Vì tân nương đến muộn những một khắc nên buổi lễ cũng diễn ra muộn hơn so với dự định là một khắc. Điều này làm tam vương gia rất khó chịu. Chưa bao giờ hắn phải chờ lâu như vậy. Nhất là khi phải chờ đợi một ả nữ nhân.
Khi kiệu đưa tân nương đến, hắn phải nén cơn bực tức xuống vì thể diện của mình. Hắn tiến ra phía kiệu, đá kiệu xe đổ cái RẦM. Hắn ngó đầu vào trong. Vẫn chỉ là một ả nữ nhân bình thường. Thế mà dám để hắn đợi lâu như vậy. Để rồi xem. Hắn sẽ hành hạ nàng đủ thứ.
Hắn chìa tay ra đỡ nàng. Tuy nhiên nàng nhanh chóng hất tay ra. Sát khí xung quanh nàng bỗng chốc tản ra. Lạnh lẽo. Nàng đang rất là bực. Từ sáng đến giờ tại sao nàng toàn gặp chuyện xui xẻo vậy. Đã phải lấy hắn thì thôi lại còn phải dậy sớm rồi để bị hai con bạn cùng lão sư phụ đem ra làm trò cười nữa chứ. Ai thì nàng không biết nhưng chỉ biết nàng hận tên này. Vì hắn mà nàng phải dậy sớm. Vì hắn mà nàng gần như muốn gẫy cổ. Vì hắn mà nàng gặp rắc rối với ả Huỳnh My. Vì hắn mà sư phụ cùng các bạn nàng cười vào mặt nàng. Tất cả là vì hắn....vì hắn....vì hắn.....
"Ta có chân, tự đi được"- Nàng nói gằn xuống, phẫn nộ. Còn giả ân giả nghĩa à? Nàng sẽ cho hắn biết tay.
Hắn một mảng đầu đen thui. Đây là nữ tử sao? Hay là tên thích khách nào giết nương tử tương lai của hắn rồi giả làm nương tử của hắn để ám sát hắn? Thật là nghi ngờ.
Bên ngoài kiệu, các khách quan bắt đầu mất kiên nhẫn. Cạnh kiệu, Huyết Tử và Kiều Tuyết đi theo với thân phận nô tì thân cận đang nuốt một ngụm khí lạnh. Sao cái sát khí tỏa ra từ trong kiệu cứ nồng nặc mãi vậy? Có chuyện gì xảy ra rồi? Các nàng cầu cho mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Cho dù có khỏe thế nào đi chăng nữa cũng không còn sức mà vác thêm cái tội danh đồng lõa với tam vương phi tương lai mưu hại tam vương gia Quan quốc đâu nhé.
Hải Vân đứng dậy, phủi người rồi tự mình bước ra ngoài kiệu. Kiều Tuyết và Huyết Tử thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà thường thì khi xuống kiệu, tân lang sẽ bế tân nương xuống hoặc đỡ tay tân nương xuống. Nhưng mà những gì các nàng thấy hiện tại là hai thân hình không đụng chạm tới nhau. Bốn con mắt nhìn nhau muốn tóe lửa. Huyết Tử nhìn xung quanh xem phản ứng của mọi người ra sao thì bất chợt ở hàng ghế quý tộc triều đình, nàng thấy một nam tử đang vẫy tay về phía mình, cười hớn hở. Hắn vẫy nàng sao? Nhưng mà nàng đâu có quen hắn. Chắc hắn tự kỉ tự vẫy một mình thôi. Nàng quay mặt ra chỗ khác làm tiếp phần việc của mình. Coi như không nhìn thấy hắn. Nàng đang cảm thương cho hắn đẹp trai vậy mà đầu óc có vấn đề.
Người nam nhân ấy thấy mình bị lơ đẹp kèm theo những ánh mắt thương hại thì buồn rầu hạ tay xuống. Nàng không nhớ hắn sao? Nàng phải biết hắn chứ. Hắn và nàng đã gặp nhau rồi mà.
"Chết quên mất"- Hắn giật mình. Hôm nàng gặp hắn thì hắn vẫn còn che kín mặt mũi mà. Sao mà nàng phân biệt được. Hắn cúi gằm gương mặt đỏ ửng của mình xuống. Hy vọng nãy giờ không ai nhìn thấy chứ không hắn ngượng chết mất. Tuy nhiên hắn đã lầm. Hành động của hắn tất cả đã được thu vào mắt hai người. Một người cao cao tại thượng ở vị trí cao nhất trên khán đài nhếch mép nở nụ cười ma quái. Còn vị nam nhân ngồi cạnh hắn thì quay ngay sang, húych tay nói:
"Đệ đệ.....khai ra mau!"
"Khương huynh! Ý huynh là gì?"Hắn ú ớ. Thôi chết!
