Vút..VÚT......Mũi tên mạnh mẽ quyết đoán không chút lưỡng lự xé tan không gian căng thẳng, gây lực ma sát tạo ra tiếng rít nhè nhẹ của gió. Lao thẳng về phía hai đứa. Nó quay phắt về phía phát ra tiếng động đó. Nó trong phút chốc không thèm suy nghĩ tính kéo cô gái đó ra nhưng cô ta nhất quyết ko chịu buông tay khỏi người nó vẫn cố chấp bám chặt vào người nó."Thi đấu công bằng. Người kém cỏi hơn sẽ nhận lấy chữ "thua" chứ lấy đâu ra tư cách mặt dày trách móc người khác."
Phập.........Và kết quả của việc ngang ngược ko chịu nghe lời nó là...........bị mũi tên đâm trúng cánh tay.
"Á........." Cánh tay Tok-ya máu trào ra như nước đỏ thẫm một đoạn áo ở cánh tay.
và người đó- chàng thanh niên khôi ngô đứng ở tòa nhà đối diện vị trí của bọn nó chính là.....
"Khắc Lai".
Cậu nhóc dang hai tay ra, một tay cầm cung, tay kia cầm mũi tên, đeo sau lưng là một giỏ chứa mấy chục cái tên bắn. Cậu buộc dây bảo hiểm nhảy từ trên cao xuống chỗ cả bọn với cái dù to bay chấp chới.
Cậu ta vừa đạp đất lập tức khuỵu 1 chân xuống, quỳ trước mặt Yu-han "Đại ca"
Kịch.
và trong cái giây phút lơ là đó cô gái kia dí họng súng vào thái dương nó. "Ha. Cô thật sai lầm. Cô ngày càng dễ sơ hở thì phải"
"Tiểu Linh. Nhảy xuống đi" Vô Phàm thấy tình hình bất ổn liền ra hiệu cho nó 1 phương án. Vì nó đang đứng sát lan can. Tình thế tiến thoái lưỡng nan này tẩu vị thượng sách mà. Nhưng nhanh chóng, nhẹ như phỗng. Đẩy cô ta bước lùi về bức tường đằng sau.
"Muốn đọ xem súng của tôi nhanh hơn hay kiếm của cô nhanh hơn sao?"
Cô ta bóp cò. Nó nhanh như chớp, tránh... Đúng thế. Hội tụ đủ điều kiện để sở hữu quyền pháp của thần chết thì trước tiên phải có thân thủ nhanh nhẹn đã....tránh được viên đạn...nhg bàn tay nó chặn trước họng súng. Và viên đạn đó lập tức lọt vào lòng bàn tay nó.
Vẻ mặt nó vẫn vô tư, ko chút biến đổi, ko hề bối rối. Bàn tay đó, nơi viên đạn xuyên qua đó, co lại. Móng tay bấm vào da thịt, tay run lên, máu tóe ra đỏ thẫm vạt áo, chắc hẳn là sẽ rất đau.....Không. Là rất rất rất đau. Phải hàng vạn chữ "rất" xen vào đó. Vì viên đạn mắc vào đó lập tức rơi ra ngoài. Nhưng khuôn mặt nó vẫn đang thản nhiên ko có bất cứ 1 dấu hiệu nào cho thấy nó đang đau đớn.
"Cô....cô ko phải là con người" chúng kiến cảnh tượng hãi hùng đó, cô ta buông khẩu súng ra, sợ hãi nhìn nó, ko chớp mắt.
Nó nhếch môi "Phải ta ko phải con người"
Bàn tay bị thương của nó đẩy Tok-ya về phía bức tường kèm theo đó là 1 câu nói cụt ngủn "Vĩnh biệt"
RẦM
Cả 1 mảng tường lớn rời ra. Cũng có nghĩa là cô gái đó.........rơi từ vị trí cách xa mặt đất 9m xuống dưới ko chút phòng bị (thế thì tan xương mất)........ Thêm nữa cánh tay lại đang bị thương mất khá nhiều máu.
TÙMMM..............
Phải. Cô ta rơi xuống nước. Cũng còn may mắn nhg kiểu này chết chắc rồi. Người ta nói trèo càng cao ngã càng đau mà.
BỌn nó kéo nhau ra khỏi tòa nhà đổ nát đó. Nó mở xòe bàn tay ra từ đó phát ra 1 thứ ánh sáng lập lòe. Một màu đỏ tượng trưng cho sự chết chóc. Ánh sáng đó....phóng vụt về phía tòa nhà đÓ- Nơi chúng nó vừa đứng cách đấy ko lâu.
BÙM.....RẦM...RẦM.......RẦM.....Liền đó cả cái công i to lớn đó đổ vỡ ko chừa 1 khoảng nào. Đổ sập còn lại đống sắt vụn phế thải chất chồng đống thành 1 quả núi bất đắc dĩ.
.........................Xin lỗi các bạn về sự đăng chap chậm trễ này. Bây giờ mình sẽ đăng chap thường xuyên hơn.............................
