Cái Bang, một bang lớn ở Trung Nguyên, mà các bang chúng đều có mặt ở mọi ngóc ngách. Nhưng để tìm một tổng đàn như Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Luân, Nga Mi, hoặc Thiết Chưởng bang, Đường môn ... thì chẳng một ai biết được nó nằm ở đâu. Tất cả bang chúng của Cái Bang kể cả bang chủ ví như những kẻ du thủ du thực, rày đây mai đó, chẳng có một nơi ở nhất định.
Bang chủ Cái Bang Lộ Khâm uống đến bầu rượu thứ ba nhưng xem chừng y chưa đến độ chếnh choáng.
Lộ Khâm tu một hơi dài, bầu rượu cạn sạch, rồi quẳng luôn cái bầu trống rỗng vào góc miếu. Lão dời ánh mắt khắc khổ nhìn ra ngoài cửa. Có lẽ không gian bên ngoài quả tĩnh mịch, khiến lão bang chủ phải thở dài một tiếng.
Lão với tay chực cầm bầu rượu thứ tư, nhưng khi tay vừa chạm bầu rượu thì lão chới với, trợn mắt nhìn bầu rượu. Hình như cái bầu kia biết di động khiến lão chộp hụt.
Lộ Khâm chộp bầu rượu lần nữa. Và, khi những ngón tay của lão đã chạm vào bầu rượu thì nó lại bật đi.
Lộ Khâm nhìn bầu rượu một hồi, rồi bất thần đứng bật dậy quay mặt ra cửa quát lớn:
- Lũ chuột nhắt hãy ra mặt đi.
Trường Phong từ bên ngoài bước qua cửa vào hẳn trong miếu. Trên tay chàng có một vò rượu độ hai mươi cân.
Lão bang chủ Cái Bang nhìn Trường Phong. Chàng tráng niên anh tuấn này lão mới gặp lần đầu, nhưng thần thái quá uy nghi, và trong đáy mắt ẩn chứa một ngọn lửa hừng hực.
Lộ Khâm cất tiếng hỏi:
- Thiếu hiệp là ai?
Trường Phong buông luôn một lời lạnh nhạt:
- Âu Trường Phong ... Người từ cõi chết trở về tìm những kẻ đã vay nợ để đòi lại.
Bang chủ Lộ Khâm nheo mày. Lão vuốt cây gậy đả cẩu bổng, biểu tượng chức vị chưởng môn của mình, rồi nói:
- Lão phu nợ Âu thiếu hiệp?
Trường Phong gật đầu, cười khẩy một tiếng:
- Đúng như vậy.
- Lão phu đã nợ gì? Lão phu suốt một đời du thân tìm ăn, chẳng hề mắc nợ, mắc nần ai cả, cớ sao lão lại mắc nợ thiếu hiệp chứ?
Chiếu hai luồng nhãn hận vào mặt Lộ Khâm, Trường Phong buông một tiếng lạnh lẽo, vô hồn:
- Lão bang chủ đã vay nợ của Ngọc Bảo, và tại hạ có trách nhiệm đòi lại món nợ đó.
Nghe hai tiếng Ngọc Bảo thốt ra từ cửa miệng của Trường Phong, Lộ Khâm nhìn chàng chằm chằm, ngỡ là báu vật trước mắt lão:
- Thiếu hiệp là người của Ngọc Bảo?
- Không sai. Kẻ còn lại duy nhất trên cõi đời này để đi tìm những người đã vay mà đòi lại nợ.
Lộ Khâm vỗ trán mình:
- Lão phu không ngờ ... không ngờ ... Ngọc Bảo vẫn còn sống sót trên cõi đời này. Ý trời ...
Ý trời ...
- Lão lạ lắm phải không?
- Lão phu không lạ, nhưng chỉ ngạc nhiên mà thôi. Thời gian vừa qua, Huyết Ảnh Ma Tôn xuất hiện, làm chấn động giang hồ cũng đi đòi nợ máu Ngọc Bảo, nay đến thiếu hiệp.
- Ta chính là bản thể của Huyết Ảnh lão tổ.
Lộ Khâm dựng đứng hai con mắt nói:
- Thiếu hiệp chính là Huyết Ảnh Ma Tôn?
- Ta là hậu nhân của Huyết Ảnh Ma Tôn.
Trường Phong vừa nói vừa vận chuyển Huyết Ảnh thần công hộ thể, toàn thân chàng thoáng chốc được bao bọc bởi một ngọn lửa khổng lồ.
