-Cậu có muốn đi xem bệnh không?- Huyết Tử hỏi Kiều Tuyết. Kiều Tuyết giật mình tỉnh giấc khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Quay sang trả lời:
-Ừ...ừm...
Cạch...
Cửa phòng bệnh bật mở, Kiều Tuyết bước vào, điều đầu tiên đập vào mắt nàng là thân thể Thượng Quan Hàn Kì lạnh ngắt như xác chết, khuôn mặt hắn tái xanh nằm trên giường. Ở giữa còn có một vùng màu đen lan rộng. Nàng thì có vẻ không bận tâm lắm về hắn. Nhưng mà Hải Vân thì khác. Mà cái làm nàng bận tâm là cảm xúc của Hải Vân lúc này kìa.
Nàng liếc mắt về phía Hải Vân. Nàng ta đang cắn môi, mắt long lanh ngấn nước dường như muốn khóc. Thế nhưng mà vì có người ở đây, nàng ta đã kìm nén. Nàng ta không muốn để mọi người thấy được bộ mặt yếu đuối của nàng ta.
Kiều Tuyết đến bên Thượng Quan Hàn Kì, nàng đặt người xuống cái ghế cạnh giường bệnh, tay cầm lấy tay Thượng Quan Hàn Kì bắt mạch.
Thịch...
Thịch...
Bỗng có một luồng điện như xẹt qua trong đầu óc nàng. Mạch đập này...
Nàng đưa tay lên, nới lỏng thắt lưng hắn ra.
-Này...cô đang làm cái gì thế Kiều Tuyết?- Thượng Quan Khương thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên, hỏi...
-...-Nàng im lặng, tiếp tục vạch áo hắn ra.
Và gì đây? Những dấu vết đen đang loang lổ trên người hắn, bao trùm một nửa ngực và bên dưới đã lan đến tận bắp chân hắn rồi.
Kiều Tuyết sững sờ, người nàng bỗng ngẩn ra, mắt hóa đen tuyền.
"Chàng ta hết cứu rồi"
"Lãnh Tuyết, con mau đem nọc trong lông của Phượng Hoàng Đen đến cho hoàng tử đi"
"Chàng ta hết cứu rồi"
"Muội không nghe thấy gì hả? Mau lên"
"Đây là bệnh gì vậy sư phụ?"
"Đây không phải bệnh...mà là một lời nguyền đến chết cũng không thể hóa giải"
"Vậy là chàng thật sự hết cứu ư?"
"Cũng không phải là không có cách. Nhưng mà..."
-Kiều Tuyết!!! Kiều Tuyết!!!- Thấy Kiều Tuyết ngồi thẫn thờ, Huyết Tử đi đến, lay lay người nàng.
-Lời nguyền đến chết cũng không thể hóa giải...- Kiều Tuyết, nàng ta vẫn chìm trong trạng thái mơ hồ, không để ý tới Huyết Tử. Nàng chỉ liên tục những từ còn sót lại trong tâm trí. Mấy chữ Lời Nguyền Đến Chết Cũng Không Thể Hóa Giải như ăn sâu vào tâm trí nàng rồi.
-Kiều Tuyết!!!- Huyết Tử hét vào tai nàng, mong cô bạn đang hồn vắt ngang thân cây tỉnh lại.
-A...đây...- Nhờ tiếng hét của cô bạn, cuối cùng nàng cũng quay trở về thực tại.
-Cậu đang làm gì vậy?- Huyết Tử hỏi. Sao lại vạch áo hắn ra? Sao lại cứ lẩm nhẩm cái gì vậy?
-Tớ...a...không có gì...-Nàng chối ngay. Rốt cuộc vừa rồi là cái gì vậy chứ? Sao tự dưng nó lại có trong tâm trí nàng như vậy? Mà nếu không có căn cứ thì cũng không nên nói ra. Nhưng mà sao lại không hỏi thử một số cái liên quan nhỉ?
Nàng quay đầu về phía Thượng Quan Khương hỏi:
-Thượng Quan Khương này, ở đây có loài nào gọi là loài Phượng Hoàng Đen không?
-Cũng không phải là không có. Loài Phượng Hoàng Đen sinh sống ở phía Nam lục địa này. Nó cũng là Thánh Thú. Là thánh thú mạnh nhất trong các thánh thú. Là đế vương của các loài thánh thú. Đến giờ vẫn chưa ai thu phục được. Nghe nói nó vô cùng nguy hiểm. Một cái vẫy cánh cũng có thể san bằng cả một ngôi làng.- Thượng Quan Khương kể lại. Ngừng một lúc, hắn nói tiếp:- Nghe nói đến cả sư phụ chúng ta cũng chưa một lần dám diện kiến loài thánh thú này. Hơi thở chúng tanh nồng ám mùi chết chóc, bộ lông đen mượt toàn độc sắc hơn cả dao, với biệt tài thay đổi thiên nhiên địa hình, không một loài nào cũng như không một ai khống chế được nó. Đế chế Quan Quốc của chúng ta ngày nay đã từng bị loài Phượng Hoàng Đen đó tấn công một lần. Nghe các tiên hoàng truyền tai nhau rằng...
