Chất lỏng ngọt ngào trượt vào cổ họng, mỹ vị đến cực điểm.
Hai tay bám lấy cổ anh trai, Cửu Vận thoả thích hút máu hắn, móng tay dài khẩy nhẹ làn da hắn, vô cùng dịu dàng.
“Vì sao, vì sao không phản kháng?”
Thiết Hy Nhĩ không đáp, bàn tay ôm chặt y bắt đầu buông ra.
Cửu Vận nhíu chặt lông mày, cánh môi lạnh lẽo dán chặt lấy cổ hắn, hôn lên vết máu trên cổ, để lại hai dấu răng thật sâu, sau đó dùng sức đẩy anh trai ra, vẻ ngây thơ trước kia đã thay đổi, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng như vậy là xong, anh nợ em, còn nhiều hơn thế này. ” nói xong liền biến mất vào trong bóng đêm, đến đi không dấu vết.
Đám Giemsa xung quanh cũng theo y rời đi, chỉ còn lại Thiết Hy Nhĩ vẫn đang ngẩn người, chẳng biết đang suy tư cái gì.
Suốt thời gian ban ngày cậu bị giam giữ bên cạnh cái quan tài đỏ thẫm đầy âm khí kia nên bây giờ mới vào làm được hai tiếng, Hàn Dương đã bắt đầu thấy khó chịu, ngáp lên ngáp xuống một hồi, thật là chịu không nổi mà.
Ban biên tập tính cả cậu thì gồm mười hai người, mười người đi làm vào ban ngày, buổi tối trừ cậu ra thì còn có một cô gái xinh đẹp.
Đem văn kiện đã chỉnh lý cất giữ xong xuôi, Hàn Dương bắt đầu tấn công người đẹp.
Xoay ghế xoay đến bên cạnh người đẹp, đá một bên lông mi, dùng thanh âm nghiêm chỉnh hỏi: “Tôi tên Hàn Dương, Hàn trong Yên Triệu Hàn Vệ Tề*, Dương trong Dương Liễu. Tôi nên gọi cô như thế nào?”
Thiếu nữ mặc áo T – shirt đen không thèm nhìn cậu một cái, trả lời: “Tề Giai.”
“Tề Giai? Á… Cô chính là biên tập viên Tề Giai? Người biên tập cuốn tiểu thuyết ngôn tình “Giai nhân đời Tần” năm ngoái bán chạy trên khắp đại lục là cô sao, cô thật giỏi! Tôi còn tưởng rằng biên tập là cái lão nào đó chứ, không ngờ còn trẻ như vậy!”
“…”
“Hắc hắc, Tề trong Yên Triệu Hàn Vệ Tề, Giai trong giai nhân khuynh quốc, chúng ta rất có duyên nha!”
“…”
Bị đối xử lạnh lùng, Hàn Dương không thể làm gì khác hơn là hậm hực quay lại bàn làm việc của mình tiếp tục gõ bàn phím.
Năm giờ sáng, trời bắt đầu hừng đông, Tề Giai sắp xếp xong đồ đạc rồi rời đi, Hàn Dương tất nhiên cũng sẽ không rảnh ngồi đó tăng ca, bắt chước bộ dáng của cô, cậu cũng tiêu sái ra khỏi phòng làm việc.
Sáng sớm nhiệt độ không khí có chút lạnh, vừa bước ra khỏi công ty cậu nhịn không được rùng mình một cái, còn chưa đi được hai bước, đã nhìn thấy Thiết Hy Nhĩ đang đứng tựa lưng dưới gốc cây hoa quế trước công ty.
Chậc, thảo nào sáng nay cảm thấy lạnh hơn hôm qua!
Ở trong lòng lặng yên mắng một hồi xong, Hàn Dương rất không tình nguyện đi tới chỗ tên ma cà rồng kia.
“Good morning, honey~ ” Thiết Hy Nhĩ cười chào cậu.
“Chào! ” cậu vừa ngáp dài vừa đáp lại hắn.
“Đói bụng ư, có muốn ăn chút gì không? ưm… em muốn nhóm O hay nhóm B hay là thứ khác?”
Hàn Dương kinh hãi, thiếu chút nữa là xông lên đập hắn: “Tôi là người mà!”
Thiết Hy Nhĩ vỗ vỗ trán, ồ một tiếng như đã hiểu rõ: “Xin lỗi xin lỗi, ta quên mất, em bây giờ vẫn chưa phải là Huyết tộc, uống không quen thứ đó.”