Cặp ma nhãn hừng hực chiếu thẳng vào Lộ Khâm nói:
- Lão Cái Bang còn gì thắc mắc nữa không?
- Lão phu đã thấu đáo mọi chuyện rồi.
- Lão có chết dưới tay ta cũng không ân hận chứ?
Trường Phong nghĩ mình nói ra câu này, dứt khoát lão già bang chủ Cái Bang kia nhất định phải nộ khí xung thiên, nhưng ngược với ý của chàng, Lộ Khâm bang chủ không hề tỏ ra tức giận hay phẫn nộ, mà càng từ tốn hơn:
- Đúng như vậy ... Lão phu chết không hối tiếc.
Đột ngột Lộ Khâm quỳ xuống nói:
- Lão phu chết lòng mới thanh thản.
Trường Phong giải tỏa Huyết Ảnh thần công hộ thể, ngạc nhiên quan sát Lộ Khâm, chàng hỏi:
- Tại sao lão không tự vệ để giữ mạng sống của mình mà lại khoanh tay chờ chết.
Lộ Khâm cười khẽ, rồi ngước lên nhìn Trường Phong:
- Hơn ba năm qua trong lòng ta cứ trăn trở mãi. Ta vì võ đoán theo chân quần hùng san bằng Ngọc Bảo. Ta đã chứng kiến thấy cái chết của thân mẫu thiếu hiệp. Đến lúc nhập vào trong bảo mới hiểu được Âu Trường Hải Huyết Chủ đã bị tẩu hỏa nhập ma quy tiên từ lâu rồi. Từ đó ta đoán chắc kẻ tàn sát Thiết Uy tiêu cục, cướp hôn thể Long Hổ lệnh chủ Trắc Bá Diệp không phải là Âu Trường Hải mà là một người khác.
Lộ Khâm thở dài cúi mặt xuống nói tiếp:
- Hiểu được sự tình thì đã quá muộn. Tay lão phu đã nhúng vào oan nghiệt. Và hôm nay có chết để đền lại sự hồ đồ võ đoán của mình cũng không ân hận. Thiếu hiệp hãy ra tay đi. Lão phu chỉ mong sau khi ta chết, thiếp hiệp đừng trút oán lên đầu những bang chúng đại bang vô tội.
Trường Phong nhìn Lộ Khâm. Trong lòng chàng cũng xúc động vô cùng, chàng không ngờ Lộ Khâm lại dằn vặt như vậy, bây giờ Trường Phong có giết lão thì chính chàng cũng sẽ dằn vặt chẳng khác gì Lộ Khâm.
Trường Phong buông một tiếng thở dài ảo não nói:
- Thế bang chủ có thể cho tại hạ biết những người nhúng tay vào cuộc đại sát Ngọc Bảo hay không?
Lộ Khâm ngước lên nhìn Trường Phong. Lão bặm môi suy nghĩ, rồi mới trả lời chàng:
- Thiếu hiệp ... Lão phu sẵn sàng cho thiếu hiệp biết danh tính những kẻ đã nhúng tay vào cuộc đại sát Ngọc Bảo, nhưng lão phu e những kẻ đó cũng bị kích động như lão phu mà thôi.
- Nói như lão thì Trường Phong sẽ bỏ qua món nợ máu mà các ngươi đã vay của Ngọc Bảo sao?
Lộ Khâm lắc đầu:
- Lão phu không có ý nghĩ khuyên thiếu hiệp bỏ qua món nợ máu mà quần hùng đã vay của thiếu hiệp. Nhưng đòi nợ thì phải đòi đúng người.
- Thế lão muốn ta đi tìm ai?
- Vụ việc xảy ra mới ngỡ như hôm qua. Lão phu có thể kể lại cho thiếu hiệp.
Trường Phong lắc đầu:
- Lão không cần phân bày, Trường Phong này cũng có nghe qua. Phải chăng lão muốn ta tìm nhân vật biết thi triển Huyết Ảnh chưởng?
Lộ Khâm gật đầu:
- Đúng như vậy. Trước kia, Ngọc Bảo chính là tổng đàn Huyết giáo của Huyết Ảnh Ma Tôn. Rồi không biết tại sao, Huyết giáo tan rã, Huyết Ảnh Ma Tôn không xuất hiện trên giang hồ nữa. Ngọc Bảo trở nên im lìm và cô tịch. Đến ngày thành thân của Long Hổ lệnh chủ, bất ngờ Huyết Ảnh chưởng lại xuất hiện tàn sát Thiết Uy tiêu cục, cướp hôn thê của Trắc Bá Diệp.
