Lại nói về Hải Vân, khi nàng mất đi ý thức, nàng có cảm giác mình đang bị ép uống một thứ nước gì đó mà đối với nàng phải gọi là khủng khiếp vô cùng. Nàng cũng không biết nó là độc dược hay gì nữa nhưng mà sau khi uống được một lúc, nàng cảm thấy thân thể mình nóng bừng, một cảm giác khó chịu ập đến. Nàng bừng tỉnh, nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường lớn trong một căn phòng xa lạ. Khi đã tỉnh hẳn, nàng bình tĩnh nhớ lại mọi thứ. Chết rồi! Đây là phòng của tên trùm. Nàng phải mau chóng ra khỏi đây. Huyền khí của hắn rất mạnh. Nàng không thể ứng phó được. Nàng ngó quanh, không coa hắn trong đây. Hơn nữa sau cánh cửa kia còn có tiếng nước chảy nhè nhẹ nữa (Tiếng nước từ bồn tắm chảy ra ngoài nhé các bạn, thời này chưa có vòi hoa sen). Nàng phải tranh thủ thời gian mà chuồn khỏi đây thôi. Nghĩ là làm, nàng định bật người dậy thì...
"Á.." Nàng khẽ bật thành tiếng kêu nhẹ. Nàng nhận ra hai tay mình đang bị trói chặc cột lại với một chiếc cột ở đầu giường. Chân cũng bị trói. Chết rồi làm sao đây? Dây thừng chặt quá. Và một lần nữa cảm giác nóng ran lại ập tới, nàng cảm tưởng như có hàng chục con kiến đang bò quanh cơ thể mình. Ngứa ngáy khó chịu cực kì.
Cảm giác này là...chết tiệt!!! Xuân dược.
Cạch.....
Nàng đang quằn quại vật lột với cái cảm giác khó chịu do xuân dược gây ra thì cửa phòng tắm bật mở. Cái tên nam nhân đáng ghét mà theo như nàng nghĩ là trùm ở đây.
Tên nam nhân đó trên người quấn độc nhất một chiếc khăn tắm để lộ thân hình khá chuẩn cùng với bộ ngực rắn chắc.
Hắn cười ma mị sau đó sà lên giường, thì thầm vào tai nàng.
"Mĩ nhân"
Nàng cũng biết hắn muốn làm gì và nàng đang trong hoàn cảnh nào.
Hắn thổi khí vào tai nàng khiến nàng cảm thấy buồn buồn. Hắn cắn nhẹ vào tai nàng rồi liếm láp. Đầu lưỡi ướt át của hắn như một con rắn nhỏ. Nó từ từ trườn từ tai nàng xuống cổ. Nàng rên nhẹ. Bỗng lưỡi hắn chạm phải bộ y phục mà nàng đang mặc. Hắn khó chịu, không chần chừ mà xé rách cả bộ y phục. Bộ y phục của nàng bị bàn tay hung bạo của hắn xé thành từng mảnh nhỏ để lộ ra bên trong một chiếc yếm màu đỏ xinh xắn. Nàng đạp chân, giãy dụa chống cự. Hắn lại lần lên đôi môi của nàng, cắn nhẹ nó rồi nhanh chóng dùng lưỡi mình quấn lấy lưỡi nàng. Chiếc lưỡi của hắn hung bạo, điên cuồng quấn lấy lưỡi của nàng, luồn vào mọi ngõ ngách trong đó.
Thân thể nàng khẽ run lên trong màn đêm yên tĩnh, dần dần, nàng giống như bị hắn thôi miên, quên mất phản kháng, quên mất phải đẩy hắn ra, lý trí trong đầu nàng hoàn toàn trôi dạt tận phương nào.
Nàng kìm lòng không được nhắm đôi mắt lại, hàng mi cong vút khẽ run rẩy, thân thể nóng bỏng mà thơm ngát. Từ lúc đôi môi hắn dời xuống, nàng đã quên hết thảy đạo đức luân lý, quên mất thân phận của hai người, quên hết thảy những người liên quan, lẳng lặng ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn, tuỳ ý để hắn cắn nuốt hương thơm thuộc về riêng nàng…
Hơi thở mỗi lúc một gấp gáp, nương theo mùi hương trên thân thể nàng, hơi thở của hắn càng lúc càng nóng bỏng, nóng đến mức có thể đem nàng hoà tan vào đó. Thân hình mềm mại trong ngực hắn lại không hề có chút phản kháng khiến toàn thân hắn bắt đầu khó tự chủ, đôi môi tà mị nóng rực ép lên đôi môi mềm mại của nàng lại từ từ dời xuống.
Nàng chỉ cảm thấy đầu óc căng trướng, lý trí cũng theo cảm giác nóng rát kia mà trở nên mơ hồ. Một nụ hôn nóng bỏng nữa lại đặt lên phần cổ của nàng, khiến trong nháy mắt, các tế bào trong cơ thể dường như đều mở ra, sẵn sàng nghênh đón hơi thở đang xâm nhập kia. Mà thân thể nàng lúc này, một chút cũng không thể cử động, cũng không muốn động, chỉ muốn hoà tan vào hơi thở nóng rực đó.
Nụ hôn đàn ông nóng rực áp xuống đầu vai trơn mịn, da thịt của nàng có chút như bị phỏng.