Người nào đó mạnh mẽ xông đến người trước mặt, nắm lấy cổ áo đối phương, giận dữ hỏi: “Anh mới vừa nói cái gì? Tại sao lại nói tôi bây giờ vẫn chưa phải là Huyết tộc?! Anh đã biến tôi thành ma cà rồng rồi sao??????????”
Thiết Hy Nhĩ ngây ngẩn cả người, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, nhéo nhéo hai má mềm mịn của cậu, không nói lời nào, sau đó hai tay ôm eo cậu mỉm cười, hai người cứ như vậy mà biến mất khỏi quảng trường rộng lớn.
Kế hoạch của tiểu Hàn vốn là đi tới chỗ cái tên vô lại này mượn ít tiền ăn bữa sáng, sau đó trở về nhà ngủ bù. Chẳng hề nghĩ đến, nháy mắt một cái, cậu lại bị đưa tới cái nơi u ám này rồi.
Cái bụng còn đang kêu gào đây nè!
Thấy hắn mở nắp quan tài ra, Hàn Dương nhanh chân chạy tới đặt mông ngồi lên, không thèm quan tâm đến vấn đề quan trọng của hắn, nói: “Nè, tôi là con người.”
“Thì sao?”
“Thì tôi đói bụng.”
“Rồi sao nữa?”
“Tôi muốn ăn, nhưng không có tiền.”
“Ồ, vậy sao… ” Thiết Hy Nhĩ thoáng chút đăm chiêu rồi nói, “Như vậy đi, nếu em lấy thân mình ra ở trên giường báo đáp ta tử tế, ta sẽ cho em thật nhiều tiền để em tiêu xài thỏa thích, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Nếu như không chịu, thì thôi vậy ~ “
Người nào đó không biết phải làm sao, đưa chân khua quan tài một cái, u sầu nói: “Còn cách nào khác không? Ví dụ như, mượn?”
Thiết Hy Nhĩ ngáp một cái, một tay kéo cậu từ quan tài xuống dưới, sau đó chính mình nhảy vào nằm ở trong, trước khi khép nắp quan tài còn nói hai chữ —— không có.
“Được rồi, ” Thiết Hy Nhĩ cũng cảm thấy lo lắng cho cậu, ở bên trong buồn buồn nói, “Em đi tìm Lạp Bồi đi, gọi hắn làm cho em phần bữa sáng, quản gia của ta rất vạn năng, xử lý mọi chuyện rất gọn gàng ~ “
“…”
“Nhanh đi đi, hắn cũng giống ta sáu giờ phải nghỉ ngơi, đi trễ là không còn…”
Hắn còn chưa nói xong liền cảm giác bên ngoài tiếng bước chân vang lên dồn dập, sau đó nhanh chóng biến mất.
Nhìn mấy cái bánh bao đen đen đỏ đỏ trên bàn, Hàn Dương bỗng nghĩ, ma cà rồng là một loài sinh vật rất kỳ lạ.
Làm việc ở nhà xuất bản một tuần, cậu mỗi ngày đều do hắn phụ trách đưa đón. Chỉ là, mỗi khi Thiết Hy Nhĩ tới đón đều có dáng vẻ rất mệt mỏi, dường như là quá sức chịu đựng.
Nếu như hắn là con người, như vậy Hàn Dương sẽ hiểu là do hắn thiếu ngủ, dù sao giấc năm giờ sáng rất ít người có thể thức dậy.
Thế nhưng, người này chính là một người chết, đêm tối là thế giới của hắn, thời gian tràn ngập tinh lực hắn sao có thể phờ phạc như vậy?
Cho nên, hôm nay sau khi trở về biệt thự của hắn, Hàn Dương rốt cục nhịn không được hiếu kỳ hỏi: “Rốt cuộc anh mấy ngày nay đang làm chuyện gì thế, nhìn giống như mấy thím lao công ngoài phố vậy!”
Uống xong một chén máu, Thiết Hy Nhĩ vươn đầu lưỡi lau đi vết máu trên khóe miệng, quét mắt nhìn cậu một cái, vươn tay kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó tựa đầu vào vai cậu, nhắm mắt hời hợt nói: “Để cho ta dựa vào một chút. Lâu rồi mới mệt mỏi như vậy, cảm giác này thật là… “
Biết người này không muốn nói thật, Hàn Dương không hỏi tiếp, cứ như vậy cho hắn mượn vai mình tựa vào, đột nhiên cảm thấy, rất ấm áp.
