Hệ thống phòng ngự trường quân đội liên minh phải mất mấy ngày mới hoàn thành chữa trị, vì phòng ngừa sự cố có thể phát sinh lần thứ hai nên còn cần tiến hành thăng cấp một số thứ. Tất cả mọi người đều rất bận, nhưng Bạch Dực lại trở thành người rãnh rỗi duy nhất trong trường, giống như bị mọi người quên lãng trong ký túc xá, ngoại trừ Kaiser mỗi ngày đều đến đưa đồ ăn tới cho cậu.
Thời gian chờ đợi trở nên cực kỳ nhàm chán, Bạch Dực chỉ có thể dùng việc huấn luyện thể năng để tiêu hao thời gian, đồng thời không ngừng gia tăng cường độ huấn luyện, mỗi ngày phải vắt kiệt thể lực mới chịu về ký túc xá nghỉ ngơi. Cậu vẫn luôn chờ đợi Conrad đến tra hỏi, nhưng cuộc thăm hỏi này lại chậm chạp không thấy đâu.
Một tuần sau, trên bầu trời vang lên tiếng động cơ của phi hành khí, quân giáo sinh bắt đầu lần lượt trở về trường.
Bạch Dực vừa ra khỏi phòng tắm đã bị Brook xông đến ôm, lúc nãy cậu vừa mang theo phụ trọng chạy 5km nên bắp thịt cả người vẫn luôn kháng nghị, bây giờ còn bị hắn vỗ một cái suýt nữa thì hộc máu.
Đồng phục tác chiến bị nước thấm ướt, Brook cũng không để ý còn vỗ lưng Bạch Dực, lực tay của hắn rất lớn, lòng bàn tay lại ấm áp và khô ráo, “May mà cậu còn sống, Bạch, ngày đó tôi muốn đến phòng y tế tìm cậu, cuối cùng bị tên huấn luyện viên McKellen khốn nạn kia đánh bất tỉnh ném lên phi hành khí!”
Bạch Dực trầm giọng an ủi: “Tên khốn nạn kia cũng chỉ muốn tốt cho cậu.”
Brook có huyết thống Gemani nên thân hình cao lớn, bắp thịt trên cánh tay cứng rắn và săn chắc. Bạch Dực vất vả lắm mới đẩy ra một chút để thở, có cảm giác xương sườn của mình xém chút đã bị tên này đè gãy mấy khúc.
Brook thả cậu ra, trong con ngươi màu nâu có một quầng sáng lóe lên, hắn nâng đầu Bạch Dực nhìn trái ngó phải, rồi cười như một con chó lớn hàm hậu, nói: “Cậu khôi phục nhanh thật đấy, từ hôm đó tời giờ mới được một tuần, với sức mạnh lúc đó của đại tá Statham, tôi còn tưởng cậu ít nhất cũng bị đánh vỡ nội tạng!”
Còn đang buồn bực thì sắc mặt Bạch Dực bỗng nhiên tối sầm lại, lông mày nhíu chặt, “Ngày hôm đó đã phát sinh chuyện gì?”
“Cậu không nhớ rõ?” Brook kinh ngạc, nhìn chằm chằm Bạch Dực một lúc, giống như muốn tìm ra sự đùa giỡn trong ánh mắt của cậu.
Bạch Dực bất đắc dĩ nhún vai, “Thật sự không nhớ rõ.”
“Ừm, đừng lo lắng, sẽ ổn thôi.”
Brook tỏ ra thấu hiểu và xoa đầu Bạch Dực, rõ ràng là hắn hiểu lầm Bạch Dực bị đụng vào đầu nên mới mất trí nhớ trong thời gian ngắn. Bạch Dực không thể nói gì thêm, đành phải mặc kệ để hắn tiếp tục hiểu lầm. Hai người đi đến cạnh giường ngồi xuống, lúc này Brook mới kể lại chuyện chiều hôm đó.
“… Lúc đó cậu suýt nữa đã gϊếŧ thiếu tá Kaiser, Conrad Statham lại chỉ đá bay cậu, cậu không biết hắn chán ghét nhân loại như thế nào đâu,” Brook tặc lưỡi lắc đầu: “Tôi còn tưởng hắn sẽ trực tiếp chém cậu làm đôi.”
