Sau tiếng pháo hiệu nổ trên bầu trời, bang chủ Cái Bang Lộ Khâm hướng dẫn bang chúng nhâu nhâu như bầy châu chấu tiến lên ngọn phong.
Bên này Hoàng Minh Vũ và Khắc Tuệ Mai cũng hiệu triệu thuộc hạ của mình lên con đường độc đạo dẫn lên tòa tổng đàn Bạch Liên giáo.
Đoàn người Cái Bang và Tàn Khuyết môn không gặp một trở ngại gì. Chẳng bao lâu họ đã đến trước cửa tổng đàn Bạch Liên giáo.
Cửa tổng đàn rộng mở, trên bồ đoàn Bạch Liên là Bạch Liên thánh cô trong bộ y trang bó chẽn, lụa đỏ phủ kín mặt chỉ chứa hai ánh mắt ủ dột, ê chề và sầu thảm.
Hai bên bồ đoàn Bạch Liên là hàng cao thủ đã nai nịt gọn gàng.
Lộ Khâm đứng giữa cửa tiền sảnh, lên tiếng nói:
- Bạch Liên thánh cô hãy trao Âu Trường Phong ra đây, bằng không Cái Bang quyết một trận sống còn với Bạch Liên giáo.
Khắc Tuệ Mai và Hoàng Minh Vũ cũng ra hiệu cho năm mươi cao thủ Tàn Khuyết môn cắt thành hình vòng cung chìa ống Phục Hỏa hổ vào trong tổng đàn.
Bạch Liên thánh cô vẫn tĩnh tọa trên bồ đoàn, im lặng nhìn đám Cái Bang và Tàn Khuyết môn tạo thế trận trước cửa Tổng đàn mà chẳng tỏ lộ một chút gì qua ánh mắt. Trông Bạch Liên thánh cô ngỡ như pho tượng vô tri vô giác.
Lộ Khâm lớn tiếng lặp lại lời nói của mình:
- Bạch Liên thánh cô ... Lão yêu cầu hãy trao Âu Trường Phong ra ngay lập tức, bằng không tất cả bang chúng Cái Bang và Tàn Khuyết môn sẽ không nể mặt Thánh cô.
Long Hổ lệnh chủ trong bộ lốt hộ pháp Bạch Liên giáo chỉ tay vào mặt Lộ Khâm:
- Các ngươi muốn chết.
Lộ Khâm nghe tiếng Trắc Bá Diệp, gằn giọng nói:
- Long Hổ lệnh chủ Trắc Bá Diệp, cũng bởi ngươi mà Lộ Khâm này hồ đồ nhúng tay vào huyết án Ngọc Bảo, hôm nay ta có chết ở đây cũng coi như trả món nợ dằn vặt suốt bao năm qua.
Trắc Bá Diệp lột luôn chiếc khăn lụa che mặt nói:
- Nếu lão muốn chết, thì ta sẵn sàng tống tiễn linh hồn lão về với diêm chúa.
Long Hổ lệnh chủ phẩy tay một cái.
Bốn mươi cao thủ Bạch Liên giáo xếp hai bên bồ đoàn Bạch Liên rút binh khí, đồng loạt hô vang:
- Bạch Liên thánh cô, thần công cái thế, phúc thọ nam sơn.
Sau lời hô như lời kệ kinh, cả bọn đồng loạt lao ra ngoài.
Hoàng Minh Vũ và Khắc Tuệ Mai phẩy tay một cái. Năm mươi cao thủ Tàn Khuyết môn đồng loạt khai hỏa năm mươi ngọn Phục Hỏa hổ.
Năm mươi ngọn lửa độc từ Phục Hỏa hổ bắn xẹt về phía đám cao thủ Bạch Liên giáo.
Phục Hỏa hổ vốn là vũ khí độc môn của Tàn Khuyết môn, nó vô cùng lợi hại và tàn độc. Bất cứ ai chạm phải ngọn hỏa phong, toàn thân sẽ bùng cháy như ngọn đuốc. Chính những ngọn lửa Phục Hỏa hổ đó mà không cao thủ trên giang hồ dám xem thường Tàn Khuyết môn, ngay cả Bạch Liên thánh cô.
Chỉ trong chớp mắt khởi đầu trận đại chiến, bên Bạch Liên giáo đã có hai mươi cao thủ trúng hỏa phong, bùng cháy như những ngọn đuốc.
Mặc cho những ngọn Phục Hỏa hổ phun lửa đầy trời, các cao thủ Bạch Liên giáo vẫn như bầy thiêu thân lao lên. Thêm năm người nữa biến thành bó đuốc thì năm mươi ngọn Phục Hỏa hổ cũng hết tác dụng.
Còn lại vỏn vẹn chỉ mười lăm ngọn, nhưng bọn Bạch Liên giáo vẫn ào ào nhập vào bang chúng Cái Bang.
Trắc Bá Diệp hét lớn một tiếng, trổ Thiên Long pháp bắn mình lên cao. Từ trên không trung lão vươn mười ngón tay tạo thành một vòng lưới Thiên Long chỉ bủa xuống đầu bang chúng Cái Bang.
Xẹt!
Một thức đầu tiên, dùng Thiên Long chỉ mà Trắc Bá Diệp thi triển đã khiến mười cao thủ Cái Bang ngã xuống đất, hồn lìa khỏi xác. Đỉnh đầu những người trúng Thiên Long chỉ bốc khói nghi ngút.
Lộ Khâm quát lớn:
- Trắc Bá Diệp, đỡ chưởng của lão phu.
Lộ Khâm giậm mạnh đôi hài cỏ, người quay tròn như bông vụ áp sát Long Hổ lệnh chủ Trắc Bá Diệp. Ngọn Đả Cẩu bổng trong tích tắc đã phát triển mười thức liên hoàn công vào ba mươi sáu đại huyệt của họ Trắc.
Vốn là bang chủ của một bang phái lớn nhất Trung Nguyên, võ công của Lộ Khâm đâu phải hạng tầm thường, nên Trắc Bá Diệp phải dùng Thiên Long bộ pháp đập vào đầu gậy thoái về sau chịu nhường thế thượng phong cho Lộ bang chủ.