- Ta đã nghe câu chuyện này rồi.
- Thiếu hiệp đã nghe thì chắc cũng hiểu lòng của mọi người lúc đó. Huyết Ảnh chưởng là một võ học vô cùng kỳ bí, chỉ truyền thụ trong Ngọc Bảo mà thôi. Do đó mọi người đều nghĩ chính Âu Trường Hải tạo ra vụ án này, nên một lòng đòi sự công bằng cho giang hồ đồng đạo.
- Thế là các ngươi hùa nhau đến san bằng Ngọc Bảo vốn đã xa rời chốn giang hồ.
Lộ Khâm cúi mặt xuống nói:
- Lão phu vì hồ đồ, có lỗi với Âu phu nhân. Và giờ lão phu đang chờ chết để sớm diện kiến phu nhân dưới suối vàng, đặng tạ tội với bà.
Trường Phong hừ một tiếng:
- Ta còn một chuyện nữa, nếu lão trả lời được ...
- Lão phu sẵn sàng trả lời thiếu hiệp, nhưng nhất quyết không van xin thiếu hiệp tha cho cái mạng già này được sống.
Lộ Khâm nói ra câu đó, chẳng khác nào đã xối một gáo nước lạnh vào ngọn lửa hận trong người Trường Phong. Lúc này, Trường Phong không thể ra tay lấy mạng lão bang chủ Cái Bang được.
Lộ Khâm thấy Trường Phong im lặng, mới bước lên hỏi:
- Thiếu hiệp hỏi gì?
- Ta muốn hỏi nơi cư ngụ của người đã đổ họa cho Ngọc Bảo?
Lộ Khâm nhìn chàng:
- Sau khi lão phu nhúng tay vào việc hồ đồ thì đã bí mật ban chỉ lệnh cho các bang chúng Cái Bang lần mò tung tích gã Huyết Ảnh chưởng.
- Lão đã biết được gã rồi chứ?
- Chắc thì không chắc. Nhưng theo các thuộc hạ Cái Bang thuật lại, thì lão phu nghi ngờ Huyết Ảnh chưởng đang ngụ tại Ngọc Nữ Phong.
- Lão muốn nói đến Tổng đàn Bạch Liên giáo?
- Đúng như vậy. Lão phu nói có lý do. Hàng ngày các bang chúng Cái Bang tản mát quanh ngọn Ngọc Nữ Phong đều thấy bọn thuộc hạ Bạch Liên giáo có hành tung bí ẩn.
Trường Phong cướp lời Lộ Khâm:
- Trên Ngọc Nữ Phong chỉ có Bạch Liên thánh cô, chẳng lẽ Bạch Liên thánh cô lại là Huyết Ảnh chưởng?
Lộ Khâm lắc đầu:
- Dứt khoát Bạch Liên thánh cô không phải là Huyết Ảnh chưởng. Nhưng nếu Huyết Ảnh chưởng ngụ tại Ngọc Nữ Phong thì giữa Bạch Liên thánh cô và gã có mối quan hệ với nhau.
- Ta sẽ đến Ngọc Nữ Phong một lần nữa để thấu rõ mọi việc.
Trường Phong thở dài một tiếng tiếp:
- Món nợ ngày xưa ta khất lại với lão.
Chàng dợm bước, thì Lộ Khâm bật đứng lên chắn ngang nói:
- Âu thiếu hiệp ... Ngọc Nữ Phong bây giờ như tử địa của võ lâm, một mình thiếu hiệp đến đó, lão phu e ...
- Đa tạ lão bang chủ đã có lòng lo lắng cho ta.
Buông hết lời lạnh nhạt vô tình đó, Trường Phong đẩy Lộ Khâm qua một bên, bỏ đi.
Lộ Khâm một lần nữa chắn ngang đường đi của chàng:
- Thiếu hiệp ... Lão phu đã vay nợ của Ngọc Bảo thì sẽ trả lại Ngọc Bảo, thiếu hiệp hãy nghe lão phu nói một vài lời sau cùng.
- Lão nói đi. Ta không muốn đứng đây lâu hơn nữa.
Lộ Khâm lấy hơi thật sâu, rồi nói luôn một hơi như sợ Trường Phong sẽ bỏ đi:
- Trường Phong ... Phía sau Ngọc Nữ Phong có một con đường hầm, hàng ngày bọn thuộc hạ Bạch Liên giáo hay mang thức ăn đồ uống vào trong đường hầm đó. Dứt khoát trong con đường đó phải có vấn đề.
