"Ngươi không thể dùng trị thuật lên người hắn đâu. Nếu không rắc rối sẽ đến với ta mất"
Hải Vân quay lại. Ra là cái tên Dương Thiêu vừa nãy. Không phải hắn thân thiết với Thượng Quan Hàn Kì lắm sao? Còn gọi bằng huynh nữa. Tại sao đã thay đổi rồi?
"Ngươi..." Nàng giận dữ. Nàng khinh cái loại huynh đệ bán rẻ nhau thế này.
"Vân nhi!" Bỗng tay áo nàng bị Thượng Quan Hàn Kì giựt giựt.
"Ngươi đừng có nói nữa kẻo độc lan đến tim đấy" Hải Vân hoảng hốt. Nàng không để ý rằng đến cách gọi của hắn đối với nàng đã thay đổi.
"Nàng mau chạy trước đi. Loại huyền khí này...sát khí này....đó không phải là Dương Thiêu." Giọng Thượng Quan Hàn Kì khàn khàn.
Hải Vân giờ đây có khá là nhiều thắc mắc. Một cái đầu thông minh như nàng vẫn không lý giải nổi. Những chuyện này...rốt cuộc là sao?
"Đừng có nói nữa. Nếu trốn, ta sẽ mang ngươi theo" Giọng Hải Vân cương quyết. Nàng không phải là loại bỏ mặc bạn. Hơn nữa, giờ đây, có gì đó trong nàng đang thôi thúc nàng cứu hắn.
"Đ...đừng...vô ích thôi..." Hắn lại thổ huyết. Hắn sắp chết rồi sao? Thì ra là cái cảm giác này. Cái cảm giác đau đớn khi nhận ra được rằng mình sắp chết.
Đúng lúc đó có tiếng bước chân gấp gáp từ phía hành lang. Hải Vân giật mình. Không phải quân tiếp viện của chúng đến rồi đấy chứ? Không xong rồi. Trong tình trạng này thì nàng 100% sẽ thua.
"Hai người không....sao...chứ?" Giờ thì nàng có thể trút đi một phần gánh nặng được rồi. Đó là nhóm bạn của nàng.
Kiều Tuyết định hỏi gì đó nhưng bất chợt những câu từ lại tắc nghẽn ở cổ họng khi nhìn thấy Thượng Quan Hàn Kì cùng Hải Vân đang ở trong bộ dang bê bết máu. Hải Vân thì có vẻ không sao. Nhưng Thượng Quan Hàn Kì bị cả hàng chục chiếc lông vũ găm vào lưng thế kia...thì khó lòng qua khỏi. Nhưng mà Hải Vân có trị thuật mà.
"Vân Vân! Sao không dùng trị thuật lên hắn đi?" Kiều Tuyết nghiêm nghị.
"Tớ...tớ...có lẽ không đủ mạnh" Hải Vân nức nở.
"Được rồi. Tử Tử! Cậu giúp Vân Vân cầm máu cho hắn đi" Kiều Tuyết phân phó. Rồi không để mọi người kịp nói thêm gì, nàng phóng về phía tên Dương Thiêu đen kia. Khẩu súng của nàng lập tức biến thành một thanh kiếm lớn nhưng mảnh khảnh, nhằm kẻ địch mà chém.
Về phần Dương Thiêu, không hiểu vì sao từ khi bọn Kiều Tuyết đi vào, hắn bất giác đơ người. Vậy nên khi Kiều Tuyết lao tới, hắn đã không kịp phản ứng nên đã bị thương ở vai. Vết thương đủ sâu để hắn không thể áp đảo được nàng.
Thế nhưng nàng đã lầm. Vết thương ngay lập tức bị bao phỉ bởi một vòng tròn màu đen xì. Kiều Tuyết chăm chú nhìn vào vết thương. Từ cái vòng tròn màu đen đó, khói tỏa ra nghi ngút. Vài phút sau, vòng tròn đen ấy mờ dần, mờ dần rồi tan biến. Vết thương đã lành lại. Thậm chí còn không hề có một vết sẹo hay trầy xước nhỏ. Hắn tiến về phía Kiều Tuyết, tay vẫn cầm thanh kiếm. Bờ vai nhỏ bé của nàng khẽ run lên từng đợt. Hắn là cái thứ gì vậy? Một vết thương sâu như thế...hắn có thể lành chỉ trong vài phút ngắn ngủi sao? Thượng Quan Khương cùng Thượng Quan Phong rút kiếm, hai bên hai người đứng chắn trước mặt nàng, phòng thủ tuyệt đối. Thế nhưng hắn bỗng vứt kiếm xuống. Và trước ánh mắt kinh ngạc của tất thảy mọi người, hắn quỳ xuống bằng một chân. Một tay đặt lên ngực, một tay chắp sau lưng. Hắn kính cẩn:
"Lãnh Tuyết công chúa! Thần mừng vì người còn sống"
Hắn kính cẩn:
"Lãnh Tuyết công chúa. Thần mừng vì người còn sống."
