Thiên Vân đại lục, Đại Hoang đế quốc, Lâm gia.
Đang giờ chính ngọ, trên sân luyện võ của Lâm gia, một đoàn thiếu niên mồ hôi tuôn ra như tắm, vẫn đang chăm chỉ đánh ra những động tác quyền cước vô cùng uy lực. Dường như dưới cái nắng khiến cho đám thiếu niên càng tập càng hăng máu.
Ở góc sân luyện võ, một thiếu niên chừng 14 15 tuổi mặc võ phục màu đen, mài tóc cũng đen nhánh, khuôn mặt đẹp đến yêu dị. Hắn cũng đang luyện tập quyền cước. Động tác của hắn như hoàn hảo vô khuyết. Mỗi cái xoay người, vung tay đều mang theo khí kình kinh người.
Lúc này đây có hai trung niên nam nhân đang quan sát. Chợt trung niên áo xanh tên lên tiếng:
- Lâm Hổ giáo đầu. Trong này có Lâm Viêm cùng Lâm Thanh Thanh thiên tư nổi trội. Cả hai đã Luyện Thể cửu trọng. Ba ngày sau Đại điển thức tỉnh huyết mạch. Thật là chờ mong a.
- Haizz. Đáng tiếc cho Lâm Vũ đứa nhỏ. 14 tuổi đã Luyện thể cửu trọng đỉnh phong, thiên tư trác tuyệt. Cơ thể rắn chắc không ai sánh được. Trời lại sinh kinh mạch đứt đoạn, không thể hấp thu thiên địa nguyên khí. Đáng tiếc! Đáng tiếc.
Ở Thiên Vân đại lục. Người người luyện võ, thực lực vi tôn. Mà để chính thức bước vào con đường võ giả, phải luyện thân thể đến mức độ nhất định để chịu được huyết mạch khi thức tỉnh. Đây là bước Luyện thể, chia làm cửu trọng.
Khi đã đạt được Luyện thể cửu trọng. Cơ thể chịu được sức tải của huyết mạch thì sẽ tham gia Tế Điển thức tỉnh. Bước vào cảnh giới Khai Huyết cảnh. Hấp thụ thiên địa nguyên khí bổ dưỡng Huyết mạch. Tích tụ Huyết khí vào trong Đan điền.
Sau Khai Huyết là cảnh giới Hoá Huyết, Huyết khí sẽ ngưng thành dịch. Sức mạnh phi thường to lớn.
Huyết mạch chia làm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Nhân. Từ cao đến thấp. Mỗi cấp lại chia ra Hạ phẩm, Trung Phẩm, Thượng phẩm, Cực phẩm. Nghe nói trên Thiên cấp Huyết mạch còn có Thần cấp. Nhưng vạn năm qua chưa thấy.
Lúc này đây thiếu niên áo đen đã tập xong bài quyền. Hơi thở tự nhiên thông thoáng. Hai mắt lập lòe tinh quang. Nhưng sâu trong ánh mắt ẩn ẩn có nỗi buồn.
Hắn chính là Lâm Vũ. Con của tộc trưởng Lâm gia Lâm Vấn Thiên. Từ nhỏ kinh mạch đã đứt đoạn. Mặc dù hắn thiên tư trác tuyệt. Mãnh Hổ Quyền đã luyện đến viên mãn cảnh giới. Nhưng vậy thì đã sao? Kinh mạch đứt đoạn, không hấp thu được thiên địa nguyên khí mở ra Đan điền. Thức tỉnh huyết mạch chắc chắn thấy bại.
Bàn tay Lâm Vũ nhẹ vuốt ve miếng Long Ngọc đeo ở cổ. Từ nhỏ hắn đã mang theo nó. Có cảm giác cực kì thân cận. Như có huyết mạch tương liên vậy.
Thất thần một lát rồi nhẹ nhàng rời khỏi sân luyện võ. Lâm Vũ vẫn vậy, tự luyện võ tự tham ngộ võ học. Tự đến tự đi không ai quản. Mà cũng chẳng ai để ý đến hắn. Trong mắt mọi người hắn chỉ là phế vật. Không bước vào Khai Huyết thì đời đời làm nô bộc mà thôi.
