Thượng Quan Hàn Kì hắn đang sốt sắng vô cùng. Không hiểu sao nữa. Hắn đang lo cho Hải Vân. Không biết nàng có làm sao không nữa. Tim hắn đập thình thịch. Đầu hắn chứa đầy hình ảnh của nàng. Những nụ cười đáng yêu, hồn nhiên, ngây thơ. Có lẽ hắn đã thích nàng rồi.
"Này Huyết Tử. Nàng biết vì sao Kiều Tuyết lại bảo cả bọn xông vào đi không?" Thượng Quan Phong vừa chạy vừa hỏi.
"Kiều Tuyết đã mất kiểm soát." Huyết Tử trả lời.
"Mất kiểm soát?" Thượng Quan Phong khó hiểu.
Huyết Tử quay đầu lại liếc nhìn Thượng Quan Hàn Kì một cái rồi thở dài nói:
"Chắc Vân Vân gặp chuyện"
Đúng lúc đó, cả ba chạy đến một cái ngã ba lớn. Không biết phải đi lần nào, tất cả lần lượt chia nhau ra.
~o0o~
Về phía Hải Vân, nàng bị bọn chúng đưa đến một căn phòng lớn, sang trọng.
Ở trên chiếc ghế sofa trong phòng có một người con trai 'khá' tuấn mĩ ngồi chễm chệ. Theo phán đoán của nàng, tên này có thể nắm giữ chữ vụ cao ở đây. Vậy tại sao hắn lại bảo nàng...à không....cho người mang nàng đến đây gặp hắn? Thân phận vương phi của nàng lộ rồi sao? Làm sao như vậy được. Số ngày nàng ở trong cung chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Hơn nữa nàng lại không bao giờ ra ngoài. Làm sao gặp hắn được chứ. Hắn là người của hoàng thất theo lời của Dương Thiên nói. Có thể hân nhìn thấy nàng ở trong buổi hôn lễ. Nhưng mà nàng có đeo khăn chùm đầu mà.
Tên đó nở nụ cười ma mị, tiến gần về phía nàng.
"Đúng là mĩ nhân"
Nàng lùi dần, lùi dần về phía sau. Chết tiệt!!!! Sao nàng lại lâm vào hoàn cảnh này cơ chứ? Huyền khí của nàng vống là thuộc Trị Thuật. Nếu có tấn công hay phòng thủ cũng chỉ dùng khí thường. Như vậy cũng chỉ là hạng xoàng thôi. Không những thế tên này cũng biết Huyền Khí.
Nàng không thể dùng Huyền Khí bừa bãi được. Phải đợi thời cơ.
Tên đó tiến sát về phía nàng hơn nữa, hắn đưa tay trái lên nâng cằm nàng. Hắn liếm môi.
Nàng nhanh chóng vận Huyền Khí lên tay phải. Hắn đang chú ý tới khuôn mặt nàng mà không chú ý các chỗ khác. Nàng chỉ có một cơ hội.
ẦM......
Nàng tung Huyền Khí, nhắm vào ngực hắn. Thế nhưng ngay lập tức đòn đó bị hắn chặn lại. Sao hắn biết được nàng tấn công? Các đòn tấn công của nàng rất là bất ngờ cơ mà.
Hắn là cao thủ....
Nàng trợn tròn mắt, vận khí lên tay trái, tấn công thêm lần nữa. Và cũng như lần trước, đòn tấn công của nàng lại bị chặn.
"Ngươi..."
"Mĩ nhân! Đừng coi thường ta. Kể ra nàng cũng mạnh đấy. Thế nhưng nhằm nhò gì khi dùm Trị Thuật cơ chứ?" Hắn nói.
Kinh ngạc.....đó là những gì khuôn mặt nàng biểu hiện lúc này.
"Đừng có kinh ngạc đến thế chứ?" Hình như nàng cực kì dễ đoán thì phải. Bằng chứng là hắn đã biết nàng đang nghĩ gì rồi nè.
"Sao...sao ngươi biết ta dùng Trị Thuật?" Hải Vân hỏi. Nàng đang cảnh giác cực độ. Hừ...nếu có Kiều Tuyết hay Huyết Tử ở đây thì tên này banh xác từ lâu rồi. Nhưng đó là nếu. Còn trong hoàn cảnh này thì...chính nàng mới là người có nguy cơ banh xác cao.
"Với lực sát thương nhẹ như vậy chỉ có Trị Thuật có được. Hơn nữa người dùng Trị Thuật thường có tính cách khá là dễ đoán. Giả kim thuật thì mạnh mẽ, đa nghi. Ta thuộc giả kim thuật." Hắn nói.
Kinh ngạc lần 2.....
Nàng há hốc mồm ngạc nhiên. Hắn hiểu biết giữ vậy. Bây giờ nàng mới biết mấy chuyện này đó nha.
"Nào....mĩ nhân....nàng có vui lòng phục vụ cho ta đêm nay?" Hắn cười cười.
"Ngươi....nàng lùi sát về phía cánh cửa, sử dụng các chiêu võ bình thường tấn công hắn. Nàng là đang rối trí quá nên IQ bay hết. Hắn có Huyền Khí thì mấy cái này đâu là gì.
Bốp....
Hắn đạp nhẹ một phát vào sau gáy nàng.
Một lần nữa, nàng lại chìm vào hư vô.
