"Khương huynh! Phong huynh! Vào đây uống với đệ nào"- Bỗng từ trong lầu vọng ra tiếng nói của tân lang hôm nay- Thượng Quan Hàn Kì.
"Đệ đệ à uống gì nữa? Đệ mau đi coi tân nương của đệ đi"- Thượng Quan Phong nói
"Kệ ả ta. Đệ tí nữa sẽ cùng Thanh nhi vui vẻ cho ả ta biết. Hai huynh mau ra đây đi"
"Hai nàng cũng ra chứ? Dù sao cũng là bằng hữu của tân nương mà nhỉ?"- Thượng Quan Khương bỗng dưng lịch sự mời hai nàng. Tuy nhiên tên khốn tam vương gia dám không coi Vân Vân ra gì á? Bực mình mà. Nếu không phải hắn là tam vương gia thì các nàng đã cho cái dép vào mặt từ lâu rồi. Mà nhắc mới nhớ. Vân Vân đợi lâu như vậy rồi mà hắn không đến chắc hẳn là đang tức anh ách đây.
"Ta từ chối. Ta không thích ồn ào"- Kiều Tuyết nói.
"Ai vậy nhị ca?"- Thượng Quan Hàn Kì quay sang hỏi Thượng Quan Khương thì ngay lập tức bị Huyết Tử lườm đến xém lông mày. Hắn tức giận chỉ vào mặt nàng:
"Ngươi nhìn ta vậy là có ý gì?"
Tuy nhiên chẳng ai để ý lời hắn nói cả. Nàng quay sang phía Thượng Quan Phong.
"Hỉ phòng ở đâu vậy Phong?"
"Hả? Nàng đến đó làm gì?"- Hắn ngạc nhiên hỏi lại.
"Có việc"- Nàng đáp.
"Vậy ta dẫn nàng đi"
"Ừ"
Thượng Quan Hàn Kì ngạc nhiên. Chưa bao giờ có ai dám nói một cách xấc xược như vậy với Phong huynh cả. Đã thế lại còn gọi thẳng tên Phong ra nữa chứ. Trên đời này ngoài hắn, Thượng Quan Khương và hoàng thượng được phép thôi mà. Ai gọi vậy thì ngay lập tức chẳng còn thấy được mặt trời nữa rồi. Vậy sao người này lại được? Người này rốt cuộc là ai mà Phong huynh quan tâm vậy? Chẳng phải huynh ấy không thích nữ nhân lại gần mình hay sao? Thượng Quan Hàn Kì đơ mặt ra khó hiểu.
Đi được một quãng thì Kiều Tuyết bất chợt quay người lại, nhìn chăm chăm Thượng Quan Khương, nàng hỏi:
"Ngươi đi theo làm gì?"
"Ta xem mấy người làm gì ở hỉ phòng người ta thôi"
"Xem làm gì?"
"Thế nàng đi làm gì?"
"Kệ ngươi muốn đi thì đi"
Đến hỉ phòng, Huyết Tử không ngần ngại dơ thẳng chân đạp cánh cửa Rầm một phát trước con mắt ngỡ ngàng của hai người con trai và ánh mắt thản nhiên của một người con gái.
"Ta không quen"- Thực ra nàng cũng có vẻ biết người này. Tuy nhiên nàng cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ là nghe cái tên quen quen mà thôi. Để không phải rước thêm rắc rối cho nàng và Tuyết Tuyết thì phải trả lời vậy thôi.
Hắn đơ mặt ra. Chẳng nhẽ hắn không để lại ấn tượng gì trong mắt nàng sao? Hắn như đang cố gắng nuốt từng chữ: KHÔNG- QUEN. Hắn thật sự không đáng để nàng chú ý sao? Rõ ràng hôm qua hắn có làm bao cát cho nàng xả hận mà. Nếu hắn làm việc tốt như vậy đối với nàng thì nàng phải nhớ chứ?
Thượng Quan Khương vỗ vai hắn tỏ vẻ thương cảm.
"Đêm qua chúng ta đã gặp nhau mà"
"Hôm qua sao? Chắc ngươi nhầm người rồi"- Huyết Tử tự hỏi. Rõ ràng đêm qua nàng đi ngủ từ rất sớm với Tuyết Tuyết và Vân Vân.
"Không phải hôm qua nàng đã nói nhầm ta là Uy Ph...."
Chưa kịp để hắn nói hết, nàng đã lao tới bịt miệng hắn lại khiến cả hai ngã nhào trên đất. Tuy nhiên nàng không có đau bởi vì nàng ngã đè lên hắn mà. Khoảng cách hiện tại của hai người rất gần. Còn có thể cảm nhận được hơi ấm phả vào mặt nhau. Hắn đỏ mặt. Quái lạ hắn lại làm sao rồi?
Tuy nhiên Huyết Tử lại chẳng thèm bận tâm điều đó. Nàng nhớ người này là ai rồi. Vì lúc đó say nên nàng không nhớ. Nhưng mà hy vọng Tuyết Tuyết chưa nghe thấy hai chữ Uy Phong.
"Tử Tử sao không để hắn nói hết?"- Giọng Kiều Tuyết bỗng trầm hẳn.
"Dù sao cũng không cần thiết mà nhỉ?"- Nàng cười gượng.
"Tử Tử cậu giấu tớ điều gì à? Hắn có nhắc đến Uy Phong mà"- Kiều Tuyết đã đoán ra. Huyết Tử giật mình.
"Không có hắn nói tớ nhầm hắn uy....uy lực mà"- Nàng cố viện một cái cớ.
"Uy...lực?"- Giọng Kiều Tuyết có vẻ trở về bình thường.
"Phải phải! Lâm Kiều Tuyết à cậu phải tin tớ. Tớ là tưởng hắn uy lực nhưng ai dè yếu như sên"- Nàng chạy đến bên Kiều Tuyết.
"YẾU NHƯ SÊN????"- Thượng Quan Phong và Thượng Quan Khương hét lớn. Hắn mà yếu á? Lại còn yếu như sên nữa chứ. Thượng Quan Khương bụm miệng cười. Đệ đệ hắn bị một nữ tử coi thường rồi a. Buồn cười quá.
"Huyết Tử nàng bảo ta..."- hắn chưa nói hết thì lần nữa thì bị Huyết Tử nhéo một phát đau điếng vào lưng kèm theo lời nói nhỏ:
"Giúp đi"
Hắn tuy có ấm ức nhưng thôi đành nhịn vậy. Giờ hắn mới thấu hiểu được câu nói anh hùng không qua được ải mỹ nhân.
Thượng Quan Khương thì lại lần nữa được phen đau bụng. Đây là đệ đệ hắn sao? Hắn nhất định phải kể cho tam đệ cùng đại hoàng huynh nghe mới được.