Chiếm được thượng phong Lộ Khâm đâu để mất cơ hội, bởi lão bang chủ cũng thừa biết võ công của Long Hổ lệnh chủ vô cùng lợi hại, nhất là những chiêu thức Thiên Long chỉ.
Lộ Khâm muốn đánh vùi với Long Hổ lệnh chủ, để y không kịp vận chuyển khí công phát tác những thế chỉ tàn độc.
Mặc dù bị Lộ Khâm tấn công dồn dập nhưng Long Hổ lệnh chủ Trắc Bá Diệp vẫn lòn lách né những ngọn Đả Cẩu bổng biến hóa liên hoàn mà giữ bộ pháp chẳng hề xáo trộn.
Đứng bên ngoài thị trấn, Hoàng Minh Vũ nói với Khắc Tuệ Mai:
- Sư muội hãy đứng đây quan sát, ta giúp Lộ bang chủ một tay.
Tuệ Mai gật đầu.
Hoàng Minh Vũ hú lên vang dội, thân pháp kẻ một đường cầu vồng phiêu phiêu nhập luôn vào cuộc đấu giữa Lộ Khâm và Long Hổ lệnh chủ.
Thấy Hoàng Minh Vũ đã vào cuộc hỗ trợ cho mình, Lộ Khâm phấn chấn đánh luôn năm thức liên hoàn phạt vào chân Trắc Bá Diệp.
Trắc Bá Diệp phải đảo bộ, đồng thời tống luôn mười đạo Thiên Long chỉ điểm vào đầu gậy Đả Cẩu bổng của Lộ Khâm.
Mặc dù chủ động tấn công đối phương bằng vũ khí, nhưng khi ngọn Thiên Long chỉ của Trắc Bá Diệp giáp với đầu gậy, Lộ Khâm lại cảm thấy hổ khẩu của mình tê rần bứt rứt.
Trắc Bá Diệp cười khẩy nói:
- Ta đưa lão về chầu diêm chúa đây.
Cùng với lời nói đó, mười ngón tay Thiên Long chỉ của Trắc Bá Diệp đã rực lên mười đạo chỉ khí Thiên Long, như bảo kiếm đánh thốc vào tâm huyệt Lộ Khâm.
Với thức phản công kỳ ảo, Long Hổ lệnh chủ đã lật ngược được tình thế. Y từ chỗ hạ phong đã chiếm thế thượng phong, bắt Lộ Khâm phải vã mồ hôi lưng. Mười đạo chỉ Thiên Long rít gió phát ra tiếng gió ré như lụa bị xé, nghe lạnh cả cột sống.
Lộ Khâm đâm ra lúng túng, muốn thoái cũng không được, muốn đỡ cũng chẳng đón hết mười đạo chỉ cùng một lúc. Giữa lúc đó thì Hoàng Minh Vũ đã kịp thời nhập vào trận.
Minh Vũ chập tả thủ vào mạch môn hữu thủ quát lớn:
- Thất Thương quyền.
Một đạo kình to như quả núi, cuộn lên biến hóa thành một quả đại quyền phong đón thẳng mười đạo Thiên Long chỉ.
Ầm.
Trắc Bá Diệp tháo lùi bốn bộ.
Hoàng Minh Vũ thì chân ngập sâu xuống đất quá mắt cá, bộ trường y bằng vải gai giũ phần phật, chiếc mũ che đầu tuột ra sau lưng.
Minh Vũ buông lời thán phục:
- Thật là lợi hại.
Trong lúc Minh Vũ đối mặt với Trắc Bá Diệp thì cục trường gần như Cái Bang và Tàn Khuyết môn đã làm chủ tình hình.
Sự kiện này ngoài sức tưởng tượng của Khắc Tuệ Mai. Từ lúc tiến công lên tổng đàn Bạch Liên giáo, và xảy ra cuộc tranh đoạt hỗn loạn giữa các bang chúng với nhau, tuyệt nhiên Bạch Liên thánh cô vẫn ngồi như pho tượng trên bồ đoàn chẳng hề nhích động.
Khắc Tuệ Mai quả tình vẫn không hiểu nổi Bạch Liên thánh cô có mưu mô gì. Xem chừng như Thánh cô để mặc cho bang chúng mình chết bởi các cao thủ Tàn Khuyết môn và Cái Bang mà chẳng có chút động tâm.
Giữa lúc như cầm chắc phần thắng, sẽ san bằng tòa tổng đàn Bạch Liên dễ dàng như trở bàn tay, thì có ba người từ phía hậu cung lướt lên.
Cặp mắt của Bạch Liên thánh cô chớp liên tục khi Võ Thánh, Vạn Hóa Đạo Tử và Thiên Ma Thế Vương xuất hiện, nhìn ánh mắt của Thánh cô ngỡ như đang lo lắng vô cùng.
Ngay sau lưng ba vị kỳ nhân còn có Dương Di giáo chủ Minh giáo, thiếu giáo chủ Đường môn Du Thiên Kiệt, kè kè bên cạnh Du Thiên Kiệt là đường chủ môn Du Bất Kỳ.
Thiên Ma Thế Vương chỉ tay vào các bang chúng Tàn Khuyết môn và Cái Bang, cất tiếng quát nạt:
- Lũ chuột nhắt dám làm kinh động chốn bồng lai Ngọc Nữ Phong. Các ngươi muốn chết.
Thấy ba vị kỳ nhân xuất hiện thì Khắc Tuệ Mai rúng động toàn thân. Bà hoàn toàn bất ngờ khi nghe Thiên Ma Thế Vương nói và tự hỏi không biết Bạch Liên thánh cô đã dùng chước gì mà thu phục những bậc kỳ nhân này.
Tuệ Mai còn đang hoang mang thì Võ Thánh và Vạn Hóa Đạo Tử như ba con cọp điên hú vang, lao vào bang chúng Tàn Khuyết môn.
Bát Nhã Thiền chưởng kỳ công võ học của Phật gia lại mở một màn đại sát, máu nhuộm ướt đẫm bộ cà sa của lão tăng. Chỉ mới đẩy ba thức Bát Nhã Thiền chưởng mà bang chúng Tàn Khuyết môn tưởng như đám lá khô bị quét bởi trận cuồng phong dữ dội.
