-...Nghe các Thiên Hoàng truyền nhau rằng, vào cái đêm mà loài chim ấy tấn công Quan Quốc, cả bầu trời bỗng nổi mây đen kịt, những tờ giấy đen rơi lả tả từ trên trời xuống như những tờ giấy báo tử, mặt trăng bỗng chuyển thành màu đỏ máu kì dị, gió mạnh thổi đến. Khi con Phượng hoàng đen đó đến, tất cả thánh thú đều như lên cơn điện loạn mà tàn sát lẫn nhau. Chính vì vậy mà giờ đây thánh thú là một loài cực hiếm. Kiều Tuyết, cô có biết không? Chỉ trong vòng một đêm, loài Phượng Hoàng Đen đó đã san bằng một nữa quan quốc, bao nhiêu người dân vô tội bị chết....-Thượng Quan Khương ánh mắt trầm ngâm hướng về quá khứ. Còn nhớ khi ca ca hắn, nói cách khác là hoàng thượng hiện nay lên ngôi, tiên hoàng đã gọi bọn hắn đến và kể cho nghe câu truyện này. Câu truyện này đã diễn ra vào hơn một ngàn năm trước. Đối với nhiều người, có khi bây giờ đó chỉ là một truyền thuyết cũng nên.
Đang trong mạch kể cảm xúc đột nhiên Thượng Quan Khương bị một âm thanh nữ tử chen vào. Đúng là giang sơn sễ đổi, bản tính khó rời, có đánh chết Kiều Tuyết đi chăng nữa thì cũng chẳng ai chắc chắn nàng sẽ từ bỏ được thói quen này cả.
Thượng Quan Khương một lần nữa lại nuốt cơn giận xuống. Hắn nhịn! Hắn nhịn a!
-Dừng Dừng!!! Ta không cần biết về mấy vấn đề đó. Ngươi nói dài dòng quá đi Thượng Quan Khương à...cái ta cần biết là uy lực của nó lớn thứ mấy trong các loài thánh thú? Ngoài sức mạnh thay đổi địa hình nó còn có sức mạnh gì không? Đặc tính đôi cánh của nó ra sao? Lông nó như thế nào? Đã từng có ai tiếp cận được nó chưa? Tại sao loài Phượng Hoàng Đen đó lại không rời khỏi phía Nam lục địa này? Các ngươi đã lần nào thách đấu với nó chưa?...- Kiều Tuyết tuôn ra một tràng các câu hỏi làm Thượng Quan Khương cùng mấy người khác choáng váng. Cô nói Thượng Quan Khương dài dòng? Giờ thì chẳng biết là ai đây.
-Cô hỏi thế để làm gì?- Thượng Quan Khương nhíu mi. Hắn rất muốn hỏi câu hỏi này từ rất rất nhiều phút trước rồi. Đáng tiếc Kiều Tuyết chẳng hề cho hắn thời gian. Hắn tin Kiều Tuyết không rảnh rỗi tới mức tự dưng đề cập đến loài Phượng Hoàng Đen.
-Ta nghĩ lông của Phượng Hoàng Đen có thể kháng lại loại độc trong người tam vương gia.- Kiều Tuyết thẳng thắn đề cập. Không nói cũng chẳng có ích lợi gì cho nàng. Chi bằng cứ nói ra để cả nhóm cùng nhau giải quyết.
-Sao cô nghĩ vậy?- Mi tâm Thượng Quan Khương nhíu lại chặt hơn. Nàng không biết gì về loài Phượng Hoàng Đen này đến mức phải đi hỏi hắn. Vậy mà nàng dám khẳng định lông của nó có thể chữa trị cho Thượng Quan Hàn Kì? Quả thật hồ đồ.
-Không tin thì thôi...-Kiều Tuyết thực sự chẳng còn hơi sức đâu mà giải thích. Chỉ là nàng linh cảm vậy. Mà thử cũng đâu mất gì? Nếu không phải lông Phượng Hoàng Đen có thể khống chế loại độc này thì Thượng Quan Hàn Kì sẽ chết. Mà kiểu gì cũng chết, Kiều Tuyết không ngại tiễn hắn đi sớm hơn rồi nhanh chóng ôm Hải Vân bỏ trốn đâu.
Thấy Kiều Tuyết bất mãn cùng không khí căng thẳng, Thượng Quan Phong thật sự chỉ muốn giết người. Giết người vừa để hả giận cho đệ đệ hắn, vừa để hả giận cho chính hắn. Thế nhưng Huyết Tử đang ở đây. Hắn phải giữ bình tĩnh a. Huyết Tử dù sao cũng là phận nữ nhi. Nhất định là không thích máu me rồi. Mải suy nghĩ đến việc Huyết Tử là nữ nhi mà Thượng Quan Phong hoàn toàn quên khuấy mất cảnh nàng ta trực tiếp ra tay giết người tàn nhẫn như thế nào vào đêm mấy hôm trước.
-Hay chúng ta gửi thư hỏi sư phụ?- Nơi góc phòng, một âm thanh không trầm không bổng lên tiếng
-Hay chúng ta gửi thư hỏi sư phụ?- Nơi góc phòng, một giọng nói không trầm không bổng vang lên. Ý kiến hay nha...
