Huyết Tử mở mắt. Đập vào mắt nàng là khuôn mặt thẫn thờ của Tuyết. Nàng hối hận tột cùng. Vì sao? Vì sao chỉ vì một phút nông nổi nàng lại nói như vậy chứ?
"Tuyết Tuyết tớ..."- Huyết Tử định hỏi nàng thì Kiều Tuyết lại ngẩng đầu lên, cười tươi:
"Tớ không sao"- Nụ cười ấy tươi như hoa. Tuy nhiên ít ai biết được rằng nàng đang rất mệt mỏi. Nụ cười ấy....là để che dấu nỗi đau đang hằn sâu trong nàng.
Huyết Tử thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ Kiều Tuyết đã dần quên được Uy Phong.
Thượng Quan Khương nãy giờ chú ý đến biểu hiện của nàng thì không khỏi bất ngờ. Nàng có thể thay đổi thái độ nhanh đến vậy sao? Hay là nàng đang giấu điều gì? Hắn nghi lắm. Với cả Uy Phong mà lúc nãy nàng nói là ai?
"Uy Phong là ai vậy?"- Không kìm nén nổi thắc mắc, hắn hỏi.
Ngay lập tức, một chai rượu phi hẳn về phía hắn. Hắn nhanh nhẹn né tránh. Chai rượu đập vào tường, vỡ choang. Tiếng vỡ lớn đến mức làm cho cả Hải Vân tỉnh dậy.
Thủ phạm là Huyết Tử!!!
Nàng đang cáu điên lên đây. Nhưng mà không được thể hiện ra ngoài nên mặt nàng cứ tối sầm lại. Hắn ngạc nhiên, trợn tròn mắt hỏi:
"Ngươi làm cái gì vậy?"
"Phạt ngươi vì tội dám nhắc đến cái tên đó"
"Tên nào???"
Đúng lúc đó cửa bật mở, một nam tử tuấn tú bước vào. Là tam vương gia Thượng Quan Hàn Kì. Hắn trố mắt ngạc nhiên trước khung cảnh căn phòng này. Rượu bắn tứ tung, chai rỗng tung tóe. Các hoàng huynh hắn và 3 nữ tử đang đàm chuyện. À khoing cãi nhau mới đúng. Cả đám quay lại nhìn hắn. Hắn nhìn họ.
"Xin lỗi nhầm phòng"- Hắn nói. Chắc vô nhầm phòng rồi. Sau đó hắn ý tứ khép cửa đi ra. Hắn quay về phía hành lang kia và tiếp tục bước. Bước mãi cho đến cuối dãy hành lang thì khoa hiểu. Tại sao không thấy phòng tân hôn của hắn đâu vậy? Hắn lại quay lại. A...hắn nhìn thấy căn phòng có chữ Hỉ rồi. Hắn mở cửa phòng, khung cảnh vẫn như cũ. Mọi người lại nhìn hắn, hắn nhìn mọi người.
Hắn bước lùi ra ngoài, vẫn là căn phòng có chữ hỉ ấy. Hắn lại bước vào. Mọi người nhìn hắn, hắn nhìn mọi người.
Hắn dụi mắt, nhìn mọi người. Mọi người cũng nhìn chằm chằm lại. Dụi mắt đi dụi mắt lại, vẫn là khung cảnh ấy. Cuối cùng Thượng Quan Phong lên tiếng hỏi:
"Đệ làm gì mà cứ đi ra đi vào rồi nhìn bọn huynh vậy?"
"Cái đó huynh cũng muốn hỏi. Đại huynh với nhị huynh đang làm gì ở phòng tân hôn của đệ?"- Hắn hỏi vặn lại.
"Chơi"- Thượng Quan Khương thản nhiên nói.
Hắn mặt đầy hắc tuyến. Cái gì? Chơi ở phòng tân hôn á? Đã thế lại còn của hắn nữa chứ. Chưa kể việc đã không lúng túng mà còn coi việc này là bình thường như vậy à?
"Vậy tân nương của đệ đâu?"- Hắn lại hỏi. Hắn chỉ cần nghe đồn thôi cũng đã không thấy thích con người này rồi. Yếu đuối, sợ sệt. Quả là nhàm chán. Mà chắc thấy hai hoàng huynh của hắn vào là lại chạy ra rồi. Tân nương gì đêm tân hôn lại chạy lung tung? Nhìn mặt ba vị cô nương ở đây lại xinh đẹp. Kì lạ hơn là trên người lại toát ra chất vẻ cao ngạo. Mà khi hắn vận khí, hắn nhìn thấy số khí của họ quá lớn. Nhưng có vẻ họ không biết võ công nên không sử dụng khí được. Những điều này nhất định làm gì có trong Tam vương phi tương lai của Quan Quốc này.
"Giờ chơi thế nào?"- Thượng Quan Khương hỏi. Bình thường thì hắn cũng không hứng thù với mấy cái chuyện linh tinh này nhưng không hiểu sao lần này lại hứng thú.
