“Anh! em không muốn xa anh! Cầu xin anh, đừng đuổi em đi được không?”
“Đừng để anh nhìn thấy mặt em nữa, từ nay về sau vĩnh viễn đừng gặp lại nhau.”
“Tại sao? Anh, em biết anh không thích em, nhưng cũng đâu cần phải đuổi em đi như vậy! Em là em trai duy nhất của anh, là người thân của anh kia mà!”
“Từ giờ trở đi chúng ta không còn quan hệ nữa.”
Đó chính là những lời nói dứt khoát tàn nhẫn mà hắn đã nói ra, không có một chút mơ hồ.
Lúc đó Cửu Vận vẫn còn là một đứa trẻ một trăm tuổi liên tục khóc lớn, nước mắt tuôn như mưa. Bàn tay nhỏ gắt gao ôm lấy Thiết Hy Nhĩ không muốn buông ra, bởi vì y biết, chỉ cần mình buông lỏng tay ra, y và người mình kính yêu sẽ xa nhau.
Vĩnh viễn xa nhau
Thế nhưng, đến cuối cùng vẫn không hề chia ly?
Thiết Hy Nhĩ hoàn hồn, từ trong quan tài leo ra, quay lại nhìn Hàn Dương chậm rãi nói: “Ban ngày em không được phép đi đến bất cứ đâu, ở yên chỗ này cho ta ngủ ngon một giấc, buổi tối ta sẽ đưa em đi làm. Nếu em dám nói một chữ không, ta không bảo đảm ta có thể khống chế răng của mình đâu. ” dứt lời liền đem người đang lạnh run ở bên trong ném ra ngoài, sau đó chính mình nhảy vào.
Đưa tay khép lại nắp quan tài, vẫn không quên nở nụ cười nói với cậu một tiếng ngủ ngon.
Ánh mặt trời hôm nay đặc biệt gắt, mặc dù bên trong căn phòng luôn âm u tĩnh mịch, nhưng vẫn có thể cảm thấy sự nóng bức như lửa từ bên ngoài.
Ngồi trên mặt giường lớn được bao phủ bởi gấm lụa thêu hoa tím, Hàn Dương yếu ớt nhìn chiếc quan tài được phủ nước sơn bóng loáng, trong lòng thầm nghĩ không biết có nên phóng một ngọn đuốc đốt hắn ta hay không…
Bảy giờ tối, mặt trời dần lặn xuống đường chân trời, Thiết Hy Nhĩ thể lực dồi dào từ trong quan tài leo ra, sau đó chầm chậm đi rửa mặt, uống mứt máu, lừng thừng đến tám giờ vẫn còn dư năm phút đồng hồ, tranh thủ đi giải quyết nhu cầu, hắn cuối cùng cũng chuẩn bị xong.
“Đừng nóng vội mà bảo bối, bây giờ chúng ta đi!”
Thiết Hy Nhĩ kéo tay của động vật nhỏ Hàn Dương đi tới phía trước cửa sổ, nhìn mặt trời hoàn toàn khuất dạng, sau đó nhảy mạnh.
Hai phút sau.
Trong đại sảnh nhà xuất bản.
Hàn Dương xoa xoa đầu vì chóng mặt, hơn mười giây sau mới có thể nhìn rõ mọi vật.
“Anh … sao có thể làm được ( ⊙ o ⊙)?”
“Bởi vì ta là ma cà rồng, là tốc độ của ma cà rồng đó, em hiểu mà.”
“Nhanh hơn xe hơi BMW luôn sao?”
“Mấy chiếc xe bốn bánh đó đều là đồ ẻo lả.”
“…”
Mục đích sống của Tiểu Hàn chỉ là muốn kiếm thật nhiều tiền, sau đó mua một chiếc xe thể thao BMWs thật phong cách. Nghe hắn nói như vậy, cũng không dám có ý nghĩ đó trong đầu nữa.
Bởi vì cậu, không muốn bị gọi là đồ ẻo lả.
Thiết Hy Nhĩ xoa đầu cậu, cười híp mắt nói: “Nhanh đi đi, đừng để ngày đầu tiên đi làm lại đến muộn.”
Chỉ một câu nói lập tức nhắc nhở cậu, chỉ thấy cậu đứng thẳng, hết sức nghiêm túc giơ tay chào kiểu quân đội rồi chạy lên tầng sáu.