-...Nghe các Thiên Hoàng truyền nhau rằng, vào cái đêm mà loài chim ấy tấn công Quan Quốc, cả bầu trời bỗng nổi mây đen kịt, những tờ giấy đen rơi lả tả từ trên trời xuống như những tờ giấy báo tử, mặt trăng bỗng chuyển thành màu đỏ máu kì dị, gió mạnh thổi đến. Khi con Phượng hoàng đen đó đến, tất cả thánh thú đều như lên cơn điện loạn mà tàn sát lẫn nhau. Chính vì vậy mà giờ đây thánh thú là một loài cực hiếm. Kiều Tuyết, cô có biết không? Chỉ trong vòng một đêm, loài Phượng Hoàng Đen đó đã san bằng một nữa quan quốc, bao nhiêu người dân vô tội bị chết....-Thượng Quan Khương ánh mắt trầm ngâm hướng về quá khứ. Còn nhớ khi ca ca hắn, nói cách khác là hoàng thượng hiện nay lên ngôi, tiên hoàng đã gọi bọn hắn đến và kể cho nghe câu truyện này. Câu truyện này đã diễn ra vào hơn một ngàn năm trước. Đối với nhiều người, có khi bây giờ đó chỉ là một truyền thuyết cũng nên.
Đang trong mạch kể cảm xúc đột nhiên Thượng Quan Khương bị một âm thanh nữ tử chen vào. Đúng là giang sơn sễ đổi, bản tính khó rời, có đánh chết Kiều Tuyết đi chăng nữa thì cũng chẳng ai chắc chắn nàng sẽ từ bỏ được thói quen này cả.
Thượng Quan Khương một lần nữa lại nuốt cơn giận xuống. Hắn nhịn! Hắn nhịn a!
-Dừng Dừng!!! Ta không cần biết về mấy vấn đề đó. Ngươi nói dài dòng quá đi Thượng Quan Khương à...cái ta cần biết là uy lực của nó lớn thứ mấy trong các loài thánh thú? Ngoài sức mạnh thay đổi địa hình nó còn có sức mạnh gì không? Đặc tính đôi cánh của nó ra sao? Lông nó như thế nào? Đã từng có ai tiếp cận được nó chưa? Tại sao loài Phượng Hoàng Đen đó lại không rời khỏi phía Nam lục địa này? Các ngươi đã lần nào thách đấu với nó chưa?...- Kiều Tuyết tuôn ra một tràng các câu hỏi làm Thượng Quan Khương cùng mấy người khác choáng váng. Cô nói Thượng Quan Khương dài dòng? Giờ thì chẳng biết là ai đây.
-Cô hỏi thế để làm gì?- Thượng Quan Khương nhíu mi. Hắn rất muốn hỏi câu hỏi này từ rất rất nhiều phút trước rồi. Đáng tiếc Kiều Tuyết chẳng hề cho hắn thời gian. Hắn tin Kiều Tuyết không rảnh rỗi tới mức tự dưng đề cập đến loài Phượng Hoàng Đen.
-Ta nghĩ lông của Phượng Hoàng Đen có thể kháng lại loại độc trong người tam vương gia.- Kiều Tuyết thẳng thắn đề cập. Không nói cũng chẳng có ích lợi gì cho nàng. Chi bằng cứ nói ra để cả nhóm cùng nhau giải quyết.
-Sao cô nghĩ vậy?- Mi tâm Thượng Quan Khương nhíu lại chặt hơn. Nàng không biết gì về loài Phượng Hoàng Đen này đến mức phải đi hỏi hắn. Vậy mà nàng dám khẳng định lông của nó có thể chữa trị cho Thượng Quan Hàn Kì? Quả thật hồ đồ.
-Không tin thì thôi...-Kiều Tuyết thực sự chẳng còn hơi sức đâu mà giải thích. Chỉ là nàng linh cảm vậy. Mà thử cũng đâu mất gì? Nếu không phải lông Phượng Hoàng Đen có thể khống chế loại độc này thì Thượng Quan Hàn Kì sẽ chết. Mà kiểu gì cũng chết, Kiều Tuyết không ngại tiễn hắn đi sớm hơn rồi nhanh chóng ôm Hải Vân bỏ trốn đâu.
Thấy Kiều Tuyết bất mãn cùng không khí căng thẳng, Thượng Quan Phong thật sự chỉ muốn giết người. Giết người vừa để hả giận cho đệ đệ hắn, vừa để hả giận cho chính hắn. Thế nhưng Huyết Tử đang ở đây. Hắn phải giữ bình tĩnh a. Huyết Tử dù sao cũng là phận nữ nhi. Nhất định là không thích máu me rồi. Mải suy nghĩ đến việc Huyết Tử là nữ nhi mà Thượng Quan Phong hoàn toàn quên khuấy mất cảnh nàng ta trực tiếp ra tay giết người tàn nhẫn như thế nào vào đêm mấy hôm trước.
-Hay chúng ta gửi thư hỏi sư phụ?- Nơi góc phòng, một âm thanh không trầm không bổng lên tiếng