"Đệ giỏi lắm. Quan hệ của đệ với cô nô tì xinh đẹp của Lâm tiểu thư kia kìa"
"Không...không có"
"Còn không à? Đệ tưởng ta không biết cái đêm gặp nhau trong ánh trăng thơ mộng của đệ và cô gái Hàn Huyết Tử đó à?"
"Huynh....huynh theo dõi đệ"- Mặt mũi Thượng Quan Phong đỏ gay. Hắn ngượng chết mất. Chỉ muốn đào cái lỗ mà chui xuống thôi.
"Đệ đừng bắt tội ta như vậy. Ta chỉ muốn coi màn tình tứ mặn nồng ấy thôi mà. Nhưng theo ta thấy thì nàng ta không hẳn là nô tì"- Thượng Quan Khương đăm chiêu. Làm gì có nô tì nào nửa đêm cầm chai rượu ra uống. Đã thế còn dám đánh đệ đệ của hắn nữa.
"À....giả thôi. Nàng ấy là bằng hữu tốt của tam vương phi tương lai đó"
"Đệ đã điều tra lý lịch rồi cơ à? Đệ đệ ta là có ý gì vậy?"- Thượng Quan Khương cười cười.
"Không có. Mà huynh đến để xem tam đệ hay tra hỏi đệ đây?"
"Xì...."- Thượng Quan Khương quay lại nhìn cặp đôi chính của buổi lễ hôm nay.
Hai người một tam vương gia Thượng Quan Hàn Kì, một tam vương phi tương lai Lâm Hải Vân vừa đi vào lễ đài vừa liếc nhau đến tóe lửa. Tuy nhiên những quan khách trong đó lại hiểu nhầm rằng họ đang trao cho nhau ánh mắt nồng ấm. Chỉ duy nhất có 4 người nhận ra và thầm cầu cho người bên mình có thể kìm nén được nỗi giận dữ bùng phát không ai khác là Thượng Quan Khương, Thượng Quan Phong và Hàn Huyết Tử, Lãnh Kiều Tuyết.
Xong xuôi mọi việc cũng đã quá trưa. Giờ thành thân của Vân Vân đã tới. Tú bà vào phòng, chùm khăn hỉ lên đầu nàng. Nàng khó chịu hất ra. Nhìn không thấy đường nhỡ vấp té thì sao? Mà người có mắt không được phép nhìn là rất khó chịu đấy biết không? Hừ..... tâm trạng nàng đã không tốt rồi thì chớ.
Tú bà lại nhẹ nhàng chùm khăn hỉ lên đầu Hải Vân, nói:
"Lâm Tiểu Thư à sao người không chịu để cho nô tài chùm khăn hỉ lên giúp người vậy?"
Hải Vân lập tức quay sang tú bà với vẻ mặt cau có:
"Hỉ hỉ cái gì? Ta không muốn"
Tú bà quả là người tốt. Dù thái độ Hải Vân có như thế nào, bà vẫn kiên trì giảng giải không một tiếng than trách:
"Tiểu thư à hôm nay là ngày trọng đại của người. Đội khăn hỉ là tục lệ bắt buộc trong ngày này. Tiểu thư nên tuân theo. Sau này tiểu thư làm vương phi rồi. Người nên cẩn thận với lời ăn tiếng nói"
Hải Vân lại xụ mặt xuống, hai má phình ra, hồng hào đáng yêu. Nàng nói:
"Thôi được rồi...nhưng mà có thể để ra ngoài được không? Ta sợ té mất"
Nhìn điệu bộ của nàng, tú bà phì cười. Coi bộ tam vương phi tương lai thật là trẻ con.
.....
Khi tú bà dắt nàng đi qua phòng của ả Huỳnh My, nàng bất chợt nghe thấy tiếng nói chua ngoa chứa đầy sự ghanh ghét tức giận:
"Con ả Lâm Hải Vân đáng ghét. Mi....mi.....sao cái gì mi cũng hơn ta hả????? Ta xinh đẹp hơn mi, ta giỏi giang hơn mi. Tại...tại sao mi lại được làm tam vương phi còn ta thì không? Ta sẽ không bao giờ công nhận."
Choang
Tiếng đập bàn đập ghế vang lên chói tai. Âm thanh của sự phẫn nộ.
"Tiểu...tiểu thư"
Tú bà sợ hãi nói. Bà biết nàng đã nghe thấy những điều không nên nghe.
"Vân Vân"
Bỗng từ đâu, Huyết Tử và Kiều Tuyết chạy tới. Hai người mặc y phục của người hầu. Tuy nhiên bộ trang phục ấy nào có thể dấu được sắc đẹp tuyệt diệu của mấy nàng.
Hải Vân quay lại. đưa ngón trỏ lên môi, ra dấu im lặng rồi vẫy tay ý bảo hai người đến gần.
"Gì vậy?"
Kiều Tuyết tò mò hỏi.
"Nghe đi! Chúng ta sắp xử được ả ta rồi. Xử xong chúng ta sẽ đào hôn."