Bình ... Bình ... Bình.
Bên này Thiên Ma Thế Vương cũng chẳng thua kém gì, lão như muốn tranh đua với Võ Thánh, nên những đạo Khưu Ma chỉ như những thanh kiếm vô hình phập phập hớt ngang cổ bang chúng Cái Bang.
Vạn Hóa Đạo Tử thì cuống lên, vừa đánh vừa nói:
- Các ngươi chừa ta với, không ta sẽ chẳng có thánh dược.
Chưa đầy nửa khắc từ lúc Võ Thánh, Thiên Ma Thế Vương và Vạn Hóa Đạo Tử xuất hiện, cục trường đã thay đổi hoàn toàn.
Hơn năm mươi xác chết nằm rải rác khắp cửa tổng đàn Bạch Liên giáo. Vỏn vẹn còn lại trên bãi chiến trường độ hơn năm mươi người kể cả Tàn Khuyết môn lẫn Cái Bang. Hoáng Minh Vũ, Khắc Tuệ Mai và lão bang chủ Cái Bang Lộ Khâm đứng như trời trồng.
Cả ba nhìn Võ Thánh, Vạn Hóa Đạo Tử và Thiên Ma Thế Vương như những quái thú nhuộm đỏ máu người.
Lộ Khâm thở dài, than một lời:
- Chúng ta chắc chết tại vùng tử địa này.
Giữa lúc cái chết hiện ra trước mắt mọi người thì Hoàng Thúy Nga như một cánh chim hạc vụt xuất hiện đứng chắn trước mặt Võ Thánh, Vạn Hóa Đạo Tử và Thiên Ma Thế Vương.
Nàng khoát tay ra hiệu cho Hoàng Minh Vũ và Khắc Tuệ Mai rồi lớn tiếng nói:
- Tất cả mọi người hãy quay về Sinh Tử vực.
Hoàng Minh Vũ khẽ gọi:
- Thúy Nga ...
Thúy Nga nhấn mạnh từng tiếng:
- Gia gia hãy đưa mọi người về Sinh Tử vực, Hoàng nhi sẽ chặn họ lại. Hãy đi đi.
Ba vị kỳ nhân nhìn Thúy Nga không chớp mắt. Sự xuất hiện của nàng quả là một điều bất ngờ, vì Thúy Nga còn trẻ tuổi, hình dạng ma không ra ma, người không ra người lại có thể nói chặn được Võ Thánh, Vạn Hóa Đạo Tử và Thiên Ma Thế Vương, quả là điều không thể tin nổi.
Thúy Nga chặn ngang làm mốc cho Hoàng Minh Vũ và Khắc Tuệ Mai cùng bang chủ Lộ Khâm điều động bang chúng rút dần xuống Ngọc Nữ Phong.
Võ Thánh chắp tay như hồi phục được thần trí, miệng liền niệm Phật hiệu:
- A di đà Phật ... Tín nữ hãy rời khỏi chốn này đi.
Nếu bất cứ ai rơi vào cục trường hư vậy thì lời nói của đại sư quả là sinh lộ để cứu mạng mình, và đã ba chân bốn cẳng bỏ chạy rồi, nhưng Thúy Nga thì không.
Nàng nhìn Võ Thánh lắc đầu:
- Ta chỉ rời khỏi đây khi lấy được mạng sống của Bạch Liên thánh cô.
- A di đà Phật ... Tín nữ đừng hồ đồ.
Long Hổ lệnh chủ Trắc Bá Diệp thấy Võ Thánh đối đáp với Hoàng Thúy Nga, lớn giọng nói như ra lệnh:
- Lão đại sư không cần nhiều lời với nha đầu đó, hãy thu nạp ả rồi để Thánh cô phán xử. Nếu lão đại sư không thực thi thì chính đại sư sẽ bị xử phạt.
Võ Thánh liếc qua Long Hổ lệnh chủ:
- A di đà Phật.
Long Hổ lệnh chủ Trắc Bá Diệp trầm giọng nói:
- Thánh dược không quá thừa để cho đại sư đâu.
Võ Thánh vô cùng lúng túng.
Thiên Ma Thế Vương phủi hai ống tay áo dạ hành, lắc mình đến đứng bên Võ Thánh.
Lão quay nhìn Long Hổ lệnh chủ Trắc Bá Diệp rồi nói:
- Ê lão tổng quản ... Nếu ta thu nạp ả nha đầu này thì phần thánh dược của lão trọc thuộc về lão phu chứ?
Trắc Bá Diệp gật đầu.
Thiên Ma Thế Vương nhìn lại Võ Thánh, toét miệng cười hi hi. Lão vừa cười vừa nói:
- Trong động thất, lão trọc ngươi đã được hưởng quá nhiều thánh dược, giờ đến lượt lão phu chứ.
Thiên Ma Thế Vương nói xong, xum xoe tiến đến đối mặt với Hoàng Thúy Nga, lão nói:
- Nha đầu, ngoan ngoãn hãy quỳ xuống để lão phu dâng nạp cho Thánh cô. Nếu như bướng bỉnh sẽ không toàn mạng.
Thúy Nga nhìn sững vào mặt Thiên Ma Thế Vương nói:
- Tiền bối muốn sống những ngày còn lại thì nên rút lui đi.
Nghe nàng nói, Thiên Ma Thế Vương ngỡ mình nghe lầm, phải hỏi lại:
- Nha đầu, ngươi nói sao? Chẳng lẽ ngươi có thể đả bại Thiên Ma Thế Vương này sao?
Năm mươi năm trước lão phu đã sánh ngang với Võ Thánh, Vạn Hóa Đạo Tử và Huyết Ảnh Ma Tôn với cương vị Tứ đại kỳ nhân, chẳng lẽ lại bị bại bởi một nha đầu non choẹt như ngươi?
- Tre già măng mọc ... Trước có Tứ đại kỳ nhân hùng bá thiên hạ, sau có Bạch Liên thánh cô, như hiện tại các vị đang là thuộc hạ của Bạch Liên thánh cô.