Cho dù đã từng tưởng tượng vô số loại khả năng có thể xảy ra trong đoạn thời gian bị thiếu hụt ký ức, Bạch Dực cúi đầu trầm mặc, ánh mắt trước sau nhìn chằm chằm hai tay mình, hoàn toàn không thể tin tưởng mình suýt chút nữa đã gϊếŧ chết Kaiser…
Nam nhân đó rạng sáng hôm xảy ra chuyện không chỉ đưa cậu trở về ký túc xá, còn cười hỏi cậu có cần người tâm sự hay không.
Rõ ràng là một người luôn luôn thân thiết hữu hảo, là một thành viên trong tiểu đội nghiêm túc nhất toàn liên minh, Kaiser là người duy nhất khiến cậu có cảm giác không khó tiếp xúc.
“Nhưng cậu thực sự quá lợi hại! Còn chưa cải tạo gien lại có thể nghiền áp thân là binh khí McKellen, còn hoàn toàn không thua kém một bán Huyết tộc, chuyện này quả thật khó có thể tin nổi!”
“Trời ạ! Tôi thật không dám tưởng tượng sau khi cải tạo gien thì cậu sẽ khủng bố đến mức nào nữa!”
“Bạch, cậu —— ” âm thanh đột nhiên im bặt, Brook đang mặt mày hớn hở rốt cục chú ý tới đối phương vẫn luôn không tập trung, hắn đặt bàn tay lên trán Bạch Dực đo nhiệt độ, “Cậu cảm thấy không thoải mái sao?”
Bạch Dực xua tay tỏ vẻ mình không sao, xoay người bò lên giường quấn cả người vào chăn, không tiếp tục nói nữa.
Một đêm mất ngủ, tia sáng đầu tiên lóe sáng từ đường chân trời, ánh nắng vàng kim trong nháy mắt nuốt hết những vùng tăm tối cuối cùng trước bình minh. Bạch Dực đã rời giường từ rất sớm để hoàn thành nội dung huấn luyện buổi sáng, sau đó như thường lệ trở về tắm rửa rồi đi căng tin ăn cơm với Brook.
Sáng nay có tiết lý luận, Brook bám lấy Bạch Dực để nghe kể về chuyện đã xảy ra trong đêm hôm đó, nhưng Bạch Dực không muốn nhiều lời về chuyện đó, nói vài câu có lệ cho qua, những thứ cậu nghĩ là nội dung cần bảo mật sẽ bỏ qua không nói.
Mặc dù như vậy Brook vẫn như cũ nghe đến hai mắt sáng lấp lánh.
“Vậy là đại tá Statham đã đến cứu cậu?”
Bạch Dực mím môi gật đầu, Brook truy hỏi: “Hắn xử lý sói xác sống như thế nào vậy, tôi chưa từng nhìn thấy Huyết tộc thuần huyết công kích thực chiến, bọn họ có phải rất lợi hại hay không?”
“Bọn họ rất mạnh…” Bạch Dực vỗ vai Brook, “Sau này cậu có thể cân nhắc vào tiểu đội của hắn.”
Brook ủ rũ cụp đuôi nói: “Đội của Statham không nhận nhân loại cải tạo gien, toàn bộ đội viên đều là Huyết tộc được hắn mang từ Lothar mẫu tinh đến đây, không ai có thể vào —— Từ từ!”
Còn chưa dứt lời, Brook bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị, thò đầu lại gần nói, “Cậu có khả năng đấy.”
Bạch Dực cạn lời liếc mắt nhìn hắn, trên mặt viết ‘Tôi cũng là nhân loại’.
“Tôi luôn cảm thấy hắn rất để ý cậu, cũng không đối xử với cậu giống những nhân loại khác, hơn nữa hắn còn cố ý đi cứu cậu mà, không phải sao?” Brook duỗi một ngón tay quơ quơ, “Tôi nghe nói mấy năm trước có một thiếu gia ỷ cha mình quyền cao chức trọng muốn tham gia vào tiểu đội của Statham, kết quả ngày ra ngoài làm nhiệm vụ đầu tiên đã không thể trở về.”
Bạch Dực đang ghi chép bài vở thì dừng lại một lúc, sau đó liếc xéo hắn, “Chết rồi?”