Ấm áp…
Đi mà dựa em gái ngươi (#‵′) 凸!
Nghĩ đến việc đang dựa trên người mình chính là một người chết, trong lòng cậu bỗng dưng thấy chán ghét.
Vốn muốn đẩy cái tên đang dựa vai mình ra, đột nhiên lúc cậu quay đầu liền thấy đôi mắt kia đang nhắm chặt, mi mắt rất xinh đẹp, Hàn Dương bỗng thấy trước mắt tối sầm, sau đó hình ảnh một người thân đầy máu hiện lên.
—— Huyết tộc điện hạ khoác áo choàng màu đen, trên cổ áo có thêu hình hoa tường vi trắng, tay hắn chôn sâu trong lồng ngực một đứa bé, máu tươi đỏ sẫm theo cổ tay của hắn từng dòng chảy xuống, bắn tung tóe xuống mặt tuyết trắng bên dưới, nhuộm thành một mảnh đỏ rực, không ngừng lan rộng.
Tại, tại sao có thể như vậy?
Hàn Dương hoàn hồn nhìn chằm chằm người đang ngủ say, tim đột nhiên đập nhanh hơn.
Đứa bé trai kia thoạt nhìn khoảng chừng mười tuổi, rất quen thuộc…
Không, phải nói là, hình ảnh này vô cùng quen thuộc.
Mà ở một nơi vô cùng bí ẩn nào đó, đứa bé đã lớn lên kia đang trù tính một âm mưu to lớn, chờ đợi sự an bài của số phận.
Chú thích:
*Yên Triệu Hàn Vệ Tề: Thời Chiến Quốc, trái với thời Xuân Thu, là một giai đoạn mà các lãnh chúa địa phương sáp nhập các tiểu quốc nhỏ hơn xung quanh để củng cố quyền lực. Quá trình này đã bắt đầu ở thời Xuân Thu, và tới thế kỷ 3 TCN, bảy nước lớn nổi lên chiếm vị trí áp đảo. Bảy nước lớn thời Chiến Quốc (戰國七雄/战国七雄 Chiến Quốc thất hùng), gồm có Tề (齊), Sở (楚), Yên (燕), Hàn (韓), Triệu (趙), Nguỵ (魏) và Tần (秦).
Hai tay bám lấy cổ anh trai, Cửu Vận thoả thích hút máu hắn, móng tay dài khẩy nhẹ làn da hắn, vô cùng dịu dàng.
“Vì sao, vì sao không phản kháng?”
Thiết Hy Nhĩ không đáp, bàn tay ôm chặt y bắt đầu buông ra.
Cửu Vận nhíu chặt lông mày, cánh môi lạnh lẽo dán chặt lấy cổ hắn, hôn lên vết máu trên cổ, để lại hai dấu răng thật sâu, sau đó dùng sức đẩy anh trai ra, vẻ ngây thơ trước kia đã thay đổi, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng như vậy là xong, anh nợ em, còn nhiều hơn thế này. ” nói xong liền biến mất vào trong bóng đêm, đến đi không dấu vết.
Đám Giemsa xung quanh cũng theo y rời đi, chỉ còn lại Thiết Hy Nhĩ vẫn đang ngẩn người, chẳng biết đang suy tư cái gì.
Suốt thời gian ban ngày cậu bị giam giữ bên cạnh cái quan tài đỏ thẫm đầy âm khí kia nên bây giờ mới vào làm được hai tiếng, Hàn Dương đã bắt đầu thấy khó chịu, ngáp lên ngáp xuống một hồi, thật là chịu không nổi mà.
Ban biên tập tính cả cậu thì gồm mười hai người, mười người đi làm vào ban ngày, buổi tối trừ cậu ra thì còn có một cô gái xinh đẹp.
Đem văn kiện đã chỉnh lý cất giữ xong xuôi, Hàn Dương bắt đầu tấn công người đẹp.
Xoay ghế xoay đến bên cạnh người đẹp, đá một bên lông mi, dùng thanh âm nghiêm chỉnh hỏi: “Tôi tên Hàn Dương, Hàn trong Yên Triệu Hàn Vệ Tề*, Dương trong Dương Liễu. Tôi nên gọi cô như thế nào?”
Thiếu nữ mặc áo T – shirt đen không thèm nhìn cậu một cái, trả lời: “Tề Giai.”