Thiên Ma Thế Vương đỏ ửng mặt vì ngượng, quả thật đúng như nàng nói, cả ba vị trong Tứ đại kỳ nhân đang phục vụ đắc lực cho Bạch Liên thánh cô. Nếu sự đời xảy ra cách đây năm mươi năm quả là không thể nào tin được.
Thiên Ma Thế Vương ngượng quá hóa thành giận. Lão giận đến tím mặt nhưng không biết nói một lời lý giải. Nếu lão phân trần vì cớ sao mình trở thành thuộc hạ của Bạch Liên giáo thì còn đâu có phần thánh dược ma quỷ mà lão đã được Thánh cô trút vào lục phủ ngũ tạng.
Không nói thì phải đánh.
- Nha đầu ... Lão phu sẽ bẻ răng ngươi.
- Tiền bối hãy cẩn trọng ... Khưu Ma chỉ của người không phải là thiên hạ đệ nhất đâu.
Một lần nữa Thiên Ma Thế Vương ngạc nhiên vô cùng. Lão ma không ngờ võ công tuyệt học của mình mà cô gái trẻ tuổi này lại biết rất tường tận.
- Khưu Ma chỉ không phải là võ công thiên hạ đệ nhất nhưng chắc cũng đủ oai lực thu phục ngươi.
- Tiền bối đang nằm mơ.
- Nói nhiều cũng không bằng đánh nha đầu một chỉ để ngươi sáng mắt ra.
- Tiền bối cứ ra tay, nhưng Thúy Nga chỉ sợ khi tiền bối ra tay tiền bối hối hận không kịp. Cái danh Thiên Ma Thế Vương lẫy lừng năm xưa sẽ bị chôn vùi vào trận đấu này.
Thiên Ma Thế Vương hừ lớn. Lão quát:
- Nha đầu đỡ chỉ.
Thiên Ma Thế Vương lắc mình, thân ảnh đã nhập nhoạng, đồng thời phát tác một đạo Khưu Ma chỉ xanh rờn với tám thành lực đạo công thẳng vào Hoàng Thúy Nga.
Đối mặt với một vị đại kỳ nhân như Thiên Ma Thế Vương, Hoàng Thúy Nga đâu dám xem thường, mặc dù nàng cậy vào tuyệt thế võ công Âm Công Lượng Cực Tử.
Thúy Nga hét một tiếng, toàn thân đã bao bọc bởi những luồng Âm Khí Lượng Cực Tử, nhìn ngỡ như một vòng lưới che chắn nàng. Tả thủ khoang một vòng, từ hai ngón tay trỏ và giữa hai đạo Âm Khí Lượng Cực Tử thoát ra đón thẳng đạo chỉ Khưu Ma của Thiên Ma Thế Vương.
Hai đạo khí chạm thẳng nhau, phát ra một tiếng nổ chát chúa.
Ầm.
Kèm theo tiếng nổ dữ dội đó thì có tiếng lụa xé ren rét nghe mà lạnh buốt cả cột sống.
Mũi hài thêu của Hoàng Thúy Nga kéo dài non một bộ lùi về sau. Bên kia Thiên Ma Thế Vương thoái luôn năm bộ, mặt mày tái mét.
Thúy Nga chiếu nhãn lực lạnh lẽo vào lão nói:
- Tiền bối còn nghĩ thu phục tiểu nữ nữa không?
Thiên Ma Thế Vương lắc đầu một lúc, mới mở miệng nói:
- Vừa rồi nha đầu đã thi triển một thức vô cùng quái lạ, phải chăng nó cũng xuất phát từ Hồng Liên?
Thúy Nga mỉm cười gật đầu:
- Đúng như vậy, Khưu Ma chỉ là tuyệt thức từ Hồng Liên, thì tiểu nữ cũng phải dùng tuyệt thức trong Hồng Liên đối kháng lại chứ.
- Chiêu vừa rồi nha đầu thi triển có tên là gì?
Thúy Nga buông một câu lạnh nhạt:
- Âm Công Lượng Cực Tử.
Thiên Ma Thế Vương há hộc miệng:
- Âm Công Lượng Cực Tử ... Thế nha đầu là đệ tử của Long Bà Mỹ Diện?
Đến lượt Thúy Nga thoáng lộ sự ngạc nhiên lên khuôn mặt héo hắt của mình. Nàng gật đầu nói:
- Không sai. Ta chính là đệ tử của Long Bà Mỹ Diện.
Thiên Ma Thế Vương bặm môi, gục đầu, rồi ngước lên nhìn nàng nói:
- Long Bà Mỹ Diện chắc đã quy tiên rồi?
- Sư phụ đã viên tịch từ lâu rồi.
Thiên Ma Thế Vương nhìn nàng nói:
- Tiểu nữ hãy thứ tội cho lão phu. Thật ra lão phu và Võ Thánh cùng Vạn Hóa Đạo Tử không cam tâm hại ngươi đâu, nhưng chúng ta đã lỡ bị trúng nhằm thánh dược, không thể kiềm chế được dục tâm, nếu không có thánh dược, sống còn khổ hơn chết.
Thiên Ma Thế Vương lắc đầu quầy quậy tiếp:
- Tiểu nữ ... hãy tha thứ cho lão phu.
Thiên Ma Thế Vương quay lại Võ Thánh và Vạn Hóa Đạo Tử, trĩu giọng buồn thảm nói:
- Hai vị ở lại đi sau.
Dứt câu nói tưởng như lời trăn trối đó, trong lúc Hoàng Thúy Nga còn chưa hiểu lão có dự tính gì, thì Thiên Ma Thế Vương hú lên một tiếng lanh lảnh, người của lão run rẩy như một cây sậy trước cơn giông lớn.
Thiên Ma Thế Vương té sấp mặt xuống đất.
Hoàng Thúy Nga lắc mình phi thân đến cạnh bên lão ma. Nàng đỡ đầu Thiên Ma Thế Vương thấy hai bên khóe miệng máu tươi đã rịn đỏ.
Thiên Ma Thế Vương ngắc ngoải nói:
- Tiểu nữ ... Lão không biết ngươi là đệ tử của Mỹ Diệm Long Bà ... Ngươi tha thứ cho lão phu nhé.