“Có người nói là do cố ý không cứu, còn có người nói là…” Brook hạ thấp giọng, “Bị hút khô rồi.” Bạch Dực sững sờ, Brook tiếp tục nói: “Cậu thử suy nghĩ một chút đi, một đội toàn quỷ hút máu lại có một nhân loại, vậy nhân loại kia không phải là lương thực dự trữ sao?”
Bạch Dực có chút chán ghét nhăn lông mày, ngón tay dùng sức cầm bút khiến cho khớp tay trắng bệch, hơi run rẩy, “Hẳn là sẽ không, bọn họ… liên minh không cho phép làm như thế.”
“Không, đây là chuyện có thể,” vẻ mặt Brook rất nghiêm túc, “Du͙ƈ vọиɠ khát máu một khi đã bùng nổ thì không thể khống chế được, bọn họ sẽ tàn bạo như những con dã thú, thậm chí còn tàn sát đồng loại của mình, chứ đừng nói là nhân loại.”
Giống như dã thú… Bạch Dực ở trong lòng yên lặng lặp lại những từ này, trong đầu hiện ra hình ảnh một đôi con ngươi đẫm máu, mang theo du͙ƈ vọиɠ nguyên thuỷ muốn xé nát con mồi, sau đó trong cặp mắt kia cậu lại nhìn thấy hình ảnh của chính mình.
♦
Hai giờ chiều, chính là thời gian khô nóng nhất trong ngày.
Hành lang u ám lạnh lẽo, trên đỉnh đầu cách mỗi đoạn có một phát sáng khí lơ lửng, ánh sáng trắng chói mắt khiến đôi mắt chua xót, đôi ủng chiến đạp lên mặt đất kim loại phát ra những tiếng vang kéo dài.
Bạch Dực bỏ qua buổi huấn luyện cách đấu, cuộc thẩm tra cậu chờ đợi cuối cùng cũng đến.
Không nghĩ tới dưới lòng đất trường quân đội lại có kết cấu phức tạp như vậy, Bạch Dực thầm kinh ngạc, trầm lặng không lên tiếng ghi nhớ thời gian và phương hướng, trái tim đập thình thịch va chạm lòng ngực.
Kaiser dừng trước một cánh cửa, quay đầu nhìn về phía cậu, cười nói: “Vào đi, chỉ hỏi những câu bình thường thôi, đừng quá lo lắng, đội trưởng sẽ không làm khó cậu.”
Bạch Dực thoáng gật đầu, đôi mắt cố gắng né tránh nụ cười của đối phương, ánh sáng làm nổi bật lên sắc mặt trắng bệch của cậu và đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy, qua một lúc lâu cậu mới nhỏ giọng nói: “Chuyện ngày đó, xin lỗi.”
“Ngày đó?” Kaiser hơi kinh ngạc một lúc mới phản ứng lại, hắn không để ý cười cười, thấp giọng thì thầm nói: “Tôi sẽ không chết dễ như vậy đâu, không cần để ý đâu, Bạch thân ái.”
Phía bên kia cánh cửa, Conrad Statham chắp tay đứng giữa phòng, Huyết tộc có giác quan cực kỳ nhạy bén, nên cho dù trong không khí chỉ có một dao động nhỏ thì họ cũng vẫn có thể phát hiện dị thường. Sau khi thanh âm của thiếu niên biến mất, đại tá mở mắt ra.
Cửa phòng mở ra, Bạch Dực nhìn nam nhân đang đưa lưng về phía mình, sau đó hít một hơi thật sâu. Căn phòng bị bịt kín, nên không tránh được có cảm giác ngột ngạt khiến người ta cảm thấy khó thở.
“Đại tá…”
“Bắt đầu nói từ đầu đi,” Conrad xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn thiếu niên, “Tôi muốn nghe lời nói thật.”
Trong nháy mắt Bạch Dực có cảm giác mình bị nhìn thấu, theo bản năng lui về sau một bước, dựa lưng trên cánh cửa kim loại lạnh lẽo, cậu nỗ lực duy trì tư duy trống rỗng, trấn định nói: “Cô bé đó là em gái mà tôi nhận ở cứ điểm, buổi tối hôm đó là lần đầu tiên tiếp xúc từ khi đến Tổ ong, còn những chuyện khác… tôi không biết.”