Lộ Khâm nói xong đứng nép qua một bên:
- Lão phu đã hết lời. Bây giờ thiếu hiệp đi, hay giết thì cứ tự nhiên.
Trường Phong mỉm cười. Chàng lắc đầu, rồi thoát ra ngoài nhanh như cơn gió.
Trường Phong quay lại ngọn Ngọc Nữ Phong. Chàng chờ đến đêm mới dùng bộ pháp Quỷ Ảnh xâm nhập vào vùng cấm địa.
Và quả đúng như Lộ Khâm nói, hai cung nữ vận bạch y, ngực có đóa sen trắng, tay xách giỏ rảo bước ra phía sau Ngọc Phong, thấp thoáng sau hai ả cung nữ đó, có một cái bóng lấp ló.
Hai ả cung nữ cười nói, nhưng chẳng hề biết có người theo sau mình. Vừa đi ngang qua chỗ ẩn mình của Trường Phong, bất thần hai ả cung nữ quay phắt lại.
Cả hai đồng loạt vung ngọc thủ, phát tán một đạo khí âm hàn vỗ thẳng vào người đang theo dõi mình.
Có lẽ đòn công của hai nàng quá bất ngờ, kẻ theo dõi không kịp phản ứng, đàng hứng trọn hai đạo kình âm hàn đó.
- Bình ...
Người đó bị đạo khí âm hàn của hai ả cung nữ đánh tung kên cao rồi rơi phịch xuống đất. Trường Phong chứng kiến hai ả cung nữ phát tác kình khí mà bụng dạ bồi hồi vô cùng.
Với thân phận chỉ là cung nữ, mà hai ả còn có nội khí chân nguyên cao thâm như vậy, thì trong Bạch Liên giáo còn bao nhiêu cao thủ cao thâm hơn.
Hai ả cung nữ cười khanh khách, quay trở lại. Một người cầm trủy thủ khắc dấu chữ thập lên trán xác chết, rồi đứng lên nói với ả đứng bên:
- Thêm một gã Cái Bang nữa xuống chầu diêm chúa. A Hồng đến lượt ngươi.
Ả trao ngọn trủy thủ qua tay cung nữ có tên A Hồng.
A Hồng cười tủm tỉm rồi lắc đầu:
- Muội không có hứng thú cắt thứ bất văn chi vật của bọn Cái Bang. Nếu gã Cái Bang này được thay thế bằng tên Âu Trường Phong Huyết Ảnh Ma Tôn, thì muội sẽ sẵn sàng cắt ngay của y.
Trường Phong nheo mày, và phải bặm miệng mới không thốt ra tiếng cười. Chàng đang giở khóc dở cười khi nghe A Hồng thốt ra lời nói mà chàng không thể nào tin được.
Chàng nghĩ thầm:
“Tại ngọn phong này đều là những kẻ điên phùng, bệnh hoạn mới có ý nghĩ như hai ả cung nữ này”.
Hai ả cung nữ cười khúc khích, tiếp tục đi. Trường Phong nghĩ tiếp:
“Bọn Cái Bang chắc thiệt mạng ở Ngọc Nữ Phong rất nhiều, nên hai ả cung nữ không lấy làm lạ khi bị một tên Cái Bang theo dõi mình”.
Chàng bất giác nghĩ đến Lộ Khâm, có lẽ lão bang chủ quá ân hận vì hành động hồ đồ nông nổi nên muốn chuộc lại để khỏi bị tâm tư dằn vặt. Nghĩ đến đây chàng thoáng một ý niệm giải tỏa hận thù với Cái Bang.
Hai ả cung nữ đi qua chỗ nấp của Trường Phong, không bỏ lỡ thời cơ, chàng liền đề khí, trổ thuật Quỷ Ảnh pháp, phiêu diêu chuyền từ tàng cây này sang tàng cây khác, bám theo sát hai ả cung nữ đó.
Đã thấy hai ả cung nữ có võ công vô cùng thâm hậu, Trường Phong không dám xem thường, sợ bọn họ phát hiện ra mình. Chàng như một bóng quỷ vô thường lượn lờ trên đầu hai ả thiếu nữ.
Đúng như Lộ Khâm nói, sau Ngọc Nữ Phong có một con đường hầm, vách gắn những cây bạch lạp tỏa ánh sáng mờ mờ, ảo ảo tợ như đường xuống diêm phủ.