P.s: Thông báo khẩn cấp cho anh Thượng Quan Hàn Kì. Nương tử đang nguy kịch a. Chương này ta lại viết dài rồi. Hơn những 60 chữ. Bực mình quá đi!!!!!!!!!!!!
~oo~
Lại nói về Kiều Tuyết, khi nàng vừa chạy vào thì bị một toán lính chặn lại. Thiệt tình mà....nàng đâu có thời gian đôi co với bọn này. Hừ.....
Nàng vận Huyền Khí tạo ra một quả bom khói. Thực ra nàng muốn giết quách lũ này đ cho rồi. Thật là chỉ tổ làm vướng chân. Thế nhưng tạo ra bom thật sẽ tốn kha khá Huyền Khí. Hơn nữa nếu nàng không điều chỉnh đúng lượng Huyền Khí nhét vào trong đó thì có khả năng chỗ này sẽ sập. Nàng không liều đến mức đó. Nàng vẫn còn quý cái mạng mình lắm.
Khi bom khói tan cũng là lúc nàng đã mất dạng. Thế nhưng lúc bom khói tan cũng là lúc Dương Thiên của chúng ta xuất hiện trước mặt bọn chúng. Kết quả là cậu đã phải cật lực chiến đấu với bọn chúng. Hiazz.....có mấy lần cậu suýt chết nha. Nhưng kết quả là cậu vẫn thắng.
Kiều Tuyết đang chạy thì bị một ả "yêu nữ" chát phấn trang điểm cả một tá chặn lại. Ả ta nói:
"Ngươi quả là không biết lượng sức. Có lẽ ngươi nên dừng ở đây được rồi đấy" Ả ta nói.
Nàng giật giật khóe mắt. Ngứa tai thật đấy. Cái con nhỏ này là đang khiêu khích nàng sao?
"Tránh ra!!!" Nàng nói bằng âm vực lạnh như băng. Nàng đang vội.
"Hừ..." Ả ta hừ nhẹ.
"Hiêu Thuyên! Ta triệu hồi ngươi" Ả ta nói. Lập tức một con hươu có bộ long màu nâu vàng óng mượt hiện ra. Lúc đầu thoạt nhìn nó có vẻ rất hiền. Thế nhưng ngay lập tức đôi mắt màu nâu của nó chuyển thành đỏ. Nó gầm gừ. Ai da....nhìn thật là mất mĩ quan mà. Nhưng bất quá nàng thích. Nàng thích cái vẻ khát máu của nó. Nàng thích cái bộ sừng nhọn hoắt như dao của nó. Nàng thích...cái bộ mặt khát máu ấy hướng về nàng. Nó như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
"Giết ả đi" Ả ta chỉ tay về phía nàng.
Nàng mỉm cười. Aha.....nước sông không phạm nước giếng. Nhưng nếu người đã phạm ta, ta sẽ trả lại người gấp mười, gấp trăm lần.
Con hươu ấy như một con thú dữ xông về phía nàng. Nàng vận khí vào tay, chuẩn bị tấn công nó.
Thế nhưng nó đã nhanh nhẹn né được, nó phi nhanh đi khiến nàng không thể nhìn rõ được nó, chỉ nhìn thấy những cái bóng vàng vụt qua.
Bụp....
"Á..." Đang bình thường bỗng dưng nàng bị một cái gì đó đạp vào lưng. Nàng nhanh chóng quay đầu lại, vung tay định đánh nó thì nó lại né. Tốc độ của nó nhanh thật. Quả là bực mình mà. May là lúc nãy nó chỉ đập nàng bằng chân chứ nó mà đâm cái sừng vào lưng thì chắc nàng toi rồi a.
Thánh thú quả là lợi hại.
Nhưng nó lại khiến nàng nóng máu. Bộ con hươu này không chịu ngồi yên à? Cứ chạy qua chạy lại đến bực hết cả mình, chóng hết cả mặt.
Nàng vận khí lên tay tạo súng. Một khẩu AK đã được tạo ra. Nàng ngắm bắn. Nhưng mà nó cứ chạy với cái tốc độ này thì làm sao có thể bắn trúng được đây?
Bụp....
Nàng lại bị nó đá phải. Điên mất..... Nó lại ra sau lưng nàng từ hồi nào vậy?
Nàng nhắm mắt, cảm nhận hướng di chuyển của nó. Đây rồi. Nàng đã thấy được. Nàng cảm nhận được Huyền Khí toát ra từ nó. Thế nhưng nàng cũng không thể sử dụng được Giả Kim Thuật để bắn nó. Nó vẫn quá nhanh.
Khoan đã....lần trước.....khi Huyết Tử giết bọn phản tặc, bọn thánh thú đã được giải phóng. Lúc đó bọn thánh thú khá là dễ đối phó. Như vậy có nghĩa là chỉ cần giết con ả kia thôi phải không? Như vậy thì dễ rồi.
Nghĩ là làm, nàng phi thân lên phía trước. Thế nhưng nàng đã quên mất con hươu ấy. Nó luôn ở sát bên nàng, nó luôn phải bảo vệ chủ nhân nó. Và thế là nàng đã mất cảnh giác. Con hươu khốn khiếp ấy đã chuẩn bị ra đòn quyết định. Nàng nhìn thấy sau lưng mình, một đạo ánh sáng bỗng lóe lên. Cái sừng sắc nhọn của nó đã ở ngay sát