Đối phương trầm mặt nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt của hắn như một thanh đao sắc bén muốn cởi từng lớp từng lớp quần áo của cậu, Bạch Dực nghiêng đầu tránh né tầm mắt của hắn, ánh mắt sắt như dao kia vẫn luôn dừng trên cổ và nhẹ nhàng đè lên mạch máu.
Conrad hơi thở dài, “Cậu đang nói dối.”
Một giây sau có một bóng dáng thoắt tiến lại gần, kèm theo cơn gió mạnh thổi bay ngọn tóc bên má cậu.
Bóp cổ hay là cái gì khác? Bạch Dực bởi vì căng thẳng nên trái tim cậu đang đập kinh hoàng, nhắm mắt giơ tay chống đỡ.
Cậu không sợ bất kỳ một loại đối xử bạo lực nào, nhưng lại sợ bạo lực tạo thành ngoại thương chảy máu.
Phản ứng của thiếu niên trở thành một pha tránh né quay chậm, nhịp tim đột nhiên gấp gáp và hô hấp cũng dồn dập hơn, biểu tình thất kinh trên khuôn mặt cùng với đôi mắt xinh đẹp hơi hé ra để thăm dò.
—— giống như lần gặp gỡ đầu tiên, chỉ cần nhìn thoáng qua đã cảm thấy kinh diễm.
Tất cả mọi thứ đại tá đều chú ý, ánh mắt miêu tả theo từng đường nét tinh tế trên khuôn mặt của thiếu niên, nhưng quét đến bờ môi thì hơi dừng lại, sau đó tiếp tục nhìn một đường xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại trên mạnh máu bên gáy.
Dưới tầm mắt đánh giá kia, Bạch Dực lập tức cảm nhận được nguy hiểm, mở to mắt, “Đại tá!”
Hai tầm mắt đối diện nhau trong giây lát, xúc cảm lạnh lẽo từ mỗi một lỗ chân lông thẩm thấu vào cơ thể, một luồng tinh thần lực khống chế mạnh mẽ và bá đạo xâm lấn vào ý thức cậu và chiến đấu với lực phòng ngự trong bản thể, miền ý thức vẫn luôn bình tĩnh trong nháy mắt đã thay đổi đến nghiêng trời.
Hệ thống phòng ngự trường quân đội liên minh phải mất mấy ngày mới hoàn thành chữa trị, vì phòng ngừa sự cố có thể phát sinh lần thứ hai nên còn cần tiến hành thăng cấp một số thứ. Tất cả mọi người đều rất bận, nhưng Bạch Dực lại trở thành người rãnh rỗi duy nhất trong trường, giống như bị mọi người quên lãng trong ký túc xá, ngoại trừ Kaiser mỗi ngày đều đến đưa đồ ăn tới cho cậu.
Thời gian chờ đợi trở nên cực kỳ nhàm chán, Bạch Dực chỉ có thể dùng việc huấn luyện thể năng để tiêu hao thời gian, đồng thời không ngừng gia tăng cường độ huấn luyện, mỗi ngày phải vắt kiệt thể lực mới chịu về ký túc xá nghỉ ngơi. Cậu vẫn luôn chờ đợi Conrad đến tra hỏi, nhưng cuộc thăm hỏi này lại chậm chạp không thấy đâu.
Một tuần sau, trên bầu trời vang lên tiếng động cơ của phi hành khí, quân giáo sinh bắt đầu lần lượt trở về trường.
Bạch Dực vừa ra khỏi phòng tắm đã bị Brook xông đến ôm, lúc nãy cậu vừa mang theo phụ trọng chạy km nên bắp thịt cả người vẫn luôn kháng nghị, bây giờ còn bị hắn vỗ một cái suýt nữa thì hộc máu.
Đồng phục tác chiến bị nước thấm ướt, Brook cũng không để ý còn vỗ lưng Bạch Dực, lực tay của hắn rất lớn, lòng bàn tay lại ấm áp và khô ráo, “May mà cậu còn sống, Bạch, ngày đó tôi muốn đến phòng y tế tìm cậu, cuối cùng bị tên huấn luyện viên McKellen khốn nạn kia đánh bất tỉnh ném lên phi hành khí!”
Bạch Dực trầm giọng an ủi: “Tên khốn nạn kia cũng chỉ muốn tốt cho cậu.”