"Hai ngươi một nhóm bọn ta một nhóm. Sau đó...."- Chưa nói xong, Hải Vân ở trên giường đã tỉnh dậy, kêu:
"Tuyết Tuyết cho tớ chơi với"
"Hả??? Vân Vân cậu tỉnh rồi à?"- Tuyết Tuyết lo lắng.
"Ờ..."- Vân Vân trả lời như không.
"Sao tự dưng lại đi uống?"- Huyết Tử hỏi. Nàng biết Vân Vân của nàng nhận ra được xuân dược mà.
"Máu nghiên cứu nổi dậy í mà"- Hải Vân cười xòa, gãi đầu. Nàng lỡ làm hai con bạn nàng lo lắng rồi.
"Cậu này"- Kiều Tuyết búng trán Hải Vân. Tỏ vẻ hờn dỗi.
"Xin lỗi mà...."- Hải Vân cười dễ thương.
Đằng sau, Thượng Quan Khương và Thượng Quan Phong mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên. Tam đệ bọn hắn đúng là có phúc mà không biết hưởng.
"Có chơi không?"- Huyết Tử hỏi
"Có có chứ"- Hải Vân
"Mà cho hỏi hai người này là ai?"- Hải Vân chỉ tay về phía bọn hắn.
"Nhị vương gia và đại vương gia. Thượng Quan Phong và Thượng Quan Khương"- Huyết Tử trả lời.
"Ta gọi hai người là Phong và Khương thôi nhé"- Hải Vân hỏi.
"Được"- Thượng Quan Phong trả lời. Hắn khá có hảo cảm với cô "em dâu tương lai" này. Hơn nữa hắn muốn cho Huyết Tử thấy mặt tốt của hắn.
"Chơi không?"- Thượng Quan Khương giục.
"Vậy chia thành nhóm luôn nhá. Lần lượt từng người đặt câu hỏi. Chỉ có mười giây để trả lời. Ai trả lời nhanh nhất sẽ là người tiếp tực ra câu hỏi. Những người còn lại sẽ bị phạt ly rượu. Nếu không ai trả lời được thì người còn lại phạt chén mỗi người. Ai say trước thua"- Kiều Tuyết giải thích.
"Thua thì sao?"- Thượng Quan Khương hỏi
"Bốn người thua phải đáp ứng người thắng bốn yêu cầu."
"ok chơi luôn"- Hải Vân nói
"ô kê?"- Thượng Quan Phong khó hiểu hỏi.
"À không có gì đâu chơi thôi"- Hải Vân cười gượng giải thích.
Vì các nàng có tửu lượng cao nên mới dám thách thức trò chơi này. Hơn nữa Kiều Tuyết vì muốn trả thù vụ Thượng Quan Khương dám cãi nàng nên nàng đã lén đổ một lượng chất gây say nặng do Hải Vân chế ra vào hai chai rượu để gần nhất bọn hắn vào rồi. Chắc chắn nàng sẽ thắng.
~oo~
[ tiếng sau, giờ sáng]
Hải Vân và Huyết Tử đều đã gục. Nằm lăn lóc trên bàn. Bọn hắn thì vẫn tươi tỉnh. Thượng Quan Phong còn đỡ đầu Huyết Tử để nàng gục vào vai hắn. Kiều Tuyết cũng sắp không chịu được nữa rồi. Nàng đã ngà ngà say. Dưới đất, hơn mười chai rỗng rượu vứt lung tung, có chai còn vỡ ra. Nguyên là do năm chai rượu Thượng Quan Phong mang đến lúc đầu đã hết. Thượng Quan Phong đành đi lấy thêm mười chai nữa. Ai ngờ mới thêm được năm chai các nàng này đã gục gần hết. Đã thế Huyết Tử gục trông đáng yêu quá đi. Hắn cười cười trông rất gian manh lấy lý do gục xuống bàn sẽ mỏi mà làm cái gối cho Huyết Tử dựa vào. Sắp thắng lại còn có mỹ nhân ở bên hắn đúng là sướng quá mà. Hắn nhất định phải hạ gục hoàng huynh hắn để giây phút này trở thành giây phút đẹp nhất cuộc đời hắn mới được.
Kiều Tuyết thấy hai con bạn mình đã gục thì lo lắng gọi họ dậy. Nàng sắp thua rồi a. Nhưng mà hai con heo Hải Vân và Huyết Tử cứ ngủ say như chết ấy. Đã thế Huyết Tử còn gục lên vai đàn ông ngủ nữa. Trông thật ngứa mắt quá đi.
"Tử Tử!!! Mi mau dậy cho...."- Kiều Tuyết định bụng dùng vũ lực kêu Huyết Tử dậy thì lại nghe nàng nói mơ:
"Uy Phong! Ta giết ngươi"
Uy Phong...
Uy Phong...
Uy....Phong....
Hai cái chữ Uy Phong cứ liên tục hiện lên trong đầu nàng. Đã bao lâu nàng xa hắn rồi nhỉ? Mới có hai ngày thôi. Chỉ mới hai ngày thôi mà. Tại sao nàng như cứ ngỡ đã một tháng. Nàng tuy hận hắn nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng nàng ngày càng yêu hắn. Yêu hắn nhiều hơn nàng tưởng.