Hoàng hôn đang dần buông xuống, Lâm Vũ gối tay nằm dài trên bãi cỏ. Chỗ này là góc hẻo lánh mà hắn vô tình tìm được. Hắn thường ở đây suy tư một mình.
Năm tuổi tập võ. Sáu tuổi bước vào Luyện Thể, đến nay đã gần mười năm rồi, mỗi ngày đều siêng năng luyện tập. Người thường bỏ ra 4 canh giờ thì hắn bỏ ra 8 canh giờ.
Bản thân kinh mạch đứt đoạn. Cơ thể bình sinh đã yếu nên phải cố gắng gấp đôi người thường. Hắn có một mơ ước, bước chân vào võ đạo, đạp lên võ đạo đỉnh cao. Bảo vệ cho người thân yêu. Để cho những kẻ khinh thường hắn phải nằm rạp xuống chân mình.
- Ba ngày sau Tế điển rồi. Không thể thức tỉnh huyết mạch. Làm sao đây?
Bất quá. Cuộc đời chỉ một lần. Lâm Vũ vẫn quyết định. Phải thử một lần. Nếu không thành công hắn không hối hận. Không Luyện võ được thì luyện thể. Mặc dù không thể mạnh mẽ như võ giả nhưng nhưng tuyệt không thể buông tha.
Vừa về đến sân viện, Lâm Vũ đã thấy một người đàn ông trung niên mái tóc đã ngả bạc đứng quay lưng về phía mình. Chính là phụ thân hắn Lâm Vấn Thiên.
- Vũ nhi! Luyện võ về rồi rồi à?
Lâm Vấn Thiên quay người lại, khuôn mặt hoà ái nở nụ cười với Lâm Vũ.
- Vâng. Phụ thân, con đã về
Ánh mắt Lâm Vấn Thiên nhìn Lâm Vũ tràn đầy yêu thương, nhưng trong đó lại có vài phần sầu lo và bất đắc dĩ.
- Vũ nhi à. Ba ngày sau Tế điển. Con tính như nào? Kinh mạch con như vậy... Thôi thì ta đưa con tìm một vị cao nhân luyện thể. Thế gian này không thiếu người không thể thức tỉnh huyết mạch. Chỉ cần con cố gắng, tất sẽ bước vào đỉnh cao võ đạo
Lâm Vấn Thiên thừa hiểu được chí lớn trong lòng con trai mình. Trong lòng cũng hổ thẹn không thôi. Làm người cha cũng không thế giúp gì hơn được nữa.
- Phụ thân yên tâm. Con sẽ tham gia Tế điển. Nếu không thành công thì con tìm một con đường khác.
- Haizzz! Được rồi. Vậy ba ngày sau con cùng Lâm Viêm và Lâm Thanh Thanh tham gia Tế Điển. Nghỉ ngơi cho tốt đi.
Nói xong Lâm Vấn Thiên xoay người đi. Lâm Vũ nhìn theo bóng lưng cô độc của phụ thân mà đầy buồn bã.
Lâm Vũ không biết mẫu thân. Nghe nói lúc trước phụ thân bế hắn về. Nhưng người trong tộc thường đồn rằng Dạ Nguyệt vợ của Lâm Vấn Thiên đã mất tích từ lâu rồi. Làm sao lại có Lâm Vũ được. Mà Lâm Vũ lại không hề giống Lâm Vấn Thiên hay Dạ Nguyệt. Chẳng qua điều này không ai nói ra mà thôi.
- Ầm!!!
Cửa viện bị đạp tung ra, một thiếu niên áo bào trắng, khuôn mặt khôi ngô bước vào, theo sau là hai tên hộ vệ.
- Lâm Viêm. Đây là có ý gì?
Lâm Vũ bất mãn lên tiếng.
- Thằng con hoang. Ba ngày sau là Tế điển. Ngươi kinh mạch đứt đoạn. Cả đời phế vật. Sau khi ta thức tỉnh Huyết mạch. Sẽ là thiên tài của Lâm gia. Ngươi thiên phú cao chút thì sao? Tất cả phong quang của ngươi sẽ thuộc về ta. Cả Lâm gia này cũng nằm trong tay ta. Hahha!