Sau khi Tiểu Hàn rời đi, trong phòng khách tối đen chỉ còn lại một mình Thiết Hy Nhĩ. Mí mắt hơi nâng lên, con ngươi màu nâu cũng từ từ biến đổi, khóe môi cong lên lấp lánh ý cười.
—— mùi vị ở đây, vừa quen thuộc, vừa đáng ghét.
Quả nhiên, thích đi làm buổi tối, ngoại trừ ma cà rồng ra, làm gì còn sinh vật nào khác!
Lúc mở cửa phòng làm việc của giám đốc, Hàn Dương lại một lần nữa bị mùi thơm nhàn nhạt bên trong mê hoặc, bước chân chậm chạp, thật lâu mới nhúc nhích.
Không gian tối om trong nháy mắt trở nên sáng sủa, giám đốc Lưu bật đèn bàn trên bàn làm việc, hướng người chỗ cửa nói: “Tôi không có thói quen dùng đèn sáng, cậu đừng cảm thấy lạ.”
“Không lạ không lạ! ” chỉ là cảm thấy phong cách làm việc của giám đốc rất kỳ quái.
Phát hiện trên người cậu không có mùi của cỏ mã tiên thứ mà ma cà rồng ghét nhất, Lưu Niên mới cảm thấy yên tâm, đem một xấp văn kiện giao cho cậu, kèm theo một chiếc chìa khóa, “Đây là nhiệm vụ cần làm của ban biên tập cùng chìa khóa, cậu hãy bảo quản cho tốt!”
Cậu ôm xấp văn kiện vào trong lòng giống như ôm bảo bối, Hàn Dương lễ phép cúi chào, sau đó đi làm việc của mình.
Chỉ là, ban biên tập buổi tối đang thiếu người, muốn cậu thích ứng ngay với công việc, e rằng phải mất thêm vài ngày!
Mùi vị của tinh khiết huyết chủng vừa rời đi không lâu, đã quay trở về.
Lưu Niên tưởng rằng đứa trẻ kia có vấn đề gì mới quay lại, khoanh tay lẳng lặng chờ đợi cậu đến.
Nhưng mà ——
“Đệ thập trưởng lão, đã lâu không gặp a!”
Chiếc áo gió màu đen tản ra trong gió một thứ khí tức hắc ám và lạnh lẽo, xương gò má hơi nhô ra, đôi mắt mỹ lệ thâm sâu khó đoán, cánh môi nhợt nhạt hơi mỏng cong lên, vô cùng phong vận.
Lưu Niên hiển nhiên không ngờ rằng mùi vị này là của hắn, trong lúc nhất thời không phản ứng gì, ngồi thừ người ra.
Hồi lâu sau, gã mới có phản ứng, đứng dậy cung kính hành lễ, kêu một tiếng điện hạ.
Thiết Hy Nhĩ vẫn dáng vẻ tươi cười đó, từ từ đi tới sô pha ngồi xuống, chân bắt chéo đung đưa một cái, ngẩng đầu hướng Lưu Niên nói: “Ta tới Trung Quốc cũng năm mươi năm rồi, nói cách khác, ta đã không gặp trưởng lão năm mươi năm rồi nhỉ?”
Lưu niên trầm mặc, không nói lời nào.
Cũng không dám nói gì, rất sợ không cẩn thận nhanh mồm nhanh miệng, đem những điều không nên nói mà nói ra.
Hơn nữa, gã gia nhập viện trưởng lão cũng mới ba trăm năm, vị điện hạ này xưa nay nổi tiếng vô cùng phóng túng, cho dù là lúc ở Anh quốc cũng rất hiếm khi được nhìn thấy hắn. Hôm nay nghe hắn nói những lời khách sáo như thế, phải cẩn thận mới được.
Đối với sự trầm mặc không nói gì của gã, Thiết Hy Nhĩ cũng không phẫn nộ, cả người bám dính lấy sô pha, thản nhiên vênh váo, “Nghe nói gần đây Giemsa hoành hành, ta nghĩ trưởng lão hẳn là đã phát hiện ra điều gì rồi phải không?”
Đáy mắt Lưu Niên lóe lên một tia phức tạp, sau đó cung kính nói: “Giemsa tùy ý hoành hành, dẫn đến rất nhiều người bị thương, tôi không dám tự tiện giải quyết.”
“Lời này có nghĩa là, bảo ta tự mình đi thu dọn bọn chúng sao? ” Thiết Hy Nhĩ cười nhạt, rất rõ ràng người này đang cho rằng chuyện con người bị biến thành ma cà rồng chính là kiệt tác của hắn.
