Học sinh và giáo viên vẫn còn chưa hết thuốc mê. Một lúc nữa họ sẽ tỉnh. Sẽ rất bất ngờ đây."Thật không ngờ. Âm Linh hôm nay lại trở thành bãi chiến trường"
"Các con mau về đi, chuyện này cứ để ta lo" hiệu trưởng- mẹ của Sun nhắc nhở.
Tụi nó gật đầu. 1 người bị chết, 1 người bị thương. Đúng là không nên ở lại thêm 1 phút giây nào nữa.
Không lâu sau đó, anh bác sĩ tên Dosu-bác sĩ riêng của nhà nó tới băng bó vết thương cho Ken. Hắn mất khá nhiều máu, vết thương lại còn sâu.
"Vết thương tạm ổn. Tuyệt đối ko được để miệng vết thương tiếp xúc với nước........Phải cẩn thận ko để rách nữa.Còn nữa nếu máu cứ chảy ko ngừng thì phải lập tức sát trùng."
"Được rồi cám ơn anh" Sine cười ngây ngô.
"Vậy tôi đi......" anh ta bất chợt nhìn thấy tay nó chảy máu. Nhìn lên nó, nó có vẻ ko để tâm lắm. Anh nắm lấy cổ tay nó lên làm nó giật mình nhìn anh. "Em cũng bị thương kìa."
Bấy giờ mọi người mới để ý. Vết thương của nó nãy giờ máu vẫn chảy. Nó rút tay ra, đưa lên ngang mặt.......và liếm.
"A.....Còn thuốc đặc trị-tự hồi phục của các chị. Nếu uống nó sẽ nhanh chóng phục hồi" Sine nhanh nhảu.
".........."
"Phải đó. Nếu dùng nó sẽ hoàn hảo hơn." Sari rất đồng ý.
"Đúng đúng. Để em đi lấy. Các chị cất ở đâu?" Sine trông có vẻ rất vội.
Hành động đó làm ai cũng nghi ngờ.
"..........cánh tủ phía đông phòng xx....." Phải chính là nó nói, bởi ko ai đủ tin tưởng để nói ra.
"Sine. Để anh đi cùng anh." Minzi quờ tay qua tính giữ cô bé lại.
"Thôi khỏi em đi 1 mình được." Nói rồi chạy đi mất.
"Yuka. Cậu ko có chút mảy may nghi ngờ gì sao?" Kin nhăn mặt nhìn nó, biểu lộ rõ sự thất vọng.
"Thứ tôi cần là chứng cứ" Nó nhìn cách Dosu băng lại vết thương trên tay nó.
"Đồng ý là ko thể buộc tội ko căn cứ. Nhưng mà nếu lỡ như........chỉ cần khinh suất 1 chút thôi. Nếu con bé thật sự phản bội chúng ta. Nó sẽ hạ độc toàn bộ thứ thuốc đó" Anh Yuhan mặc dù ko đồng tình thật nhưng vẫn hết sức bình tĩnh.
"Chị phải tỉnh táo chứ" Leo nhìn nó lo lắng.
Nó rút từ ngăn kéo ra 1 lọ thủy tinh đựng nước trong suốt rất nhỏ. Nó còn nhỏ hơn ngón cái một chút. Chỉ 1 liều lượng nhỏ cũng đủ để làm lành 1 vết thương lớn trong thời gian ngắn.
"Thứ đó......."
"Em quay lại rồi" Sine thở hồng hộc đi vào. Nó nhanh chóng dấu lọ thuốc vào trong tay áo.
Rồi chìa tay đón lấy lọ thuốc từ tay Sine. Nước trong lọ đang sủi bọt., ko để ý kĩ thì ko thể thấy được nó đang sôi lên.
"Tại sao nó có vẻ khác quá vậy?" Sari đặt câu hỏi thăm dò. Trong lòng thực sự ko vui khi nghĩ rằng em gái mình.....
"Em ko biết. Có khi nào nó hết hạn ko?"
"Sine, sẽ ko bao giờ có chuyện đó đâu." Kami nhắc nhở "Em quên rồi sao?"
"A......" Cô bé bối rối nhìn mọi người "Ai biết đâu được đấy. Thế nào chẳng có tác dụng phụ." con bé lấp liếm, đẩy trách nhiệm cho người khác.
