta tin ngươi những chuyện gì. Ngươi còn muốn tiếp tục?
Dạ Phong có phần hơi ngạc nhiên khi nghe câu trả lời của nàng, nhưng ngoài một nụ cười nhẹ, hắn chỉ nói bình thản:
- Vậy cũng được. Chúng ta chưa quen biết bao lâu, tại hạ không thể bắt cô nương tin tưởng tại hạ hoàn toàn. Hy vọng cô nương không đẩy tại hạ vào chỗ chết, sẽ không khó chứ?
- Nghiêm trọng vậy sao? Con người ngươi có phải rất xấu xa không, sao lại sợ chết vậy?
- Tại hạ không hẳn đã là người tốt với tất cả nhưng tuyệt đối không xấu với người cùng hợp tác. Cô nương, đề nghị hôm qua của tại hạ, cô nghĩ sao?
Mặc dù Thiên Thiên vẫn không tin tưởng kẻ trước mắt này lắm nhưng hiện tại có lẽ chỉ có hắn mới có thể giúp được nàng, dù sao nàng cũng không chết được, cứ thử liều một chút xem sao.
- Ta sẽ hợp tác với ngươi. Bởi vì ta sẽ không hỏi chuyện riêng của ngươi, thế nên…
- Cô nương yên tâm, nếu cô nương đã không muốn nói, tại hạ tuyệt sẽ không nhiều lời.
Xem ra tên này không quá ngu ngốc, Thiên Thiên nghĩ thầm. Nàng đang định nói hắn đưa bản đồ ra thì Dạ Phong đã đứng lên, cười nói:
- Cô nương, chúng ta nên xuống lầu dùng bữa sáng đã chứ nhỉ? Sau đó sẽ nói những chuyện khác.
Thiên Thiên thấy hắn nói có lí, nàng đứng dậy, nói nhẹ:
-Ngươi xuống gọi món trước, ta sẽ xuống sau.
Lúc Thiên Thiên xuống dưới, chỉ thoáng liếc mắt đã thấy bàn Dạ Phong ngồi, đơn giản vì chỗ đó quá mức náo nhiệt…xung quanh hắn có đến bốn, năm cô nương xinh đẹp, còn đang cười đùa vui vẻ. Thiên Thiên khẽ xoa thái dương, nếu sau này đi cùng hắn ta mà cũng như thế này thì…
Dạ Phong vốn chỉ định gọi vài món đơn giản chờ Thiên Thiên tới, không ngờ lại bị mấy cô nương ngồi gần đó lôi kéo trò chuyện, hắn trước giờ chưa từng từ chối phụ nữ, đương nhiên đành ngồi lại chờ Thiên Thiên xuống rồi tính sau.
Dạ Phong đột nhiên cảm thấy lo ngại, cảm giác bất an bao trùm toàn thân, hắn vừa quay đầu lại đã bị một tên nam nhân ăn mặc lòe loẹt ôm chầm, bên tai còn vang giọng nói õng ẹo của hắn ta:
- Tướng công, người ta còn đang đói đây này, đêm qua chàng chẳng cố gắng gì cả.
Dạ Phong suýt chút nữa phụt hết nước bọt còn mấy cô nương cùng bàn trợn mắt há mồm, dường như không tin nổi cảnh tượng trước mắt. Kẻ trên người hắn không ngừng cọ quậy, phẩy tay với mấy cô nương kia:
- Nhìn cái gì, chưa thấy phu thê nhà ai tình cảm hay sao. Tướng công, mấy nàng ấy ăn hiếp nô gia, chàng phải làm chủ cho nô gia.
Mấy từ cuối còn đặc biệt nhấn mạnh, như thể sợ không ai biết hai người là đoạn tụ vậy.
Trong lòng Dạ Phong đã sớm biết người này là ai, hắn nhất thời run sợ, nàng ấy ra tay thật kinh hãi. Dạ Phong đứng dậy, tiện thể kéo tên ẻo lả đang bám trên người mình theo, hắn đưa tay với chiếc quạt quen thuộc, đoạn cười áy náy với mấy cô nương vẫn đang đơ người:
- Thật ngại quá, chúng tôi đi trước.
