Sau khi Hải Vân bị lôi ra ngoài thì không khí trong phòng giam bỗng thay đổi hẳn. Mọi thứ tự nhiên im lặng đến đáng sợ. Ngay cả tiếng thở nhè nhẹ của từng người cũng có thể nghe thấy được.
"Tuyết....Tuyết tỉ à....tỉ ấy...." Sau khi thấy sát khí nồng nặc toát ra từ người Kiều Tuyết, Dương Thiên run run nói.
"Im đi!" Tự dưng Kiều Tuyết gắt lên không rõ lý do. Giận cá chém thớt đây mà.
"D...dạ" Tim của Dương Thiên như muốn rớt ra khỏi lồng ngực luôn vậy. Sát khí này....khủng khiếp quá.
"Thiên Thiên! Chúng ta sẽ san bằng nơi này thành bình địa" Ánh mắt đầy sát khí của Kiều Tuyết quét một lượt xung quanh. Nàng đứng dậy. Khí thế thập phần cao ngạo.
"Nhưng làm thế nào ạ?" Dương Thiên hỏi.
Rầm....
Cái cửa sắt bỗng bay ra trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người có mặt ở đây. Đương nhiên là cả cậu nhóc mười lăm tuổi Dương Thiên nữa.
"Triệu Dương Thiên" Kiều Tuyết đi ra trước, gọi.
"D...dạ" Dương Thiên đi theo sau. Cậu vẫn còn kinh hãi bởi đòn vừa rồi.
"Xử lí hết chỗ này đi" Kiều Tuyết hất cằm về phía bọn lính trước mặt. Sau khi nghe tiếng nổ đinh tai nhức óc vừa rồi, không ít tên đã kéo tới đây.
Kiều Tuyết tập chung khí vào tay, tạo ra hai thanh đao lớn. Một màu xanh, một màu đỏ, nàng ném chúng về phía cậu.
"Làm thế nào mà tỉ..." Dương Thiên ngỡ ngàng. Tuyết tỉ...tỉ ấy vừa biến ra hai thanh đao. Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
"Nhanh lên đi" Kiều Tuyết giục. Trong lúc đó, nàng lại biến ra một chiếc tai nghe. Lần này thì bắt được sóng rồi.
"Tử Tử. Nghe thấy tớ nói gì không?" Nàng hỏi qua ống nghe.
"Tuyết Tuyết/ Kiều Tuyết" Hai giọng âm vang lên cùng một lúc qua tai nghe. Chúng đều mang ngữ khí vui mừng. Đó là Thượng Quan Khương cùng Huyết Tử.
"Tuyết Tuyết. May quá cậu không sao" Huyết Tử giọng mừng rơn.
"Cậu hãy bảo tất cả mọi người vào đi. Không nể nang gì nữa. Chúng ta sẽ san bằng nơi này." Giọng Kiều Tuyết ám mùi sát khí làm mọi người lạnh sống lưng.
"Được"
~o0o~
Ầm....
Uỳnh.....
"Tỉ tỉ.... đây mới à đường ra ngoài cơ mà" Dương Thiên chỉ về hướng lối ra nhắc nàng khi thấy nàng chạy qua.
"Chúng ta sẽ đi cứu Vân Vân" Kiều Tuyết vừa chạy vừa nói.
"Tỉ điên à? Ra khỏi đây đã khó lắm rồi đó. Tỉ không mau là bọn chúng lại kéo đến bây giờ." Dương Thiên hét. Cậu không muốn dấn thân vào nguy hiểm nữa đâu. Cậu muốn ra khỏi đây a.
"Nếu đệ muốn thì cứ đi đi" Kiều Tuyết nói. Dù có thế nào đi chăng nữa nàng vẫn phải cứu Vân Vân ra. Nếu nàng thoát mà Vân Vân không thoát thì đối với nàng có thoát cũng nhuư không thôi.
"Hừ...." Dương Thiên đến nước này thì đành mặc kệ nàng thôi. Tuy là cậu có hơi bực nhưng kệ đi. Cậu muốn ra khỏi đây.
Đi được một đoạn, cậu đã không thấy tiếng của Kiều Tuyết đâu nữa rồi. Cậu quay đầu lại, bóng dáng Kiều Tuyết đã biến mất.
"Tỉ tỉ ngốc" Cậu lẩm bẩm, chân vẫn theo hướng cửa thẳng tiến.
Đi một đoạn cậu bỗng dưng dừng lại. Cậu quay đầu và chạy về cái hướng mà Kiều Tuyết vừa đi. Vừa đi cậu vừa lo lắng, vừa ngạc nhiên. Cậu đang làm cái quái gì vậy?
~o0o~
Lại nói về nhóm của Huyết Tử, Thượng Quan Phong và Thượng Quan Hàn Kì. Họ đã xông vào lòng địch. Đi đầu là Huyết Tử. Nàng cầm thanh kiếm của mình, đi đến đâu dẹp đường đến đấy. Một số tên dù chỉ bị kiếm sượt qua thôi cũng lăn ra chết cùng luôn. Tuy đây là lần thứ hai bọn hắn thấy thanh kiếm này nhưng vẫn không khỏi run lên hãi hùng.