Brook có huyết thống Gemani nên thân hình cao lớn, bắp thịt trên cánh tay cứng rắn và săn chắc. Bạch Dực vất vả lắm mới đẩy ra một chút để thở, có cảm giác xương sườn của mình xém chút đã bị tên này đè gãy mấy khúc.
Brook thả cậu ra, trong con ngươi màu nâu có một quầng sáng lóe lên, hắn nâng đầu Bạch Dực nhìn trái ngó phải, rồi cười như một con chó lớn hàm hậu, nói: “Cậu khôi phục nhanh thật đấy, từ hôm đó tời giờ mới được một tuần, với sức mạnh lúc đó của đại tá Statham, tôi còn tưởng cậu ít nhất cũng bị đánh vỡ nội tạng!”
Còn đang buồn bực thì sắc mặt Bạch Dực bỗng nhiên tối sầm lại, lông mày nhíu chặt, “Ngày hôm đó đã phát sinh chuyện gì?”
“Cậu không nhớ rõ?” Brook kinh ngạc, nhìn chằm chằm Bạch Dực một lúc, giống như muốn tìm ra sự đùa giỡn trong ánh mắt của cậu.
Bạch Dực bất đắc dĩ nhún vai, “Thật sự không nhớ rõ.”
“Ừm, đừng lo lắng, sẽ ổn thôi.”
Brook tỏ ra thấu hiểu và xoa đầu Bạch Dực, rõ ràng là hắn hiểu lầm Bạch Dực bị đụng vào đầu nên mới mất trí nhớ trong thời gian ngắn. Bạch Dực không thể nói gì thêm, đành phải mặc kệ để hắn tiếp tục hiểu lầm. Hai người đi đến cạnh giường ngồi xuống, lúc này Brook mới kể lại chuyện chiều hôm đó.
“… Lúc đó cậu suýt nữa đã gϊếŧ thiếu tá Kaiser, Conrad Statham lại chỉ đá bay cậu, cậu không biết hắn chán ghét nhân loại như thế nào đâu,” Brook tặc lưỡi lắc đầu: “Tôi còn tưởng hắn sẽ trực tiếp chém cậu làm đôi.”
Cho dù đã từng tưởng tượng vô số loại khả năng có thể xảy ra trong đoạn thời gian bị thiếu hụt ký ức, Bạch Dực cúi đầu trầm mặc, ánh mắt trước sau nhìn chằm chằm hai tay mình, hoàn toàn không thể tin tưởng mình suýt chút nữa đã gϊếŧ chết Kaiser…
Nam nhân đó rạng sáng hôm xảy ra chuyện không chỉ đưa cậu trở về ký túc xá, còn cười hỏi cậu có cần người tâm sự hay không.
Rõ ràng là một người luôn luôn thân thiết hữu hảo, là một thành viên trong tiểu đội nghiêm túc nhất toàn liên minh, Kaiser là người duy nhất khiến cậu có cảm giác không khó tiếp xúc.
“Nhưng cậu thực sự quá lợi hại! Còn chưa cải tạo gien lại có thể nghiền áp thân là binh khí McKellen, còn hoàn toàn không thua kém một bán Huyết tộc, chuyện này quả thật khó có thể tin nổi!”
“Trời ạ! Tôi thật không dám tưởng tượng sau khi cải tạo gien thì cậu sẽ khủng bố đến mức nào nữa!”
“Bạch, cậu —— ” âm thanh đột nhiên im bặt, Brook đang mặt mày hớn hở rốt cục chú ý tới đối phương vẫn luôn không tập trung, hắn đặt bàn tay lên trán Bạch Dực đo nhiệt độ, “Cậu cảm thấy không thoải mái sao?”
Bạch Dực xua tay tỏ vẻ mình không sao, xoay người bò lên giường quấn cả người vào chăn, không tiếp tục nói nữa.
Một đêm mất ngủ, tia sáng đầu tiên lóe sáng từ đường chân trời, ánh nắng vàng kim trong nháy mắt nuốt hết những vùng tăm tối cuối cùng trước bình minh. Bạch Dực đã rời giường từ rất sớm để hoàn thành nội dung huấn luyện buổi sáng, sau đó như thường lệ trở về tắm rửa rồi đi căng tin ăn cơm với Brook.