CHÚC CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ
Cả bọn sau khi chui ra khỏi phòng đã gặp Ken cx vừa đi ra từ căn phòng đằng xa."Cô ấy tỉnh rồi. Tôi nghĩ là cậu nên vào gặp." Kami có lẽ là hiền nhất nhì trong cái nhóm này.
"Hừ....ko muốn thì cx ko cần phải vào đâu." Minzi hình như luôn có ác cảm với người khác như vậy. Cho đến khi cậu phát hiện ra mọi người đều nhìn chằm chằm vào người mình thì mới giật mình, đánh trống lảng "Sine em đi đâu rồi" và chạy xuống cầu thang xoắn.
"Hành động vừa rồi của Sin.....thực sự rất đáng ngờ." Sari nhăn mặt, có cảm giác khó chịu trong người. Suy nghĩ vẩn vơ điều gì đó mà ko thích chút nào.
"Tôi cx thấy. Chỉ là ko tiện nói ra. nay cậu nói vậy.........tôi cx nói luôn. Hành động đó......như thể.... gián điệp." Kin thẳng thừng nói câu xanh rờn.
"Ko. Sẽ ko như thế đâu Mizin kháng cự quyết liệt.
"Phải đó. Sine theo bọn này từ nhỏ rồi. hơn nữa.........." Karin lo lắng nhìn Kin ko đồng tình quan điểm.
Trong lúc đó có cơn bão đang hình thành cấp độ sau lưng bọn nó.
"Suỵt....có gì xuống dưới nói tiếp." Anh Yuhan nói bằng giọng hết sức nhẹ nhàng nhưng có hiệu lực tuyệt đối. Bọn nó ko kháng cự nửa lời.
Và trong lòng cả lũ nhất định có chung suy nghĩ 'Hắn sẽ lại nổi điên lên như núi lửa phong trào'
Cốc...cốc....cốc...
Hắn gõ cửa phòng lần vẫn biết nó sẽ ko lên tiếng. Nên mở!!!
Nó đang ngồi trước gương, vẫn mái tóc dài. Trên người vận chiếc váy trắng mỏng vải lụa mềm mại tựa bàn tay của nó. Chiếc váy ngắn trên đầu gối để lộ đôi chân trần trắng của nó.
cô bé vẻ ngoài mảnh khảnh yếu ớt như vậy thật khó để có thể ngờ lại ẩn chứa sức mạnh đáng kinh ngạc như thế. hắn tiến lại gần nó. nhìn vào 'nó' khác trong gương. Đôi mắt đó là.......màu đỏ.
"Ko sợ??!" nó cất giọng nhẹ tênh.
"Sợ? Ko!!!"
"Khi con mắt chuyển dần sang màu đỏ có nghĩa là có điều đang sắp xảy ra. "
"Là gì?"
" là......" nó đứng lên, quay lại, tiến gần sát hắn " ma cà rồng đang lên cơn thèm khát máu". Tay nó luồn qua cổ hắn, vòng về phía sau. " là.....thần Chết....nổi hứng muốn mang sinh linh nhỏ bé theo hắn."
Giọng nói mềm mại, lôi cuốn đó như thôi miên kẻ khác. Nhg rõ ràng hắn ko phải người bình thường. Nên mặc dù có mềm yếu cx ko hề tâm thần phân liệt.
Hắn nâng cằm nó lên , cúi xuống và......dặt nụ hôn vào môi nó. Toàn cơ thể nó như bị khống chế, đến cử động nhỏ nhoi cx ko làm được. Tay hắn vuốt ve những lọn tóc mềm của nó, khẽ thì thầm vào tai nó "Tóm lại......là đều muốn cướp đi mạng sống của người khác chứ gì?"
Nhg mà nụ hôn đó đã trấn ấp được cái đang trỗi dậy trong nó. Đôi mắt nó rất nhanh lại nhạt màu đi, trở lại màu xanh vốn có và cái tính hờ hững dễ ghét đó.
Hắn nỏe nụ cười cay đắng, nói rất nhỏ, nhỏ thôi "Từ lần đầu tiên gặp em, trái tim tôi đã bị đánh cắp mất rồi.......có mang thêm sinh mạng này cũng đâu có sao."
Lần đầu?!
Là khi tụi nó gặp nhau từ năm về trước? Hay là mấy tháng nay.
"Còn cái này......" là Kenzama bạc, thanh kiếm yêu thích của nó! Sao.......?
Khi kiếm của nó rút ngắn thành cây thập giá bạc viên kim cương nhỏ giữa chuôi gươm kiếm sẽ biến thành bạc thường. Nhưng giờ đây nó.....như bông hoa pha-lê trong suốt. Nhánh hoa nở rộ như cành sen. Không lẽ nào....... Người phá giải được phong ấn sức mạnh và quyền lực của thanh kiếm này lại là....
Chỉ có , duy nhất ..........Đó là.......CHÂN MỆNH THIÊN TỬ của nó. Ko lẽ hắn...là.....ko, sẽ ko có chuyện đó đâu. Nó sắp rời xa thế giới này rồi mà.