“Tề Giai? Á… Cô chính là biên tập viên Tề Giai? Người biên tập cuốn tiểu thuyết ngôn tình “Giai nhân đời Tần” năm ngoái bán chạy trên khắp đại lục là cô sao, cô thật giỏi! Tôi còn tưởng rằng biên tập là cái lão nào đó chứ, không ngờ còn trẻ như vậy!”
“…”
“Hắc hắc, Tề trong Yên Triệu Hàn Vệ Tề, Giai trong giai nhân khuynh quốc, chúng ta rất có duyên nha!”
“…”
Bị đối xử lạnh lùng, Hàn Dương không thể làm gì khác hơn là hậm hực quay lại bàn làm việc của mình tiếp tục gõ bàn phím.
Năm giờ sáng, trời bắt đầu hừng đông, Tề Giai sắp xếp xong đồ đạc rồi rời đi, Hàn Dương tất nhiên cũng sẽ không rảnh ngồi đó tăng ca, bắt chước bộ dáng của cô, cậu cũng tiêu sái ra khỏi phòng làm việc.
Sáng sớm nhiệt độ không khí có chút lạnh, vừa bước ra khỏi công ty cậu nhịn không được rùng mình một cái, còn chưa đi được hai bước, đã nhìn thấy Thiết Hy Nhĩ đang đứng tựa lưng dưới gốc cây hoa quế trước công ty.
Chậc, thảo nào sáng nay cảm thấy lạnh hơn hôm qua!
Ở trong lòng lặng yên mắng một hồi xong, Hàn Dương rất không tình nguyện đi tới chỗ tên ma cà rồng kia.
“Good morning, honey~ ” Thiết Hy Nhĩ cười chào cậu.
“Chào! ” cậu vừa ngáp dài vừa đáp lại hắn.
“Đói bụng ư, có muốn ăn chút gì không? ưm… em muốn nhóm O hay nhóm B hay là thứ khác?”
Hàn Dương kinh hãi, thiếu chút nữa là xông lên đập hắn: “Tôi là người mà!”
Thiết Hy Nhĩ vỗ vỗ trán, ồ một tiếng như đã hiểu rõ: “Xin lỗi xin lỗi, ta quên mất, em bây giờ vẫn chưa phải là Huyết tộc, uống không quen thứ đó.”
Người nào đó mạnh mẽ xông đến người trước mặt, nắm lấy cổ áo đối phương, giận dữ hỏi: “Anh mới vừa nói cái gì? Tại sao lại nói tôi bây giờ vẫn chưa phải là Huyết tộc?! Anh đã biến tôi thành ma cà rồng rồi sao??????????”
Thiết Hy Nhĩ ngây ngẩn cả người, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, nhéo nhéo hai má mềm mịn của cậu, không nói lời nào, sau đó hai tay ôm eo cậu mỉm cười, hai người cứ như vậy mà biến mất khỏi quảng trường rộng lớn.
Kế hoạch của tiểu Hàn vốn là đi tới chỗ cái tên vô lại này mượn ít tiền ăn bữa sáng, sau đó trở về nhà ngủ bù. Chẳng hề nghĩ đến, nháy mắt một cái, cậu lại bị đưa tới cái nơi u ám này rồi.
Cái bụng còn đang kêu gào đây nè!
Thấy hắn mở nắp quan tài ra, Hàn Dương nhanh chân chạy tới đặt mông ngồi lên, không thèm quan tâm đến vấn đề quan trọng của hắn, nói: “Nè, tôi là con người.”
“Thì sao?”
“Thì tôi đói bụng.”
“Rồi sao nữa?”
“Tôi muốn ăn, nhưng không có tiền.”
“Ồ, vậy sao… ” Thiết Hy Nhĩ thoáng chút đăm chiêu rồi nói, “Như vậy đi, nếu em lấy thân mình ra ở trên giường báo đáp ta tử tế, ta sẽ cho em thật nhiều tiền để em tiêu xài thỏa thích, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Nếu như không chịu, thì thôi vậy ~ “
Người nào đó không biết phải làm sao, đưa chân khua quan tài một cái, u sầu nói: “Còn cách nào khác không? Ví dụ như, mượn?”
Thiết Hy Nhĩ ngáp một cái, một tay kéo cậu từ quan tài xuống dưới, sau đó chính mình nhảy vào nằm ở trong, trước khi khép nắp quan tài còn nói hai chữ —— không có.