Lâm Viêm sáng khoái cười lớn. Ánh mắt bất thiện nhìn Lâm Vũ. Trong mắt của hắn. Lâm Vũ không hơn gì phế vật. Xưa nay vẫn luôn ganh tị với thiên phí của Lâm Vũ.
Lâm Viêm là con trai Đại trưởng lão Lâm Hạo - ca ca của Lâm Vấn Thiên. Ngày trước vì Lâm Vấn Thiên thiên phú vượt qua Lâm Hạo, nổi tiếng khắp Thiên Sơn Thành. Đã đạt được Huyết Khí cửu trọng nên được gia gia cho làm tộc trưởng.
Lâm Hạo vẫn luôn ganh ghét với Lâm Vấn Thiên. Nhưng thiên tư có hạn, không thế tranh chấp. Nên đành nhìn lại.
- Vậy thì đã sao? Việc này không liên quan đến ngươi thì phải.
Lâm Vũ cũng lười nói chuyện với những người như này. Luôn ganh ghét người khác. Tự cao tự đại. Thành tựu tất có hạn. Con đường võ đạo. Cần phải chiến thắng chính bản thân của mình. Chiến thắng được bản thân tất chiến thắng được người khác. Để ý so đo với người, lãng phí thời gian mà thôi.
- Thì sao à? Ta cho ngươi biết.
Ầmmmm
Vừa dứt lời. Lâm Viêm đã tung ngay một quyền vào ngực Lâm Vũ. Do khoảng cách quá gần nên Lâm Vũ chỉ kịp đưa tay lên đỡ. Quyền chệch vào hướng cổ hắn. Va thẳng lên miếng Long Ngọc.
- Hừ!
Lâm Vũ gạt tay Lâm Viên ra, uốn người về phía sau một cách hoàn mĩ.
- Mãnh Hổ Quyền.
Ầmmm
Một quyền thẳng vào vai Lâm Viêm khiến hắn bay ngược về phía sau, một đường cong hoàn hảo. Va vào bức tường viện.
Khoé miệng Lâm Viên ứa máu. Oán độc nhìn Lâm Vũ. Nhấc người rời đi, bỏ lại một câu nói:
- Lâm Vũ. Chờ sau Tế điển. Ta sẽ trả lại gấp bội. Hừ!
Đang giờ chính ngọ, trên sân luyện võ của Lâm gia, một đoàn thiếu niên mồ hôi tuôn ra như tắm, vẫn đang chăm chỉ đánh ra những động tác quyền cước vô cùng uy lực. Dường như dưới cái nắng khiến cho đám thiếu niên càng tập càng hăng máu.
Ở góc sân luyện võ, một thiếu niên chừng 14 15 tuổi mặc võ phục màu đen, mài tóc cũng đen nhánh, khuôn mặt đẹp đến yêu dị. Hắn cũng đang luyện tập quyền cước. Động tác của hắn như hoàn hảo vô khuyết. Mỗi cái xoay người, vung tay đều mang theo khí kình kinh người.
Lúc này đây có hai trung niên nam nhân đang quan sát. Chợt trung niên áo xanh tên lên tiếng:
- Lâm Hổ giáo đầu. Trong này có Lâm Viêm cùng Lâm Thanh Thanh thiên tư nổi trội. Cả hai đã Luyện Thể cửu trọng. Ba ngày sau Đại điển thức tỉnh huyết mạch. Thật là chờ mong a.
- Haizz. Đáng tiếc cho Lâm Vũ đứa nhỏ. 14 tuổi đã Luyện thể cửu trọng đỉnh phong, thiên tư trác tuyệt. Cơ thể rắn chắc không ai sánh được. Trời lại sinh kinh mạch đứt đoạn, không thể hấp thu thiên địa nguyên khí. Đáng tiếc! Đáng tiếc.
Ở Thiên Vân đại lục. Người người luyện võ, thực lực vi tôn. Mà để chính thức bước vào con đường võ giả, phải luyện thân thể đến mức độ nhất định để chịu được huyết mạch khi thức tỉnh. Đây là bước Luyện thể, chia làm cửu trọng.
Khi đã đạt được Luyện thể cửu trọng. Cơ thể chịu được sức tải của huyết mạch thì sẽ tham gia Tế Điển thức tỉnh. Bước vào cảnh giới Khai Huyết cảnh. Hấp thụ thiên địa nguyên khí bổ dưỡng Huyết mạch. Tích tụ Huyết khí vào trong Đan điền.
