Cả các nàng đây có được huyền khí cũng là một điều khó khăn rồi. Vậy cái thứ sức mạnh tuyệt vời ở đây là gì? Không đùa chứ. Ở đây có quá nhiều uẩn khúc. Nàng nghi cái tổ chức này cũng không hề bình thường đâu.
Thứ hai, Dương Thiên- đệ đệ kết nghĩa của nàng có vẻ biết nhiều về nơi này đấy. Hỏi thử cậu ta xem.
"Xong rồi đó Tuyết Tuyết" Đúng lúc đó Hải Vân thông báo là Huyền Khí của Kiều Tuyết đã được phục hồi. Lúc nó nàng mới rời khỏi mấy cái suy nghĩ hỗn độn mà trở về thực tại.
"Cảm ơn" Nàng cười nhẹ sau đó lại trở về khuôn mặt nghiêm nghị. Nàng quay sang đệ đệ Triệu Dương Thiên của mình.
"Đệ còn biết những gì liên quan tới nơi này nữa không?" Nàng hỏi.
"Đệ biết chủ nhân nơi này là ai. Hồi trước đệ có nghe lén được bọn chúng nói chuyện" Dương Thiên nói.
"Đệ nói ta nghe coi" Nàng giục.
"Là đương kim thừa tướng của Quan Quốc và con trai ông ta" Dương Thiên nói.
Đùng....đoàng....
Câu nói của Dương Thiên như sét đánh ngang tai hai nàng nhà ta. Không ngờ triều đình Quan Quốc lại chứa chấp bọn phản loạn. À mà phản loạn thì đa số xuất phát từ bọn Tham Quan mà. Haiz...vậy mà nàng cứ tưởng cái Quan Quốc này yên bình lắm cơ. Nếu không phải vì Hải Vân bị bọn chúng bắt đi thì có khi bọn chúng đánh úp vào triều đình lúc nào không biết. Lúc đó Quan Quốc chỉ có nước bại trận dưới tay bọn phản loạn. Mà lúc đó các nàng cũng khổ a. Mất đi cuộc sống sung túc. Đã thế vì Hải Vân là vương phi nên có khi cũng sẽ bị xử trảm. Ừ thì các nàng mạnh thạt đấy. Nhưng nó có nghĩa là các nàng có thể địch lại bọn phản loạn đông đảo tay cầm giáo, tay cầm gươm lại còn dùng Huyền Khí như thế này sao? Mà hình như lính của Quan Quốc còn không biết dùng Huyền khí.
"Tớ không ngờ cái bọn Thượng Quan kia quản nước kém thế đấy Vân Vân" Kiều Tuyết quay sang Hải Vân nói kháy.
"Tớ cũng chưa từng nghĩ vậy" Hải Vân cũng nói. Âm điệu đầy ngạc nhiên.
"Tớ không ngờ cả Phu Quân của cậu cũng vậy đấy" Kiều Tuyết lém lỉnh. Nàng cố gắng nhấn mạnh hai chữ Phu Quân.
Kiều Tuyết giật mình.
"Phu Quân của tỉ ấy là người trong triều đình hả Tuyết tỉ?" Dương Thiên hỏi.
"Không những vậy mà còn là Tam Vương Gia của Quan Quốc này cơ" Kiều Tuyết vỗ ngực đầy tự hào.
"Ồ....vậy chẳng phải tỉ ấy là..." Dương Thiên ồ lên ngạc nhiên. Có mơ cậu cũng không ngờ được.
"Chính thất phu nhân- Tam Vương Phi của Quan Quốc" Kiều Tuyết nói. Khuôn mặt tự hào vẫn giữ nguyên.
"Nhưng...nhưng mà tớ đâu có thích hắn ta." Hải Vân cúi mặt xuống, ngượng ngùng nói.
"Vân Vân à....cậu biết khi cậu bị bắt hắn ta đã lo cho cậu đến thế nào không? Trời thì mưa to vậy vã mà hắn ta bất chấp tất cả đấy." Kiều Tuyết bằng giọng điệu ngây thơ vô số tội kể lại khiến Hải Vân ngượng chín cả mặt.
"À mà Tuyết tỉ này....tỉ định làm thế nào để thoát khỏi đây. Chứ đệ thấy việc này là bất khả thi đấy" Dương Thiên nhún vai nói. Tức thì bị Kiều Tuyết cốc đầu một cái rõ đau.
"Đệ...." Định giáo huấn tên nhóc đó một bài thì đột nhiên cửa phòng giam bậy mở. Một tên lính bước vào. Kiều Tuyết cùng mọi người ngồi im lặng về vị trí nghe ngóng tình hình.
Bất chợt hắn mở cửa phòng giam bên cạnh phòng của Kiều Tuyết. Tức phòng giam của Hải Vân. Hắn tiến về phía Hải Vân, kéo nàng dậy và ra khỏi phòng.
"Đi theo ta"
"Á..."
(Akame: Dạ...theo yêu cầu của các bạn độc giả "biến thái" thì sắp có chuyện vui xảy ra a. Ta đã tham khảo ý kiến từ một số nàng. Tuy nhiên sau khi xem ý kiến từ nàng Thảo Ruby thì ta đang uống nước cũng sặc hết cả a. Nàng không những biến thái mà tâm địa cũng không kém phần nham hiểm nữa. Ta nói thế không phải là chê đâu nha. Khen đó. Hố hố hố....Nàng thật sự muốn bé Mây của chúng ta như vậy sao?)