Thượng Quan Hàn Kì hắn đang sốt sắng vô cùng. Không hiểu sao nữa. Hắn đang lo cho Hải Vân. Không biết nàng có làm sao không nữa. Tim hắn đập thình thịch. Đầu hắn chứa đầy hình ảnh của nàng. Những nụ cười đáng yêu, hồn nhiên, ngây thơ. Có lẽ hắn đã thích nàng rồi.
"Này Huyết Tử. Nàng biết vì sao Kiều Tuyết lại bảo cả bọn xông vào đi không?" Thượng Quan Phong vừa chạy vừa hỏi.
"Kiều Tuyết đã mất kiểm soát." Huyết Tử trả lời.
"Mất kiểm soát?" Thượng Quan Phong khó hiểu.
Huyết Tử quay đầu lại liếc nhìn Thượng Quan Hàn Kì một cái rồi thở dài nói:
"Chắc Vân Vân gặp chuyện"
Đúng lúc đó, cả ba chạy đến một cái ngã ba lớn. Không biết phải đi lần nào, tất cả lần lượt chia nhau ra.
~oo~
Về phía Hải Vân, nàng bị bọn chúng đưa đến một căn phòng lớn, sang trọng.
Ở trên chiếc ghế sofa trong phòng có một người con trai 'khá' tuấn mĩ ngồi chễm chệ. Theo phán đoán của nàng, tên này có thể nắm giữ chữ vụ cao ở đây. Vậy tại sao hắn lại bảo nàng...à không....cho người mang nàng đến đây gặp hắn? Thân phận vương phi của nàng lộ rồi sao? Làm sao như vậy được. Số ngày nàng ở trong cung chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Hơn nữa nàng lại không bao giờ ra ngoài. Làm sao gặp hắn được chứ. Hắn là người của hoàng thất theo lời của Dương Thiên nói. Có thể hân nhìn thấy nàng ở trong buổi hôn lễ. Nhưng mà nàng có đeo khăn chùm đầu mà.
Tên đó nở nụ cười ma mị, tiến gần về phía nàng.
"Đúng là mĩ nhân"
Nàng lùi dần, lùi dần về phía sau. Chết tiệt!!!! Sao nàng lại lâm vào hoàn cảnh này cơ chứ? Huyền khí của nàng vống là thuộc Trị Thuật. Nếu có tấn công hay phòng thủ cũng chỉ dùng khí thường. Như vậy cũng chỉ là hạng xoàng thôi. Không những thế tên này cũng biết Huyền Khí.
Nàng không thể dùng Huyền Khí bừa bãi được. Phải đợi thời cơ.
Tên đó tiến sát về phía nàng hơn nữa, hắn đưa tay trái lên nâng cằm nàng. Hắn liếm môi.
Nàng nhanh chóng vận Huyền Khí lên tay phải. Hắn đang chú ý tới khuôn mặt nàng mà không chú ý các chỗ khác. Nàng chỉ có một cơ hội.
ẦM......
Nàng tung Huyền Khí, nhắm vào ngực hắn. Thế nhưng ngay lập tức đòn đó bị hắn chặn lại. Sao hắn biết được nàng tấn công? Các đòn tấn công của nàng rất là bất ngờ cơ mà.
Hắn là cao thủ....
Nàng trợn tròn mắt, vận khí lên tay trái, tấn công thêm lần nữa. Và cũng như lần trước, đòn tấn công của nàng lại bị chặn.
"Ngươi..."
"Mĩ nhân! Đừng coi thường ta. Kể ra nàng cũng mạnh đấy. Thế nhưng nhằm nhò gì khi dùm Trị Thuật cơ chứ?" Hắn nói.
Kinh ngạc.....đó là những gì khuôn mặt nàng biểu hiện lúc này.
"Đừng có kinh ngạc đến thế chứ?" Hình như nàng cực kì dễ đoán thì phải. Bằng chứng là hắn đã biết nàng đang nghĩ gì rồi nè.
"Sao...sao ngươi biết ta dùng Trị Thuật?" Hải Vân hỏi. Nàng đang cảnh giác cực độ. Hừ...nếu có Kiều Tuyết hay Huyết Tử ở đây thì tên này banh xác từ lâu rồi. Nhưng đó là nếu. Còn trong hoàn cảnh này thì...chính nàng mới là người có nguy cơ banh xác cao.
"Với lực sát thương nhẹ như vậy chỉ có Trị Thuật có được. Hơn nữa người dùng Trị Thuật thường có tính cách khá là dễ đoán. Giả kim thuật thì mạnh mẽ, đa nghi. Ta thuộc giả kim thuật." Hắn nói.
Kinh ngạc lần .....
Nàng há hốc mồm ngạc nhiên. Hắn hiểu biết giữ vậy. Bây giờ nàng mới biết mấy chuyện này đó nha.
"Nào....mĩ nhân....nàng có vui lòng phục vụ cho ta đêm nay?" Hắn cười cười.
"Ngươi....nàng lùi sát về phía cánh cửa, sử dụng các chiêu võ bình thường tấn công hắn. Nàng là đang rối trí quá nên IQ bay hết. Hắn có Huyền Khí thì mấy cái này đâu là gì.
Bốp....
Hắn đạp nhẹ một phát vào sau gáy nàng.
Một lần nữa, nàng lại chìm vào hư vô.
P.s: Thông báo khẩn cấp cho anh Thượng Quan Hàn Kì. Nương tử đang nguy kịch a. Chương này ta lại viết dài rồi. Hơn những chữ. Bực mình quá đi!!!!!!!!!!!!