Hoàng Thúy Nga thật không tin nổi Thiên Ma Thế Vương lại tự đoạn kinh mạch của mình mà chết khi nghe đến tên Mỹ Diệm Long Bà. Nàng không cầm lòng đặng, nước mắt lưng tròng, vừa gật đầu vừa nói:
- Tiền bối ... Tiền bối không có lỗi gì cả.
Thiên Ma Thế Vương nghe xong lời Thúy Nga thốt ra bằng đáy lòng tâm tình, miệng nở nụ cười khắc khổ rồi gục đầu qua bên. Hồn lão đã xuất ra khỏi xác.
Thấy Thiên Ma Thế Vương tự đoạn kinh mạch kết liễu cuộc đời mình, Võ Thánh và Vạn Hóa Đạo Tử bồi hồi vô cùng.
Hai người nhìn nhau.
Võ Thánh chắp tay niệm Phật hiệu, từ từ ngồi xuống đất theo tư thế kiết dà, máu tươi liền rịn ra hai bên khóe miệng lão tăng.
Vạn Hóa Đạo Tử nhìn Hoàng Thúy Nga buông một lời thê lương, u uẩn nói:
- Nha đầu ... Số phận của Tứ đại kỳ nhân thật là hẩm hiu.
Vạn Hóa Đạo Tử đến cạnh bên Võ Thánh. Lão ngồi xuống cạnh, cơ thể liền phát ra những tiếng cắc cắc, rồi gục đầu lịm dần đi.
Sự ra đi của Võ Thánh, Vạn Hóa Đạo Tử và Thiên Ma Thế Vương khiến cho mọi người có mặt tại cục trường đều ngơ ngẩn.
Thấy cả ba vị kỳ nhân tự kết liễu đời mình, Trắc Bá Diệp cùng Dương Di và các cao thủ Bạch Liên giáo đồng loạt lùi ngay về phía cửa tổng đàn.
Thúy Nga thở dài một tiếng, rồi nhảy về phía nhóm các cao thủ Bạch Liên giáo, gằn giọng nói:
- Hôm nay bổn cô nương sẽ san bằng tòa Bạch Liên cung, nếu Bạch Liên thánh cô không ra mặt.
Nàng vừa nói vừa dấn từng bước chầm chậm về phía nhóm cao thủ Bạch Liên giáo.
Trắc Bá Diệp và Dương Di nhìn Hoàng Thúy Nga chẳng khác nào một sát tinh từ cõi chết trở về. Tất cả đều căng mắt, ngưng thần và vận chuyển công khí chờ đợi.
Bất ngờ, một chiếc bóng đỏ từ phía hậu cung lướt lên nhanh không thể tưởng. Bóng huyết y lướt qua đỉnh đầu bọn cao thủ Bạch Liên cung, rồi nhắm luôn Hoàng Thúy Nga vỗ liền xuống một lúc ba đạo chưởng kình Huyết Ảnh công.
Thoáng bất ngờ, Hoàng Thúy Nga cũng lúng túng vô cùng. Nàng nửa muốn dùng Âm Công Lượng Cực Tử đỡ thẳng vào huyết thủ, nửa lại không nỡ vì ngỡ đó là Âu Trường Phong.
Nếu thi triển Âm Công Lượng Cực Tử, Hoàng Thúy Nga sợ kình khí vô tình sẽ giết chết chàng.
Tâm trạng của nàng bấn loạn vô ngần.
Trong lúc Thúy Nga bối rối thì bóng huyết thủ chia làm ba đường thượng trung và hạ công thẳng vào nàng.
Thúy Nga đanh mặt, điểm mũi hài lướt luôn về sau hai trượng.
Huyết thủ vỗ thẳng xuống chỗ đứng của nàng.
Ầm.
Cuồng phong xuất hiện như lốc dữ, trong phạm vi ba trượng rộng.
Thúy Nga hét lớn:
- Trường Phong ... dừng tay lại.
Mặc cho nàng nói, bóng huyết y vẫn chờn vờn, rồi công luôn một lúc năm sáu bóng chưởng đỏ ối vào người Thúy Nga.
Lần này Thúy Nga tưởng chừng như Trường Phong muốn giết nàng, bóng huyết thủ dày đặc che kín trước mặt khiến nàng bối rối vô cùng.
Thúy Nga chứng kiến những vị kỳ nhân kia bị khống chế bởi thánh dược nên cũng ngỡ Trường Phong cũng như họ, nên không muốn dùng võ công chống trả chàng. Nàng điểm mũi hài lùi luôn hai trượng nữa, hét lớn:
- Trường Phong ...
Nàng vừa thét lớn, thì cảm thấy sau lưng mình có áp lực lạ thường, liền quay phắt lại chực phát tác Âm Công Lượng Cực Tử, nhưng không kịp nữa rồi.
Khuôn mặt của Bạch Liên thánh cô ngay sát bên nàng. Phía trước thì bóng huyết thủ, phía sau là Bạch Liên thánh cô với thân pháp Di Hình xuất quỷ nhập thần.
Lượng đầu thọ địch, Thúy Nga suy nghĩ chớp nhoáng. Nàng bỏ mặc cho Huyết thủ vỗ thẳng vào lưng mình, mà chủ tâm công luôn một ngọn Âm Công Lượng Cực Tử vào Bạch Liên thánh cô.
Ngọn Âm Công Lượng Cực Tử thoát ra từ hai ngón tay của Thúy Nga, kẻ một đường thẳng tắp điểm vào giữa trán Bạch Liên thánh cô. Nhưng ngọn khí công còn cách đích độ hai gang tay thì Thánh cô vụt biến mất tan vào hư không.
Vừa lúc đó, Thúy Nga cảm thấy lưng mình rát bỏng, đầu óc xây xẩm, khí lực tản mác.
Nàng chúi người về phía trước miệng hộc máu tươi trông thảm hại vô ngần.
Thúy Nga gắng gượng trụ bộ. Nàng há hốc miệng khi nhận ra người đối mặt với mình vận Huyết y đỏ rực không phải là Trường Phong.