Ra khỏi khách điếm, kẻ trên người lập tức đứng cách xa Dạ Phong, hắn ta búng tay một cái. Dạ Phong nhìn người trước mắt, đúng là nàng ấy thật. Hắn xòe quạt, cười nhẹ:
- Nương tử, sao nàng đứng xa vi phu quá thế? Lại đây.
Tay hắn còn chưa kịp vươn ra đã bị cái liếc mắt sắc lẻm của Thiên Thiên ép phải thu về. Hắn cố tình bày ra vẻ ủy khuất:
- Cô nương, cô phá hủy thanh danh của tại hạ, sau này chung thân đại sự của tại hạ phải tính sao?
Vốn Thiên Thiên cũng cảm thấy vừa rồi mình làm hơi quá, nhưng hiện tại nhìn gương mặt cố nén cười mà còn giả bộ đáng
thương của hắn ta, nàng thấy mình còn nhẹ tay chán.
- Cô nương, cả đời tại hạ bị hủy trong tay cô, cô nương phải chịu trách nhiệm với tại hạ.
Khóe miệng Thiên Thiên hơi giật, cái tên này, ăn nói thật quá trớn, nàng cố ý lớn giọng:
- Được, ta cho ngươi hai sự lựa chọn. Một là bây giờ ta tiếp tục đóng giả đoạn tụ, đứng đây diễn tiếp một màn tình cảm nữa với ngươi.
Thấy đuôi mắt hắn khẽ giật, Thiên Thiên cười thầm nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra nghiêm túc:
- Hai là bây giờ ta đi tìm quan kĩ cho ngươi, để ngươi tự chứng minh.
Thiên Thiên cố ý nhấn mạnh hai chữ quan kĩ, khiến người xung quanh đều ngoái nhìn hai người. Có kẻ còn cố tình lẩm bẩm với âm lượng khá to:
- Tưởng vẻ ngoài anh tuấn thế nào, hóa ra lại là… Haiz.
Dạ Phong trước giờ chưa từng bị nghi ngờ giới tính trầm trọng đến mức độ này, lần này không thể để bản thân chịu thiệt như vậy. hắn mở miệng, ánh mắt nhìn Thiên Thiên vô cùng gian mãnh:
- Thực ra, tại hạ có một cách khác…
Thiên Thiên thấy ánh mắt Dạ Phong nhìn mình vô cùng đáng sợ, nàng bất giác lùi lại, run giọng nói:
- Ta nghĩ không…
Câu nói của nàng bị gián đoạn, bởi Dạ Phong đã đưa tay vòng qua eo nàng, kéo nàng lại gần hắn, cúi đầu hôn lên môi nàng. Thiên Thiên sững sờ trong giây lát, tên vô sỉ này dám ở trước mắt đám đông mà hôn nàng. Khi hắn có ý định cạy mở môi nàng, Thiên Thiên mới bắt đầu có phản ứng. Dạ Phong chỉ định trêu nàng một chút, không ngờ lúc hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, cảm giác thực sự… quá tuyệt. Nhưng dưới sự phản kháng của nàng, hắn đành lưu luyến thả nàng ra, không quên ấm ức:
- Cô nương, tại hạ chưa từng thấy ai khi hôn lại trừng mắt như cô cả.
Thiên Thiên phải cố lắm mới không nện vào cái mặt đáng ghét của người trước mặt, khắp người nàng tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, làm đám người xung quanh đang đứng xem trò hay phải quay người bỏ chạy, chỉ có Dạ Phong vẫn ung dung cầm quạt cười cười. Nàng chậm rãi nói:
- Chuyện hợp tác của chúng ta, chấm dứt!
Sau đó dứt khoát xoay người bỏ đi.
Dạ Phong còn chưa hết kinh ngạc đã không thấy bóng dáng nàng đâu, hắn cười khổ rồi chợt giật mình phát hiện, bản đồ trên người đã không cánh mà bay.
Có lẽ lúc trong khách điếm đã bị nàng thừa cơ lấy đi, hắn vừa bị sàm sỡ vừa bị cướp đồ, cô nương này thật đúng là…