Sáng nay có tiết lý luận, Brook bám lấy Bạch Dực để nghe kể về chuyện đã xảy ra trong đêm hôm đó, nhưng Bạch Dực không muốn nhiều lời về chuyện đó, nói vài câu có lệ cho qua, những thứ cậu nghĩ là nội dung cần bảo mật sẽ bỏ qua không nói.
Mặc dù như vậy Brook vẫn như cũ nghe đến hai mắt sáng lấp lánh.
“Vậy là đại tá Statham đã đến cứu cậu?”
Bạch Dực mím môi gật đầu, Brook truy hỏi: “Hắn xử lý sói xác sống như thế nào vậy, tôi chưa từng nhìn thấy Huyết tộc thuần huyết công kích thực chiến, bọn họ có phải rất lợi hại hay không?”
“Bọn họ rất mạnh…” Bạch Dực vỗ vai Brook, “Sau này cậu có thể cân nhắc vào tiểu đội của hắn.”
Brook ủ rũ cụp đuôi nói: “Đội của Statham không nhận nhân loại cải tạo gien, toàn bộ đội viên đều là Huyết tộc được hắn mang từ Lothar mẫu tinh đến đây, không ai có thể vào —— Từ từ!”
Còn chưa dứt lời, Brook bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị, thò đầu lại gần nói, “Cậu có khả năng đấy.”
Bạch Dực cạn lời liếc mắt nhìn hắn, trên mặt viết ‘Tôi cũng là nhân loại’.
“Tôi luôn cảm thấy hắn rất để ý cậu, cũng không đối xử với cậu giống những nhân loại khác, hơn nữa hắn còn cố ý đi cứu cậu mà, không phải sao?” Brook duỗi một ngón tay quơ quơ, “Tôi nghe nói mấy năm trước có một thiếu gia ỷ cha mình quyền cao chức trọng muốn tham gia vào tiểu đội của Statham, kết quả ngày ra ngoài làm nhiệm vụ đầu tiên đã không thể trở về.”
Bạch Dực đang ghi chép bài vở thì dừng lại một lúc, sau đó liếc xéo hắn, “Chết rồi?”
“Có người nói là do cố ý không cứu, còn có người nói là…” Brook hạ thấp giọng, “Bị hút khô rồi.” Bạch Dực sững sờ, Brook tiếp tục nói: “Cậu thử suy nghĩ một chút đi, một đội toàn quỷ hút máu lại có một nhân loại, vậy nhân loại kia không phải là lương thực dự trữ sao?”
Bạch Dực có chút chán ghét nhăn lông mày, ngón tay dùng sức cầm bút khiến cho khớp tay trắng bệch, hơi run rẩy, “Hẳn là sẽ không, bọn họ… liên minh không cho phép làm như thế.”
“Không, đây là chuyện có thể,” vẻ mặt Brook rất nghiêm túc, “Du͙ƈ vọиɠ khát máu một khi đã bùng nổ thì không thể khống chế được, bọn họ sẽ tàn bạo như những con dã thú, thậm chí còn tàn sát đồng loại của mình, chứ đừng nói là nhân loại.”
Giống như dã thú… Bạch Dực ở trong lòng yên lặng lặp lại những từ này, trong đầu hiện ra hình ảnh một đôi con ngươi đẫm máu, mang theo du͙ƈ vọиɠ nguyên thuỷ muốn xé nát con mồi, sau đó trong cặp mắt kia cậu lại nhìn thấy hình ảnh của chính mình.
Hai giờ chiều, chính là thời gian khô nóng nhất trong ngày.
Hành lang u ám lạnh lẽo, trên đỉnh đầu cách mỗi đoạn có một phát sáng khí lơ lửng, ánh sáng trắng chói mắt khiến đôi mắt chua xót, đôi ủng chiến đạp lên mặt đất kim loại phát ra những tiếng vang kéo dài.
Bạch Dực bỏ qua buổi huấn luyện cách đấu, cuộc thẩm tra cậu chờ đợi cuối cùng cũng đến.
Không nghĩ tới dưới lòng đất trường quân đội lại có kết cấu phức tạp như vậy, Bạch Dực thầm kinh ngạc, trầm lặng không lên tiếng ghi nhớ thời gian và phương hướng, trái tim đập thình thịch va chạm lòng ngực.
