Ngoài đường lớn, một đám người mặc áo choàng đen kín mít đang bước vào trong một cửa hàng bán chai lọ cổ. Mà nếu nhìn kĩ, kẻ dẫn đầu không ai khác chính là kẻ đã tấn công Thượng Quan Khương cùng các nàng.
Thượng Quan Khương cùng Kiều Tuyết nín thở, đợi bọn chúng bước hẳn vào bên trong được một lúc rồi mới thò đầu ra, tiến về phía cửa hàng.
Đi vào cửa hàng, hai người cố tình đi vào bên trong. Đúng lúc đó ông chủ cửa hàng đi ra chặn đường, nói rằng hôm nay đóng cửa sớm, mời hai vị khách quan về cho.
Bỗng Kiều Tuyết nhận thấy có sự kì lạ ở chỗ này.
Tấm thảm dưới chân ông ta rõ ràng là một tấm thảm mới, vậy tại sao lại vứt chỏng chơ ngay giữa sàn nhà thế kia.
Chợt nghĩ ra điều gì đó, Kiều Tuyết chỉ tay về phía tấm thảm kia:
-Ông chủ, tôi muốn mua tấm thảm kia.
-Khách quan, xin hãy đến vào hôm khác. Chúng tôi hôm nay đã đóng cửa rồi.
Mặc cho ông ta nói như thế nào thì Kiều Tuyết vẫn bước về phía tấm thảm. Khi đã tiến tới tấm thảm, người chủ cửa hàng kia bất ngờ cầm gậy lao tới. Thượng Quan Khương còn cách một đoạn nên không phản ứng kịp.
Nhưng bất quá dám coi thường Kiều Tuyết này sao? Nàng tuy huyền khí không mạnh bằng người ta nhưng dù sao cũng từng là sát thủ. Chẳng lẽ lại thua một cái tên không biết huyền khí?
Kiều Tuyết rất nhanh xoay người, cúi thấp đầu xuống, đá thật mạnh vào chân hắn.
-A..a..a..a..-Hắn ta bất ngờ khụy xuống, ôm chân. Thật không may mắn, lực đạo của Kiều Tuyết tuy không đủ phế đi đôi chân nhưng cũng đủ khiến hắn rạn nứt xương khớp, đau đớn một thời gian.
Kiều Tuyết bình thản nhìn cái tên đang nằm la oai oái trên nền đất, lại tiến đến, đập mạnh vào gáy hắn, bất tỉnh nhận sự.
Nàng lật tấm thảm kia lên, lập tức một cửa hầm hiện ra. Kiều Tuyết mở cửa hầm, đi xuống bên dưới, không quên vẫy vẫy tay ý bảo Thượng Quan Khương đi theo.
Hai người đi men theo cầu thanh xuống phía dưới sâu lòng đất, Kiều Tuyết rút bên hông ra một con dao găm, cầm chắc tay. Hôm nay nàng là rút kinh nghiệm. Tuy không có huyền khí cận chiến nhưng nàng vẫn có kĩ năng cận chiến của một sát thủ. Không thể mãi ỷ lại vào huyền khí được.
Thượng Quan Khương đi sát Kiều Tuyết, tay cũng nắm vào chuôi kiếm bên hông. Ở nơi tối tăm thế này, không cẩn thận thì sẽ mất dấu ngay.
Khi đã đến một căn phòng, hai người bất chợt nhìn thấy hai kẻ canh gác trước một cửa hầm nữa. Chúng cũng mặc áo choàng đen.
-Hừ...ta hận lúc nãy sao không đi mua một chiếc áo choàng đen. Bây giờ có phải tốt hơn rồi không.- Kiều Tuyết hất tóc, phàn nàn. Có vẻ chúng đã nhận ra hai người, lập tức cầm giáo phi đến.
-Đành xử thôi.- Thượng Quan Khương nhún vai, cười cười. Nháy mắt, hắn biến mất, rồi lại xuất hiện ở phía sau một tên, vung kiếm, kết thúc mạng sống kẻ xấu số.
Kiều Tuyết cười khinh bỉ, vừa né tránh mũi giáo của tên còn lại, vừa nói:
-Ngươi thật là không biết xấu hổ, hắn dù sao cũng không có huyền khí, ngươi lại sử dụng huyền khí với một kẻ không biết huyền khí.
Nói đến đây, bất chợt nàng lại nghĩ tới lão già Hiên Viên Ngoại và lần đầu gặp nhau.
Thượng Quan Khương cười nhạt, trả lời:
-Chỉ muốn nhanh, gọn, lẹ hơn thôi. Còn nàng, với sức nàng thì có thể xử được tên kia đấy nhưng mất nhiều thời gian quá. Lỡ mất việc lớn.
-Hừ...-Kiều Tuyết hừ lạnh, tay phải cầm dao vung lên, cắt động mạnh cổ, tên kia ngã xuống.
Để tránh đánh rắn động cỏ, Thượng Quan Khương tiếp tục thi triển đưa hai cái xác đi chỗ khác. Cơ mà lần này không còn là điện dưỡng tâm của hoàng đế. Cái xác chuyển đi đâu thì không thể biết được.