Vừa đến cửa đường hầm, A Hồng rút chìa khóa tra vào ổ mở cánh cổng sắt. Ả vừa rút chìa khóa ra, Trường Phong nhẹ tênh tợ chiếc lá khô đáp xuống sau lưng hai ả. Chàng ra tay, chớp nhoáng điểm vào huyệt Linh Đài khiến hai ả cung nữ té quỵ xuống.
Cả hai trợn mắt nhìn Trường Phong trừng trừng tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng.
A Hồng chớp mắt liên tục, bởi nhận ra chàng tráng niên có khuôn mặt quá anh tuấn, khôi ngô. Ả ậm ừ muốn nói mà không được bởi bị điểm huyệt bằng thủ pháp kỳ môn Huyết Chỉ.
Trường Phong nhìn A Hồng nói:
- Tại hạ chính là Âu Trường Phong.
Chàng lấy chìa khóa trên tay A Hồng rồi tiếp:
- Nhị vị cô nương tạm thời cho tại hạ nhập vào đường hầm này. Khi trở ra tại hạ sẽ giải huyệt cho nhị vị.
Nói dứt lời, để mặc hai ả cung nữ Bạch Liên giáo nằm sõng xoài dưới đất, chàng trổ Quỷ Ảnh pháp băng mình vào trong đường hầm.
Chạy độ hai mươi trượng, Trường Phong nghe tiếng của Vạn Hóa Đạo Tử bô bô nói:
- Có người tới.
Tiếng của Võ Thánh trỗi lên:
- Họ mang đến cho chúng ta.
Trường Phong vừa dợm bước thì Võ Thánh, Vạn Hóa Đạo Tử cùng Thiên Ma Thế Vương xuất hiện cản đường chàng.
Cả ba tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn Trường Phong. Ánh mắt của họ dời từ khuôn mặt chàng xuống hai cánh tay, cặp lông mày của ba vị kỳ nhân nheo hẳn lại khi thấy Trường Phong chỉ có hai tay không.
Vạn Hóa Đạo Tử chìa tay đến trước nói:
- Tiểu tử ngươi không đem thần dược đến à? Thế thì ngươi vào đây làm gì?
Trường Phong quan sát ba vị kỳ nhân một lúc. Chàng thấy cả ba người thay đổi quá nhiều. Ngay cả Võ Thánh một bậc cao tăng trưởng thượng của Thiếu Lâm tự, cũng quên không thốt nổi một câu Phật hiệu khi giáp mặt chàng, chàng cất tiếng hỏi:
- Ba vị bị Bạch Liên thánh cô nhốt trong này?
Võ Thánh nghe Trường Phong nói cụp hai mắt xuống, Vạn Hóa Đạo Tử thì nhảy đong đong, duy có Thiên Ma Thế Vương xem chừng có phần điềm tĩnh.
Thiên Ma Thế Vương đằng hắng trả lời chàng:
- Chúng ta chẳng bị ai nhốt cả, mà chúng tự nguyện ở lại đây cho yên tĩnh thôi. Mà tiểu tử, sao ngươi lại vào trong này được? Ngươi vào đây có thấy hai ả cung nữ mang thánh dược đến cho chúng ta không?
- Họ đã bị tại hạ điểm huyệt nằm ngoài cửa động.
- Ý ... Ngươi hại chúng ta rồi. Tiểu tử ... Ngươi hại chúng ta rồi.
Thiên Ma Thế Vương nói bằng giọng hối hả tiếc rẻ. Còn Vạn Hóa Đạo Tử thì trổ luôn thuật Di Hành bộ pháp băng đi nhanh như đốm sao xẹt.
Một lát sau, chưa đầy hai hơi thở lão đã trở vào tay xách chiếc giỏ của hai ả cung nữ.
Vạn Hóa Đạo Tử giơ chiếc giỏ lên cao, hí hửng nói:
- May mắn ... vẫn còn ... vẫn còn.
Trường Phong còn ngơ ngác chưa hiểu thánh dược là gì xem chừng những vị kỳ nhân này quá cần thiết như vậy, thì Vạn Hóa Đạo Tử lấy từ trong giỏ một tịnh bình bằng ngọc trút ra tay mình ba hoàn đơn đen kịt.
Lão đưa lên mũi ngửi lấy ngửi để, miệng không ngừng hít hà:
- Ái chà ... Sung sướng quá ... Sung sướng quá.
