- Dạ Phong, ngươi cũng thật biết chọn chỗ đấy!
- Ta chỉ nhắm bừa một nơi để nghỉ tạm thôi, ai biết mới cách mấy chục dặm mà đã như hai thế giới.
- Chi bằng chúng ta đi thêm một đoạn nữa, thiếu gì nơi để nghỉ chân chứ?
Dạ Phong cong môi:
- Cô sợ à?
- Nói bừa, trong từ điển của ta không có từ này nhé.
Hai người hỏi thăm một hồi, mới biết ở đây vừa có trận dịch, nhân khẩu suy giảm không ít, cuộc sống nghèo khổ lại càng thêm khó khăn. Người dân ở đây không làm nông thì cũng săn bắn, rất ít người mở hàng buôn bán, nếu cần mua thứ gì thì họ sẽ chờ đến mùng một hoặc mười lăm hàng tháng để lên chợ huyện. Thành thử, chẳng có quán ăn hay khách điếm nào cho hai kẻ lữ hành. Trưởng trấn thấy hai người cũng xem như tử tế, đặc biệt cho ở nhờ tại căn nhà bỏ hoang cuối trấn, Thiên Thiên nghe vậy đã thấy không thoải mái, không phải là chỗ ở cũ của những người mới mất chứ?
Lúc đi đường nàng trông thấy một đám trẻ con tầm sáu, bảy tuổi ngồi vêu mặt ngoài đường, quần áo rách rưới, mặt mũi lắm lem, chúng nhìn nàng với anh mắt sùng bái và cầu khẩn. Thiên Thiên vốn định mua chút đồ ăn cho đám trẻ thì bị Dạ Phong ngăn lại:
- Cô có thể mua cho chúng cả đời sao? Chúng ta chỉ là người qua đường, tốt nhất đừng nên lo chuyện bao đồng.
- Chỉ vài miếng bánh thì có gì không được, ngươi không thấy chúng rất đáng thương ư?
Nhìn ánh mắt cương quyết của nàng, Dạ Phong cũng không biết phải can ngăn thế nào, hắn hạ giọng:
- Ta chỉ muốn nhắc nhở cô thôi, không ai có thể cứu bọn trẻ ngoài tự bản thân mình, đạo lí này cô phải hiểu, và bọn chúng cũng vậy. Cô cứ ở lại đây cũng được, ta đi nghỉ ngơi trước.
Thiên Thiên đi mua một túi lớn bánh bao, không để ý đến hướng đi kì lạ của Dạ Phong.
Trời đột nhiên đổ mưa tầm tã, ai nấy nhanh chóng tìm chỗ trú mưa, đám trẻ con kia cũng vậy, bọn chúng chạy ào vào một căn nhà trống ven đường, tuy không bị ướt nhưng mặt đứa nào cũng tái mét. Bọn trẻ thấy Thiên Thiên bước vào, gương mặt mỹ lệ, y phục sạch sẽ tinh tươm thì không khỏi nhìn chăm chú, một đứa đến kéo tay nàng:
- Tỷ tỷ xinh đẹp cũng đến trú mưa ạ?
- Ta đến ăn trưa, các đệ có muốn ăn cùng không?
Nàng vừa nói vừa lôi những chiếc bánh bao nóng hổi ra, phát cho mỗi đứa hai cát, còn mình chỉ ngồi ngắm mưa.
- Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ có biết kể chuyện không? Đệ thấy những người xinh đẹp đều rất tài giỏi.
Thiên Thiên hơi ngạc nhiên nhưng sau đó vươn tay xoa đầu đứa trẻ, đoạn nàng ngồi xuống, bắt đầu chậm rãi kể. Nàng kể những chuyện thần tiên ly kì, những chuyện hài hước mà mình nghe được, giọng nàng lúc nhanh lúc chậm, khi trầm khi bổng, thỉnh thoảng còn dùng tay chân mô phỏng động tác, làm những câu chuyện đều vô cùng sinh động. Bọn trẻ lần đầu được chứng kiến cảnh này, khi thì chúng nín thở hồi hộp, lúc lại phá lên cười nắc nẻ. Ngoài trời vẫn mưa như trút nước cả buổi nhưng trong căn nhà tranh đôi ba chỗ dột lại ấm cúng lạ thường, tất cả những cảnh ấy đều thu vào ánh mắt một người, khóe miệng hắn vô thức nâng lên.