Y có cặp mắt đỏ chói, lạnh lẽo vô ngần đang rọi vào nàng.
Chạm vào ánh mắt vô hồn vô cảm đó, Thúy Nga rợn cả tóc gáy. Nàng lắp bắp nói:
- Ngươi không phải là Âu Trường Phong.
Vừa nói Thúy Nga vừa vận chuyển cửu âm để phục hồi Khí Công Lượng Cực Tử, nhưng nàng cảm thấy mình thở còn không nổi huống chi phát tác tuyệt công.
Thúy Nga đưa tay ôm ngực, miệng phun luôn một ngụm máu tươi nữa. Đầu óc tối sầm lại, nàng chỉ còn nghĩ một điều:
“Mình cùng chết chung với những vị tiền bối kia”.
oo Trường Phong tỉnh lại, nằm dưới sàn đá, hơi lạnh tỏa lên lạnh buốt. Chẳng nhận ra mình bị nhốt trong một ngục đá tối đen như mực. Chàng lần mò đến cửa tò vò khẽ gọi:
- Võ Thánh, lão tăng có nghe tại hạ nói không?
Không có tiếng Võ Thánh đáp lại.
Cạch ...
Cửa đá hé mở, một bóng người len vào.
Tiếng của Khả Ngọc thốt lên ngay bên cạnh Trường Phong:
- Âu đại ca.
Như nằm mơ, Trường Phong phải lắc đầu mà cũng chưa tin được Khả Ngọc ở ngay bên cạnh mình. Chàng thốt lên ngạc nhiên:
- Ngọc muội ... Ngọc muội phải không?
- Chính Ngọc muội đây này.
Khả Ngọc nắm tay chàng, xuống giọng thật khẽ:
- Đại ca, chúng ta rời khỏi đây ngay.
Trường Phong còn chưa hết ngạc nhiên. Quả thật chàng không thể nào tin nổi Khả Ngọc lại có thể đột nhập vào tận trong ngục đá này.
- Ngọc muội, sao muội lại có thể vào trong này được?
- Chuyện dài dòng lắm, rồi muội sẽ kể cho đại ca biết vì sao mình lại có thể vào đây.
Bây giờ chúng ta cần phải trốn khỏi Ngọc Nữ Phong.
Nàng đưa tay rờ rẫm khuôn mặt chàng, rồi nói:
- Mới xa nhau mấy bữa mà đại ca tiều tụy quá.
Trường Phong cảm giác bàn tay mình vừa đọng một giọt nước. Có lẽ Khả Ngọc quá thương cảm chàng nên đã rơi lệ, và những giọt lệ đó đọng trên tay Trường Phong.
Chàng bất giác ôm lấy nàng thốt:
- Ngọc muội ...
Khả Ngọc đẩy khẽ Trường Phong:
- Đại ca ... Lúc này chúng ta không rời khỏi Ngọc Nữ Phong thì chẳng còn thời cơ nào nữa đâu.
Trường Phong thở dài một tiếng:
- Ngọc muội ... Hình như đại ca đã bị Bạch Liên thánh cô phế bỏ võ công rồi.
Khả Ngọc lắc đầu, rồi nép vào ngực Trường Phong:
- Chúng ta trốn ra khỏi đây rồi Ngọc muội sẽ làm cách phục hồi lại công lực cho đại ca.
Hãy đi theo Ngọc muội.
Nàng nắm tay Trường Phong kéo ra ngoài thạch lao.
Những ngọn bạch lạp gắn trên tường khiến Trường Phong lóa mắt. Một lúc sau nhãn lực mới hồi phục lại, chàng quay sang chiêm ngưỡng nàng. Khả Ngọc vẫn kiêu sa, đài các và đoan trang như hôm nào chàng gặp nàng dưới Sinh Tử vực. Tình cảm dâng trào dữ dội, chàng khẽ bóp tay nàng khẽ gọi:
- Khả Ngọc ...
Khả Ngọc ngước mắt nhìn lên, ánh thu ba của nàng trong vắt chẳng khác nào mặt nước hồ thu.
- Đại ca ...
- Ngọc muội, nếu trên đường bôn tẩu, đại ca có mệnh hề nào thì Ngọc muội hãy thoát đi một mình.
Khả Ngọc lắc đầu:
- Không đâu ... Ngọc muội không bao giờ bỏ đại ca. Chúng ta có chết thì chết chung với nhau. Đại ca không yêu thương muội ư?
- Muội đừng nói những lời đó, Trường Phong chỉ yêu một mình muội thôi. Trên đời này không một giai nhân nào Trường Phong nghĩ tới, ngoại trừ muội.
Hai người sóng bước nhau chẳng mấy chốc đã ra đến ngoài động đá.
Khả Ngọc đột ngột kéo tay Trường Phong, áp vào một tảng đá lớn. Nàng khẽ nói:
- Hình như có người đang đi tới.
Hai người vừa nép vào tảng đá thì đã thấy Trắc Bá Diệp cùng Dương Di đi tới. Cả hai nhìn vào động đá quan sát một lúc rồi bỏ đi.
Khả Ngọc thở ra:
- Hai người đó không phát hiện ra chúng ta.
Khả Ngọc không nghe Trường Phong nói gì liền quay mặt lại, thấy chàng đang gục đầu:
- Đại ca ... sao vậy?
Trường Phong bặm môi ngước lên nhìn nàng:
- Thấy kẻ thù mà đại ca đành nhắm mắt làm ngơ. Bởi giờ đây đại ca đã thành kẻ vô dụng, chỉ còn là gánh nặng cho Ngọc muội.
Khả Ngọc phụng phịu:
- Đại ca ... quân tử làm việc lớn, chờ ba năm cũng chưa muộn. Thoát khỏi ngọn Ngọc Nữ Phong này thì muội sẽ cố tìm cách phục hồi chân nguyên nội thể cho đại ca.
Nàng nắm tay chàng kéo đi:
- Chúng mình đi thôi.
Hai người lần theo những gờ đá, xuống chân ngọn phong Ngọc Nữ. Khi đến được dưới chân ngọn Ngọc Nữ, thì trên đỉnh có từng chùm pháo hiệu bắn lên trời.