Võ Thánh liếc Trường Phong, và như chẳng kềm nổi cơn thèm khát thánh dược đang hối thúc, nhưng tần ngần, lí nhí nói:
- Ta cũng có phần chứ?
Vạn Hóa Đạo Tử cười hề hề, nhón một viên đưa qua Võ Thánh.
Sau khi nuốt viên hoàn đơn đó, cặp mắt của lão tăng thoáng chốc trở nên đờ đẫn, u mê, trông ngỡ như một con người mất ngủ lâu ngày, hay đang nhập vào cõi Niết Bàn hoang tưởng. Võ Thánh ngồi bệt xuống đất, miệng không ngớt đọc Phật hiệu:
- A di đà Phật ... A di đà Phật ... A di đà Phật.
Vạn Hóa Đạo Tử cũng cho hoàn thuốc vào miệng nhai ngồm ngoàm, rồi cũng rơi vào trạng thái như Võ Thánh.
Thiên Ma Thế Vương thì nuốt trọng hoàn thuốc rồi đứng nép vào vách cười tủm tỉm chẳng khác nào một người điên.
Hành động của ba vị kỳ nhân khiến Trường Phong không thể nào hiểu nổi. Họ như những người giả điên, ngây ngô, thần trí không một chút minh mẫn.
Trường Phong nhấc lọ tịnh bình, đưa lên miệng ngửi. Chàng phải nheo mày, bởi cái mùi hăng hắc khó chịu vô cùng. Chàng nghĩ thầm, thứ thánh dược hôi hám này mà các vị kỳ nhân kia lại thèm muốn vậy sao?
Trường Phong bước đến cạnh Võ Thánh, gọi khẽ:
- Đại sư ... Đại sư ...
Võ Thánh như chẳng hề nghe lời chàng, miệng vẫn mải đọc Phật hiệu, mắt lim dim như kẻ đang nhập định sắp về tới Niết Bàn.
Chàng bước lại bên Vạn Hóa Đạo Tử gọi:
- Vạn Hóa tiền bối ... Vạn Hóa tiền bối ...
Vạn Hóa Đạo Tử cũng chẳng hơn gì Võ Thánh. Lão xem ra còn nhập sâu hơn vào cõi hoang tưởng.
Trường Phong quay lên nhìn Thiên Ma Thế Vương. Lão ma bất chợt nhướng mắt nhìn chàng, rồi toét miệng cười hì hì cứ như một người điên.
Trường Phong giận quát lớn:
- Các người bị người ta cầm tú rồi điên hết hay sao vậy?
Tiếng của Bạch Liên thánh cô vang lên ngay sau lưng Trường Phong:
- Cũng có lúc chính ngươi cũng như họ.
Trường Phong quay phắt lại.
Ngoài Bạch Liên thánh cô trong trang phục bạch y bó chẽn, còn hai ả thị nữ cung trang đứng sau lưng, và thêm ba gã hộ pháp vận trường y đỏ ối. Tất cả đều chăm chăm nhìn Trường Phong.
Bạch Liên thánh cô nhìn Trường Phong nhưng lại ban mệnh lệnh cho ba gã hộ pháp:
- Để người lạ thâm nhập vào bổn giáo, tội đáng trừng phạt. Hãy mang hai kẻ vô dụng này giam vào ngục đá.
Mệnh lệnh từ Bạch Liên Thánh cô ban ra, ba gã hộ pháp liền ra tay nhanh như chớp.
A Hồng và ả thị tỳ vừa tính quỳ xuống xin xá tội thì đã bị điểm vào Thiên Linh Cái, không biết ba gã hộ pháp kia sử dụng thủ pháp kỳ môn gì, mà hai ả thị nữ cứng ngắt như một cây khô, họ bị nhấc bổng lên mang ra bên ngoài.
Trường Phong lạnh nhạt nói:
- Thánh cô đã cho Võ Thánh và Vạn Hóa Đạo Tử cùng Thiên Ma Thế Vương dùng thứ thần dược gì mà tâm thần ngây dại như vậy?
Thánh cô cười khẩy:
- Ngươi cần biết lắm sao?
- Tại hạ rất muốn biết.
Thánh cô móc trong thắt lưng một lọ tịnh bình, trút ra một viên thần dược đen kịt.
- Nó đây. Ngươi có muốn thử không?
Trường Phong lắc đầu:
- Không, tại hạ không muốn thử như những người kia.
Thánh cô liếc nhìn Võ Thánh, rồi bất ngờ búng viên dược thảo về phía lão tăng.