Nó nhanh chóng tráo đổi thuốc mà ko để Sine thấy. Rồi đưa cho Ken lọ thuốc từ trong áo. Nó đến gần Minzi nói chỉ đủ cho thằng nhóc nghe "Đưa Sine đi đâu đó đi. Ko được manh động." Minzi gật đầu.
"Sine chúng ta đi chơi đi. Dạo này xảy ra nhiều chuyện quá. Anh ngột ngạt lắm" Minzi kéo Sine đi "Nhìn gì nữa đi thôi"
Nó rút lọ thuốc ra ném về phía Yuhan đang ngồi. Anh mở nắp ra, đổ xuống chậu cây nhỏ trên bàn.
Vì là cành cây nhỏ thôi, nên nó hấp thụ rất nhanh. Mấy phút sau nó lập tức héo khô mà chết. Sari như muốn khóc đến nơi. Làm sao, làm sao........có thể. Sự thật này đã quá phũ phàng vượt qua sức chịu đựng của cô. Kai đi tới ôm lấy Sari đang run lên. Móng tay của cô bấu chặt lấy cánh tay cậu. Kai cố chịu đựng, khuôn mặt trắng bệch ra.
"Tối nay, đúng 12h đêm. Tất cả mọi người phải có mặt ở phòng của tôi. Anh đi được rồi đó Dosu.
"Nhưng mà khoan đã. Như vậy là mất toàn bộ số thuốc đó rồi sao?" Ken bất chợt nhớ ra, hỏi.
"Đó là nước thường."
Dưới hầm 1 công ti bỏ hoang.
"Phùuu. Cô vẫn nhất quyết sao? Hắn thổi khói thuốc vào mặt người đó.
"Khụ khụ. Đồ hôi thối. Tránh xa ta ra." Người bị trói hét to lên.
"Oh. Vẫn mạnh miệng nhỉ." Hắn nâng mặt người đó lên. cô gái đó ngang ngạnh cắn tay hắn.
"Nhãi danh" tên đó tát cô bé, máu từ miệng chảy xuống. Tay kia của hắn túm ngược mái tóc xõa rối bời của cô ra đằng sau.
"Ngươi vẫn nhất quyết ko theo ta?"
"Phải. Ta tuyệt đối ko theo thứ dơ bẩn như ngươi"
"Thật vậy?" hắn ta dụi đầu thuốc còn tàn lửa vào tay người con gái đó.
"Á Á Á Á....." Cô thở hổn hển, cắn chặt răng chịu đau. Gượng nó "Nhất quyết KHÔNG.
"Có cả căn phòng trong nhà sao? Ko thể nào" Kin nhíu mày nghi hoặc."Thấy tận mắt mà còn ko tin sao?"
Mặc cho bọn họ nói gì, tâm trạng nó lúc này thực sự đang đi xuống dốc tuyệt đối. Trạng thái đang tụt dốc rất nhanh. Nếu bây h ko ai cải thiện được cảm xúc của nó, e rằng nó sẽ xả được cục tức này ra ngoài. Và để xả được cơn tức giận này thì phá tan ngôi nhà này đi là cách nhẹ nhàng nhất.
Mặt trời đã xuống núi. màn máu tanh đỏ rực chân trời. Cx như tính cách của nó. Đôi mắt- chính là đặc điểm nhận dạng nó đang rơi vào tình thế nào.
Màu xanh lam nhạt tựa biển là khi nó ko thiết tha bận tâm bất cứ gì. Tảng băng di động ~_~!!!
Còn màu đỏ rực của lửa và máu..... là khi mà nó..... tức giận. Sự giận dữ lấn áp lí trí. Sức mạnh của nó vượt bậc tới mức ko ai ngờ tới. Nhất là lúc này. Khi mà phong ấn của nó đã hoàn toàn bị phá giải.
Anh Yuhan đang uống ly cafe đặc thì nhìn thấy mắt nó.... đang có hiện tượng chuyển màu.
"Yuka. Dừng lại. Dừng ngay lập tức."
"Chuyện......gì vậy?!" bọn họ đổ dồn ánh mắt về nó.
Chết tiệt. Sức khỏe con bé ko tốt. Nếu triệu hồi sức mạnh lúc này..... ko hay chút nào.
