Nàng quay đầu lại. Ơn chúa! Đó là Vân Vân của nàng
"Tuyết Tuyết. Sao cậu lại ở đây?" Hải Vân lo lắng.
"Tớ vào để tìm cậu đấy." Kiều Tuyết nói.
Hải Vân cầm tay Kiều Tuyết. Và rồi nàng sực nhận ra một điều.
"Tuyết Tuyết. Huyền Khí của cậu...." Hải Vân ngỡ ngàng. Sao Tuyết Tuyết lại có ít huyền khí đến thế được.
"Không sao. Chỉ là tớ dùng Ẩn thôi. Ở đây đến lính quèn cũng sử dụng được một ít huyền khí. Rõ là bực mình." Kiều Tuyết càu nhàu.
"Tỉ tỉ. Huyền khí là gì vậy ạ?" Con người từ nãy vẫn đứng im lặng vì bị bơ lên tiếng thắc mắc. Huyền khí là cái gì? Sao cậu chưa từng nghe qua vậy? Có phải là thứ sức mạnh mà bọn chúng đã dùng để bắt cậu vào đây không? Có thể lắm chứ.
"Phù..." Hải Vân thở phào nhẹ nhõm. Cô cứ tưởng Kiều Tuyết gặp nguy hiểm nên số khí còn lại mới ít thế này.
"Nếu đệ muốn học thì sau khi thoát ra khỏi đây, ta sẽ dạy đệ." Kiều Tuyết quay sang cậu nháy mắt. "À mà cậu có thể phục hồi lại số khí ban đầu của tớ không Vân Vân? Nãy giờ làm tai nghe cũng mất kha khá khí rồi." Cô quay sang Hải Vân nói.
Hải Vân chìa tay ra ý bảo Kiều Tuyết mau đưa tay cho nàng. Kiều Tuyết hiểu ý nên đặt tay vào.
Hải Vân nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Sau đó nàng mở mắt. Mọi người đều thấy rõ trong mắt nàng một sự tập trung đáng nể. Con ngươi của nàng từ màu đen láy đã chuyển thành màu vàng tươi óng ả.
"Trị thuật- Triệu Hải Hoa" Hải Vân lẩm bẩm. Cô thuộc dạng trị thuật. Cô không thiên về tấn công mà là chữa trị. Vì vậy cô mới không thể tự mình thoát ra khỏi đây.
Kiều Tuyết bỗng thấy một luồng khí ấm áp bao trùm toàn cơ thể. Nàng nhắm mắt hưởng thụ cảm giác ấy. Sức mạnh của Hải Vân thật kì diệu. Nó chứa đựng đầy ắp sự ấm áp.
Phía bên cạnh, cậu nhóc đại ca lúc nãy ngạc nhiên. Vì cậu đứng gần nàng nên cũng có được ảnh hưởng chút ít từ Huyền chiêu Triệu Hải Hoa của Hải Vân. Cậu bỗng thấy khỏe khoắn lạ thường.
"Nè. Đệ bao tên gì?" Kiều Tuyết mở mắt, hỏi cậu.
"Đệ là Triệu Dương Thiên" Thằng nhóc giật mình thoát khỏi cõi mộng do Hải Vân gây ra, trả lời.
"Bao tuổi?" Kiều Tuyết hỏi.
"15" Thiên trả lời. Nàng ậm ừ. Nàng đoán thật sự rất chuẩn đi. Thằng nhóc này mới chỉ 15 tuổi.
"Lý do vào đây?" Kiều Tuyết hỏi như cảnh sát hỏi cung tù nhân, phạm nhân vậy. Nó dồn Thiên vào thế bị động.
"Đệ bị bọn chúng ép làm việc cho bọn chúng. Nếu không sẽ bị giết. Bọn chúng còn hứa sẽ ban cho một sức mạnh tuyệt vời nếu đồng ý. Thế nhưng đệ đã từ chối. Đệ ghét cái kiểu ép buộc của bọn chúng. Hơn nữa đệ biết đây là bọn phản quốc. Đệ không muốn là một phần tử trong số đó." Triệu Dương Thiên kể lại cho Kiều Tuyết nghe. Ánh mắt cậu toát lên vẻ nghiêm nghị.
Kiều Tuyết mở to mắt. Có hai thông tin đáng để nàng chú ý đây. Thứ nhất, cái thứ sức mạnh tuyệt vời mà bọn chúng nói là gì? Dựa vào những thông tin có được thì có lẽ đó là Huyền Khí. Nhưng mà....huyền khí đâu phải là thứ ngày một ngày hai có thể học được. "Ban" cho một sức mạnh tuyệt vời ý ở đây là cho phải không? Huyền Khí có thể cho sao? Không thể nào. Cái gì cũng phải có cái giá của nó. Cả các nàng đây có được huyền khí cũng là một điều khó khăn rồi. Vậy cái thứ sức mạnh tuyệt vời đó là gì?
Cả các nàng đây có được huyền khí cũng là một điều khó khăn rồi. Vậy cái thứ sức mạnh tuyệt vời ở đây là gì? Không đùa chứ. Ở đây có quá nhiều uẩn khúc. Nàng nghi cái tổ chức này cũng không hề bình thường đâu.