“Được rồi, ” Thiết Hy Nhĩ cũng cảm thấy lo lắng cho cậu, ở bên trong buồn buồn nói, “Em đi tìm Lạp Bồi đi, gọi hắn làm cho em phần bữa sáng, quản gia của ta rất vạn năng, xử lý mọi chuyện rất gọn gàng ~ “
“…”
“Nhanh đi đi, hắn cũng giống ta sáu giờ phải nghỉ ngơi, đi trễ là không còn…”
Hắn còn chưa nói xong liền cảm giác bên ngoài tiếng bước chân vang lên dồn dập, sau đó nhanh chóng biến mất.
Nhìn mấy cái bánh bao đen đen đỏ đỏ trên bàn, Hàn Dương bỗng nghĩ, ma cà rồng là một loài sinh vật rất kỳ lạ.
Làm việc ở nhà xuất bản một tuần, cậu mỗi ngày đều do hắn phụ trách đưa đón. Chỉ là, mỗi khi Thiết Hy Nhĩ tới đón đều có dáng vẻ rất mệt mỏi, dường như là quá sức chịu đựng.
Nếu như hắn là con người, như vậy Hàn Dương sẽ hiểu là do hắn thiếu ngủ, dù sao giấc năm giờ sáng rất ít người có thể thức dậy.
Thế nhưng, người này chính là một người chết, đêm tối là thế giới của hắn, thời gian tràn ngập tinh lực hắn sao có thể phờ phạc như vậy?
Cho nên, hôm nay sau khi trở về biệt thự của hắn, Hàn Dương rốt cục nhịn không được hiếu kỳ hỏi: “Rốt cuộc anh mấy ngày nay đang làm chuyện gì thế, nhìn giống như mấy thím lao công ngoài phố vậy!”
Uống xong một chén máu, Thiết Hy Nhĩ vươn đầu lưỡi lau đi vết máu trên khóe miệng, quét mắt nhìn cậu một cái, vươn tay kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó tựa đầu vào vai cậu, nhắm mắt hời hợt nói: “Để cho ta dựa vào một chút. Lâu rồi mới mệt mỏi như vậy, cảm giác này thật là… “
Biết người này không muốn nói thật, Hàn Dương không hỏi tiếp, cứ như vậy cho hắn mượn vai mình tựa vào, đột nhiên cảm thấy, rất ấm áp.
Ấm áp…
Đi mà dựa em gái ngươi (#‵′) 凸!
Nghĩ đến việc đang dựa trên người mình chính là một người chết, trong lòng cậu bỗng dưng thấy chán ghét.
Vốn muốn đẩy cái tên đang dựa vai mình ra, đột nhiên lúc cậu quay đầu liền thấy đôi mắt kia đang nhắm chặt, mi mắt rất xinh đẹp, Hàn Dương bỗng thấy trước mắt tối sầm, sau đó hình ảnh một người thân đầy máu hiện lên.
—— Huyết tộc điện hạ khoác áo choàng màu đen, trên cổ áo có thêu hình hoa tường vi trắng, tay hắn chôn sâu trong lồng ngực một đứa bé, máu tươi đỏ sẫm theo cổ tay của hắn từng dòng chảy xuống, bắn tung tóe xuống mặt tuyết trắng bên dưới, nhuộm thành một mảnh đỏ rực, không ngừng lan rộng.
Tại, tại sao có thể như vậy?
Hàn Dương hoàn hồn nhìn chằm chằm người đang ngủ say, tim đột nhiên đập nhanh hơn.
Đứa bé trai kia thoạt nhìn khoảng chừng mười tuổi, rất quen thuộc…
Không, phải nói là, hình ảnh này vô cùng quen thuộc.
Mà ở một nơi vô cùng bí ẩn nào đó, đứa bé đã lớn lên kia đang trù tính một âm mưu to lớn, chờ đợi sự an bài của số phận.
Chú thích:
*Yên Triệu Hàn Vệ Tề: Thời Chiến Quốc, trái với thời Xuân Thu, là một giai đoạn mà các lãnh chúa địa phương sáp nhập các tiểu quốc nhỏ hơn xung quanh để củng cố quyền lực. Quá trình này đã bắt đầu ở thời Xuân Thu, và tới thế kỷ 3 TCN, bảy nước lớn nổi lên chiếm vị trí áp đảo. Bảy nước lớn thời Chiến Quốc (戰國七雄/战国七雄 Chiến Quốc thất hùng), gồm có Tề (齊), Sở (楚), Yên (燕), Hàn (韓), Triệu (趙), Nguỵ (魏) và Tần (秦).