- Nhìn kìa, có một ca ca xinh đẹp đứng ngoài cửa.
Thiên Thiên đưa mắt ra nhìn, thấy gương mặt Dạ Phong đã tối đi phân nửa, nàng nén cười gọi một đứa trẻ:
- A Phúc, đệ ra mời ca ca xinh đẹp kia vào đây, kẻo hắn ướt hết mất.
A Phúc lon ton chạy ra chuyển lời, Dạ Phong nghe vậy gương mặt bỗng xán lạn, hắn phe phẩy chiết phiến, tiến lại gần chỗ nàng:
- Cô nương kể chuyện thật hay, không biết tại hạ có vinh dự nghe ké?
- Tùy ngươi.
Từ lúc Dạ Phong bước vào Thiên Thiên luôn cảm thấy không thoải mái, nàng cũng không cách nào kể tiếp được nữa, mặc ánh mắt mong đợi của bọn trẻ cứ liên tục hướng về phía nàng. Dạ Phong thấy vậy chỉ bật cười:
- Tỷ tỷ xinh đẹp của bọn đệ mệt rồi, hay để ta thay tỷ ấy nhé?
Dạ Phong xòe quạt, trước mặt hiện lên khung cảnh mê hồn của núi non, hắn vừa kể vừa tạo bối cảnh thật làm cả đám trẻ đều há hốc miệng kinh ngạc. Chúng liên tục trầm trồ cảm thán, Thiên Thiên dù thấy rất thú vị nhưng chỉ bĩu môi với Dạ Phong:
- Ngươi đang ở đây khoe khoang đấy à?
- Cô không thấy rất vui sao?
Trời đã tạnh mưa từ lúc nào, nắng vén tầng mây chiếu xuống mặt đất khiến mọi thứ như sáng bừng lên, Thiên Thiên quay người ra khỏi cửa, không quên tạm biệt lũ nhóc. Nhưng nàng không đi ngay mà đứng gần cửa sổ, chăm chú theo dõi câu chuyện còn dang dở, đó là trận đánh hào hùng được tạo nên sống động như thật. Nhiều năm nay ở Tam giới luôn duy trì thế cân bằng, đã lâu lắm rồi nàng không được chứng kiến môt trận kịch chiến như thế, nhất là chiến đấu bằng công phu quyền cước chứkhông dùng pháp lực nội công. Tên Dạ Phong này quả có tài năng xuất chúng, nhưng hắn rốt cuộc là ai mới được?
Ở thế giới này làm gì có năng lực nào để tạo ra loại chiết phiến hiếm có nhường ấy, nhưng nếu hắn không phải người ở đây... chẳng lẽ lại đến từ cùng một nơi với nàng…Tam giới ư? Trên người hắn không thấy dấu hiệu của thần lực hay ma lực, nàng thật không thể đoán ra. Hay bỏ đi vậy, nàng nghĩ thầm.
Dạ Phong đột nhiên xoay người nhìn về phía khung cửa, Thiên Thiên chột dạ tránh đi, thầm suy đoán liệu có bị hắn phát hiện không? Nàng phải đi thôi, mà cái tên Dạ Phong này, rõ ràng bảo phải nghỉ ngơi vậy mà lại thảnh thơi đến thế, hừ!
Thiên Thiên rời đi không lâu thì Dạ Phong cũng đứng dậy, nhìn bọn trẻ ngủ say rồi nhẹ nhàng đi về cuối trấn. Giờ đã chính ngọ, hắn mà không tranh thủ e chuyến viếng thăm này sẽ công cốc mất.
Ở Trái Đất có rất nhiều loại yêu quái hiền lành, hình thành do chấp niệm lớn lao của người phàm, ví dụ như một loại yêu quái sống sâu dưới lòng đất, coi sóc thổ nhưỡng của một vùng mà người dân hay gọi là Thổ địa. Dạ Phong niệm chú hồi lâu, trên mặt đất chỉ xuất hiện một rễ cây khô cong, quả như hắn dự đoán, nơi này không còn Thổ địa, nên mới phát sinh dịch bệnh kì lạ. Thổ địa là yêu quái hiền lành nhưng rất dễ bị ma hóa, một khi ma hóa, không những yêu lực tăng cường mà tính tình còn hung bạo hơn rất nhiều. Việc có kẻ chuyên thu thập yêu quái hắn đã biết từ lâu, nhưng lần này nhìn thấy manh mối của đại ca quanh đây, hắn không thể không đến. Đai ca, rốt cuộc huynh có phải kẻ phản bội không?