Đang lim dim niệm Phật hiệu, nhưng Võ Thánh như ngửi được mùi thuốc đang bay về phía mình, lão tràng bộ, khoát tay thộp lên hoàn dược, bỏ luôn vào miệng mình:
- A di đà Phật.
Thánh cô gật gù.
Thiên Ma Thế Vương chìa tay đến trước như một đứa bé vòi ăn:
- Cho lão phu một viên thánh dược.
Thánh cô lắc đầu:
- Hôm nay bổn Thánh cô ban đặc ân riêng cho Võ Thánh mà thôi. Và để đổi lại đặc ân đó thì Võ Thánh phải thu phục công tử.
Trường Phong cau mày:
- Tại sao Thánh cô không tự ra tay thu phục tại hạ mà phải nhờ đến Võ Thánh?
Thánh cô cười khẩy một tiếng, nhìn Trường Phong nói:
- Ta chưa nói hết. Bổn Thánh cô muốn chứng nghiệm oai lực Huyết Ảnh thần công của Huyết Ảnh Ma Tôn, thứ hai Võ Thánh thu phục ngươi, nhưng tuyệt nhiên không làm tổn hại đến ngươi.
Thánh cô quay sang Võ Thánh:
- Lão tăng hiểu ý của bổn Thánh cô chứ? Nếu lão làm tổn hại đến Âu Trường Phong thì ta sẽ cắt phần thánh dược của lão trong ba ngày.
Võ Thánh chắp tay niệm Phật hiệu:
- A di đà Phật ... Bần tăng thừa hành mệnh lệnh của Thánh cô.
Nghe Võ Thánh nói mà hai lỗ tai Trường Phong lùng bùng như có tiếng sấm rầm rì nổ sát bên tai. Quả thật chàng không ngờ thánh dược của Bạch Liên thánh cô có oai lực khống chế được Võ Thánh phải ngoan ngoãn như vậy.
Ý niệm thoát qua đầu Trường Phong, phải khống chế Bạch Liên thánh cô mới may ra cứu được ba vị kỳ nhân này.
Nghĩ xong, chàng hành động chớp nhoáng, tả thủ phóng Huyết Ảnh chỉ công vào nhân trung, hữu thủ thì trổ cầm nã thủ pháp Huyết Ảnh công chực chộp vào yết hầu Thánh cô.
Chỉ và trảo thoát ra nhanh như một tia chớp rực đỏ, vô cùng bất ngờ, hầu đạt được mục đích, Trường Phong đoán chắc Bạch Liên thánh cô không thể thoát được chỉ phong và trảo công của mình.
Chàng đã lầm.
Khi chỉ và trảo rực lên thì Bạch Liên thánh cô đã trổ thuật Di Hình bộ pháp thoạt biến mất như tan vào hư không, trong ánh mắt ngạc nhiên trợn tròn của Trường Phong.
Tiếng cười khanh khách của Bạch Liên thánh cô vang lên sau lưng chàng. Thánh cô vừa cười vừa nói:
- Hành động của Âu công tử xem chừng không được lỗi lạc trượng phu lắm. Nhưng công tử có sử dụng hết nội khí chân nguyên, bổn Thánh cô chỉ e ngươi sẽ đứt hơi mà chết chứ không chạm nổi chéo áo của ta.
Thánh cô vừa nói dứt câu, thì bóng y cà sa đã rực lên chắn ngang mặt Trường Phong.
Chỉ nghe Võ Thánh nheo mày nói:
- A di đà Phật ... Thí chủ hãy để lão tăng thu nạp.
Trường Phong hừ một tiếng. Chàng vốn đã không có cảm tình với Thiếu Lâm vì mối hận Ngọc Bảo, thì cớ đâu lại buông tay để vị lão tăng bắt dễ dàng cống nạp cho Bạch Liên thánh cô.
Trường Phong gằn giọng:
- Lão có nằm mơ cũng đừng hy vọng thấy Trường Phong này dâng mình cống nạp cho lão.
Trường Phong vừa nói vừa phát triển Huyết Ảnh công hộ thể. Toàn thân chàng nhanh chóng được bao bọc bởi vầng hồng quang như ngọn lửa khổng lồ.
Trường Phong quát một tiếng, thi triển Huyết Ảnh chưởng vỗ thẳng vào tâm huyệt lão tăng.
Võ Thánh niệm Phật hiệu đồng thời bổ ngược lại một ngọn Bát Nhã Thiền chưởng.