"Lãnh...Lãnh Tuyết" Kiều Tuyết giật mình, run run. Lãnh...Tuyết...sao? Nàng có quen tên này sao? Lãnh Tuyết...sao cái tên ấy quen thế nhỉ? Lãnh Tuyết...Lãnh Tuyết...Lãnh Tuyết....cái tên đó liên tục bao phủ lấy đầu nàng khiến nàng đau nhức.
"Ngươi....nói ta là....Lãnh Tuyết...công chúa???" Kiều Tuyết ấp úng. Sao hắn lại gọi nàng là Lãnh Tuyết? Tại sao hắn lại nói nàng là công chúa?
"Kiều...Tuyết. Nàng là công chúa?" Thượng Quan Khương quay đầu lại. Nét mặt hắn bỗng trở nên kì lạ hơn bao giờ hết. Có chút bi thương, có chút nể phục...và...có chút xót xa...
"Ngươi nhầm người rồi. Kiều Tuyết không phải là công chúa. Cô ấy là bạn thân của ta, là của ta. Không phải là công chúa của các ngươi" Hải Vân khóc. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Chính nàng cũng không hiểu. Công chúa ư? Lãnh Tuyết ư? Nực cười. Cho dù có Lãnh Tuyết công chúa thật đi chăng nữa thì cũng không thể là Kiều Tuyết được. Các nàng là từ một thế giới khác đến cơ mà.
"Kết liễu hắn đi Tuyết Tuyết." Giọng Huyết Tử đanh lại, nàng nói như ra lệnh. Cho dù Tuyết Tuyết không phải là Lãnh Tuyết công chúa mà hắn nhắc đến đi chăng nữa thì kiểu gì cũng sẽ có không ít rắc rối đây. Tốt nhất là nên kết liễu hắn ngay.
Trong phút chốc, lưỡi kiếm sắc bén đã kề cổ Dương Thiêu. Mắt hắn giãn rộng, mở to. Đây...là sự thật sao? Được gặp lại Lãnh Tuyết là tốt. Nhưng mà...tại sao lại gặp trong hoàn cảnh này? Nàng đang kề lưỡi kiếm sắc bén vào cổ hắn.
"Muội...muội..." Hắn nói khẽ, hai hàng nước mắt chực rơi. Lãnh Tuyết là muội muội của hắn, mọi người đều tưởng nàng đã chết từ lâu rồi. Vậy mà giờ đây....
"Ta không phải muội muội của ngươi" Kiều Tuyết nghiến răng, phát ra những lời lẽ phũ phàng không kém phần cay độc.
Nghe thấy câu nói đó, Dương Thiêu bỗng chốc cười lạnh. Người hắn tỏa ra sát khí khủng khiếp.
Từ trên đầu hắn, một cột khói bỗng chốc bay lên. Cột khói đen xì. Nó tụ lại một điểm bên cạnh Dương Thiêu, biến thành một chàng trai tuấn tú vận đồ đen. Dương Thiêu bỗng ngã vật xuống, ngừng thở.
"Dương đệ..." Thượng Quan Hàn Kì bất chấp mình đang bị thương mà hét lớn.
"Hắn chết rồi. Ta chỉ tận dụng thân xác của hắn để trá hình thôi. Ai ngờ lại gặp muội muội ở đây" Tên nam nhân đó cười khẩy.
"Xin tự giới thiệu...ta là Lãnh Hạc Vũ- là sư huynh của muội muội Lãnh Tuyết kia" hắn chỉ tau vào Kiều Tuyết. Tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng.
"Ta không phải muội muội ngươi" Kiều Tuyết lên tiếng phản đối.
"Không lẽ muội không nhớ ta sao? Không nhớ tới UY PHONG sao?" Hắn nói bằng giọng xót xa, cố tình nhấn mạnh hai chữ UY PHONG.
Hải Vân, Huyết Tử cùng Kiều Tuyết giật thót tim. Hải Vân hai mắt đẫm lệ, quay sang:
"Tuyết...Tuyết...cậu..." Bỗng cổ họng nàng nghẹn lại vì khuôn mặt trắng bệch không còn sức sống của Kiều Tuyết. Đến người trầm tĩnh như Huyết Tử cũng phải nhíu mày. Uy Phong? Sao hắn ta lại ở đây?
"Vậy muội nhớ Uy Phong?" Hắn thấy biểu hiện của nàng lúc này thò bỗng dưng vui vẻ ra mặt.
Nàng bỗng dưng khóc. Không phải là khóc òa lên, cũng không phải khóc nấc. Mà chỉ là khóc trong im lặng. Hai hàng nước mắt của nàng lặng lẽ rơi, chảy dài, ướt đãm gò má. Rồi nàng khụy xuống, hai mắt nhắm nghiền, ngất đi.
Trong cơn mê man, nàng vẫn còn nghe tiếng gọi:
"Kiều Tuyết!!"
"Tuyết Tuyết!!"
Những âm thanh gọi tên nàng.
Thế nhưng...nàng không thể đáp lại được nữa rồi. Nàng không còn chút sức lực nào cả.
Đúng lúc đó, tại một nơi tối tăm lạnh lẽo, một chú quạ với bộ lông đen xì đến đậu bên vai một nam nhân tuấn tú. Chú quạ cất tiếng nói:
"Kế hoạch có vẻ đã thành công. Ngoài ra chúng ta còn tìm thấy...công chúa"