Nhiều năm nay, người của hắn thường xuyên đến Trái Đất làm công tác tu chỉnh, việc bảo trì thổ nhưỡng lành tính cho nơi này cũng không phải quá khó với hắn, có điều hơi mất thời gian, thành thử lúc hắn xong việc trời đã xẩm tối. Không biết nàng đang làm gì nữa?
Căn nhà cuối trấn thậm chí còn tàn tạ hơn nhiều so với tưởng tượng của Thiên Thiên, vách nhà sập xệ, mái nhà thủng lỗ chỗ, trong nhà ngoài một cái sập nứa và một cái ghế tre thì không còn gì, nàng không sử dụng được thần lực, chỉ đành mượn một cái chổi quét tước qua loa, thuê một tấm chăn mỏng làm đệm, cũng xem như miễn cưỡng có nơi trú tạm một đêm. Thần lực của nàng bị Hàn Dương phong ấn nhưng lúc mới đến thế giới này nó vẫn dùng được, nếu theo đúng lí thuyết thì tức là tại thời điểm này, sức mạnh của Hàn Dương không đủ. Nhưng hắn làm thần đã hàng vạn năm, không lí nào lại như vậy. Mà nay, thần lực của nàng lại không sử dụng được, chẳng lẽ thần lực của Hàn Dương thời này đang bất ổn ư?
Thiên Thiên không có thần lực hộ thể, cũng chưa quen với khí hậu nơi này, nàng vừa mệt vừa đói, chỉ một lát nghĩ ngợi đã khiến nàng thiếp đi.
Lúc Dạ Phong tới căn nhà kia, chỉ thấy một cô nương cuộn mình trên chiếc sập, căn nhà tồi tàn gió lùa bốn phía, hèn gì nàng lạnh vậy. Hắn dùng phép tu sửa căn nhà, dựng lại vách, vá chỗ dột, đoạn rút tấm áo choàng đắp lên người nàng. Nàng được ủ ấm, vô thức phát ra tiếng thở thoải mái, miệng nở nụ cười như có như không. Trông thấy vẻ mặt ấy, Dạ Phong lại ngẩn người, nàng quả thật vô cùng xinh đẹp, hàng mày lá liễu khi không nhướn lên trông càng thanh tú, chóp mũi hơi đỏ lên vì lạnh, không biết nàng đã mơ thấy gì mà đôi môi anh đào mím chặt, hắn càng nhìn càng thấy khả ái. Dém lại góc chăn cho nàng, hắn chậm rãi ngả người trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thiên Thiên ngủ vài canh giờ thì không thể tiếp tục nhắm mắt được nữa, khi đưa mắt nhìn xung quanh, nàng phát hiện căn nhà ọp ẹp đã được tu sửa ít nhiều, hẳn do Dạ Phong làm, xem ra hắn cũng lo nghĩ cho chốn ngủ của bản thân cẩn thận. Nàng cầm theo áo choàng đang đắp trên người mình đẩy cửa ra ngoài, không ngờ vừa hé mặt ra đã run lên vì lạnh. Thiên Thiên không biết nơi đây mới được làm phép, khí hậu trong vài ngày sẽ có chút bất thường, nàng chỉ có thể đổ tại vận khí mình xui xẻo, sớm không tỉnh muộn không tỉnh lại tỉnh đúng lúc đêm khuya gió lạnh thế này. Dù sao có quay lại cũng không ngủ được, chi bằng đi dạo loanh quanh cho đỡ nhàm chán, nàng tìm thấy một gò đất khá cao bèn ngồi lên đó. Thế giới ở đây trong sạch hơn nhiều so với nó của mấy trăm năm sau, chỉ hít thở thôi cũng làm người ta khoan khoái, giống như ở Thiên giới vậy.
Thiên Thiên ngẩng đầu, thu bầu trời đầy sao lấp lánh vào tầm mắt, nàng bỗng thấy nhớ Thiên giới hơn bao giờ hết, ở đó có một người luôn tỏa sáng như ánh sao, lạnh lẽo nhưng lại khiến nàng yên tâm, vì dù thế nào thì người đó luôn đứng phía sau, cho dù nàng có đi tới đâu thì khi ngoảnh lại vẫn luôn trông thấy. Đáng tiếc… người đó đã có vầng trăng cho riêng mình, nàng có chăng chỉ là đám mây ngang qua, chứng kiến chuyện tình cảm của họ mà thôi…
Nàng thở ra một hơi, xoa tay vào nhau rồi kéo lại chiếc áo choàng, khẽ cảm thán:
- Lạnh thật!