Sau khi Hải Vân bị lôi ra ngoài thì không khí trong phòng giam bỗng thay đổi hẳn. Mọi thứ tự nhiên im lặng đến đáng sợ. Ngay cả tiếng thở nhè nhẹ của từng người cũng có thể nghe thấy được.
"Tuyết....Tuyết tỉ à....tỉ ấy...." Sau khi thấy sát khí nồng nặc toát ra từ người Kiều Tuyết, Dương Thiên run run nói.
"Im đi!" Tự dưng Kiều Tuyết gắt lên không rõ lý do. Giận cá chém thớt đây mà.
"D...dạ" Tim của Dương Thiên như muốn rớt ra khỏi lồng ngực luôn vậy. Sát khí này....khủng khiếp quá.
"Thiên Thiên! Chúng ta sẽ san bằng nơi này thành bình địa" Ánh mắt đầy sát khí của Kiều Tuyết quét một lượt xung quanh. Nàng đứng dậy. Khí thế thập phần cao ngạo.
"Nhưng làm thế nào ạ?" Dương Thiên hỏi.
Rầm....
Cái cửa sắt bỗng bay ra trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người có mặt ở đây. Đương nhiên là cả cậu nhóc mười lăm tuổi Dương Thiên nữa.
"Triệu Dương Thiên" Kiều Tuyết đi ra trước, gọi.
"D...dạ" Dương Thiên đi theo sau. Cậu vẫn còn kinh hãi bởi đòn vừa rồi.
"Xử lí hết chỗ này đi" Kiều Tuyết hất cằm về phía bọn lính trước mặt. Sau khi nghe tiếng nổ đinh tai nhức óc vừa rồi, không ít tên đã kéo tới đây.
Kiều Tuyết tập chung khí vào tay, tạo ra hai thanh đao lớn. Một màu xanh, một màu đỏ, nàng ném chúng về phía cậu.
"Làm thế nào mà tỉ..." Dương Thiên ngỡ ngàng. Tuyết tỉ...tỉ ấy vừa biến ra hai thanh đao. Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
"Nhanh lên đi" Kiều Tuyết giục. Trong lúc đó, nàng lại biến ra một chiếc tai nghe. Lần này thì bắt được sóng rồi.
"Tử Tử. Nghe thấy tớ nói gì không?" Nàng hỏi qua ống nghe.
"Tuyết Tuyết/ Kiều Tuyết" Hai giọng âm vang lên cùng một lúc qua tai nghe. Chúng đều mang ngữ khí vui mừng. Đó là Thượng Quan Khương cùng Huyết Tử.
"Tuyết Tuyết. May quá cậu không sao" Huyết Tử giọng mừng rơn.
"Cậu hãy bảo tất cả mọi người vào đi. Không nể nang gì nữa. Chúng ta sẽ san bằng nơi này." Giọng Kiều Tuyết ám mùi sát khí làm mọi người lạnh sống lưng.
"Được"
~oo~
Ầm....
Uỳnh.....
"Tỉ tỉ.... đây mới à đường ra ngoài cơ mà" Dương Thiên chỉ về hướng lối ra nhắc nàng khi thấy nàng chạy qua.
"Chúng ta sẽ đi cứu Vân Vân" Kiều Tuyết vừa chạy vừa nói.
"Tỉ điên à? Ra khỏi đây đã khó lắm rồi đó. Tỉ không mau là bọn chúng lại kéo đến bây giờ." Dương Thiên hét. Cậu không muốn dấn thân vào nguy hiểm nữa đâu. Cậu muốn ra khỏi đây a.
"Nếu đệ muốn thì cứ đi đi" Kiều Tuyết nói. Dù có thế nào đi chăng nữa nàng vẫn phải cứu Vân Vân ra. Nếu nàng thoát mà Vân Vân không thoát thì đối với nàng có thoát cũng nhuư không thôi.
"Hừ...." Dương Thiên đến nước này thì đành mặc kệ nàng thôi. Tuy là cậu có hơi bực nhưng kệ đi. Cậu muốn ra khỏi đây.
Đi được một đoạn, cậu đã không thấy tiếng của Kiều Tuyết đâu nữa rồi. Cậu quay đầu lại, bóng dáng Kiều Tuyết đã biến mất.
"Tỉ tỉ ngốc" Cậu lẩm bẩm, chân vẫn theo hướng cửa thẳng tiến.
Đi một đoạn cậu bỗng dưng dừng lại. Cậu quay đầu và chạy về cái hướng mà Kiều Tuyết vừa đi. Vừa đi cậu vừa lo lắng, vừa ngạc nhiên. Cậu đang làm cái quái gì vậy?
~oo~
Lại nói về nhóm của Huyết Tử, Thượng Quan Phong và Thượng Quan Hàn Kì. Họ đã xông vào lòng địch. Đi đầu là Huyết Tử. Nàng cầm thanh kiếm của mình, đi đến đâu dẹp đường đến đấy. Một số tên dù chỉ bị kiếm sượt qua thôi cũng lăn ra chết cùng luôn. Tuy đây là lần thứ hai bọn hắn thấy thanh kiếm này nhưng vẫn không khỏi run lên hãi hùng.