..........
"Hừ...con ả đó đáng lý ra nó phải chết rồi chứ. Chính ta đã thuê người hạ thủ nó rồi cơ mà. Không lý do gì nó vẫn còn tồn tại cả. Phải....không lý do gì cả" Đúng lúc ả đang chửi bới thì nghe ngoài cửa có tiếng hét kinh hoàng của Kiều Tuyết:
"Cái gì????? Đào hôn?????"
"Suỵt"- Huyết Tử trừng mắt.
XOẠCH
"Câc ngươi đang làm gì ở đây?"
Ả Huỳnh My mở cửa. Bên ngoài, ba con người đang lấp ló bỗng giật mình. Các nàng bị phát hiện rồi. Nhưng cũng không sao. Thời cơ đã đến.
"Hừ.....tặng cậu đó Vân Vân"
Huyết Tử nói.
"Ừm"- Vân Vân gật đầu một cái rồi quay sang ả Huỳnh My khuôn mặt vẫn còn đỏ lên vì tức giận.
"Ngươi....."- Nàng chỉ tay về phía ả Huỳnh My khiến tim ả giật thót cả lên.
"Giết ta?"- Nàng hỏi, chỉ tay về phía mình
"Phải"- Ả Huỳnh My trả lời. Hiện tại tất cả những gì còn lại trong tâm trí ả là cơn phẫn nộ đã lên đến cực điểm. Ả chẳng còn suy nghĩ gì khác ngoài việc muốn giết nàng cả. Ả MUỐN GIẾT NÀNG.
"A....." ả lao đến, định dùng móng tay nhọn cào vào mặt nàng. Nàng nhẹ nhàng né sang một bên. Không tốn chút sức. Nàng chầm chậm đưa tay về phía cổ ả. Trong tíc tắc, cổ ả đã bị siết chặt bởi năm đầu ngón tay mảnh khảnh. Mặt ả xanh lên. Khó thở. Ả đang ở giữa biên giới giữa sự sống và cái chết.
"Ta....ta là muội...muội muội của tỉ"- Ả nói một cách khó nhọc. Từ bao giờ mà Lâm Hải Vân thường xuyên bị nàng bắt nàng lại có vẻ mặt đáng sợ đến thế? Từ khi nào mà mạnh đến thế? Ả hoảng loạn. Ả sợ hãi.
"Muội muội? Xì.......vậy để tỉ tỉ ta dẫn hảo muội muội về với chốn địa ngục nhé"
Hải Vân cười nói. Nàng như đang chơi vờn mồi với ả "hảo muội muội" của mình vậy. Thật ra lâu lắm rồi nàng không được giết người. Không biết kĩ năng có kém hơn không ta?
"T....tiểu....tiểu thư....người mau bỏ nhị tiểu thư ra đi. Chúng ta....sắp...sắp phải đi rồi"- Con người nãy giờ vẫn run rẩy một góc bỗng lên tiếng can ngăn. Giọng điệu run rẩy đầy vẻ sợ hãi.
Đúng lúc đấy có một giọng trầm vang vang lên từ nóc nhà:
"Phải đó phải đó! Hôm nay là ngày đại hỉ của con. Không thể để chậm trễ được."
Tất cả mọi người giật mình ngước đầu lên. Một ông lão tóc trắng đang gác chân ngồi ở một tư thế không thể nào duyên hơn. Lão vuốt chòm râu trắng phớ của mình cười cười.
"Sư phụ!"- Cả ba đồng thanh.
"Hà hà ba con tiểu yêu này thấy sư phụ mà không hành lễ à?"- Hiên Viên Ngoại nói.
Tú bà cùng nhị công chúa- ả Huỳnh My giật mình. Sư phụ sao? Đại tiểu thư bái sư hồi nào vậy?
Hải Vân thả tay ra khỏi cổ ả Huỳnh My. Lần thứ hai ả ta rơi xuống đất, ho sặc sụa. Xem ra cái mạng ả ta còn lớn lắm. Hai lần cận kề cái chết mà vẫn chưa chết.
"Đồ nhi....."- Hải Vân cùng Huyết Tử và Kiều tuyết quỳ xuống, định hành lễ thì lão Hiên Viên Ngoại đã chen ngang:
"Không cân hành lễ nữa đâu. Đi đi không muộn"- Lão phẩy tay cười trêu chọc Hải Vân. Lão biết nàng không thích.
"Sư ph..."- Nàng trợn mắt lên nhưng hành động nhanh chóng bị Huyết Tử cắt ngang. Huyết Tử kéo tay Hải Vân đi. Vừa đi vừa nói:
"Chúng a đi thôi tân nương"
Câu nói mang hàm ý trêu trọc quá rõ ràng. Đầu Hải Vân bắt đầu xì khói. Nàng quay ngoắt đầu đi. Được!!!! Muốn làm gì thì làm.