Hiện giờ, con người và ma cà rồng tuy không thể nói là chung sống hoà bình, nhưng cũng là không xâm phạm lẫn nhau. Nhưng mà hắn thân là tinh khiết huyết chủng lại nuôi nhiều Giemsa như vậy, nếu hắn cứ tiếp tục làm bậy, dù cho hắn có là người thừa kế của gia tộc Duy Đa Lợi Á cũng khó mà thoát khỏi sự nghiêm phạt của Huyết tộc.
—— đây chính xác là suy nghĩ của Lưu Niên.
Gã quỳ một chân trên đất, hành lễ với đấng quân vương tôn kính nhất, nói: “Hi vọng điện hạ có thể lấy Huyết tộc làm trọng, bằng không…”
Bằng không thế nào? Huyết tộc điện hạ ánh mắt hiếu kỳ nhìn người đang quỳ trên mặt đất, đợi hắn nói ra nửa câu còn lại.
“Bằng không tôi sẽ tận lực ngăn chặn điện hạ, dù cho có hóa thành tro tàn!”
Thiết Hy Nhĩ khẽ hé miệng vô cùng kinh ngạc.
Đáp án này, dường như nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nói thế nào đây, bây giờ sợ là cả viện trưởng lão ai cũng cho rằng cho rằng Giemsa là do hắn nuôi, nếu giải thích quá nhiều thì nghĩa là đang cật lực giấu giếm.
Nếu đã như vậy, hà cớ gì phải làm khó mình nữa?
“Mùi vị trong cơ thể bọn chúng rất giống của ta, ngươi dựa vào đó để đưa ra phán đoán như vậy chứng tỏ ngươi có ấn tượng rất sâu đối với ta, cho nên ta không trách ngươi. Ta sẽ chứng minh sự trong sạch của mình, tất nhiên, ngươi cũng phải vì sai lầm của ngươi mà chịu phạt! ” liếc nhìn thấy thân thể người kia run lên một chút, Thiết Hy Nhĩ hài lòng nở nụ cười, “Được rồi, ta còn có việc bận, đi trước một bước, hôm khác sẽ tới thăm hỏi trưởng lão —— đúng rồi, Hàn Dương… cậu ấy không phải là Giemsa, chỉ là lúc trước có uống máu của ta nên ở trong người còn sót lại mùi vị của ta mà thôi, hi vọng ngươi không có ác ý gì với cậu ấy. Không chỉ vậy, còn phải chiếu cố cậu ấy thật tốt, nếu bạc đãi cậu ấy, ta nghĩ, ngươi cũng biết hậu quả ra sao rồi!”
Lưu Niên ngây ngẩn cả người, không phải vì lời đe dọa của điện hạ, mà là vì chưa bao giờ ngờ tới, một con người bình thường lại mang trong mình dòng máu của tinh khiết huyết chủng cao quý nhất, vì vậy trong lúc nhất thời khó có thể thông suốt được.
Ngẩng đầu lên nhìn, người ngồi trên ghế sô pha đã biến mất, mùi hương thơm ngát kia cũng theo đó tan đi.
Bầu trời đêm khuya đen kịt không một tia ánh sáng, không khí nặng nề dồn nén khiến người khác vô cùng khó chịu.
Ban đêm oi bức có thể khiến cho con người bình thường trở nên nóng nảy, khó mà đi vào giấc ngủ, thậm chí ngay cả dục vọng nguyên thủy nhất cũng chẳng thể giải tỏa.
Thiết Hy Nhĩ nhanh như chớp ngồi phía trên đô thị phồn hoa, con ngươi sắc vàng quan sát khắp nơi phía dưới, đáy lòng dâng lên cảm giác bá chủ thế giới, là vua của thiên hạ, tự hào không gì sánh được.
Nhếch miệng lộ ra hai răng nanh sắc nhọn, không hề do dự cắn vào cổ tay của mình, dòng máu nồng đặc trong nháy mắt tràn ra, dọc theo cổ tay trắng nõn từng giọt rơi xuống.
Hương thơm từ máu của tinh khiết huyết chủng đầy cám dỗ lập tức tràn ngập trong màn đêm, nhanh chóng lan tràn tứ phía. Trong chớp mắt, những Giemsa đang trú ngụ trong từng ngóc ngách của thành phố đều cảm nhận được mùi vị quen thuộc, mắt vàng răng nanh vội hiện lên, thở hổn hển hướng đến chỗ mùi máu mà đến.
