Nhận thấy sát khí nồng nặc từ phía sau lưng mình, Thượng Quan Phong, Thương Quan Khương cùng Thượng Quan Hàn Kì quay mặt lại thì thấy cái bản mặt đen ngòm hiểm ác như sát thủ của Huyết Tử (thì sát thủ thật mà) cùng một đống quạ đen lông mượt bay lòng vòng trên đầu nàng. Khó khăn nuốt xuống nột ngụm khí lạnh, bọn hắn nhìn sang bên cạnh thì thấy Kiều Tuyết lẽo đẽo đi chung cùng với nụ cười méo mó tệ hại. Chắc nàng khổ sở lắm đây.
Nhìn thấy cảnh này, Thượng Quan Hàn Kì sực nhớ ra một điều. Hắn kéo Thượng Quan Khương lại, rủ rỉ vào tai điều gì đó. Không biết bọn hắn thì thì thầm thầm với nhau cái gì mà chỉ biết Thượng Quan Khương sau khi nghe xong thì nở nụ cười sặc mùi nguy hiểm. Chuyện hay như vầy mà hắn mải nói chuyện với Kiều Tuyết quá nên không để ý gì hết. Nhưng may mà Tam Đệ của hắn lại thấy. Lần này thì có chuyện vui rồi đây.
~o0o~
-Chúng ta vào đây đi- Thượng Quan Hàn Kì nói, chỉ vào một quán trọ sang trọng. Ngoài cửa của quán có treo đủ các loại đèn lồng xanh đỏ tím vàng đẹp đẽ. Bên trên, tấm bảng bằng gỗ có khắc hai chữ: MINH QUÁN.
-Hải Vân, ngươi...- Thượng Quan Hàn Kì quy sang bên cạnh, định gọi Hải Vân lại thì chợt hốt hoảng khi nhận ra bên cạnh mình không có ai. Hắn ngó ngang ngó dọc, xoay đông xoay tây tìm cái bóng dáng của Hải Vân nhưng chẳng thấy đâu cả. Vậy là những gì hắn lo sợ đã thành sự thật. Cái con tiểu quỷ kia mải chơi mà bị lạc mất rồi. Thật tội cho hắn mà. Giờ hắn lại phải đi tìm nữa. Không hiểu hôm nay hắn ăn phải cái gì mà xui thế không biết. Hết nhục mặt khi thua một nữ tử giờ lại phải chính mình đi kiếm nữ tử ấy về. Mà nữ tử ấy đâu có dễ kiếm chứ. Chạy hết chỗ này đến chỗ khác để hắn tìm đến đêm à?
-Chuyện gì vậy Kì đệ?- Thượng Quan Khương quay sang hỏi khi nhìn thấy khuôn mặt đủ mọi cảm xúc đan xen của Thượng Quan Hàn Kì. Chắc hẳn vừa có chuyện gì xảy ra mà hắn không biết rồi.
-Con nhóc Hải Vân lại chạy đi đâu rồi?- Hắn hỏi- Huynh có nhìn thấy không?
-Không. Ta không nhìn thấy. Mà đệ sao tự nhiên quan tâm tới nương tử của mình vậy?- Thượng Quan Khương lần nữa lại mọc đâu ra cái nụ cười nham hiểm.
-Tại sư phụ đã dặn phải trông nom cho cô ta rồi. Đệ không làm sao được?- Thượng Quan Hàn Kì thấy vậy bèn biện lấy một lý do. Mà đây là lý do chính đáng mà. Làm gì mà hoàng huynh của hắn lại nhìn hắn với con mắt như vậy?
-Kệ đi. Lát nữa nó sẽ tự mò về thôi.- Từ đâu, cái giọng nói lạnh lùng lại chen ngang. Huyết Tử khuôn mặt vẫn chẳng khá hơn là mấy so với lúc trước, nói. Câu nói cũng làm Thượng Quan Khương ngưng không trêu đệ đệ của mình nữa và làm Thượng Quan Hàn Kì bớt lo lắng hơn hẳn. Phải rồi!!! Cô ta là ai kia chứ? Không có chuyện gì xảy ra được đâu.
-Chủ quán!!! Cho bọn ta đặt trước sáu phòng lớn và một phòng trà hạng sang cho buổi tối nay.- Thượng Quan Phong đặt một túi ngân lượng lên quầy. Tên chủ quán mở túi ra, sáng mắt. Hắn thật là may mắn. Gặp phải khách quý rồi. Từ khí chất sang trọng cao quý toát ra cùng với diện mạo "nghiêng thùng đổ chậu" như vậy thì hắn đã biết những người đây không phải là người bình thường rồi. (không phải bình thường thì là dị nhân chắc?)
-Mọi người!!! Chúng ta đã đến trước cửa Thánh rừng rồi.- Câu nói của Thượng Quan Khương cắt ngang nỗi nhục nhã của Thượng Quan Hàn Kì, sự tự hào của Hải Vân và sự xấu hổ của cặp đôi nào đó, len lỏi vào tai từng người một.
-Thánh Rừng?- Kiều Tuyết hỏi.- Thánh Rừng là gì vậy?
-Thánh Rừng là nơi cư ngụ của các Thánh Thú. Chỉ những kẻ có đủ năng lực mới có thể vào được đây. Nếu không sẽ tan xác.- Thượng Quan Khương trả lời.
Kiều Tuyết rùng mình. Không biết nàng có sao không nữa.