Sau Khai Huyết là cảnh giới Hoá Huyết, Huyết khí sẽ ngưng thành dịch. Sức mạnh phi thường to lớn.
Huyết mạch chia làm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Nhân. Từ cao đến thấp. Mỗi cấp lại chia ra Hạ phẩm, Trung Phẩm, Thượng phẩm, Cực phẩm. Nghe nói trên Thiên cấp Huyết mạch còn có Thần cấp. Nhưng vạn năm qua chưa thấy.
Lúc này đây thiếu niên áo đen đã tập xong bài quyền. Hơi thở tự nhiên thông thoáng. Hai mắt lập lòe tinh quang. Nhưng sâu trong ánh mắt ẩn ẩn có nỗi buồn.
Hắn chính là Lâm Vũ. Con của tộc trưởng Lâm gia Lâm Vấn Thiên. Từ nhỏ kinh mạch đã đứt đoạn. Mặc dù hắn thiên tư trác tuyệt. Mãnh Hổ Quyền đã luyện đến viên mãn cảnh giới. Nhưng vậy thì đã sao? Kinh mạch đứt đoạn, không hấp thu được thiên địa nguyên khí mở ra Đan điền. Thức tỉnh huyết mạch chắc chắn thấy bại.
Bàn tay Lâm Vũ nhẹ vuốt ve miếng Long Ngọc đeo ở cổ. Từ nhỏ hắn đã mang theo nó. Có cảm giác cực kì thân cận. Như có huyết mạch tương liên vậy.
Thất thần một lát rồi nhẹ nhàng rời khỏi sân luyện võ. Lâm Vũ vẫn vậy, tự luyện võ tự tham ngộ võ học. Tự đến tự đi không ai quản. Mà cũng chẳng ai để ý đến hắn. Trong mắt mọi người hắn chỉ là phế vật. Không bước vào Khai Huyết thì đời đời làm nô bộc mà thôi.
Hoàng hôn đang dần buông xuống, Lâm Vũ gối tay nằm dài trên bãi cỏ. Chỗ này là góc hẻo lánh mà hắn vô tình tìm được. Hắn thường ở đây suy tư một mình.
Năm tuổi tập võ. Sáu tuổi bước vào Luyện Thể, đến nay đã gần mười năm rồi, mỗi ngày đều siêng năng luyện tập. Người thường bỏ ra 4 canh giờ thì hắn bỏ ra 8 canh giờ.
Bản thân kinh mạch đứt đoạn. Cơ thể bình sinh đã yếu nên phải cố gắng gấp đôi người thường. Hắn có một mơ ước, bước chân vào võ đạo, đạp lên võ đạo đỉnh cao. Bảo vệ cho người thân yêu. Để cho những kẻ khinh thường hắn phải nằm rạp xuống chân mình.
- Ba ngày sau Tế điển rồi. Không thể thức tỉnh huyết mạch. Làm sao đây?
Bất quá. Cuộc đời chỉ một lần. Lâm Vũ vẫn quyết định. Phải thử một lần. Nếu không thành công hắn không hối hận. Không Luyện võ được thì luyện thể. Mặc dù không thể mạnh mẽ như võ giả nhưng nhưng tuyệt không thể buông tha.
Vừa về đến sân viện, Lâm Vũ đã thấy một người đàn ông trung niên mái tóc đã ngả bạc đứng quay lưng về phía mình. Chính là phụ thân hắn Lâm Vấn Thiên.
- Vũ nhi! Luyện võ về rồi rồi à?
Lâm Vấn Thiên quay người lại, khuôn mặt hoà ái nở nụ cười với Lâm Vũ.
- Vâng. Phụ thân, con đã về
Ánh mắt Lâm Vấn Thiên nhìn Lâm Vũ tràn đầy yêu thương, nhưng trong đó lại có vài phần sầu lo và bất đắc dĩ.