“Đừng để anh nhìn thấy mặt em nữa, từ nay về sau vĩnh viễn đừng gặp lại nhau.”
“Tại sao? Anh, em biết anh không thích em, nhưng cũng đâu cần phải đuổi em đi như vậy! Em là em trai duy nhất của anh, là người thân của anh kia mà!”
“Từ giờ trở đi chúng ta không còn quan hệ nữa.”
Đó chính là những lời nói dứt khoát tàn nhẫn mà hắn đã nói ra, không có một chút mơ hồ.
Lúc đó Cửu Vận vẫn còn là một đứa trẻ một trăm tuổi liên tục khóc lớn, nước mắt tuôn như mưa. Bàn tay nhỏ gắt gao ôm lấy Thiết Hy Nhĩ không muốn buông ra, bởi vì y biết, chỉ cần mình buông lỏng tay ra, y và người mình kính yêu sẽ xa nhau.
Vĩnh viễn xa nhau
Thế nhưng, đến cuối cùng vẫn không hề chia ly?
Thiết Hy Nhĩ hoàn hồn, từ trong quan tài leo ra, quay lại nhìn Hàn Dương chậm rãi nói: “Ban ngày em không được phép đi đến bất cứ đâu, ở yên chỗ này cho ta ngủ ngon một giấc, buổi tối ta sẽ đưa em đi làm. Nếu em dám nói một chữ không, ta không bảo đảm ta có thể khống chế răng của mình đâu. ” dứt lời liền đem người đang lạnh run ở bên trong ném ra ngoài, sau đó chính mình nhảy vào.
Đưa tay khép lại nắp quan tài, vẫn không quên nở nụ cười nói với cậu một tiếng ngủ ngon.
Ánh mặt trời hôm nay đặc biệt gắt, mặc dù bên trong căn phòng luôn âm u tĩnh mịch, nhưng vẫn có thể cảm thấy sự nóng bức như lửa từ bên ngoài.
Ngồi trên mặt giường lớn được bao phủ bởi gấm lụa thêu hoa tím, Hàn Dương yếu ớt nhìn chiếc quan tài được phủ nước sơn bóng loáng, trong lòng thầm nghĩ không biết có nên phóng một ngọn đuốc đốt hắn ta hay không…
Bảy giờ tối, mặt trời dần lặn xuống đường chân trời, Thiết Hy Nhĩ thể lực dồi dào từ trong quan tài leo ra, sau đó chầm chậm đi rửa mặt, uống mứt máu, lừng thừng đến tám giờ vẫn còn dư năm phút đồng hồ, tranh thủ đi giải quyết nhu cầu, hắn cuối cùng cũng chuẩn bị xong.
“Đừng nóng vội mà bảo bối, bây giờ chúng ta đi!”
Thiết Hy Nhĩ kéo tay của động vật nhỏ Hàn Dương đi tới phía trước cửa sổ, nhìn mặt trời hoàn toàn khuất dạng, sau đó nhảy mạnh.
Hai phút sau.
Trong đại sảnh nhà xuất bản.
Hàn Dương xoa xoa đầu vì chóng mặt, hơn mười giây sau mới có thể nhìn rõ mọi vật.
“Anh … sao có thể làm được ( ⊙ o ⊙)?”
“Bởi vì ta là ma cà rồng, là tốc độ của ma cà rồng đó, em hiểu mà.”
“Nhanh hơn xe hơi BMW luôn sao?”
“Mấy chiếc xe bốn bánh đó đều là đồ ẻo lả.”
“…”
Mục đích sống của Tiểu Hàn chỉ là muốn kiếm thật nhiều tiền, sau đó mua một chiếc xe thể thao BMWs thật phong cách. Nghe hắn nói như vậy, cũng không dám có ý nghĩ đó trong đầu nữa.
Bởi vì cậu, không muốn bị gọi là đồ ẻo lả.
Thiết Hy Nhĩ xoa đầu cậu, cười híp mắt nói: “Nhanh đi đi, đừng để ngày đầu tiên đi làm lại đến muộn.”
Chỉ một câu nói lập tức nhắc nhở cậu, chỉ thấy cậu đứng thẳng, hết sức nghiêm túc giơ tay chào kiểu quân đội rồi chạy lên tầng sáu.
Sau khi Tiểu Hàn rời đi, trong phòng khách tối đen chỉ còn lại một mình Thiết Hy Nhĩ. Mí mắt hơi nâng lên, con ngươi màu nâu cũng từ từ biến đổi, khóe môi cong lên lấp lánh ý cười.