Trường Phong nheo mày:
- Khả Ngọc ... muội hãy trốn một mình đi, có thể bọn Bạch Liên giáo đã phát hiện ra sự trốn chạy của ngu huynh rồi. Họ sẽ rượt theo.
Khả Ngọc lắc đầu:
- Không ... Nhất định muội không đi một mình. Chúng ta cùng trốn với nhau. Có chết thì muội cùng chết với đại ca.
Dứt lời Khả Ngọc nắm tay Trường Phong trổ thuật phi hành bỏ chạy. Hai người chạy mãi đến khi thấy ven đường có một cánh rừng tùng trùng điệp.
Khả Ngọc liền chỉ cánh rừng tùng đó nói:
- Chúng ta hãy vào trong rừng này ẩn nấp.
Trường Phong vừa thở vừa gật đầu.
Khả Ngọc tỏ vẻ lo lắng cho chàng:
- Đại ca mệt lắm phải không?
Trường Phong cúi gằm mặt xuống:
- Bây giờ ngu huynh chẳng khác nào kẻ đã bị chặt tay, chặt chân. Sống chỉ bằng thừa, khốn khổ với mối hận Ngọc Bảo. Trường Phong này chết chắc không nhắm mắt.
Khả Ngọc chau mày:
- Đại ca bi quan quá.
Nàng vừa nói vừa choàng tay qua nách chàng, rồi trổ cước pháp dìu luôn Trường Phong băng vào cánh rừng tùng.
Hai người đến ven rừng thì gặp một ngôi cổ miếu, Khả Ngọc dìu luôn Trường Phong vào cổ miếu đó.
Trường Phong thở dài, bùi ngùi nói:
- Ngu huynh thật là vô dụng, đã làm phiền Ngọc muội nhiều quá.
Xúc cảm u uẩn dâng trào chặn ngang cổ họng, Trường Phong ôm đầu hét lớn:
- Ta là kẻ vô dụng. Ta là kẻ vô dụng ... Ta sinh ra và sống trên đời này để làm gì?
Trường Phong quỳ mọp xuống bậc tam cấp lảm nhảm:
- Trường Phong ... Mi chết đi ... Mi là kẻ vô dụng, mi chết đi.
Khả Ngọc đỡ chàng lên. Trường Phong ngước mặt nhìn nàng. Những giọt nước mắt tuôn dài hai bên má. Chàng sực nhớ đến hôm nào vừa ra khỏi Hoàng hồ, với hào khí hừng hực, đã khắc chữ trên cột đá mà giờ đây đã mất hết, thân lại trôi dạt phải nhờ vào sự giúp đỡ của Khả Ngọc.
Không dằn nổi tâm trạng bi ai, sầu thảm, Trường Phong nghẹn ngào nói với nàng:
- Ngọc muội ... Muội hãy bỏ ta lại đây mà đi đi. Trường Phong này ...
Khả Ngọc ôm ghì lấy chàng nói:
- Đại ca, sông cũng có lúc cong lúc thẳng, trời có ngày và có đêm, có giông bão thì cũng có tĩnh lặng, sao đại ca lại u uất bi quan như vậy? Đại ca ngỡ rằng Khả Ngọc bỏ đại ca sao, hay đại ca đã không còn yêu Khả Ngọc nữa?
Trường Phong nấc nhẹ một tiếng:
- Đại ca yêu muội ... Yêu muội lắm. Nhưng đại ca đã trở thành kẻ vô dụng rồi. Đại ca sợ sẽ liên lụy đến muội mà thôi.
Khả Ngọc lắc đầu:
- Cõi nhân gian mờ mịt này, muội chỉ có mình đại ca. Sự tình hôm nay nhất nhất đều do Võ Thánh, Vạn Hóa Đạo Tử và Thiên Ma Thế Vương gây họa cho đại ca.
Nàng nói dứt câu, lệ thảm đã rơi lã chã xuống vai áo Trường Phong.
Trường Phong ngước lên, nhìn Khả Ngọc buông một câu lạnh giá:
- Nếu Trường Phong này không gục ngã ngày hôm nay thì nhất định phải tìm Võ Thánh, Vạn Hóa Đạo Tử và Thiên Ma Thế Vương để đòi lại món nợ họ đã vay.
Khả Ngọc lắc đầu.
Trường Phong ngạc nhiên hỏi nàng:
- Sao muội lại lắc đầu, muội không muốn huynh trả mối hận này sao?
- Không phải muội không muốn, nhưng những người đó còn đâu để đại ca tìm đến mà đòi hận.
Trường Phong ngạc nhiên, mở tròn nhãn lực nhìn nàng nói:
- Phải muội đang nghĩ ba vị đó đã đầu phục Bạch Liên thánh cô thì đại ca không thể chạm đến họ chứ gì?
Khả Ngọc lắc đầu:
- Không phải vậy đâu ... Họ đã chết hết rồi.
Chàng cau mày:
- Cả ba người cùng chết?
- Đúng như vậy. Lúc muội đột nhập vào thạch động cứu đại ca thì bên ngoài tổng đàn, Hoàng Thúy Nga xuất hiện đòi lại đài hoa Hồng Liên và chính Hoàng Thúy Nga đã giết họ.
- Thúy Nga có thể giết được ba vị kỳ nhân đấy sao?
- Vâng ... Võ công của Thúy Nga vô cùng lợi hại, bởi nó xuất phát từ cội nguồn Hồng Liên. Với bí kíp Âm Công Lượng Cực Tử, nàng đả bại Võ Thánh, Vạn Hóa Đạo Tử và Thiên Ma Thế Vương.
- Hồng Liên chứa đựng những võ công lợi hại như vậy sao?
- Đúng như vậy đấy. Nếu như đại ca hợp nhất nguyên vẹn được Hồng Liên hàm thụ võ công trong Hồng Liên thì việc trả thù chẳng khó khăn gì.
Trường Phong bùi ngùi nói:
- Võ công của đại ca đã bị phế bỏ rồi, còn đâu hy vọng hợp nhất Hồng Liên, huống gì Hồng Liên hiện nay ở trong tay Bạch Liên thánh cô.