Kaiser dừng trước một cánh cửa, quay đầu nhìn về phía cậu, cười nói: “Vào đi, chỉ hỏi những câu bình thường thôi, đừng quá lo lắng, đội trưởng sẽ không làm khó cậu.”
Bạch Dực thoáng gật đầu, đôi mắt cố gắng né tránh nụ cười của đối phương, ánh sáng làm nổi bật lên sắc mặt trắng bệch của cậu và đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy, qua một lúc lâu cậu mới nhỏ giọng nói: “Chuyện ngày đó, xin lỗi.”
“Ngày đó?” Kaiser hơi kinh ngạc một lúc mới phản ứng lại, hắn không để ý cười cười, thấp giọng thì thầm nói: “Tôi sẽ không chết dễ như vậy đâu, không cần để ý đâu, Bạch thân ái.”
Phía bên kia cánh cửa, Conrad Statham chắp tay đứng giữa phòng, Huyết tộc có giác quan cực kỳ nhạy bén, nên cho dù trong không khí chỉ có một dao động nhỏ thì họ cũng vẫn có thể phát hiện dị thường. Sau khi thanh âm của thiếu niên biến mất, đại tá mở mắt ra.
Cửa phòng mở ra, Bạch Dực nhìn nam nhân đang đưa lưng về phía mình, sau đó hít một hơi thật sâu. Căn phòng bị bịt kín, nên không tránh được có cảm giác ngột ngạt khiến người ta cảm thấy khó thở.
“Đại tá…”
“Bắt đầu nói từ đầu đi,” Conrad xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn thiếu niên, “Tôi muốn nghe lời nói thật.”
Trong nháy mắt Bạch Dực có cảm giác mình bị nhìn thấu, theo bản năng lui về sau một bước, dựa lưng trên cánh cửa kim loại lạnh lẽo, cậu nỗ lực duy trì tư duy trống rỗng, trấn định nói: “Cô bé đó là em gái mà tôi nhận ở cứ điểm, buổi tối hôm đó là lần đầu tiên tiếp xúc từ khi đến Tổ ong, còn những chuyện khác… tôi không biết.”
Đối phương trầm mặt nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt của hắn như một thanh đao sắc bén muốn cởi từng lớp từng lớp quần áo của cậu, Bạch Dực nghiêng đầu tránh né tầm mắt của hắn, ánh mắt sắt như dao kia vẫn luôn dừng trên cổ và nhẹ nhàng đè lên mạch máu.
Conrad hơi thở dài, “Cậu đang nói dối.”
Một giây sau có một bóng dáng thoắt tiến lại gần, kèm theo cơn gió mạnh thổi bay ngọn tóc bên má cậu.
Bóp cổ hay là cái gì khác? Bạch Dực bởi vì căng thẳng nên trái tim cậu đang đập kinh hoàng, nhắm mắt giơ tay chống đỡ.
Cậu không sợ bất kỳ một loại đối xử bạo lực nào, nhưng lại sợ bạo lực tạo thành ngoại thương chảy máu.
Phản ứng của thiếu niên trở thành một pha tránh né quay chậm, nhịp tim đột nhiên gấp gáp và hô hấp cũng dồn dập hơn, biểu tình thất kinh trên khuôn mặt cùng với đôi mắt xinh đẹp hơi hé ra để thăm dò.
—— giống như lần gặp gỡ đầu tiên, chỉ cần nhìn thoáng qua đã cảm thấy kinh diễm.
Tất cả mọi thứ đại tá đều chú ý, ánh mắt miêu tả theo từng đường nét tinh tế trên khuôn mặt của thiếu niên, nhưng quét đến bờ môi thì hơi dừng lại, sau đó tiếp tục nhìn một đường xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại trên mạnh máu bên gáy.
Dưới tầm mắt đánh giá kia, Bạch Dực lập tức cảm nhận được nguy hiểm, mở to mắt, “Đại tá!”
Hai tầm mắt đối diện nhau trong giây lát, xúc cảm lạnh lẽo từ mỗi một lỗ chân lông thẩm thấu vào cơ thể, một luồng tinh thần lực khống chế mạnh mẽ và bá đạo xâm lấn vào ý thức cậu và chiến đấu với lực phòng ngự trong bản thể, miền ý thức vẫn luôn bình tĩnh trong nháy mắt đã thay đổi đến nghiêng trời.