—— mùi vị ở đây, vừa quen thuộc, vừa đáng ghét.
Quả nhiên, thích đi làm buổi tối, ngoại trừ ma cà rồng ra, làm gì còn sinh vật nào khác!
Lúc mở cửa phòng làm việc của giám đốc, Hàn Dương lại một lần nữa bị mùi thơm nhàn nhạt bên trong mê hoặc, bước chân chậm chạp, thật lâu mới nhúc nhích.
Không gian tối om trong nháy mắt trở nên sáng sủa, giám đốc Lưu bật đèn bàn trên bàn làm việc, hướng người chỗ cửa nói: “Tôi không có thói quen dùng đèn sáng, cậu đừng cảm thấy lạ.”
“Không lạ không lạ! ” chỉ là cảm thấy phong cách làm việc của giám đốc rất kỳ quái.
Phát hiện trên người cậu không có mùi của cỏ mã tiên thứ mà ma cà rồng ghét nhất, Lưu Niên mới cảm thấy yên tâm, đem một xấp văn kiện giao cho cậu, kèm theo một chiếc chìa khóa, “Đây là nhiệm vụ cần làm của ban biên tập cùng chìa khóa, cậu hãy bảo quản cho tốt!”
Cậu ôm xấp văn kiện vào trong lòng giống như ôm bảo bối, Hàn Dương lễ phép cúi chào, sau đó đi làm việc của mình.
Chỉ là, ban biên tập buổi tối đang thiếu người, muốn cậu thích ứng ngay với công việc, e rằng phải mất thêm vài ngày!
Mùi vị của tinh khiết huyết chủng vừa rời đi không lâu, đã quay trở về.
Lưu Niên tưởng rằng đứa trẻ kia có vấn đề gì mới quay lại, khoanh tay lẳng lặng chờ đợi cậu đến.
Nhưng mà ——
“Đệ thập trưởng lão, đã lâu không gặp a!”
Chiếc áo gió màu đen tản ra trong gió một thứ khí tức hắc ám và lạnh lẽo, xương gò má hơi nhô ra, đôi mắt mỹ lệ thâm sâu khó đoán, cánh môi nhợt nhạt hơi mỏng cong lên, vô cùng phong vận.
Lưu Niên hiển nhiên không ngờ rằng mùi vị này là của hắn, trong lúc nhất thời không phản ứng gì, ngồi thừ người ra.
Hồi lâu sau, gã mới có phản ứng, đứng dậy cung kính hành lễ, kêu một tiếng điện hạ.
Thiết Hy Nhĩ vẫn dáng vẻ tươi cười đó, từ từ đi tới sô pha ngồi xuống, chân bắt chéo đung đưa một cái, ngẩng đầu hướng Lưu Niên nói: “Ta tới Trung Quốc cũng năm mươi năm rồi, nói cách khác, ta đã không gặp trưởng lão năm mươi năm rồi nhỉ?”
Lưu niên trầm mặc, không nói lời nào.
Cũng không dám nói gì, rất sợ không cẩn thận nhanh mồm nhanh miệng, đem những điều không nên nói mà nói ra.
Hơn nữa, gã gia nhập viện trưởng lão cũng mới ba trăm năm, vị điện hạ này xưa nay nổi tiếng vô cùng phóng túng, cho dù là lúc ở Anh quốc cũng rất hiếm khi được nhìn thấy hắn. Hôm nay nghe hắn nói những lời khách sáo như thế, phải cẩn thận mới được.
Đối với sự trầm mặc không nói gì của gã, Thiết Hy Nhĩ cũng không phẫn nộ, cả người bám dính lấy sô pha, thản nhiên vênh váo, “Nghe nói gần đây Giemsa hoành hành, ta nghĩ trưởng lão hẳn là đã phát hiện ra điều gì rồi phải không?”
Đáy mắt Lưu Niên lóe lên một tia phức tạp, sau đó cung kính nói: “Giemsa tùy ý hoành hành, dẫn đến rất nhiều người bị thương, tôi không dám tự tiện giải quyết.”
“Lời này có nghĩa là, bảo ta tự mình đi thu dọn bọn chúng sao? ” Thiết Hy Nhĩ cười nhạt, rất rõ ràng người này đang cho rằng chuyện con người bị biến thành ma cà rồng chính là kiệt tác của hắn.