Sự run rẩy nhỏ bé của nàng như đánh vào chỗ sâu thẳm nhất trong đáy lòng hắn, ánh mắt thâm thuý nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của nàng, đôi môi anh đào hé mở, hơi thở thơm ngát khiến yết hầu hắn bất giác lên xuống.
Hắn bắt đầu chăm chú nhìn vào bộ ngực búng sữa của nàng. Chúng căng tròn. Hắn đưa tay đến, định sờ vào thì bỗng...
Rầm...
Cửa phòng bỗng nhiên bị đá tung, văng ra một góc. Bên ngoài, ánh mắt phẫn nộ của Thượng Quan Hàn Kì chiếu thẳng vào một nam nhân và một nữ nhân lòa lỗ đang nằm trên giường.
Khi nhìn thấy Hải Vân đang trong tình trạng không một mảnh vải, hàng mi rậm bỗng nhíu lại. Đôi mắt hắn sắc lạnh tưởng chừng như muốn nuốt gọn những con người trước mặt. Lửa hận trong lòng hắn bỗng chốc bốc lên ngùn ngụt. Hiếm khi thấy hắn tức giận như vậy.
"Ngươi...." Hắn nghiến răng ken két.
Tên đầu sỏ đứng lên, khoác tạm lên người một bộ y phục mỏng rồi kéo chăn đắp lên người Hải Vân che đi thân ảnh lòa lỗ của nàng. Hải Vân mê man vẫn không biết gì.
"Dương Thuyên! Thả nàng ấy ra" Thượng Quan Hàn Kì quát lớn, ra lệnh.
"Tam vương gia, không phải người mới có Vương Phi rồi sao? Đây cũng chỉ là một cô gái nô lệ của thần. Đâu cần người quan tâm chứ" Cái tên đầu sỏ tên Dương Thiêu đó nói, khóe miệng nở nụ cười quái dị.
Thượng Quan Hàn Kì thấy rằng đôi co với hắn cũng vô ích, đành nói:
"Ta-Tam Vương Gia của Quan Quốc tuyên bố ngươi là một kẻ tội đổ phản quốc. Vì thế, tuyên án....tử hình..." Con ngươi đen láy của hắn lại ánh lên tia sát khí. Dám đụng vào Hải Vân ư? Vậy phải coi chừng hắn.
"Tam Vương Gia, người nên nhớ, Huyền Khí của chúng ta ngang nhau, chúng ta đều là hai trong số những người có thánh thú Huyền Thoại đấy. Người nghĩ có thể thắng ta? Không có cửa đâu." Đến câu cuối, tên Dương Thuyên bay về phía hắn. Hắn nhanh nhảu nhảy lên né tránh.
"Huyền Tử Vũ" Cái tên Dương Thuyên vừa hô thì bỗng từ đâu, một đạo ánh sáng lóe lên xung quanh hắn tạo thành những chiếc lông vũ. Chúng hướng thẳng về phía Thượng Quan Hàn Kì. Những chiếc lông vũ tuyệt đẹp màu trắng muốt trông vậy nhưng lại sắc như dao, có khi còn hơn cả dao ấy chứ.
Uỳnh...uỳnh...uỳnh...uỳnh...
Những tiếng nổ lớn liên tục vang lên. Đó là âm thanh của những chiếc lông vũ khi chúng bay thẳng về phía hắn. Tưởng chừng như hắn đã chết dưới những chiếc lông vũ sắc bén. Nhưng không. Hắn đã tránh được. Đưa tay lên trán quệt đi mồ hôi, hắn thở hồng hộc. Dương Thuyên cũng khá là mạnh. Thánh thú của hắn cũng là một trong những thánh thú Huyền Thoại chứng tỏ hắn đâu phải loại vừa. Dương Thuyên, kẻ được mệnh danh là Thiên Thần Sát.
Thượng Quan Hàn Kì nhìn xuống đất, mặt đất giờ đã bị nát vụn thành từng mảnh nhỏ. Những tiếng động lớn vừa rồi đã khiến Hải Vân thức giấc nhưng nàng vẫn chưa thể cử động mạnh do xuân dược gây ra. Nàng chỉ biết dỏng tai nghe ngóng tình hình trận đấu.
"Tam Vương Gia, người quả yếu quá đấy. Quả thật không giống như lời đồn. Đuối sức rồi chăng? Hay là không có động lực nào để chiến đấu nhỉ? Chẹp..xem nào..." Tên Dương Thuyên liếc nhìn xung quanh, bỗng dừng lại ở chỗ Hải Vân nàng đang nằm bất động, sau đó nở nụ cười ranh ma.
"Phải rồi" Hắn mấp máy, tay trái dơ lên hướng thẳng về phía nàng.
"Vũ Lồng" Hắn dứt lời thì lại một lần nữa những chiếc lông vũ hiện lên. Nhưng lần này, chúng hướng về phía nàng.
"Ngươi muốn làm gì?" Thượng Quan Hàn Kì trợn tròn mắt phẫn nộ.
Những chiếc lông vũ rời vị trí, bay thẳng về phía nàng.
"Không được!!!" Thượng Quan Hàn Kì hét.
Thế nhưng những chiếc lông vũ khi đến gần nàng bỗng dừng lại, kết thành một chiếc lòng bao xung quanh nàng.
"Đến đây nào Tam Vương Gia. Nếu như không thể đánh bại ta, nàng ta sẽ là của ta"