Bóng huyết thủ rực rỡ nhập luôn vào công khi Bát Nhã Thiền chưởng phát ra những tiếng ầm ầm.
Đã một lần chạm chưởng với Võ Thánh, Trường Phong biết mình không phải là đối thủ của lão, do chân nguyên không tụ thành oai lực như sư tổ, nhưng lần này thật là lạ lùng.
Huyết Ảnh chưởng của chàng như hòa nhập vào Bát Nhã Thiền chưởng ngang bằng nhau, bên tám cân bên nửa lạng.
Đáng lý ra Huyết thủ và Bát Nhã Thiền chưởng khi chạm nhau phải tạo lực chấn dội đẩy hai người ra. Nhưng khác lần trước, Trường Phong có cảm giác hấp lực di sơn đảo hải hút chặt khí chưởng của mình.
Hai người thoáng chốc biến đổi chiêu thức từ đánh thẳng đỡ thẳng qua một cuộc đấu nội lực. Nếu đấu nội lực, thì Trường Phong ví như cá đã nằm trên thớt. Chân khí của chàng làm sao sánh ngang với vị đại kỳ nhân Võ Thánh.
Trường Phong rơi vào tình thế chẳng còn cách gì khác hơn là khoanh tay để Bạch Liên thánh cô thu nạp, biến thành những kẻ ngây ngô dựa vào thánh dược.
Ý chí kiên cường bất khuất, Trường Phong nghiến răng vận đủ mười hai thành tu vi Huyết Ảnh công tống thẳng sang Võ Thánh.
Võ Thánh như hiểu được ý chí của Trường Phong, cũng tăng nội khí, hai người lại ở trong tình huống bất phân thắng bại.
Bạch Liên thánh cô cười khanh khách bước đến cạnh sau lưng chàng. Nàng thỏ thẻ nói:
- Bây giờ ta bắt Âu công tử dễ như lấy đồ vật trong túi mình.
Thánh cô vừa nói vừa cong ngón trỏ chực điểm một ngọn Khưu Ma chỉ vào gáy Trường Phong.
Trường Phong cầm chắc mình đã lọt vào tay Bạch Liên thánh cô, nên buông một câu gắt gỏng:
- Bạch Liên thánh cô ... ngươi cứ giết ta đi.
Chàng vừa dứt câu, thì đã thấy huyệt Linh Đài tê buốt, nội khí đang phát tác tản mác như muối bỏ xuống biển. Đầu óc xây xẩm.
Cùng lúc với ngọn Khưu Ma chỉ điểm vào gáy Trường Phong thì Võ Thánh thu hồi chân khí Bát Nhã Thiền chưởng.
Trường Phong đổ sập xuống nền đá, chẳng khác nào cây chuối bị đốn ngang.
Thánh cô buông thõng hai cánh tay ngọc nhìn Trường Phong nằm bất động dưới đất, buông một lời lạnh nhạt khen tặng Võ Thánh:
- Lão tăng khá lắm ... Đáng được trọng thưởng.
Thánh cô lại trút một hoàn thánh dược bỏ vào tay Võ Thánh.
Thiên Ma Thế Vương và Vạn Hóa Đạo Tử thấy hoàn thánh dược, cũng lạng người đến đứng bên Võ Thánh. Cả hai người cùng chìa tay như những đứa bé vòi ăn.
Bạch Liên thánh cô nhìn Vạn Hóa Đạo Tử và Thiên Ma Thế Vương, rồi từ từ lột tấm lụa đỏ che diện mạo.
Trước mặt ba vị kỳ nhân là một giai nhân sắc nước hương trời, ví như vưu vật tuyệt sắc của tạo hóa. Nếu lúc này Trường Phong tỉnh dậy, chắc phải thốt lên tiếng ngạc nhiên, bởi Bạch Liên thánh cô chính là người tình của chàng.
Bạch Liên thánh cô chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Khả Ngọc. Đấng hồng nhan tri kỷ mà Trường Phong tôn thờ.
Khả Ngọc trút ra hai hoàn thánh dược bỏ vào tay Vạn Hóa Đạo Tử và Thiên Ma Thế Vương, rồi buông một lời lạnh nhạt:
- Hai vị hãy chăm sóc cho Âu Trường Phong. Chỉ khi nào ta đến mới cho y rời khỏi đây.
Vạn Hóa Đạo Tử và Thiên Ma Thế Vương rối rít vâng vâng dạ dạ, tay thì bỏ hoàn thánh dược vào miệng nhai ngon lành.