- Chỉ vài ngày thôi sẽ hết.
Giọng nói quen thuộc chợt vang bên tai, Thiên thiên quay người, giật mình chạm phải ánh cười ẩn hiện trong đôi mắt Dạ Phong, nàng vô thức hỏi:
- Dạ Phong, sao ngươi…
Nàng chưa nói hết câu, Dạ Phong đã cười lớn, Thiên Thiên nhăn mày…
- Vui lắm ư?
- Lúc gặp ta cô không thể hỏi câu khác à?
- Ta cũng không biết, chỉ buột miệng vậy thôi.
Dạ Phong không hỏi gì nữa, hắn chống tay ngước mắt lên bầu trời đầy sao, nhớ đến lời mời mọc năm nào, trong lòng mềm đi mấy phần, nụ cười trên môi cũng dịu dàng hơn, không còn vẻ ngang tàng thường thấy. Hắn chậm rãi mở miệng:
- Nơi ta sống rất hiếm khi có nhiều sao như vậy, thậm chí nếu có cũng chỉ là giả.
- Giả ư?
- Ừ, kể cả mặt trăng, mặt trời, gió, mưa,… cũng đều là giả cả…
Thiên Thiên nổi máu tò mò, nàng biết hắn không thuộc về nơi này, nhưng không ngờ…Nàng từ nhỏ sống ở Thiên giới, là nơi gần nhất với vũ trụ trong Tam giới, mọi thứ đều có thể nhìn thấy rõ ràng, chân thực, nơi hắn sống…có vẻ rất đáng thương…
- Chỗ ta lại khác, mọi thứ đều to hơn rất nhiều, nhìn đi nhìn lại rất chán, thực ra là giả cũng tốt, ngươi có thể biến chúng thành hình dạng ngươi muốn thấy.
Dạ Phong ngây người, nàng đang… an ủi hắn sao?
- Hồi ta còn nhỏ đến nhà người thân chơi, nghe nói bầu trời sao ở đó là đẹp nhất, còn có lời đồn nếu ngươi muốn tỏ tình với ai, hãy đưa người đó đi ngắm sao, nhất định người đó sẽ đồng ý.
- Cô chưa từng đến đó?
- Cha ta không thích ta xuống đó, mấy lần xuống đều không nhìn thấy nhưng tẩu tẩu ta nói, cảnh đẹp mấy cũng không quan trọng bằng người cùng ta ngắm. Cho dù nơi đó không như ta muốn nhưng nếu đi cùng người ta muốn, sẽ là nơi đẹp nhất. Thế nên, ngươi không cần ủ sầu như vậy đâu, ta nhìn rất không quen mắt.
Dạ Phong chợt cười, nàng đúng là vẫn còn trẻ con.
Hai người bên nhau trầm tĩnh hồi lâu, hiếm khi Dạ Phong lại để miệng mình nghỉ ngơi như vậy, cũng hiếm khi Thiên Thiên không cau có với hắn. Mãi một lúc sau, Dạ Phong mới hỏi:
- Cô không muốn hỏi ta là ai, từ đâu tới, đi theo cô làm gì ư?
- Ta luôn tin vào chữ duyên. Duyên khởi tương ngộ, duyên diệt li tán, hà tất phải cố chấp? Cả hai chúng ta đều biết người kia không có ý xấu, thế là đủ rồi. Chuyện lai lịch xuất thân chấm dứt ở đây đi, ta về ngủ tiếp đây, mai chúng ta lên đường.
Nhìn bóng lưng nàng chậm rãi biến thành chấm nhỏ giữa trời đất mênh mang, Dạ Phong không biết cảm xúc trong lòng nàng là gì. Nàng dường như có vô vàn khuôn mặt khác nhau, hắn tìm kiếm con người thật của nàng, nhưng chung quy lại đều là nàng, hắn cũng không biết mình đang tìm kiếm điều gì nữa.
Thiên Thiên, mỗi cuộc gặp gỡ đều là cửu biệt trùng phùng, nàng nói không cố chấp nhưng người trong lòng nàng, chẳng phải vẫn ở đó ư?