"Tiểu Linh" anh ôm nó vào lòng. Cơ thể lạnh ngắt của nó cảm nhận đượ hơi ấm từ anh. Nhg ko đủ, chừng đó ko đủ. Nhiệt lượng cơ thể anh chỉ cao hơn nó chút. Đã ko kịp nữa rồi. Nó đang tan biến.
"YUKA" cả lũ bọn nó trợn mắt, hét lên.
Mặt trăng đang lên. Và nó đã biến mất hoàn toàn.
"Chuyện.....gì vừa xảy ra vậy?"
"Ko...... con người làm sao có thể bốc khói và biến mất như vậy được?"
"Yuka ko biến mất. Cái này gọi là 'thuật dịch chuyển tức thời'. Con bé mang trong mình quyền năng vĩnh hằng của Thần Chết. Vì thế....... có thể làm được những thứ con người thường ko thể làm." anh Yuhan mở điện thoại ra, tìm kiếm vị trí của nó trên GPS lẫn định vị. Và rất nhanh chóng thôi. Xác địnhđược vị trí của nó là ở bìa rừng....tại sao......sao lại là chỗ đó.
"Leo"
"Dạ" Leo rút điện thoại ra.
Xoẹt......Xoẹt.......
Phạch.....Phạch......Phạch......
Hai chiếc trực thăng hạ xuống vị trí của nó. Đất và cây cối quanh vùng này đỏ thẫm.
"Máu ở đâu ra nhiều vậy?"
Dưới đất, ngoài máu ra còn có đầu lâu, xương trắng. Khá nhiều, nằm lăn lóc khắp nơi.
"Chuyện gì đã xảy ra. Cô ta là người hay quái vật." Kan đặt ra câu hỏi và tất cả đổ dồn về phía Kan.
"Nói năng ko biết suy nghĩ. Còn lần nữa để t biết được thì đừng hỏi tại sao m giống như chúng." Yuhan gằn giọng, chỉ tay vào bộ xương còn nguyên hình người.
"Bình tĩnh đi" Kin cúi xuống xem xét mấy bộ xương " Những thứ này.......chứng tỏ......chỉ mới xuất hiện đây thôi."
"Ý m là..... chủ nhân của của bộ xương chỉ mới chết thôi sao?!" Ken hơi nghi hoặc.
"Đúng vậy. Tầm phút trước"
"Sao có thể?! Nếu chỉ mới vậy.......sao đã biến thành thế này?" Kai tròn mắt kinh ngạc.
"Điều này rất khó lí giải" Kan suy ngẫm. Cậu ko dám hé nửa lời nữa. Nếu nói sai dù chỉ chữ thôi, kể cả là vô ý cx khó giữ được mạng.
"Ko khó chút nào đâu. Thực ra nó trên cẩ dễ hiểu" Sari lắc đầu, nhìn về phía cây lá đang lay động gần đó.
"Phải. mình chị Yuka.....sẽ ko cần làm tới mức đó." Minzi nhăn mặt nhìn lên trời. Trời tối từ nãy đến giờ rồi nhg mây đen đang kéo đến ùn ùn.
“Là sao?!” cả bộ tứ ‘K’ vẫn chưa hiểu gì. Cái gì đang xảy ra.
“Rõ ràng có sự tham gia của.....” Win mở đầu.
“Ruây- ki” cả bọn cùng tiếp.
“Ruây-ki?” bầu trời tối đen, riêng phía xa xa có ánh sang lờ mờ......đỏ? hay vàng? Là LỬA.
Trong chớp mắt nó cảm thấy choáng váng. Cảnh này giống hệt như trong giấc mơ.Đầu nó đau như búa bổ. Trong khoảnh khắc ấy, nó ko thể chống chế được nữa.
Và tên đó hiểu ngay ra vẫn đề. Hắn chớp lấy thời cơ, tấn công ngược trả lại nó. Vì tên đó biết cơ hội để giết đối thủ mạnh như vậy để cứu lấy bản thân là rất hiếm. Nhg hắn đã đi lệch bước đường.
Đúng. Chính vì chọn sai con đường nên mới dẫn đến cái chết thê thảm thế. Lẽ ra hắn phải chạy, nhân cái cơ hội đó phaiar chạy thật xa, thật xa.