- Vũ nhi à. Ba ngày sau Tế điển. Con tính như nào? Kinh mạch con như vậy... Thôi thì ta đưa con tìm một vị cao nhân luyện thể. Thế gian này không thiếu người không thể thức tỉnh huyết mạch. Chỉ cần con cố gắng, tất sẽ bước vào đỉnh cao võ đạo
Lâm Vấn Thiên thừa hiểu được chí lớn trong lòng con trai mình. Trong lòng cũng hổ thẹn không thôi. Làm người cha cũng không thế giúp gì hơn được nữa.
- Phụ thân yên tâm. Con sẽ tham gia Tế điển. Nếu không thành công thì con tìm một con đường khác.
- Haizzz! Được rồi. Vậy ba ngày sau con cùng Lâm Viêm và Lâm Thanh Thanh tham gia Tế Điển. Nghỉ ngơi cho tốt đi.
Nói xong Lâm Vấn Thiên xoay người đi. Lâm Vũ nhìn theo bóng lưng cô độc của phụ thân mà đầy buồn bã.
Lâm Vũ không biết mẫu thân. Nghe nói lúc trước phụ thân bế hắn về. Nhưng người trong tộc thường đồn rằng Dạ Nguyệt vợ của Lâm Vấn Thiên đã mất tích từ lâu rồi. Làm sao lại có Lâm Vũ được. Mà Lâm Vũ lại không hề giống Lâm Vấn Thiên hay Dạ Nguyệt. Chẳng qua điều này không ai nói ra mà thôi.
- Ầm!!!
Cửa viện bị đạp tung ra, một thiếu niên áo bào trắng, khuôn mặt khôi ngô bước vào, theo sau là hai tên hộ vệ.
- Lâm Viêm. Đây là có ý gì?
Lâm Vũ bất mãn lên tiếng.
- Thằng con hoang. Ba ngày sau là Tế điển. Ngươi kinh mạch đứt đoạn. Cả đời phế vật. Sau khi ta thức tỉnh Huyết mạch. Sẽ là thiên tài của Lâm gia. Ngươi thiên phú cao chút thì sao? Tất cả phong quang của ngươi sẽ thuộc về ta. Cả Lâm gia này cũng nằm trong tay ta. Hahha!
Lâm Viêm sáng khoái cười lớn. Ánh mắt bất thiện nhìn Lâm Vũ. Trong mắt của hắn. Lâm Vũ không hơn gì phế vật. Xưa nay vẫn luôn ganh tị với thiên phí của Lâm Vũ.
Lâm Viêm là con trai Đại trưởng lão Lâm Hạo - ca ca của Lâm Vấn Thiên. Ngày trước vì Lâm Vấn Thiên thiên phú vượt qua Lâm Hạo, nổi tiếng khắp Thiên Sơn Thành. Đã đạt được Huyết Khí cửu trọng nên được gia gia cho làm tộc trưởng.
Lâm Hạo vẫn luôn ganh ghét với Lâm Vấn Thiên. Nhưng thiên tư có hạn, không thế tranh chấp. Nên đành nhìn lại.
- Vậy thì đã sao? Việc này không liên quan đến ngươi thì phải.
Lâm Vũ cũng lười nói chuyện với những người như này. Luôn ganh ghét người khác. Tự cao tự đại. Thành tựu tất có hạn. Con đường võ đạo. Cần phải chiến thắng chính bản thân của mình. Chiến thắng được bản thân tất chiến thắng được người khác. Để ý so đo với người, lãng phí thời gian mà thôi.
- Thì sao à? Ta cho ngươi biết.
Ầmmmm
Vừa dứt lời. Lâm Viêm đã tung ngay một quyền vào ngực Lâm Vũ. Do khoảng cách quá gần nên Lâm Vũ chỉ kịp đưa tay lên đỡ. Quyền chệch vào hướng cổ hắn. Va thẳng lên miếng Long Ngọc.
- Hừ!
Lâm Vũ gạt tay Lâm Viên ra, uốn người về phía sau một cách hoàn mĩ.
- Mãnh Hổ Quyền.
Ầmmm
Một quyền thẳng vào vai Lâm Viêm khiến hắn bay ngược về phía sau, một đường cong hoàn hảo. Va vào bức tường viện.
Khoé miệng Lâm Viên ứa máu. Oán độc nhìn Lâm Vũ. Nhấc người rời đi, bỏ lại một câu nói:
- Lâm Vũ. Chờ sau Tế điển. Ta sẽ trả lại gấp bội. Hừ!