Thứ hai, Dương Thiên- đệ đệ kết nghĩa của nàng có vẻ biết nhiều về nơi này đấy. Hỏi thử cậu ta xem.
"Xong rồi đó Tuyết Tuyết" Đúng lúc đó Hải Vân thông báo là Huyền Khí của Kiều Tuyết đã được phục hồi. Lúc nó nàng mới rời khỏi mấy cái suy nghĩ hỗn độn mà trở về thực tại.
"Cảm ơn" Nàng cười nhẹ sau đó lại trở về khuôn mặt nghiêm nghị. Nàng quay sang đệ đệ Triệu Dương Thiên của mình.
"Đệ còn biết những gì liên quan tới nơi này nữa không?" Nàng hỏi.
"Đệ biết chủ nhân nơi này là ai. Hồi trước đệ có nghe lén được bọn chúng nói chuyện" Dương Thiên nói.
"Đệ nói ta nghe coi" Nàng giục.
"Là đương kim thừa tướng của Quan Quốc và con trai ông ta" Dương Thiên nói.
Đùng....đoàng....
Câu nói của Dương Thiên như sét đánh ngang tai hai nàng nhà ta. Không ngờ triều đình Quan Quốc lại chứa chấp bọn phản loạn. À mà phản loạn thì đa số xuất phát từ bọn Tham Quan mà. Haiz...vậy mà nàng cứ tưởng cái Quan Quốc này yên bình lắm cơ. Nếu không phải vì Hải Vân bị bọn chúng bắt đi thì có khi bọn chúng đánh úp vào triều đình lúc nào không biết. Lúc đó Quan Quốc chỉ có nước bại trận dưới tay bọn phản loạn. Mà lúc đó các nàng cũng khổ a. Mất đi cuộc sống sung túc. Đã thế vì Hải Vân là vương phi nên có khi cũng sẽ bị xử trảm. Ừ thì các nàng mạnh thạt đấy. Nhưng nó có nghĩa là các nàng có thể địch lại bọn phản loạn đông đảo tay cầm giáo, tay cầm gươm lại còn dùng Huyền Khí như thế này sao? Mà hình như lính của Quan Quốc còn không biết dùng Huyền khí.
"Tớ không ngờ cái bọn Thượng Quan kia quản nước kém thế đấy Vân Vân" Kiều Tuyết quay sang Hải Vân nói kháy.
"Tớ cũng chưa từng nghĩ vậy" Hải Vân cũng nói. Âm điệu đầy ngạc nhiên.
"Tớ không ngờ cả Phu Quân của cậu cũng vậy đấy" Kiều Tuyết lém lỉnh. Nàng cố gắng nhấn mạnh hai chữ Phu Quân.
Kiều Tuyết giật mình.
"Phu Quân của tỉ ấy là người trong triều đình hả Tuyết tỉ?" Dương Thiên hỏi.
"Không những vậy mà còn là Tam Vương Gia của Quan Quốc này cơ" Kiều Tuyết vỗ ngực đầy tự hào.
"Ồ....vậy chẳng phải tỉ ấy là..." Dương Thiên ồ lên ngạc nhiên. Có mơ cậu cũng không ngờ được.
"Chính thất phu nhân- Tam Vương Phi của Quan Quốc" Kiều Tuyết nói. Khuôn mặt tự hào vẫn giữ nguyên.
"Nhưng...nhưng mà tớ đâu có thích hắn ta." Hải Vân cúi mặt xuống, ngượng ngùng nói.
"Vân Vân à....cậu biết khi cậu bị bắt hắn ta đã lo cho cậu đến thế nào không? Trời thì mưa to vậy vã mà hắn ta bất chấp tất cả đấy." Kiều Tuyết bằng giọng điệu ngây thơ vô số tội kể lại khiến Hải Vân ngượng chín cả mặt.
"À mà Tuyết tỉ này....tỉ định làm thế nào để thoát khỏi đây. Chứ đệ thấy việc này là bất khả thi đấy" Dương Thiên nhún vai nói. Tức thì bị Kiều Tuyết cốc đầu một cái rõ đau.
"Đệ...." Định giáo huấn tên nhóc đó một bài thì đột nhiên cửa phòng giam bậy mở. Một tên lính bước vào. Kiều Tuyết cùng mọi người ngồi im lặng về vị trí nghe ngóng tình hình.
Bất chợt hắn mở cửa phòng giam bên cạnh phòng của Kiều Tuyết. Tức phòng giam của Hải Vân. Hắn tiến về phía Hải Vân, kéo nàng dậy và ra khỏi phòng.
"Đi theo ta"
"Á..."
(Akame: Dạ...theo yêu cầu của các bạn độc giả "biến thái" thì sắp có chuyện vui xảy ra a. Ta đã tham khảo ý kiến từ một số nàng. Tuy nhiên sau khi xem ý kiến từ nàng Thảo Ruby thì ta đang uống nước cũng sặc hết cả a. Nàng không những biến thái mà tâm địa cũng không kém phần nham hiểm nữa. Ta nói thế không phải là chê đâu nha. Khen đó. Hố hố hố....Nàng thật sự muốn bé Mây của chúng ta như vậy sao?)