Các nàng đi lòng vòng quanh phủ được một thời gian thì bắt đầu thấy mỏi chân. Bỗng Kiều tuyết hét lên cảnh báo Huyết Tử:
"Cẩn thận"
Tuy nhiên đã quá muộn. Huyết Tử dẫm vào viên đá dưới chân và ngã chúi về phía trước hứa hẹn một màn đáp đất đầy hứa hẹn. Bỗng từ đâu, một cánh ray rắn chắc ấm áp luồn qua eo nàng, đỡ nàng.
Kiều Tuyết trố mắt. Lại trò gì nữa đây?
"Thả ra được chưa?"
Giọng thâm trầm lạnh lẽo của Huyết Tử vang lên cắt đứt mạch cảm xúc của mọi người. Người con trai ấy giật mình bỏ nàng ra.
"Tử Tử! Không sao chứ?"
Kiều Tuyết tiến đến, giọng đầy lo lắng.
"Không sao"
Huyết Tử cười khiến ai đó đỏ mặt.
"Ngươi là ai?"
Huyết Tử quay sang phía chàng trai vừa cứu mình.
"Người qua đường thôi"
Chàng trai ấy nở nụ cười tươi như hoa. Kiều Tuyết nhíu mày. Nàng ghét con trai. Mà ghét trên cả là cái loại không nghiêm túc này. Nhận thấy điều đó trong đôi mắt Kiều Tuyết, Huyết Tử nhanh chóng đưa lời đề nghị chấm dứt cuộc chạm mặt đầy lãng mạn này:
"Vậy thôi chúng ta đi"- Nói rồi nàng kéo tay Kiều Tuyết đi. Tuy nhiên có một tiếng nói làm các nàng chợt khựng lại.
"Không có đến một câu cảm ơn sao? Đến cẩu còn biết trả ơn đó"
Câu nói mang hàm ý châm chọc này theo gió đến tai hai nàng kích hoạt cơn thịnh nộ của Kiều Tuyết cùng hàn khí lạnh lẽo của Huyết Tử. Kiều Tuyết quay phắt lại, cố kòm nén tữ giận mà nói bằng giọng bình thường nhất có thể, nàng hỏi:
"Ta nhờ ngươi giúp sao?"
Bây giờ nàng mới nhận ra người nói lũ nãy không phải là nam nhân kia mà là một nam nhân khác vừa bước tới. Hắn mặc bộ lam y. Dáng vóc chuẩn, cao, khuân mặt có thể xếp vào hàng mĩ nam hiếm có. Nhưng mà rất tiếc loại này nàng cũng không vừa mắt.
"Ngươi vừa phải thôi. Nếu không phải nhờ đệ đệ ta thì bạn ngươi ngã lâu rồi"- Tên nam nhân đó chẳng phải là loại vừa, cãi lại.
"Liên quan tới ngươi à đồ lắm chuyện"- Nhưng nếu nghĩ nàng là loại vừa hơn thì đúng là một sai lầm nghiêm trọng.
"Thế cũng đâu có liên quan tới ngươi à đồ nhiều chuyện"
"Đó là bạn ta"
"Thì đó là đệ đệ ta"
"Con trai không được chấp con gái. Đồ hèn"
"Được giúp đỡ mà không xin lỗi. Đồ vô duyên"
"Ừ thì ta vô duyên đấy còn hơn cái đồ hèn hèn hèn hèn..."
Cứ thế hai bên đôi co không dứt. Hai người là nguyên nhân chính gây ra chuyện thì bị hai nhân vật phụ cho ra dìa
"Thôi nào Tuyết Tuyết cậu trông như con nít ba tuổi ấy"
Quá đủ cho cái lỗ tai của Huyết Tử, nàng đành xông vào can ngăn.
"Ca ca! Đệ. cũng thấy vậy đó. Ca ca y hệt trẻ con"
Phía bên kia cũng phải ra ngăn cản.