-Được đấy.- Hải Vân busch tay cái tạch, khuôn mặt buồn rầu vừa rồi lập tức ánh lên sức sống.
-Thượng Quan Khương, ngươi giúp bọn ta việc này được không?- Kiều Tuyết quay sang hỏi Thượng Quan Khương. Gì chứ cô lười mấy việc này lắm a. Dù sao hắn cũng là vương gia, suốt ngày phải phê duyệt các loại chiếu thư. Chẳng lẽ tới một lá thư cũng không thể viết nổi?
Thượng Quan Khương lườm Kiều Tuyết một cái rồi dựa vào tường, đôi mắt lim dim khắp hờ. Miệng hắn lãnh đạm:
-Không.- Phải!!! Rất thiêng mà cũng rất phũ khiến cho Kiều Tuyết nhà ta phải xì khói nghi ngút. Nàng dậm mạnh chân.
-Việc sách vở là do nam nhân phụ trách. Nữ nhân đâu có đủ tư cách đụng đến.- Kiều Tuyết mỉa mai, lập tức lôi cái đạo lý cổ hủ của người xưa ra để cãi lại người xưa. Cho dù trong lòng nàng có không cam tâm. Nhưng trước mắt cứ nói cho xong chuyện đã.
-Vậy nữ nhân làm gì? Lo chuyện giường chiếu cho nam nhân sao? Vậy mời Lãnh cô nương tối nay vào phòng làm ấm giường cho ta nhé.- Thượng Quan Khương nhếch mép nở nụ cười ác quỷ. Kiều Tuyết giật giật khóe mắt. Tên này...sắc lang....
-Ai bảo nữ nhân lo việc giường chiếu cho nam nhân. Mà hơn nữa ta với ngươi đâu có thành thân đâu. Sao ta lại phải trèo lên giường ngươi chứ...- Kiều Tuyết mặt đỏ au, tức giận. Nàng chỉ hận không thể cho hắn ăn một cái dép vào mặt ngay lập tức. Nàng đã hạ quyết tâm phải thắng hắn rồi a.
Trong lúc cặp đôi oan gia kia còn đang cãi nhau, Huyết Tử, Hải Vân cùng Thượng Quan Phong đã nhanh chóng lui ra ngoài để tránh thương vong không cần thiết.
Khi cánh cửa vừa đóng lại, Thượng Quan Phong đã lên tiếng ngay:
-Ta chưa thấy Khương huynh như vậy bao giờ...
Huyết Tử cũng thở dài:
-Ta cũng chưa thấy Kiều Tuyết như vậy bao giờ. Chỉ là...- "Chỉ là từ khi Uy Phong cùng Kiều Tuyết chia tay" Đương nhiên cái vế sau đó, Huyết Tử không nói ra. Chuyện này càng ít người biết thì càng tốt.
-Chỉ là?- Thượng Quan Phong thấy nàng ngập ngừng thì quay sang hỏi.
-Không có gì. Ta đi viết thư gửi cho lão sư phụ.- Nói rồi nàng rảo bước về phía phòng nàng, Hải Vân cũng đi theo.
"Kính gửi Sư Phụ!
Sư Phụ, chúng con theo lời sư phụ đã lập tức lên đường tới Thánh Rừng để đi thu phục thánh thú. Thế nhưng chúng con còn gặp một chút trở ngại. Đa số thì chúng con đều giải quyết được. Chỉ là còn một việc muốn hỏi ý kiến sư phụ. Tam đồ đệ của sư phụ- Thượng Quan Hàn KÌ vừa giao chiến với một tên là thủ lĩnh của quân phản động nên đã bị thương. Hiện tại tuy đã phong tỏa được các mạch chủ để độc tố không lan đến tim nhưng con nghĩ đó chỉ là biện pháp tạm thời. Hiện tại hắn ta đang hôn mê chưa tỉnh lại. Loại độc này là bọn con chưa từng thấy qua. Từ khi bị trúng độc, các vết đen bắt đầu lan từ bụng ra tứ chi. Vết đen lan rất nhanh. Lan đến đâu thì các dấu hiệu như thổ huyết...lại càng tăng. Có lẽ là báo hiệu cho việc tử thần sắp đem hắn đi.
Sư phụ, Trị thuật của Lâm Hải Vân không có tác dụng, không thể làm gì được. Bọn con giờ không biết làm sao nên muốn hỏi ý kiến sư phụ.
Thân!
Hàn Huyết Tử."
Sau khi Huyết Tử viết xong, Thượng Quan Khương lập tức thi hành pháp thuật thời không để lá thư nhanh chóng đến tay lão sư phụ.
Một ngày sau, lập tức có tín hiệu hồi âm từ phía Hiên Viên Ngoại.
"Đi về phía Đông khoảng dặm sẽ có một cánh rừng nhỏ. Xuyên qua cánh rừng sẽ có một chiếc cổng. Hãy vượt qua chiếc cổng để tìm người giải đáp.
Tuyệt đối không để cho Thượng Quan Hàn Kì cử động mạnh. Trái lời sẽ chết."