Khả Ngọc mỉm cười:
- Lúc bị Thánh cô bắt, Khả Ngọc vô tình nghe được, Bạch Liên thánh cô tuy đã hội đủ nhánh Hồng Liên nhưng vẫn còn thiếu một cánh. Cánh Hồng Liên đó lại nằm trong tay của đại ca.
Trường Phong nheo mày suy nghĩ:
- Đại ca chưa hề giữ nhánh Hồng Liên nào. Có lẽ Thánh cô đã hiểu lầm.
- Ngọc muội thì nghĩ khác.
- Muội nghĩ sao?
- Bạch Liên thánh cô không lầm.
- Lý do gì mà muội nghĩ như vậy?
- Trước đây một trăm năm, giang hồ xuất hiện chủ nhân Ngọc Điện U Linh, võ công vô cùng cao thâm, và trước khi tuyệt tích, vị kỳ nhân đó để lại sáu nhánh Hồng Liên, trên mỗi nhánh đều có khắc khẩu quyết hộ thân, và nếu ai hợp nhất Hồng Liên thì sẽ trở thành người kế vị Ngọc Điện kỳ nhân.
Nàng ngồi xuống bên cạnh chàng:
- Với Hồng Liên, kẻ kế vị trở thành bá chủ giang hồ, vừa về võ công, vừa kim tài. Do đó nhánh Hồng Liên trở thành cái đích của mọi cao thủ.
Trường Phong ngước mặt nhìn qua nàng:
- Sáu người đó là những ai?
- Một là Mỹ Diệm Long Bà, hai là Huyết Ảnh Ma Tôn, ba là Võ Thánh, bốn là Vạn Hóa Đạo Tử, năm là Thiên Ma Thế Vương, người thứ sáu võ công kém nhất nhưng lại mưu mô nhất và là trẻ nhất là U Hồn bang chủ Mộng Diệp Tuyền.
- Đại ca hiểu rồi, những người trước đều đã quá vãn chỉ còn những kẻ hậu sinh, mà người hiện nay đang nắm giữ sinh mạng giang hồ chính là đại đệ tử của U Hồn bang chủ Mộng Diệp Tuyền, người đó chính là ...
Khả Ngọc cướp lời chàng:
- Người đó là Bạch Liên thánh cô.
- Nguyên nhân nào mà Bạch Liên thánh cô lại nghĩ đại ca là người duy nhất còn giữ lại nhánh Hồng Liên?
- Đại ca không suy nghĩ thôi. Thử hỏi bây giờ Võ Thánh, Vạn Hóa Đạo Tử, Thiên Ma Thế Vương kể cả đài hoa cũng thuộc về Bạch Liên thánh cô thì nhánh còn lại là của Huyết Ảnh Ma Tôn. Thật ra Bạch Liên thánh cô đã lục soát trong người đại ca, nhưng không tìm được, nên mới để đại ca sống.
- Thì ra là vậy.
- Bạch Liên thánh cô đã bức ép đại ca phải giao nhánh Hồng Liên của lão tổ mới tha cho Ngọc muội?
- Tất cả đã rõ trước mắt rồi.
Khả Ngọc nắm tay Trường Phong nói:
- Đại ca, bây giờ chúng ta tương kế, tựu kế. Dùng nhánh Hồng Liên của Huyết Ảnh lão tổ để hội nhập Hồng Liên. Đại ca sẽ dùng nhánh Hồng Liên đó trở thành người kế vị Ngọc Điện U Linh và thanh toán các món nợ trên giang hồ.
- Nhưng quả thật ... đại ca chẳng hề giữ nhánh Hồng Liên đó.
Khả Ngọc nheo mày suy nghĩ:
- Đại ca không giữ thì nhánh Hồng Liên đó ở đâu. Chẳng lẽ bí kíp Huyết Ảnh công do lão tổ tự tạo thành.
- Có lẽ do lão tổ suy tư mà tụ thành võ học, nhưng cũng có thể ...
Trường Phong đắn đo:
- Nhưng cũng có thể nhánh Hồng Liên mà Bạch Liên thánh cô đang cần để hợp nhất Hồng Liên đang được lưu trữ tại thạch phòng ...
Khả Ngọc lặp lại:
- Thạch phòng ... thạch phòng ở chốn nào?
- Thạch phòng là nơi lão tổ Huyết Ảnh viên tịch. Nó nằm dưới đáy Hoàng hồ. Khi tòa Ngọc Bảo bị quần hùng san bằng, đại ca bị đánh rơi xuống Hoàng hồ, và may mắn lọt vào thạch phòng hàm thụ võ công của lão tổ.
- Đại ca biết đường quay trở lại thạch phòng chứ?
- Tất nhiên rồi. Đại ca từ đó bước ra, tất phải biết đường trở vào chứ.
- Ngọc muội và đại ca sẽ quay trở lại thạch phòng. Hy vọng lão tổ sẽ lưu trữ nhánh Hồng Liên ở đó, và cũng tạm thời ẩn mặt một thời gian, để muội tìm cách đả thông các đại huyệt của đại ca mau phục hồi thần công hộ thể.
- Đây đến Hoàng hồ rất xa. Đại ca sợ ... Bạch Liên thánh cô không để yên cho chúng ta đến đó.
- Muội có cách.
Nàng nhìn ra ngoài cánh rừng, rồi nói:
- Đại ca ở lại đây, muội sẽ ra ngoài kia tìm một cỗ xe ngựa và chúng ta sẽ dùng cỗ xe ấy xuôi về Hoàng hồ.
Trường Phong gật đầu:
- Muội hãy cẩn thận.
Nàng nắm tay chàng bóp khẽ, rồi nói:
- Ngọc muội sẽ quay lại ngay thôi. Đại ca đừng đi đâu nhé.
Trường Phong nhìn nàng bằng cặp mắt đắm đuối, thán phục và trìu mến:
- Phải chi muội đừng gặp ngu huynh thì đâu vất vả như thế này.
Nàng bặm môi nguýt chàng, rồi phụng phịu nói:
- Đại ca còn nói những lời như vậy nữa thì Khả Ngọc sẽ tự hủy mình chết trước mặt đại ca cho xem.