-Dù sao cũng chiều tà rồi. Chúng ta không nên vào đây lúc đêm tối thế này. Rất nguy hiểm.- Thượng Quan Khương trấn an. Hắn hiểu cảm giác của Kiều Tuyết. Lần đầu sư phụ hắn dẫn hắn vào đây, hắn cũng đã có cảm giác tương tự. Một cảm giác sợ sệt, lo lắng.
-Vậy giờ sao?- Thượng Quan Phong hỏi.
-Chúng ta đi tìm trọ hay chỗ khách điếm nào đó để dừng chân vậy.- Thượng Quan Khương xuống ngựa, nói. Tiếp theo, hắn chìa tay đỡ Kiều Tuyết xuống ngựa. Nhưng nàng hất tay hắn ra, tỏ ý không cần. Nàng đưa chân xuống trước tìm chỗ để chân của cái con ngựa này. A!!! Thấy rồi. Nàng bước chân xuống. Tuy nhiên không may thay là nàng lại bước hụt. Nàng ngã xuống hứa hẹn một cú đáp đất thật đau. Nàng nhắm mắt thật chặt.
-Cẩn thận chứ- Bỗng từ đâu, một bàn tay rắn chắc đầy nam tính vòng qua eo nàng, đỡ lấy nàng. Hắn thực sự không hiểu nổi hắn nữa rồi. Mà thôi. Dù sao đây có phải nữ tử đầu tiên ở bên cạnh hắn đâu. Hắn để tâm làm cái gì nhỉ?
-Cảm...cảm ơn- Kiều Tuyết cảm ơn hắn. Tuy nàng có hơi ghét tên này bởi hắn là hoàng huynh của cái tên đã bỏ mặc bạn nàng kia nhưng mà dù gì hắn cũng khá tốt. Khoan....khoan đã!!! Nàng đang nghĩ cái quái gì thế này? Nàng thấy vậy cũng là vì hắn giống Uy Phong mà thôi.
Nàng giật mình, mặt lại trùng xuống. Phải rồi!!! Uy Phong!!! Tại sao cơ chứ? Đã bao lần nàng tự nhủ rằng phải quên hắn đi. Hắn không xứng để nàng thương, không xứng để nàng nhớ và càng không xứng đáng để nàng yêu. Nhưng tại sao? Tại sao đến giờ này rồi mà nàng vẫn không thể quên được hắn cơ chứ? Nàng yêu hắn nhiều đến thế sao? Không!!! Chắc chắn là không!!!
-Đang nghĩ gì vậy?- Bỗng có một giọng nói lạnh lùng vang lên, không nhanh, không chậm. Kiều Tuyết quay đầu lại. Ra là Huyết Tử. Nàng mải suy nghĩ đến mức không biết là con bạn mình đã đến bên cạnh từ bao giờ. Chắc là nó sẽ lo lắng lắm nếu nàng bảo rằng nàng lại nhớ đến Uy Phong. Đành phải nói dối thôi. Xin lỗi nhé bạn hiền.
-Không...không có gì đâu. Tớ chỉ là...chỉ là....suy nghĩ một chút về khu rừng thần thú đó thôi.
-Và cậu suy nghĩ thấy gì về khu rừng đó?- huyết Tử nhíu mi. Rõ ràng nàng đã nhận thấy Kiều Tuyết nói dối. Kiều Tuyết quả thực khó mà qua mắt nổi con người này.
-Tớ...tớ...tớ thấy...nó....nó...- Kiều Tuyết ấp úng. Chết cha!!! Nói gì bây giờ nhỉ? Mà từ khi nào khuôn mặt Huyết Tử lại trở nên đáng sợ vậy a. Chết rồi, chết rồi.
-Tuyết Tuyết!!! Tử Tử!!! Chúng ta đi thôi.- Hải Vân vẫy vẫy tay gọi. Tiếng gọi của Hải Vân vang lên giải thoát cho Kiều Tuyết khỏi mớ hỗn độn này, giải thoát cho nàng khỏi Huyết Tử đang dò hỏi nàng hòng tìm được một chút sơ hở kia. Nàng yêu quý Hải Vân nhất!!!
Khi đi ngang qua con phố náo nhiệt nằm bên cạnh khu rừng, Hải Vân chạy hết từ gian hàng này sang gian hàng kia, ngắm đủ thứ đồ. Hết thứ này đến thứ nọ. Điều này làm Thượng Quan Hàn Kì chóng cả mặt. Nếu hỏi tại sao hắn lại chóng mặt thì là vì hắn cứ nghĩ rằng Hải Vân trẻ con như vậy thì rất dễ lạc. Mà nếu lạc rồ thì hắn sẽ chẳng biết ăn nói sao với sư phụ hắn bây giờ nên cứ nhìn theo bóng lưng Hải Vân để trông trừng thôi (=_=)
Huyết Tử thì lại luôn đi song song bên cạnh Kiều Tuyết. Khuôn mặt nàng u ám khiến Kiều Tuyết cứ im thin thít. Nàng đang rất bực mình vì cái chuyện xin lỗi Thượng Quan Phong không thành công. Đã thế còn thêm một vụ ngượng ê chề, không nói được câu nào. Đã thế nàng còn thấy Kiều Tuyết đứng vẩn vơ nghĩ gì đó. Nàng chắc chắn là nàng ta lại nhớ đến Uy Phong rồi. Đang bực mình lại còn bực mình hơn nữa. Bây giờ ai mà động đến nàng chắc hẳn kẻ đó sẽ không được toàn thây.