Thượng Quan Khương cùng Kiều Tuyết tiến vào bên trong, không quên khoác lên người những chiếc áo choàng màu đen của hai kẻ xấu số.
-A...Thượng Quan Khương, ta chợt nghĩ ra một chuyện.- Kiều Tuyết búng tay cái tách, mắt nhìn về phía Thượng Quan Khương.
-Gì?- Thượng Quan Khương nhìn thẳng, tiếp tục rảo bước
-Đáng nhẽ ra lúc nãy ta nên tra khảo hai kẻ đó, hỏi rõ ngọn ngành những thứ này.-Kiều Tuyết thở dài, đáng lẽ nàng nên nghĩ ra sớm hơn. Bây giờ thì...quá muộn rồi.
-Kiều Tuyết, không kịp đâu.- Thượng Quan Khương nói. Lúc đó hắn đã nghe thấy tiếng bước chân của vài người đi xuống. Có lẽ là những kẻ đi sau. Kiều Tuyết huyền khí không mạnh bằng hắn, đương nhiên không thể cảm nhận được ở diện tích xa. Với cả, Thượng Quan Phong đã bảo là mau mau, có nghĩa là cũng sắp diễn ra rồi. Còn thời gian để tra khảo sao?
-Hừm...-Kiều Tuyết ra vẻ băn khoăn, đúng lúc đó hai người đã nhìn thấy ánh sáng.
Hai người bước vào một căn phòng lớn. Không giống căn phòng cũ, căn phòng này rộng hơn cả trăm, cả nghìn lần. Hơn nữa trên đầu hoàn toàn thông thoáng, có thể nhìn thấy trời xanh. Lại còn rất đông người. Tất cả đều mặc áo choàng đen. Có kẻ lực lưỡng đứng gác, có kẻ xếp hàng cầu khấn, có kẻ tất bật chạy đi chạy lại. Và...cũng có những kẻ nô lệ đang bị trói.
Ở chính giữa trung tâm của căn phòng có một cái bệ cao nhỏ. Hình như xung quoanh là...trận pháp. Cái vòng tròn ngôi sao lớn đó không thể lẫn đi đâu được. Đó chính là trận pháp gọi hồn mà Hiên Viên Ngoại đã từng nhắc đến trong một buổi học về Huyền Khí. Bọn chúng đang định làm cái quái gì vậy?
-Tất cả hãy chú ý lên đây.- Ở bên trên cao có một cái hành lang nhỏ. Mà những kẻ đang đứng trên hàng lang không ai khác là kẻ đã tấn công vừa rồi, một kẻ mặc áo choàng đen tóc xõa dài vừa nói, một cô gái ăn mặc hở hang lố bịch. Mà quan trọng hơn, ở trên đó chỉ có một kẻ duy nhất đang ngồi, hắn đã giấu đi khuôn mặt của mình. Đó có lẽ là người có vị trí cao nhất.
-Kiều Tuyết!- Thượng Quan Khương gọi khẽ.-Cô hãy đi đến căn chòi kia.- Thượng Quan Khương hướng mắt về phía một căn chòi ở phía cao hơn rất nhiều so với chỗ mà những tên kia đứng, đang vẫn còn ba tên đứng gác.- Còn ta sẽ tiến sát tới chỗ bọn chúng. Khi nào ta bắt đầu hành động, hãy yểm trợ cho ta.
-Như thế rất nguy hiểm.- Kiều Tuyết nói.
-Chẹp, đâu còn cách nào khác, đi thôi.- Thượng Quan Khương nói xong liền theo kế hoạch vừa để ra mà đi.
Kiều Tuyết cũng đâu còn cách nào khác, đành nghe theo.
Nàng nhanh chóng tìm cầu thang lên phía trên. Quái lạ! Sao xung quanh đây lại không có cầu thang để lên phía trên nhỉ?
-Nàng nghĩ ngợi một lúc, lại nhận thấy Thượng Quan Khương đã mất hút rồi. Quái lạ? Hắn đi đâu được nhỉ?
Mà khoan. Hắn có huyền khí dịch chuyển tức thời mà. Có gì đâu mà lại không lên được.
Nói chung là, người gặp khó khăn bây giờ chỉ có mình nàng. Xin lỗi nhé, Thượng Quan Khương. Có trách thì chỉ trách kế hoạch ngươi đề ra quá ư không cẩn thận.
-Hỡi những đứa con của thần sấm sét, giờ tị đã điểm. Chúng ta hãy cất lên bài ca chúc phúc.- Kẻ nặc áo choàng đen đứng trên kia nói tiếp. Lập tức tất cả những ai có mặt ở đại điện đều quỳ rạp xuống, miệng liên tục nói gì đó. Kiều Tuyết cũng quỳ xuống, không quên theo dõi những kẻ trên kia.
-Chuẩn bị lễ vật.- Tiếng hô vừa vang lên, lập tức một loạt các cô gái mặc y phục màu trắng vị mang lên trận pháp. Mười hai cô gái đứng vào mười hai giao điểm của ngôi sao, liên tục van nài cầu xin:
-Tha cho tôi, tôi còn con nhỏ...
-Tha cho tôi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì các ông muốn.
Và đủ các tiếng van nài, khóc than. Thế nhưng, tất cả chỉ là vô dụng.