"Hừ...."
"Huyết Tử!"- Nam nhân ấy gọi.
Kiều Tuyết cùng Huyết Tử giật mình.
"Sao ngươi biết tên ta?"- Huyết Tử đề phòng.
"Ta là Thượng Quan Phong"- chàng trai ấy nói.
"Ta không quen"
"Nhất bái thiên địa"
"Nhị bái cao đường"
"Phu thê giao bái"
"Đưa vào động phòng"
May thay cuối cùng mọi việc cũng chót lọt. Bốn người nào đó thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, Hải Vân được đưa vào một căn phòng riêng được trang trí toàn màu đỏ. Khi các nô tì vừa khép cửa vào để lại nàng một mình trong phòng thì...
BỊCH
Cái mũ phượng đã đáp thẳng xuống đất kèm theo đó là những âm thanh leng keng leng keng khi mà những chiếc châm cài tóc va chạm vào nền đất. Từng tá đồ trang sức, các lớp hỉ phục dày cồm cộp bị nàng cho đáp thẳng xuống đất không một chút thương tiếc.
Bây giờ, trên người nàng chỉ còn lại một bộ y phục trắng thanh thoát, mái tóc dài búi cao, độc nhất một cái châm cài màu tím đơn giản kèm theo. Nàng tuy không còn toát lên vẻ cao sang quyến rũ nữa mà thay vào đó là vẻ huyền bí quyến rũ lạ lùng.
Nàng ngồi vào chiếc bàn tròn gồm hai ghế đối nhau trong căn phòng, nhẹ nhàng đưa tay rót một chút rượu vào cốc. Lúc nàng đưa chén rượu lên miệng định uống thì bàn tay bưng chén chợt khựng lại. Rượu này....có mùi lạ.
Vì nàng ngày xưa thì chỉ suốt ngày ngồi chui lủi trong phòng nghiên cức các chất hóa học, y dược, độc dược và các loại vũ khí,.... nên nàng rất ít kĩ năng thực chiến. Tuy nhiên đổi lại nàng có thể phát hiện ra các chất độc,... nói chung các thứ liên quan đến chế tạo, các chất nhanh chóng và chuẩn xác đến không ngờ. Điều này Huyết Tử và Kiều Tuyết tuyệt đối không bằng.
Đầu tiên nàng cần phải nhận biết cái thứ chất được trộn lẫn trong rượu này là gì. Vì mùi rượu nồng nặc kèm với lượng chất này quá ít khiến nàng không thể xác định được. Nàng cần phải nếm thử. Nhưng lỡ đây mà là độc thì chết chắc. Thôi hay là không uống nữa. Phải! Đó là cách an toàn nhất. Tuy nhiên nàng lại không cưỡng lại nổi mong muốn, tò mò muốn khám phá nó của mình. Cuối cùng nàng uống. Chỉ một ít. Nàng thấy đầu mình hơn quay quay. Nhưng chẳng thể làm khó được nàng. Nàng thấy người trở nên nóng rực. Thôi xong! Đây đích thị là xuân dược. Đáng ra chỉ chút ít thế này người khác có thể cầm cự được nhưng mà nàng thì khác. Nàng không quen với nó. Vì vậy nàng chẳng thể cầm cự được mãi. Bây giờ nàng mới cảm thấy hận cái tính tò mò của mình. Nàng thấy nóng! Nóng quá!!!!!
Bên ngoài, Kiều Tuyết và Huyết Tử đang đi dạo quay phủ. Đúng là phủ thái tử có khác. Quả là xa hoa lộng lẫy nha. Căn biệt thự cũ của cã nàng còn chưa bằng phần nhỏ tại thủ phủ này. Sàn thì là sàn gỗ. Nhất định sau này các nàng và Hải Vân phải bàn mưu tính kế để trấn lột được một chút của cải của lão tam vương gia mới được.