Chính cái lúc nhận thấy cái tên ‘đầu voi đuôi chuột’ đso định tấn công chủ nhân mình....Ruây-ki lập tức nhảy lên, gầm tiếng.
Gràoooooo
AAAAAAAAAA
Pặp.....và gặm lấy đầu tên đó.
Chúng nó kịp lúc đến và đã chứng kiến cảnh đó. Cảnh con mãnh thú- Bạch Hổ gặm đứt đầu tên kia, và cái thân người đó rơi xuống.
NÓ.....lúc này đang ôm lấy cổ, tay phải nắm chặt thanh kiếm cắm xuống đất để giữ thăng bằng. Nó hô hấp rất khó nhọc. Bọn nó đang tính tìm đường đi tới chỗ nó thì đằng sau bỗng xuất hiện bóng người.
“Cẩn thận” cả bọn hét lên. Mắt nó sắc lạnh lướt về phía đằng sau. Trong nháy mắt.....
Nó đang lơ lửng trên bầu trời, chiếc váy đen kịt. Mái tóc nó xõa dài tung bay và đôi mắt đỏ rực của máu. Trông như Thần Chết thực thụ. Đằng sau nó lấp ló mặt trăng vàng ươm. Và điều quan trọng là.......cánh tay phải nó .....đang giữ lấy LƯỠI HÁI TỬ THẦN.
Đưa tay lên và......chém phát bổ đôi người tên đó ra, ở khoảng cách ko hề gần. Con người đó hoàn toàn bị chia ra làm .
Nó kiệt sức thật rồi. Nở nụ cười quỷ dị, nhìn bàn tay trái của mình.....nãy giờ máu bắn lên người nó khá nhiều. Nó để ngón tay trỏ chạm vào môi, liếm nhẹ lên đó. Nó nhíu mày. Ko ngon, máu của bọn bẩn thỉu này cũng dơ bẩn ko kém.
Thật nhạt nhẽo!!!
Nó khép mắt lại....và ngã xuống. Trước mắt bao nhiêu người. Sửng sốt là cảm xúc của bọn họ có chung lúc này. Mãnh Hổ to gấp lần người bình thường đã nhanh chóng lao tới làm giá đỡ cho nó.
Vũ khí trong tay nó rơi ra, rút ngắn lại thành thanh kiếm. và tiếp tục thu nhỏ lại. Anh Yuhan bật chân xuống đất, bật lên áp dụng thuật king kong bay tới chỗ nó, bế nó lên.
Mọi người cũng chạy đến đó. Lửa đã tắt, bầu trời sáng lên. Tới gần, hắn chạm chân vào thứ gì dưới đất, sáng lấp lánh trong đám cỏ. Là kenzama của nó.
Tại công ti hoang gần bìa rừng.
“Chủ nhân”
”Nói đi”
”Người của chúng ta bị giết hết rồi. Tất cả chúng đều bị chết cách thảm thương. Từ đầu đến cuối chỉ có cô gái và con hổ ra tay.”
”........” hắn đan tay với nhau, ngồi gác chân lên nhìn ra ngoài của sổ “Còn em trai ta?”
”Dạ........ cũng.......chết rồi ạ”
”Khốn khiếp” hắn rút khẩu súng ra bắn phát vào cửa sổ đối diện.
“Ngươi lui đi” đệ tử của hắn thấy tâm trạng của hắn đang báo động đỏ nên bảo đuổi tên kia đi. Hắn tiến đến gần về phía chue nhân.
“Sư phụ. Quả thực.......con bé đó rất mạnh”
”Thì sao?”
”Và....rất đẹp”
Cạch. Hắn chĩa súng vào thái dương của tên đệ tử. :Súng đạn ko có mắt, lại rất vô tình. Ý ngươi nó là sao?”
“Ơ...dạ dạ ko. Thuộc hạ chỉ nói nhảm thôi.”
Hắn rút súng lại.
“Con nhỏ đó chỉ là thứ đồ chơi của ta mà thôi. Sẽ ko lâu nữa sẽ phải chết trong tay ta. Chính ta sẽ kết liễu đời mày.”
-------------------
T/giả đăng truyện trên Santruyen.com nên các bạn đọc truyện trên các kênh khác thì t/giả ko sửa được theo ý các bạn.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.