Hiện giờ, con người và ma cà rồng tuy không thể nói là chung sống hoà bình, nhưng cũng là không xâm phạm lẫn nhau. Nhưng mà hắn thân là tinh khiết huyết chủng lại nuôi nhiều Giemsa như vậy, nếu hắn cứ tiếp tục làm bậy, dù cho hắn có là người thừa kế của gia tộc Duy Đa Lợi Á cũng khó mà thoát khỏi sự nghiêm phạt của Huyết tộc.
—— đây chính xác là suy nghĩ của Lưu Niên.
Gã quỳ một chân trên đất, hành lễ với đấng quân vương tôn kính nhất, nói: “Hi vọng điện hạ có thể lấy Huyết tộc làm trọng, bằng không…”
Bằng không thế nào? Huyết tộc điện hạ ánh mắt hiếu kỳ nhìn người đang quỳ trên mặt đất, đợi hắn nói ra nửa câu còn lại.
“Bằng không tôi sẽ tận lực ngăn chặn điện hạ, dù cho có hóa thành tro tàn!”
Thiết Hy Nhĩ khẽ hé miệng vô cùng kinh ngạc.
Đáp án này, dường như nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nói thế nào đây, bây giờ sợ là cả viện trưởng lão ai cũng cho rằng cho rằng Giemsa là do hắn nuôi, nếu giải thích quá nhiều thì nghĩa là đang cật lực giấu giếm.
Nếu đã như vậy, hà cớ gì phải làm khó mình nữa?
“Mùi vị trong cơ thể bọn chúng rất giống của ta, ngươi dựa vào đó để đưa ra phán đoán như vậy chứng tỏ ngươi có ấn tượng rất sâu đối với ta, cho nên ta không trách ngươi. Ta sẽ chứng minh sự trong sạch của mình, tất nhiên, ngươi cũng phải vì sai lầm của ngươi mà chịu phạt! ” liếc nhìn thấy thân thể người kia run lên một chút, Thiết Hy Nhĩ hài lòng nở nụ cười, “Được rồi, ta còn có việc bận, đi trước một bước, hôm khác sẽ tới thăm hỏi trưởng lão —— đúng rồi, Hàn Dương… cậu ấy không phải là Giemsa, chỉ là lúc trước có uống máu của ta nên ở trong người còn sót lại mùi vị của ta mà thôi, hi vọng ngươi không có ác ý gì với cậu ấy. Không chỉ vậy, còn phải chiếu cố cậu ấy thật tốt, nếu bạc đãi cậu ấy, ta nghĩ, ngươi cũng biết hậu quả ra sao rồi!”
Lưu Niên ngây ngẩn cả người, không phải vì lời đe dọa của điện hạ, mà là vì chưa bao giờ ngờ tới, một con người bình thường lại mang trong mình dòng máu của tinh khiết huyết chủng cao quý nhất, vì vậy trong lúc nhất thời khó có thể thông suốt được.
Ngẩng đầu lên nhìn, người ngồi trên ghế sô pha đã biến mất, mùi hương thơm ngát kia cũng theo đó tan đi.
Bầu trời đêm khuya đen kịt không một tia ánh sáng, không khí nặng nề dồn nén khiến người khác vô cùng khó chịu.
Ban đêm oi bức có thể khiến cho con người bình thường trở nên nóng nảy, khó mà đi vào giấc ngủ, thậm chí ngay cả dục vọng nguyên thủy nhất cũng chẳng thể giải tỏa.
Thiết Hy Nhĩ nhanh như chớp ngồi phía trên đô thị phồn hoa, con ngươi sắc vàng quan sát khắp nơi phía dưới, đáy lòng dâng lên cảm giác bá chủ thế giới, là vua của thiên hạ, tự hào không gì sánh được.
Nhếch miệng lộ ra hai răng nanh sắc nhọn, không hề do dự cắn vào cổ tay của mình, dòng máu nồng đặc trong nháy mắt tràn ra, dọc theo cổ tay trắng nõn từng giọt rơi xuống.
Hương thơm từ máu của tinh khiết huyết chủng đầy cám dỗ lập tức tràn ngập trong màn đêm, nhanh chóng lan tràn tứ phía. Trong chớp mắt, những Giemsa đang trú ngụ trong từng ngóc ngách của thành phố đều cảm nhận được mùi vị quen thuộc, mắt vàng răng nanh vội hiện lên, thở hổn hển hướng đến chỗ mùi máu mà đến.